Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 3607 chữ

Vậy là thoáng cái đá đến ngày tranh giải!

Cho đến lúc này, sau hơn chục buổi tập cùng tụi bạn thì Quốc Ân đá bắt rất hay rồi!

Ban đầu thì nó có vẻ khá lóng ngóng. Nhưng sau khi tụi bạn tận tâm đưa ra những chỉ giáo và hàng chục cú sút thì những pha bay người của Quốc Ân dần trở nên chính xác hơn. Những cú sút ngoài vòng cấm bây giờ đa số nó đều có thể tóm gọn. Nó đã làm cho Quý ròm, Hải quắn phải thở ngắn than dài không biết bao nhiêu lần.

Quý ròm thở dài:

- Khỏi sút nữa!

- Sao vậy? - Lâm ngạc nhiên.

- Thằng Quốc Ân bắt thế này ai sút lọt vô cho nổi. Có khi bây giờ thằng Tần về đây chưa chắc nó đã bắt tốt bằng Quốc Ân đó chứ.

- Phải đấy! - Hải quắn hùa theo - Theo tao thì khỏi cần tập tành gì nữa, từ mai kéo cả đội thi kiểm duyệt đi là vừa.

- Đâu có, tụi mày cứ nói quá. - Quốc Ân ngượng nghịu lên tiếng.

- Đó chỉ là những cú sút thông thường, chưa thể nói lên được điều gì. - Lâm hắng giọng - Cần phải đối mặt với những tình huống ở nhịp độ nhanh và trực diện.

Sau đó, nó nhanh nhẹn rê bóng về chấm đá phạt góc và tỉa những đường bóng vô cùng chính xác để cho Hải quắn, Tiểu Long thay nhau đánh đầu. Nhưng đa số thì Quốc Ân đều tóm gọn cả. Cả chúc cú đánh đầu được thực hiện, nhưng chỉ một ít trong số đó là Quốc Ân đỡ không dính nên để bọn kía đá bồi vào lưới.

Lâm nói vọng qua:

- Không cần phải ôm dính đâu, không chắc chắn thì cứ đẩy ra ngoài. Có ngày ôm hụt tụi nó sút bồi thì chỉ có ôm hận thôi!

Quý ròm lườm Lâm:

- Nó bắt dính được thì tốt, đỡ phải chịu phạt góc chứ sao lại xui nó đẩy ra ngoài?

- Ai chả biết, nhưng nếu ôm dính không được thì bóng sẽ bật ra ngoài thì sẽ nguy hiểm. Nãy nó chả ôm không dính hai ba lần đấy à?

- Không sao đâu - Quốc Ân quả quyết - Tao sẽ cố làm sao để vừa chắc chắn lại hạn chế phạt góc hết sức có thể.

- Mà sao tập có vài buổi mà mày tiến bộ dữ vậy? - Hải quắn thắc mắc.

Quới Lương và Thạch Anh đi theo, nãy giờ đang ngồi ngoài coi tụi bạn tập tành. Nghe Hải quắn hỏi Quốc Ân, nó láu táu trả lời thay:

- Thì tại nó nghĩ đến "vợ" nó trong lúc tập dượt chứ sao.

Làm cả bọn cười rần, Hải quắn còn quỳ gục xuống mặt cỏ cười ngặt nghẽo. Rồi nó ngẩng mặt lên, quẹt nước mắt hỏi:

- Vợ mày là ai vậy, Quốc Ân?

Số là trong những đứa đang có mặt ở đây, Tiểu Long và Hải quắn là hai đứa không biết gì về thứ tình cảm rối rắm của Quốc Ân. Lâm và Quới Lương giấu Hải quắn, Quý ròm cũng chẳng hé môi nửa lời với Tiểu Long. Hai đứa này cũng tưởng đó chỉ là câu bông đùa ngẫu hứng của Quới Lương.

- Vợ cái đầu mày. - Quốc Ân vừa tức vừa ngượng - Nó từ ngày làm "giấy kết hôn" với con nhỏ Thạch Anh xong toàn suy bụng ta ra bụng người thôi.

