Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ - Thừa

Tiểu thuyết gốc · 3152 chữ

Tôi quay đầu lại ngơ ngác nhìn người phát ra tiếng nói đó. Đó là một thanh niên tầm tuổi tôi, dáng người cân đối, gã mặc đồ như mấy vị kiếm hiệp trên tivi, có điều hơi rách rưới. Sau lưng còn quải theo một tay nải, tay đang cầm một cây gậy dài, gã còn buộc một bình hồ lô ngang hông. Tóc thì buộc một chùm, số còn lại cứ để lùm xùm. Mặt gã đang nở một nụ cười tủm tỉm, từ nãy đến giờ. Tôi tự hỏi có phải là tôi đã lạc vào thế giới tiên hiệp rồi không.

Thấy tôi ngơ ngạc như vậy, gã ta mới bước về tôi một bước, nói: “à, tại hạ tự là Bảo Trí. Thuộc huynh đệ cái bang, cũng là đồ đệ duy nhất của bang chủ cái bang đời thứ 69. Ban nãy ta vừa mới được một cô nương xinh đẹp bố thí một ít bạc, nên muốn tìm một tửu lâu cho khuây khoả.” Gã vừa nói vừa cười hề hề.

Tôi đang tự nghĩ, gã này mà ở chung nhà với Lê Trung Nguyên thì không biết sẽ ra sao. Tôi bắt chước theo hắn, ôm quyền cúi người ra đòn chào: “Vị huynh đệ này, ngươi là môn hạ cái bang thì lẽ ra nên biết rõ hơn ta chứ, cớ sao lại hỏi vậy?”

“Tại hạ thật không dám giấu, ta đang mưu sinh ở quận 7 thì đột nhiên bị ngất đi. Mở mắt ra thì đã nằm dưới gốc cây đằng kia. Ta đi loanh quanh đây cả buổi, rồi cô nương đó đi ngang bố thí cho.” Gã vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào gốc cây dừa kiểng gần đó. Mà sao dừa không rơi vào đầu hắn cho tôi đỡ khổ nhỉ.

Tôi liếc nhanh vào mắt gã, một đôi mắt vô ưu vô lô, có chút ngờ ngệt. Người bình thường không thể như thế được hay tên này đang giấu tôi chuyện gì đó, trước mắt thì cứ thuận nước đẩy thuyền, ăn no cái đã. Bày cách cho gã trả tiền nữa.

Tôi chỉ gã cái quán hủ tiếu lề đường phía sau lưng, nghe bụng tôi kêu ọt ọt lần nữa. Kêu tôi ngồi xuống uống chung với gã vài chén:” ta và huynh đệ đây gặp nhau là cái duyên, sau lại khách khí vậy á hả?! Nào nào, ngồi xuống đây! Tiểu nhị! Cho hai bình rượu thượng hạng, thêm một đĩa thịt lợn. Nhanh lên!”

Tôi cảm thấy mình thật may mắn. Không phải vì được ăn ké mà vì gã không xin tiền tôi. Nhưng đâu phải cứ hên hoài được, phải kiếm tiền đã. Hơn nữa cũng không biết ít bạc của hắn là bao nhiêu, tôi không thích việc rửa chén trừ nợ.Tôi vừa nhấm nhám miếng thịt, vừa liếc mắt nhìn xung quanh. Đối diện với trạm xe buýt ở đầu đường là khu chợ chồm hổm, tôi đã xác định được con mồi.

Uống xong chén rượu, tôi hỏi gã Bảo Trí: “huynh đệ, nếu chẳng may ngươi đi xin nhưng người ta không cho thì sao?”

“Thì xin người khác!”

“Ngươi không muốn lấy tiền từ đó à?”

“Nhưng người ta có cho đâu!?”

“Không cho thì trộm! Nhìn mà học hỏi này?!”

“Uây uây, có phải huynh đệ sỉn rồi không?”

Mặc cho Bảo Trì, à không, Bảo Trí kêu ú ới phía sau, tôi bắt đầu vào vai diễn của mình: một người vừa bị móc túi. Tôi chạy điên đảo về phía đông người, làm vẻ mặt hốt hoảng, thất thanh kêu lớn:” Có..có người.. móc túi..!”

