Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Lối (led Astray) - Chương 10

Phiên bản Dịch · 7222 chữ

Jenny xoa tay lên bụng với hy vọng làm dịu cơn bồn chồn bên trong. Cô liếm môi. Cô vuốt tóc. Cô hít thở một hơi sâu và mở cánh cửa trước.

Cage đang đứng trên ngưỡng cửa nhà cô. Anh mặc một chiếc quần được cắt may màu nâu, chiếc áo sơ mi màu kem, và một chiếc áo khoác thể thao có hình con lạc đà. Bộ quần áo không thể nào phù hợp hơn nữa với mái tóc màu cát của anh.

Mái tóc anh thẳng tắp và bóng bẩy, nhưng, như thường lệ, chả theo một kiểu nào. Vẫn bù xù như thể anh vừa mới nhảy ra khỏi giường. Thật ra, nó là cái thể hiện bản tính của anh. Đôi mắt anh trông như đầy khói thuốc Mexicantopaz khi chúng quan sát Jenny. Một góc miệng gợi cảm của anh nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh.

“Chào,” cô nói một cách rụt rè.

“Em ăn tráng miệng rồi à?” anh lè nhè. “Nếu vậy, anh chắc là đã bỏ qua bữa tối.”

Cơn nhộn nhạo lại dâng lên và chòng chành bất chấp cái nỗ lực làm dịu nó xuống của cô trước đó.

Những cảm xúc trào qua cô thật nực cười. Cô đã dành cả buổi sáng với Cage ở văn phòng anh, thu gom thư từ của cả tuần. Họ đã làm việc cùng với nhau, bằng một tình bạn vô tư.

Sự căng thẳng giữa họ xuất phát từ đâu vậy nhỉ? Nguyên nhân của cái triệu chứng râm ran này là gì? Không khí vỡ vụn ra với sự thu hút giới tính ngấm ngầm, và cô biết Cage cảm thấy nó cũng rõ ràng như chính cô.

Trong thời gian dài làm việc cùng nhau, họ đã có thể kiểm soát được cái dòng hải lưu ngấm ngầm này. Nhưng cái thời khắc họ tháo cái rào cản nghiệp vụ ra thì niềm đam mê giữa họ lại bắt đầu khuấy tung lên và sôi sục như nước trong một chiếc bồn nóng.

Jenny đã rời khỏi văn phòng vào buổi trưa, như cô vẫn làm vào mỗi thứ sáu. Nhưng chiều nay cô đã không nghỉ ngơi. Cô đã tự quăng mình vào các công việc chuẩn bị cho buổi tối. Cô muốn bữa ăn, căn hộ, chính bản thân cô phải hoàn hảo.

Từng giờ trôi qua sự mong đợi của cô lại tăng cho đến tận lúc này, khi cô đứng đối mặt với anh, cô lại cảm thấy yếu ớt.

“Những cái đó là dành cho em à?” Anh đang cầm một bó hồng phấn lớn với những bông thạch thảo. Cả bó hoa được gói trong một tấm giấy bọc mày xanh lá cây và chúng lấp đầy không khí với mùi hương ngọt ngào nhất của tự nhiên.

“Em có người chị em xinh đôi nào không?”

“Không.”

“Vậy anh nghĩ chúng là dành cho em.” Anh chuyển chúng sang cho cô và cô dịch sang một bên để anh có thể bước vào trong phòng. Anh dừng lại trước khi bước được hai bước. “Cái gì - ”

Anh nhìn xung quanh một cách sợ hãi. Căn phòng đã trải qua một sự xê dịch kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy nó. Jenny đã dành hàng giờ buổi trưa và chiều dạo quanh các cửa hàng giảm giá và gara khuyến mại để ‘tiêt kiệm’.

Với sự giúp đỡ của Roxy, cô đã biến căn hộ thành một ngôi nhà, và cô tự hào với kết quả đó. Cô đã 26 tuổi, chưa kể đây là lần đầu tiên trong đời cô có cái đặc quyền lựa chọn những đồ nội thất cho căn nhà của riêng mình. Không như căn phòng của cô trong ngôi nhà của cha xứ, không tìm được bất cứ một sự xáo trộn nào. Sở thích của cô thật đơn giản và tao nhã, nhưng ấm áp.

“Anh có thích nó không?” Cô hỏi một cách lo lắng, vặn vẹo hai bàn tay.

“Thích nó ư? Anh có thể di chuyển cả tối nay đấy.”

Cô bật cười, biết là anh không định làm bất cứ cái gì không đứng đắn, chỉ có sự khen ngợi cô cho một công việc được hoàn tất chu đáo.

“Anh đã trả một khoản kha khá cho một người trang trí nội thất cho căn nhà của mình đấy. Anh lẽ ra nên tận dụng em mới phải. Anh không biết là em lại có tài năng ẩn dấu về lĩnh vực này đấy.” Cage lướt qua cô một cách đầy xem xét với đôi mắt nheo lại. “Em còn có tài năng ngầm nào khác không?”

Cô thấy cảm động và nhẹ nhõm. “Anh nên xem Roxy bày biện đám cây. Bọn em đã tìm được chúng ở một cửa hàng di động đấy. Người đàn ông đó đòi 50 đô la cho tất cả chỗ cây đó. Roxy trả có 10 đô rồi gọi Gary tới để xếp và trở chúng lên trước khi người đàn ông đổi ý. Em đứng đằng sau việc mua bán này nên chả ai trong số họ ép uổng gì được cả.”

Gương mặt anh hết sức thư thái đối với cô mà không mảy may có chút nghi ngờ. Có một vở kịch trong những lời nói ở một vài chỗ, nhưng cô cảm tốt hơn là nên yêu cầu anh giải thích cụ thể.

