Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn Tang - Khai

Tiểu thuyết gốc · 1855 chữ

Thình thịch, thình thịch!

Ahg, là tiếng tim đập. Cũng là cái đồng hồ sinh học của chính tôi, là do tôi tính nhịp tim trung bình mỗi phút rồi ghi nhớ số lần nó đập, lại đổi ngược ra giờ. Tới giờ thức dậy thì nó sẽ đập liên hồi, rồi tái tạo lại quá trình này. Bây giờ là khoảng 6 giờ sáng, chắc là do cơ thể quá mệt mỏi đã ảnh hưởng quá trình này.

Tôi ôm đầu ngồi dậy, mơ hồ nhớ lại mọi chuyện trước đó, rồi tôi lại nhìn xung quanh. Đây là một phòng khách sạn nào đó, mặc dù có đầy đủ mọi thứ nhưng trông rất cũ kĩ. Hẳn là nằm ở ngoài thành phố vì tôi chả nghe được tiếng xe cộ hay âm thanh tấp nập nào, hoặc là ở vùng quê yên bình.

Tôi tiến lại phía cửa sổ, rèm cửa rách rưới, đã có mùi. Tôi vén nó lên, bên ngoài là góc phố nhỏ yên tĩnh, dù mấy hàng quán bên cạnh đã mở cửa nhưng có chút gì đó hiu quạnh, thấy rõ nét mệt mỏi trên khuôn mặt từng người. Còn có ông bác nướng thịt đang ngủ gục, gật gật cái đầu như sắp khuỵ xuống. Dựa theo độ cao này thì chắc đang ở tầng 2 của toà nhà.

Khoan đã! Có gì đó không đúng ở đây?!

Tuy là hiếu kì nhưng tôi cũng không gấp gáp. Tôi vào nhà vệ sinh, sửa soạn lại chút ít. Ngoại trừ khuôn mặt không phải là của tôi thì mọi thứ đều bình thường. Tôi chợt ngộ ra ý nghĩa của câu nói lạ kia. Nhưng phẫu thuật thẩm mĩ thì đâu phải một sớm một chiều là xong, hẳn là còn bí mật công nghệ khác? Tôi trở ra, lục soát căn phòng một lượt, chỉ có mấy bộ quần áo trong tủ ra thì không còn gì khác, đúng vậy! Không có một đồng! Thằng cha đó lại chơi mình! Trong túi quần lại có một cái bóp, chỉ có chứng minh nhân dân??!

Đầu tiên là phải nắm rõ tình hình mọi thứ. Tôi mặc thêm cái áo khoác trong tủ, mang đôi giày vào. Mở cửa bước ra bên ngoài, đây là tầng lầu cao nhất, chỉ có cầu thang đi xuống. Tôi chỉ có lựa chọn đó, mặc dù bên cạnh vẫn còn vài phòng. Nhưng làm vậy người ta sẽ nghi ngờ.

Chiếc cầu thang gỗ cũ kĩ, phát ra tiếng kêu cọt kẹt, ban đêm mà nghe thấy chỉ có nước rùng mình sợ hãi. Chẳng mấy chốc, tôi đã bước tới cửa lớn của toà nhà, bên trái phía sát góc tường là quầy lễ tân, có một thanh niên đang bấm điện thoại. Còn bên phải chỗ cửa lớn là ông bác bảo vệ đang đánh cờ với chính mình.

Ngoài đường đang tấp nập xe cộ, in ỉ tiếng còi xe. Đã ngược hẳn với suy đoán ban đầu của tôi, hay là vì phòng ốc cách âm tốt? Còn góc phố kì lạ kia là gì?

Gã thanh niên liếc nhìn tôi không nói gì, rồi lại tiếp tục bấm điện thoại. Còn ông bác bảo vệ thì cười cười, tự nói chuyện một nình. Tôi nhắm mắt làm ngơ, bước ra ngoài đường.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua từng ngọn cây, kẽ lá. Thật dịu êm, khác hẳn không gian u ám trong ngục tù. Bốn năm, không tính là lâu. Nhưng mọi thứ đã thôi đổi nhiều rồi. Không biết cô ấy….

