Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 3254 chữ

Sáng hôm sau đến lớp, thấy Lâm đang cắm cúi làm cái gì đó, Quốc Ân liền chạy đến bên lâm, giọng nôn nao:

- Bài thơ xong chưa mày?

- Xong rồi nè - Lâm chìa tay ra.

Cuộc đối đáp ngắn ngủi của Lâm và Quốc Ân không qua nổi mắt Quý ròm. Nó định đi xuống chỗ Lâm để bàn chuyện về giải đấu bóng đá thì đã thấy Lâm đưa cho Quốc Ân tờ giấy gì đó, bèn hiếu kỳ giương mắt coi. Sau khi đọc lướt qua bài thơ trên tay Quốc Ân, Quý ròm la bài bãi:

- Trời đất! Mày làm giùm Quốc Ân thơ tán gái hả Lâm?

Quốc Ân giật bắn, chưa kịp đọc bài thơ đã rơi xuống mặt bàn. Lâm cũng điếng hồn, nhưng cố giữ giọng bình thản.

- Tán gái đâu mà tán gái, tao làm thơ định đăng báo nên đưa nó coi thử thôi.

Những lần nói xạo kiểu như này thì Lâm thường thực hiện một cách vô cùng trơn tru. Nhưng lần này thì Lâm xui quá đỗi. Thằng Quốc Ân giật mình làm rơi bài thơ ngay trên bàn nên Quý ròm vốn là "thần đồng" thì không thể bỏ qua cơ hội. Nó nheo mắt nhìn Lâm:

- Đừng có xạo!

- Xạo gì đâu?

Không để Lâm phân bua thêm, nó con nhà Quý ròm trợn mắt ngâm nga bài thơ:

Không biết "yêu đơn phương" là gì?

Quen rồi mà chẳng dám nói ra,

Thân với nhau lắm rồi mà nhỉ?

Cuộc đời cứ vậy nhẹ lướt qua...

Bài thơ có bốn câu, mỗi câu bảy chữ. Khi Quý ròm đọc, Lâm và Quốc Ân như chết đứng. Lâm đã định giật lấy bài thơ khi Quý ròm nghi ngờ mình nói dối. Nhưng khi Quý ròm cất giọng, Lâm thấy tay chân mình không động đậy nổi. Quốc Ân cũng như một bức tường vô tri ngay lúc đó, ngay từ khi Quý ròm chen vào. Rất may cho Quốc Ân, trong lớp chỉ có nó, Lâm, Quới Lương và Quý ròm. Tiểu Long, nhỏ Hạnh, Hải quắn và Xuyến Chi không biết chạy đâu mất, phải khoảng gần nửa tiếng nữa thì mới có trống vào học. Quới Lương ngồi cạnh Lâm, thấy thằng Quý ròm chơi hai thằng bạn mình đến nỗi không nhúc nhích nổi, nó đành lên tiếng giùm hai bạn:

- Thấy nhà trường tổ chức cuộc thi làm thơ thì Lâm nó đăng ký tham gia, nhờ Quốc Ân và tao duyệt hộ vậy thôi.

Quý ròm nhăn nhở:

- Đừng cãi cùn nữa mày. Tao biết thừa Lâm làm giùm Quốc Ân - Rồi nó láu lỉnh nhìn Quốc Ân - Tao cũng biết cả người trong mộng của mày là ai đó.

- Là ai - Con nhà Quốc Ân sực tỉnh, tim đập binh binh

- Là nhỏ Lan Anh chứ còn ai.

Quốc Ân, Quới Lương và Lâm ai nấy không hẹn mà giật bắn như đạp phải lửa. Lâm là tác giả bài thơ "tán gái" này, Quốc Ân là đứa "có nhu cầu". So với hai đứa này, Quới Lương dĩ nhiên sẽ không thể lo lắng như hai đứa kia. Nó cố trấn tĩnh, nheo mắt hỏi Quý ròm:

- Mày căn cứ vào đâu mà nói vậy.

- Vào đâu hả? Vào thái độ của thằng Quốc Ân mấy ngày hôm nay chứ sao?

- Tao thấy thái độ của nó chả có gì lạ cả - Quới Lương nhún vai.

- Trong lớp hay ngoài sân, Quốc Ân thường xuyên ngước nhìn Lan Anh. Hôm nọ ở lại bàn chuyện banh bóng, lúc Lan Anh mỉm cười nhìn nó thì nó ngượng đến nỗi đưa tay lên ngoáy mũi...

- Thì đã sao? - Quới Lương nhếch mép - Ngứa thì đưa tay quẹt thì có gì lạ đâu? Thằng đa nghi như mày...

