Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc tấn công từ phòng thí nghiệm

Tiểu thuyết gốc · 15383 chữ

Vừa từ chối hẹn hò với một cô gái xinh đẹp như Hân Hân, Minh Thiện lại va phải một cô gái xinh đẹp khác mà chính cô ấy lại còn có hôn ước từ nhỏ với mình. Tuy không nhớ rõ cô gái này là ai, nhưng Minh Thiện chắc chắn đã từng gặp qua đâu đó.

-Minh Thiện: Hôn ước ? Mà... cậu là ai ? Sao mình lại chẳng biết gì hết về chuyện này được chứ ?

Cô gái liền đứng thẳng người, ra dáng của một tiểu thư danh giá cúi đầu chào Minh Thiện một cách lịch.

-Tuyết Nhi: Vậy là anh không nhớ thật. Em là cháu gái của tộc trưởng Trần gia ở núi Băng Nghi, tên Trần Tuyết Nghi.

-HaLynh: (núi Băng Nghi ? Vậy là tộc nhân của tộc họ Trần trung lập đó sao ? Mình lại chưa từng gặp con bé này. Nếu là chuyện đã diễn ra lâu hơn 7, 8 năm trước thì thật đúng là mình không biết gì về tên nhóc Minh Thiện cả.)

Minh Thiện có vẻ đã nhớ ra cô gái trước mắt mình là ai.

-Minh Thiện: Tuyết Nhi sao ? Thật xin lỗi quá, cũng đã hơn mười năm rồi. Giờ cậu thay đổi nhiều quá nên mình cũng chẳng nhận ra. Mà chuyện hôn ước, nó là đùa đúng không ?

-Tuyết Nhi: Đùa đâu mà đùa, em đã nghe chính miệng ông em và mẹ Ái Tuyết nói vậy mà. Em xin tới đây học chỉ để được ở gần anh thôi đấy, chồng yêu.

Nấp sau vách tường, Meyzuru và Y Viễn đã nghe trộm hai người kia nói chuyện nãy giờ.

-Y Viễn: Ái Tuyết phu nhân là mẹ của Minh Thiện nhỉ ? Ha... Người ta đã gọi là mẹ luôn rồi kìa, Meyuru nhà ta bị giành chức vợ lớn luôn rồi. Hết Hân Hân lại tới Tuyết Nhi, kèo khó cho cậu quá.

-Meyzuru đỏ mặt: Cậu lại nói bậy nữa, im lặng chút đi.

-Y Viễn: Liệu sau hôm nay họ có cưới liền không ta ?

-Meyzuru: Cư... Cưới gì chứ ? Họ mới 16 tuổi, vậy là quá sớm rồi.

Với người bình thường thì chẳng nói nhưng với người có thể dùng hồn lực nguyên tố khi tới một cảnh giới nhất định thì tuổi thọ sẽ kéo dài đến hơn 150 tuổi, việc cưới trước tuổi 20 cũng thật vẫn là quá sớm.

Tông môn chính của Dương gia cao quý, phủ Dương gia đặt tại trung tâm Đông Thánh Thành. Gia chủ đương nhiệm Ái Tuyết – Y Vương Nữ đang thảnh thơi cho cá ăn, tận hưởng một cuộc sống an nhàn của mình thì có điện thoại gọi đến.

-Ái Tuyết: Alo ! Con trai cưng đó à ? Học trong học viện thì đừng hở chút nhớ ta mà gọi thế chứ, không hay đâu.

-Minh Thiện: Không phải. Con đang muốn hỏi chuyện tại sao mình lại có hôn ước với Tuyết Nhi của Trần gia Băng Nghi sơn kìa.

-Ái Tuyết: Hôn ước sao ? Để xem... Lúc đó bọn ta nói đùa với nhau thì phải. Mấy nhà khác ta cũng hay lôi việc hứa hôn của con ra đùa với nhau lắm. Mà ta cũng thấy mấy con bé ấy thích con lắm nên làm thế cho chúng cảm thấy vui ấy mà.

-Minh Thiện: Đùa sao ? Mẹ hết chuyện để đùa rồi sao ? Giờ Tuyết Nhi nghĩ đó là thật nên đang ở đây bắt con lấy cô ấy đây này.

-Ái Tuyết: Xin lỗi mà, với con bé đã nói vậy thì lấy luôn đi. Ta cũng muốn có cháu bồng lắm rồi.

-Minh Thiện: Thôi con dẹp luôn đây, chào mẹ.

Minh Thiện cúp máy, từ đầu cuộc gọi đã bắt loa ngoài để Tuyết Nhi cùng nghe.

-Meyzuru: Là người lớn nói đùa với nhau sao ?

-Y Viễn: Ô kìa, có người mừng ra mặt

-Quay sang nói với Tuyết Nhi, Minh Thiện: Cậu nghe rồi đấy, tất cả chỉ là hai người đó nói đùa với nhau thôi. Cậu đừng có suy nghĩ mãi đến chuyện hôn ước đó làm gì, cậu có thể bắt đầu tìm một người mình thích thật sự được rồi đó. Mấy cái hôn ước đúng là gò bó...

-Tuyết Nhi bỗng mỉm cười: Tiếc nhỉ ? Nhưng nếu anh nghĩ chỉ vì chuyện chúng ta có hôn ước em mới đến đây thì sai rồi đấy.

Càng nói, mỗi lúc Tuyết Nhi càng đến gần sát Minh Thiện hơn.

-Tuyết Nhi: Nghe rõ đây Minh Thiện, hôn ước có thể là lời nói đùa nhưng việc em thích anh thì đó lại là sự thật.

Ngay lúc này, Hân Hân bất ngờ xuất hiện chen ngay vào giữa hai người. Hân Hân nhìn thật kỹ Tuyết Nhi cả một lúc.

-Hân Hân: Hmmm...

-Tuyết Nhi: Cậu làm cái gì vậy ?

-Hân Hân: Đây là kiểu con gái có vẻ ngoài xinh đẹp mà con trai sẽ thích nhỉ ?

Rồi lập tức Hân Hân quay sang hỏi Minh Thiện.

-Hân Hân: Minh Thiện, cậu từ chối hẹn hò là vì mình không được đẹp đúng không ?

-Minh Thiện: Hả ? Ai nói với cậu cái lý do đó vậy ?

-Hân Hân: Từ một người khác. Với lại, mình đã nghe chuyện cậu đồng ý việc hẹn hò với Meyzuru. Hai người còn cùng đến lớp nữa, vậy thì chắc chắn việc cậu từ chối mình là vì lý do đó rồi. Phải tìm cách khắc phục thôi !

Nói xong, Hân Hân quay người bỏ đi.

-Tuyết Nhi: Gì vậy ?

-HaLynh: (Con bé đó... Với cái nhan sắc đó.... Bị ngốc chắc luôn. )

-Y Viễn: Ai đưa ra cái lý do đó cho cậu ấy vậy ?

-Meyzuru: Chắc chắn kẻ đó bị thiển cận.

Vừa ngay lúc này, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên ở căn phòng gần đó. Sau đó là một loạt các bóng đen vừa to vừa dài lao ra, phóng qua cửa kính thoát ra bên ngoài. Đó là một căn phòng thí nghiệm, từ trong đó có một giáo sư của học viện đang cố bò ra, trên người đầy thương tích.

-Otos: Cẩn thận, vật thí nghiệm vừa thoát ra bên ngoài.

-HaLynh: (Thí nghiệm trên thực thể sống sao ? Ta cứ tưởng là bị cấm rồi chứ ?)

-Minh Thiện phi người qua cửa sổ: (Thật ra thì các cơ quan quân sự như học viện võ giả vẫn được phép tiến hành.)

-HaLynh: (Ta thì nghĩ nên hủy luôn cho khỏe)

Đáp xuống bên kia cửa sổ, bị một bóng đen to lớn che lấp đi ánh mặt trời trên đầu. Minh Thiện liền ngẩng đầu nhìn, thật không tin khi ngay trước mắt cậu lúc này chính là một cái cây Độc U Phượng... cao hơn 5 mét. Nó cắm ngay rễ xuống đất, chỉ trong nháy mắt đã phát triển vô số bộ rễ đâm ngược lên bám chặt lấy một phần của tòa nhà học viện. Những cái rễ lại bắt đầu sinh ra các Độc U Phượng con với mỗi cái có một bông hoa tựa như chiếc hàm đầy răng nhọn đúng nét đặc trưng của chúng, lại thêm dây leo sinh ra như xúc tu gai quơ qua quơ lại, trông chẳng có chút thiện ý nào.

-Minh Thiện: Cái quái gì thế này... ?

-HaLynh: (Con cái nhà ai mà to dữ vậy cà !)

-Otos: Mấy đứa mau chạy đi báo động ngay đi, Độc U Phượng đó không như những sinh vật bình thường khác đâu !

Bên trong căn phòng thí nghiệm vừa phát nổ còn nhiều người bị thương khác, lúc này Meyzuru, Y Viễn và Tuyết Nhi đang cố đưa họ ra bên ngoài.

-Meyzuru: Hầu hết các lão sư đều đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ hết rồi, sao bây giờ ?

-Tuyết Nhi: Phải để vậy cho đến lúc họ về thôi.

-Y Viễn: Nếu cái cây đó chịu hợp tác nữa kìa.

Y Viễn chỉ tay về phía vách tường đang dần bị rạn nứt, Độc U Phượng không chỉ đang phát triển bình thường mà còn đang cố hấp thụ lượng hồn lực bảo vệ của tòa nhà để phục vụ cho việc sinh trưởng khủng khiếp của mình. Nhưng sẽ không dừng lại chỉ ở lượng hồn lực ít ỏi đó, Độc U Phượng còn đang nhắm tới các nguồn hồn lực dồi dào khác đang hiện diện.

Trên một số lớp học còn vang lên tiếng hét thất thanh của học viên, Minh Thiện nhìn lên thì đã thấy Ái Ngân đang bị một cái dây leo của Độc U Phương bắt lấy, kéo lôi ra bên ngoài cửa sổ từ tầng hai.

-Minh Thiện: Ái Ngân !

-Ái Ngân: Không được rồi, năng lượng hồn lực của mình đang bị hút lấy…

Ngay lúc này Đại Hưng lao ra, tay vận Hổ Quyền Sát Lực chém đứt sợi dây leo, bắt lấy Ái Ngân. Cả hai đang rơi xuống thì một sợi dây leo Độc U Phượng khác lao tới bắt lấy chân của Đại Hưng.

-Đại Hưng: Chết tiệt !

-Đại Thắng: Kiếm kỹ - Sát Lực Kiếm.

Phi người lao tới, Đại Thắng vung kiếm cắt đứt sợi dây leo đang trói chân Đại Hưng, kéo Ái Ngân về phía mình xong thẳng chân đá Đại Hưng văng ra xa.

-Đáp đất hoàn hảo, Đại Thắng: Nhóc con, ai cho ngươi tự tiện đụng chạm em gái ta hả ?

-HaLynh: (Tên cuồng em gái cuối cùng cũng đã tới, tội thằng bé khi không làm anh hùng rồi để bị ăn đạp.)

Ở bên ngoài học viện, Minh Chấn đang cùng các vị đồng nghiệm của mình thưởng trà ở một quán rượu. Trông mọi người đều có vẻ rất thản nhiên, chẳng mấy ai biết được ở học viện đang xảy ra chuyện.

-Đại Thắng: Nếu chuyện là vậy thì không yêu cầu viện trợ từ đội khác được rồi, chúng ta tự giải quyết thôi.

-Minh Thiện: Tự giải quyết sao ?

-Đại Thắng: Em vẫn chưa hiểu nhỉ ? Đông Thánh Viện rất là rộng lớn, chỉ riêng dãy học viện thôi đã chia thành bốn khu rõ rệt. (gồm khu Hội học sinh, khu lớp cấp I, lớp cấp II và lớp cấp III.) Giữa mỗi khu lại có các phòng dụng cụ, phòng thực hành. Vì thế để đảm bảo an ninh tốt nhất thì sẽ có một đội ngẫu nhiên được chọn để bảo vệ một khu vực cố định trong học viện. Anh và Thiên Thi cùng bốn nhân viên bảo vệ nữa là đội được phân công bảo vệ khu vực cấp III này.

-Minh Thiện: Chỉ sáu người thôi sao ? Mà đúng thật là học viện rất rộng, lại còn phải phụ trách thêm cả Đông Thánh Chi Lộ.

-Đại Thắng: Hiện giờ đang là thời điểm hầu hết thành viên của học viện đều ra ngoài làm nhiệm vụ, lại thêm nghi ngờ khả năng việc cây Độc U Phượng biến dị này thoát ra là do sự cố hay do kẻ thù nhúng tay vào. Nếu thật là kẻ thù làm, việc di dời một đội khác đến đây viện trợ có khi lại rơi vào kế đánh lạc hướng. Nhưng nói thì là vậy chứ... Mấy đứa vẫn rảnh tay mà đúng không ?

