Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Lễ hội tại thị trấn Evenmoor.

Tiểu thuyết gốc · 5269 chữ

Ánh mặt trời dần biến mất , thay thế vào đó là màn đêm bao phủ. Nhưng thị trấn lúc này lại dường như không theo cái quy luật đó. Màn đêm càng buông xuống thị trấn Evenmoor càng lung linh sắc màu. Cả 1 vùng trời tỏa sáng giữa màn đêm, cái gốc cây khổng lồ giờ đây là ánh nến rọi sáng cho cả thị trấn. Ở tán cây của nó, vô số ánh sáng huyền bí được tỏa ra. Thứ ánh sáng mà ngay cả ban ngày, ánh mặt trời cũng không thể tạo ra nó. Cũng ở giữa cái không gian tĩnh mịch của màn đêm, dưới gốc cây đó lại vang lên những âm thanh huyên náo của cuộc sống tấp lập. Tiếng nhạc du dương, tiếng người ta nói chuyện, tiếng bước chân đi lại. Chưa bao giờ cái thị trấn đó lại đông người đến vậy, dòng người như đang đổ về quảng trường chung tâm của thị trấn.

Tuy nhiên ở giữa dòng người đông đúc đó , vẫn có 1 khoảng trống được tạo ra, tất cả mọi người như đang chờ đợi điều gì đó. Và rồi trên bầu trời 1 đoàn kỵ sĩ xuất hiện, nhờ ánh sáng của cái cây, người ta có thể nhìn rõ những người đó. Thứ họ cưỡi không phải những con ngựa thông thương mà là Điểu Sư, thú cưỡi biểu tượng của vương quốc. Chỉ những người thuộc quân đội chính quy của vương quốc Demacia mới được phép cưỡi chúng. Dẫn đầu là 1 con điểu sư vàng óng, toàn bộ bộ lông trên người của nó đều tỏa ra ánh vàng. Từ bộ lông của đại bàng nửa trên, hay bộ lông sư tử ở nửa dưới đều như được dát nên 1 lớp kim loại bằng vàng. Kích thước to lớn khiến cho những con Điểu Sư màu trắng hay màu vàng xanh bình thường trở nên nhỏ bé. Cả đoàn điểu sư hạ xuống chỗ trống được tạo ra từ trước. Những người cưỡi trên chúng bắt đầu đi xuống.

Dẫn đầu là 1 trung niên với trang phục quý tộc bước xuống từ con Điểu Sư màu vàng. Bộ quần áo không quá rộng, bó sát người nhưng những hoa văn trên đó đã cho thấy đẳng cấp của người mặc nó. Thanh kiếm của người đó được đeo sát bên hông ,đây không phải quý tộc binh thường mà là 1 chiến sĩ - Kiếm sư. Những người khác cũng lần lượt đi xuống, cũng giống như người trước. Tất cả họ đều là quý tộc và cũng đều có 1 Chức nghiệp chiến đầu nào đó, pháp sự, chiến sĩ, hộ vệ,… tuy nhiên nếu so với người đi đầu họ vẫn không thể bằng. Từ trang phục , phong thái đều cho thấy họ ở dưới người đi trước. Giống như những cấp dưới của người đó vậy.

(Lời của tác giả: Do nhận được góp ý nên mình sẽ chuyển Class sang Chức nghiệp nha. Thuật ngữ chỉ 1 nghề nghiệp mà 1 người được thức tỉnh ngẫu nhiên ở thế giới này. Và cũng là nghề nghiệp theo họ cả cuộc đời. Các từ khác mình cũng sẽ thay thế khi tìm được từ phù hợp. Cảm ơn bạn đã góp ý).

Các con điểu sư nhanh chóng tìm được vị trí nghỉ ngơi, chúng rất ngoan ngoãn dù không có người điều khiển. Đoàn người di chuyển về phía Quán Cây Phong , tất cả mọi người đều rẽ ra mở nối cho họ. Nhìn biểu cảm của tất cả mọi người thì đoàn người này có địa vị rất cao, có những người thậm chí không dám nhìn vào người đi đầu. Và đúng là như vậy: Người đi đầu là 1 trong những người có địa vị cao nhất vương quốc hiện tại. Người đứng đầu của cả 1 lãnh thổ rộng lớn phía Nam sông Sen, Công tước gia tộc Laurent - Kiếm sĩ mạnh nhất vương quốc - Kiếm Thánh Florentino. (Liên quân Mobile)Một trong những sức mạnh tối cao của vương quốc đang ở đây, điều đó lý giải vì sao mọi người đều đang trịnh trọng như vậy. Người nổi tiếng nhất trong 100 năm trở lại đây của cả vương quốc.