Câu phản ứng của Quốc Ân lại làm cả bọn cười thêm một lần nữa. Nếu như bình thường, Quới Lương đã ngoác miệng phản ứng. Nhưng ngay lúc này, nó đang ngồi sát rạt nhỏ Thạch Anh. Con nhà Quới Lương đã lì hơn so với trước, một chút gì đó là sự lâng lâng len vào hồn nó. Tuy vậy, nó vẫn thấp thỏm liếc qua chỗ nhỏ bạn. Và nó cảm thấy yên tâm khi Thạch Anh vẫn thản nhiên ngồi gác chân như không có chuyện gì.

Những buổi tập trôi qua một cách thành công tốt đẹp, Quốc Ân giờ đã có thể đảm nhận tốt vai trò thủ môn của lớp. Nhưng ngay ngày hôm sau đến lớp, nó choáng váng khi thấy bài thơ nó đã được treo chễm chễ trên tấm bảng đen bên cạnh bài thơ của Lan Kiều. So với bài thơ của Lan Kiều, bài thơ của nó có sức hút hơn hẳn. Không phải vì bài thơ của nó hay mà là do ẩn ý giấu đằng sau bài thơ. Đúng như Lâm nói, nó không thể thoát được sự trêu nghẹo của lũ bạn quái ác

Thằng Cung nổ trước tiên:

- Haha! Thằng Quốc Ân mới chuyển về đây đã chết mê chết mệt con nhỏ nào rồi, bà con ơi.

Kim Em cười khúc khích:

- Hèn gì bạn Quốc Ân xin làm thủ môn của lớp, hóa ra là để thể hiện trình độ trước mặt "bạn ấy".

Kim Em nói đùa, nhưng lại trúng phóc. Quốc Ân ngồi dưới sượng sùng nhưng lại không đủ dũng khí để phản kích.

Hải quắn chung băng "tứ quậy" với Quốc Ân nhưng lại chả biết mô tê gì. Nó tót qua dãy bàn bên kia, thì thầm với Quốc Ân:

- Mày thích đứa nào vậy, nói thật đi.

Quốc Ân phân bua:

- Không thích đứa nào hết.

- Thế sao mày làm bài thơ đấy?

- Làm để giật giải! - Quốc Ân cáu kỉnh.

Thấy thằng này đang bực mình, nghĩ có lẽ là vì nó đang ngượng vì bị bạn bè cà khịa, Hải quắn đành thôi. Nó thất thiểu quay về chỗ, không tin là Quốc Ân làm bài thơ đấy chỉ để tham gia cuộc thi.

Bá cũng ngứa miệng:

- Mới chuyển đến đây lấy đâu ra mà "quen nhau lâu lắm rồi mà nhỉ", chém thì cũng chém vừa vừa thôi chứ ông tướng.

Thằng Quang cười hích hích:

- Haha, "cuộc đời cứ vậy nhẹ lướt qua". Tao nói thật, cả trăm kiếp nữa thằng Quốc Ân cũng không có nổi một đứa bạn gái đâu.

Thằng Dưỡng nhăn nhở:

- Eo ôi, cái gì mà không biết yêu đơn phương là gì, quen rồi mà chẳng dám nói ra. Ngu ơi là ngu, khai huynh toẹt lên đây là mình "yêu đơn phương" khác gì đi nói với thiên hạ "tôi thích một cô gái" đâu?

- Mày nói gì nói lại lần nữa xem. - Lâm tức giùm Quốc Ân, vừa nói vừa xăn tay áo.

Dưỡng vẫn không chịu thôi:

- Yêu đơn phương là gì

Là ngốc chẳng dám nói ra

Nói ra...

- Bạn Dưỡng có thôi đi không? - Lần này là tiếng nhỏ Lan Anh.

Nếu là đứa khác thì con nhà Dưỡng đã cãi lại. Nhưng nhỏ Lan Anh là con gái, lại là tổ trưởng mới của tổ nó thay thế thằng Tần.

- Thôi thì thôi! - Dưỡng xuôi xị.

Rồi nó khều Hiền Hòa:

- Hiền Hòa nè.

- Gì hả Dưỡng?

- Bạn biết yêu đơn phương là gì không?

- Là gì?

Chỉ đợi có vậy, nó hét toáng lên khoe giọng ca khủng khiếp của nó:

- Là ngốc chẳng dám nói ra

Nói ra ta được gì?

