Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Hồn Đại Lục

Tiểu thuyết gốc · 9322 chữ

Lịch Thánh Hồn Đại Lục năm 7098, nơi dinh phủ của y tộc Dương gia cao quý. Thời điểm những thiên tài nổi lên, trong đó có một đứa trẻ thiên phú hơn người. Nhưng thật tiếc, cậu ta lại chẳng có một mục tiêu lớn lao nào cho mình.

Cho đến một ngày, khi ánh hoàng hôn buông xuống và một cuộc gặp định mệnh diễn ra với cậu. Hiện trước ánh đỏ hồng của buổi chiều tà, một thiên sứ với đôi cánh trắng như hạ thế từ thiên đường xuất hiện trước mặt đứa trẻ thiên tài và cùng lúc, lồng ngực cậu hiện ra một khối cầu ánh sáng vàng kim. Một vận mệnh mới đã được sắp đặt, một mục tiêu lớn lao đã được đưa ra - Đứa trẻ đó sẽ nắm trong tay Thần tộc...

Năm 7104, sau hơn 300 năm khi những vị thần được xem như đã biến mất hoàn toàn. Trên Thánh Hồn Đại Lục, vùng đất rộng lớn với nhiều quốc gia và khu tự trị. Tại đây con người và nhiều sinh vật khác sở hữu thứ sức mạnh gọi là thất nguyên tố, cơ bản là Hỏa, Thủy, Thổ, Lôi, Phong, Quang và Ảnh. Bằng thiên phú, tài năng và lượng linh lực có trong cơ thể mà mỗi người sở hữu một hoặc nhiều nguyên tố và biến đổi chúng thành các chiêu thức có công dụng khác nhau. Những người dùng được thất nguyên tố tài năng được gọi là chiến thần võ giả - những kẻ kế thừa sức mạnh quyền năng từ những vị thần, mở ra kỷ nguyên của những quyền năng bất diệt.

Chiến thần võ giả không phân biệt cấp độ, tất cả đều dựa trên thực lực thực tế của người đó để xếp danh hiệu Tinh Binh - Tinh Anh – Tinh Đế - Tinh Vương – Đế Tinh Vương. Những võ giả mạnh mẽ vượt trội, sánh ngang với thần còn được gọi với danh hiệu là Huyền Thoại, hơn nữa còn là Truyền Thuyết và dĩ nhiên đúng như tên gọi, danh hiệu đó đã đi vào trong những câu chuyện huyền thoại và truyền thuyết mà thôi.

Tam đại đế quốc bao gồm là Thánh Thành Quốc (phía Nam, kinh đô là Thánh Thành), Liên Hoa Quốc (phía Tây, kinh đô là Liên Hoa) Hắc Long Quốc (phía Đông, kinh đô là Hắc Long) là ba quốc gia lớn và sở hữu chiến thần võ giả nhiều nhất Thánh Hồn Đại Lục. Mỗi quốc gia sở hữu cho mình ít nhất 5 Chiến thần võ giả Đế Tinh Vương và một câu chuyện về vị chiến thần võ giả Huyền Thoại để có thể làm đối trọng của nhau, cùng các quốc gia và khu tự trị khác giữ Thánh Hồn Đại Lục cân bằng được như bây giờ.

Đầu Xuân, hôm nay cũng là ngày nhập học của các trường đào tạo chiến thần võ giả trên nhiều nên của Đại Lục và các trường Thánh Thành Quốc cũng không ngoại lệ.

Phía Đông Thánh Thành kinh đô hoa mai trắng nở rực rỡ nhưng thanh tao... Tại đại biệt thự hiện đại của Dương gia – một trong những gia tộc cao quý, danh giá nhất Thánh Thành Quốc và sở hữu ý thuật đạt đỉnh cao. Trước cửa một căn phòng, người giúp việc đang cố gọi người ở bên trong:

Người giúp việc: “Tam tiểu thư, tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa ạ? Nếu không tiểu thư sẽ tới trễ buổi nhập học hôm nay đấy ạ.”

Cánh cửa phòng liền mở, bước ra khỏi phòng là một cô gái xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn với mới tóc bạc lấp lánh, đôi mắt xanh dương cực phẩm. Đây chính là Dương Ái Ngân, là em út trong ba người cháu của gia chủ Dương gia. Dương Ái Ngân nói với người giúp việc:

Ái Ngân:“Rồi, rồi... Em xong rồi đây. Anh trai em đã ở trước cổng nhà rồi đúng không? Vậy em đi học đây. À, và sẽ không có trễ đâu.”

Người giúp việc nhìn theo tiểu thư rồi chợt nhớ ra, vội kêu Ái Ngân lại:

Người giúp việc:“Ấy, tiểu thư chưa ăn sáng mà.”

Ái Ngân xua tay, nói vọng lại:

Ái Ngân:“Thôi, để em tới Đông Thánh Viện rồi ăn luôn.”

Người giúp việc thở dài:

Người giúp việc“Tiểu thư...”

Đi ra ngoài cổng, Ái Ngân lên ghế sau của chiếc xe đợi sẵn ở trước nhà với vẻ mặt vui vẻ đầy hứng khỏi:

Ái Ngân:“Đi tới học viện thôi !”

Ngồi ở ghế kế bên từ trước và đưa chiếc bánh cùng ly sữa cho Ái Ngân, Dương Minh Thiện – người anh ruột thứ hai của Ái Ngân. Là một người vừa đẹp trai, cao ráo lại còn tài giỏi. Sở hữu mái tóc bạc di truyền của gia tộc và đôi mắt màu xanh lục bảo huyền bí. -Dương Minh Thiện: “Nào, mau ăn đi nếu không khi tới Đông Thánh Viện mà để anh ta biết anh để em chưa ăn sáng đầy đủ sẽ cằn nhằn anh cả buổi luôn đấy.”

Ái Ngân nhận lấy, mỉm cười với anh trai:

Ái Ngân:“Cảm ơn, anh Minh Thiện.”

Chiếc siêu xe nhà họ Dương chở hai anh em Minh Thiện và Ái Ngân bắt đầu lăn bánh tới Đông Thánh Viện.

Ngự ở phía Đông Thánh Thành kinh đô, Đông Thánh Viện là một trong tứ đại học viện ngự trấn bốn phía của kinh đô cùng với Tây Thánh Viện, Nam Thánh Viện và Bắc Thánh Viện. Tại đây cũng như bao học viện khác, đều chia ra thành ba cấp lớp để đào tạo chiến thần võ giả theo học: Cấp lớp I (từ độ tuổi 5 – 12 tuổi, có ngoại lệ.), Cấp lớp II (đã qua khảo hạch I, từ độ tuổi 12 – 16 tuổi, có ngoại lệ.), Cấp lớp III (đã qua khảo hạch I và II, từ độ tuổi 16 – 18 tuổi, có ngoại lệ.). Đông Thánh Viện có hơn nghìn học viên và mỗi năm đều nhận thêm trăm học viên mới, số học viên tốt nghiệp cũng tương đương như thế. Học viên đến từ nhiều nơi, xuất thân từ nhiều tầng lớp, điều đó khiến một số vấn đề bất cập xảy ra không chỉ ở Đông Thánh Viện mà ở viện khác cũng vậy.

Bước qua cổng trường, Phạm Lê Đại Hưng – Học viên mới nhập học năm nay, vừa tốt nghiệp xong tại học viện cấp II ở nông thôn quê cậu. Chiến thần võ giả này còn đang ngỡ ngàng trước sự rộng lớn của Đông Thánh Thành, chưa kịp bộc lộ sự vui mừng khi sau bao cố gắng cuối cùng cũng đến được đây để theo học thì lại vô tình va phải một trong những đàn anh “phiền phức” nhất học viện này. Yên Kinh Long – Học viên năm hai nổi tiếng với vẻ đẹp trai, ngoại hình chuẩn người mẫu, mái tóc trắng đặc trưng của gia tộc đệ nhất hùng mạnh Yên gia. Đôi mắt hắn sắc lạnh với màu tím ngọc huyền ảo đưa ánh nhìn Đại Hưng:

Kinh Long:“Chết tiệt, cái tên này không biết nhìn đường hả ? Dám va vào ta sao ?”