-Minh Thiện: Hả ?

-Nhìn ra phía xa, Đại Thắng nói tiếp: Học viên từ cấp III năm nhất trở xuống hình như đâu có bận việc gì đâu nhỉ ? Tuy là mấy vụ này thì mấy đứa sẽ được sơ tán, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ. Nào, lâu lâu anh em chúng ta mới chiến đấu cùng nhau đấy. À mà, còn cần sự giúp đỡ của cô bé này nữa đã.

Tầng hai của học viện, bên trong lớp cấp III năm nhất. Gần một nửa số học viên bị kẹt ở lại bởi sự bao vây của đám thân dây leo Độc U Phượng, lúc đầu có chút hoảng loạn nhưng sau được phân công vị trí nên tạm đang cầm cự được. Người đứng ra “chỉ huy” cả lớp hiện tại, Ngọc Ly đang ngồi tập trung quan sát tình hình. Lúc này, điện thoại Diệp Na đang bên cạnh reo lên.

-Diệp Na: Đàn anh Đại Thắng ! Lúc nãy Ái Ngân vừa...

-Đại Thắng: Ái Ngân an toàn rồi, cả cái tên nhóc theo cùng nữa. Giờ nhờ em mau chuyển máy cho Ngọc Ly, lại có chút chuyện cần em ấy động não tí đây.

-Diệp Na: May quá. Được, em đưa máy cho Ngọc Ly đây.

Diệp Na liền vội đưa điện thoại cho Ngọc Ly.

-Ngọc Ly: Như cũ không cần dài dòng. Tiền bối, anh mau cung cấp thông tin đi... Vậy sao ? Đối phương là một Độc U Phượng biến dị. Thế bây giờ anh muốn em tìm cách giải quyết thế nào, cứu người còn đang bị mắc kẹt ra hay xử lý luôn cái cây Độc U Phượng kia.

Nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, Đại Thắng bỗng mỉm cười rồi sau đó liền đưa ra chọn lựa.

-Đại Thắng: Cả hai đi !

-Minh Thiện: Hả ? Cậu ta... sẽ đồng ý chứ ?

Nghe được tiếng thờ dài từ phía bên kia đầu dây, Đại Thắng vẫn tỏ thái độ đầy tự tin.

-Ngọc Ly: Tiền bối vẫn là tham quá. Rồi, vậy cả hai. Ưu tiên cứu người, nếu để ai đó lại bị Độc U Phượng bắt được rồi rút cạn năng lượng hồn lực trong người thì sẽ chết chắc. Nhưng trước hết là em cần thêm vài thông tin nữa, chắc trong căn phòng thí nghệm sẽ có ít dữ liệu. Thế...

-Đại Thắng không cần đợi Ngọc Ly nói hết câu: Được, đợi anh đây một lát.

Dứt lời, Đại Thắng ra hiệu cùng Minh Thiện vào lại bên trong học viện. Ngọc Ly cúp máy, đưa lại điện thoại cho Diệp Na.

-Ngọc Ly: Đừng lướt web đó, một lát sau tiền bối sẽ gửi ít dữ liệu vào máy cậu.

-Diệp Na: Haizzz, sao cậu không tự cho Đại Thắng ID điện thoại của cậu ? Anh ấy sẽ dễ liên lạc hơn, đặc biệt là mấy lúc như vầy.

-Ngọc Ly: Không muốn, nhất là bọn con trai, đặc biệt còn là kiểu con trai luôn bị con gái vây đầy. Rất phiền phức nếu để mấy đứa con gái khác biết, họ sẽ luôn hỏi số ID của người kia, có vài người kiểu ghen tuông còn nhắn tin đe dọa nữa. Mệt...

-Diệp Na: Cứ bơ hoặc chặn tin nhắn là xong.

-Ngọc Ly: Làm như thế thì khác gì trốn tránh, lại có chút bất lịch sự khi cứ mặc kệ lời nói của người khác. Suy ra thì không trao đổi ID sẽ tốt nhất.

-Diệp Na: Thế này thì làm sao cậu có bạn trai được chứ... Hay là cậu tính sau này lấy cái tên Lâm Giang Trần cứ hay bám bám theo cậu.

-Ngọc Ly: Mình chẳng có hứng thú gì với cái tên dở hơi ấy, đừng cố nhắc tên cậu ta trước mặt mình.

Đang ở nhóm đứng xung quanh để đối phó với mấy cái dây leo, Minh Anh vừa quan sát Ngọc Ly. Cậu sau đó nói với Nhất Thắng đang rảnh tay bên cạnh, người có lượng hồn lực ít đến mức mà một thực vật như Độc U Phượng chẳng thèm tấn công tới.

-Minh Anh: Ngọc Ly, cô ấy đúng là rất có bản lĩnh nhỉ ?

-Nhất Thắng chẳng một cảm xúc, trưng bộ mặt đầy ý cà khịa hỏi lại: Thích hay gì ?

-Minh Anh xua tay: Thôi nào, chỉ là mình cảm thấy có hơi chút hứng thú ấy mà.

Bên ngoài, Độc U Phượng biến dị đã phát triển đến mức phủ gần kín cả một khu các lớp cấp III, cản hết lối ra vào. Các học viên bên trong đều cố gắng phòng ngự tại lớp học của mình, nhưng một số ít lại đang bị kẹt ở các căn phòng khác một mình kêu cứu. Lúc này, Hân Hân một mình trong thư viện để tìm sách dạy làm đẹp. Không gian xung quanh bỗng tối sầm lại bởi Độc U Phượng đã che kín mọi ngóc ngách có thể truyền nguồn sáng, một bóng tối bao trùm lấy nơi này.

-Hân Hân liền khép lại cuốn sách trên tay, nhìn xung quanh: Cảm giác này thật có chút...

Bất ngờ, một sợi dây leo của Độc U Phượng lao tới tóm lấy chân của Hân Hân kéo đi.

-Hân Hân: ...không an toàn. !?!

Lập tức triệu hoán thanh trường kiếm của mình cắt đứt sợi dây leo, Hân Hân thoát thân kịp lúc trước khi bị kéo văng ra khỏi cửa sổ.

-Hân Hân: Suýt chút nữa thì tiêu, đó rõ là của loài cây Độc U Phượng nhưng sao lại có vẻ to rất hơn nhiều. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ?

Tiếp tục, lại có mấy sợi dây leo Độc U Phượng khác lao nhanh tới để bắt lấy Hân Hân. Chỉ việc vung kiếm, Hân Hân dễ dàng cắt đứt tất cả mấy sợi dây leo đó. Lát sau lại có tiếp thêm những sợi dây leo khác nhưng kết quả vẫn vậy, chưa chạm được đã bị đối phương cắt đôi. Một lúc giằng co không có gì thay đổi, những sợi dây leo bắt đầu im hơi lặng tiếng.

-Hân Hân: Bỏ cuộc rồi sao ?

Trong căn phòng thư viện tối tăm tĩnh lặng, một âm thanh khác xuất hiện. Nghe như tiếng rừ rừ phát ra từ mồm của một con thú ăn thịt, đúng hơn là... Một đóa Độc U Phượng con mọc ra từ cây Độc U Phượng biến dị. Một cái đầu dạng một bông hoa to lớn với một cái miệng đầy gai nhọn, Độc U Phượng đang nhiễu dãi tởm lợm và tiến đến gần Hân Hân, từ ngay phía sau lưng. Đóa hoa đỏ hồng ấy vươn há rộng cái miệng của mình, hướng những chiếc “răng” chứa chất độc chỉa ra, chuẩn bị đâm nó vào mục tiêu trước mặt của mình.

Grào !!!

Tiếng kêu của Độc U Phượng khi nó tấn công Hân Hân bởi một cú đâm chí mạng vào cổ đối phương. Cơ thể Hân Hân giãy giụa nhưng chỉ một lúc sau, mọi thứ chỉ còn lại một cái xác im lặng. Độc U Phượng bắt đầu đưa cái dây leo của nó trói lấy “con mồi săn được”, dần dần rút lấy năng lượng hồn lực...

...Cái xác bỗng tan biến thành một mảng khí đen, lan tỏa và rồi biến mất giữa hư không.

Độc U Phượng không ngờ đến, có vẻ hoảng loạn mà bắt đầu đưa qua đưa lại những sợi dây leo nhằm tìm kiếm đối phương.

-Hân Hân: Ám Nguyên chiến kỹ - Ma Ảnh !

Giống với Ma Ảnh của Minh Thiện, Hân Hân tạo ra một loạt phân thân ảo ảnh của mình nhưng bằng nguyên tố bóng tối bao quanh lấy đóa Độc U Phượng. Còn Độc U Phượng, có vẻ càng hoang mang hơn khi không biết nên tấn công ai trước.

-Hân Hân: Chỉ cần phân bố hồn lực vào các Ma Ảnh nhiều một chút là Độc U Phượng sẽ nhầm với người thật ngay. Đúng là thực vật, quá dễ để đánh lừa.

Trong căn phòng thí nghiệm của khu học viện lớp cấp III, hai người Đại Thắng và Minh Thiện vừa gửi xong thông tin thí nghiệm được tiến hành trên cơ thể của cây Độc U Phương biến dị tới chỗ Ngọc Ly. Bỗng ở bên ngoài, cây Độc U Phượng gào thét dữ dội trông rất đau đớn.

-Đại Thắng: Chuyện gì vậy ?

-Minh Thiện lắc đầu: Có vẻ thứ gì đó vừa làm tổn thương được nó.

Độc U Phượng trong đau đớn lại trở nên càng dữ tợn hơn, nó liền mọc ra thêm một loạt dây leo từ thân cây gốc nhắm về phía các thể sống gần đó và dĩ nhiên không loại trừ hai anh em Minh Thiện.

-Đại Thắng: Thôi rồi, ra bên ngoài nhanh nào. Kiếm kỹ - Bạo Phá Kiếm.

Vận hồn lực đưa vào lưỡi kiếm sáng ánh bạc, Đại Thắng vung kiếm chém ra một đường công kích đầy uy lực phá tan đám dây leo đang lao tới, mở đường thoát ra bên ngoài. Minh Thiện theo phía sau thì chợt nhìn thấy có một đám dây leo khác đang tiến về phía khác dọc theo hành lang, bò vào căn phòng nơi các giáo sư bị thương tạm được đưa tới ở đó.

Tiếng cửa kính vỡ và giọng nói của các cô gái vang lên từ trong căn phòng.

-Meyzuru: Dây leo của Độc U Phượng !

-Y Viễn: Cố gắng bảo vệ các giáo sư, cũng đừng để bản thân bị chúng bắt được.

-Tuyết Nhi: Nhưng mà... Có hơi đông rồi.

...

-Ngọc Ly: Ra vậy, bọn chúng sẽ càng tấn công dữ dội hơn khi cảm thấy cần thêm hồn lực sao ? Với thuốc thúc đẩy tăng trưởng và khả năng sinh sản vô tính của Slime, cây Độc U Phương kia nếu không sớm bị diệt thì sẽ bao trọn cả khu học viện.

Mọi thông tin về mã hóa cấu tạo di truyền của Độc U Phượng biến dị đều đã được Ngọc Ly nắm rõ, cô bắt đầu chuẩn bị tiến hành đưa ra sự phân công đối phó. Một sự phân công đảm bảo việc ưu tiên cứu người, sau đó là diệt trừ thực thể biến dị ở bên ngoài kia.

-Ngọc Ly: Hai người, một nhóm đi giải cứu sẽ có hai người phụ trợ phía trước sau cho nhau và chúng ta sẽ lập ra năm nhóm như thế để đi khắp khu học viện đang bị Độc U Phượng tấn công để tìm người. Tất cả còn lại sẽ ở đây như một mồi nhử, khiến Độc U Phượng chú tâm vào tấn công, hạn chế nguy hiểm cho nhóm ứng cứu.

-Một vài học viên lên tiếng: Lại chỉ hai người ? Sao chúng ta không cùng đi với nhau cho an toàn.

-Ngọc Ly: Quá đông sẽ càng thu hút sự tấn công của Độc U Phượng, rất khó đối phó nếu dây leo mà nó cử tới để tấn công con mồi sẽ tăng theo cấp số nhân sau mỗi lần bị cắt đứt. Với lại còn là vấn đề thời gian, thêm cả sau khi cứu được người còn phải cộng thêm cả lượng hồn lực của người vừa được cứu đó nữa.