Cô hắng giọng. “Em cũng đã mua một chiếc xích đu bằng gỗ ở đó, 5 đô la. Tất cả mà nó cần là một tấm màn phủ có màu.”

“Anh thích những cái mà em đã làm với bức tường đó.”

“Cái công trình này là một vết tàn dư còn lại mà em đã tìm được ở trung tâm thương mại K đấy. Roxy đã giúp em gắn nó lên tường còn em thì làm chúng thẳng ra.” Cô đã sử dụng những phần còn lại để tạo ra những chiếc gối ôm cho chiếc ghế sô pha.

Những màu sắc là cô đã chọn làm điểm nhấn cho nội thất của căn phòng thật yên tĩnh, cái màu dâu chín kì cục, màu xanh hải quân, xám đen và màu be. “Những cây nến đó có mùi thật tuyệt,” Cage nói, gật đầu về phía khu vực đầy lôi cuốn phía cuối bàn.

“Em đã tìm được những cái đế nến bằng đồng đó ở một cửa hàng đồ cổ đấy, một trong những nơi tối om ổ chuột ở trên đường cao tốc Pecos. Em đã phải gạt cả đống mạng nhện sang một bên để lấy chúng ra đấy. Mất đến hai chiếc hộp Brasso và ba đêm bôi mỡ lên cánh tay để đánh bóng chúng đấy.”

“Mọi thứ trông thật tuyệt.”

“Cám ơn anh,” cô e dè đáp lời.

“Đặc biệt là em.” Anh đột nhiên nghiêng đầu để hôn cô. Cô mong đợi một nụ hôn kiểu anh em, chào hỏi nhau và nhẹ nhàng. Thay vì vậy, môi anh đòi hỏi và lưỡi anh khuấy động. Sau một lúc, cô thở hổn hển lùi ra.

“Tốt hơn em nên mang những bông hoa này cắm vào lọ trước khi chúng héo rũ ra.”

Hoặc trước khi em thế, cô nghĩ khi hấp tấp đi vào trong bếp để tìm một cái gì đó có vẻ như là một chiếc lọ để cắm những bông hồng. Cô không có bất cứ cái nào cả, và chúng cuối cùng lại nằm trong một cái bình đựng nước hoa quả. Cô đã thực sự cắm một bó thạch nam cho bữa ăn đặt ngay ở giữa bàn ăn, do đó cô mang bó hồng vào phòng khách và, với một nụ cười hối lỗi vì cái thứ đang đựng chúng, đặt chúng lên chiếc bàn pha cà phê.

“Đó là một cái mới hả?”

“Vâng,” cô lo lắng trả lời “Roxy đã mang nó ra và buộc em mua nó.”

“Anh mừng là cô ấy đã làm thế.”

Chiếc váy dài và chiếc áo khoác ngoại cỡ là lụa thô với màu sắc tự nhiên của nó, và không giống bất cứ thứ gì mà Jenny đã mặc trước đó. Một chiếc đai to bản thắt xung quanh eo cô. Cô đi một đôi giầy đế bằng có dây buộc ở mắt cá chân mà Cage đã trông thấy trước đây. Mái tóc cô được túm hết lên, nhưng trông nó lộn xộn một cách có tính toán để cho một vài lọn tóc mềm mải buông xuống trên cổ và má cô.

“Nó được may theo kiểu Gypsy,” cô nói, tự động nhận ra dưới cái nhìn đánh giá của anh. “Em chỉ để Roxy nói với em về nó vì chiếc áo choàng có một cái đuôi áo dài và sẽ đủ chật để mặc khi em bắt đầu thấy bụng.”

“Quay một vòng xem nào.” Cô từ từ quay đúng 360 độ cho đến khi quay trở lại đối mặt với anh. “Anh thích nó,” anh nói với một nụ cười chậm rãi. “Em em có chắc là em ở đó không thế? Tất cả đống quần áo này giống ngụy trang quá.”

“Em đang ở đây, ổn mà,” cô nói, vỗ nhẹ lên bụng. “Em vừa tăng được 2 cân đấy.”

“Tốt cho em! Bác sĩ có nói mọi thứ đều okay không?”

Lông mày anh nhăn lại lo lắng. “Em đã đi được nửa quãng đường trong quá trình mang thai rồi đấy, nhưng em gần như không thấy biến đổi gì.”

“Gần như không biến đổi gì ư? Anh có lẽ phải thấy em lúc không có quần áo gì trên người ấy.” (NLB: cô nàng này sao mà ngây thơ thế, :lmao:)

“Anh rất thích điều đó.”

Biểu hiện của anh thật quá sức gợi cảm. “Ý của em là,” Jenny nói nhanh, “Em sẽ cho anh xem một phần cái bụng của em. Bác sĩ nói đứa nhỏ đang phát triển rất tốt. Cậu nhóc đã có kích thước phù hợp đối với bào thai 5 tháng.”

“Cậu nhóc ư?”

“Bác sĩ nghĩ nó là một cậu bé dựa trên tiếng tim đập. Thông thường, các cậu bé thì có tiếng tim đập chậm hơn các cô bé.”

“Vậy anh chắc là không bình thường rồi,” Cage thì thầm. “Tim anh đang nện uỳnh uỳnh đây này.”

“Tại sao?” Đôi mắt màu hổ phách của anh dường như hút lấy cô như một thỏi nam châm. Cô yếu đuối ngả về phía anh.

“Anh vẫn đang nghĩ về việc nhìn thấy em không có quần áo gì.”

Niềm thôi thúc ngả về phía anh gần như không thể cưỡng lại được, nhưng cô cố kéo lại cho mình ít kỷ luật đủ để không làm điều đó. Kéo bản thân mình cả về ý thức lẫn thể xác tránh xa khỏi anh, cô quay lại hướng về phía cánh cửa đã mở một nửa dẫn họ vào trong bếp. “Em cần kiểm tra bữa tối.”