Đối mặt với con cháu Yên gia hùng mạnh, lại là tên Kinh Long tự cao hay xem thường người khác thì nhiều người xung quanh e cũng phải dè chừng. Nhiều người lắc đầu:

Người xung quanh:“Thật xui cho cậu ta quá, đụng ai không đụng lại đụng trúng đại ca Kinh Long trường mình sao ?”

Nhưng trước mặt Kinh Long, Đại Hưng chẳng hề lo sợ gì mà vẫn bình tĩnh xin lỗi cậu ta:

Đại Hưng:“À, cho tôi xin lỗi.”

Với bản tính hổ báo giang hồ của mình, Kinh Long dễ gì tha cho Đại Hưng như thế liền nắm lấy cổ áo đối phương đe dọa:

Kinh Long:“Sao ? Xin lỗi vậy là xong à ? Mau cúi đầu dập mặt xin lỗi ta thì may ra Yên gia sẽ tha mạng cho ngươi đấy !”

Đại Hưng nghe tên Yên gia, liền có phần lo sợ nên suy nghĩ trong đầu:

Đại Hưng:“Là người của bọn thượng lưu quý tộc sao ? Đáng ghét, cái bọn nhà giàu nghĩ mình có tiền có thể chà đạp bất kì ai sao chứ ? Nhưng mà, Yên gia là đệ nhất gia tộc sánh ngang với Hoàng tộc... Gia đình mình sẽ bị liên lụy mất. Vậy, đành...”

Tay siết chặt, Đại Hưng vốn dĩ ở học viện cấp II trước kia chính là một con hổ mạnh mẽ, cục súc nhưng giờ khi bước vào Đông Thánh Viện đối mặt với khó khăn trước mắt đành phải nhẫn nhịn chuẩn bị cúi đầu rồi. Ngay lúc này có người tới ngăn cản Kinh Long lại, một người được xem là đã sinh ra ở vạch đích trước bao người khác. Yên Ngọc Khiết – con gái độc nhất vô nhị của gia chủ Yên gia hùng mạnh, người mà chắn chắc sẽ kế thừa gia tộc sau này. Là học viên năm nhất mới vào lớp cấp III của Đông Thánh Viện, nhưng ai ai ở đây khi thấy cô tiểu thư xinh đẹp với mái tóc dài trắng cùng đôi mắt xanh dương ngọc thì đều đã biết là Yên Ngọc Khiết, người được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành kinh đô. Yên Ngọc Khiết nói với Kinh Long:

Ngọc Khiết:“Anh họ à, dù học tại gia tộc hay khi ở đây thì anh vẫn bắt nạt người ta vậy sao ?”

Kinh Long vội thay đổi sắc mặt, cho qua luôn chuyện Đại Hưng mà nhỏ nhẹ nói với Ngọc Khiết:

Kinh Long:“Nào, có đâu. Anh chỉ đang ra uy cho gia tộc thôi mà.”

Ai cũng biết xưa nay Kinh Long tật xấu nào cũng mắc nhưng lại một lòng mê mệt một mình Ngọc Khiết, chỉ có điều Ngọc Khiết lại chẳng có tình cảm gì với một người như Kinh Long cả. Một thiếu niên cũng là học viên năm nhất đi theo cùng Ngọc Khiết ra hiệu cho Đại Hưng mau rời khỏi chỗ này tránh Kinh Long lại kiếm chuyện, Đại Hưng liền bỏ đi. Kinh Long lúc này mới chú ý tới thiếu niên đó liền trưng ra cái bộ mặt khó chịu:

Kinh Long:“Gì chứ, sao cái tên này cũng ở đây ?”.

Ngọc Khiết nhìn hướng mắt của Kinh Long rồi nhìn về thiếu niên đi cạnh mình:

Ngọc Khiết“Có gì mà không được, Nhất Thắng đã qua bài khảo hạch ở gia tộc như em rồi.”

Kinh Long cảm thấy ngạc nhiên:

Kinh Long:“Cái gì, tên yếu ớt như hắn lại qua được khảo hạch sao ? Thật chứ, Nhất Thắng.”.

Với mái tóc màu xanh dương cùng đôi mắt nhạt màu, Nhất Thắng đơn giản trả lời.

Nhất Thắng: “Ừa.”

Kinh Long mỉm cười tỏ vẻ coi thường nhưng cũng có chút không vui trong lòng, việc khảo hạch ở gia tộc thậm chí đáng tin cậy và khó hơn ở học viện nhiều. Các gia tộc lớn như Yên Gia, Dương gia,... Đều cho con mình theo học tại chính trường do gia tộc mở cho đến khi qua bài khảo hạch cấp lớp I và cấp lớp II mới cho vào học tại học viện chính quy. Kinh Long tuy không phục nhưng phải chấp nhận, hắn còn lẩm bẩm trước khi Ngọc Khiết và Nhất Thắng đi đến nơi khai giảng:

Kinh Long:“Một tên con nuôi từ ngoài vào như Nhất Thắng lại được học tại gia tộc, đúng là phí công.”

Xấu tính như thế những bằng với vẻ đẹp trai của mình, Kinh Long vẫn có dàn người hâm mộ hùng hậu. Tuy vậy ở Đông Thánh Viện cũng có một người là đối trọng của Kinh Long trong mảng có người hâm mộ, Dương Đại Thắng – học viên cấp lớp III năm hai, anh cả của Ái Ngân và Dương Minh Thiện, một thanh niên cũng đẹp trai không kém gì em trai Minh Thiện, tóc bạc, mắt trắng, là một người điềm tỉnh, hòa đồng. Suy ra cho cùng tốt hơn Kinh Long nhiều. Đứng chờ đợi đến khi thấy mặt hai đứa em, Đại Thắng:

Đại Thắng:“Tưởng là hai đứa lại đến trễ như khi còn học ở gia tộc chứ ?”

Nhìn thấy Đại Thắng, Ái Ngân liền chạy tới ôm lấy anh mình:

Ái Ngân:“Nhớ anh hai quá à.”

Đại Thắng xoa đầu em gái, mỉm cười:

Đại Thắng:“Thôi đi cô nương, mới có một năm thôi mà nhớ cái gì.”

Bỗng nhiên Đại Thắng cảm nhận ra điều gì đó, nhìn quanh thì thấy mọi người gần đó đều đổ dồn hết ánh mắt về phía anh em mình và nam nữ bắt đầu bàn tán:

Người xung quanh:“Đó hình như là Dương Minh Thiện đúng không ?”

Người xung quanh:“Kìa, không ngờ lại đẹp trai như vậy đấy. Quả lời đồn không sai mà.”

Người xung quanh:“Bảo sao đẹp trai như Đại Thắng rồi mà vẫn không được gọi là Đệ nhất tuyệt sắc nam nhân, thì ra là vẫn còn có cậu ta.”

Người xung quanh: “Cô bạn kia hình như là Ái Ngân, không ngờ cả ba anh em đều có nhan sắc đẹp như vậy đấy. Khéo lại chỉ thua nhan sắc một mình tiểu thư Ngọc Khiết thôi đấy.”

Người xung quanh: “Đúng là Dương gia có khác, toàn nam thần thánh nữ giáng trần không cơ.” ...

Bàn tán mỗi lúc một sôi động, người người cứ thế chen nhau tới xem nhan sắc trời ban của anh em Dương gia. Thấy vậy, Đại Thắng liền vội dẫn hai đứa em mình chuồn ngay vào trong học viện để tránh hậu họa sau này.

