Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 3310 chữ

Sau khi hai lớp 11A5 xuất sắc dành chiến thằng trong trận đấu với lớp 10A2 là lớp cũ của nhỏ Lan Anh, các thành viên của lớp 10A9 cùng lớp 12A3 đã lao xuống sân tập dượt trước trận. Trên khán đài là sự góp mặt đông đủ của cổ động viên của cả hai lớp. Trời đã ngả tối và đèn đã lên. Còn hơn một tiếng nữa thì trận đấu mới bắt đầu, nhưng cổ động viên hai lớp đã có chỗ ngồi đông đủ để cổ vũ cho gà nhà

Một giọng nam bên lớp 12A3 cười hích hích vang lên:

- Nghe nói thằng Tần chuyển trường rồi phải không?

- Thằng thủ môn dự bị của nó cũng chuyển nữa mà.

- Vậy hôm nay phải giã cho tụi nó chục quả là ít.

- Phải đó! Phải đó! - Tụi cổ động viên 12A3 nhao nhao.

Trái với sự hoan hỉ của lớp 12A3, tụi 10A9 bụng tức sôi nhưng lại không dám phản ứng. Ngoài Quới Lương và Thạch Anh, tất cả các cổ động viên của 10A9 đều không biết lớp sẽ làm gì với vị trí thủ môn. À quên, cả Lan Anh cũng biết. Nhưng lúc này, nó còn cao hứng xuống hẳn hàng ghế dự bị của lớp ngồi hò hét và xách nước đến tận nơi phục vụ khi cần.

Xuyến Chi ngồi trên khán đài, thấp thỏm:

- Lớp mình hôm nay có khi thua thảm thật!

- Đừng bi quan thế! - Nhỏ Hạnh lạc quan - Mình tin lớp mình sẽ biết cách xử lý!

Xuyến Chi nuốt nước bọt:

- Vậy Tiểu Long và Quý có nói cho bạn biết không?

Và nó chỉ nhận lại cái lắc đầu từ lớp phó học tập.

Con nhà Xuyến Chi chán quá, thở dài quay lại, chẳng buồn chất vấn nữa.

Thằng Đặng Đạo ngồi cạnh Quốc Ân, nắm tay bạn hỏi:

- Mày có biết lớp mình ai bắt gôn không?

- Không! - Quới Lương giả vờ.

- Thế Hải quắn và Lâm không nói cho mày biết à?

- Không! - Nó làm bộ thở dài thất vọng.

- Thằng Quốc Ân bắt đó! - Tiếng thằng Cung thình lình vang lên.

Xuyến Chi giật mình:

- Sao bạn biết?

- Tiểu Long kể vậy, tôi gạ mãi nó mới chịu nói.

- Phải đó! - Kim Em ngồi cạnh Cung cũng ngứa miệng.

Số là hai đứa này chung tổ với đội trưởng Tiểu Long và tiền đạo Quý ròm nên có thể nghe ngóng thông tin dễ dàng.

Nhỏ Hạnh nheo mắt:

- Sao hai bạn biết hay vậy? Tôi chơi thân với Quý ròm và Tiểu Long còn chẳng biết.

Kim Em cười khúc khích:

- Cái này là do tụi tôi tinh ý!

Kim Em quên phắt rằng nó là một trong những học sinh yếu nhất lớp, đối diện nó là "nhà thông thái" Hạnh. Nhưng nhỏ Hạnh không muốn lôi thôi. Lúc này, bụng dạ nó cũng lo lắng không để đâu cho hết.

Khi trọng tài dẫn mười bốn cầu thủ bước ra, các khán đài như nổ tung. Tiếng hò reo, tiếng cổ vũ dội bốn phương tám hướng.

Xuyến Chi xanh mặt:

- Trời đất! Quốc Ân giữ gôn thật hả?

Vành Khuyên than thở:

- Thế này thì xong rồi. Hôm nọ Quốc Ân làm bài thơ gửi cho bạn gái nào đó, hôm nay vào giữ gôn chả biết tâm lý có vững được không?