-Khải Đăng: Nếu người được cứu bất tỉnh thì sao ? Một người sẽ phải vác, vậy thì chỉ còn lại một người thì không thể quan sát cùng lúc cả hai phía được.

-Ngọc Ly: Đó là trường hợp tiếp theo mà mình chưa kịp nói. Khi việc đó xảy ra, ta sẽ kêu gọi viện trợ từ những người còn ở lại trong căn phòng này. Gọi vào số IP Diệp Na là được, Ok chứ ?

-Diệp Na: Lại là số IP của mình nữa...

-Minh Anh: Được rồi, được rồi. Cách này hoàn toàn hợp lí Độc U Phượng biến dị chỉ có thể “nhìn” bằng khả năng cảm nhận hồn lực. Nếu cùng lúc phân bổ các lượng hồn lực ra và di chuyển liên tục không cố định thif có khi sẽ khiến nó mất phương hướng, giảm được triệt để khả năng tấn công của Độc U Phương.

-Khải Đăng: Nhưng... Ưm... !!!

-Vột lấy tay bịt miệng Khải Đăng lại, Giang Trần: Suỵt... Cậu là bạn mình đấy, bớt làm cho Ngọc Ly mất thiện cảm với mình đi. Năn nỉ luôn đó... !!!

-Khải Đăng gạt tay Giang Trần ra: Được rồi. Hừm, vậy phân công từng người đi.

-Ngọc Ly nói tiếp: Hàng phòng thủ sẽ giữ nguyên đội hình, những người rảnh tay nãy giờ đã đến lúc được làm việc rồi. Diệp Na và Phong Tần nữa, nhờ hai người dùng mấy cái skill thiện xạ của mình giúp cho việc tìm kiếm dễ dàng hơn.

Dưới sự phân công của Ngọc Ly, các nhóm tìm kiếm được chọn ra. Nhiệm vụ tiến hành đầu tiên - cứu người bắt đầu.

-Ngọc Ly xem tiếp điện thoại, thì thầm một mình: Hmmm... Không biết tạo sao thí nghiệm này vẫn có thể vẫn được tiến hành ?

Xem điện thoại của Diệp Na, trên màn hình bên phía dưới cùng của bản báo cáo thí nghiệm của Độc U Phương được gửi là hai chữ “Loại bỏ”

Bước ra khỏi thư viện, Hân Hân nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhưng tất cả đều đã bị cơ thể phát triển của Độc U Phượng chắn mất. Các sợi dây leo len lỏi theo các khe hở bò vào, tiến sát đến chỗ Hân Hân.

-Hân Hân: Mình chẳng nhận được thông báo gì của tổ chức về việc này cả, có lẻ đây là một sự cố hay do thế lực nào đó làm. Nhưng dù thế là nào, việc cứ bị mấy cái dây leo tấn công vẫn rất là phiền phức !

Nói xong, Hân Hân vận hồn lực đưa vào thanh trường kiếm đang cầm trên tay. Lưỡi kiếm dần hóa thành màu đen, tỏa ra luồng khí tức của nguyên tố bóng tối. Một cảm giác đầy ngột ngạt của thứ sức mạnh hắc ám lan ra khắp xung quanh, khiến đám dây leo có chút cảm giác như đang chần chừ chẳng dám tiến lên. Hân Hân lại vung mạnh thanh kiếm, một làn sóng hắc ám tỏa ra dần làm đám dây leo có ở gần xung quanh khi chạm phải đều hóa đen rồi khô héo đi. Cứ thế Hân Hân dùng sức mạnh kì dị đó, khác xa thứ nguyên tố bóng tối bình thường mà còn người Thánh Hồn Đại Lục biết để dọn dẹp sạch một đám dây leo của Độc U Phượng, khiến cho Độc U Phượng biến dị bên ngoài gào thét dữ dội và càng điên cuồng hơn.

-Shiroimi: Đúng là có người thật này, Nhất Thắng !

Nghe tiếng từ sau lưng, Hân Hân liền thu lại sức mạnh của mình. Cô quay người lại xem là ai vừa lên tiếng thì thấy Nhất Thắng và Shiroimi đang chạy đến chỗ mình, trông rất vội.

-Nhất Thắng: Vẫn an toàn nhỉ ? Mau chạy ra bên ngoài thôi.

Đưa Hân Hân sau đó đến lối ra an toàn, Nhất Thắng và Shiroimi tiếp tục ở lại trong học viện để đi tìm kiếm những người khác – theo sự phân chia nhóm của Ngọc Ly, hai người này chính là một đội. Nhất Thắng đặt tay xuống đất, phóng ra một hệ mạng lưới lôi nguyên tố ra xung quanh.

-Shiroimi: Sao Nhất Thắng không nói cậu có khả năng định vị vậy ?

-Nhất Thắng: Không phải không nói, mà là không cần để nói. Dù sao chiêu này có phạm vi cũng không quá rộng nên cũng phải chạy khắp nơi thế này thì mới có hiệu quả, nên dù nói ra thì cũng chẳng thấy có thêm lợi ích gì. Được rồi, phía này có người.

Đứng lên, Nhất Thắng và Shiroimi tiếp tục chạy đi tới nơi mà họ mới phát hiện ra có người. Được một đoạn thì Nhất Thắng ra hiệu cho cả hai dừng lại.

-Nhất Thắng: Có gì đó... Đang đến.

-Shiroimi gật đầu: Mình cũng cảm nhận được.

Bên cạnh họ là căn phòng thí nghiệm nơi mà Độc U Phượng biến dị đã thoát ra, kế bên chính là căn phòng mà các giáo sư bị thương được đưa tới. Ngay chính căn phòng mà các giáo sư đang ở, một thứ gì đó lao ra làm vỡ nát cả bức tường. Đó là một thứ gì đó trông như cái tay dài bằng kim loại, tại phía bên cạnh của phần bàn tay chính là... Minh Thiện.

-Lưng tựa vào tường, Minh Thiện: May mà mình kịp dùng kiếm đẩy nó lệch sang bên.

Lập tức đứng dậy, Minh Thiện liền cầm kiếm lao lại vào bên trong căn phòng. Cánh tay bằng kim loại kia cũng liền thu lại. Nhất Thắng và Shiroimi liền chạy đến, vừa nhìn vào căn phòng họ đã thấy Meyzuru và Tuyết Nhi đã nằm trên đất, Y Viễn đang vừa phải bảo vệ họ và các giáo sư khác. Còn Minh Thiện đang cùng Đại Thắng chiến đấu với chủ nhân của cánh tay kim loại kia, đó là giáo sư Otos và ở lưng lão ta không chỉ có một mà có tận bốn cánh tay kim loại.

-Đại Thắng: Otos... Sao giáo sư lại tấn công bọn họ ?

-Otos: Ta không tấn công, ta chỉ vừa đánh ngất chúng thôi.

-Đại Thắng: Lý do...?

Otos tỏ vẻ vòng vo, không muốn trả lời.

-Đại Thắng: Thí nghiệm Độc U Phượng đã bị loại, nhưng giáo sư vẫn tiến hành bất chấp. Có phải giáo sư đây muốn diệt khẩu những người có trong phòng thí nghiệm lúc đó đang có mặt ở đây đúng không ?

-Otos ngạc nhiên: Sao... sao em biết thí nghiệm đã loại bỏ ?

-Đại Thắng: Dữ liệu trong phòng thí nghiệm có lẽ đã bị xóa, nhưng... em thì biết cách phục hồi.

-Otos: Chết tiệt... ! Đáng lý ra chỉ cần giết hai tên trợ lý là đủ, giờ có lẽ lại phải giết thêm mấy học viên ở đây nữa. Bao gồm cả đứa mới đến kia.

-Minh Thiện: Nhất Thắng !

Vừa nói xong, Otos liền điều khiển cho cánh tay kim loại của mình lao tới tấn công Minh Thiện, Đại Thắng, Y Viễn và Nhất Thắng. Nhưng cả bốn người đều tránh được, lúc này Otos liền bất ngờ ném ra những chiếc khóa bay hình chữ U. Chúng hoạt động tựa như nam châm nhưng lấy sức mạnh hồn lực làm lực hút.

Nhanh chóng khi mục tiêu còn ở trên không, hai khối nam châm đã kịp khóa vào hai cổ tay Minh Thiện rồi chúng giữ cậu dính chặt với bức tường. Đại Thắng nhanh nhận ra điều đó, liền từ trong tay áo phóng ra sợi dây cáp móc vào cửa sổ rồi kéo bản thân tránh khỏi khối nam châm ấy rồi giải cứu cho em trai. Phía Nhất Thắng và Y Viễn, người tay trái người kia tay phải bị khóa rồi dính chặt vào nhau, tay còn lại của mỗi người thì dính chặt vào bức tường.

-Đại Thắng: Quên nói, Otos từng là một Chiến thần võ giả đấy. Trước khi vùi đầu vào công việc nghiên cứu, ông ta đã từng qua khảo nghiệm Tinh Đế và đạt được danh hiệu đó... Chỉ một lần duy nhất.

-Minh Thiện: Otos... Ông ta là một Tinh Đế sao ?

-Đại Thắng gật đầu: Ừm, nhưng quan ngại hơn nữa là anh dám cá ông ta có mang theo cả đống vũ khí khoa học hiện đại tự phát minh bên mình nữa kìa. Nhưng với tình hình hiện giờ thì...

-Minh Thiện: ...Đâu thể nào mà rút lui được.

-Đại Thắng mỉm cười: Vậy thì bốn người chúng ta cùng dùng hết lực để đánh thôi, nhỉ ?

Nhìn về phía Nhất Thắng và Y Viễn, lúc này cả hai người như đang chẳng để ý đến tình hình đang diễn ra.

-Y Viễn: Này, này. Nhất Thắng với mình được dính chặt hai tay lại với nhau nè.

-Nhất Thắng: Bị như thế thì có gì vui đâu chứ ? Shiroimi nhờ... cậu...

Lạnh lùng vung đoản đao, Shiroimi cắt vỡ chiếc khóa để tách Nhất Thắng và Y Viễn ra.

-Shiroimi: Hai người gần quá rồi đó, đang ở giữa cuộc chiến mà...

-Y Viễn: Eh !!! Cậu ở đây nãy giờ à ?

Có vẻ không ai nhận ra sự hiện diện của Shiroimi trước đó, nhưng điều này quá là quen thuộc với những người đã biết đến khả năng hiện diện mờ nhạt đến mức xem như “vô hình” của cô ấy.

-Otos: Thành viên của Hội học sinh... Đúng là đám học sinh phiền phức

-Đại Thắng: Rồi, vậy là năm người sẽ đấu với một người. Để xem số lượng như vậy có đủ để vượt qua được khoảng cách thực lực hay không đây ? Hy vọng mọi người sẽ kết hợp ăn ý, nếu không thì cái giá đổi lại sẽ là tính mạng của chúng ta đấy.

Sắc mặt Đại Thắng hoàn toàn chuyển sang thái độ nghiệm túc, những người khác thấy vậy cũng trở nên nghiêm túc theo.

-Otos âm thầm suy nghĩ: Đại Thắng, Y Viễn, Shiroimi. Cả ba đứa này đều giỏi hơn các học viên bình thường khác. Nhưng quan ngại nhất thì chỉ có một mình Đại Thắng, hạ được tên nhóc này trước coi như xong hết những trở ngại.

Ngay lập tức, Otos lao nhanh tới chỗ Đại Thắng. Cả bốn cánh tay kim loại sau lưng hắn biến các ngón tay nhọn hoắt, đầy sắc bén của chúng chụm lại thành hình của một mũi khoan để tấn công mục tiêu.

-Y Viễn: Tốc độ nhanh quá !

Vẫn giữ được bình tĩnh, Đại Thắng liền cúi người xuống tránh được một đòn, sau đó kịp nghiêng người sang bên để tránh thêm một đòn nữa. Cùng lúc, Đại Thắng giải phóng hồn lực, khai chiến kỹ.

-Đại Thắng: Quang nguyên chiến kỹ - Quang Vệ Hộ Pháp !

Một tấm khiến chắn phát ánh trắng bạc hiện ra, giúp Đại Thắng đỡ lại hai đòn còn lại nữa của đối phương.

-Otos: Thực lực của nó khá hơn mình tưởng...

Vừa lúc này, bóng dáng Minh Thiện bỗng như vừa thoáng qua mặt của Otos, rồi lại bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng của lão. Otos liền kịp thu lại một cánh tay kim loại quay về, phản xạ rất nhanh hướng nó tấn công về Minh Thiện.

-Keng !

Tay vung thanh trường kiếm đỡ lại, Minh Thiện hất văng được cánh tay kim loại kia. Tay còn lại liền rút đoản đao với ánh mắt đầy vẻ dứt khoát, Minh Thiện nhắm ngay vào cổ của lão Otos.