Quý ròm cắt ngang:

- Thằng Tiểu Long bạn tao mỗi khi bối rối thường như vậy cả trăm lần rồi. Đâu chỉ nó, đó chẳng phải là phản xạ tự nhiên của con người mỗi khi gặp chuyện gì "khó đỡ" à? Thạch Anh khen nó bị trêu lên trêu xuống mặt nó vẫn tỉnh bơ mà Lan Anh mới lên tiếng được một câu đã thấy nó hoảng lên rồi.

Lâm đã dần bình tĩnh trở lại, nó cũng bênh Quốc Ân:

- Thì đã sao? Đó là đa số, dĩ nhiên cũng phải có thiểu số. Mày học cho lắm vào xong cái gì cũng nghi với chả ngờ.

- Cái bài thơ lù lù ra đấy mà mày còn cãi được.

Không biết Quý ròm giăng bẫy, Lâm không ngờ thằng "thần đồng" này lại nói một câu đần độn như vậy. Nó nói với giọng đắc thắng:

- Tao bảo rồi, tao làm để tham gia cuộc thi của trường tổ chức.

Chỉ đợi có vậy, Quý ròm liền kéo dài giọng:

- Tao không lạ gì tính mày đâu, mày có bao giờ tham gia mấy cái hoạt động tập thể này đâu. Lúc nào cũng chê ỏng chê eo trường lớp. Có thể là trước khác giờ khác, nhưng ở đời này thường không có chuyện tự nhiên đâu. Với tính tình của mày thì còn khuya mày mới thay đổi tính tình nhanh chóng như vậy. Dạo này mày có vẻ học khá hơn, nhưng tính tình mày đâu có hơn? Vừa tháng trước, lớp mình tổ chức đi Đầm Sen mày còn nói gì này nọ xong không thèm đi cơ.

Quý ròm tưởng thằng Lâm sẽ tối tăm mặt mũi khi nghe nó phán xét. Nhưng nó đã tính sai.

Lâm là quả là chúa mồm mép, nó kịp thời tìm ra lối thoát:

- Tao làm thơ rồi tao đưa cho Quốc Ân đọc là việc của tao, liên quan gì đến mày mà mày phải xía vô? Đúng là cái loại đa nghi, học cho lắm vào xong bây giờ cái gì cũng cho là mình đúng. Có tài mà không có đức thì vứt nhá!

Rồi theo thói quen, nó giở thơ ra phản kích:

Kiêu căng tự mãn,

Thể hiện với ai?

Tưởng mình hảo hán,

Lên giọng làm oai.

Nghĩ mình không sai?

Vậy thôi xin chịu!

Lâm và Quới Lương đúng là một "cặp bài trùng". Chỉ qua cái nháy mắt của Lâm, Quới Lương hiểu và lập tức vỗ tay theo từng nhịp thơ của bạn. Lời phản kích của Lâm quả nhiên hiệu nghiệm, Quý ròm ngay lập tức rơi vào cảnh lúng túng.

Thấy Lâm và Quới Lương vì mình mà cãi nhau với Quý ròm, Quốc Ân cảm động lắm. Nhưng khi thấy hai thằng bạn mình chơi Quý ròm vố đau quá sức, nó thấy tồi tội, đành liều lĩnh lên tiếng nói với Qưới Lương và Lâm:

- Thôi kệ đi, tao nghĩ chẳng cần giấu giếm nó làm gì.

Tiếng Lâm và Quới Lương sửng sốt vang lên cùng lúc:

- Mày chắc chứ?

- Tao nghĩ có thể tin tưởng ở nó được.

Rồi nó quay sang Quý ròm, bối rối:

- Nếu mày biết rồi thì đừng nói với ai nha.

- Vậy là mày đã thừa nhận? - Quý ròm ngơ ngác, không tin là chính miệng Quốc Ân xác nhận điều này.

- Ừ, tao thừa nhận.

Quới Lương dư dứ nắm đấm:

- Cấm tuyệt đối mày nói với ai.

- Yên tâm đi! - Quý ròm gật đầu - Nhưng tao thấy bài thơ của thằng Lâm có vẻ chưa ổn lắm.

- Mày vẫn chưa hết cay cú hả Quý ròm? - Quới Lương quắc mắt.

- Im nào! - Lâm nhìn Quới Lương.

Rồi Lâm nheo mắt nhìn Quý ròm:

- Mày thấy còn trục trặc ở đâu?