Từ tầng hai của Đông Thánh Viện đứng nhìn theo đó, hai học viên năm nhất cấp III đã học tại Đông Thánh Viện từ cấp I, cấp II nói chuyện với nhau với gương mặt đầy vẻ tiếc nuối. Nguyễn Diệp Na – một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen, mắt có màu tím ngọc:

Diệp Na: “Haizzz, bọn họ lấy đi sự chú ý của tất cả mọi người rồi.”

Là bạn thân thuở nhỏ với Diệp Na, Nguyễn Phong Tần – nam học viên có chiều cao trung bình, ngoại hình ưa nhìn với mái tóc đen nhuộm trắng trả lời cô bạn của mình:

Phong Tần: “Chịu thôi, người của các đại gia tộc xuất hiện thì phải vậy. Đó là bản chất của xã hội bấy lâu nay mà. Nào, đi thôi.”

Nghe lời Phong Tần, Diệp Na gật đầu rồi cùng bạn của mình đi nhanh xuống sân trường. Đứng ngay cầu thang, một trong những giảng viên cấp cao tại Đông Thánh Viện đang suy nghĩ điều gì đó với gương mặt không mấy lương thiện gì – Lâm Minh Chấn. Đi qua Minh Chấn, Diệp Na nói nhỏ với Phong Tần:

Diệp Na: “Ổng lại tính làm trò gì nữa đây ?”

Phong Tần lắc đầu chẳng biết:

Phong Tần: “Mình chẳng quan tâm cho lắm, kiểu gì cũng là trò quái gở để làm màu trước học viên gia tộc và ức hiếp các học viên bình dân thôi.”

Diệp Na: “Đúng là vậy thật, cảnh này cứ thế lặp đi lặp lại mấy năm rồi.”

Đang đi, bỗng bất ngờ Phong Tần dừng lại đứng yên như kẻ mất hồn. Diệp Na xua tay trước mặt bạn mình để kiểm tra nhưng Phong Tần chẳng phản ứng. Nhìn theo ánh mắt Phong Tần, nó hướng đến phía sân trường nơi diễn ra khai giảng, ghim ngay hàng ghế đầu ngay chỗ của Yên Ngọc Khiết. Diệp Na lắc đầu thở dài, biết ngay là bệnh mê gái của Phong Tần lại tái phát rồi nên đành kéo cậu ta đi vậy.

Sân trường Đông Thánh Viện cực rộng, ý không muốn nói là nó to như cái sân bay vậy. Nghìn người bao gồm cả học viên, giảng viên và các đại diện lớn ngồi ở một chuỗi ghế vẫn chưa thể lấp hết một nửa của sân học viện. Theo sự sắp xếp xưa nay của Minh Chấn, người mọi năm nhận phụ trách tổ chức thì ở hàng ghế đầu là nơi dành riêng cho học viên từ gia tộc, những người có địa vị, sức ảnh hưởng nhất định. Điều này khiến cho câu phân biệt đối xử luôn hiện hữu không chỉ ở Đông Thánh Viện mà ở nhiều nơi, nhiều học viên cũng cảm thấy thật khó chịu khi không nhìn thấy được sự công bằng. Tiêu biểu là Đại Hưng, cậu ngồi ở hàng ghế sau cùng, nơi mà Minh Chấn “sắp xếp” cho các học viên thuộc tầng lớp thấp, bình dân. Đại Hưng xưa nay chẳng ưa gì tầng lớp quý tộc thượng lưu, nay càng cảm thấy căm ghét hơn:

Đại Hưng: “Bọn quý tộc đáng ghét, có tiền là có quyền sao ? Chết tiệt, đến khi mình trở thành chiến thần võ giả Đế Tinh Vương thì sẽ thay đổi mấy cái định lý xã hội khốn kiếp đó.”

Ngồi bên cạnh nghe điều đó, Phong Tần bỗng đưa tay ra và nói với Đại Hưng:

Phong Tần: “Khát vọng vĩ đại lắm đấy. Chào, lâu rồi không gặp. Hmmm, cũng hơn 10 năm rồi nhỉ ?”

Đại Hưng sửng sờ nhìn Phong Tần, hẳn phải một lúc sau đâu đó ký ức mới quay về trong đầu cậu ta được. Ừ, đã hơn 10 sau cái ngày Phong Tần cùng gia đình mình rời khỏi ngôi làng nhỏ để lên kinh đô này xây dựng cuộc sống mới. Hai đứa bạn thân thuở nhỏ mỗi người một phương, giờ đây có lẽ là lúc nên gặp lại rồi.

Khi buổi lễ khai giảng gần bắt đầu, lúc này sự xuất hiện của đại diện Hoàng gia Thánh Thành Quốc lại làm không khí trở nên sôi nổi hẳn lên, mọi người lại xen nhau bàn tán. Người đại diện cho Hoàng gia để tham dự lễ khai giảng ở Đông Thánh Viện chính là Kim Linh Ngọc Ni – Công chúa Thánh Thành kinh đô đang học năm hai cấp lớp III tại học viện hoàng gia, một người vừa xinh đẹp vừa dễ thương. Dĩ nhiên điều này khiến nhiều người ngưỡng mộ, yêu quý, khen mãi không ngớt lời:

Người xung quanh: “Công chúa của đại quốc chúng ta thật sự là quá xinh đẹp rồi.”

Người xung quanh: “Đúng là đất nước có phúc.”

Phong Tần: “Sao toàn là mỹ nhân thế này...”

Ở hàng ghế đầu, mọi người thường cũng được chứng kiến nhan sắc của công chúa Ngọc Ni nhưng có lẽ dù vậy vẫn không thể rời vẻ đẹp này được. Riêng Ngọc Khiết và Nhất Thắng thì đây là lần đầu gặp Ngọc Ni. Ngọc Khiết luôn miệng khen ngợi:

Ngọc Khiết:“Chị ấy đẹp quá đi... Nhất Thắng, anh thấy có đúng như vậy không ?”

Thiếu niên mặt tỉnh nhất hôm nay, Nhất Thắng chẳng hề tỏ ra quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh cả. Chỉ nhìn công chúa một cái rồi lại cúi mặt vào cuốn sách trên tay. Kinh Long ngồi kế bên Ngọc Khiết thì lẩm bẩm:

Kinh Long:“Công chúa quả thật đẹp nhưng hình như em quên mình mới là Đệ nhất mỹ nhân ở đại quốc này đấy, Ngọc Khiết à.”

Ngọc Khiết ngây thơ, ngạc nhiên:

Ngọc Khiết:“Ơ, vậy sao ? Nhưng chị ấy... Đẹp vậy mà.”

Ở cách xa đó mấy chục ghế, là chỗ ngồi của Ngọc Ni. Cô công chúa này cũng nghe nhiều về Ngọc Khiết nhưng vì Yên gia xưa nay dạy dỗ Ngọc Khiết quá khắt khe nên khó cho cô tiểu thư này ra ngoài khiến Ngọc Ni và Ngọc Khiết chưa thể gặp mặt nhau. Vừa nhìn thấy Ngọc Khiết, Ngọc Ni đã ngây người rồi mỉm cười:

Ngọc Ni:“Đúng là... Đệ nhất mỹ nhân của Thánh Thành kinh đô... À không, nếu chẳng phải đại quốc rộng lớn thì có lẽ Ngọc Khiết hiện tại chính là người đẹp nhất đại quốc này rồi.”

Cùng hàng ghế đó, ở khá gần với vị trí của Yên Ngọc Khiết là ba anh em Dương gia. Bằng cách cẩn thận quan sát xung quanh, Minh Thiện đang đánh giá sức mạnh những người ở đây. Riêng Ái Ngân, sau khi hết lời khen ngợi Ngọc Khiết cũng như Ngọc Ni thì nhanh chóng tò mò đoán ngoại hình của Viện trưởng Đông Thánh Viện:

Ái Ngân:“Ừm, không biết Viện trưởng sẽ như thế nào nữa. Là một phụ nữ hay một người đàn ông ? Là lão sư rất già sao nhỉ ? Có phải bằng tuổi với bà của mình không ta ?”