Ngay lập tức, Otos di chuyển rất nhanh tránh được đòn tấn công, lưỡi đao trong phút chốc đã xém cắt trúng lão. Thu lại các cánh tay kim loại, Otos liền giữ khoảng cách với đối phương.

-Otos: Nguy hiểm thật đấy. Vừa rồi là do mình lâu ngày chưa động gân cốt hay do tên nhóc đó có thực lực, có thể tiếp cận mình gần đến như vậy ? Ha ! Một chuyên đề nghiên cứu rất thú vị.

-Nhất Thắng: Ừ... !

Giọng nói vang lên bất ngờ, Otos lúc này mới nhận ra sự xuất hiện của Nhất Thắng và Shiroimi đã áp sát rất gần từ hai bên trái phải của mình. Cả hai người cùng lúc vung đoản đao đâm tới nhưng Otos vẫn kịp phản ứng, lão liền vung các cánh tay kim loại về phía Nhất Thắng và Shiroimi. Lúc này, cả hai bất ngờ dừng lại ở ngoài khoảng tấn công đó.

-Nhất Thắng và Shiroimi: Lôi nguyên chiến kỹ - Lôi khống !

Cúi người ấn bàn tay xuống đất, cả Nhất Thắng và Shiroimi từ hai phía đối diện tỏa ra hai luồng lôi nguyên. Một xanh - một trắng, hai luồng lôi nguyên kết nối với nhau, tạo nên một “mạng nhện” giam chân Otos lại.

-Otos: Cái gì !?!

Tiếng chân, Y Viễn chạy về phía Otos. Cùng lúc, cậu ta tích tụ hồn lực vào lòng bàn tay.

-Y Viễn: Quang nguyên chiến kỹ - Hắc Quang bạo phá cầu !

Một khối cầu xuất hiện từ trên tay Y Viễn được tung trực diện vào Otos, đánh văng lão đập vào bức tường, xuyên thẳng qua cả phòng thí nghiệm ở bên kia.

-Y Viễn: Shiroimi, mình mới biết là cậu cũng dùng được Lôi nguyên đấy.

-Shiroimi: Ừ. tại mình không dùng nhiều đến cho lắm.

-Y Viễn: Nhưng... Nhất Thắng lại biết mà kết hợp với cậu nhỉ ? Mờ ám, mờ ám.

-Shiroimi: Chuyện này... Mình cũng không biết.

Cả Y Viễn và Shiroimi liền nhìn về phía Nhất Thắng với vẻ mặt đầy thắc mắc.

-Nhất Thắng: Chỉ là cảm ứng nguyên tố thôi, số ít người sẽ có khả năng xác định chủng loại nguyên tố bằng Lôi nguyên này.

-Otos: Chậc, cái bọn học viên đáng chết này !

Trong đống đổ nát, Otos bật dậy và dùng hai cánh tay kim loại đẩy mình lên cao. Sau đòn vừa rồi, chỉ phần ngực áo của lão bị đánh rách tan cùng một vết bầm tím hằn lên.

-Đại Thắng: Biết ngay là ông ta có chiêu này mà.

Bao quanh Otos là một luồng hồn lực màu đỏ rực, ánh lên những ngọn lửa. Thân, vai, cổ tay, cổ chân,... Luồng hồn lực ở những vùng cơ thể đó còn hóa thành dạng giáp thực thể với họa tiết đầy hoa mỹ. Lớp giáp hồn lực cũng dần hình thành trở lại để che chắn phần phía trước ngực áo vừa bị tổn thương của Otos.

-Minh Thiện: Đó là... Giáp hồn lực sao ?

-HaLynh: (Là bản nâng cấp của giáp hồn lực, Khải Hồn Giáp. Chiến kỹ mà chỉ những người đã qua khảo nghiệm Tinh Đế, khi khả năng kiểm soát và tố chất hồn lực được nâng cao đến mức nhất định mới có thể dùng được.)

-Đại Thắng: Hỏa Khải Hồn Giáp, giáp hồn lực đã được cường hóa nguyên tố lửa vào. Không chỉ khả năng phòng thủ đã mạnh lên, nếu tiếp cận quá gần và đủ lâu cũng sẽ gây bỏng được cho phía đối phương.

Otos đi ra khỏi đống đổ nát, liền vung tay ra hiệu cho những cái tay kim loại lao tới tấn công đối phương.

-Đại Thắng: Rồi, rồi. Tiếp tục tập trung đối phó với Otos nào !

Cuộc chiến trở nên hỗn loạn khi Otos vung những cánh tay kim loại tấn công một cách đầy điên khùng như con người của lão - không theo một quy tắc nào cả, cứ đối phương ở đâu là đấm ngay quất tới chỗ đó. Mỗi lúc, những đòn tấn công đó càng nhanh, càng mạnh, càng dồn dập.

-Y Viễn: Cứ thế này sẽ gây nguy hiểm cho Meyzuru với những người nằm ở kia mất.

-Đại Thắng: Lúc này lại không chuyển họ đi an toàn được đâu.

Otos mỗi lúc một tiến đến gần, nhóm học viên lúc này cứ thế mà bị ép lùi về sau. Dần dần càng đến gần chỗ của những người đang bị thương, nằm bất tỉnh ở kia.

-Minh Thiện: Không còn cách nào khác, phải phá hủy mấy cánh tay kim loại kia rồi hạ gục ông ta thôi.

-HaLynh: (Hạ gục Tinh Đế, việc này với một học viên nghe có vẻ hơi kiêu ngạo quá rồi đấy. Nhưng... thế thì mới giống tính cách của Bạch Vực Chiến Vương thần thánh chứ !)

Khai ấn kỹ Long hồn, Minh Thiện dụng đến cảnh giới ấn kỹ bao bọc hoàn toàn cơ thể. Cùng với Đại Thắng, Minh Thiện cầm kiếm lao tới phía Otos.

Với tốc độ tối đa, hai người phối hợp tấn công lão Otos kia bằng những nhát kiếm liên tiếp, áp đảo và liên hồi. Nhưng có cả bốn cánh tay kim loại, Otos vẫn dư sức chống trả lại những đòn tấn công như thế của cặp anh em kia.

Lúc này bất ngờ từ phía sau của Đại Thắng và Minh Thiện, một loạt phi tiêu được phóng lên, lượn một vòng cung lao về phía Otos. Nhưng với Hỏa Khải Hồn Giáp chiến kỹ trên người, các phi tiêu đều bị phản văng ngược lại hết, đòn tấn công đó trở nên quá yếu ớt và vô dụng. Người phóng chính là Nhất Thắng, cậu ta tiếp tục im lặng quan sát tình hình sau đó.

-Otos: Chậc, bất ngờ và có vẻ chí mạng đấy nhưng... Quá yếu.

Nhất Thắng bất chợt mỉm cười, Đại Thắng và Minh Thiện mắt nhìn nhau ra hiệu.

Sự chú ý của Otos thoáng chốc chuyển sang phía Nhất Thắng bởi nụ cười đó, lại còn đang đối phó với Đại Thắng và Minh Thiện. Tận dụng khoảnh khắc này, Shiroimi và Y Viễn đã có mặt ngay điểm mù của lão để ra đòn nhắm vào các cánh tay kim loại.

-Shiroimi: Lôi nguyên chiến kỹ - Lôi khống !

Otos tạm thời bị khống chế cử động. Y Viễn, Đại Thắng và Minh Thiện lập tức lao lên lần lượt triệt hạ toàn bộ bốn cánh tay kim loại kia của lão. Ngay sau khi khống chế hết hiệu lực, Otos liền vội vàng lui về sau.

-Otos: (Khốn kiếp, bọn chúng đúng là giỏi hơn so với một đám học viên cấp III nhiều. Nhưng...)

Tháo bỏ cái khớp máy được gắn ở lưng, Otos tỏa ra một luồng khí tức khác, cảm giác như chúng đã bị dồn nén từ rất lâu – bản năng hiếu chiến của một Chiến thần võ giả. Thứ đã tưởng chừng bị chôn vùi dưới cái danh hiệu và công việc của một giáo sư. Otos bắt đầu gồng cơ thể của hắn, từng mảng cơ bắp lúc này mới hiện lên. So với bây giờ, lão Otos khi nãy chỉ là một giáo sư gầy gò không hơn không kém.

-Otos: Ha... Cảm giác trở lại sức mạnh của trước kia thật là tuyệt. Giờ thì... Chết hết đi !!!

Tưởng chừng Otos sẽ lao tới rồi ra đòn áp đảo như những cao thủ trong phim, nhưng không ngờ thay vào đó thì lão lại xách hàng họ ra dùng. Otos triệu hoán hai tay hai khẩu súng trường, lên nòng rồi xả đạn điện cuồng về phía trước.

-Otos: Mau nếm lấy kẹo đồng của ta đi !!!

Trước làn đạn lao tới, Minh Thiện và Đại Thắng cầm kiếm dễ dàng đỡ lại toàn bộ khi đối đầu chúng trực diện với tốc độ vung kiếm chính xác của mình. Nhất Thắng thì nhanh chân đá ngã chiếc bàn để làm chỗ chắn cho mình, Shiroimi và Y Viễn.

-Y Viễn: Đánh với ông ta đúng là khó chịu mà !

-Nhất Thắng: Ngược lại mới đúng, cách đánh của ông ta không còn chút bài bản nào nữa cả. Thứ duy nhất giáo sư Otos này có là bản năng và sức mạnh vượt trội, nếu tận dụng tốt điều này có thể khiến ông ta rơi vào sai lầm và bị bọn mình áp đảo.

-Y Viễn: Thật vậy sao ?

-Nhất Thắng gật đầu, đưa mắt về phía Minh Thiện và Đại Thắng: Ừm, có lẽ hai người kia cũng nhận ra điều đó từ nãy giờ rồi.

Đỡ lại hết làn đạn của Otos, Minh Thiện và Đại Thắng thừa lúc lão thay đạn bất cẩn liền tách ra hai phía rồi cùng lao tới mà áp sát lấy đối phương. Otos lúc này như một tên ngốc, vẫn cắm đầu thay đạn một cách vội vã mà chẳng để ý tới xung quanh.

-Otos: Chậc, đáng lẽ ta phải nâng cấp 20 000 viên đạn cho mỗi khẩu súng chứ !!!

Cạnh ! – Tiếng đạn được xong và Otos bắt đầu lên nòng súng ngay sau chưa đầy một phút. Nhưng đã quá chậm, Minh Thiện và Đại Thắng đã tiếp cận ngay bên cạnh lão.

-Otos: Cái gì hả ?!!!

Minh Thiện và Đại Thắng mỗi người vung thanh kiếm của mình và chém một nhát. Như phản xạ tự nhiên vốn có, Otos giơ hai khẩu súng lên đỡ lại. Đường kiếm cắt qua, khẩu súng lìa làm đôi nhưng những nhát chém sau đó lại chẳng thể làm gì được Hỏa Khải Hồn Giáp trên người lão.

Ném bỏ hai khúc súng gãy trên tay đi, Otos vung tay đánh một cái mạnh vào mặt Minh Thiện và Đại Thắng, hai người đó lập tức lui về sau.

-HaLynh: (Thằng khốn, cái mặt tiền đó bà già nhà ngươi con chưa dám đụng đấy ! Vậy mà còn dám đấm một cái như vậy, chán sống rồi.)

-Lau vết máu trên khóe miệng, Minh Thiện: (Bình tĩnh đi, đứng có vì vậy mà nóng lên rồi lại tổn sinh mệnh để nhập vào ta đấy.)

Bỗng đưa hướng bàn ta về phía các học viên, lão Otos tích tụ một lượng hồn lực ở hai lòng bàn tay của mình. Chúng phát ra thứ ánh sáng lập lòe và tỏa ra sức nóng dữ dội của Hỏa nguyên tố.

-Đại Thắng hét lớn: Tiêu rồi, cẩn thận !

Từ lòng bàn tay của mình, Otos giải phóng ra một luồng hỏa lực khổng lồ. Mạnh mẽ và dữ dội, luồng hỏa lực kia lao đi như một tia sáng đầy rực rỡ nhưng... huỷ diệt tới phía các học viên với tốc độ rất nhanh, chúng quét qua bất kì vật dụng nào trên đường đi và thiêu rụi nó trong nháy mắt.

Cơ bản có thể tránh, nhưng nếu không ai cản lại luồng hỏa lực đó thì những người đang nằm ở ngay đường đi của nó chắc chắn sẽ bị ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy thành tro. Lúc này, Đại Thắng đứng ra lãnh lấy cái tránh nhiệm đó. Dựng một tấm lá chắn, Đại Thắng đứng ra giữa đường đạn cản nó lại. Nhưng ai cũng nhận ra rõ, với một chiêu thức bạo phá của Tinh Đế thì lá chắn Quang Vệ Hộ Pháp của Đại Thắng sẽ chẳng thể làm được gì.