Quãng đường không xa và đoàn người nhanh chóng đến nơi. Dừng lại trước cửa quán, vị Kiếm Thánh lại đang cúi người. Một tay đặt trước ngực như đang mời 1 người nào đó, địa vị còn cao hơn cả mình. Mọi thứ được làm như đã có kịch bản sẵn hoặc việc này đã được làm rất nhiều lần rồi. Và từ trong quán 1 vị Tiên tộc (Eflt) bước ra, khuôn mặt của 1 tiên nữ hạ phàm. Đôi tai vểnh ngược lên trời , làn da trắng như bạch ngọc. Mọi ánh sáng giờ đây đang chiếu lên người nàng. Chiếc vương miệng cùng với chiếc cổ vòng màu xanh chứng minh cho quyền lực, bộ váy sang trọng dài xuống nền đất. Nhịp tim của mọi người đập đều theo mỗi bước chân của nàng. Không có 1 từ ngữ nào được nói ra, thời gian lúc này đang ngừng lại. Mọi âm thanh huyên náo trước đó đều đã biến mất, họ không dám chớp mắt vì họ sợ đánh mất cảnh tượng trước mặt. Một Nữ hoàng Tiên tộc đang đi tới chỗ họ. Đưa tay cho vị kiếm thánh, nữ hoàng đi dần đến trung tâm của quảng trường.. Nếu nhìn kỹ thì vị Kiếm Thánh cũng chỉ đang nắm nào chiếc gang tay, chứ không phải là tay của nữ hoàng. Phía sau họ là 3 cô gái, 1 chàng trai rồi đến những quý tộc khác.

Đi đằng sau Dì Maria tim tôi lúc này cũng đang run lên, tôi đã biết là sẽ đông người nhưng không nghĩ là sẽ đông đến vậy. Không phải tôi chưa trở thành trung tâm đám đông bao giờ, lúc ở Trái Đất không ít lần tôi trở thành mục tiêu của vô vàn người. Thậm trí còn nhiều hơn ở đây rất nhiều, bởi lúc đó tôi là biểu tượng cho sức mạnh của nhân loại. Nhưng lúc này tôi lại không thể bình tĩnh, có thể do khoảng cách quá gần và cũng có thể do tôi cảm thấy tự hào. Tự hào vì bản thân đang là người thân của 1 người địa vị cực cao. Hôm nay Dì Maria như biến thành 1 người khác, nếu ngày thường Dì là 1 phụ nữ vô cùng đẹp , hiền dịu , thì hôm nay Dì biến Nữ hoàng 1 người cao không thể với tới. Khi lần đầu tiên thấy Dì tôi đã rất bất ngờ và cũng nghĩ rằng mình là người cuối cùng biết được hình ảnh này của Dì. Nhưng nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, tôi lại cảm thấy vui vẻ vì lần này tôi không phải là người cuối cùng. Tất cả mọi người, kể cả vị Kiếm Thánh kia cũng biểu cảm giống tôi khi lần đầu nhìn thấy Dì. Một hình ảnh mà họ chưa nhìn thấy bao giờ.

Âm nhạc bắt đầu nổi lên, chúng tôi đang đi đến nơi phát ra chúng. Quảng trường trung tâm của thị trấn lúc này trang trí vô cùng đẹp. Có rất nhiều nhạc công đang chơi các khúc nhạc vui vẻ, thế nào tôi lại đang nghĩ đến đám cưới ở thế giới của tôi thế nhỉ. Dưới chân tôi cũng đang là đám thảm đỏ, 2 người ở trước là cô dâu - chú dể. Còn tôi đang là phù dể cho đám cưới đó vậy. Nhưng may thay “chú dể” đã dừng lại chỉ còn 4 người chúng tôi đi lên trung tâm của buổi lễ. Nơi có 1 cái bục cao hơn được đặt ở đó. Vị nữ hoàng của chúng ta tiến lên bước lên cái bục đó. Trước rất nhiều người Dì Maria cất tiếng lên nói. Một giọng nói trong veo và ấm áp, giọng nói mà bản thân tôi khi nghe đi , nghe lại vẫn cảm thấy rất cuốn hút. Giọng nói như kèm theo cả ma thuật ảnh hưởng đến cảm xúc của con người vậy:

-Cảm ơn mọi người ngày hôm nay đã có mặt ở đây, ở thị trấn Evenmoor . Cảm ơn mọi người đã cho ta cảm giác từ lâu rồi ta đã quên mất. Cũng cảm ơn ai đó, đã nhắc cho ta về sứ mệnh của mình. Hôm nay lễ hội sẽ có món Thịt Bò Vàng phục vụ. Cám ơn nhóm của Dermot đã săn được nguyên liệu hảo hạng lần này. Hi vọng mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ với trong tối nay. Lễ hội bắt đầu

-Ngài Maria, Ngài Maria, Ngài Maria,…

Ngay khi giọng nói của Dì Maria kết thúc ở dưới mọi người đồng loạt hô vang tên của Dì. Tiếng nhạc cũng trở lên rộn ràng và mọi người bắt đầu buổi tối đầu tiên trong lễ hội diễn ra 3 ngày. Ở buổi tối đầu tiên mọi người sẽ thưởng thức các món ăn ngon ngoài trời. 1 bữa tiệc Buffet ngoài trời khổng lồ . Các tối sau cũng sẽ có tiệc Buffet nhưng chất lượng sẽ không thể bằng tối nay được. Ở trung tâm chỗ ăn uống là cô bé Bun, cô bé đang là trung tâm của bữa tiệc với tay nghề thượng hạng và món Bò vàng tuyệt hảo. Xung quanh cũng có các đầu bếp khác, cả thị trấn không chỉ có 1 mình Cây Phong là quán trọ , cũng có nhiều quán trọ khác và tất cả đều bếp đều đang có mặt ở đây. Đêm nay sẽ là một đêm vất vả của họ. Cô bé Bun sẽ làm món thịt bò nướng, thịt đã được chuẩn bị từ trước và nguyên liệu đã được tẩm ướp cẩn thận. Từ giờ chúng tôi đã không thể hỗ trợ cô bé được nữa. Tay nghề của Chức nghiệp đầu bếp sẽ quyết định đến độ ngon và chỉ số cộng thêm của món ăn. Vì vậy từ giờ cô bé sẽ chỉ có thể dựa vào bản thân thôi. Thịt bò vàng là nguyên liệu thượng hạng vì đó sẽ có rất nhiều Mạo Hiểm Giả muốn thưởng thức chúng. Sô lượng cũng rất nhiều, số lượng gấp đôi ngày thường của thị trấn. Nếu 1 con bò ở thế giới của tôi thì không đủ, nhưng con bò lớn gấp nhiều lần nên cũng không cần quan tâm lắm. Hơn nữa họ không thể ăn quá nhiều. Nhớ lúc tôi ăn nó chứ, chỉ 1 miếng nhỏ thôi mà tôi đã cảm thấy no rồi. Tôi nghĩ là cũng sẽ có rất nhiều người như vậy.

Một điều nữa là không phải tất cả mọi người đều là Mạo hiểm giả, còn có các thương nhân, thợ thủ công , … những Chức nghiệp không thể hấp thụ được thịt bò. Họ sẽ tập trung tại những khu bếp khác. Chỉ có các Mạo hiểm giả là tập trung tại chỗ của Bun và chờ đến lượt mình.

Tôi, Shatya và Bunny lúc này đã tách khỏi Dì Maria. Do Dì ấy đang nói chuyện với vị Thánh Kiếm và các quý tộc. Chúng tôi đang tim kiếm 1 chỗ để thưởng thức ân nhạc, lúc này những nhạc công và ca sĩ cũng bắt đầu biểu diễn cho lễ hội. Họ là những người thức tỉnh Chức nghiệp liên quan đến âm nhạc, khiến cho các ca khúc họ biểu diễn trở lên hay hơn. Để ý đến xung quanh tôi nhìn ra nhóm anh Dermot đang được những người khác vây quanh cảm ơn. Có thể nói sau Dì Maria và Thánh Kiếm thì nhóm của họ sáng nhất đêm nay. “ Chiến công “ của họ giúp nhiều người được thưởng thức món ăn thượng hạng và cũng tăng nhiều chỉ số nữa .

