Khởi đầu
Khởi đầu
Trên giường hắn mệt mỏi nằm đó , đôi môi nứt nẻ như rằng hắn chưa uống nước cả tuần vậy.
Hắn Cổ Hi một đứa cô nhi sống lang thang , năm nay 18 tuổi . Hắn vẫn chưa hết hưng phấn.
Vì gì mà hưng phấn ư ?
Nếu người nào quen hắn sẽ thấy hắn mất viên đá treo trên cổ hắn - vật hắn coi như mạng .
Cổ Hi không biết viên đá đó từ đâu . Chỉ là từ lúc biết ý thức hắn đã có nó và từ năm 8 tuổi hắn đã phải chịu những cơn đau cắt da thịt đến cả linh hồn cũng không thoát số phận . Tại sao hắn không vứt bỏ ư ? Viên đá có sức hút thật kì lạ như rằng có nó hắn sẽ có tất cả . Còn tại sao 1 đứa bé có thể chịu đau ư ? Cái thế giới này còn cả tá đứa trẻ chịu đau giỏi hơn hắn! Vì sao ư ?
Bọn hắn gọi thế giới này là lục địa đen !
Cái thế giới này hỏi cái gì quý nhất : mọi người đều sẽ đồng thanh nước thức ăn !
Đúng vậy ! Thế giới này vô cùng tàn lụi , khô kiệt! Nước không phải đâu cũng có chỉ có những toà thành hay nhưng chỗ đặc thù mới có !
Thức ăn ư ? Nước còn thiếu chớ nói đến việc trồng cây nuôi động vật ! Người và các dị tộc còn đang chết khát lấy đâu ra nước để nuôi trồng !
Vấn đề là : vậy nhân loại và cá dị tộc ăn gì ?
Không thể hít không khí đi :))
Truyền miệng rằng thế giới trước kia phủ 1 màu xanh nhưng đại thảm hoạ sảy ra thế giới cứ vậy mà suy kiệt . Chúng sinh lúc đó đói khát . Khi đói khát cái gì luân thường đạo lý đều bị bỏ lại . Người ăn người hay dị tộc cắn xé lẫn nhau là việc bình thường .
Nhưng kì lạ lúc nguy hiểm nhất thế giới lúc đó cực độ khuyết cái loại quỷ thú , hung thú lại bỗng dưng tăng mạnh , giường như cái thế giới này dành cho chúng vậy. Vấn đề là chúng sinh đa số là phàm làm sao đấu với các con quái vật kia .
Cửu hoàng ra đời. Sau thời kì đen tối nhất
Chúng sinh làm quen được với môi trường nhờ các loại hung thú quỷ thú họ rèn được hung binh quỷ binh . Họ lấy được tinh hạch cường giả bắt đầu xuất hiện . Chín tồn tại mạnh nhất xuất thế . Trấn thủ thế gian . Lập lên cửu thiên thành.
Thiết luật được đặt ra : người có cửu cấp thành có cửu bậc
Chỉ cần ngươi có nước tự tin vào thực lực ngươi có thể xây thành .
Thời đại vạn thành bắt đầu.
Nói đến đầu truyện tại sao những đứa trẻ con đáng lẽ lên hồn nhiên tại sao lại chịu đau giỏi được chứ ?
Tuy nói thế giới này đã có trật tự nhưng ở đâu cũng vậy thực lực nói lên địa vị . Nhất là dù 9 toà thiên thành vây quanh hung quỷ vực sâu trấn áp hung quỷ nhưng vấn có vô số hung yêu tiểu quỷ vọt ra .
Và cả vấn đề nước nữa 9 toà thiên thành còn chưa chắc tạo ra đủ nước cho mình thì làm sao lo cho thiên hạ nhiều hơn được . Ở thời đại này trẻ con chỉ cần có ý thức riêng là đã phải làm việc rồi . Đánh đập hành hung hay cả giết chóc - thường thường như ăn cơm vậy .
Lên trẻ con ở cái thời đại này 10 tuổi trở đi đã như 1 ông cụ rồi đau đớn thì ăn suốt ngày. Tất cả chỉ cần sống tiếp là được .
Cổ Hi cũng vậy hắn từ năm 8 tuổi theo tay của 2 lão thái thái di chuyển quanh qua các sơn trại làm việc kiếm thức ăn nước uống
Việc ăn đánh ăn đập sớm bồi dưỡng cho hắn 1 thân thể chịu đau
Đến khi 2 lão thái thái qua đời năm hắn 10 tuổi . Hắn đã học cách chịu đựng khổ đau . Hắn lang thang hết các toà sơn trại này đến sơn trại khác để kiếm sống.