Đại Thắng ngồi cạnh nghe mà mỉm cười, lắc đầu nói với em gái mình:

Đại Thắng:“Đoán mò sai hết rồi, một lát nữa em sẽ được gặp Viện trưởng thôi.”

Ngay sau đó, tín hiệu thông báo buổi lễ khai giảng được bắt đầu. Và dĩ nhiên người đầu tiên bước lên bục khán đài chính là Viện trưởng của Đông Thánh Viện. Đáng ngạc nhiên ở đây chính là vẻ ngoài của vị Viện trưởng này – bề ngoài chạc tuổi 23, vô cùng đẹp trai, tóc màu trắng cùng đôi mắt xanh dương đầy huyền bí cuốn hút. Đấy chính là Viện trưởng Trần Khả, thiên tài của Thánh Thành Quốc đạt Tinh Vương Chiến thần võ giả và chỉ mới 30 tuổi. Mặc trên mình một chiếc áo thun đen, quần tây, khoác ngoài chiếc áo sơ mi trắng đơn sơ nhưng Viện trưởng Trần Khả đã khiến nhiều cô gái phải mê mệt, kể cả bê đê:

Một học viên:“Trời ơi, Viện trưởng nhà ai mà đẹp trai dữ vậy nè. A, nhà mình.”

Học viên ngồi bên cạnh: “Không ngờ Viện trưởng còn độc thân đấy, đúng là cơ hội, cơ hội.”

Đại Hưng: “Xì, thế giới này toàn người có nhan sắc trời ban sao ?”

Vị Viện trưởng Trần Khả bắt đầu bài thuyết giảng đầy thu hút của mình:

Trần Khả: “Xin chào các học viên của Đông Thánh Viện, cũng như là các Chiến thần võ giả của Thánh Thành Quốc này. Lại một mùa xuân nữa đánh dấu một năm học mới của Đông Thánh Viện này, thời điểm mà học viên mới chạm chân vào ngưỡng cửa của một chiến giả cũng như các học viên bấy lâu được nâng cao trình độ của mình. Với diện tích tương đương 25 000 mét vuông gồm 6 000 mét vuông cho khu vực giảng dạy làm việc, 4 000 mét vuông cho khu vực kí túc xá nghỉ ngơi ăn uống và 15 000 mét vuông rừng nhân tạo trong trường. Đông Thánh Viện sẽ là một nơi để các học viên theo học tại đây có cơ hội và điều kiện tốt nhất để phát triển bản thân trong tương lai. ...”

Kết thúc bài thuyết giảng của viện trưởng Đông Thánh Viện là tiếng vỗ tay không ngớt, mặc dù phần lớn là chẳng ai hiểu bài thuyết giảng nói gì cả. Tiếp đó như thường lệ, người lên bục khán đài chính là giảng viên Minh Chấn. Nhiều học viên tỏ ra mặt thái độ không mấy chào mừng vị giảng viên này cho lắm.

Đại Thắng:“Lại nữa sao ? Minh Thiện, Ái Ngân. Hai đứa nhớ cẩn thận đấy, thầy Minh Chấn khá là... phiền phức.”

Nghe lời dặn dò, Ái Ngân có chút lo lắng. Còn Minh Thiện thì vẫn bình tĩnh, tập trung quan sát Lâm Minh Chấn. Cũng giống với Đại Thắng, Kinh Long liền nhắc nhở Ngọc Khiết:

Kinh Long:“Em cẩn thận đấy, có thể cái lão Minh Chấn đó sẽ tìm cách nào đó thử sức tân học viên mới đấy.”

Ngọc Khiết nghe vậy, chỉ gật đầu một cái. Trên bục khán đài, Lâm Minh Chấn:

Minh Chấn:“Chào mọi người, đặc biệt là các học viên mới nhập học tại Đông Thánh Viện. Tôi là Lâm Minh Chấn, một trong ba giảng viên cấp cao thường trực dạy bảo các em. Hmmm... Vì vậy, tôi muốn xem thực lực của các em như thế nào để có thể sắp xếp cách dạy phù hợp. Nhưng cũng không thể yêu cầu tất cả tân học viên được. Nào, các học viên mới nhập học của khối lớp III có thể bước ra ở trung tâm sân trường này không ?”

Cúi mặt lắc đầu, Đại Thắng:

Đại Thắng:“Biết ngay mà, cái ông thầy dở hơi này. Lại bày trò ra oai với người mới nữa”

Vỗ vai Đại Thắng, Minh Thiện đứng lên với thái độ tự tin. Ái Ngân thấy vậy cũng liền đứng lên theo.

Minh Thiện:“Được rồi, lên thể hiện bản thân một chút thôi”

Tại sân trường Đông Thánh Viện, nơi buổi khai giảng diễn ra là những tân học viên của khối lớp III đang rời khỏi hàng ghế của mình để tiến ra giữa sân trường chuẩn bị đối mặt với bài kiểm tra thực lực đầu tiên tại đây của mình. Dương Minh Thiện, Dương Ái Ngân, Yên Ngọc Khiết, Phạm Lê Đại Hưng, Nhất Thắng và nhiều học viên khác đã đứng vào khu vực vòng tròn đặt giữa sân trường. Minh Chấn xác nhận đã đầy đủ liền mỉm cười, tay điều khiển chiếc máy tính bảng đang cầm và kích hoạt một lá chắn năng lượng hình cầu bao quanh lấy khu vực bên trong chiếc vòng tròn giữa sân trường kia. Từ dưới đất, một loạt các học viên Đông Thánh Viện năm trước được chọn xuất hiện để đối đầu với tân học viên năm nay.

Minh Chấn:“Thực chiến là việc mà một Chiến thần võ giả sớm phải đối mặt, dù là sớm hay muộn. Nào, thể hiện thực lực đi !”

Bên trong lá chắn, ngay khi nghe hiệu lệnh từ Minh Chấn thì Đại Hưng là người đầu tiên vận lực lao tới tấn công đối thủ trước. Tốc độ của Đại Hưng thật sự rất nhanh, khiến đối thủ được chọn làm mục tiêu không kịp phản ứng trước cú đấm chính diện của Đại Hưng vào mặt mình. Nhưng trong khoảnh khắc, những học viên khác liền lao tới tấn công Đại Hưng. Phong Tần ngồi xem ở khán đài mỉm cười lắc đầu:

Phong Tần:“Đúng vẫn là một kẻ hữu dũng vô mưu như trước kia. Cứ cắm đầu lao lên... Haizzz”

Trong lúc này, Đại Hưng chỉ thể chọn đưa tay ra trước phòng thủ. Nhưng đối phương dùng đến kiếm để tấn công thì việc làm này có lẽ vô ích. Kịp thời, Minh Thiện đã tới chỗ Đại Hưng dùng thanh trường kiếm của mình đỡ đòn giúp Đại Hưng. Phản ứng linh hoạt, Đại Hưng liền vòng qua Minh Thiện rồi lao lên tung một đá văng đối phương. Sau đó, hai bên đều bắt đầu lao lên hết tất công... Chỉ gần như là vậy. Các tân học viên đều thể hiện được bản thân của mình trong thực chiến, riêng một số lại nổi bật một cách vượt trội với những người khác. Trong đó dĩ nhiên là không chối cãi các thành viên xuất thân từ đại gia tộc như Ngọc Khiết khi dễ dàng hạ gục liên tục đối thủ mà lại chẳng tỏ ra chút mệt mỏi nào. Minh Thiện và Ái Ngân cũng vậy. Riêng Đại Hưng thì có vẻ đang dùng toàn lực, áp đảo hoàn toàn đối thủ của mình. Trần Khả ngồi xem mỉm cười:

Trần Khả:“Đúng là có nhiều nhân tố đặc biệt, có lẽ tương lai của những học viên này đều rất xuất sắc đây.”