Thêm một thứ mất đi.

Mất đi...

Lần này, đến lượt Quới Lương lên tiếng:

- Mày có thôi đi không?

Thấy Dưỡng không có vẻ gì là "thôi", Lâm quyết định làm luôn một tràng dài:

- Thằng Quốc Ân làm thơ đăng báo thì kệ nó, nó làm gì kệ nó, liên quan đến mày à? Mày...

Dưỡng cắt ngang:

- Thế lần trước thằng Tần làm thơ đăng báo tương tự như này sao mày lại lắm điều thế?

Lâm quên mất trước nay mình đã từng như thằng Dưỡng lúc này. Thấy Lâm lúng túng, Quới Lương kịp thời cứu bồ:

- Thế sao mày cứ ông ổng bài "yêu đơn phương là gì" vậy.

- Để ca tụng những đứa đang yêu mà nhát cáy không dám tỏ tình. - Dưỡng nhơn nhơn.

- Ca tụng cái đầu mày - Quới Lương nổi khùng - Có mà mày thích nhỏ Hiền Hòa nên nhân cơ hội này mày hát tán tỉnh nó phải không?

Đòn của Quới Lương đúng là đòn độc, thằng Dưỡng đang hăng tiết bất ngờ bị Quới Lương "xỏ" cho câu này thì bối rối không thốt nên lời. Lâm không ngờ thằng bạn mình lại chơi thằng Dưỡng một vố đau đến như vậy, con nhà Lâm phục Quới Lương quá xá. Nó hùa theo Quới Lương ngay:

- Thì ra là vậy. Thì ra là lý do mày rút khỏi đội bóng không phải vì sức khỏe mà vì mày bị "đau tim" đúng không?

Hiền Hòa giãy nảy nhìn Dưỡng:

- Sao bạn lại...

Dưỡng cắt ngang:

- Kệ tụi nó! Tôi chỉ hát lẫy để trêu thằng Quốc Ân thôi.

Quốc Ân đến đây thì chẳng lo gì nữa. Thấy Lâm và Quới Lương phối hợp với nhau "đấu võ mồm" để bảo vệ cho nó một cách rất tâm đầu ý hợp, tụi thằng Dưỡng, thằng Cung không tài nào chống đỡ nổi.

Cuộc cãi vã giữa Lâm và Quới Lương chống lại bốn năm đứa gay cấn đến nỗi nhỏ Lan Anh tổ trưởng tổ 1, và thằng Minh Vương tổ trưởng tổ 5 kiêm lớp phó trật tự chăm chú theo dõi mà không buồn nhắc nhở mấy tên tổ viên.

Lâm và Quới Lương thừa hiểu bọn này ngày thường vốn không đến nỗi láo lếu như này, nhưng khổ nỗi chúng nó chẳng ưa gì băng "tứ quậy" nên sẵn sàng trù ẻo tụi nó. Sau một hồi, Lâm và Quới Lương đã khiến cho bọn kia tối tăm mặt mũi bằng đủ thứ lý lẽ. Quý ròm phán câu quyết định:

- Vậy là huề, khỏi cãi!

Tiếng trống vào học vang lên ngay khi Quý ròm dứt lời.

Đó là những tai họa khi bài thơ của Quốc Ân được đăng lên!

Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó!

Quốc Ân vừa qua nhà bác Chửng ăn cơm, đã thấy bác tiếp nó ngay trước cổng:

- Nghe nói trên lớp cháu thích bạn gái nào à?

Quốc Ân giật bắn:

- Ai bảo bác vậy?

- Bác nghe Lan Anh kể cháu làm bài thơ "yêu đơn phương" gì gì đấy.

Ba tiếng "yêu đơn phương" như ba lưỡi dao găm, Quốc Ân phải cố lắm mới giữ được vẻ thản nhiên. Nó thều thào:

- Lan Anh có nói gì không?

Bác Chửng không đủ tinh ý để thấy được những cử chỉ khác lạ của Quốc Ân. Cho nên bác vẫn thản nhiên đáp:

- Nó khen cháu làm thơ hay lắm.