Quới Lương và Thạch Anh nhao nhao:

- 10A9 cố lên! Quốc Ân ơi ráng lên!

Nhưng giọng tụi nó dĩ nhiên không thế át giọng được với tụi lớp mười hai. Một giọng cười hích hích:

- Bên 10A9 cho thằng lạ hoắc nào vô giữ gôn kìa tụi bay.

- Nhìn như gà mắc tóc ý!

- Lần này đương kim vô địch bị loại ngay vòng đầu rồi!

Tụi 10A9 bên này nghe rất rõ, Kim Em tức tối hét lên:

- Cố lên! 10A9 quyết thắng! 10A9 vô địch.

Kim Em là con nhỏ to con, giọng nó như một chiếc kèn loại xịn, nên nó thừa sức át giọng đối phương.

Lớp 10A9 ra sân với áo trắng, quần trắng. 12A3 mặc áo đỏ, quần đỏ. Đội hình ra sân của lớp 10A9 gồm thủ môn Quốc Ân, hai hậu vệ bao gồm đội trưởng Tiểu Long và Oánh, tiền vệ Lâm và Minh Vương, tiền đạo Quý ròm và Hải quắn. Bên ngoài băng ghế dự bị còn thằng Mười, Gia Nghĩa và thằng Dưỡng. Nếu chẳng may vị trí thủ môn của Quốc Ân có gì trục trặc, thằng Gia Nghĩa sẽ giữ gôn thay cho Quốc Ân

Tiếng còi trọng tài vừa dứt, những cái bóng áo đỏ đã liên tục tràn lên phần sân của 10A9. Qua ba đường chuyền, bóng đến chân một tên tiền đạo, và tên này đã tung một cú sút trái phá. Rất may, bóng đập chân Tiểu Long đi hết đường biên ngang. Tụi cổ động viên 10A9 bên ngoài xanh mặt.

Thằng Cung bên ngoài mặt đỏ gay:

- Đá chậm thôi, sợ cóc gì tụi lớp 12.

Kim Em hùa theo:

- Đúng rồi đó! 10A9 vô đối!

Một giọng lớp mười hai cười hà hà vang lên:

- Mấy nhóc có bị ảo tưởng không vậy? Nhìn tụi mày sắp lãnh trứng kia kìa!

Cung và Kim Em giật bắn, hấp tấp ngoảnh mặt hướng xuống trận đấu.

Quả thực, một quả phạt góc được treo rất chính xác, một cầu thủ 12A3 nhanh nhẹn nhảy lên đánh đầu cực mạnh.

Thế nhưng, âm thanh hò reo chưa kịp nổ lên đã tắt ngấm. Thằng Quốc Ân đổ người bắt gọn pha đánh đầu hiểm hóc của đối phương. Khán đài 10A9 la dậy đất.

Thằng Cung hét lên sung sướng:

- Hoan hô! Thật không ngờ!

Lan Anh ngồi trên băng ghế của cầu thủ dự bị cũng nhảy cẫng:

- Giỏi lắm Quốc Ân ơi!

Nhỏ Hạnh phấn khích đến nỗi lên giọng "chỉ đạo":

- Quốc Ân! Đá lên chỗ Quý ròm kìa, không ai kèm kìa!

Tiếng hét thất thanh của nhỏ Hạnh khiến 12A3 giật bắn, tụi nó ngước về phần sân nhà. Quả thực, Quý ròm đỡ chính xác đường chuyền dài của Quốc Ân. Nhưng đáng tiếc, Quý ròm đã vội vàng tung ngay cú sút ở khoảng cách khá xa. Bóng đập cột dọc bay ra ngoài trong gang tấc.

Thằng Dưỡng đứng ngoài hét lên:

- Trời đất, sao mày không dẫn bóng tiếp đi rồi hẵng sút?

Cổ động viên 10A9 không hẹn mà ai nấy cũng ôm đầu vẻ tiếc rẻ.