Lâm Minh Chấn xem rất kỹ để phân tích thực lực học viện, nhưng ánh mắt lại khá không thiện cảm khi nhìn Đại Hưng. Điều đó dĩ nhiên là dễ hiểu với nhiều người đã từng tiếp xúc với Minh Chấn – một người tự cao, xem thường các tầng lớp thấp hơn mình. Là kẻ đáng ghét trong những kẻ đáng ghét nhất. Nhưng thực lực của Minh Chấn là không thể chối bỏ - một thiên tài thứ thiệt.

Được đánh giá cao nhất trong mắt mọi người nãy giờ, Minh Thiện đang cho thấy khả năng chiến đấu vượt xa độ tuổi của mình. Sở hữu kiếm kỹ Dương gia điêu luyện, mỗi đường kiếm đều có thể lấy mạng đối thủ nếu như Minh Thiện không dùng sóng kiếm ra đòn. Thân pháp cũng rất nhanh, ra đòn đấm đá rất chuẩn, gần như là không có sai sót trong lối tấn công. Đồng thời Minh Thiện cũng ra sức hỗ trợ không chỉ riêng em gái mà còn đồng đội xung quanh mình. Khai thác triệt để lợi thế của phía mình và sơ hở của đối phương, Minh Thiện bằng một cách thức vô hình đã và đang chi phối cả trận đấu hiện tại.

Ở phía những hàng ghế, nhiều người bắt đầu khen ngợi Minh Thiện. Nhưng phần lớn có lẽ là nữ giới:

Một nữ học viên: “Ngầu quá đi. Đó là em trai của Đại Thắng sao ? Nhìn còn đẹp trai hơn người anh nữa đấy.”

Một học viên khác: “Chắc phải lập một Hội người hâm mộ Minh Thiện mới được quá !”

Nữ học viên: “Vậy cho mình tham gia với !”

Nam học viên “Mình cũng tham gia !"

...

Cứ thế, các cô gái cứ nhao nháo lên vì Minh Thiện. Kinh Long bắt đầu cảm thấy bản thân bị quên lãng, không vừa lòng ra mặt.

Không thua kém anh trai, Ái Ngân tuy không dùng được kiếm kỹ như anh trai nhưng lại sở hữu sức mạnh nguyên tố Quang màu xanh dương biến dị có khả năng kết tủa đông cứng. Với sức mạnh như thế, Ái Ngân có thể tạo ra những tinh thể phát quang như pha lê tấn công đối phương.

Tạo cột tinh thể tấn công làm những mảng tinh thể pha lê rơi trong không khí, Ái Ngân như tiên nữ khiêu vũ giữa bầu trời sao diễn ra ngay trong ban ngày. Cảnh này vô tình đưa vào mắt của một kẻ đang dồn hết sức chiến đấu ở đầu tiền tuyến khiến trong khoảnh khắc hắn như đứng hình, chẳng ai khác ấy chính là Đại Hưng. Nhanh chóng nhận ra đang chiến đấu, Đại Hưng quay lại cuộc chiến. Với khả năng chiến đấu, tốc độ, sức mạnh ra đòn, cậu ta đều rất tốt. Có thể đánh giá là một học viên rất mạnh, tương lai có thể trở thành một Chiến thần võ giả cao cường.

Cũng được đánh giá cao ngang với Minh Thiện, đệ nhất mỹ nhân Thánh Thành kinh đô Yên Ngọc Khiết sở hữu kiếm kỹ Yên gia một cách thành thạo tuyệt đối đã dễ dàng hạ gục đối phương một cách sắc sảo, tinh tế, hoàn mỹ hơn người. Khiến nhiều nam sinh đang xem như nghiêng thành chao đảo, hết lời khen ngợi trong sự mê hoặc của mỹ nhân. Bao gồm có cả Phong Tần:

Phong Tần:“Quá đẹp rồi, tuyệt vời,... tuyệt vời.”

Ngồi cạnh bên lắc đầu thở dài, Diệp Na:

Diệp Na:“Hết thuốc chữa thật rồi... Haizzz”

Trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng hoàn toàn về tân học viên khối lớp III, mọi người xem có vẻ cảm thấy hài lòng và ngưỡng mộ trước thực lực của nhiều người sẽ là Chiến thần võ giả tương lai trong nhóm này. Minh Chấn bước xuống bục khán đài và đi đến chỗ các tân học viên. Nhìn sơ lược qua, Minh Chấn mỉm cười hài lòng trước Minh Thiện, Ngọc Khiết,... Nhưng riêng đến Đại Hưng thì lại thay đổi, dẹp đi nụ cười của mình ngay. Minh Chấn tỏ vẻ coi thường Đại Hưng:

Minh Chấn:“Đúng là con thường dân, thực lực chưa đến đâu lại ngông cuồng tấn công. Nếu không có đồng đội thì e là với cái tính thiếu suy nghĩ đó sớm muộn gì cũng chết dở mà thôi. Dân đen tầm thường mãi mãi là tầm thường, không thể sánh với các tầng lớp cao hơn được.”

Do chẳng nhìn mặt mình nói thẳng, Đại Hưng dù nghe xong tức giận cũng chẳng thể nào có cớ đấm một cái vào mặt Minh Chấn cho đỡ tức được. Trần Khả phía xa nhìn phản ứng học viên cũng biết thừa chuyện gì đang xảy ra:

Trần Khả:“Lại là Minh Chấn tỏ thói coi thường người khác sao ?”

Quá quen với cảnh này, với lại họ cũng cho rằng Minh Chấn đang dạy bảo học viên nên cũng chẳng ai gần lên tiếng xen vào. Mặc nhiên chỉ có tiểu thư Dương gia bất ngờ ra mặt nói giúp Đại Hưng:

Ái Ngân: “Thưa lão sư, cậu bạn này đúng là cách chiến đấu có ngông cuồng nhưng không thể gọi là dân đen tầm thường được. Ai cũng là con người, đâu thể xem thường cậu ta với xuất thân như vậy được. Lão sư thật sự là suy nghĩ không đúng chút nào.”

Không ngờ rằng lại có một học viên ra mặt nói giúp cho mình, người đó lại là một nữ học viên xuất thân từ danh gia vọng tộc là Dương gia cao quý. Đại Hưng như không tin vào những gì đang xảy ra lúc này, trong lòng như cảm thấy có gì đó rạo rực khi nhìn Ái Ngân. Còn Minh Chấn thì bất ngờ, mặt hằm hằm, người phát ra khí tức như đe dọa hỏi lại Ái Ngân:

-Minh Chấn: “Em chắc những gì mình vừa nói chưa ? Dù là người Dương gia thì cũng không phải muốn nói gì là nói đâu.”

Nhìn khí tức phát ra từ Minh Chấn, Ái Ngân có chút lo sợ nhưng vẫn kiên quyết giữ vững thái độ của mình:

Ái Ngân:“Rõ ràng là lão sư phân biệt tầng lớp, điều đó là không...”

Bị một học viên nói như vậy, Minh Chấn cảm thấy như đang bị “dạy dỗ” liền tức giận rút thanh côn đang giắt ngang lưng ra định xuống tay thì một đường kiếm bất ngờ cắt ngang hất văng luôn thanh côn của Minh Chấn đi. Chủ nhân của đường kiếm đó không ai khác chính là Minh Thiện. Đại Thắng chẳng biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện đứng ra phía trước bảo vệ em gái cùng với Minh Thiện. Ngọc Khiết gần đó thì bị giữ lại bởi Nhất Thắng. Nhất Thắng lắc đầu ra hiệu:

Nhất Thắng:“Đừng dính vào phiền phức.”