Quốc Ân nghe như sét đánh. Lan Anh khen mình làm thơ hay? Liệu nó có phát giác ra không nhỉ? Chắc là có, tụi thằng Lâm đã quả quyết vậy mà. Biết rồi sao nó còn khen bài thơ của mình? Hay nó chưa biết? Hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu Quốc Ân, nhưng nó vẫn không tìm ra một câu trả lời cụ thể nào. Nhỏ Lan Anh thình lình chạy ra:

- A, chào Quốc Ân. Bạn vô nhà đi, còn đứng đó làm gì?

Quốc Ân như người mê sực tỉnh. Nó nặng nề đi vào, không giữ nổi sự tự nhiên như mọi ngày. Cũng như bác Chững, Lan Anh không đủ tinh ý để nhận ra.

Hôm đó Lan Anh còn cao hứng rủ Quốc Ân ngủ tại nhà nó. Con nhà Quốc Ân lẽ ra phải đồng ý theo lương tâm mới phải, nhưng vì ngại ngần nên nó cứ một mực từ chối. Rồi Lan Anh vẫn cố thuyết phục bằng đủ mọi lý lẽ, lại thêm bác Chửng ủng hộ, nó đã ngại ngùng gật đầu. Rồi bác vui vẻ nói:

- Vậy bác sẽ bố trí phòng cho cháu!

Lan Anh không chịu:

- Cho bạn ấy ở phòng con cũng được.

- Chứ mày ngủ đâu? - Bác Chửng sửng sốt.

- Vẫn ngủ đấy chứ đâu. - Lan Anh nói trống không.

- Mày có chắc không vậy con?

- Chắc chứ ba, con học chung với Quốc Ân rồi ngủ luôn. Với lại con đang có nhiều thứ cần trao đổi...

Bác Chửng cắt ngang:

- Thôi được!

Rồi bác ngó Quốc Ân:

- Ý cháu sao?

- Dạ... cũng được ạ - Quốc Ân liếm môi, bối rối.

Tối đó, Quốc Ân và Lan Anh học bài với nhau đến tận khuya. Lan Anh lôi đủ thứ môn học ra học và nói với nó:

- Học trước đi rồi mấy hôm nữa còn tập trung cho bóng đá.

Học xong, hai đứa ngồi tán gẫu. Quốc Ân dần lấy lại được sự tự nhiên, vui vẻ đàm đạo với Lan Anh. Rồi Lan Anh hỏi nó một câu khiến nó như đạp phải lửa:

- Bài thơ hồi sáng bạn viết cho ai vậy?

Đó chính xác là câu hỏi mà nhỏ Minh Trung đã hỏi Tần, và thằng Tần thỏ đế kia đã một mực dóc tổ. Nó chết đứng, người bất giác ngây ra, đến mức không động đậy nổi. Lan Anh nheo mắt:

- Bạn viết cho ai vậy?

Nó vẫn không mở miệng, nói chính xác là nó không biết phải mở miệng như thế nào. Lan Anh lại gạ:

- Mình hứa sẽ không nói với ai đâu.

Kịch bạn của đợt tra hỏi lần này so với lần trước của thằng Tần đến đây thì vẫn không khác là bao. Nhưng Quốc Ân khác Tần, vốn là thành viên của băng "tứ quậy" nên nó phải bản lĩnh hơn thằng Tần mách lẻo kia. Và nó nghĩ, nếu mình không thú thật lần này có lẽ sẽ không còn dịp nào tốt hơn nữa.

- Hứa nha! - Quốc Ân dặn.

Đó có lẽ chỉ là nó cố tính kéo dài thời gian để tích thêm được chút ít can đảm.

- Hứa mà, hứa mà. - Lan Anh sốt ruột.

Đến đây, Quốc Ân vừa nói vừa nhắm mắt:

- Nếu mình nói mình viết cho... bạn thì sao?

- Bạn nói sao?

Quốc Ân đứng tim, nó mở mắt ra và thấy hai gò má nhỏ bạn đỏ hoe, nó không đủ can đảm để nhìn nữa. Nó cúi đầu xuống đất, không dám trả lời câu hỏi của nhỏ bạn. Nó thầm tự trách mình: "Tại sao mày liều quá vậy, Quốc Ân?". Hàng trăm ý nghĩa hiện ra trong đầu nó.