“Chúng ta có cái gì vậy? Ngửi mùi rất tuyệt.”

Anh đi tới phía cánh cửa đang hé ra đúng lúc để nhìn thấy cô nghiêng người xuống kiểm tra các thứ đang sôi trên bếp. Cảnh tượng đó trông thật quyến rũ và khơi lên những cái thèm khát khác của Cage, thứ làm cho dạ dày anh cồn cào hơn.

“Măng tây nhồi thịt ăn với sốt….Anh có thích măng tây không?” Anh gật đầu và cô trông đã bớt căng thẳng. “Khoai tây với rau mùi và bơ, bánh mỳ nóng và kem Milky Way.”

“Em đang đùa à? Kem Milk Way ư?”

Anh bỏ qua sự chế giễu và đẩy cánh cửa mở ra. Ngay khi cô đẩy một đĩa bánh mì lò, anh tóm lấy tay cô và quay cô đối mặt với mình. “Đang cố gây ấn tượng với anh à?”

“Sao anh lại hỏi thế?”

“Em đã tạo ra nhiều rắc rối cho anh.” Anh bắt lấy một lọn tóc tự do của cô và cuộn nó quanh ngón trỏ của mình. “Tại sao vậy, Jenny?”

“Em thích nấu ăn.” Cô quan sát, bị mê hoặc, khi anh nâng lọn tóc của cô lên môi anh và hôn nó, cùng lúc kéo khuôn mặt cô một cách đầy nguy hiểm tới gần mặt anh. “Và….và….ừ, cha mẹ anh đã không thích thử. Em thích thử các công thức mới, nhưng họ lúc nào cũng muốn ăn cùng - ”

Miệng anh ngừng cái bài huyên thuyên hùng hồn đó bằng một nụ hôn. “Anh có được lựa chọn món tráng miệng không?” anh hỏi bằng một tiếng thì thầm khi anh nhấc môi khỏi môi cô.

“Không.”

“Anh chọn em,” anh nói, lờ đi lời phản đối của cô. “Em là thứ ngọt ngào nhất mà anh từng được nếm đấy.”

Anh di chuyển về phía trước cho đến khi anh xoay cô tựa vào kệ bếp. Lưng cô ép vào nó. Cơ thể Cage vừa vặn với cơ thể cô như thể các mảnh ghép trong một bức tranh mà không có bất cứ sự phân biệt ai là phụ nữ, ai là đàn ông. Vài giây sau cô chả thẹn thùng gì mà đáp ứng lại những cái khuỷu tay khôn khép đang áp vào eo cô và tay cô leo dần lên phía trên lưng anh. Cái ôm đầy nhiệt đó kéo dài cho đến khi mùi khen khét của những chiếc bánh mỳ nướng sộc khắp căn bếp nhỏ.

“Cage,” Jenny thở hổn hển, lấy lại hơi thở đủ để đẩy đi những tiếng vang trong tai cô, “những chiếc bánh mỳ đang bị cháy.”

“Ai lại tạo ra cái chết tiệt này vậy?” Anh gầm gừ trên cổ cô.

“Em.” Cô đẩy anh ra. “Em đã làm nó rất kì công đấy.”

Anh thở dài và bước lui lại để cô có thể lấy những chiếc bánh ra khỏi lò. “Em có phiến không nếu anh cời áo khoác ra?”

“Anh ấm quá hả?”

Để trả lời, một trong hai hàng lông mày màu cát của anh nhướng lên. “Nóng, Jenny, em yêu, là nóng.”

Anh tham gia với cô ở chiếc bàn vài phút sau trong chiếc áo sơ mi không. “Chỗ này trông thật ngon lành,” anh nói, kéo ghế cho cô trước khi ngồi xuống. Cô phục vụ anh và bồn chồn đợi lới phê bình của anh sau miếng cắn đầu tiên. “Tốt hơn thứ mẹ anh đã từng tạo ra,” anh nói.

Vui lòng, cô mỉm cười và bắt đầu ăn. “Anh đã gặp họ chưa, Cage?”

“Ai cơ? À, cha mẹ anh hả? Chưa. Dù sao thì cũng chả nói gì. Em thì sao?”

“Chưa. Em cảm thấy có lỗi về việc đã tạo ra cái khoảng cách này giữa họ và anh.”

Anh bật cười buồn bã. “Jenny, cái khoảng cách đó đã có kể từ lúc anh đủ lớn để tự đi được.”

“Nhưng việc em dọn ra ngoài và đứa trẻ đã làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Em ghét điều đó. Em đã hy vọng là các sẽ thu ngắn được khoảng cách đó với nhau. Giờ họ cần anh.”

Đôi mắt anh đảo quanh căn hộ. “Em biết đấy, anh nghĩ họ sẽ ghen tị nếu họ có thể thấy cái mà em đã làm ở đây?”

“Ghen tị ư?”

“Phải. Anh nghĩ là họ đã muốn em cần họ cũng nhiều như họ cần em. Và em thì không thế. Em không cần. Họ sợ để thoát sự kiểm soát của em với cái cơ hội mà em sẽ khám phá ra. Nên họ giữ em lại trong vòng tay họ bằng trách nhiệm, bổn phận.”

“Điều đó thật không công bằng, Cage. Họ không hề lôi kéo.”

“Anh không nói sai đâu,” anh nói, phủ nhẹ lên tay cô. “Anh đã không có ý nói là họ làm tất cả những điều này một cách cố ý. Họ đã bị khiếp sợ cái ý nghĩ là bản thân họ ích kỷ.”