Ngọc Khiết gật đầu nghe theo, đứng đó nhìn không xen vào.

Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.

Một lão sư: “Không ngờ Minh Chấn lần này bị bật lại luôn đấy.”

Trưởng lão Mễ Đồ gia: “Anh em Dương gia lần này ngầu quá luôn đó.”

Nữ học viên: “Đại Thắng kìa, sao nhanh vậy chứ ?”

Nam học viên: “Minh Thiện lại có thể hất văng luôn vũ khí trên tay lão sư, thật là giỏi quá đi !”

Công chúa Ngọc Ni: “Cậu ta càng ngày càng có bản lĩnh... Nhỉ ?”

Minh Thiện không phát bất cứ sức mạnh gì ra nhưng vẫn tràn đầy sát khí qua đôi mắt, Đại Thắng thì lại hực hừng khí tức một cách đáng sợ. Minh Chấn thấy vậy cũng càng phát ra khí tức mạnh hơn. Tình hình lúc này có vẻ đạt đến cực hạn của căng thẳng thì Trần Khả xuất hiện, tỏa ra luồng năng lượng nguyên tố thuật áp chế mọi khí tức xung quanh. Chỉ riêng sát khí từ Minh Thiện là không gì áp chế được. Trần Khả ngạc nhiên nhưng vẫn phải giải quyết chuyện trước mắt đã.

Trần Khả: “Bài kiểm tra thực lực kết thúc rồi, giảng viên Minh Chấn và các học viên nữa. Mọi người có thể về chỗ của mình được rồi.”

Viện trưởng ra mặt, mọi thứ được giải quyết, ai nấy đều về chỗ của người đó. Đại Hưng liền chạy theo gọi Ái Ngân, tay gãi gãi cái đầu nói:

Đại Hưng: “Ừm... hình như cậu là Ái Ngân đúng không ? Cảm ơn vì đã nói giúp mình.”

Mỉm cười một cách hiền hậu, Ái Ngân:

Ái Ngân:“Không có gì đâu. Cậu đừng buồn vì những gì mà vị lão sư kia nói nha. Tạm biệt”

Như một kẻ mất hồn, Đại Hưng đứng trân ra như tượng một hồi khi nhìn theo Á Ngân quay đi cùng với hai người anh trai của mình. Lẩm bẩm bên tai Đại Hưng, Phong Tần:

Phong Tần: “Vậy là Hưng đã biết yêu.”

Ngồi xuống ghế của mình, Minh Chấn trên mặt lộ rõ sự tức giận. Xuất hiện bên cạnh, chàng trai với mái tóc trắng, mắt xanh lục và cũng một giảng viên cấp cao của Đông Thánh Viện, Ngô Đình nói với Minh Chấn.

Ngô Đình:“Có thể thầy không ưa gì học viên đó, nhưng không thể phủ định được tên nhóc thường dân Đại Hưng có rất có thực lực.”

Lâm Minh Chấn quay mặt nhìn hướng khác, chẳng thèm nghe một lời nào. Ngô Đình thấy vậy chỉ có thể thở dài, lắc đầu.

Buổi lễ khai giảng kết thúc, mọi người từ từ rời đi. Nhiều học viên nữ bất ngờ vây lấy Minh Thiện để làm quen, Đại Thắng và Ái Ngân bị bỏ bên ngoài đám đông:

Ái Ngân:“Anh Minh Thiện được mọi người chào đòn quá nhỉ ?”

Đại Thắng:“Ừa, có lẽ nhờ Minh Thiện mà sau này anh có thể thở được một tí.”

Được chào đón nhưng bị dòng người vây lấy cũng khó chịu, Minh Thiện liền tìm cách để thoát khỏi đám đông. Tay phải đặt lên vai tay trái, đôi mắt màu ngọc lục bảo của Minh Thiện sáng dần lên:

Minh Thiện:“Quang nguyên – Che mắt !”

Một luồng sáng xanh lục phát ra từ cơ thể Minh Thiện làm những người đang vây quanh Minh Thiện bị chói mắt, đến khi ánh sáng vụt tắt thì Minh Thiện đã không còn ở giữa đám đông đó nữa. Những nữ sinh thay nhau tìm kiếm xung quanh nhưng đâu biết Minh Thiện đã nhanh chóng lủi đi cùng với hai người anh trai và em gái của mình. Từ xa nhìn thấy thứ ánh sáng xanh lục bảo tuyệt đẹp, công chúa Ngọc Ni bỗng cảm thấy tò mò nên liền chặn đầu người tạo ra nó. Đứng phía trước hai cận vệ chiến thần võ giả Tinh Anh, công chúa Ngọc Ni mỉm cười nói:

Ngọc Ni:“Lâu rồi không gặp, hai thiếu gia Đại Thắng và Minh Thiện, tiểu thư Ái Ngân của Dương gia.”

Thực hiện nghi lễ chào hỏi, Đại Thắng:

Đại Thắng:“Chào, công chúa Ngọc Ni.”

Hai bên nhìn nhau, không khí xung quanh như yên tĩnh đến lạ. Dường như không khí căng thẳng đang sắp bao trùm mọi thứ thì bỗng Ái Ngân vui mừng chạy tới ôm lấy Ngọc Ni một cách thân thiết, xóa tan sự căng thẳng.

Ái Ngân:“Lâu quá không được nói chuyện với chị ngọc Ni. Em nhớ chị quá đi, chị ngày càng đẹp ra đó.”

Mỉm cười, Ngọc Ni ôm chặt lại Ái Ngân:

Ngọc Ni:“Chị cũng nhớ em lắm đó. Ái Ngân cũng ngày càng xinh đẹp rồi.”

Ngọc Ni sau đó thả Ái Ngân ra, xoa đầu cô bé rồi đến chỗ áp sát mặt Minh Thiện nhìn chăm chú. Minh Thiện bị một cô gái xinh đẹp đứng gần như thế, dù là bạn thuở nhỏ thì cũng phải đỏ mặt, Ngọc Ni:

Ngọc Ni:“Hmmm... Không ngờ giờ cậu cao hơn mình luôn rồi đấy, Minh Thiện.”

Minh Thiện ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, ngượng ngùng trả lời:

Minh Thiện:“Dĩ nhiên rồi.”

Ngọc Ni gật đầu rồi thở dài:

Ngọc Ni:“Haizzz, lâu lắm mới có dịp gặp nhau mà... Mình phải về rồi, dù mình rất muốn nói chuyện tiếp với mọi người.”

Vậy là sau gần một năm mới gặp lại, Ngọc Ni lại phải chào tạm biệt ba anh em họ Dương và quay về cung điện hoàng gia vì việc học và cùng với đó là trách nhiệm lớn lao sắp phải gánh vác của mình.

Các tân học viên sau đó được sắp xếp nơi ở của mình tại ký túc xá trong trường trước khi bắt đầu buổi học đầu tiên vào ngày mai tại Đông Thánh Viện. Nằm cách xa khu giảng dạy là một khu vực yên tĩnh rộng lớn với hai dãy phòng rất dài dành cho học viên ở và nghỉ ngơi – Ký túc xá Đông Thánh viện. Dãy phòng nam và nữ đối diện nhau và ngăn cách bởi một con đường lát đá khá rộng. Có sân vườn, cửa hàng tiện lợi, khu giải trí,... trong khu ký túc xá. Mọi thứ hoàn toàn được sắp xếp một cách rất tiện nghi nhất.

Ký túc xá nam Đông Thánh Viện, phòng III-T. Bằng duyên phận trời xếp mà Minh Thiện, Đại Hưng, Phong Tần và Nhất Thắng ở cùng nhau. Bốn tên nam nhân nhìn nhau một lúc, Phong Tần lên tiếng bắt chuyện trước:

Phong Tần:“Xin chào, mình là Nguyễn Phong Tần. Rất vui được gặp mọi người.”