Điều khá ngạc nhiên là nhóm chú Tulk cũng đang được rất nhiêu người vây quanh. Dù cho họ không phải chủ nhân của nguyên liệu thượng hạng. Tuy nhiên nhìn họ có vẻ không được vui lắm, nghĩ đến lúc gặp họ ở Quán Cây Phong tôi có thể hình dung ra được tâm trạng của họ lúc này. Họ cũng đã nhìn thấy tôi và dù không muốn tôi cũng phải đi qua chỗ họ, người đã cứu mạng tôi. Những người đang ở quanh họ nhìn thấy chúng tôi đi tới. Lập tức chào hỏi rồi dời đi để cho chúng tôi không gian riêng. Việc chứng kiến buổi lễ, đã giúp họ biết chúng tôi là ai. Cả Shatya và Bunny cũng đang đi cùng cả 2 đều rất thích nhóm chú Tulk. Như thường lệ cả 2 cô bé đều tiến lên chào hỏi trước. Về tính cách cả 2 rất giống nhau đều là những cô bé năng động, hoạt bát. Rồi đến lượt tôi chào hỏi vẫn gập người 90 độ tôi nói:

-Cháu chào mọi người ạ. Do không biết buổi lễ diễn ra như thế nào nên cháu đã để những món đồ cảm ơn ở phòng trọ rồi ạ

Do lần trước 1 người trong số họ đã nhắc đến quà cảm ơn. Nên lần này tôi khá bối rối, kịch bản buổi lễ tôi không được biết trước. Nên khi gặp họ tôi không thể mang theo món quà mà mình đã chuẩn bị rồi. Trong lần hạ gục Hắc Ưng trước tôi có để lại 1 số nguyên liệu làm quà cảm tạ. Nhưng tôi không thể đem theo số đó đi trong buổi lễ được. Kết thúc câu nói tôi thấy có điều gì đó không đúng. Tất cả mọi người đều đang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Ngay cả Shatya và Bunny cũng vậy, họ cũng đang nhìn tôi với ánh mặt như vậy.

-2 đứa cho ta hỏi. Cậu nhóc này bị mất trí nhớ đúng không? Vậy liệu có ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của cậu ta không?

-Cháu không biết, thỉnh thoảng anh ấy vẫn có những hành động như vậy. Nhưng lần này có vẻ hơi nặng.

Họ ngạc nhiên về tôi, còn tôi cũng đang “?” về thái độ của mọi người. Tôi nghĩ lại thì đâu có thấy cái gì không đúng đâu nhể.

-Vậy cậu định cảm ơn chúng ta bằng món đồ gì.

-Là lông và móng Hắc Ưng à. Cháu đã tiêu diệt nó trước đây.

Mọi người bông cười ồ lên. 1 người trong số đó hỏi lại.

-Ai bảo cậu là chúng ta cần những món đồ cảm ơn đó.

-À ông chú kia kìa. Chẳng phải chú ấy nói cháu nên “có gì đó cảm ơn sao”?

Tôi chỉ vào người lần trước đã nói với tôi câu đó. Nhưng lại rất ngạc nhiên khi mọi người càng cười lớn hơn nữa. Ông chú đó đi đến chỗ tôi và nói:

-Ta nghĩ là cậu đã hiểu nhầm ý ta nhóc à. Ta cần cậu biết ơn từ trong đáy lòng là được rồi. Sẽ rất không tốt, nếu lúc đó cậu cười ân nhân của mình phải không ?

Có vẻ tôi đã hiểu ra điều gì đó. Nhưng để chắc chắn tôi quay lại nhìn Shatya và Bunny:

-Đúng vậy. Họ rất tốt, chưa bao giờ em nghe họ giúp đỡ mà cần trả ơn cả.

-Họ là những người tốt nhất thị trấn đó. Anh chắc chắn là đang hiểu theo hướng khác rồi.

