Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Game Start

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Mưa, có lúc tầm tã, dữ dội khi thì thoáng chốc, lất phất vài hạt nhưng chẳng bao giờ ngưng. Cứ thế, từ sáng qua tới giờ, đêm nay không trăng hoà vào đám mây đen cứ việc mù mịt, chỉ vọng lại là tiếng khóc thét, rên rỉ của ai đó từ khoảng không vô tận.

Rì rào..hic...rào..aghh..

Trong căn chồi nhỏ ở cuối làng, tiếng khóc nức nở lấn át cả tiếng mưa, có ba người ở đó: một nam, một nữ, và đứa trẻ sơ sinh. Chàng trai hướng mặt ra cửa, chân đang định bước đi, mặc cho bên ngoài trời tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, trên tay còn cầm thêm cái bị xách.

Chợt, cô gái ngưng cho đứa trẻ bú sữa rồi đặt nó vào cái võng cũ kĩ đầy những vết vá bên cạnh, dù cho nó khóc oe oe, nhào tới nắm chặt tay anh ta: “hu.. hu..xin anh đừng đi! Em.. cần anh..con của chúng ta cần..anh!”. Cô vừa nói, vừa khóc, vừa lấy tay chùi nước mắt nước mũi, khó khăn lắm mới nghe được vài tiếng.

“Nhưng tôi không cần cô! Con của chúng ta?! Hừ, Kim Liên, cô còn giả vờ nữa à? Tôi không thể sống tiếp ở đây nữa!”, hắn ta giận dữ quay lại đáp, trừng hai con mắt lên, đỏ ngầu. Rầm.. sấm chớp bên ngoài lại đúng lúc làm bật lên người hắn, trông chẳng khác gì con ác ma.

Hắn lấy bị xách che mưa, vọt chạy đi mà không nói gì nữa, không buồn nhìn mặt đứa nhỏ. Tiếng gió bên ngoài réo rắt, vù vù thổi lên từng đợt làm lung lay cả mấy cây cổ thụ, như oán trách, tiếc thương, hay là đang an ủi, thủ thỉ. Căn chòi nhỏ đung đưa theo từng đợt gió thổi, rì rì, có vẻ như nó sắp bị thổi bay. Chỉ còn lại là tiếng khóc lấn át cả tiếng mưa..

Nhiều năm về sau..

“Tôi nói rồi, tôi không thích bạn, tôi cũng có người yêu rồi. Bạn đừng làm phiền tôi nữa!!”, cô gái chua ngoa, đáp lời tỏ tình của chàng trai giữa sân trường đầy ấp người.

“Tôi hiểu rồi,..xin lỗi..”, chàng trai quay mặt rời đi, ném bó hoa vào sọt rác gần đó. Có thể thấy được nét buồn rười rượi trên gương mặt gầy gò ấy, nhưng cũng có không ít tiếng động viên của đám bạn pha lẫn tiếng đùa cợt!

“Cứ chờ xem..!”

...

Cạch cạch, keng keng.

“Số 364241, đến giờ rồi! Nhanh lên!”, tên quản ngục gõ dùi cui vào khung sắt xong thì quay vào bên trong này nói to. Số 364241 là số hiệu của tôi, ở đây họ không gọi chúng tôi bằng tên. Chắc là do trùng tên, hay dễ nhầm hoặc là con số thì có tính phân loại hơn. Tôi chẳng buồn để nghĩ đến nữa, cái gì đến rồi sẽ đến, gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Giết người thì đền mạng, huống chi mình tôi mà đổi lấy cả từng ấy mạng người, quá lời!

Tôi thôi hít đất, đứng dậy lấy cái áo tên cùng phòng lau mồ hôi. Gã nghiêm nghị nhìn tôi, chỉ khi tôi liếc mắt lại, dễ dàng thấy việc gã đang run cầm cập, nghe rõ tiếng răng va vào nhau. Vừa bước ra khỏi cửa thì đã nghe một tiếng cạch, thứ âm thanh gợi lại biết bao cảm xúc. Tên kia đóng cửa tù lại rồi một tay dí dùi cui vào lưng, tay kia nắm chặt bả vai đẩy tôi đi nhanh về phía trước.

Tôi quay đầu theo bản năng, mọi người đều đang nhìn tôi. Trong mắt họ là chính họ trong tương lai, ở đây ai mà không phải tử tù. Đồng cảm, tiếc nuối, ân hận, giận dữ, oán trách,.. bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đều đã hiện ra. Họ bắt đầu mường tượng ra cái viễn cảnh ấy, rồi lại rùng mình với một con quỷ như tôi, có kẻ lại cười hả hê..