Thấy Quốc Ân không trả lời, Lan Anh cũng không hỏi. Có lẽ nó cũng đang mải đắm chìm với những ý nghĩ quay cuồng trong đầu.

Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm trong căn phòng nhỏ của Lan Anh. Hai đứa ngồi đối diện nhau, không đứa nào đủ can đảm để ngẩng đầu lên.

Mãi một lúc, Lan Anh mới ngập ngừng lên tiếng:

- Cảm ơn bạn!

Quốc Ân đã lần thứ N giật mình trong ngày, nó ngẩng đầu lên, lắp bắp:

- Ý bạn là...

Nó thở hắt ra:

- Có lẽ ngay từ đầu mình cũng đã phát giác rồi.

Con nhà Quốc Ân bây giờ đang run bần bật. Nó cắn môi:

- Vậy...

- Chuyện đó mình nghĩ là nên tính sau! - Lan Anh mỉm cười - Còn hai hôm nữa là lớp mình đá rồi đó, bạn cố lên nha!

Thấy thái độ của Lan Anh vẫn tự nhiên, không có gì trong đó là sự giận lẫy hay khinh bỉ. Cho nên nó yên tâm, nhưng nó chỉ dám giải chăn ra nằm đất, không dám leo lên giường nằm với cô bạn. Dù cho nhỏ bạn đã thuyết phục, nhưng nó không đủ can đảm để nghe theo.

Đó là những gì xảy ra trong tối ngày hôm đó, có lẽ Quốc Ân sẽ không bao giờ quên. Sáng hôm sau, nó cùng Lan Anh đến lớp thật sớm và đã thấy trọn bộ ba đứa bạn của nó có mặt.

Quới Lương vừa thấy "cặp đôi" bước vào liền nhảy dựng:

- Trời! Chuyện lạ.

- Lạ gì đâu? - Thạch Anh nguýt Quới Lương - Quốc Ân và Lan Anh ở gần nhau mà.

Lâm ngứa miệng chen vào:

- Vậy mà không lạ? Tuy gần nhà nhưng họ có bao giờ đi học chung đâu.

- Ờ há! - Thạch Anh hất tóc qua một bên - Vậy không lẽ hai bạn ấy...

Quốc Ân hấp tấp chạy đến:

- Tao có chuyện muốn nói với tụi mày nè.

Giọng Lâm và Quới Lương cùng vang lên:

- Chuyện gì vậy?

Đợi Lan Anh đi khỏi lớp, Quốc Ân kể cho các bạn nghe những gì xảy ra tối hôm qua.

Quới Lương vỗ vai bạn:

- Nếu thực sự đã là như vậy thì mọi chuyện quá tốt. Nếu nó không thích mày thì nó đâu có nói cảm ơn mày, lại còn mỉm cười khích lệ mày nữa.

Thạch Anh cười cười:

- Có khi ngay từ đầu rủ bạn ngủ chung thì Lan Anh đã muốn nghe bạn nói bạn thích bạn ấy rồi. Để bạn ấy có dịp để nói bạn ấy cũng thích bạn.

Lâm chớp chớp mắt:

- Vậy là Lan Anh đã biết. Bây giờ chỉ còn chờ ở mày thôi, ráng bắt cho hay để có thể nghe nó công khai tình cảm. Nó ngại không dám nói ra đó thôi chứ tao đoán chắc là nó đã thích mày rồi.

Quốc Ân lảng qua chuyện khác:

- Mày biết đối thủ lớp mình ngày mai là ai không?

- Không? Đã bốc thăm đâu. Nghe nói chiều nay...

- Không phải chiều nay. - Quốc Ân nhún vai - Ở dưới nhà trường niêm yết rồi. Lớp mình theo lịch là đá vào tám giờ tối ngày kia.

Số là có mười sáu đội tham gia, sẽ có tám cặp đấu ở vòng đầu. Và sẽ là bốn trận sẽ được thi đấu mỗi ngày. Trận một sẽ bắt đầu vào sáu giờ sáng, mỗi hiệp nửa tiếp và nghỉ mười lăm phút nên dự kiến sẽ kết thúc khoảng tám giờ. Vì mỗi hiệp phụ (nếu hòa) sẽ kéo dài mười phút. Và có thể sẽ đá phạt đền để quyết định thắng thua. Trận thứ hai sẽ đấu lúc chín giờ và kết thúc khoảng gần trưa. Cặp đấu đầu tiên buổi chiều là lúc năm giờ chiều, cặp đấu thứ hai sẽ là tám giờ tối. Cặp của tụi Quốc Ân là cặp đấu muộn nhất trong tám cặp đấu.