“Nhưng thử nghĩ mà xem, Jenny. Anh đã không là đứa con trai mà họ muốn, nên họ đã bỏ bê anh hoàn toàn và chút mọi hy vọng và sức lực của mình lên Hal. May mắn thay cậu ấy là một ứng cử viên hoàn hảo cho cái mà họ nghĩ và họ chăm lo cậu ấy một cách kỹ lưỡng. Rồi em xuất hiện. Em là một cô gái nhỏ ngọt ngào, biết vâng lời, người sẽ đem đến cho họ một đứa con dâu yêu kiều.”

“Em chắc là giờ họ không còn cảm nhận theo cách đó nữa đâu.”

“Anh chắc là cả hai người họ sẽ không, nhưng thật khỏe cho mọi người theo cách này. Em là một người tự do. Điều đó không có nghĩa là em yêu họ ít hơn.” Anh lắc đầu bối rối. “Đó là cái mà họ không bao giờ có thể hiểu được. Anh yêu họ. Anh đã muốn họ yêu anh. Nếu họ thể hiện với anh một chút nỗ lực thôi, anh sẽ không trở nên khó kiểm soát như thế này. Nó sẽ không cần thiết.” Mắt anh quay trở lại nhìn vào mắt cô. “Em nổi loạn theo cách của riêng em. Có lẽ lần này họ sẽ được mở mắt.”

“Em hy vọng thế. Em ghét phải nghĩ về việc họ phải ở một mình trong căn nhà to lớn đó sau khi phải chịu đựng cái chết của Hal. Em nghĩ không sớm thì muộn, có hay không có sự hỗ trợ của chúng ta, họ sẽ thừa nhận sự mất mát thôi.”

“Thế còn em thì sao, Jenny? Em đã thừa nhận nó chưa?”

Dừng việc ăn uống lại, cô đặt con dao và chiếc nĩa bắt chéo nhau lên đĩa của mình. “Em nhớ anh ấy. Hal và em đã rất gần gũi. Bọn em đã từng nói chuyện với nhau hàng giờ.” Một mạch máu căng lên trên thái dương Cage, nhưng cô không chú ý khi cô bắt đầu ngồi suy tư. “Anh ấy là một người ngọt ngào biết bao. Em không nghĩ là anh ấy sẽ định làm tổn thương bất kỳ ai.”

“Em vẫn còn yêu cậu ấy phải không?”

Cô định nói, “Em không chắc là em đã từng yêu anh ấy chưa,” nhưng cô kịp giữ mình lại đúng lúc. Trong nhiều năm trời, cô đã nghĩ là cô yêu Hal. Có phải cô chỉ là cố gắng tự thuyết phục bản thân mình nó là như vậy không?

Cô đã có một tình cảm lâu dài và sâu sắc với anh, nhưng những nụ hôn của anh chưa bao giờ khiến cô váng vất như của Cage cả. Trái tim cô chưa bao giờ đập rộn lên mỗi lần Hal đi vào phòng. Không, cô chưa bao giờ cảm thấy khao khát này, đau đớn vì nhu cầu cần có Hal như cách mà cô có với Cage. Nó là một cơn dai dẳng kéo dài, bền bỉ như nhịp đập của trái tim cô.

Ngoài sự tôn trọng dành cho Hal, cô không thể bàn về cảm nhận của cô dành cho anh với Cage được. Cô tránh việc trao cho anh một câu trả lời rõ ràng. “Em sẽ luôn yêu Hal theo một cách đặc biệt.”

Cage không quen với việc bị lảng tránh. Anh chưa bao giờ theo đuổi một vấn đề gì và sẽ không chịu nhượng bộ nó đối với Jenny. “Nếu cậu ấy vẫn còn sống, em có muốn kết hôn với cậu ấy không?”

Đôi mắt cô lấp láy về phía anh, rồi quay đi. “Có một đứa trẻ để - ”

“Nếu không có đứa bé thì sao?”

Cô ngập ngừng, bởi cô phải nhớ đến những điều dính tới cái thời gian trên giường với Hal. Nó có phải chỉ là một trong những ngôi sao chổi đầy ma lực của cảm xúc quét qua cuộc sống trước khi nở bung ra không? Một thứ kí sinh? Phải chăng đêm đó họ đã quá xúc động đến nỗi mất hết cả lí trí?

Cô đã bắt đầu tin vào tình huống đó. Nó cũng thật tuyệt đối với cô, giờ thì cô biết rằng niềm đam mê của mình đối với một người khác không cần thiết phải có một giới hạn nào cả. Cô bị khuấy động bởi những nụ hôn của Cage hệt như cô đã từng vào cái đêm với Hal.

Biết là anh đang đợi câu trả lời của mình, cô nhẹ nhàng đáp, “Không, em không nghĩ vậy. Sau khi tự sống bằng chính mình, em nhận ra rằng Hal và em đã không có triển vọng để là một cặp vợ chồng. Bạn bè. Những người bạn tốt. Có lẽ là anh trai và em gái. Nhưng em không nghĩ là em là kiểu vợ mà Hal cần đối với cuộc sống mà anh ấy đã chọn.”

Cage giữ các cảm xúc của anh bên dưới sự kiểm soát đến nỗi sự nhẹ nhõm và phấn chấn cũng không hề lộ ra. “Để anh giúp em với những chiếc đĩa này,” anh nói, đứng lên.

“Anh còn chưa ăn đồ tráng miệng mà.”

“Anh đang để cho sự mong đợi dâng cao.”

Sự chuyển hướng của anh là một lời ám chỉ rõ ràng, nhưng lại một lấn nữa Jenny nghĩ tốt nhất là không nên đeo đuổi nó. Đôi mắt anh lấp lánh ánh vàng nhưng chỉ một phần là do ánh nến rọi vào.