Ai nấy cũng ngơ ngác, sau đó tay quơ loạn xạ lục soát lại cơ thể mình xem coi ví tiền còn không. Theo đó, tôi biết được nơi để ví tiền của họ. Tôi chỉ làm vậy hai lần nhưng cũng kiếm được kha khá, tôi quay lại chỗ Bảo Trí, gã nói: “sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy!”

Bọn tôi làm hết dĩa mồi, Bảo Trí kêu tiểu nhị tính tiền, tổng cộng là 75 ngàn. Gã móc ra một “cục bạc” rồi bảo khỏi thói, nghoe ngẩy run đùi mà xỉa răng. Tên kia thì tức ói máu, ném “cục bạc” vào đầu Bảo Trí, gã “ui da” một tiếng.

Thấy vậy tôi móc tiền vừa chôm được đưa cho tiểu nhị, khi thấy hắn vén tay áo lên.

Nhỏ nào bố thí mà ác đạn vậy không biết, có khi là cục đá sơn màu cũng nên. Tôi chấp tay sau đít, ung dung đi về phòng trọ, còn phải tra án nữa mà. Gã Bảo Trí lủi thủi đi theo sau, tôi hỏi sao đi theo, thì gã lại bảo là do duyên phận.

(-¿-“)

Hình như phía trước có đánh nhau, dù cho nó có ở trước cửa khách sạn, nhưng đối với tôi chuyện không phải của mình thì không chen vào. “Vô vi nhi vô bất vi” mà, nhưng mà gã Bảo Trí lại rất có hứng thú, ùm, nếu không phải tôi tằng hắng thì có lẽ gã bay vào thi triển tuyệt kĩ “Đả cẩu bổng pháp” của cái bang rồi.

Nhưng có chút không đúng, tôi nán lại nhìn. Người đánh là tên thanh niên lúc sáng bấm điện thoại trong quầy lễ tân, ông bác bảo vệ thì đang can ra, còn người nằm dưới đất là một thanh niên xăm trổ. Tên thanh niên vừa đá, đạp, chửi vừa dùng gập đập vào gã dưới đất: “thằng chó! Mày chết đi cho ông nhờ! Dt m!”

Tôi thấy gã xăm trổ cứ ú ớ, máu chảy ra đầy khắp mặt đường, trên tay còn cầm cái chai. Là đồng đạo của Bảo Trí à? Tôi quay lại nhìn gã, thì gã lắc đầu. Nếu không can ra thì tên xăm trổ chết thật đấy, “sao lại đánh người như vậy? Muốn giết hắn à?”

“Liên quan đ*o gì mày? Cút!!”, hắn quay lại lườm tôi, sẵn tiện đạp vào tên xăm trổ.

Tôi nóng máu rồi đấy, tôi lướt nhanh lại hắn, dùng tay phải mà bóp mạnh vào cuống họng, nhắc hắn lên. Hắn buông gậy ra, hai tay cào cấu, đấm vào tay tôi.

Mặt hắn xanh dần, ông chú bảo vệ thấy vậy liền vội vàng chạy lại cầu xin tôi tha cho hắn. Tôi buông tay ra, hắn rớt cái bịch. Hắn thở hồng hộc như chưa từng được thở, vừa ôm họng vừa cố gắng nói với tôi: “thằng chó! Nhà mày ngoài biển à.. mà thích lo…chuyện bao đồng? Cút khỏi khách sạn của bố,.. ông Năm… lấy hành lí với tiền phòng.. trả lại cho nó!”

Rồi hắn lồm cồm ngồi dậy, chạy vào trong khách sạn. Khoảng ba phút sau thì, ông Năm đưa cho tôi cái vali với sắp tiền, nói với vẻ ăn năn: “xin lỗi cậu, phiền cậu rồi!”

Gã Bảo Trí phía sau lưng bĩu môi nói giọng lí nhí: “tính được ở ké, giờ thì hay rồi! Cả đám ngủ ngoài sân.” Có phải tên này ngại sống lâu quá rồi không?

Tôi lại gần gã xăm trổ, ngó xem gã chết chưa. Thấy gã thở phì phì, giơ ngón cái. Tốt, chưa chết. Tôi định bước đi thì gã lại nắm chân tôi, cầm cái chai giơ lên, thều thào nói: “gặp nhau.. là duyên..”