Lại là nhỏ Hạnh lên giọng khích lệ:

- Không sao! Cứ như vậy thì mình sẽ sớm ghi bàn thôi.

Đó có thể nói là tình huống đáng chú ý duy nhất của lớp 10A9 trong hiệp một. Tụi lớp 12A3 đã áp đảo suốt hai mươi phút còn lại. Những cú sút như búa bổ và những pha đội đầu cận thành được triển khai liên tiếp. Nhưng Quốc Ân đã thi đấu cực kỳ xuất sắc. Nó đổ bên trái, nhào bên phải tóm gọn những pha kết thúc của tụi lớp mười hai. Khiến cho tụi cổ động viên bọn này không ngờ 10A9 có thể moi ra một thủ môn xịn như vậy. Lan Anh bên ngoài vỗ tay hò reo liên tục. Cổ động viên 10A9 liên tục hát hò lạc quan trên khán đài.

Trên sân đấu, các cầu thủ 10A9 liên tục lăn xả để giữ tỷ số hòa cho đến hết hiêp một. Quý ròm và Lâm đã không ít lần ăn những cú đốn giò vô cùng đau đớn. Nhưng vì danh dự của lớp, hai đứa này không hề sợ hãi mà vẫn cũng đồng đội phòng ngữ giữ vững tỷ số.

Thậm trí thằng Lâm còn bị ăn trọn cú sút của tụi kia vào mặt. Trận đấu phải tạm dừng để Lan Anh vào băng bó cho Lâm. Còn thằng này vẫn nén đau mà thi đấu.

Hiệp một lẽ ra đã kết thúc không bàn thắng, thì một đường chuyền vượt tuyến của hậu vệ 12A3 đã khiến cho tiền vệ Minh Vương vốn là cầu thủ đánh đầu rất tốt lại đội đầu hụt. Hai tên tiền đạo phía sau nhanh chóng đảo qua Gia Nghĩa và Tiểu Long và trước mặt tụi nó chỉ còn là Quốc Ân.

Trong khi con nhà Quốc Ân đang rối bời bởi không biết hai tên kia sẽ triển khai bóng thế nào thì một tên nhanh trí tung cú sút cực mạnh ở tầm gần. Lưới rung lên trước con mắt bàng hoàng của Quốc Ân.

Tiếng còi trọng tài cất lên ngay sau đó, hiệp một kết thúc, Quốc Ân đổ gục ngay xuống sân. Lâm thấy mình thậm trí phải lãnh nguyên quả bóng vào mặt cũng chỉ vì muốn bảo toàn mảnh lưới, nay thấy thằng Minh Vương làm hỏng tất cả thì đau lòng lắm. Nó nheo mắt nhìn Minh Vương, trách móc:

- Mày đội đầu cái kiểu gì vậy? Bình thường mày đánh đầu hay lắm mà?

- Tụi nó chuyền kiểu đấy thì không thể đội đầu được. - Minh Vương thở dài.

Rồi con nhà Minh Vương quay lại trách móc hai hậu vệ:

- Còn tụi mày nữa, làm ăn kiểu gì mà để vượt qua dễ vậy?

Oánh vốn hiền như cục bột cũng khó chịu:

- Hai thằng đảo qua đảo lại biết đâu mà lần?

Rồi nó quay lại Quốc Ân, hừ mũi:

- Còn bạn nữa...

Lần này, Quý ròm đã lên tiếng bênh Quốc Ân:

- Hai thằng tiền đạo đứng sờ sờ trước mặt thì đỡ sao nổi?

Đội trưởng Tiểu Long trấn an:

- Không sao đâu, còn hiệp hai nữa mà. Tụi mày quên hết đi, coi như đây chỉ là tai nạn.

Rồi nó quay lại nhìn Quốc Ân:

- Hiệp một mày đã chơi rất hay đó!

Nhưng không biết Quốc Ân có nghe được Tiểu Long nói không vì nó đang đàm đạo gì đó với nhỏ Lan Anh mà.