Luồng hỏa lực ngay khi chạm vào tấm lá chắn, sự phòng ngự của Quang Vệ Hộ Pháp đã lập tức bị phá vỡ. Khoảnh khắc ngọn lửa sắp nuốt lấy Đại Thắng, một tia sáng khác đã lao ra giữa cậu với ngọn lửa của Otos. Minh Thiện, cậu ta xuất hiện lấy thân mình chắn lại luồng hỏa lực như thể là một lính cảm tử quân, một lá chắn sống.

-Otos: Thật ngu ngốc, lại tự lao đầu vào chỗ chết. Ngươi rồi tới Đại Thắng, tất cả rồi cũng sẽ bị sức mạnh đó của ta thiêu rụi mà thôi.

-Minh Thiện: Còn phải xem ngọn lửa này của ông có vượt qua được ta không đã.

Ngọn lửa bị cơ thể Minh Thiện cản lại, dù Minh Thiện đang bị đẩy lùi về phía sau nhưng có vẻ là không bị thương trước việc lãnh đòn tấn công trực diện như thế. Nhìn kỹ Minh Thiện, cơ thể cậu lộ rõ lớp hào quang ánh lục huyền ảo.

-Đại Thắng: Là một loại chiến kỹ phòng ngự sao ?

-Minh Thiện: Đúng, Lục Quang Vệ Giáp. Chiến kỹ phòng ngự bất khả xâm phạm, 5 giây bất tử !

-HaLynh: (Ta nghĩ ngươi nói tên Lục Quang Vệ Giáp ra là được rồi.)

Luồng hỏa lực bị chặn đứng hoàn toàn, sau đó biến mất. Lúc này, Otos phi người lao tới Minh Thiện và Đại Thắng. Lão dễ dàng biến mất ngay trước mặt rồi lại xuất hiện từ sau lưng, định sẽ bất ngờ ra đòn tấn công đối phương. Nhưng không ngờ Minh Thiện và anh trai đã kịp quay người lại, rất nhanh vung kiếm chém trực diện vào lão Otos.

Hai lưỡi kiếm chém qua người, nhờ Hỏa Khải Hồn Giáp mà Otos chẳng hề bị làm sao. Lão dùng tay không giữ lấy lưỡi hai thanh kiếm của đối phương, kéo mạnh về phía sau để cả Minh Thiện và Đại Thắng mất đà lao tới phía mình rồi lão Otos nhanh chóng tung hai quyền chưởng trực diện vào lồng ngực hai người đó.

Minh Thiện lao thẳng đập người vào tường, Đại Thắng thì kịp cắm thanh trường kiếm xuống đất để giữ mình lại. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, Đại Thắng đã bị Otos áp sát.

-Đại Thắng: Nhanh quá !

Lão Otos vung mạnh cánh tay đầy cơ bắp của mình, nhắm ngay vào mặt của đối phương. Ngay lúc này, Nhất Thắng đứng ra lấy hai tay đỡ lại đòn trực diện của Otos, nhưng đòn đó quá mạnh nên đã hất văng Nhất Thắng qua một bên.

-Nhất Thắng: Lại không tự lượng sức nữa rồi.

-Chạy ngay đến chỗ Nhất Thắng, Shiroimi: Cậu có sao không ?

Một tia sáng bất chợt vụt ngang qua, lao ngay về phía Otos chỉ sau vừa một cái chớp mắt. Đó là Minh Thiện, cậu ta liền vung kiếm ngay khi tiếp cận đối phương đến khoảng cách vừa đủ. Nhát kiếm chém lên người Otos làm tóe lên ánh lửa, những nó vẫn chẳng thể cắt xuyên qua Hỏa Khải Hồn Giáp.

Otos bắt lấy cổ tay đang cầm kiếm của Minh Thiện, lão mỉm cười tự đắc. Tay còn lại, Otos làm bùng lên ngọn lửa rồi đấm nó trực diện vào Minh Thiện. Lực đấm mạnh đến mức có thể thấy nó truyền thẳng luôn ra phía sau, làm Minh Thiện phải phun ra ngụm máu.

-Minh Thiện: Ặc ! (Chết tiệt, chưa thể kịp dùng lại Lục Quang Vệ Giáp)

Lập tức lao lên giúp em trai mình, Đại Thắng dồn lực vào kiếm mà đâm lão Otos. Những lão Otos đã nhận ra, liền bất ngờ ném Minh Thiện vào Đại Thắng rồi nhân lúc sở hở mà tiếp cận, ra một đòn đá ngày vào lưng Đại Thắng, đánh văng cả hai anh em va vào một góc.

-HaLynh: (Cái tên này đánh thật rồi đấy, với Hỏa Khải Hồn Giáp thì dù có tấn công được thì cũng chẳng thấm vào hắn là bao.)

-Minh Thiện đứng dậy: (Ờ... Nếu không phá hủy được lớp phòng ngự bậc Tinh Đế đó, chúng ta thua chắc.)

Đưa tay thủ ấn rồi lại hướng tay ra không trung bắt lấy vật được triệu hồi tới, Minh Thiện cầm lấy thanh Lục Quang Phá Ấn Kiếm chứa giọt huyết thệ của thần. Phá ấn, hấp thụ lấy Huyết thánh tộc đưa vào cơ thể. Minh Thiện tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ hơn trước, một sắc thái đỏ mờ ảo hiện lên da thịt Minh Thiện.

-Nhất Thắng: Hmmm, cảm giác cứ như cậu ta vừa hack sức mạnh hồn lực lên vậy...

-Minh Thiện: (Hấp thụ Huyết thánh tộc đúng là lúc nào cũng khó chịu hơn việc chỉ cầm Lục Quang Phá Ấn Kiếm.)

-HaLynh: (Cho đến khi tìm đủ cả năm bảo vật chứa giọt máu thánh tộc và cân bằng được cả năm, ngươi vẫn sẽ phải chịu lấy cảm giác khó chịu đó. Đến giọt thứ ba trở lên, mọi thứ sẽ thay bằng cảm giác đau đớn tột cùng nữa kìa. À mà trước hết, ngươi còn phải sống qua trận này trước cái đã.)

-Minh Thiện: (Biết rồi, không thì ta đem thứ này ra đây làm gì.)

Ánh mắt tỏa đầy sát khí nhìn kẻ địch trước mắt, Minh Thiện tỉ mỉ quan sát từng cử động nhỏ nhất của lão Otos. Trong khoảnh khắc bỗng có một tiếng búng tay vang lên, Otos vừa khẽ đưa cặp mắt nhìn về phía người đã tạo ra âm thanh ấy thì nhanh như chớp, Minh Thiện đã bứt tốc lao lên. Thình lình xuất hiện ngay trước mặt của Otos, Minh Thiện khiến đối phương không kịp phản ứng, chỉ thể đứng đó lãnh trọn một kiếm chém dọc xuống trực diện, sau đó là Lục Quang Phá Ấn Kiếm chém dọc ngược lên.

-Otos: Kết quả vẫn vậy thôi, vô dụng !

Nói xong, Otos liền vung chưởng quyền về trước nhưng Minh Thiện đã kịp lúc bứt tốc vòng ngược ra phía sau lão.

-Minh Thiện: Kiếm kỹ - Liên Kích Kiếm !

Như một chiếc máy cắt điên cuồng, Minh Thiện vung cặp song kiếm của mình chém loạn xạ vào người Otos. Đường kiếm vụt qua vụt lại, ánh lửa cứ thế mà tóe lên dữ dội, tất cả đều diễn ra chỉ trong một vài giây. Tiếng rạn nứt bỗng vang lên, Minh Thiện có vẻ đã dần gây tổn hại được lên Hỏa Khải Hồn Giáp của Otos.

Ngay khi nhận ra lớp phòng ngự của mình đang dần bị Minh Thiện phá được, Otos nhanh chóng vận hồn lực hỏa nguyên tố vào cả hai cánh tay rồi quay người lại, vung đánh một đòn mạnh về phía đối phương. Minh Thiện lập tức lùi lại để tránh, lão Otos liền định lao tới lao tới để tung ra tiếp một chưởng lực trực diện. Từ sau lưng Otos lúc này lao tới, một nhát kiếm đâm tới xuyên vỡ qua lớp Hỏa Khải Hồn Giáp từ phía Đại Thắng. Máu bắt đầu chảy ra, lan ra theo đường kiếm rồi nhỏ giọt xuống mặt sàn.

-Otos: Chết tiệt !

Đưa tay ra bắt lấy cổ Đại Thắng bất ngờ, Otos thẳng tay hết sức đấm một cái vào bụng cậu ta rồi ném thẳng qua một phía. Xong lão liếc nhìn Minh Thiện, rất nhanh trong nháy mắt lão đã ngay trước mặt Minh Thiện mà chuẩn bị ra một đòn cước trực diện. Bỗng một vật nào được ném tới như một quả cầu xen giữa lão Otos và Minh Thiện.

Bùm ! Quả cầu ấy phát nổ, thứ nó giải phóng là một làn khói cùng luồng lực mạnh thổi cả Minh Thiện và Otos về hai phía.

Otos nhìn xung quanh nhưng tất cả chỉ có một màu trắng xóa của khói, hắn tức giận vận hồn lực rồi vung tay thổi tan làn khói đi. Ngay lúc này lão mới nhận ra bản thân đang bị giam bên trong một lá chắn tỏa ánh trắng đen, Otos liền vội vận lực định phá hủy nó nhưng đấm đá mấy lần cũng vô dụng.

-Y Viễn: Ha... Ta không rảnh mà tốn cả đống thời gian và sức lực chỉ để tạo ra lá chắn mà ngươi có thể phá dễ dàng đâu.

-Otos: Chết tiệt, dám xem thường ta. Hỏa Nguyên Chiến Kỹ...

Lão Otos đưa tay thu về sau, tụ lấy hồn lực hỏa nguyên. Khí thế tỏa ra cứ thế mà hực hừng, không khí xung quanh trở nên dao động dữ dội.

-Otos: ...Liệt Diệm Bạo Phá Pháo !

Đưa tay đấm tới, cánh tay Otos ra đòn như một viên đạn rực lửa vừa được bắn ra khỏi đại bác, đấm thẳng vào tấm lá chắn. Dần rạn nứt, tấm lá chắn ngay sau đó bị xuyên thủng.

-Otos: Ha, thế nào hả lũ nhóc ?

-Shiroimi: Phối hợp rất tốt.

Không biết từ khi nào mà Shiroimi đã có mặt ở phía sau Otos. Trước khi để đối phương kịp phản ứng, Shiroimi đã vung cặp đoản đao chép vào vết nứt có trên Hoả Khải Hồn Giáp và phá tan nó.

Từng mảnh vỡ hồn lực rơi khỏi người Otos, lão lúc này tuy bị bất ngờ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để ra đòn phản công. Lão liền lấy ra một cây súng điện tấn công Shiroimi. Nhưng chưa kịp làm gì, Otos đã bị một loạt phi tiêu găm vào người. Chúng còn mang theo tia điện, làm lão Otos bị tê hết cả tay chân.

-Nhất Thắng: Đánh với số đông mà không biết chọn mục tiêu rõ ràng. Giáo sư Otos, ông thua rồi nhá.

Cảm thấy khó chịu, Otos vẫn cố gắng vùng vẫy. Ngay lúc này một lưỡi kiếm kề ngay vào cổ của lão...

-Minh Thiện: Giáo sư gây phiền phức ở đây là đủ rồi, đến giờ chuyển chỗ vào ngục giam để nghiên cứu tiếp cũng được đấy.

Đưa ra bên ngoài, trói Otos lại rồi để ngồi ở riêng một góc. Lúc này ở bên cạnh canh chừng lão Otos là Nhất Thắng.

-Otos: Này, quả cầu khói kia do ngươi ném đúng không ? Thấy ngươi cũng đam mê công nghệ, nếu thả ta ra thì ta hứa sẽ cho ngươi vài cái phát minh của ta.

Nhất Thắng chẳng quan tâm cũng không thèm trả lời một câu, mặc cho Otos cố ngồi đó thuyết phục.

...

Những người còn kẹt lại trong khu vực học viện năm cấp III có vẻ đều được đưa đến nơi an toàn, chuyển sang bước tiêu diệt hoàn toàn cây Độc U Phượng biến dị.

-Minh Thiện ngẩng đầu nhìn Độc U Phương biến dị khổng lồ trước mắt, miệng lẩm bẩm: Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc thôi nhỉ ?