Nghe nói, trước khi tử hình tôi được ăn no một bửa, hà hà, lâu rồi không ăn thịt người, không biết đầu bếp có hương liệu phù hợp hay không.

Con hành lang dài, chập chờn ánh đèn, không thể thấy được phía bên kia là gì. Một bước nối một bước, chẳng biết qua bao lâu, qua bao nhiêu ngã quẹo, tôi lại đứng trước một cánh cửa. Ừm, có lẽ đây không phải là nhà ăn bữa cuối rồi, tôi chẳng ngửi thấy mùi thức ăn nào cả. Gã kia luồng qua tôi, hướng về phía trước, gã gõ cửa cộc cộc. Lập tức cánh cửa được mở hờ ra, gã mở còng tay rồi mở toang cánh cửa, đẩy mạnh tôi vào trong. Tôi quay đầu lại thì gã đã biến mất từ lúc nào, phía sau chỉ là cái hành lang dài u ám, chập chờn ánh đèn điện.

“Xin chào! Lâu rồi không gặp cậu.”

Tôi vô thức nhìn về hướng âm thanh phát ra, tôi biết tên này. Đó là kẻ phụ trách vụ án của tôi, thân hình lực lưỡng, quả đầu trọc, thêm giọng nói thập phần mỉa mai thì không nhầm được – Lê Trung Nguyên.

“Đến đưa cơm cuối à?”, tôi học theo cách nói của hắn mà hỏi ngược lại.

“Ấy, đừng có gắp gáp! Đời người còn dài ai mà chẳng chết, chỉ là trước sau mà thôi!”, tên này mặc dù rất thông minh nhưng mắc chứng dở hơi, nói nhiều đâm ra nói nhảm.

“Tôi đến đây là muốn thương lượng với cậu! Nghe tôi đi chuyện này đối với cậu và tôi, hai bên đều có lợi!”

“Tôi được hoãn thi hành án đến tận 4 năm là do ông?”, tôi bất giác nhận ra câu nói của hắn có vấn đề.

“Thông minh! Cậu biết xin phép cấp trên khó đến cỡ nào không? Vừa tìm chứng cớ, nhân chứng, giấy tờ, ADN, bệnh án,...”

“Đủ rồi, ngưng nói nhảm!”, quả thật sau từng ấy năm gã vẫn bị bệnh, thậm chí bệnh tình có chút tiến triển, là theo hướng tiêu cực.

“Thật ra, sau vụ án của cậu, khắp nơi trong cả nước đều có những vụ án tương tự như vậy, đều mang màu sắc tâm linh. Thậm chí có những vụ, đang là án treo nằm trong tập án bất khả thi, con người không thể gây án được!”. Nói xong hắn chỉ vào cái ghế sô pha đối diện, ý bảo tôi ngồi xuống, tay hắn nắm chặt điếu thuốc vùi vào gạt tàn. Hắn không hút nữa, vẻ mặt trông nghiêm trọng hơn.

“Dám chừng tôi thành thần tượng rồi cũng nên!?”, cái này là nói thầm. Ai mà biết được hắn có điên lên khi nghe tôi nói thế không chứ.

Nhìn lại, có thể đây là phòng của tên quản lý khu này, trông khá là tồi tàn. Còn bản thân hắn chắc là đang hú hí với cô nào cũng nên.

“Chắc cậu cũng biết, phá một vụ án khó khăn thế nào. Thành lập một tổ điều tra chuyên án thì dễ, nhưng để hoạt động thì mới khó! Nếu không phải năm xưa cậu đầu thú, thì bây giờ tôi cũng không ngồi đây mà nói vậy!"

".."

Lần đầu tiên tôi mới thấy tên này nói nhiều mà nói đúng.

“Những tổ điều tra đó, bây giờ tiếp nhận tập án này. Không chết trong lúc điều tra thì cũng bị doạ sợ mà bỏ nghề! Nên nếu chọn tử tù như cậu, thì có chết cũng không lỗ!”

Hãy xem như tôi chưa nói gì.

“Đổi lại, nếu phá xong vụ án thì từ tử tù có thể giảm án xuống từ từ tỉ lệ thuận theo số án phá được! Có ngày trắng án cũng nên!”, hắn ta với tay mở tủ lạnh mini bên cạnh, khui lon bia mà uống. Trông rất ngon lành!