Họ nói chuyện một cách dễ dàng trong lúc lau dọn nhà bếp. Cái giếng dầu thứ hai đã được khai thác trên mảnh đất nhà Parsons và cái thứ ba đã sẵn sàng để khoan. Cage đang để mắt đến một dải đất khác nữa mà anh chắc chắn là miệng của một mỏ dầu.

Jenny yêu sự vui vẻ mà anh đã tạo ra khi anh nói về sự liều lĩnh. Anh đã thành công, nhưng tiền không phải là động lực của anh. Sự thử thách, mạo hiểm, và chinh phục mới là cái thúc đẩy anh. Anh hầu như là mạo hiểm, nhưng cô biết rõ. Anh lái xe nhanh, nhưng anh biết cái mà anh đang làm đằng sau cái vô lăng của chiếc xe. Anh sử dụng cùng một kỹ năng trong các cuộc thương thảo làm ăn của mình.

Anh sắp kem ra đĩa, tự nhiên liếm chiếc đĩa như anh đã làm, trong khi Jenny sắp xếp cà phê trên một chiếc khay. Cả hai đi vào trong phòng khách. “Đừng làm dây bất cứ cái gì lên chiếc sô pha mới đó của em đấy,” Jenny rầy rà khi Cage nhấc chiếc thìa kem lên miệng.

“Tội lỗi, hết sức tội lỗi.” Anh để mùi vị của thìa kem lan tỏa trong miệng.

“Vậy người ta nói là sự thật à?”

“Cái gì?”

“Thì đường đến trái tim của một người đàn ông thì phải đi qua cái dạ dày ấy.”

Chiếc thìa kem dừng ngay bên dưới miệng anh. Lưỡi anh quét một vệt lên chiếc đĩa nông, rồi anh từ từ đẩy nó vào miệng khi anh nhìn Jenny. “Anh nghi đó là một cách đấy, nhưng anh có thể nghĩ ra một con đường khác vui vẻ hơn nhiều. Có muốn anh chỉ cho em thấy không?”

“Kem hay đường?” cô hỏi với một giọng cao, nhát gừng.

Anh cười khúc khích với bàn tay run rẩy của cô khi cô rót cà phê cho anh. “Jenny, em đang rót cà phê cho anh đủ dùng hàng năm đấy. Em biết là anh uống cà phê đen mà.”

“Em quên mất.”

“Như quỷ ấy. Em đang run rẩy về những điều mà anh vừa nói.”

“Thật là báng bổ và thô thiển.” Cô vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Hai má cô nóng bừng.

“Em đúng là một kẻ ngược đời,” anh quan sát, ngả lưng ra tấm đệm để uống ly cà phê của mình. Anh đã giải quyết xong phần kem của mình và đặt chiếc đĩa trống không lên khay.

“Một kẻ ngược đời ư?”

“Phải. Em đang mang thai, vậy mà bất cứ khi nào nhắc về chủ đề sex thậm chí chỉ bóng gió thôi em cũng đều lảng tránh.”

Hàm răng còn đầy vị ngọt của cô đột nhiên chua ngắt và cô đẩy chiếc đĩa kem của mình sang một bên sau khi ăn thêm một tí chút nữa. “Anh nghĩ em là một kẻ giả bộ đoan trang, một người còn lại của thời trung cổ, một con khủng long của thời nữ hoàng Victoria đang cố sống còn ở cái thời đại của tình nhục lên ngôi này ư?”

“Đừng có áp đặt những lời đó lên anh. Anh đã không có ý ám chỉ bất bất cứ điều gì như thế cả. Sự ngây thơ của em đáng được quý trọng.”

“Em không hề ngây thơ,” cô thì thầm, cằm cô gập xuống chạm vào ngực. Cô nhắm mắt lại, cố kéo nhịp thở lên. Những tiếng rên rỉ hoàn toàn vọng lại trong đầu cô thậm chí là bây giờ khi cô nhớ lại cơ thể cô đã nở bung ra như một bông hoa neon đầy màu sắc như thế nào. Cô có thể cảm thấy lại lưng cô cong lên, hông cô nâng lên, tứ chi run rẩy, mọi thứ đầu trở nên thèm khát cái trải nghiệm đam mê đó.

“Em đã nói em vẫn còn là trinh nữ cái đêm - ”

“Em đã.”

“Chưa bao giờ trước đó sao?”

“Chưa.”

“Gần gũi?”

“Chưa.”

Cage đặt cốc cà phê của anh lên khay. Anh di chuyển tới gần cô hơn, đặt cái khuỷu tay đang gập lại của anh lên lưng của chiếc ghế sô pha. Anh dùng đốt ngón tay vuốt nhẹ lên má cô. “Đêm đó cảm xúc của em hẳn phải rất mãnh liệt để cho đi cái mà em trân giữ trong một thời gian dài như vậy.”

“Em chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong cả cuộc đời mình.”

Trái tim Cage đập dồn dập trong ngực anh. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được tha thứ, nhưng điều đó chưa bao giờ cản trở được anh. “Hãy nói cho anh biết em cảm thấy thế nào đi.”

Từ trong tiềm thức, Jenny vô tình nâng tay mình lên ngực anh. Những ngón tay của cô cào vào chiếc túi ngực trên chiếc áo sơ mi của anh. “Nó giống như em đã từng bước nhận ra bản thân mình và đã được thấy điều đang diễn ra với ai đó khác. Em đã đánh rơi toàn bộ sự kiềm chế của mình. Em đã quẳng sang một bên những giới hạn mà em vẫn thường áp đặt cho chính mình. Em đã thoát ra trong những thời khắc đó. Em hoàn toàn trở về với bản năng, và tâm hồn em chưa bao giờ lại được dâng cao và thăng hoa hơn thế.” Cô mở mắt nhìn anh như một cô gái mới lớn đầy bối rối. “Anh có hiểu em nói gì không?”