Dù vẫn còn nghi vấn nhưng tôi tạm tin họ, có vẻ tôi đã hiểu nhầm câu nói của ông chú đó. Nhưng nhìn cái hình ảnh của họ lúc đó thì tôi đúng là không thể

tôi không thể nghĩ khác được. Tuy nhiên việc họ rất nhiều người yêu quý, chứng minh rằng họ là những người tốt. Bởi nếu như sống không ra gì thì họ đã không được yêu quý như vậy. Chúng tôi còn trò chuyện một lúc nữa, về việc họ làm thế nào đưa tôi ra khỏi cánh rừng. Rằng việc đó khó khăn như thế nào,càng nghe về câu chuyện tôi càng cảm thấy có lỗi khi đã nghĩ sai về họ.Họ cũng đã hỏi về [Lá chắn năng lượng ].Khi cứu tôi một người trong số họ đã cố gắng sử dụng phép thuật phục hồi, nhưng đã bị nó cản lại.Họ cũng khá rồi mò về chiến tích của tôi, khi hạ gục Hắc ưng về việc tôi đang là pháp sư Quang hệ.

Và trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, thì nhóm của anh Dermot đã tiến đến.Khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ, đáng lẽ họ không hợp nhau mới đúng. Biểu cảm của nhóm chú Tulk trước đó, khiến tôi nghĩ rằng bọn họ đang ghét nhau. Nhưng một lần nữa, tôi lại đang nghĩ sai.

•Ha ha. Chào chú Tulk chú có khỏe không? . Chú có nhìn thấy thành quả của bọn cháu không.

• Mấy tên nhóc đáng ghét này, lại đang chuẩn bị khoe khoang trước mặt chúng ta sao ?

• Sao tụi cháu dám làm như vậy chứ, nếu không nhờ sự giúp đỡ của mọi người.Thì tụi cháu làm sao săn được con bò đó chứ.

•Mấy đứa dùng hết may mắn cả đời, vào việc đó rồi hả?

• Có lẽ là vậy. Ngay cả bây giờ khi đã thành công, cháu vẫn vẫn không nghĩ đó là sự thật.

•Thôi cũng được, nhìn thấy mấy đứa đã trưởng thành. Ta cũng cảm thấy vui rồi.

Và rồi họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhìn họ cứ như những người thân trong gia đình vậy. Nhóm của chú Tulk như những tiền bối, còn nhóm của anh Dermot như những hậu bối đang chú ý lắng nghe.Khi chứng kiến việc này, mọi sự nghi ngờ cuối cùng của tôi cũng đã tan biến.Đúng như lời đồn,họ là những anh hùng, những người tốt bụng cho đi mà không nhận lại. Kể cả đó là vinh quang hay những thứ khác.Trong những lần tổ chức trước đó nhóm của chú Tulk, luôn là người tìm được những nguyên liệu hoàn hảo.Dù cho họ không hề mạnh, nhưng lần nào cũng vậy trong rất nhiều năm. Họ luôn là người làm được việc đó, tôi có thể hiểu được cảm xúc của họ trong trường hợp này là như thế nào.Họ đã chia sẻ kinh nghiệm của mình cho người khác.Nếu họ cứ giữ nó cho riêng mình, thì nhóm của anh Dermot sẽ không bao giờ săn được con bò đó

Nhóm của anh Dermot mời nhóm chú Tulk thưởng thức món thịt bò vàng hảo hạng, mà họ vừa lấy được từ chỗ của Bun.Nhóm chú Tulk bắt đầu thường thức chúng, anh Dermot và chúng tôi sẽ không thưởng thức ngay bây giờ.Bởi vì một lúc nữa, lễ hội sẽ đến phần đặc biệt nhất của nó,phần khiêu vũ.Chúng tôi đang chờ đợi đến khoảnh khắc đó, đó là phần đặc sắc nhất của lễ hội.Chúng tôi sẽ không thưởng thức ngay món thịt bò. Bởi vì khi thưởng thức chúng chúng tôi sẽ cần thời gian để tiêu hóa và hấp thụ.Tùy theo số lượng thức ăn và thiên phú của mỗi người mà họ sẽ có các phản ứng khác nhau sau.Như tôi lần trước, tôi đã bất tỉnh nhân sự.Những mạo hiểm giả khác, dù không bất tỉnh như tôi nhưng họ cũng không thể nào cử động mạnh được.Những ai đã xác định sẽ tham gia vào phần sau của lễ hội, thì sẽ không thực tức thịt bò ngay bây giờ. họ sẽ cố gắng tiêu hóa thức ăn bởi vì không phải lúc nào cũng sẽ có có món ăn hảo hạng như vậy.Với những Mạo hiểm giả không có gia tộc chống lưng thì việc có một món ăn tăng nhiều chỉ số như vậy rất hiếm gặp và họ phải tận dụng cơ hội này thật tốt.