Một thằng là "thi sĩ Bình Minh", một thằng là "thi sĩ Hoàng Hôn" dĩ nhiên so với nhà thơ Lan Kiều đích thực thì hai đứa này còn thua xa. Nhưng kinh nghiệm của hai đứa cũng có kha khá, ít nhiều ngang ngang nhau nên con nhà Lâm thực sự muốn nghe góp ý thừ Quý ròm để căn chỉnh bài thơ sao cho hoàn hảo nhất.

Thấy Lâm tín nghiệm mình, Quý ròm lấy lại được giọng tự nhiên:

- Hai câu đầu của bài thơ này tao thấy giống cái bài hát gì đấy mà tao từng nghe qua.

Quới Lương chen vào:

- Ôi dào, quan trọng gì chứ? Có phải làm thơ chuyên nghiệp đâu?

Lâm phớt lờ Quới Lương, nó quay sang Quý ròm:

- Dĩ nhiên là tao biết điều đó, nhưng tao nghĩ không thể có câu nào phù hợp hơn để miêu tả thực trạng của Quốc Ân lúc này.

Quý ròm nhíu mày:

- Mày có thể kể sâu hơn cho tao về vấn đề này được không?

Đúng lúc này, nhỏ Thạch Anh xách cặp bước vào. Lâm như chỉ đợi có vậy,liền ngoắt con nhỏ này:

- Thạch Anh! Lại đây nói cho cái này nè.

- Gì vậy - Thạch Anh lon ton chạy vô.

Chỉ đợi có vậy, Lâm thao thao bất tuyệt kể việc nó, Quới Lương và Quý ròm đã đối đáp ra sao. Rồi nó lại dùng "chiêu" mà hôm qua nó đã dùng:

- Bạn kể cho nó nghe chi tiết về vụ này đi Thạch Anh!

Thạch Anh vui vẻ nghe theo sự "chỉ đạo" của Lâm. Nó sợ thắc mắc, thằng Lâm sẽ chọc nghẹo như hôm qua. Thạch Anh bắt đầu kể chi li ngay từ lần đầu Nó nói chuyện với Quốc Ân, cho tới khi mà Lâm xúi Quốc Ân vô làm thủ môn lớp.

Quý ròm ngồi nghệt mặt nghe, rồi sau đó liếm môi nhìn Lâm:

- Và mày đã làm bài thơ "Yêu đơn phương" này giùm Quốc Ân?

Thực ra bài thơ của Lâm chưa có tên tuổi gì cả, Quý ròm đặt đại cho bài thơ cái tên đó.

Lâm gật gù:

- Đúng thế, Lan Anh lại là liên đội trưởng nên sẽ là người xét duyệt trực tiếp các bài thơ. Nếu mà đọc bài thơ này, chắc chắn Lan Anh sẽ biết Quốc Ân viết cho nó.

Quý ròm đã bắt đầu thấy thích "phi vụ" lần này rồi. Cho nên nó hăng hái:

- Vậy tụi mày cho tao "nhập bọn" với, có gì tao cũng sẽ góp ý cho Quốc Ân và tụi mày.

Lâm trợn mắt, nó không ngờ một đứa được coi là "thần đồng", một học sinh gương mẫu toàn diện lại lựa chọn theo chân băng "tứ quậy":

- Mày nói thật đó hả?

- Thật!

- Mày không sợ vì tụi tao mà mày bị liên lụy hả?

- Sợ cái gì? - Quý ròm cười tươi - Tao thấy tụi mày thay đổi nhiều rồi đấy. Mày với Quới Lương chả giỏi hẳn ra còn gì. Với lại tao thấy thằng Quốc Ân có vẻ trầm tính hơn trước, thì ra một người khi "rung động đầu đời" sẽ thay đổi tính tình chóng mặt...

Câu nói lấp lửng của Quý ròm ám chỉ cả ba đứa trong băng "tứ quậy" đang đứng trước mặt nó. Thạch Anh cũng đứng đó, nhưng may mắn là nó không hiểu được "ý đồ thâm độc" trong câu nói vừa rồi. Quới Lương và Lâm hình như không hiểu, hoặc chúng cố tình tảng lờ. Lâm lảng sang chuyện khác:

- Mà mày thấy bài thơ của tao được chưa?

Quý ròm tặc lưỡi:

- Nãy tao bảo rồi, hai câu đầu của mày có vẻ hơi giống một bài hát nào đó mà tao từng nghe. Nhưng nếu mày vẫn nhất quyết thì thôi, còn về khả năng gieo vần, câu từ và nội dung thì được rồi. Không ngờ mày làm thơ cũng kinh phết đấy.