Ba người kia cũng liền mở miệng là quen:

Minh Thiện: “Mình là Dương Minh Thiện, hy vọng chúng ta sẽ giúp đỡ nhau trong tương lai.”

Đại Hưng: “Mình là Phạm Lê Đại Hưng, rất vui khi làm quen các cậu.”

Nhất Thắng: “Mình là Nhất Thắng.”

Đại Hưng nhìn quanh thầm nghĩ: “Phong Tần thì mình đã biết từ nhỏ, Minh Thiện thì có vẻ là một người rất tốt còn... Nhất Thắng, tên này hình như xuất thân từ Yên gia. Chỉ sợ đáng ghét như cái tên đầu trắng mình đụng hồi sáng thôi.”

Suy nghĩ xong, Đại Hưng quay sang nói với Minh Thiện:

Đại Hưng: “Hmmm, cảm ơn cậu vì đã hỗ trợ mình trong bài kiểm tra. À, cũng cảm ơn cậu trong rắc rối sau đó của mình nữa.”

Minh Thiện: “Không có gì đâu. Còn việc với lão sư kia thì là do mình bảo vệ Ái Ngân thôi.”

Nhìn gương mặt đẹp trai không tỳ vết của Minh Thiện, Đại Hưng tỏ vẻ thất vọng:

Đại Hưng: “Ừ nhỉ ? Chắc cậu và người kia không quan tâm gì mà ngay lập tức lao ra bảo vệ Ái Ngân mà...”

Minh Thiện: “Đại Thắng đó hả... Ừ thì là ba anh em mà, phải bảo vệ nhau chứ.”

Từ thất vọng, Đại Hưng lại chuyển sang vui mừng:

Đại Hưng: “Ba anh em sao ? Bảo sao đều đẹp như nhau đến vậy.”

Minh Thiện: “Cảm ơn cậu đã khen ngợi. Ơ ?”

Đại Hưng bỗng bắt đầu suy nghĩ mơ mộng gì đó, rồi quên mất đang nói chuyện với ai luôn. Cắm đầu lên một cái giường trong phòng rồi nằm mơ mơ, màng màng như thằng phê thuốc. Minh Thiện nhìn sang Phong Tần đang ngồi ở cái giường đặt cạnh giường Đại Hưng thắc mắc, Phong Tần chỉ mỉm cười gian xảo rồi nhảy ngay vào nhà tắm.

Phong Tần: “Nghỉ ngơi đi mấy chàng trai, lát mình dẫn các cậu đi tham quan ít nơi trong học viện này.”

Cửa phòng tắm đóng lại, rèm được kéo che đi ô cửa thuỷ tinh mờ đục lại. Tiếng nước chảy và giọng hát Phong Tần vọng ra làm Đại Hưng bất ngờ bật dậy nhíu mắt khó chịu. Cũng đành thôi, đâu thể nào ngăn cản sở thích người khác được đâu. Ở hai giường kế nhau, Minh Thiện hỏi Nhất Thắng:

Minh Thiện:“Cậu đến từ Yên gia nhỉ ?”

Nhất Thắng chỉ gật đầu một cái rồi thu xếp tiếp đồ đạc của mình.

Minh Thiện: “Mình có nghe tên của cậu rất nhiều...”

Nhất Thắng: “Mọi học viện từ các gia tộc đều nhắc... Một Nhất Thắng được Yên gia mở lòng nhận nuôi. Thể lực ở mức thấp, hồn lực cũng như thế, nguyên tố thuật vì vậy mà trở nên rất ít. Là một kẻ chỉ may mắn vượt qua người bình thường không có nguyên tố thuật một chút. Nghe như vậy đúng không ?”

Nghe thế, Đại Hưng ngạc nhiên quay sang ngóng chuyện. Minh Thiện thì chỉ bật cười ngượng rồi nói:

Minh Thiện: “Đúng là vậy thật. Nhưng mà mình không có ý coi thường cậu đâu, dù sao cậu đã vượt qua được bài kiểm tra của gia tộc để lên lớp cấp III này mà. Chứng tỏ cậu không tầm thường.”

Nhất Thắng: “Cơ bản bài kiểm tra của mỗi gia tộc khác nhau nhưng đều có hai mục chính là lý thuyết và thực hành. Mỗi mục 50 điểm, trên 75 điểm là sẽ hoàn thành. Tuy là khó hơn bên ngoài tận 25 điểm nhưng cũng không phải là vấn đề nếu nắm trong tay chắc 50 điểm lý thuyết.”

Minh Thiện: “50 điểm lý thuyết ?

Nhất Thắng: “Ừa, mình vừa đủ điểm tốt nghiệp. 50 điểm lý thuyết và 25 điểm thực hành.”

Đại Hưng: “ Chỉ 25 điểm thực hành thôi sao ?”

Cơ bản, trong thế giới này thì điểm lý thuyết khó hơn thực hành nhưng điểm thực hành lại được đánh giá cao hơn. Một người cơ bản có thể lấy từ 35 điểm đến tròn 50 điểm thực hành và được thêm từ khoảng 15 điểm đến tối đa 40 điểm lý thuyết để được tốt nghiệp ở các trường cơ bản. Trong gia tộc thì việc lấy được trên 40 điểm thực hành thì càng dễ thấy hơn sau đó chỉ cần trên 35 điểm lý thuyết là tốt nghiệp. Đặc biệt hơn 25 điểm thực hành lại là con số điểm cơ bản là dễ lấy nhất trong kiểm tra gia tộc khi nó đều là các bài vượt chướng ngại vật vận dụng lý thuyết vào thực tiễn. Tính ra 75 điểm của Nhất Thắng không có gì đặc sắc hơn 60 điểm, trong đó 40 điểm là thực hành của Phong Tần cả.

Minh Thiện: “Nhưng mình vẫn giữ suy nghĩ cũ, mình sẽ không coi thường cậu đâu.”

Nhất Thắng: “Cảm ơn cậu. Nhưng bình thường mình chẳng dễ gì bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của người khác đâu. Đừng lo”

Đối diện với ký túc xá nam là ký túc xá nữ, tại phòng III-Tn. Bốn cô gái xinh đẹp được xếp cùng một phòng gồm Ngọc Khiết, Ái Ngân, Diệp Na và một nữ học viên nữa là Lê Ngọc Ly – một nữ học viên xinh đẹp, dễ thương sở hữu mái tóc xanh dương dài mượt cùng đôi mắt màu hồng ngọc. Cả bốn đều đã làm quen nhau và có vẻ Ái Ngân và Ngọc Ly khá là hợp tính nhau nên rất thân. Bằng sự hòa đồng, năng động của mình mà Ngọc Khiết cũng dễ dàng xóa đi khoảng cách gia tộc với mọi người xung quanh mình. Ngọc Khiết lấy ra một tấm ảnh chụp mình với Nhất Thắng để ở đầu giường rồi bỗng trở nên buồn bã.

Diệp Na: “Yên tiểu thư... À không, Ngọc Khiết. Cậu sao vậy ?”

Ngọc Khiết: “Ở cùng với các cậu mình cũng rất vui... Nhưng mình cứ tưởng sẽ được ở cùng với Nhất Thắng vậy mà ?”

Ngọc Ly: “Ơ, hai người là nam và nữ mà. Sao ở chung được ?”

Ái Ngân và Diệp Na gật đầu đồng ý, Ngọc Khiết vẫn ngây thơ trả lời.

Ngọc Khiết: “Có sao đâu chứ, Nhất Thắng có làm gì mình đâu mà không được.”

Diệp Na: “Cậu thích cậu ta à ?”

Ngọc Khiết: “Dĩ nhiên rồi, mà anh ấy thì chẳng thèmđể ý đến điều đó. Nhưng mà anh ấy vẫn tốt với mình từ nhỏ đến giờ.”