Và rồi phần quan trọng nhất của lễ hội cũng đã đến. Âm nhạc dừng lại ,vị Thành Kiếm kia nên phát biểu. Nội dung thì là cảm ơn Dì Maria đã bảo vệ thị trấn, bảo vệ người dân như thế nào.Và rồi phần khiêu vũ của lễ hội đã được bắt đầu. Trong lần trước khi đi cùng Bunuy tôi đã may sẵn một bộ bộ trang phục dạ hội. Và bây giờ tôi đang mặc trên người,nhìn thì cũng bảnh trai tóc tai vuốt vuốt các thứ. Tất cả người phụ nữ trong quán đã rất bất ngờ khi thấy trong trang phục này,kể cả là Dì Maria họ cũng chưa thấy tôi mặc trang phục đó bao giờ.Tôi cũng đã chuẩn bị 1 chút,tôi đã tập với Bunny để chắc chắn rằng khiêu vũ ở thế giới này vàTrái Đất là 1, thật may mắn khi chúng giống nhau. Trong lúc làm nhiệm vụ di chuyển, tôi cũng thỉnh thoảng luyện tập về khiêu vũ.Các điệu nhảy được tôi tập luyện theo kiến thức của Ann, Ann cũng đã chấm điểm cho tôi ở mức trung bình. Do căn cứ nơi tôi ở, cũng có khá nhiều người da trắng và họ thường xuyên tổ chức khiêu vũ. Tôi cũng muốn biết một chút để có thể tham gia cùng họ.Và đặc biệt lúc đó đó tôi cũng đang FA,...Thế quái nào mà một người nổi tiếng như tôi tại thời điểm đó lại có thể FA được chứ.

Thời điểm khiêu vũ đang bắt đầu, những ai đã chuẩn bị cũng bắt đầu lên khiêu vũ. Rất nhiều người chờ đợi khoảnh khác này, đối với các Mạo hiểm giả mà nói thì họ không có nhiều thời gian để dành cho việc này. Ở Demacia , chỉ có các quý tộc là thường xuyên tổ chức các buổi dạ tiệc với phần khiêu vũ. Ở các tầng lớp khác thì sẽ ít hơn, hoặc gần như là không có.. Vương Quốc không cấm dân thường tổ chức khiêu vũ, nhưng đây được coi là hoạt động của giới thượng lưu. Chỉ khi người ta cảm thấy bản thân đủ tự tin về thân phận thì họ mới tham gia vào buổi khiêu vũ. Chỉ có thị trấn Evenmoor mới có lễ hội và khiêu vũ đông như vậy và cũng không phân biệt tầng lớp. Mọi người đều có thể tham gia vào sự kiện mà không lo lắng đến thân phận của bản thân.Và đây là cơ hội để họ trải nghiệm cảm giác của các quý tộc.

Dù cho số lượng người tại thị trấn rất đông, nhưng cũng chỉ có 1 phần sẽ tham gia vào buổi khiêu vũ. Phần vì số lượng nam và nữ không cân xứng, phần vì nhiều người đã trải qua và không còn hứng thú, như đội chú Tulk chẳng hạn. Chỉ có thanh niên, những người trẻ tuổi là còn nhiều nhiệt huyết với việc khiêu vũ thôi.

Con với tôi, tôi cũng cảm thấy khá hồi hộp. Tôi từng tham gia một vài bữa tiệc sang trọng tại các phi thuyền. Cũng từng tham gia khiêu vũ, nhưng lần này mang lại cho tôi cảm giác khác biệt. Một không khí đậm chất trung cổ đang ở xung quanh tôi, ánh đèn ma thuật mờ ảo. Tiếng nhạc du dương từ những người sử hữu Chức nghiệp nhạc công. Một thứ gì đó huyền bí, kích thích tôi. Mang lại cái cảm giác vô cùng khác biệt, chắc nó cũng là lý do khiến tôi trở lên hồi hộp như vậy. Con người ta thường cảm thấy như vậy, khi ở 1 nơi xa lạ. Tôi chuẩn bị mời Bunny lên khiêu vũ, chúng tôi cũng đã tập với nhau rồi, lên tôi nghĩ sẽ khá là suôn sẻ. Nhưng rồi có điều bất ngờ xảy ra.