Thế là tôi, gã xăm trổ, Bảo Trí đã thành một tổ hợp quái dị. Bọn tôi dìu gã đến băng ghế đá trong công viên gần đó, tôi hỏi cần đi bệnh viện không thì gã lắc đầu. Chúng tôi ngồi đó nói chuyện phiếm, gã kia đầu không còn chảy máu nữa, trông đỡ hơn nhiều sau khi tôi mua đồ y tế về băng bó, cho uống ít trà đường nóng,.. Nhờ vậy tôi mới biết gã là Lê Hoài Phúc, người từng tỏ tình Trương Tuyết Lan, thuộc số những người còn sống sau đêm hôm đó. Gã đến đây là để đốt nhang cho cô ấy, nhưng tới mấy lần rồi mà vẫn không được vào trong. Suốt 5 năm nay, lúc đầu thì đến thường xuyên nhưng dần dần thì ít lại, mấy lần gần đây nhất thì gặp phải thanh niên kia, ăn hành ngập mặt. Hôm nay hắn uống rượu để có thêm dũng khí, nhưng không ngờ vì vậy mà mất đi sự phản kháng, vẫn bị đập. Sao hắn không tự rạch mặt rồi nằm ăn vạ như Chí Phèo nhỉ?

Nghe hắn bảo đã tu chí làm ăn, hoàn lương rồi, không còn sa đoạ nữa, còn mở một cái khách sạn. Hắn kêu chúng tôi đến đó ở như lời cảm ơn. Cơ hội tốt như vậy sao có thể từ chối được, tôi nhìn gã Bảo Trí, ý là bảo gã thấy thế nào. Gã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rồi chúng tôi nhậu thêm tăng nữa ở cái quán dưới khách sạn của hắn, nhưng Hoài Phúc chỉ ăn mồi. Lần này Bảo Trí không móc ra “cục bạc” để trả tiền nữa, tôi sỉn rồi, lảo đảo bước về phòng khách sạn mà Hoài Phúc chuẩn bị cho tôi. Quăng cái vali qua cái ghế bên cạnh, tôi ngã ra giường đánh một giấc.

Umgh umng

Lần này không phải là tiếng đập báo thức của tim, mà là cái thiết bị nhìn như đồng hồ trên tay tôi, đã được cài báo thức sẵn. Tôi mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua rồi nhảy bắn mình, không ổn Hoài Phúc gặp chuyện rồi. Tôi đang nghĩ thế, thì đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Đợi chút, ra liền!” Tôi vào nhà vệ sinh sửa soạn lại rồi mở cửa phòng. Quả nhiên không ngoài dự liệu, là công an đến bảo Hoài Phúc chết rồi cần tôi hợp tác cho lời khai.

Tôi mệt mỏi, không còn nhận thức được xung quanh. Nhưng sau đó tôi lại nhận ra mình đang đứng ở góc đường, phía bên kia che rạp, hình như là đám gì đó, rất đông người. Tôi vô thức sờ xoạt cơ thể, rồi lại nhìn vào cái kiếng xe gần đó, đây không phải là tôi.

“Phúc còi, làm c*c gì vậy mậy?!! Vô lẹ đi, còn phá tụi nó nữa!”

Tôi quay qua nhìn, thêm một thanh niên xăm trổ. Theo lời gã nói thì tôi đang trong vai Hoài Phúc ban sáng, thoạt nhìn thì có vẻ giống nhưng Hoài Phúc này rất gầy. Tôi cũng không có thời gian tìm hiểu lí do này, vì nó quá chân thực, không phải mơ, cũng không là Lucid Dream.

Tôi theo gã tiến vào trong, đi ngang qua bức ảnh cưới, tôi khẽ rùng mình. Là Văn Nam với Tuyết Lan??! Vậy là bằng cách nào đó, tôi xuyên không về 5 trước đúng đêm 3/7 này, và nhập vào Hoài Phúc? Hay là do ban ngày nghĩ đến chuyện này nên mới mơ phải?

