Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Bân Giở Trò

Tiểu thuyết gốc · 1707 chữ

Hiển nhiên người áo đen thần bí này là do Lạc Trần đóng giả, vì hắn không muốn để lộ thân phận của mình, hiện tại hắn còn đang là thị vệ của Ninh Gia lại mới chưa tới hai mươi tuổi nếu để người khách đoán ra thân phận Linh Sư của hắn không những hắn không có lợi mà thậm chí còn gặp nguy đến tính mạng.

Đơn giản là cho dù người không biết suy nghĩ cũng đoán được Lạc Trần xuất thân chỉ là một tên ăn mày, chỉ trong một thời gian ngắn lại có tu vi và lại là Linh Sư cấp 2 hạ phẩm nhất định đã có được bảo bối hay truyền thừa gì đó rất kinh khủng. Từ đó hắn sẽ là đối tượng nhắm tới của các đại thế lực và càng có nhiều người nhòm ngó tới bảo bối không biết có tồn tại hay không của hắn.

Thế giới này đơn giản là cá lớn luốt các bé, kẻ có thực lực lớn mới có quyền lên tiếng, mà vì thực lực, vì tham vọng sẽ có nhiều người sắn sàng làm những việc mà người khách không tưởng, chỉ cần thông tin Lạc Trần có được truyền thừa nghịch thiên hay bảo bối gì đó không cần sác minh đúng say sai họ sẵn sàng giết người cướp của.

“Ta muốn gặp trưởng quỹ của các ngươi”

Lạc Trần có ý giả giọng thành vẻ trầm đục khàn khàn của người già nói với tên nhân viên của Thiên Dược Các. Nhưng mọi truyện đâu dễ dàng như vậy, vì người nhân viên của Thiên Dược Các không thể nào đáp ứng hắn như vậy, chưa nói tới thân phận của Lạc Trần khiến người khác không an tâm, và cho dù Lạc Trần có sưng tên lên thì cũng không đủ tư cách để gặp trưởng quẩy của Thiên Dược Các hiện tại.

“Vị khách quan này, không biết ngài có truyện gì quan trọng có thể truyền đạt tới tại hạ, nếu thật sự quan trọng mà tại hạ không thể giải quyết. Ta sẽ mời trưởng quầy tới nhất định sẽ khiến khách quan hài lòng”

Lạc Trần suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, hắn lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ đưa ra cho nhân viên của Thiên Dược Các.

“Ta muốn bán thứ này, các ngươi có thể trả được bao nhiêu”

Nhân viên của Thiên Dược Các thấy Lạc Trần thần bí lấy ra một cái nọ sứ thô sơ còn không hiểu ra sao, trong lòng thì thần khinh thưởng.

“Đúng là quỷ nghèo từ đâu chui ra, chỉ bằng với cái bình sứ chất liệu kém này mà cũng muốn gặp trường quầy của Thiên Dược Các ta. Đúng là không biết thân phận gì cả”

Lạc Trần mơ hồ cảm nhận được ý miệt thị, coi thường từ trong ánh mắt của đối phương, nhưng hắn không thèm quan tâm, chỉ đơn giản dùng thái độ ung dung thong thả nhìn tên nhân viên trước mặt. Mà tên nhân viên kia vẫn dữ một chút thái độ nghiêm túc với Lạc Trần, hắn sau khi cầm lấy lọ sứ kia rồi mở ra ngửi một chút.

Lập tức từ trong lọ sứ tỏa ra một hương thơm dễ chịu khiến cho người ngửi thấy cảm nhận được tinh thần thoải mái, phấn chấn hơn. Ngay khi ngửi được mùi hương nồng đậm từ lọ linh dịch tỏa ra khiến cho tên nhân viên kia thay đổi sắc mặt, hắn trở nên nghiêm túc hơn rồi lộ ra vẻ mặt bất ngờ thốt lên.

“Đây là Linh Dịch nhất cấp thượng phẩm, không là nhị cấp hạ phẩm mới đúng”

Rồi hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn dáng vẻ thần bí nhưng lại có vẻ lôi thôi như tên nhà quê của Lạc Trần vẻ nghi ngờ. Trong đầu tên nhân viên kia thoáng lảy số một lát thì vẻ mặt của hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ, phẫn nộ nhìn lạc Trần quát lớn.

“Tên nhà quê từ đâu tới, lại dám cả gan đem linh dược giả mạo tới Thiên Dược Các chúng ta lừa đảo. Người đâu mau đem tên ăn mày này tống cổ ra khỏi đây, không bao giờ cho hắn đặt chân vào Thiên Dược Các nửa bước”

Tên nhân viên kia của Thiên Dược Các lớn giọng như vậy khiến cho rất nhiều người chú ý tới Lạc Trần và hắn, rất nhanh bên trong phía Thiên Dược Các đi ra một đám người ăn mặc đồng phục chỉnh tề, trên tay còn cầm theo binh khí với vẻ mặt hung dữ vậy quanh Lạc Trần. Đám đống đứng xung quanh quan sát thì có người xì xào bàn tán, nhìn Lạc Trần với vẻ khinh thường.

“Lại có kẻ không bết sống chết, ngay cả Thiên Dược Các cũng dám giở trò lừa đảo”

“Xem ra lại có kịch hay rồi, ta cá là tên ăn mày ngu ngốc kia nhất định sẽ bị đánh cho gãy tay, chân gì đó. Ở Phú Xuân Thành này lại tới Thiên Dược Các lừa đào, thật không biết tên đó đầu óc bị làm sao nữa?”