Ngay khi thấy Quốc Ân đổ gục sau bàn thua, nó đã hớt hải chạy vào:

- Quốc Ân! Bạn có sao không?

Quốc Ân giật mình ngẩng đầu lên:

- Lan Anh hả?

Lan Anh dịu dàng:

- Ừ, là mình đây! Bạn ổn chứ? Bạn uống nước nè!

Quốc Ân áy náy:

- Mình xin lỗi vì bàn thua nghen.

Lan Anh lắc đầu:

- Cái này không phải do bạn. Quả đấy là do mấy bạn kia hớ hênh để qua mặt, còn cú sút kia ngay gần thì chịu thôi.

Rồi nó động viên:

- Cố lên nhé, Quốc Ân! Còn hiệp hai để sửa sai đó.

Rồi nó lấy cả khăn ra để thấm mồ hôi cho Quốc Ân. Trông như thể là hai mẹ con vậy.

- Quốc Ân! - Một giọng vang lên từ khán đài.

Nó ngoảnh mặt ra sau, giật mình khi nhận ra đó là giọng của Quới Lương.

Rồi Quới Lương cười hì hì:

- Tình cảm quá hén!

Thạch Anh cũng hùa theo:

- Nhất bạn luôn!

Lan Anh nhận ra mình cũng ân cần quá sức với Quốc Ân, bị Thạch Anh và Quới Lương chọc nghẹo, nó không khỏi ngại ngùng.

Nó nhìn hai nhân vật kia, thanh minh:

- Có gì đâu mà tình cảm! Thấy bạn Quốc Ân gục xuống thì mình vào "cấp cứu" thôi.

Thạch Anh cười khúc khích:

- Bạn tưởng tụi tôi không nghe được hai bạn nói gì à?

Đến đây thì Lan Anh giật mình, nó đỏ mặt không dám đáp. Nó giả vờ tiếp tục "chăm sóc" Quốc Ân và không nghe thấy gì hết.

Thấy hơi tồi tội, Thạch Anh và Quới Lương bèn thôi luôn.

Hiệp hai bắt đầu, những cái bóng áo trắng quyết định dồn lên thay vì chơi phòng thủ như hiệp một. Các đường bóng được triển khai thanh thoát hơn. Mở đầu là cú sút trái phá của Hải quắn đi vọt xà. Cổ động viên 10A9 la dậy đất.

Thằng Quang vỗ tay:

- Phải thế chứ! Tiến lên anh em 10A9!

Xuyến Chi, Vành Khuyên và nhỏ Hạnh đồng thanh:

- 10A9 chiến thắng! 10A9 vô địch!

Quới Lương lại ngó xuống chỗ Quốc Ân:

- Tình hình này hiệp hai mày nhàn đấy.

- Quốc Ân! Coi chừng! - Tiểu Long thét lên.

Quốc Ân chưa kịp đáp lời Quới Lương thì giật mình. Rất may, đó chỉ là một cú sút khá hiền và đi thẳng vào vị trí của nó. Nó ôm gọn bóng và đá mạnh lên tiếp tục phát động tấn công.

Và nỗ lực tấn công không biết mệt mỏi của 10A9 đã được đền đáp.

Mười phút sau, quả tạt bóng từ ngoài vòng cấm địa của tiền vệ Lâm được treo chính xác. Minh Vương trong lần lên tham gia tấn công đã chọn vị trí rất tốt đánh đầu một cú thật lực. Bóng đập xà ngang bay vào lưới, các cầu thủ 10A9 hối hả hò reo, nằm đè hết lên người của Minh Vương.

Quới Lương sung sướng:

- Đơn giản là không thể cản phá!

Nhỏ Hải Ngọc ngồi cạnh Minh Vương, vốn ít nói nhưng lần này nó đã hét khản cả cổ:

- Vậy là Minh Vương đã sửa được sai lầm hồi hiệp một!