Tôi ngừng nghĩ lí do, tôi giơ đồng hồ lên coi: 20 giờ 38 phút. Tới 23 giờ đêm nay thì Văn Nam sẽ kêu mọi người đi tìm cô dâu, trong khi chính Hoài Phúc sẽ tìm thấy cô ta ở dưới mương trước đó. Có nghĩa là tôi có hơn 3 tiếng rưỡi để tìm ra hung thủ giết chết Tuyết Lan và có nguyên đêm để chứng kiến Trấn Tang. Nhưng xét về cách thức tử vong của Tuyết Lan thì có hơi kì lạ, bị vật gì đó ghồ ghề đập vào đầu nhưng không chết mà chỉ bị xuất huyết não. Giả sử đó là cục đá hơi to, thì mục đích của hung thủ là gì trong khi sau đó lại đâm nạn nhân làm chết cả con trong bụng? Nếu dùng đá đập đầu nạn nhân thì hung thủ phải cao hơn Tuyết Lan cỡ một cái đầu và phải có sức lực để làm xuất huyết não. Vậy có thể loại trừ phụ nữ và những người lớn tuổi trong buổi tiệc, khoanh vùng những đàn ông cao hơn Tuyết Lan một cái đầu nhưng vẫn còn quá nhiều. Liệu có phải là 3 người nam còn sống sau đêm nay không? Còn việc đâm Tuyết Lan làm gì?

Khoan đã, nếu có hai hung thủ riêng biệt thì sẽ logic hơn. Hung thủ A muốn làm bất tỉnh nạn nhân nhưng lại đập quá tay, thấy Tuyết Lan chảy máu, tưởng cô chết rồi nên quăng xác dưới mương. Hoặc ngược lại, A muốn giết chết nạn nhận nhưng chưa đủ sức. Tôi nghĩ giả thuyết đầu hợp lí hơn, vì muốn giết Tuyết Lan thì đã đâm như hung thủ B rồi. Nhắc tới B thì mới nhớ, sao lại chỉ cần một vết đâm, hắn quá tự tin hay biết rằng Tuyết Lan không sống nổi? Hay vì… đứa trẻ trong bụng?

Vậy thì rất khó xác định nghi can, cũng rất có thể là tên Hoài Phúc này ra tay.

“Làm c*c gì mà buồn quá mậy?”, là thanh niên xăm trổ ban nãy nói, “chút nữa tao sẽ đòi lại công bình cho mầy, yên tâm!”

“Ừ!”

“Gì mà yếu sìu, một hai ba dô!”

Chút nữa gã cũng chết, cứ vui đi. Tôi liếc mắt nhìn xung quanh tìm 5 nhân chứng còn lại, cơ bản là nhìn không ra, quá đông. Khoan đã, những người chết do HCN đều vơ phải thuốc xổ, trong bia thì không nói nhưng còn đồ ăn? Thế là tôi lấy cớ đau bụng đi vào nhà vệ sinh, đảo một vòng đám cưới. Tranh thủ phân biệt vài người, cô dâu quả thực rất xinh đẹp, trông ánh mắt còn có chút thành thục, còn chú rễ thì trông hơi đần độn. Hai người này nhìn na ná nhau, là tướng phu thê à?

Nhưng mà khoan đã, có tin đồn là Trương Thành từng dan díu với Kim Liên, sau đó thì Văn Hoàng biết chuyện rồi bỏ nhà đi. Vậy giả sử Văn Nam là con của Kim Liên với Trương Thành thì sao làm đám cưới được, họ là anh em cùng cha khác mẹ. Vậy khả năng cao là Hoài Phúc biết được chuyện này nên mới đâm Tuyết Lan. Mặc khác thì Văn Hoàng đã lấy vợ mới là Ngọc Thanh trong vòng vài năm sau đó rồi sinh ra Ngọc Thương, Văn Kiệt. Nhưng tại sao sau từng ấy năm bỏ mẹ con Văn Nam thì bây giờ ông Hoàng lại nhận con, rồi còn làm đám cưới cho hắn cùng với con của tình địch? Nhưng nếu Trương Thành đã đồng ý gả Tuyết Lan thì có khả năng lời đồn đó là giả hoặc chính là Kim Liên đã lừa ông ấy. Hơn nữa tại sao các nhân chứng còn sống đều nói Văn Nam mới là kẻ chết đầu tiên? Trong khi mọi người đều thấy hắn chết khi chạy lại xác cô dâu?