Hai ngày trước lỗi đau của Cổ Hi biến mất. 10 năm liên tiếp hắn luôn mang một sợi dây , sợi dây từ lúc hắn có nhận thức đã có trên cổ hắn rồi . Và theo cảm nhận hăn sợi dây suốt 10 năm qua đang ăn thịt hắn vậy hay gọi mĩ miều hơn là dung hợp
Đúng hắn và viên đá trên cổ bây giờ đã dung hợp thành công
Hỏi tại sao lúc đau như vậy hắn không vứt đi ư?
Là vứt không được ! Mỗi lần hắn định lém đi trong đầu hắn luôn có 1 câu nói " dữ vững nó . Dùng nó nó sẽ giúp con thay đổi tất cả ! Tin ta ! Con trai "
Câu nói trong tiềm thức ấy với Cổ Hi thật thân thiết
Hắn không biết cha mẹ hắn là ai ! Nhưng hắn tin họ không bỏ rơi hắn ! Hắn tin tiềm thức cũng như câu nói kia ! Và giờ hắn thành công !
Lại nói giờ hắn ở đâu . Hắn ở trong 1 căn nhà bằng đất sập sệ . Trong nhà chả có gì ngoài 1 cái bàn gỗ , đến cửa phòng còn không có . Mà cũng đúng cái nhà như này ai thèm ngó vào. Hắn dùng bàn tay khô quắt của mình thò vào 1 hốc nhỏ trong nhà rút ra 1 bầu làm bằng da thú mở ra bên trong là 1 túi nước nhỏ và 1 miếng thịt khô cứng . Lương thực của hắn trong ngày hôm nay . Bỗng 1 tiếng kêu nhỏ vang lên , hắn quay đầu mỉm cười kêu : Á nhi không cần trốn huynh biết muội ở đâu rồi
Bỗng 1 cô bé thò đầu ra cười toe toét với hắn , cô bé kêu lên :
Hi ca giỏi quá biết tiểu Á Á ở đâu luôn
Hắn phì cười kêu lại đây.
Cô bé chạy lại , nhìn kĩ trên mặt tay chân cô bé toàn vết bầm tím có chỗ còn đang rướm máu
Hắn sầm mặt này nói :
Tên khốn đó lại đánh muội
Á nhi tên thật là Lạp Á lí nhí trả lời :
Muội không sao mà
Hắn thở dài lắc đầu không nói vẫy đôi tay khô quắt. Lạp Á hiêu ý chạy lại. Hắn không biết móc đâu ra 1 lắm bột màu sậm rắc vào vết thương cô bé . Tiểu Á Á nhăn tít mặt lại kêu:
Huynh không có thuốc nào bớt đau hơn sao
Nhưng cô bé không cựa quậy chút nào
Chứng tỏ cô bé quá quen với trường hợp này
Lại nói đến đây hắn không phải 1 mình từ lúc 2 lão thái thái qua đời hay sao ?
Nói đến năm trước hắn Cổ Hi đang lang thang tìm sơn trại hay toà thành cư ngụ và kiếm nước thức ăn
Đang đi hắn thấy 1 cô bé nằm bên đường
Nói thẳng ra là hắn chẳng quan tâm
Từ lúc lang thang đến nay hắn gặp 8 đám cướp nửa mùa 1 tá người bị đuổi khỏi toà thành hay sơn trại nào đó do thiếu nguồn nước
Hắn không lạ cảnh tượng này.
Đang định bước qua bỗng 1 đôi tay tím bầm bám lấy chân hắn.
Ca ca cứu muội . Muội biết làm lấy nước trả huynh
Hẵn bỗng giật mình . Không phải tại cô bé còn sống
Mà hắn nhớ 2 lão thái thái dậy rằng có thể hãy cứu vớt được ai hãy cứu vì nó nói lên con vẫn còn nhân tính
Đừng như bộ xác biết đi
Nếu vậy sống cũng uổng
Hắn nhìn cô bé , đôi mắt hé mở li ti . Hẵn bỗng mỉm cười
Sau khi trị sơ qua vết thương cho cô bé , cho cô bé uống chút nước đợi cô bé tỉnh lại
Hắn lại định đi tiếp
Bỗng bàn tay nhỏ níu tay hắn lại
Cô bé nói :
Tiểu ca ca gần đây có toà sơn trại có nhà muội huynh mang muội về nhà đi
Mắt trầm tư , hắn hỏi :
Sơn trại trại chủ thực lực gì vậy .