-Leo. Cậu có thể khiêu vũ với ta không? Từ lâu rồi ta không trải nghiệm cảm giác đó.

Người vừa lên tiếng là Dì Maria, tôi khá là ngỡ ngàng với câu hỏi. Tôi chưa từng nghĩ đến Dì Maria sẽ mời tôi khiêu vũ cùng. Tôi cũng không biết làm thế nào, nên là tôi đứng im 1 lúc.

Lúc này cả Shatya, Bunny đều đẩy tôi đi lên, họ có vẻ không bât ngờ và cả 3 người như đã có sự bàn bạc từ trước. Còn tôi nếu bây giở tôi từ chối, thì chắc chắn là cuộc đời tôi coi như bỏ, cả 3 sẽ giết tôi mất. Trong ngược ngùng tôi cúi chào kiểu quý tộc và mời Dì Maria lên khiêu vũ.

Ngay khi tôi làm động tác đó đã có vô số ánh mắt nhìn về phía tôi. Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra khi tôi làm thế,”Nữ hoàng” của chúng ta luôn là tâm điểm của mọi người. Đặc biệt là vị Kiếm Thánh và các quý tộc đi cùng. Họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này. Và rồi chúng tôi bắt đầu những bước di chuyển đầu tiên. Khá là gượng gạo vị khi khiêu vũ thì sẽ phải tiếp xúc cơ thể. Còn tôi đang không quá thoải mái với việc đó, không phải vì Dì Maria lớn tuổi hơn tôi. Mà là Dì quá đẹp, khiến tôi cảm thấy ngại ngùng. Thực ra chưa bao giờ tôi coi Dì Maria như những bậc trưởng bối cả. Tôi gọi là Dì vì mọi người đều gọi như vậy và cũng do Tiên tộc có tuổi thọ dài hơn con người rất nhiều. Còn vẻ bề ngoài và sắc đẹp đó khiến tôi nghĩ đó là một cô gái chỉ hơn tôi có vài tuổi vậy. Thông thường các buổi khiêu vũ sẽ là hoạt động xã giao, nghĩa là các quý tộc sẽ càng trở lên thân thiết khi họ khiêu vũ cùng nhau. Nhưng cũng có trường hợp sẽ phát sinh tình cảm trong khi khiêu vũ, và cũng chính suy nghĩ đó khiến tôi không cảm thấy thoải mái. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phát sinh cái gì đó với Dì Maria cả.

, Tôi vẫn chưa thể nào tập trung vào việc khiêu vũ . Việc mặt tôi luôn dán sát vào mặt Dì, đôi môi đỏ mọng kia khiến tôi cảm giác mình sắp làm gì đó. Miệng lưỡi của tôi trở lên khô khan. Chiếc vòng ở cổ Dì phát ra thứ ánh sáng màu xanh ma thuật khiến tôi thỉnh thoảng sẽ ngước nhìn xuống dưới. Việc chiếc áo có chiếc cổ rộng khiến tôi đã nhìn những thứ không nên nhìn. Tôi biết là Dì Maria cũng đã biết điều đó, trong ngại ngùng tôi quay ra chố khác và chỉ nhìn mọi người mà thôi. Khi chúng tôi thay đổi tư thế, ngực tôi cũng cảm nhận được gì đó mền mại. Điều chết người là Dì Maria lại không tỏ ra ngượng ngùng gì cả, khuôn mặt Dì vẫn đang rất chăm cú nhìn tôi. CÒn tôi thì đang sắp không chiu nổi rồi và việc đó khiến chúng tôi đang khiêu vũ trong những bước đi đơn giản nhất. Dì Maria có kỹ năng khiêu vũ rất điêu luyện, dù tôi có nhảy theo kiểu nào thì Dì vẫn có thể biến động theo được.