“Có. Hoàn toàn hiểu,” anh trả lời một cách ngọt ngào.

“Không có cái gì mà bọn em đã làm có vẻ gì là nhớp nhúa và sai trái cả. Tất cả đều tuyệt vời. Em đã muốn yêu và được yêu. Không thể nào dùng lời lẽ mà mô tả được hết tình yêu của bọn em; em đã muốn nó được minh chứng.”

“Và Hal lại sẵn lòng?”

“Không phải ở lần đầu.”

Bàn tay anh ôm lấy một bên mặt cô. “Nhưng em đã nói là anh ấy cũng tham gia mà.”

“Đó là một cách hoàn hảo để nói về việc em đã dụ dỗ anh ấy.”

“Được rồi, em đã quyến rũ anh ấy. Rồi chuyện gì đã xảy ra?”

Cô mỉm cười và cúi đầu một cách xấu hổ. “Rồi anh ấy còn hơn cả vui lòng. Anh ấy chưa bao giờ như thế với em trước đây.”

“Như thế nào?” Nếu Jenny nhìn vào gương mặt Cage, cô sẽ đọc được ngay cái biểu hiện thèm khát trên đó.

Cô khép hờ mắt, như thể cố trấn tĩnh mình và cẩn thận lựa chọn từ ngữ. Cage nghiền ngẫm cái vệt mà lưỡi cô di chuyển khi nó thấm ướt môi dưới của cô trước khi cô tiếp tục.

“Cường tráng, một chút hoang dại, đầy nhục dục.” Cô bật cười nhẹ. “Em không biết mô tả anh ấy thế nào cả.”

“Thô bạo? Hết sức thô bạo?”

“Không, em đã không định nói thế.”

“Dịu dàng?”

“Vâng. Mặc dù suy cho cùng, anh đấy đã cực kỳ dịu dàng, nhưng….đầy đam mê.”

“Có phải em đã sợ khi anh ấy tuột chiếc áo ngủ của em ra không?” Đôi mắt cô mở bừng ra nhìn anh một cách tò mò và Cage đã tự rủa xả mình vì sự ngu ngốc không kiềm chế đó. “Em đã mặc áo ngủ mà, phải không?”

Vài phút trước thôi, cái giọng nói nhẹ nhàng dễ nổi cáu của anh đã thật du dương, và như bị thôi miên, cô đã đáp trả lại nó. Nhưng câu hỏi sau cùng của anh đã bứt cô ra khỏi cái tâm trạng lâng lâng đó. “Em lẽ ra không nên nói với anh về chuyện này, Cage?”

“Sao lại không?”

“Nó thật xấu hổ,” cô nấc nhẹ. “Bên cạnh đó, nó thật không công bằng với Hal. Tại sao anh lại muốn biết về đêm đó?”

“Bởi vì anh tò mò.”

“Thật bệnh hoạn!”

“Không bệnh hoạn đâu, Jenny, bình thường mà.” Anh nghiêng người về phía cô, buộc cô phải ép vào cái đệm góc của chiếc ghế sô pha. Anh chống một tay lên chiếc nệm phía sau, tay còn lại đặt trên chiếc tay vịn, và giam cô trong cái hình tam giác mà tay anh đã tạo ra. “Anh muốn biết em nghĩ sao về việc làm tình.”

“Tại sao?” Cô hỏi với một tiếng thổn thức gần như muốn khóc.

Anh cúi thấp đầu cho đến khi những lời nói của anh thoảng như một làn gió nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ lướt qua môi cô. “Bởi vì anh muốn làm tình với em. Em luôn cố cưỡng lại anh mọi lúc. Anh muốn biết điều gì khiến em tự bộc lộ mình đêm đó. Điều gì khiến cho em chỉ sống ở thời điểm đó? Người tình của em đã làm gì mà khiến em phá bỏ mọi giới hạn và quét đi mọi rào cản mà bình thường em vẫn dựng lên quanh mình? Điều gì mới khiến em trở về với bản năng của mình? Một lúc ngắn ngủi thôi, Jenny, điều gì mới khiến được em?”

Bất chấp bản thân mình, cô bị khuấy động bởi cái tông giọng yêu cầu của anh và cái sức mạnh vững chắc của cơ thể anh khi nó kéo căng qua người cô. Ngực cô nhấp nhô với hơi thở gấp gáp. Đôi mắt cô không thể rời khỏi đôi mắt đầy cuốn hút của anh.

“Có phải nó là một sự sắp đặt để phá vỡ được sự kiềm chế của em không?” anh hỏi. “Anh ấy đã tạo ra một cảnh cực kỳ lãng mạn đến nỗi em không thể kiềm chế nổi bản thân mình ư?”

Cô lắc đầu và nghe thấy bản thân mình trả lời. “Nó xảy ra trong phòng em.”

“Chúa biết là nó không hề gợi cảm tí nào.”

“Trời rất tối.”

Cage với ra đằng sau phía trên cô, gần như chồm lên cô, và tắt ngọn đèn ở phía cuối bàn. Cho đến tận bây giờ cô đã không hề chú ý là anh đã tắt hết ánh sáng trong nhà bếp và chỗ ăn tối khi họ rời khỏi. Họ chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng của những cây nến. Họ im lặng một lúc lâu, những chiếc bóng chập chờn trên các bức tường và làm nổi bật những đường nét gồ ghề trên gương mặt anh. “Như thế à?”

“Không. Tối hoàn toàn. Em không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.”

“Không gì ư?” Những ngón tay mạnh mẽ của anh luồn vào mái tóc của cô và giữ đầu cô đứng yên, buộc mắt cô phải giao với mắt anh.