“Và vì chỉ số IQ của tôi!?”. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, vì có hàng trăm tử tù kia mà.

“Ông không sợ tôi làm loạn à?”, tôi đang tính bẫy hắn.

“ Lí do? Báo thù? Cậu còn ai để giết hả? Thách thức cảnh sát? Chính cậu đầu thú cơ mà? Hay tâm lý biến thái đó? Cậu nỡ giết người vô tội à? Không giống cậu lắm! ”. Hắn cũng đưa tôi một lon, còn chỉ vào dĩa khô mực nữa chứ!

“Tôi sẽ chung đội với ông? Làm việc dưới trướng bộ Công an hay sao?”. Hắn rất hay, tôi phải cẩn thận không khéo lại mắc mưu hắn.

“Không không! Sẽ có tổ đội bao gồm những người như cậu thôi! Tôi chỉ như quản lí của ca sĩ vậy! Làm cho Thủ tướng đấy! Ực ực !”. Tôi còn đang cầm lon đầu tiên thì đã hết dĩa khô mực rồi.

“Trên giấy tờ thì như bao tổ khác, nhưng chỉ những cao tầng mới biết? Tôi có quyền hạn gì chứ?”

“Đúng rồi đấy, như bên hình sự với giao thông thôi. Nếu cần thì có thể yêu cầu được cung cấp thông tin! Nhưng chả có quyền như hình sự đâu, cứ như điệp viên 007 ấy!”. Hắn lấy lon cuối cùng ra.

“Mấy kẻ khác đều là thành phần nguy hiểm cho xã hội? Có lương không?”

“Ừa, tên thì năm lần bảy lượt tấn công vào trang web của bộ Công an rồi thay ảnh của hắn vào, người thì rất hiểu tâm lí người khác, kẻ thì giết người như ngoé giống cậu,.. Và đương nhiên là có chu cấp rồi, yên tâm!”

“Nếu cậu đồng ý thì ký tên vào đây!”. Hắn lấy từ trong cặp bên hông ra một tờ giấy, rồi chỉ tay vào đấy, đưa cho tôi. Bất giác, tôi cũng đưa lại lon bia cho hắn.

Tôi đọc sơ qua, vốn tưởng là hết đời rồi. Nhưng đâu có ai biết được chữ “ngờ” nó như nào. Thôi thì vui chơi chút đã. “Mà nếu tôi tìm được hung thủ thì làm gì với hắn?”, tôi phải ký tận hai bản.

“Xử theo luật, đừng giết người nữa là được”

“Ông không sợ tôi trốn à?”

“Thế nào được?”

Trong một sát na, tôi thấy hắn ướm người tới. Nhưng chưa kịp phản xạ thì thấy đau ở cổ tay và một tiếng “cụp”.

“Đồng hồ định vị, được đặc cách làm cho tổ đội này đấy! Càng cố mở thì càng bị siết chặt, ngay cả máy cắt cũng không cắt được.”

Tôi vừa cảm thấy một sai lầm nghiêm trọng.

“Một câu hỏi cuối, thật ra thịt người có vị gì thế?”. Hắn cầm bàn tay tôi ngửi nghịt nghịt. Tôi nhìn lại hắn, vô tình đếm thấy có 10 vỏ lon bia.

Tôi chưa kịp trả lời nữa thì… Ạch, một cơn đau khủng khiếp đột ngột kéo đến. Sau gáy? Tôi quay lại thì không thấy ai, trong mơ màng tôi lại nghe thấy hai giọng nói, là của Lê Trung Nguyên, người còn lại nghe rất quen thuộc nhưng nhất thời không phân biệt được nữa..

Ngủ, tôi chỉ muốn ngủ thôi, mình đã quá mệt mỏi với những ngày tháng này rồi, đã bao lâu rồi mình chưa ngủ nướng??

“ Uây, tôi còn chưa nghe hết mà?”

“ Anh có thể tự thử? Hủmh?!”

“ Tôi không có gan đó!”

“ Không thể để hắn như thế mà ra ngoài được! Hắn không hỏi về cô ấy chứ?”

“ Đương nhiên, chắc cậu ta nghĩ rằng cô ấy chết rồi!”

“ Chứ anh bị móc tim ra mà sống được à?”

“ Cô ta? Ha ha”

“ Tội phạm số 364241 đã thi hành án xong”

...

Bạn đang đọc Kỳ Ma Loạn Án sáng tác bởi protectV
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi protectV
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.