Vì là trung tâm của mọi ánh nhìn lên tôi và Dì Maria được giành cả 1 khoảng không gian rộng giữa đoàn người. Có thế là họ sợ ảnh hưởng đến chúng tôi hoặc là họ muốn có một góc nhìn hoàn hảo để chứng kiến Dì Maria khiêu vũ. Nó cũng giúp tôi quan sát mọi người tốt hơn và tôi nhìn thấy cả Shatya và Bunny đều đã có những anh chàng của riêng mình. Tôi đều biết họ, nhưng tôi nghĩ là Shatya và Bunny đều không thân với họ lắm. Nhưng nhìn họ khiêu vũ kìa, những động tác điêu luyện và họ coi việc tiếp xúc cơ thể là chuyện bình thường. Trong lúc khiêu vũ cả 2 vẫn đang chú ý đến chúng tôi. Và cả hai đều đang nhìn tôi với biểu cảm: “Anh đang làm gì vậy, sao lại nhảy kiểu buồn ngủ đó”. Đặc biệt là Bunny cô ấy liên tục dùng biểu cảm đó với tôi. Khi tập với Bunny , chúng tôi đã nhảy rất tốt. Nhưng khi tiếp xúc với Bunny tôi không cảm thấy gì cả. Cô bé mới có 15 tuổi, với tôi đó vẫn là 1 cô bé mà thôi. Nhưng với 1 thiên thần như Dì Maria thì tôi lại không thể có suy nghĩ khác được.

Nhưng rồi tôi chợt nghe được giong nói của Ann.

-Leo anh hãy tiếp xúc cơ thể với Dì Maria đi. Chiếc vòng cổ đó đang khôi phục năng lượng cho em. Dù không nhiều nhưng em đang cảm nhận nó.

Tin tức vừa rồi vừa tốt,vừa xấu. Tốt là vì Ann khôi phục năng lượng, xấu là vì tôi phải tiếp

xúc cơ thể với Dì thì Ann mới có thể khôi phục năng lượng được. Khi nhìn 2 cô gái khiêu vũ với bạn nhảy 1 cách thoải mái. Thì tôi cũng đã hạ quyết tâm, với tôi mục tiêu số 1 là Đưa Ann trở về với sức mạnh ban đầu. Vì vậy tôi sẽ không ngại ngùng nữa, miễn là việc này giúp Ann khôi phục được năng lượng. Và tôi cũng nghĩ rằng chắc lâu rồi Dì không khiêu vũ nên mới chọn tôi và chắc tôi cũng là thành viên nam duy nhất của Quán Cây Phong mà thôi. Mà tôi cũng chưa ảo tưởng đến mức suy nghĩ là Dì sẽ thích tôi đâu. Vừa có động lực vừa nghĩ thông suốt, tôi bắt đầu những động tác táo bạo hơn, tiếp xúc với Dì nhiều hơn để Ann có thể khôi phục nhiều nhất có thể. Tôi không biết rằng Dì có biết chiếc vòng đang chuyền năng lượng sang tôi hay không. Ann thông báo rằng chiếc vòng chủ động chuyền năng lượng để Ann khôi phục, chứ Ann không hút lấy chúng. Khi chú ý đến sắc mặt của Dì tôi vẫn không cảm thấy có gì thay đổi cả. Thực ra là có nhưng là ở khoảng thời gian trước đó khi tôi vẫn đang di chuyển chậm, tôi thấy Dì cười có vẻ Dì đang rất vui vẻ với điều gì đó.

Lần này chúng tôi là trung tâm đúng nghĩa, việc các điệu nhảy táo bạo được sử dụng khiến mọi người đang trố mắt nhìn. Đặc biệt là đám quý tộc, họ vẫn đang chăm chú nãy giờ. Họ không tham gia khiêu vũ, vì nhóm họ chỉ có đang ông va quý tộc thường sẽ không khiêu vũ với những người không cùng đẳng cấp. Trong những lần trước họ sẽ nói chuyện với Dì Maria, nhưng lần này Dì đang khiêu vũ cùng với tôi. Thế là họ cứ đứng ở đấy nãy giờ. Sau ngày hôm nay cái tên của tôi sẽ khắc sâu vào tâm trí của họ.

Bạn đang đọc Lạc Vào Runeterra sáng tác bởi xduc9x1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xduc9x1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.