Xuyến Chi hứng chí vỗ tay bắt nhịp:

- Vô! Vô!

Bọn con gái chưa kịp phụ họa thì Quới Lương hoảng hồn ngước lên chỗ bọn con gái.

- Từ từ! Từ từ!

- Cái gì mà từ từ? - Xuyến Chi ngạc nhiên - Làm vậy cho có không khí lên chứ?

- Nói vậy bóng nó lọt vô thật bây giờ!

- Mình không hiểu bạn nói gì cả! - Xuyến Chi lắc đầu.

- Bạn nhớ lại hai năm trước đi thì sẽ hiểu, lúc bạn bắt nhịp...

Lần này, Xuyến Chi đã sáng mắt:

- A nhớ rồi! Mình nhớ rồi!

Quới Lương cười he he:

- Đó!

*Xem lại tập 14 - "Thủ môn bị từ chối" để biết thêm chi tiết.

Sau bàn thắng của Minh Vương, hàng phòng ngự của lớp 12A3 trở nên chệch choạc hơn hẳn. 10A9 càng chơi càng hay, tụi nó dồn lên quyết ghi thêm bàn để dành chiến thắng. Bóng được triển khai chủ yếu ở cánh phải của thằng Lâm - một tiền vệ có kỹ thuật và những đường chuyền sắc xảo. Các pha tạt bóng của thằng này rót vào vòng cấm nguy hiểm hơn bao giờ hết. Chỉ trong năm phút, Quý ròm và Hải quắn đã thay nhau thử độ cứng của xà ngang khung thành của lớp 12A3.

Khán giả 10A9 hét hò không ngừng.

Và điều gì đến cũng phải đến, thằng Lâm sau khi nhận đường chuyền dài của Minh Vương đã nhanh nhẹn dắt bóng xuống đáy biên, thay vì đưa ra một quả tạt vào thì nó đảo bóng qua một hậu vệ và tung ra cú "chéo cánh sẻ" dội tung nóc lưới của 12A3. Tỉ số là 2-1 cho lớp 10A9.

Khán giả 12A3 thất thần bao nhiêu thì khán giả 10A9 sung sướng bấy nhiêu.

Quới Lương và Đặng Đạo ôm nhau nhảy tưng tưng:

- Trời đất! Không ngờ thằng Lâm lại đẳng cấp đến như vậy.

Lâm, Đặng Đạo và Quới Lương cùng Quý ròm từng cùng nhau đêm đêm kéo đi dọn rác trong thành phố nên Đặng Đạo rất có thiện cảm với tụi này.

Lớp trưởng Xuyến Chi rối rít:

- Lớp mình sắp thắng rồi!

Lớp phó học tập Hạnh nhảy cẫng lên đến nỗi rơi cả kính:

- Tuyệt cú mèo!

Câu nói của Thủy Tiên mới làm con nhà Lâm sung sướng thật sự:

- Giỏi lắm Lâm ơi!

Thạch Anh vọng xuống sân:

- Quốc Ân! Cố giữ vững tỉ số nha!

Lan Anh cũng hét toáng:

- Ráng thêm tý nữa là thắng rồi Quốc Ân!

Dĩ nhiên, giữ vững tỉ số lúc này không phải là chuyện dễ. Bây giờ, Lâm và Minh Vương đã rút về chơi như một hậu vệ đích thực. Tụi 12A3 đã từng thua 10A9 lần trước, lần này mà thua tiếp thì nhục quá. Chênh nhau tận hai tuổi lận mà. Trong khoảng mười phút còn lại, tụi nó tung ra cả chục cú sút. Nhưng Quốc Ân đã chơi một hiệp hai vô cùng bùng nổ. Nó liên tiếp bay người đẹp mắt để tóm gọn những cú sút của đối thủ. Có một điều thú vị là Quốc Ân đa số đều bắt dính thay vì đẩy ra những pha dứt điểm của tụi lớp 12. Lan Anh bên ngoài liên tục khích lệ và động viên khiến Quốc Ân chơi mỗi lúc một hăng.