Quới Lương tâng bốc Lâm lên mây xanh:

- Giỏi hơn cả Lan Kiều đó chứ!

Quý ròm gục gặc:

- Có thể lắm!

Quới Lương vẫn không để cho Lâm xuống đất:

- Thế Lữ gọi bằng cụ!

Quý ròm không dám lặp lại ba tiếng "có thể lắm" như vừa nãy. Nó cố tình đánh trống lảng bằng cách quay qua Lâm:

- Nhưng có một điều mày chưa biết....

- Điều gì - Lâm hơi chột dạ.

Quý ròm hắng giọng:

- Các bài thơ thay vì sẽ được gửi cho đoàn đội thì sẽ chỉ được dán ở lớp thôi. Đoàn đội sẽ cử người lên tận nơi để chấm. Trước khi được dán lên trưng cho cả lớp, phải qua tay chủ bút bản tin, được duyệt thì mới có thể lên. Chủ bút bản tin lớp mình là nhỏ Vành Khuyên chứ không phải Lan Anh. Và mỗi lớp chỉ được tối đa hai bài thôi.

- Mày nói sao - Con nhà Lâm sửng sốt - Ai bảo mày như vậy?

- Hôm kia thầy Phú nói với cả lớp rồi mà. Mày chả chịu nghe gì hết.

- Vậy thì tiêu - Lâm thở dài - Tao nghĩ nếu thực sự lựa chọn kiểu như vậy thì thơ của tao...

Lâm mới chỉ nói đến đấy, Quới Lương đã lên tiếng trấn an:

- Tao thấy bài thơ đó mày làm hay mà, không phải lo đâu!

- Mình cũng nghĩ như vậy - Thạch Anh hùa theo.

Quý ròm cười hích hích:

- Đăng trên lớp còn sợ mà còn đòi gửi liên đội.

Lâm không ngờ một thằng vốn được coi là "thần đồng" lại cà khịa một câu "ngu" đến như vậy. Nghĩ thằng này định giăng bẫy, nhưng sau khi tính toán kỹ thì nó bỗng trợn mắt:

- Mày ngu thật hay giả ngu vậy? Lan Anh là liên đội trưởng, chính nó là đứa duyệt mà?

Lâm còn lo một chuyện nữa, nó nhìn Quốc Ân:

- Mày thấy sao? Tao đưa Vành Khuyên đăng lên cho lớp nhé?

Còn chăng với sao gì nữa, con nhà Quốc Ân thấy viễn cảnh trong đầu nó được vẽ ra tươi sáng quá, liền gật đầu lia lịa.

- Nhưng... - Lâm ngập ngừng một lát rồi nói tiếp - Có rất nhiều mối đe dọa đó. Thứ nhất, bài thơ của tao không được duyệt, mày đừng buồn vì tụi mình sẽ tính cách khác. Thứ hai, nếu bài thơ tao được đăng lên thì sẽ có nhiều trường hợp xảy ra. Điều chắc chắn là mày sẽ phải chịu sự trêu chọc của bạn bè. Lúc đó mày sẽ xấu hổ, có khi chẳng dám qua nhà Lan Anh nữa. Nếu nó không phát giác ra thì coi như kế hoạch thất bại, Còn khi nó phát giác ra thì sẽ có hai trường hợp. Thứ nhất, nó thích mày thì không nói làm gì. Thứ hai, nếu nó không thích mày thì rất có thể nó sẽ khinh bỉ mày, lúc đấy thì tình yêu cũng chẳng mà tình bạn cũng không.

Sợ Quốc Ân không hiểu, Lâm lôi giấy bút ra vẽ sơ đồ chi tiết, giảng giải chi li. Quốc Ân nghe vậy thì bỗng dưng giật thót. Ờ nhỉ, nếu mà chấp nhận vào cuộc chơi thì phần hại sẽ cao hơn là phần lợi. Quốc Ân nhủ bụng, phân vân quá thể.

- Cứ đăng đi - Quới Lương thình lình lên tiếng - Dù sao thì nó cũng phát giác ra tình cảm của mày rồi, chẳng qua là do nó không chắc thôi. Có khi nó chỉ chờ dịp mày cung khai thích nó để nó có dịp nói là nó cũng thích mày. Con gái sẽ không thể tự nhiên bằng con trai được, mày nên là người hành động trước. Nếu cứ chần chừ thì suốt đời mày cũng không làm nổi đâu.

Quới Lương nói với Quốc Ân giống hệt hồi Lan Kiều đàm đạo với Tần để tán tỉnh nhỏ Minh Trung. Con nhà Quốc Ân thấy Quới Lương nói hợp lý quá, nên can đảm thêm một chút. Tuy vậy, nó vẫn cứ sờ sợ.