-HaLynh bay ra từ túi trữ vật: (Ha... Với cái thứ to đùng này thì hơi phiền đó. Nếu dùng Lĩnh Vực Thần Quang - Thạch Hóa Bộc Táng thì có thể hóa đá nó nhanh gọn lẹ, nhưng có thể sẽ gây nguy hiểm với người khác do phạm vi cần phải tác dụng là quá lớn.)

Lách qua đám đông học viên, Ngọc Ly chạy đến chỗ Minh Thiện với vẻ mặt như đang tìm kiếm ai đó.

-Ngọc Ly: Minh Thiện, anh trai cậu đâu rồi ? Giờ là lúc để anh ta lãnh đạo bước cuối chứ ?

-Minh Thiện: Có vài chuyện nên... được đưa tới y viện rồi.

-Ngọc Ly: Bị thương rồi sao ? Vậy phải mau tìm người đứng ra tạm dẫn dắt mọi người mới được.

-Minh Thiện: Cậu thông minh như vậy, có thể lãnh đạo mọi người được mà ?

-Ngọc Ly vội lắc đầu: Thôi tha cho mình, mình không thích lãnh mẫy cái trách nhiệm kiểu này nữa đâu. A, đúng rồi ! Còn cậu ta nữa, lớp trưởng.

Nhanh chóng quên đang nói chuyện với Minh Thiện, Ngọc Ly chạy đi tìm kiếm Minh Anh.

-HaLynh: (Chán thật nhỉ ? Con bé còn không cần biết ngươi có tố chất lãnh đạo như anh trai mình nữa.)

-Minh Thiện: (Cái kiểu nói mỉa mai gì đây ?)

-HaLynh: (Ta nhìn thấu ngươi đấy, Minh Thiện. Dù là nói ngươi chả có động lực gì để vươn tới cái mạnh, nhưng thực tế ngươi vẫn được chọn để kế thừa... À không, khai sinh lại Thánh thần tộc. Bởi sao nào ? Vì sâu trong ngươi, ngoài tố chất thì đâu đó vẫn có thứ động lực để ngươi muốn bản thân trở nên mạnh lên.)

-Minh Thiện: (Gì chứ ?)

-HaLynh: ( Động lực giống với Ái Ngân, khát vọng muốn vượt qua anh trai của mình. Dù tồn tại chỉ rất ít ỏi và mong manh nhưng đó vẫn là thứ để cho thấy rằng, ngươi có thể phát triển tiếp được để trở thành thần.)

Nói xong, HaLynh im lặng bay vào bên trong chiếc túi thánh trữ vật mà Minh Thiện mang bên hông.

-Minh Thiện: (Haizzz, cũng được 6 năm nghe cô lải nhải mãi rồi. Vậy mà đến giờ, ta vẫn chẳng biết được cái danh Thần đó thật sự là gì.)

...

Với sự lựa chọn ngẫu nhiên của Ngọc Ly, chỉ khoảng chưa tới hai mươi học viên có mặt ở đây để giúp sức. Quyền chỉ đạo được giao cho lớp trưởng lớp cấp III năm nhất, Minh Anh. Tất cả đều bắt đầu tập trung xung quanh một góc sân, nơi có cây Độc U Phương biến dị.

-Minh Anh đứng giữa nhóm học viên: Ngay khi bị tấn công, Độc U Phượng chắc hẳn sẽ phản công. Vị trí yểm trợ từ xa lúc này nên giao cho Phong Tần và Diệp Na, yểm trợ hai cánh sẽ giao cho các học viên sở hữu lá chắn, tiên phong mở đường thì hùng hổ cỡ Đại Hưng và Thiên Chấn là ổn nhất. Còn lại thì cứ tập trung dồn hết sức vào phần gốc rễ của Độc U Phượng, chỉ nhổ hoàn toàn được nó lên thì mới tiêu diệt triệt để được. Rồi, nhanh nào trước khi nó tiếp tục phát triển to lớn hơn.

Mọi người bắt đầu chuẩn bị. Lúc này có vẻ mặt khó chịu, Khải Đăng dù vẫn là theo nhưng miệng thì cứ lẩm bầm.

-Khải Đăng: Sao cái tên đó được ra lệnh ở đây chứ ?

Mọi người bắt đầu tập trung vào đúng vị trí của mình, đứng vị trí đầu đội hình là Đại Hưng và Thiên Chấn. Minh Anh giơ một tay lên cao chuẩn bị ra hiệu

-Đại Hưng: Lên nào, Hóa Hình Hổ Quyền – Khai !

Ngay khi Minh Anh hạ nhanh tay xuống, tất cả mọi người đồng loạt theo đội hình được sắp xếp lao về phía cây Độc U Phượng biến dị. Lúc này, Độc U Phượng như cảm nhận có lượng hồn lực dồi dào đến gần thì liền triệu tập đám dây leo của mình ra, kể cả đám hoa Độc U Phương đầy răng nhọn.

-Đại Hưng: Ta sẽ thiêu rụi hết đám các ngươi !

Đưa hồn lực hỏa nguyên ra hai bàn tay, Đại Hưng đầy tự tin vung đấm vào đám dây leo đang lao tới chỗ mình. Trước một rừng cây, Đại Hưng như con mãnh hổ cùng với Thiên Chấn tiên phong mở đường cho đồng đội phía sau.

-Minh Anh: Hàng tấn công đầu tiên của Minh Thiện, chuẩn bị.

Bỗng lại bất ngờ có một bóng người lướt ngang qua mặt Minh Anh, vượt qua Minh Thiện, lên trước cả đội tiên phong.

-Ngọc Ly: Cái tên khó ưa này... !

-Minh Anh: Đinh Lạp Khải Đăng, mau quay lại theo đội hình !

Chẳng hề quan tâm lời của Minh Anh, Khải Đăng một mình cùng cây gậy sắt của mình lao về phía cây Độc U Phượng.

-Khải Đăng: Xì, với một thứ thực vật hạ đẳng thế này mà còn phải bày ra chiến thuật sao ? Cứ việc mà đánh, cần gì mà lôi thôi.

-Giang Trần lắc đầu: Ha... Không có bà chị của cậu ta ở đây thì đố ai mà ra lệnh cho tên cứng đầu này được.

Cứ thế, Khải Đăng mặc kệ đội hình mà đơn độc lao lên đối đầu với đám dây leo của Độc U Phượng. Do khí tức hồn lực tỏa ra của cậu ta mà Độc U Phượng càng kích động. Đám dây leo phần lớn bắt đầu thay đổi hướng, lấy mục tiêu là Đinh Lạp Khải Đăng để tấn công.

-Khải Đăng: Phong nguyên chiến kỹ - Bạch Phong Bạo Kích !

Cuồng phong bọc lấy thanh gậy sắt, Khải Đăng vung gậy cắt tơi cả một loạt mấy cái dây leo trước mặt. Tiếp tục vậy, Khải Đăng tiếp cận được thân cây Độc U Phượng biến dị sớm nhất. Ngay lập tức không để ý xung quanh, Khải Đăng lao tới tấn công cây Độc U Phượng. Từ mọi phía Khải Đăng lúc này, cậu không kịp nhận ra rằng bản thân đã bị bao vây bởi những đóa hoa hung tợn của Độc U Phượng.

Ngay trước khi một đóa Độc U Phượng sắp cắn được vào Khải Đăng từ sau lưng, Minh Thiện lao đi như một đường sáng bất ngờ lúc này đã vụt lướt qua và cắt đứt đóa hoa đó. Xuất hiện thanh trường kiếm, Minh Thiện trưng ra bộ mặt tự đắc nhìn Khải Đăng.

-Minh Thiện: Ra cậu là một tên rất thích gây chuyện với người khác.

-Khải Đăng: Cái tên khó ưa này... !

Đoàng ! Đoàng ! – Hai phát đạn được bắn ra từ vị trí của Phong Tần và Diệp Na, hạ gục hai đóa Độc U Phượng ở gần ngay trên đầu Minh Thiện và Khải Đăng.

-Qua bộ đàm, Diệp Na: Liên lạc máy 3, máy 6. Hai cái người này, chỗ đó không phải nơi để tâm sự đâu !

-Khải Đăng: Ai mà thèm đi tâm sự với cái tên này chứ !

-Minh Thiện: Rồi, biết rồi mà.

-Diệp Na la lớn: Vậy lo mà nghiêm túc đối phó với cái cây kia đi, bọn ngốc này !

Diệp Na liền tắt bộ đàm, tiếp tục đặt mắt vào ống ngắm của khẩu súng. Tiếng của Diệp Na khi nãy truyền thẳng vào tai của Minh Thiện và Khải Đăng, khiến cả hai người phải vội cầm lấy bộ đàm để ra xa.

-Minh Thiện: cậu ta đúng là hung dữ thiệt đấy. Được rồi, vào việc chính thôi !

Những người khác sau đó cũng tiếp cận được Độc U Phượng, lần lượt dồn các đợt tấn công theo kế hoạch vào mục tiêu. Đón hàng loạt đòn công kích như thế, cây Độc U Phượng bỗng rung chuyển dữ dội.

-Minh Anh: Tướng lĩnh sắp ra trận rồi đó.

Đỉnh đầu của Độc U Phượng, nơi có một chiếc nụ hoa lớn như kích thước khổng lồ của nó đang hé nở. Đóa hoa ấy mở toạc cánh hoa và để lộ một cái miệng đầy răng nhọn như bao đóa hoa Độc U Phượng khác, nhưng lớn hơn nhiều lần và từ trong cái miệng đó, một loạt thứ chất nhầy màu tím được nhả ra khỏi cái miệng kia – Một đám hơn nghìn con Slime chứa đầy độc tố trong cơ thể.

-Ngọc Ly: Tất cả tuyệt đối phải cẩn thận với chúng, có độc đấy !

-Khải Đăng: Lại thêm một kẻ cứ thích ra lệnh.

Như một kẻ chỉ biết tiến về trước, Khải Đăng mặc kệ mọi thứ mà cắm đầu vung gậy vào đám Slime. Từng con, từng con một bị đánh vỡ ra thành các vũng nước tím lịm đầy mùi hôi bốc lên. Những người phía sau thấy vậy cũng liền tấn công đám Slime như Khải Đăng, cứ thế đám Slime bị diệt rất nhiều... Nhưng số lượng lại có vẻ chẳng thể giảm.

-Vung kiếm cắt đôi một con Slime, Minh Thiện: Độc U Phượng cứ tiếp tục tạo ra Slime, vậy thì khó mà diệt hết được.

-HaLynh bất ngờ ra khỏi túi trữ vật: (Minh Thiện, mau bịt mũi ngươi lại. Mùi hôi từ đám Slime đã chết có chứa độc tố gây tê.)

-Vôi đưa tay che lấy mặt, Minh Thiện: Vậy sao ? Không hay rồi, mọi người...

Nhưng quá trễ, hơn một nửa học viên đã dần cảm thấy chóng mặt và cơ thể trở nên không cử động nổi. Lần lượt, nhiều người ngồi gục xuống. Cùng với Minh Thiện, Đại Hưng có Hóa Hình Hổ Quyền bảo vệ, Khải Đăng đã đeo sẵn bịt mặt và Minh Anh, Ngọc Ly, Diệp Na và Phong Tần ở hàng tấn công phía sau nên không bị ảnh hưởng bởi khí độc. Những người còn đứng được đó lúc này vừa phải cố đối phó với đám Slime và Độc U Phượng, lại vừa phải đưa những người hít phải khí độc tới nơi an toàn.

-Ngọc Ly lắc đầu: Đã bảo mấy người phải cẩn thận có độc rồi mà.

Nhìn xung quanh, đám dây leo, hoa và cả bọn bọn Slime từ Độc U Phượng khiến Minh Thiện phải thở dài.

-Minh Thiện: Với tình hình này thì không thể rút lui được rồi. Không còn lựa chọn nào khác, phải tiếp tục cố tiêu diệt cho bằng được cây Độc U Phượng biến dị kia thôi.

Trên tay không cầm kiếm, Minh Thiện lấy ra khối cầu chứa nguồn hồn lực Hoàng Quang. Từ từ, Minh Thiện đưa nó vào cơ thể.

-HaLynh: (Này, nhớ không dùng đến lĩnh vực đấy.)

-Minh Thiện: Ta biết rồi, lên đây !

Minh Thiện bứt tốc lao đi, hướng về phía đóa hoa khổng lồ của Độc U Phượng biến dị. Nhưng không dễ dàng mà thứ thực vật kia để yên cho Minh Thiện đến gần nó. Với khả năng cảm nhận ra hồn lực, Độc U Phượng vẫn có thể phóng những sợi dây leo để tấn công dù Minh Thiện đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng như một luồng sáng đang lướt đi trong không khí.