Mới có ngày đầu tiên thôi mà đã xuất hiện rất nhiều câu hỏi trong đầu tôi. Trong khi thông tin hữu ích thì chả thấy đâu. Khoan đã, đồng hồ có nói là còn những người phá án khác nữa. Hay là mình đi tìm họ trước rồi mới tính nữa nhỉ? Tôi nhấn nút xả bồn cầu rồi bước ra ngoài, rửa tay một chút. Hủmh, cúp điện à? Mọi thứ bỗng trở nên tối thui, cái đồng hồ không có nói về điều này. Hay là do nghịch lý ông nội nhỉ?

“Xin chào..” có tiếng ai đó nói, trong khi nhà vệ sinh chỉ có mình tôi? Máy ghi âm à?

“Bạn đã trúng độc HCN,.. nghe đây,.. trong vòng vài giờ tới.. bạn sẽ liên tục cảm thấy đau bụng… sau đó là không thể thở nữa.. và chết.. dĩ nhiên là sẽ có người không tin.. như bạn.. rồi bạn sẽ biết..cách duy nhất để sống là.. giết một người…do tôi bảo…mục tiêu của bạn là.. Trương Tuyết Lan! Nếu thành công… bạn sẽ được đưa thuốc giải,.. Tạm biệt.. hư ha ha ha”

Xẹt xẹt..

Có điện trở lại, vậy là rõ rồi. Trong dòng thời gian thực, Hoài Phúc bị giọng nói này đe doạ đến mất hồn. Giết cả người mình yêu thương để đổi lấy mạng sống, nhưng nếu là tôi thì tôi cũng làm vậy. Việc hắn đốt nhang cho Tuyết Lan cũng không hẳn là do thương nhớ rồi, là lương tâm dằn vặt à? Từ từ, nếu Hoài Phúc là hung thủ A thì ai là hung thủ B?

Tôi cũng chả sợ gì lời đe doạ đó, vì Hoài Phúc còn sống ở 5 năm sau mà, sống tốt là đằng khác. Nhưng vì sao hắn lại còn sống?

Tôi bước ra bên ngoài tự lẩm bẩm một mình, đi vòng lại theo hướng ban nãy. Làm vẻ mặt hoảng sợ một chút, còn để lừa hung thủ. Tôi ngó ngang dọc xung quanh, thì thấy Tuyết Lan ở bãi xe đang lôi kéo cái gì đó, nó màu đen. Tôi vội núp vào phía sau chiếc xe ô tô, nghiêng đầu nhìn qua. Là chú rễ? Đầu còn bê bết máu, chợt có ai đó nói chuyện từ phía đó, tôi núp đi.

“Nam?! Mày làm gì chồng mày vậy Lan?”

“Im miệng!”

Xoạt xoạt, phập phập, bạch bạch

“Mày..mày định làm.. gì tao? Agh..Umgh umgh”

“Chị Thanh hả? Lan?! Làm gì vậy con?!”

Binh binh

“Xin lỗi hai người..!”

Xột xoạt…

Tủm

“Hả? Gì vậy?!”

“Chắc là dừa rụng, thôi uống tiếp đi. Một hai ba dô”

Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ: 21 giờ 19 phút.

Khoảng hơn 10 phút sau, tôi mới ló đầu ra nhìn. “Giết một người” là ý này à? Vậy nên Tuyết Lan mới làm phế hai người bọn họ. Dùng kéo đâm vào mắt Ngọc Thanh, cắt lưỡi bà. Rồi lại lấy tấm ván gỗ đập đầu Kim Liên. Trói hai người họ lại, để trong bụi cây gai. Vì bà Liên là mẹ chồng ả? Tôi cầm cây kéo lên quan sát, rồi lại cất nó vào túi. Phụ nữ bây giờ mạnh mẽ thật.

Kéo này là để đâm Tuyết Lan?! Nhưng cô ấy đang trôi dưới mương?

Chuyện quái gì? Khoan đã, Văn Nam là kẻ chết đầu tiên, cho tới lúc nãy điều này là hợp lý. Nhưng bây giờ người chết là Tuyết Lan, Văn Nam thì vẫn còn sống chút nữa còn kêu người đi tìm ả ta. Hai người họ lại na ná nhau, Văn Nam lại đần độn.

Bạn đang đọc Kỳ Ma Loạn Án sáng tác bởi protectV
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi protectV
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.