Cô bé cao hứng trả lời:
Trong trại nói trại chủ đại nhân là nhị cấp cường giả đó huynh
Huynh dẫn muội về đó nhé
Hắn thở nhẹ . Vì theo lời cô bé đó là 1 sơn trại loại nhỏ nhất
Hắn nhìn cô bé nói :
Dẫn đường đi
Cô bé nghe vậy mắt sáng lên . Cười vui vẻ dẫn hắn đi
Đi đường nói chuyện với cô bé hắn hiểu nguyên do sao cô bé bị đánh đập dù cô bé nói giảm đi nhiều.
Cha cô bé coi trọng cậu con trai hơn lên toàn bộ đồ ăn uống trong nhà ưu tiên hết cho em trai
Cô bé thì phải ra ngoài kiếm việc lấy nước nuôi sống cô thì thôi . Còn phải đáp ứng đủ lượng nước cho em trai
Nay cô đi ra ngoài săn nham giáp thử , một loại chuột gặm nham thạch , thịt cứng khô, nhưng ưu điểm sức sống mạnh lên ở đâu cũng có 1 ít mà lại không có lực sát thương
Rui rủi thế nào mà bẫy của cô bé mấy hôm nay không bắt được con nào
Cha cô bé liền đánh cho cô bé 1 trận thừa sống thiếu chết xong ném cô bé rồi tặng kèm 1 câu không kiếm được gì ăn thì đừng về .
Hắn chỉ hiểu nhưng hắn cũng không nói gì . Cái thế đạo này đâu cũng gặp trường hợp như vậy .
Sau khi qua sơn trại hắn liền ý định ở lại luôn
Vậy là hắn chọn 1 cái nhà hoang để ở. Cô bé cũng là bạn duy nhất với hắn
Về với hiện tại . Hắn nhìn cô bé hỏi :
Hôm nay lại không kiếm được gì sao ?
Cô bé cười toe toét nói :
Có bắt được!
Hắn nhíu mày hỏi:
Thế tại sao vẫn bị đánh
Cô bé nhét vào tay hắn 1 vật nhỏ nói :
Tặng huynh
Hắn nhìn vào sậm mặt lại nói :
Ăn đập là đúng
Thì ra tiểu Á Á nhét vào tay hắn 1 con ấu hung thú nhỏ bằng ngón cái . Săn được cái này ai mua chứ
Hắn biết nhiều cũng không biết tên quá nhiều hung thú lên hắn không nhận ra là loài nào
Bỗng tiểu Á Á nhét vào tay hắn 1 thứ nữa . Hắn giật mình nói :
Muội lấy ở đâu
Trong tay hắn 1 tinh cầu đục ngàu thỉnh thoảng loé lên 1 tia sáng hoàng sắc
Tinh hạch
Hắn bôn ba đến nay mới cất dấu được 1 viên tinh hạch cấp 1 mà cô bé đưa cho hắn 1 viên tinh hạch cấp 2. Tiểu Á Á kể lại thì hắn mới giật mình trầm ngâm rồi rút túi nước nhỏ ra đưa cho tiểu Á Á nói:
Huynh cần nó huynh sẽ trả thêm cho muội nước sau được không
Tiểu Á nghe xong lắc đầu phùng má nói:
Quà muội tặng huynh mà
Hắn bỗng mỉm cười nhìn tiểu Á nghĩ có lẽ là nhân quả đi . Hắn vô ý cứu cô bé cô bé liền cho hắn hung thú tinh hạch báo ân
Hắn mỉm cười nói: cứ cầm đi không về lại bị ném đi
Nhét vào tay tiểu Á túi nước hắn nói :
Tối rồi muội về đi không lại bị đánh giờ
Tiểu Á nhăn mày nghĩ nghĩ nói:
Nghe lời huynh vậy . Rồi lè lưỡi trêu hắn , tay hắn cầm túi nước nhỏ nhét vào áo tiểu Á rồi vỗ chán cô bé kêu : tối rồi kìa
Cô bé giật mình liền tạm biệt hắn lon ton chạy về .
Đăng bởi | TiếuSinhGian |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 37 |