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng của Kinh Long nói vào:

Kinh Long: “Ngọc Khiết, em ở đây đúng không ? Giờ anh có thể được vinh dự dẫn em đi tham quan trường không vậy ?”

Cúi mặt thở dài, Ngọc Khiết tỏ vẻ chán nản.

Ngọc Khiết: “Aaaaa, sao lại là Kinh Long chứ ?”

Ngọc Ly: “Đàn anh Kinh Long được rất nhiều người vây quanh nhưng có lẽ anh ấy chỉ thích mỗi cậu thôi đó Ngọc Khiết.”

Ái Ngân: “Dĩ nhiên là vậy rồi, chị Ngọc Khiết đẹp như vậy mà.” (Mối quan hệ giữa Dương gia và Yên gia rất thân thiết, dựa trên đó mà xếp theo vai vế thì Ái Ngân nhỏ hơn Ngọc Khiết dù Ngọc Khiết chỉ sinh trước Ái Ngân vài tháng.)

Diệp Na: “Nhìn thái độ này là biết cậu không muốn đi rồi đúng không ?”

Ngọc Khiết gật đầu, ngay lập tức Diệp Na trả lời ra:

Diệp Na: “Xin lỗi đàn anh Kinh Long nha, nhưng Ngọc Khiết đây muốn tham quan trường cùng bọn này nên cảm phiền anh Kinh Long... Hmmm, trở về ạ.”

Nghe giọng Diệp Na, Kinh Long vội nhìn vào bản danh sách phòng mà hắn nhờ một giảng viên lấy cho.

Kinh Long: “Nguyễn Diệp Na cũng được xếp phòng này sao ? Cái con nhỏ bướng bỉnh đó. Cầu trời Ngọc Khiết đừng để con nhỏ đó ảnh hưởng. Vậy đành trở về phòng mình vậy.”

Kinh Long tiếc nuối trở về phòng của mình ở bên dãy ký túc xá nam.

Biệt thự Dương gia tại đông Thánh Thành, gia chủ của Dương gia đang ngồi bên cạnh cửa sổ để vừa thưởng trà lại vừa ngắm hoa mai trắng. Dương Ái Tuyết – một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc trắng, màu mắt đỏ rực lạnh lùng và điềm đạm đang nghe lời kể từ người đại diện đến tham dự lễ khai giảng ở Đông Thánh viện hôm nay.

Ái Tuyết: “Sao, ba đứa con của ta đã làm vậy thật à ? Ha, đúng là có bản lĩnh lắm.”

Người đại diện: “Nhưng các thiếu gia và tiểu thư đã đụng đến Lâm Minh Chấn đó thưa ngài, nghe nói hắn là một kẻ rất...”

Ái Tuyết: “Không có gì phải lo, bọn nhóc tự biết cách giải quyết. Minh Chấn đó dù là kẻ không sợ cường quyền thì sao ? Ta cũng có kêu người gây sự với cậu ta đâu. Mọi chuyện cứ để tự anh em chúng nó giải quyết, khi nào có kẻ đe dọa tính mạng của chúng thì đích thân ta sẽ ra mặt bảo vệ chúng.”

Người đại diện: “Nhưng như vậy thì...”

Ái Tuyết: “Sẽ không công bằng nếu cứ để Dương gia chống lưng cho ba đứa con ta mãi được. Như vậy sẽ chỉ kìm hãm chúng lại mà thôi.”

Người đại diện: “Vâng.”

Gia chủ Dương gia tiếp tục thưởng thức tách trà của mình trong không gian yên bình này. Như liệu sự yên bình này có thể kéo dài được bao lâu khi mối đe dọa của chính quốc đã chuẩn bị để trỗi dậy.

Trên con đường từ Đông Thánh viện trở về Cung điện hoàng gia tại trung tâm Thánh Thành Quốc là đoàn xe hộ tống công chúa Ngọc Ni. Đoàn xe tiến vào đoạn đường vắng, trên mái của các tòa nhà xung quanh bắt đầu xuất hiện những bóng người lướt qua lại, bí mật bao vây lấy đoàn xe. Lao xuống chắn đường đoàn xe lại là ba tên đeo mặt nạ, trang bị súng và kiếm đầy đủ. Hai bên đường cũng xuất hiện thêm hàng chục tên như vậy. Tên ở giữa trong ba tên chận đầu rút kiếm, những tên khác cầm súng hướng bắn vào đoàn xe nhưng đều bị lớp lá chắn năng lượng bên ngoài chắn lại. Tên cầm kiếm liền nhanh như cắt lao qua lá chắn rồi nhắm vào chiếc xe chở công chúa để đâm thanh kiếm vào nhưng ngay lập tức đã có một thanh kiếm khác đỡ lại. Ngay lúc này đoàn binh lính hộ tống công chúa lao ra khỏi xe tấn công kẻ địch xung quanh. Lính Đế Quốc Thánh Thành được trang bị giáp như các võ sĩ với hệ thống giáp hiện đại cùng một thanh trường kiếm sắc bén, kỹ thuật chiến đấu được đào tạo bài bản nên dù chỉ bằng 1/3 quân số kẻ địch cũng có thể đối phó. Nhiều tên địch bị hạ gục, nhưng tên mạnh mới thật sự xuất hiện. Vài tên vận nguyên tố thuật, phóng những khối đá tảng nhắm vào chiếc xe chở công chúa Ngọc Ni. Lính Đế Quốc Thánh Thành liền lao ra cản lại được những khối đá đó thì liền bị bọn địch vận thủy nguyên tố bắn một đường văng đi. Một số tên địch liền nhanh chóng được chiếc xe, bỗng bất ngờ đều bị hất văng ra. Bước ra khỏi xe là một người đủ khiến vạn quân các đế quốc cũng phải khiếp sợ - Gia chủ Yên gia, Yên Đinh Vương. Cố vấn cho Đế Quốc Thánh Thành, Yên Đinh Vương không ngờ lại là người hộ tông cho công chúa Ngọc Ni về Cung điện hoàng gia.

Yên Đinh Vương: “Chết tiệt, biết ngay bọn phản loạn các ngươi sẽ nhắm vào công chúa mà. Có biết hôm nay con gái đến trường, ta đến dự khai giảng mà một gia chủ như ta lại chỉ có thể xem ở sau cánh gà của học viện không hả ?”

Dứt lời, Yên Đinh Vương không đợi đám phản loạn đang đứng run như cầy sấy sắp bỏ chạy kia phản ứng đã lao tới. Thứ mà bọn phản loạn thấy trước mắt chỉ là một con quái thú dũng mãnh mà thôi. Một số tên vẫn gắng sức chống cự bằng việc vận nguyên tố thuật tấn công. Yên Đinh Vương mỉm cười.

Đinh Vương: “Các ngươi đã từng thấy một đại linh thú chưa ? Hộ thể - Diệm Vân Đại Hỗn Thú !”

Không còn ai biết chuyện gì xảy ra sau một tiếng gầm khủng hiếm làm rung động cả một vùng trời. Toàn bộ bọn phản loạn đều bị hạ gục, Yên Đinh Vương thừa biết chúng là một lũ trung thành nên chả cần để tên nào còn sống cả. Mọi người trở về xe của mình. Trên xe của công chúa, Ngọc Ni chỉ vừa mới thức.

Ngọc Ni: “Có chuyện gì vậy bác ?”

Đinh Vương: “Không sao đâu tiểu công chúa, chỉ là vài con bò cản đường xe của chúng ta ấy mà.”

Đoàn xe tiếp tục đi, để lại là xác của đám phản loạn chờ quân địa phương đến dọn dẹp. Từ xa quan sát, một tên lính phản loạn khác lắc đầu thở dài rồi quay mặt bỏ đi.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.