“Không.”

“Em không thể nhìn thấy gương mặt người tình của em ư?”

“Không.”

“Em không muốn?”

“Vâng, vâng, vâng,” cô rên lên và cố quay mặt đi. Anh không để cô làm vậy.

“Vậy thế này thì tốt hơn. Lần này hãy nhìn gương mặt người tình của em đi, Jenny. Vì Chúa, hãy nhìn anh đi.”

Miệng anh áp mạnh xuống miệng cô và cô đã sẵn sàng đón nhận nó. Môi cô đáp ứng lại sự giận dữ chiếm hữu của môi anh và hé ra để tiếp nhận cái đẩy của lưỡi anh. Cánh tay cô trượt bên dưới anh và bòng quanh lưng anh. Cô vuốt ve các cơ bắp gồ lên bên dưới chiếc áo sơ mi của anh.

“Anh ấy đã nói gì với em, Jenny?” Anh ngắt những nụ hôn quá và miệng cô. “Có phải Anh ấy đã nói với em về những cái mà em muốn và cần được nghe không?”

Trong lúc môi anh đùa giỡn với môi cô, suy nghĩ của cô lại bắt đầu một cuộc dò tìm trong kí ức. “Anh ấy đã nói….” Cô ngừng lại. “Anh ấy đã không nói bất cứ cái gì cả.”

“Không nói gì ư?”

“Không. Em nghĩ anh ấy thở dài tên của em…một lần.”

“Anh ấy đã không nói với em là em đẹp và đáng khao khát thế nào à?”

“Em không thế mà.”

“Có, tình yêu của anh, em có mà. Quá đẹp.” Hơi thở của anh ấm áp và ẩm ướt khi anh thì thầm trực tiếp bên tai cô. “Em có thể cảm nhận được anh cứng đến mức nào, Jenny. Làm sao mà em có thể nghĩ em không đáng khao khát chứ? Anh khao khát em. Anh muốn em nhiều hơn anh đã từng muốn bất cứ người đàn bà nào.”

“Cage,” cô thì thầm khi anh cuối cùng cũng giải phóng miệng cô sau một nụ hôn cháy bỏng. Anh nhẹ nhàng liếm môi cô, đánh nhẹ lên các góc miệng một cách trêu trọc.

Bàn tay anh trượt tới eo cô và tháo chiếc đai ra. Anh chạm vào cổ họng cô và vuốt ve ngực cô bằng các đầu ngón tay chai sần. “Anh ta có nói với em là làn da em mịn màng như lụa không?”

Đầu anh cúi xuống thấp hơn để vùi mũi và miệng anh vào chỗ trũng giữa cổ cô. “Và rằng em có mùi vị thật tuyêt như thiên đường chưa?” Anh thả một nụ hôn nóng bỏng vào cái chỗ hõm trên cổ cô, sử dụng lưỡi của anh.

Cô không hề để ý đến những chiếc khuy trên chiếc áo blouse của cô đang được tháo ra cho đến khi cô cảm thấy anh di chuyển nó sang bên cạnh. Lời thì thầm khàn khàn của anh nghe như thể là một tiếng chửi thề nhưng cũng giống như là một lời cầu nguyện. Anh rên lên. Anh chạm vào cô đầy yêu thương. Jenny nhắm mắt lại và thích thú với niềm khoái cảm mà những ngón tay và lòng bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve của anh tạo ra.

“Anh ấy nên nói với em là ngực em thật đẹp.” Anh hôn qua chiếc áo ngực của cô. “Rằng những núm vú của em thật thanh nhã, ngọt ngào và hoàn hảo. Anh ta lẽ ra nên nói tất cả những điều đó. Bởi vì nó là sự thật.” Một cách khéo léo, anh tháo chiếc móc của dây kéo và đẩy nó ra khỏi những cái gò đang cứng lên đó. “Ah, Jenny, hãy để anh yêu em.”

Vàm vẫn giữ cô bên trong bàn tay đang khum lại, anh làm nốt nó.

Jenny không biết những nụ hôn lại có thể kích yêu và đầy khoái lạc đến vậy, đôi môi đó có thể bám một cách cuồng nhiệt mà không hề gây ra đau đớn, hay một chiếc lưỡi lại có thể lanh lẹ đến vậy mà không hề có sự vội vã nào.

Sự vuốt ve của anh cứ tiếp tục cho đến khi cô trôi tuột vào cái đại dương mênh mông của khoái cảm. Những mạch nước của đam mê chảy tràn từ các đầu dây thần kinh cho đến tận đầu ngón chân. Cô biết thật sai trái khi sống lại cái đêm tình yêu của Hal với em trai của anh.

Nhưng cô đã bước qua cái giới hạn thông thường của cảm xúc cách đây lâu lắm rồi và giờ không thể rút lui. Cô đã trở thành nạn nhân trong cái bẫy yêu của Cage. Jenny Fletcher giờ sẽ được liệt vào danh sách đen những cô tình nhân của anh, nhưng không hiểu sao cô lại không thể làm gì ngoài trừ việc tin rằng đêm nay cũng rất khác biệt đối với Cage.

“Em có thích cái cảm giác cơ thể anh ấy áp vào em không, Jenny?”

“Có.”

“Cái va chạm của làn da anh ấy?”

“Anh ấy đã không hề cởi quần áo,” cô thú nhận một cách nhẹ hẫng khi miệng anh tiếp tục vờn nghịch trên ngực cô.

“Thế còn em?”

“Có, em đã…”

“Trần truồng?”

“Vâng.”

“Vậy em cảm thấy thế nào về điều đó?”

Cô nghĩ lại về thời điểm đó khi bộ đồ ngủ của cô tuột khỏi cơ thể và cô đã nói dối về sự trần truồng và khả năng dễ bị tổn thương bên dưới người tình của cô. “Em cảm thấy xấu hổ. Em chỉ muốn…”

“Cái gì?”