-Ngọc Ly: Cậu ta... Tính một mình cân thứ đó sao ?

Tay vung kiếm, Minh Thiện chém đứt những sợi dây leo đang cố cản đường mình rồi lao vụt qua lên phía trên đóa hoa Độc U Phượng khổng lồ kia. Từ đây, Minh Thiện lại đưa tiếp hai loại hồn lực Lục Quang và Hoàng Quang vào lưỡi kiếm. Hai luồng hồn lực tỏa sát, chảy cuồn cuộn quanh lưỡi kiếm. Minh Thiện dồn lực dứt khoát đâm lưỡi kiếm lao thẳng xuống đất, cắt xuyên qua đóa hoa của Độc U Phượng biến dị.

-Phong Tần: Tuyệt !

Chất độc bị bắn ra khỏi bầu hoa của Độc U Phượng khi bất ngờ bị một vết cắt lìa, Minh Thiện liền thi triển Lục Quang Vệ Giáp để chống đỡ lại những giọt mưa màu tím đang rơi trên đầu kia. Đám Slime lúc này không thể sinh ra tiếp được nữa.

-HaLynh: (Chưa đâu, sự sống của nó vẫn còn)

Từ vết cắt do Minh Thiện gây ra, một loạt những sợi dây leo to đùng với đầy gai nhọn bỗng mọc lên đông đúc. Trông chúng nhầy nhụa và hung dữ, một trong đám dây leo gai ấy liền lao tới rất nhanh để tấn công Minh Thiện.

Dùng kiếm, Minh Thiện đỡ lại một cú quất roi trực diện từ sợi dây leo ấy. Cú quất roi khá mạnh, đẩy lùi Minh Thiện về sau một khoảng. Ngay lập tức, Minh Thiện vung kiếm hất văng sợi dây leo lên không trung rồi bứt tốc lao tới, cắt đôi nó đi. Nhưng sau đó, một sợi dây leo khác bất ngờ tấn công Minh Thiện, đánh Minh Thiện một cái lao thẳng xuống mặt đất. Những sợi dây leo gai còn lại liền hướng đầu gai nhọn lao thẳng xuống theo để đâm Minh Thiện.

-HaLynh: (Chết tiệt, Quang nguyên chiến kỹ - Bạch Quang Vệ Giáp !)

Hộ thân cho Minh Thiện, HaLynh liền tạo ra lớp lá chắn đỡ lại những sợi dây leo kia kịp lúc. Tuy không bị thương, nhưng Minh Thiện vẫn bị đám dây leo hất văng ra xa một khoảng.

-Chống thanh kiếm để đứng lên, Minh Thiện: Cái thứ phiền phức này...

-Bỗng vang lên một giọng nói, Thiên Thi: Eh ? Không ngờ Đại Thắng cậu ta lại để bản thân bị thương rồi giao trách nhiệm giải quyết chuyện này lại cho các học viên năm nhất dễ thương ở đây đấy.

Ngước nhìn lên trên tầng thượng của học viện, có bóng dáng của một cô gái đang ngồi đưa chân của mình đung đưa ra khỏi ban công. Đôi chân với chiếc tất đen dài cùng mái tóc bay theo chiều của cơn gió thoảng qua, Thiên Thi vừa toát lên vẻ quyến rũ lại vừa bí ẩn nhìn những hậu bối năm nhất đang chật vật bên dưới.

-Thiên Thi: Được rồi... !

Thiên Thi đứng lên, móc sợi dây móc rồi đu người rất nhanh xuống đất đến chỗ của nhóm học viên năm nhất.

-Thiên Thi: Thật là, với một thứ như này thì có mặt chị hay không cũng vậy thôi nhỉ ?

-Ngọc Ly: Ừm, đúng vậy. Độc U Phượng biến dị này có sức sống rất bền bỉ, các đòn chí mạng đối với nó sẽ chẳng khác gì một cú đâm bình thường. Vì thế, các học viện có các đòn theo lối chiến đấu thuận sát lực như chị là vô dụng trong lúc này.

-Thiên Thi như che mặt khóc: A, Ngọc Ly có cần nói thẳng ra như vậy không ? Em làm cho chị tổn thương đấy.

Với thái độ nửa thật nửa đùa của Thiên Thi, Ngọc Ly hoàn toàn đã quen với điều đó nên chẳng mấy quan tâm.

-Ngọc Ly: Mà... Chắc chị đến đây không chỉ để nói mấy câu như thế đâu nhỉ ?

-Thiên Thi mỉm cười: Đúng là Ngọc Ly, lúc nào cũng hiểu ý chị. Do vụ này chị không giúp được gì hết nên mới dẫn theo vài người khác giúp ích được đến đây này.

Nhìn theo hướng chỉ tay của Thiên Thi về phía của Minh Thiện, lúc này mới để ý Minh Thiện đang tỏa ra luồng sát khí dữ dội. Hơn nữa, không chỉ có duy nhất một luồng sát khí duy nhất đó mà còn có thêm một luồng sát khí khác như vậy tồn tại...

...Ở ngay đối diện với Minh Thiện, Lưu Tinh Thành.

-Tinh Thành: Tại sao không phải là Meyzuru mà lại phải gặp ngươi.

-Minh Thiện: Tiếc nhỉ ? Cậu ta giờ không có ở đây đâu.

Nhìn tình hình hai người đó, Ngọc Ly lắc đầu thở dài.

-Ngọc Ly: Haizzz, chị hết người đem tới rồi sao ?

-Thiên Thi: Xin lỗi, xin lỗi. Giờ chỉ có cậu ta không bị phân công đâu hết nên chị mới dẫn tới đây, quên mất chuyện Minh Thiện. Mà chắc không sao đâu, bởi chị cũng có dẫn người có thể chế ngự cậu ta đến đây nữa mà.

-Ngọc Ly: Có một người tới nữa sao ?

Chạy đến chỗ của Minh Thiện và Tinh Thành, Đình Kha xen vào giữa hai người để can ra.

-Đình Kha: Thôi nào, thôi nào. Đã bảo con gái thường chỉ thích con trai hiểu chuyện chứ không phải là gây chuyện, hai người đừng có mà trừng mắt nhìn nhau vậy nữa có được không hả ? Giờ lo xử cái thứ thực vật kia đã.

Ngay lúc này, đám dây leo gai từ Độc U Phượng biên dị bất ngờ tấn công. Minh Thiện, Tinh Thành và Đình Kha liền mỗi người tránh sang mỗi phía.

-Tinh Thành: Ha, tạm gác chuyện ta và ngươi sang một bên. Phải xử cái cây Độc U Phượng phiền phức này trước đã.

-Minh Thiện: Chắc vậy rồi.

Cởi chiếc áo khoác ngoài ra, sau đó Tinh Thành ném qua cho Kha Đình giữ lấy.

-Tinh Thành: Nhìn là biết cậu không tham gia được rồi, vậy phiền cậu mang cái áo này ra kia giữ mình một lát. Tầm năm, mười phút gì đó nếu tên nhóc này không cản đường mình.

-Kha Đình: Biết rồi, mình sẽ không để cái nút áo người ta khâu giúp cậu bị đứt ra đâu.

-Tinh Thành: Nó mà đứt mất, mình xử cậu luôn.

Tình hình giữa Minh Thiện và Tinh Thành có vẻ đã tạm được giải quyết, hai người đều bắt đầu chú tâm về phía của Độc U Phượng biến dị.

-Thiên Thi: Rồi, vậy mấy đứa mau tiếp tục công việc của mình đi chứ. Người lãnh đạo đâu nào ?

Vác người bị dính độc tê liệt cuối cùng đến chỗ an toàn, Minh Anh liền đứng lên ra hiệu lệnh.

-Minh Anh: Mọi người, tiếp tục công việc nhổ cổ nào !

...

Dưới tán cây gần đó, Ajukuji Arashi cùng hội học sinh đã bí mật đứng quan sát từ nãy đến giờ nhưng không có dấu hiệu là sẽ giúp đỡ. Lúc này, Thiên Thi bất ngờ đến ngay bên cạnh chỗ của Arashi đang ngồi.

-Thiên Thi: Hội trưởng của hội học sinh đúng là nhiều lúc khó ưa thật đấy, cứ thích đứng ngoài cuộc mà sắp xếp mọi chuyện.

-Arashi: Gì chứ ?

-Thiên Thi: Buộc Đại Thắng phải nhập viện dù vết thương chẳng nặng gì mấy, cả Y Viễn cũng phải ở lại đó để thực hiện kiểm tra sức khỏe không cần thiết. Meyzuru, Tuyết Nhi thì đã tỉnh lại không cho tham gia, bắt phần lớn học viên có khả năng xử lí vụ này nhanh chóng đi làm nhiệm vụ khác. Cả việc liên lạc cũng đang bị hạn chế, mà chắc không phải do Hội học sinh làm đâu ha. Haizzz, thật không biết là do em đây đa nghi hay thật sự Hội trưởng anh đây đang muốn bày trò.

-Arashi mỉm cười: Hoa khôi của học viện thật là vẫn vừa xinh đẹp, vừa thông mình đến vậy. Không giấu gì, đúng là có mục đích mà còn là một mục đích rất cao cả với Hội học sinh.

-Thiên Thi: Có thời gian quan sát để tìm thêm tay chân cho mình mà cao cả gì chứ ?

-Arashi: Đúng là trong mắt nhóm học viên mạnh nhất thì Hội học sinh vẫn không được tốt đẹp cho lắm. Ha... Không chỉ là tìm thêm người cho Hội học sinh thôi đâu, mà đó còn là người sẽ thay thế vị trí Hội trưởng sau này. Dù gì năm nay cũng là năm cuối của anh đây rồi, Ngọc Ly là ứng cử viên sáng giá cho việc đứng đầu bộ não Hội học sinh này đấy.

-Thiên Thi: Hội học sinh vậy mà không có người xứng đáng vị trí đó sao ?

-Arashi: Thật mất mặt, nhưng câu trả lời là đúng vậy. Hình như Ngọc Ly đã để Ngọc Khiết cùng phân nửa nhóm học viên khác đứng ở vị trí gần cái cây Độc U Phượng kia nhất nhưng nằm ngoài tầm tấn công để thu hút phân nửa đám dây leo của nó để nhóm ở đây nhẹ người hơn đấy, chẳng ai trong Hội học sinh lại nghĩ ra được cái trò đơn giản đó cả đâu. Thêm những vụ mấy năm trước giờ nữa, tất cả đều cho thấy Ngọc Ly rất phù hợp ngồi ở ghế Hội trưởng hội học sinh này.

-Thiên Thi đứng lên: Haizzz... Thôi kệ, chuyện của Hội học sinh thì em không muốn can dự vào quá sâu. Nếu việc anh làm hôm nay chỉ có vậy, chuyện Độc U Phượng thì vẫn có thể giải quyết. Vậy, chào !

Nói xong, Thiên Thi đứng dậy bỏ đi. Arashi sau đó cũng đứng lên ra hiệu cho những người của Hội học sinh bên cạnh mình chuẩn bị rút lui.

-Một thành viên trong Hội học sinh: Hội trưởng, cái cây đó vẫn chưa bị tiêu diệt. Nếu những người kia không lo được thì sao ?

-Arashi: Ha... Ngươi nghĩ cái thứ hạ đẳng đó khó xử vậy sao ? Chỉ là có người không muốn liều lĩnh một với một nên mới cứ dậm chân chậm trễ vậy thôi. Với lại, giờ có Lưu Tinh Thành máu liều nhiều hơn máu não đó ở đây nữa mà.

Arashi vừa nói dứt câu thì ở phía cây Độc U Phượng đã vang lên tiếng gió rít cuồn cuộn, Arashi chẳng cần nhìn lại xem là chuyện gì mà đã quay người bỏ đi.

-Arashi: Nếu các cậu muốn ở lại xem cũng được, dù sao kết quả của việc này cũng đã được quyết định rồi nên tôi chẳng có chút hứng thú gì để ở lại xem tiếp cả.

Đạp trên ngọn gió, Tinh Thành phi người bay qua lại giữa không trung. Chẳng một sợi dây leo Độc U Phượng nào chạm vào được cậu ta, sau đó chỉ một cú vung tay tạo gió thì Tinh Thành đã cắt đứt sợi dây leo đó. Ở phía khác thì mỗi lúc đám dây leo gai lại càng tập trung đông hơn, Tinh Thành sau đó rơi vào thế bị bao vây bốn bề.

-Tinh Thành: Ha... Tình thế này là tính quay phim đen hay sao ?

Đám xúc tu... À không, đám dây leo gai tím lịm đầy nhớp nháp lao rất nhanh về phía Tinh Thành.

-Tinh Thành nhắm mắt lại, rồi dang hai cánh tay ra: Tám cái đang lao tới đây sao ?