Nhưng đến phút cuối cùng thì tụi 10A9 được phen đứng tim khi thằng Oánh lóng ngóng đánh đầu về phía Quốc Ân khi nhận quả tạt của cái bóng áo đỏ. Rất may, Quốc Ân tuy hơi bất ngờ nhưng nó vẫn đủ tỉnh táo để dùng năm đầu ngón tay đẩy bóng vọt xà.

Còi trọng tài dứt ngay sau tình huống này. Quốc Ân hôm nay là người hùng trong mắt tập thể 10A9. Sau trận, nó bị bạn bè đè cho muốn nghẹt thở.

Lan Kiều khoái chí bình luận:

- Hôm nay các là trận đấu của các tiền vệ. Minh Vương và Lâm mỗi người ghi bàn và kiến tạo một lần.

Quỳnh Như ngó Hải quắn:

- Tiếc quả của bạn đánh đầu dội xà ngang quá nhỉ?

Hải quắn ngượng quá, bèn nhe răng cười hì hì.

Xuyến Chi khen ngợi:

- Không ngờ hôm nay Quốc Ân bắt đỉnh ghê.

Nhỏ Hạnh cười:

- Bây giờ bạn ấy đã thay đổi quá nhiều so với ngày xưa rồi.

Quốc Ân ngó Lâm:

- Bán kết mình đấu lớp 11A5 đó.

Lâm cười mũi:

- Ối dào! Lớp 11A5 lần trước tụi tao thắng bọn nó 2-0 lúc mày chưa về đây mà.

Quốc Ân quẹt mồ hôi:

- Còn nếu thắng được nhiều khả năng sẽ gặp 11A2 trong chung kết.

Không để Lâm giở giọng "coi thường" đối thủ, Quốc Ân độp luôn:

- Mày nhớ lại hôm qua đi!

Thực ra ngay từ khi Quốc Ân nhắc đến lớp 11A2, nó đã thấy nhức nhức nơi sống mũi. Có lẽ nó vẫn chưa hết đau khi vừa nãy bị lãnh nguyên quả bóng vào mặt. Nhưng nó đã chứng kiến lớp 11A2 thắng 6-0 lớp 12A1 rồi, lối đá tụi nó mang đầy sự cứng rắn và thô bạo không thua gì một đội bóng chuyên nghiệp. Khiến bọn lớp mười hai bất lực nhìn bàn thua mỗi lúc một tăng. Những đứa như Quý ròm và nó e rằng sẽ cực kỳ vất vả.

Lan Anh tiến tới chỗ Quốc Ân, đưa khăn cho thằng này:

- Quốc Ân lau mồ hôi đi nè!

Rồi thấy Lâm ở đó, con nhà Lan Anh lo lắng hỏi:

- Bạn Lâm còn đau không?

- Không sao đâu, xước một tý thôi mà. - Lâm lắc đầu.

- Trận này hai bạn chơi quá hay luôn - Lan Anh tấm tắc.

Lan Anh đột nhiên nói với Quốc Ân:

- Bạn có nhớ hôm nọ bạn nói gì không?

- Nói gì là nói gì? - Quốc Ân chột dạ.

- Cái bài thơ của bạn đó!

Lan Anh đâu biết đó là bài thơ của thằng Lâm làm giùm Quốc Ân. Lâm đứng ngay đó, khéo léo nói:

- Thôi! Tao đi trước để chúng mày nói chuyện cho dễ nghe!

Rồi nó láu táu chạy qua chỗ Quới Lương và Thạch Anh nhập bọn.

Quốc Ân tim đập binh binh:

- Bạn nói sao?

Lan Anh tủm tỉm:

- Bạn cố giúp lớp mình vô địch rồi tụi mình nói chuyện đó sau nha!

Rồi Quốc Ân thấy má cô bạn ửng đỏ, nhưng con nhỏ này đã quay mình bỏ đi như muốn trốn chạy.

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.