Lạc Trần hoàn toàn không để ý mấy lời nghị luận sau lưng, ánh mắt hắn có chút lạnh lùng nhìn tên nhân viên của Thiên Dược Các trước mặt rồi ánh mắt khẻ đảo qua đám thị vệ đang vây quanh hắn với vẻ tức giận mà nghiến răng gằn từng chữ nói.

“Thì ra đây là cách Thiên Dược Các của các ngươi kinh doanh đây sao, thật là khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt”

Tên nhân viên của thiên dược các kia trên tay vẫn cầm chiếc bình sứ đựng Linh Dịch, ánh mắt không hể tỏ vẻ chột dạ hay bất an gì cả mà ngược lại hắn còn tỏ ra vẻ thái độ tức giận nhìn Lạc Trần quát lớn.

“Tên ăn mày thối tha từ đâu ra lại dám tới Thiên Dược Các bịp bợm còn già mồm. Các ngươi còn không mau đem hắn đánh gãy hai chân rồi lém ra ngoài tránh làm ảnh hưởng việc kinh doanh của các”

Tới dầy thì Lạc Trần thực sự tức giận, cái tên nhân viên của Thiên Dược Các trước mặt hắn chỉ có tu vi là luyện thể cảnh lục trọng, ỷ vào thân phận nhân viên của Thiên Dược Các mà định giở trò ăn chặn Linh Dịch của hắn.

“Khốn kiếp”

Lạc Trần động nộ quát lên một tiếng, tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trong không e ngại mà phát động ra, khiến cho tên nhân viên kia và cả đám thị vệ Luyện khí Cảnh bên cạnh cũng bị làm cho sắc mặt hơi biến. Ở Phú Xuân thành đại đa số người tu luyện chỉ có tu vi ở Luyện Thể, còn người có tu vi Luyện Khí trở nên đã được coi như trung đăng cao thủ, vì vậy mà khi Lạc Trần thả ra khí tức của bản thân khiến cho tên nhân viên và mấy tên thị vệ đều bị bất ngờ.

Cao Bân là nhân viên của Thiên Dược Các đã nhiều năm, hắn gặp qua rất nhiều người, mười kẻ ăn mặc kém sắc, nôi thôi thì cả mười người đều là những người có thân phận và tu vi thấp kém. Hắn đã quen thói bắt nạt kẻ khác, khi mà nhìn thấy Lạc Trần đi vào, tuy có che hết dung mạng nhưng vẻ bề ngoài ăn mặc rất đơn giản, nhìn không giống một cao thủ chút nào.

Cũng vì nguyên nhân này mà Cao Bân khi nhìn thấy Lạc Trần đưa ra Linh Dịch còn cho là hắn đã gặp may, ý định giở trò với Lạc Trần nhằm chiếm lấy Linh Dịch cấp 2 hạ phẩm kia làm của riêng. Đâu có ngờ Lạc Trần vậy mà lại là một cao thủ Luyện Khí Cảnh, nhưng hắn đã đâm lao, đảnh phải theo lao, hơn nữa đây cũng là cửa hàng của Thiên Dược Các, hắn tin Lạc Trần không dàm làm gì hắn.

“Hừ, cho dù ngươi là Luyện Khi Cảnh thì thế nào, đây là Thiên Dược Các, ngươi dám làm loạn sao?”

“Đừng đem Thiên Dược Các ra dọa lão phu, cho dù Thiên Dược Các có lớn, nhưng cũng không thể một tay che cả Phú Xuân thành này. Ta tới đây làm ăn, vậy mà ngươi lại vu hại ta là bịp bợm, có ý định chiếm hữu Linh Dịch của ta, ngươi coi lao phu là kẻ già ngu muội hay sao?”

Lạc Trần không hề bị tên Cao Bân kia dùng Thiên Dược Các dọa mà sợ, ngược lại hắn liền dùng khí thế cao thủ Luyện Khí Cảnh của bẳn thân gây áp lực trực tiếp lên Cao Bân. Đám đông xung quanh sau khi nghe đoạn đối thoại của Lạc Trần cũng có người có chút đầu óc mà nhận ra nguyên nhân hậu quả trong việc này, nhưng cũng chỉ dữ tâm lý xem kịch mà im lặng không lên tiếng.

“Chỉ bằng vào mấy câu nói của ngươi mà cũng đòi bôi sấu danh dự làm ăn của Thiên Dược Các chúng ta. Ngươi nói lọ Linh Dịch nhị cấp này là của ngươi vậy nó liền là của ngươi hay sao? Có gì để chứng minh?”

Lần này càng là khiến cho Lạc Trần tức giận trong lòng, không ngờ tên Cao Bân này lại lật lọng như vậy, vừa rồi hắn vì để cho ít người chú ỷ tới mà cố ý dẫn Cao Bân ra một góc khuất của cửa hàng rồi mới đưa Linh Dịch ra, điều đó khiến rất ít người nhìn thấy giao dịch giữa hắn và Cao Bân. Mà cho dù có người nhìn thấy thì sao chứ? Ai nguyện ý đi đắc tội với người của Thiên Dược Các để đứng ra một người không rõ lai lịch như hắn chứ.

Bạn đang đọc Lạc Thần Truyện sáng tác bởi Tương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tương
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.