Rừh rừh.

Đột nhiên chiếc đồng hồ rung lên dữ dội.

“Xin chào, đây là thông báo tự động, mặc dù người khác không nghe thấy được nhưng xin vui lòng lắng nghe thật kĩ, sẽ không nhắc lại lần nữa hay trả lời bất kì câu hỏi nào…”

Tôi nhìn quanh, dòng người đang tấp nập. Phút chốc tôi chẳng còn nghe thấy thứ âm thanh ồn ào đó nữa. Tôi giơ đồng hồ cạnh tai để nghe thật kĩ cái giọng nói máy móc đó.

“..Khoảng hơn 5 năm trước, từng xảy ra thảm án diệt môn ở đây. Hơn 1/3 người dân thị trấn bị giết, số còn lại thì bị doạ đến ngây ngốc người, bỏ đi nơi khác, hoặc vì quá ám ảnh mà sinh ra hoang tưởng rồi tự tử.

Lúc đó đang tổ chức một đám cưới của con trai lớn ông chủ tiệm vàng Lý Văn Hoàng, nên rất đông khách tham dự. Tính cả họ hàng, bạn bè, đối tác,.. cũng gần 100 người.

Mọi chuyện diễn biến rất bình thường, cho đến khi chú rễ, Lý Văn Nam không thấy cô dâu trong phòng thì mới bảo mọi người đi tìm. Khoảng 23h tối ngày 3/7.

Người chết đầu tiên là cô dâu, tên là Trương Tuyết Lan, 20 tuổi. Người tìm ra thi thể là tình cũ của cô tham gia đám cưới, Lê Hoài Phúc. Theo lời khai của những người còn sống thì Phúc đi tiểu ở gốc dừa dưới cái mương thì thấy cái gì trắng trắng đang ở bờ bên kia, nên mới kêu mọi người đến nhìn. Thời điểm này xảy ra trước khi Nam kêu mọi người đi tìm cô dâu.

Khi xác nhận ra nạn nhân, thì ông Hoàng đã gọi điện báo công an. Trên người nạn nhân có hai vết thương rõ ràng. Một là bị một vật cứng có bề mặt ghồ ghề, không bằng phẳng đập vào sau gáy dẫn đến xuất huyết não nhưng chỉ bị bất tỉnh chứ không chết tại chỗ. Vết thương thứ hai là bị dao đâm vào bụng, khiến mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Thai nhi trong bụng cũng chết theo.

Nạn nhân thứ hai là chú rễ, Lý Văn Nam, 23 tuổi. Khi chạy đến ngay bên cạnh xác của nạn nhân đầu tiên thì ngã khuỵ xuống đất, thở hổn hển rồi ôm bụng đau quằn quại được vài giây thì tử vong.

Khi công an đến hiện trường thì chỉ còn 6 người còn sống. Ai nấy cũng đều trong tình trạng hoảng sợ, run rẩy cực độ, có người đang còn ngất xỉu. Toàn bộ số người còn lại thì chết theo những cách khác nhau, từ đâm chém, đến hạ độc, hay bị nổ tan xác trong xe,..

Nhưng có điều, nguyên nhân tử vong của các nạn nhân được chia theo hai dạng chính. Một là ngoại lực vật lý bên ngoài tổn thương. Hai là chết cùng một loại độc, là độc HCN. Ngoài ra trong dạ dày của những người chết do độc, cùng tồn tại một số hợp chất nhất định, là thành phần cơ bản của thuốc xổ.

Người đang nằm hấp hối là con trai út của ông Hoàng, Lý Văn Kiệt, 17 tuổi. Y bị đâm một nhát chí mạng vào người nhưng không chết. Sau khi được cứu sống và hồi phục trong bệnh viện của bộ công an, thì bắt đầu có dấu hiệu thần kinh không ổn định. Liên tục nói mớ, đập phá đồ đạc, nhiều lúc tự nói chuyện một mình, mộng du đi lên sân thượng của bệnh viện rồi đứng đó cho đến khi y tá tìm thấy. Nhiều lần như vậy, nên Kiệt bị khoá xích lại. Cho đến một năm trước thì cắn lưỡi tự sát.