Lâm hấp tấp:

- Mày nói thật hả? Vậy để tao xuống coi...

- Không phải coi nữa - Quốc Ân cắt ngang - Lớp mình sẽ đụng lớp 12A3.

- Trời! Mày nói thật không - Lâm đột ngột ré lên.

Quốc Ân nheo mắt:

- Tao xạo mày làm gì? Mà sao mày hốt dữ vậy?

Lần trước, lớp 10A9 của Lâm đã vất vả lắm mới vượt qua được 12A3. Tụi nó đứa nào đứa nấy to cao, trông tụi thằng Lâm nhưng đội bóng thiếu niên đụng đội bóng thanh niên. Trận đó, Lâm và Quý ròm đã nhận hàng loạt cú đốn giò đau điếng từ tụi này. Thằng Dưỡng sắm vai hậu vệ, còn vì tụi này mà rút lui.

Nghe Lâm thở dài kể, Quốc Ân chớp mắt:

- Lớp 12 thì đội nào chẳng vậy, đâu riêng gì lớp 12A3.

- Chả lẽ mày tính rút lui? - Quới Lương chen vào.

- Rút cái đầu mày. - Lâm gầm gừ - Vì danh dự của lớp, tao sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.

Thạch Anh vỗ tay reo:

- Phải thế chứ!

Lâm hừ mũi nhìn Quốc Ân:

- Mày nữa, bắt cho đàng hoàng chứ đừng có né bóng nghe!

Quốc Ân nghe Lâm kể khi 10A9 đụng độ 12A3 khi nó còn học bên trường Thanh Niên thì cũng hơi sờ sợ. Tuy vậy, nó bắt gôn nên cũng chẳng phải lo lắng lắm. Chỉ cần phán đoán tốt là sẽ bắt được hết thôi, nó tự nhủ.

- Tao sẽ cố! - Giọng Quốc Ân không được tự tin cho lắm.

Và ngày hôm sau, lớp 10A9 đã đi dự khán trận của lớp 11A2 và lớp 12A1. Thật đáng bất ngờ khi tụi lớp mười một quần cho tụi lớp mười hai đến sáu bàn không gỡ. Lớp 11A2 đứa nào đứa nấy có khi còn "khủng" hơn so với lớp mười hai. Đến mức nhỏ Lan Anh còn phải xanh mặt:

- Eo ôi ghê quá!

Quới Lương bình luận:

- Nếu muốn vô địch thì khả năng lớp mình phải vượt qua tụi 11A2 này trong trận chung kết. Có khi bọn này trên cơ 12A3 đấy.

- Trên rất nhiều! - Minh Vương nhún vai.

Tối ngày hôm đó, cả đội đi tập buổi tập cuối cùng tại sân bóng của ba thằng Lâm. Quốc Ân đã làm cho tụi bạn kinh ngạc, nhưng buổi tập cuối cùng đấy lại không có sự có mặt của Lan Anh vì con nhỏ này phải đi học thêm.

Thạch Anh cười khúc khích:

- Vậy thì càng tốt chứ sao. Ngay từ đầu tụi mình đã muốn tạo cho bạn ấy sự bất ngờ mà.

Lâm cười hì hì:

- Mai mày cố làm cho nó lác mắt luôn.

Quới Lương an ủi bạn:

- Tươi lên đi, tao tin mày mà!

Quốc Ân thấy ba bạn nói sao mà hợp lý quá, cũng nhe răng ra cười:

- Thì tao có buồn đâu!

Tối hôm đó, Quốc Ân lo đến mức không ngủ được. Nó đi tới đi lui, nghỉ ngợi đủ thứ. Nó chưa có kinh nghiệm trong những trận đấu chính thức, nên mai sẽ phải tập trung cao độ và sự tự tin cần phải được thể hiện.

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.