“Đừng để ý.”

“Chuyện gì vậy?” anh thúc giục.

“Về việc cảm thấy anh ấy áp vào em.”

Anh tự nhấc bản thân mình lên và buộc mắt cô phải nhìn vào mắt anh. “Cởi khuy áo của anh đi.”

Cô ngập ngừng một lúc trước khi cô hạ thấp mắt khỏi anh và nhìn vào chiếc khuy áo đang khép chặt đầu tiên trên chiếc áo sơ mi của anh. Cô nhìn những ngón tay mình di chuyển một cách thiếu suy xét đến nó, như thể đáp ứng lại cái đòi hỏi không nói thành lời. Chiếc khuy tuột ra khỏi nút áo. Tất cả những chiếc khác lần lượt theo sau.

Cô phát ra một âm thanh khao khát nhè nhẹ trong cổ họng khi ngực anh lộ ra. Mái tóc màu nâu cháy của anh xõa xuống những cơ bắp như tạc hệt như một chiếc quạt màu vàng to lớn. Những núm vú của anh sẫm lại trong ánh sáng lờ mờ.

Những giọt nước mắt dâng lên trong mắt Jenny. Sự hoàn hảo về bản chất đàn ông của anh khiến cô muốn khóc. Anh thật đẹp. Tay Cô tóm lấy vạt áo anh trong tay và hất nó ra sau qua vai và cánh tay anh xuống thấp nhất có thể. Hai tay cô lướt nhẹ trên anh. Làn da của anh màu nâu và bóng mượt, có vài đốm tàn nhang màu đồng trên chóp vai anh. Những đầu ngón tay của cô vạch mọt đường trên những đường tĩnh mạch màu xanh của anh trên các cơ bắp gồ lên.

Anh từ ừ cúi xuống cô cho đến khi ngực anh chạm vào ngực cô, làn da với những dải lông thô ráp chạm vào làn da mịn màng, những cơ bắp rắn chắc áp vào những đường nét mềm mại nữ tính.

“Jenny, Jenny, Jenny.”

Miệng họ khớp với nhau một cách chắc chắn hệ như cơ thể họ. Anh cẩn trọng áp sát vào cô, hơi nhích sang một bên, không thì cô sẽ không thể chịu đựng được toàn bộ trọng lượng của anh. Anh cảm thấy những tiếng đập thình thịch của tim cô ngay bên cạnh anh. Các đỉnh ngực cô cảm nhận một nỗi đau ngọt ngào bên làn da đầy lông của anh.

Anh yêu cô. Chúa ơi, anh yêu cô. Và anh không thể tin là cô cuối cùng cũng chấp nhận là của anh.

“Em không vui vì chúng ta đang ở trên một chiếc trường kỉ nềm ư?”

“Hm. Đây là cái mà anh đã nghĩ đến khi anh buộc em mua nó ư?”

“Điều này và hơn thế nữa.”

Họ hôn nhau. Không ngừng. Đầy khiêu gợi.

“Jenny, vào giường nhé.”

“Cage - ”

“Anh sẽ không làm em đau. Anh thề đấy.”

“Không phải điều đó.”

“Thế thì là cái gì?”

“Ôi, làm ơn đừng chạm vào em ở đó,” cô thở hổn hển.

“Nó không tốt ư?”

“Ôi, Chúa ơi. Quá ổn. Cage, làm ơn - ”

“Như thế ư? Ở đó?”

“Vâng.”

Miệng họ lại gặp nhau.

“Chạm vào anh đi,” anh nài nỉ.

“Ở đâu?”

“Bất cứ đâu.”

Cô đặt bàn tay lên ngực anh. Núm vú anh săn cứng lại như một viên đá thạch anh nhỏ chọc vào các đầu ngón tay cô.

“Ôi, Chúa ơi, anh chết mất. Vào giường với anh đi, Jenny.”

“Em không thể.”

“Em không muốn anh ư?”

Cô trả lời bằng cách cong người áp vào cơ thể cứng rắn của anh. Anh hiểu nó có nghĩa là Có. Đứng lên, anh đưa tay ra cho cô. Cô đặt tay cô vào lòng bàn tay anh và vui vẻ đứng lên khỏi chiếc trường kỷ. Họ tiến về phía phòng ngủ.

Cánh cửa trước rung lên với một tiếng gõ cửa rầm rầm, theo sau nó là một tiếng chửi thề cáu kỉnh của Cage. :)lmao:)

“Cái quỷ gì thế này!”

Jenny ngã phịch xuống chiếc ghế sô pha, giật mạnh chiếc áo blouse của mình, xỏ cánh tay vào tay áo, và dò dẫm với những chiếc khuy. Cô nhét chiếc áo ngực đã bị tháo bung ra bên dưới chiếc đệm gần nhất.

Cage có vẻ chả hề lo lắng về sự lộn xộn đầy tính tố cáo của mình. Anh lao ra phía cửa trước với đuôi áo sơ mi bay phần phật và kéo nó mở ra với một cái giật kinh người.

Roxy và Gary đang đứng trên bậu cửa.

“Ở đâu đang cháy hả?” Cage gầm gừ.

“Không.”

“Vậy thì chúc ngủ ngon.”

Anh cố đóng sầm cánh cửa vào mặt họ, nhưng Roxy đã giữ nó lại đúng lúc. “Tuy nhiên, có một vấn đề quan trọng liên quan đến sự sống và cái chết. Nếu Gary không kết hôn với tôi ngay tối nay, tôi sẽ tự tử đấy.”

Bạn đang đọc Lạc Lối (Led Astray) của Sandra Brown
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.