- Không phải lo đâu! - Lần này là tiếng của "thần đồng" Quý ròm - Nếu chẳng may vào trường hợp xấu nhất, là nó không thích mày và nó phát giác ra, thì chắc chắn nó sẽ không khinh bỉ mày đâu. Vì những gì mày đã làm với nó là rất nhiều mà. Nếu chẳng may nó từ chối, chắc chắn nó vẫn sẽ vui vẻ làm bạn với mày. Và mày có thể bày tỏ tình cảm vào dịp khác, lúc nào mày cảm thấy thích hợp.

- Bạn đừng lo bị bạn bè chế giễu - Thạch Anh bồi thêm phát nữa - Tụi này sẽ đứng lên "đấu võ mồm" để bảo vệ bạn.

Lần này thì nó đã không còn lo nữa, vì nó nghĩ giả sử Lan Anh có khinh miệt nó đi chăng nữa, thì nó vẫn có những người bạn tốt để an ủi, sẻ chia. Nó dõng dạc quay lại nhìn Lâm:

- Tao đồng ý đăng.

- Mày chắc chứ?

- Chắc chắn! - Quốc Ân quả quyết

- Mày tính hết chưa?

Quốc Ân không đáp, chỉ gật đầu một cái chắc nịch.

Ra chơi tao sẽ đọc cho mày chép.

Quốc Ân mắt rưng rưng:

- Cảm ơn tụi mày rất nhiều!

Vành Khuyên bất ngờ khi Quốc Ân dè dặt đưa tờ giấy trước mắt nó:

- Thơ của bạn hả? - Vành Khuyên nhìn Quốc Ân

Quốc Ân gật đầu.

- Bạn viết cho ai vậy?

Quốc Ân trả lời một câu không liên quan:

- Mong bạn duyệt thơ của mình.

Vành Khuyên gật gù:

- Hôm nay là hạn chót rồi mà mới có bài thơ của bạn và của Lan Kiều gửi về thôi, nên chắc chắn sẽ được đăng rồi.

Quốc Ân mừng quá nhưng không dám lộ ra ngoài, cố lên tiếng hỏi lại để ra vẻ tự nhiên:

- Bạn nói thật hở?

- Thật! - Vành Khuyên gật đầu - Sắp tới cố bắt bóng cho thật hay để gây ấn tượng với "bạn ấy" nhé!

Bạn ấy của Tần là nhỏ Minh Trung, mấy tháng trước chính con nhà Vành Khuyên là người phê duyệt thơ của Tần. Bị nhỏ bạn "chơi" câu này, Quốc Ân cố bỏ đi thật nhanh để che giấu cơn xấu hổ.

Quý ròm bá vai Quốc Ân, cười hề hề:

- Nghe nói tối nay tám giờ tụi mày đá bóng hả?

- Mày hỏi làm gì?

- Tối nay tao cũng đến nhà thằng Lâm để đi chung với tụi mày! - Quý ròm nói luôn.

- Mày nói sao? - Quốc Ân sửng sốt.

- Tao bảo tối nay tao sẽ đi đá bóng với tụi mày. Tập cho đến khi nào mày có thể đỡ được mấy cú sút của tao thì lúc đó mày sẽ không ngán bất cứ đối thủ nào. Cho đến khi mày giúp lớp mình đoạt chức vô địch thì Lan Anh sẽ mê tít mày.

- Vậy để tao hỏi ý kiến thằng Lâm. - Quốc Ân thấy viễn cảnh Quý ròm vẽ ra tuyệt vời quá, đã muốn gật đầu đại cho rồi.

Lâm vui vẻ:

- Vậy thì càng tốt, lát tao rủ thêm cả thằng Hải quắn đi.

Quý ròm nhún vai:

- Tao sẽ rủ thêm Tiểu Long đi.

- Không cần đâu. - Lâm lắc đầu - Đi để luyện cho Quốc Ân thì rủ Tiểu Long đi làm gì?

Quý ròm nheo mắt:

- Tiểu Long là đội trưởng, đi để theo dõi chứ sao!

Rồi nó nhìn Quốc Ân:

- Ráng lên nghe mày! Đợt này mày cố thể hiện thế nào để lớp mình quên đi được "hình bóng thằng Tần"

- Tao sẽ cố hết sức.

Con nhà Quốc Ân trả lời Quý ròm mà mắt lại nhìn đi tận đâu. Có lẽ nó đang mải theo đuổi những dòng tâm sự thầm kín trong đầu nó.

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.