Điểm đáng lưu ý là lúc cho lời khai, Kiệt cùng với những người còn sống kia một mực cho rằng Lý Văn Nam mới là kẻ chết đầu tiên. Công an cũng đã tách riêng từng người trong một khoảng thời gian dài để tránh việc thông đồng khẩu cung nhưng kết quả vẫn vậy. Họ không còn nhớ gì thêm. Trước hôm Kiệt tự sát thì công an có yêu cầu kiểm tra bằng máy kiểm tra nói dối. Nội dung không có ghi chép lại.

5 người còn sống còn lại là:

-Trương Thành, 52 tuổi. Là bạn, cũng là sui gia của ông Hoàng. Sau khi vợ ông sinh ra Trương Tuyết Lan vài năm thì mất. Ông Thành cũng không cưới thêm vợ, ở vậy nuôi con. Gia đình làm nhà giáo lâu đời, có nhiều học trò giỏi, tốt bụng nên rất nhiều người yêu quý. Nhưng có tin đồn là ông Thành từng dang díu với vợ trước của ông Hoàng.

Lê Hoài Phúc,27 tuổi. Lúc trước, từng tỏ tình với cô dâu nhưng bị từ chối, thanh niên ăn chơi điển hình. Từng bị bắt nhiều lần vì tội trộm cướp, đánh người, gây mất trật tự nơi công cộng. Không có nghề nghiệp ổn định.

-Nguyễn Thị Kim Liên, 54 tuổi. Là vợ trước của ông Hoàng, là mẹ của Nam. Không có lời khai vì bà bị đánh vào đầu, gây mất trí nhớ tạm thời.

-Lê Ngọc Thanh, 50 tuổi. Là vợ sau của ông Hoàng, là mẹ của Thương và Kiệt. Không thể cho lời khai vì tứ chi bị cắt đứt bởi kim loại sắc bén. Lưỡi, mắt bị làm hỏng.

-Trần Ngọc Ánh, 45 tuổi. Đối tác làm ăn của ông Hoàng, mối quan hệ của hai người rất tốt. Ông Hoàng đứng ra làm mai cho em trai ông là Lý Văn Trung, nhưng bà Ánh không đồng ý.

Căn biệt thự lúc đó đã được sửa lại thành khách sạn bạn đang ở. Chủ của nó là con gái thứ hai của ông Hoàng. Tại thời điểm xảy ra vụ án, Lý Ngọc Thương đang du học nước ngoài được rất nhiều người có mặt ở đó làm chứng.

Nhiệm vụ của bạn là chỉ ra tên hung thủ, đưa ra lập luận và chứng cứ xác thực. Bạn có thời gian 7 ngày, nếu thành công phá được án bạn sẽ được giảm 15 năm tù giam. Lưu ý, cũng có những người khác tham gia phá án như bạn, nếu các bạn đưa ra đáp án cùng lúc hoặc hợp tác với nhau thì số năm tù giảm xuống sẽ được cộng lại chia ra. Xin hết. Píp píp!..”

Xuỳ xuỳ, mọi thứ trở về thực tại.

Âm thanh ồn ào chết tiệt đã trở lại, tôi ngơ ngác quay đầu lại nhìn khách sạn. Không khỏi ớn lạnh, ọt ọt, tôi lại nhìn đồng hồ, đã hơn 9h sáng. Tôi cũng không làm thắc mắc gì với mấy món đồ chơi này. Nó cách âm tôi còn được nói gì bẻ cong thời gian.

Nhưng không có tiền thì lấy gì ăn? Và cũng do chuyện này mà nơi đây mới được gọi là Trấn Tang, thị trấn chết chóc? Cơn đói đã cản trở mọi suy luận của tôi. Chắc lại hành nghề đạo chích rồi.

“Này vị huynh đài đây cho tại hạ hỏi thăm một chút, chẳng hay ở đây có tửu lâu nào không ấy hở?”, ai đó vỗ vai tôi nhưng tôi không hề cảm nhận được hắn?!!

Bạn đang đọc Kỳ Ma Loạn Án sáng tác bởi protectV
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi protectV
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.