-Minh Thiện: Anh ta làm gì vậy ?

-Tinh Thành: Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Sát Vạn Đao, Thủ Hộ !

Từ hai lòng bàn tay của Tinh Thành hình thành nên khối lốc xoáy hình cầu cuồn cuộn màu xanh dương, sau đó cậu ta đẩy hai khối lốc ấy lại với nhau. Tiếng rít của gió vang lên một tiếng rõ lớn, hai khối cầu phá hủy lẫn nhau rồi phát nổ, một loạt các luồng gió sắt bén tỏa ra thành nhiều hướng từ ấy và cắt đứt toàn bộ đám dây leo đang lao tới gần mà chúng đi qua trước khi yếu dần thành một cơn gió thoảng.

-Tinh Thành: Rồi, mau nhổ gốc nó lên trước khi đám dây leo mọc lại đi !

Cùng với Tinh Thành, Minh Thiện, Khải Đăng và Phong Tần, Diệp Na hỗ trợ tiêu diệt đám slime, dây leo và hoa của Độc U Phượng để hạn chế khả năng tấn công của nó. Tạo điều kiện cho nhóm Minh Anh trực tiếp tiêu diệt Độc U Phượng dễ dàng hành động.

-Minh Anh: Chuẩn bị xới đất !

-Đại Hưng: Rõ ! Hỏa Nguyên Chiến Kỹ - Hỏa Kích.

Lập tức, Đại Hưng lao lên giáng một đấm mạnh xuống chỗ đất quanh gốc Độc U Phượng. Nhờ khai môn Lực của Hóa Hình Hổ Quyền, sức công phá của Hỏa Kích vốn là đòn công kích cơ bản trở nên mạnh vượt trội. Với một loạt đấm Hỏa Kích liên tiếp, Đại Hưng khiến mặt đất xung quanh Độc U Phượng dần bị rạn nứt ra.

-Minh Anh: Được rồi Đại Hưng, tới phần của mình.

Nghe theo hiệu lệnh, Đại Hưng liền lui về sau. Minh Anh lúc này đưa lòng bàn tay đặt xuống mặt đất, một hệ vòng tròn hoa văn cổ ngữ màu tím liền xuất hiện. Minh Anh liền ném một quân cờ vào vòng tròn, một ngọn lửa tím sau đó nuốt lấy quân cờ ấy.

-Minh Anh: Thánh Kỳ Thần Lược – Triệu hồi Quân Cờ Cỗ Xe

Từ vòng tròn hoa văn tím, ánh lửa nổi lên và một thực thể máy móc được đem lên trên mặt đất. Với kích thước thật vĩ đại cao hơn 2 mét, thực thể ấy quả thật mang hình hài phía trên giống với một thành trì hình trụ hệt như quân xe trên bàn cờ Thần Thánh. Bên dưới là một loạt bốn bánh xe khổng lồ nâng đỡ, hai bên thân còn có hai cánh tay với cái bàn tay to đùng.

-Minh Thiện: Thứ đó là gì vậy chứ ?

-HaLynh: (Là Thánh Kỳ Thần Lược chiến kỹ, cờ Thần Thánh mà các ngươi hay chơi thực chất là mô phỏng từ chiến kỹ đó mà nên. Thứ to đùng đó chính là hiện thân của Quân Cờ Cỗ Xe đấy, khi dùng chiến kỹ đó lên quân cờ được làm ra từ loại nguyên liệu đặc biệt sẽ triệu hồi nên một dạng hiện thân nào đó của nó. Mà, cũng chẳng nhiều người dùng được chiến kỹ này đâu.)

(*Cờ Thần Thánh – Một loại cờ của Thánh Hồn Đại Lục được mô phỏng dựa trên các hiện thân các Quân Cờ trong chiến kỹ Thánh Kỳ Thần Lược và gần giống cờ vua.

Bàn cờ 8x8 với 12 quân cờ, 6 loại mỗi bên. Gồm một Quân Cờ Hoàng Đế, một Quân Cờ Nữ Hoàng, hai Quân Cờ Mã, hai Quân Cờ Tượng, hai Quân Cờ Cỗ Xe và bốn Quân Cờ Tốt. Vị trí sắp quân tựa như cờ vua, trừ hàng sắp xếp Quân Cờ Tốt sẽ có bốn điểm trống bất kỳ. Ai ăn được Quân Cờ Hoàng Đế của đối phương trước sẽ giành chiến thắng.

Mỗi quân cờ có cách di chuyển riêng biệt riêng như sau: Quân Cờ Tốt di chuyển như quân tốt ở cờ vua nhưng được phép lùi, Quân Cờ Tượng di chuyển theo hướng chéo, Quân Cờ Cỗ Xe di chuyển theo hướng thẳng, Quân Cờ Mã được di chuyển tự do mọi hướng, Quân Cờ Nữ Hoàng di chuyển như quân hậu trong cờ vua, Quân Cờ Hoàng Đế di chuyển theo hướng tự do như quân cờ Mã với tối đa một đơn vị ô. Với bộ ba Quân Cờ Mã, Cỗ Xe, Tượng khi mới đầu chỉ có thể di chuyển một đơn vị ô mỗi lượt và sẽ tăng một đơn vị ô di chuyển đó khi quân cờ được tăng hạng.

Việc tăng hạng sẽ được tiến hành theo luật sau: Với mỗi quân cờ Mã, Cỗ Xe và Tượng đối phương do Tốt ăn được sẽ thăng hạng cho một quân cờ cùng loại của đồng minh. Hoặc khi quân Mã, Cỗ Xe và Tượng bị ăn bởi bất kì quân cờ nào của đối phương cũng sẽ thăng hạng cho một trong ba quân cờ Mã, Cỗ Xe hay Tượng đồng minh và phải khác loại với loại vừa bị ăn. Các Quân Cờ Tốt, Nữ Hoàng và Hoàng Đế không thể tăng hạng.

Khi một loại cờ trong nhóm Mã, Cỗ Xe, Tượng không còn tồn tại trên sân đấu của ai, sau ba lượt sẽ được hồi sinh một quân cờ như thế cho người đó và trận đấu tiếp tục cho đến khi Quân Cờ Hoàng Đế bị ăn mất. Tốt và Nữ Hoàng không thể hồi sinh.

Do số hiện thân quân cờ ở Thánh Kỳ Thần Lược còn rất nhiều, nên vị trí trống ở hàng Tốt đôi khi sẽ dành cho các quân cờ đặc biệt khác. Các quân cờ này buộc phải làm ra từ cùng loại nguyên liệu đặc biệt với các quân cờ có thể dùng để gọi hiện thân mới được công nhận và đem vào trận đấu, như một lợi thế.*)

-Minh Anh: Quân Cờ Cỗ Xe, mau nhổ cây Độc U Phượng này lên.

Như có linh hồn, những bánh xe của Quân Cờ Cỗ Xe di chuyển. Khi đã đến chỗ của cây Độc U Phượng biến dị, Quân Cờ Cỗ Xe ấy liền đưa hai cánh tay của mình ra bắt lấy thân của mục tiêu rồi dùng lực kéo mạnh nó lên. Nhưng không ở yên đó để chịu bị tiêu diệt, cây Độc U Phượng bắt đầu vươn dài lấy bộ rễ bên dưới và càng cắm sâu xuống lòng đất để giữ chặt bản thân nó lại. Quân Cờ Cỗ Xe lại phải càng dùng lực, lượng năng lượng hồn lực mà Minh Anh đưa vào nó cũng càng nhiều thêm nhưng kết quả là Độc U Phượng dần dần không bị lung lay dù chỉ một chút.

-Minh Anh: Đúng là thứ này cứng đầu thật chứ !

Nhìn tình hình không có gì tiến triển này, Ngọc Ly lại tập trung suy nghĩ.

-Ngọc Ly: Phải có cách nào đó làm suy yếu bộ rễ của cái cây Độc U Phượng biến dị đó mới được, nhưng nếu dùng chiến kỹ tác động vào có khi lại giúp nó hấp thụ được thêm hồn lực từ những đòn đó. Chỉ có loại hồn lực này thì may ra...

-Nhất Thắng: Nó sẽ hấp thụ hồn lực sao ?

-Ngọc Ly: !!!

Giáo sư Otos đã được giam giữ, Nhất Thắng sau đó lập tức đến đây để xem có hỗ trợ được gì. Vừa thấy Nhất Thắng, Ngọc Ly đã kéo cậu tới gần chỗ của cây Độc U Phượng biến dị.

-Nhất Thắng: Gì vậy ?

-Ngọc Ly: Cậu sử dụng Lôi nguyên tố đúng không ?

Nhất Thắng gật đầu.

-Ngọc Ly: Rồi, vậy thì giúp tôi một tay nào. Minh Anh, Đại Hưng. Hai cậu tạm lui ra một chút.

-Minh Anh: Ừ... Được rồi.

Minh Anh và Đại Hưng lui về sau, nhường chỗ cho Ngọc Ly và Nhất Thắng làm việc.

-Nhất Thắng: À... Tính làm vậy sao ?

-Ngọc Ly: Hy vọng có tác dụng. Thủy nguyên !

Tạo ra một dòng chảy thủy nguyên từ lòng bàn tay, Ngọc Ly đưa dòng nước chảy khắp gốc rễ của cây Độc U Phượng biến dị. Đồng thời lúc này rễ cây Độc U Phượng cũng liền hấp thụ vội vã lượng nước chứa hồn lực này.

-Khải Đăng: Này, cậu làm gì vậy hả ?

Cây Độc U Phượng có được ít hồn lực, các chồi non từ từ mọc ra lại. Khải Đăng định lao đến chỗ của Ngọc Ly để ngăn lại thì lập tức Minh Thiện đứng ra cản đường cậu ta.

-Khải Đăng: Cái tên này, mau tránh ra !

-Minh Thiện: Cậu nên tin Ngọc Ly chút đi, cậu ta sẽ chẳng bao giờ làm gì không có lí do trong lúc này đâu.

-Khải Đăng: Nhưng... !

-Bất ngờ lên tiếng, Nhất Thắng: Đứng yên ở đó đi Đinh Lạp Khải Đăng, tôi không mời cậu vào trò chơi này của tôi. Lôi nguyên chiến kỹ - Lôi Tỏa !

-Khải Đăng: Gì chứ ?

Phóng dòng điện ra khỏi lòng bàn tay rồi ấn xuống mặt đất, dòng điện liền lập tức tỏa ra xung quanh rồi truyền thẳng vào dòng nước của Ngọc Ly. Nhờ vào việc hấp thụ các thành phần ion có trong đất, dòng nước ấy đã có thể dẫn luồng điện ấy một cách dễ dàng tới các ngõ ngách dưới lòng đất mà nó đi qua. Rễ Độc U Phượng vì thế cũng hấp thụ lượng lôi nguyên tố từ đó.

-Nhất Thắng: Đúng là nếu chỉ có vậy thì không có tác dụng gì với nó nhỉ ?

-Ngọc Ly thở dài đầy thất vọng: Haizzz, đúng vậy. Giờ nó còn khôi phục lại sức mạnh nữa...

-Nhất Thắng: Ê... Đã nói là nếu rồi mà.

-Ngọc Ly: ý cậu là sao ?

Nhất Thắng đưa một ngón tay ra, trên đầu ngón tay có tia điện chập chờn kéo dài xuống lòng đất.

-Nhất Thắng: Dù cái cây đó có hấp thụ được lượng điện đó thì cuối cùng số lôi nguyên tố đó vẫn là của mình, Nhất Thắng.

Nắm chặt bàn tay lại, siết chặt tia lôi nguyên nối với số lôi nguyên trong người của cây Độc U Phượng biến dị. Nhất Thắng sau đó tiếp tục từ từ đưa thêm một luồng lôi nguyên khác tới chỗ cái cây đó. Khi đã cảm thấy đủ, Nhất Thắng mỉm cười tự đắc

-Nhất Thắng: Trò chơi đến đây kết thúc. Lôi nguyên chiến kỹ - Lôi khống !

Luồng lôi nguyên trong và ngoài Độc U Phượng biến dị lập tức kích hoạt, chúng giật mạnh lấy mục tiêu. Khiến cây Độc U Phượng bị bất động trong chốc lát, cũng như đám rễ yếu đi.

Lôi nguyên vừa hết, Minh Anh liền điều khiển Quân Cờ Cỗ Xe chạy ngay đến chỗ Độc U Phượng và... nhổ bung gốc nó lên khỏi mặt đất. Phần rễ sau đó bị Minh Thiện và Minh Anh dùng chiến kỹ phá hủy rồi thiêu rụi hoàn toàn, Độc U Phượng biến dị đã được xử lí.*

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Quyền Năng sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.