Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu bị biếm lãnh cung!

Phiên bản Dịch · 1321 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Bệ hạ, thái tử tự ý thả yêu nữ nước khác, cần phải nghiêm trị!"

"Bệ hạ, thái tử hoang dâm vô đạo, cần phải nghiêm trị!"

"Bệ hạ, mời phế bỏ thái tử, biếm lãnh cung!"

"Bệ hạ, thái tử vô đức, xin phế biếm lãnh cung!"

Trong đại điện thảo luận chính sự, văn võ bá quan đều tề tụ ở đây, sắc mặt nguyên một đám vô cùng nghiêm túc thỉnh cầu bệ hạ phế thái tử đương triều.

Hoàng đế Vũ Hóa thần triều ngồi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế nhìn về phía vị thái tử đã bị phế tu vi, đang mơ mơ màng màng, lạnh lùng nói: "Chuẩn, tước đoạt ngôi vị thái tử của Lận Cửu Phượng, biếm lãnh cung, không có thánh chỉ không được ra ngoài!"

...

Từng tiếng quát lớn lãnh khốc quanh quẩn bên tai Lận Cửu Phượng. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đã bị bắt giữ đưa tới trước cửa lãnh cung.

"Đã xuyên qua!"

"Hiện tại ta là thái tử Vũ Hóa thần triều Huyền Hoàng đại thế giới, Lận Cửu Phượng!"

"Ba ngày trước, bởi vì tiền thân tự ý thả yêu nữ địch quốc, vua dân tức giận, bắt thái tử vào đại lao, hôm nay thẩm lí và phán quyết. Mà hôm nay ta cũng chuyển kiếp tới."

Lận Cửu Phượng không khỏi cười khổ, xuyên việt thành thái tử, còn là một thế giới tu hành giả cường thịnh. Theo lý, hắn vốn nên nhất phi trùng thiên.

Nhưng người nào có thể nghĩ tới, chỉ chớp mắt hắn đã bị tước đoạt ngôi vị thái tử, biếm lãnh cung, vui buồn bị tráo đổi chỉ trong nháy mắt.

Ở thế giới này, thái tử bị phế, bị biếm lãnh cung, tất cả đều có nghĩa đời này Lận Cửu Phượng không thể xoay người.

Tòa cung điện trước mắt tường viện sứt mẻ, ngay cả gạch cũng lộ ra, nơi chân tường còn có cỏ dại ló đầu, không ai thu dọn.

Hai con sư tử đá ngoài cửa cũng đã bị chặt đứt nanh vuốt, phối hợp với bóng lưng tiêu điều của Lận Cửu Phượng, có mấy phần thê lương.

Cách đó không xa, thống lĩnh ngự lâm quân thở dài nói: "Vốn đang làm thái tử tốt đẹp, lại vì một yêu nữ mà rơi vào kết quả như vậy, thật đáng buồn đáng tiếc."

"Nghe nói yêu nữ kia là thánh nữ Đại Yến triều, thiên sinh dị tượng, cực kỳ xinh đẹp. Tục truyền tầng lớp cấp cao của Văn Ma môn và Đạo môn đều muốn cưới nàng. Vị thái tử này của chúng ta có trúng chiêu cũng là chuyện có thể hiểu được." Phó thống lĩnh nói.

"Nói thì nói thế, nhưng hắn vốn nên trở thành bệ hạ kế nhiệm, quản lý triều chính, thống suất vạn dân, mà không phải cả đời ở lại trong lãnh cung này." Thống lĩnh ngự lâm quân nói.

"Cũng đúng, thái tử tính cách ôn hòa, nho nhã lễ độ, hơn nữa thiên phú cực tốt, cộng thêm hắn có huyết mạch hoàng tộc, tiền đồ vô lượng. Nhưng hiện tại lại biến thành như vậy cũng đáng tiếc." Phó thống lĩnh lắc đầu đáng tiếc nói.

"Trong bao nhiêu năm này, người tiến vào lãnh cung sẽ có hậu quả gì hẳn ngươi cũng nhìn được." Thống lĩnh ngự lâm quân thở dài nói.

"Đúng vậy, lãnh cung này rất nổi tiếng." Lúc này phó thống lĩnh mới nhớ tới chuyện xưa nơi đây.

Ba năm trước, Giả quý phi xen vào chính sự, bị đày vào lãnh cung này. Ba tháng sau nàng dung nhan tiều tụy, lớn tiếng kêu oan mà chết.

Mười năm trước, tam hoàng tử bất mãn vì ngôi vị thái tử rơi vào tay Lận Cửu Phượng, liên hợp với mấy đại thế gia phát động chính biến, bị biếm vào lãnh cung. Không tới nửa năm đã kêu rên chí tử.

Ba mươi năm trước, bệ hạ kế vị, biếm ba vị hoàng huynh của mình vào lãnh cung, chịu khổ năm năm, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết.

Lãnh cung này đã chứng kiến không biết bao nhiêu người thua trong các cuộc đấu tranh hoàng thất Vũ Hóa thần triều, mỗi một vị đều không thể sống lâu.

Hiện tại Lận Cửu Phượng bị biếm vào lãnh cung, có thể dự đoán được tương lai của hắn cũng sẽ không tốt lắm.

Đoạn đối thoại của phó thống lĩnh Lận Cửu Phượng nghe hết toàn bộ. Hắn ngẩng đầu nhìn lãnh cung khổng lồ trước mắt.

"Lẽ nào sau này ta cũng sẽ có kết quả như vậy?" Lận Cửu Phượng rất không cam lòng.

【 Có muốn đánh dấu(1) trước cửa lãnh cung? 】

(1) Đánh dấu lưu: Thể loại truyện điểm danh nhận quà hằng ngày.

Bỗng nhiên có một hàng chữ xuất hiện trước mắt Lận Cửu Phượng. Con ngươi hắn co rụt lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Kim thủ chỉ!

Mặc dù chậm nhưng đã đến.

"Đánh dấu!" Lận Cửu Phượng nói ngay.

【 Đánh dấu trước cửa lãnh cung, khen thưởng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật! 】

Lại có một hàng chữ xuất hiện trước mắt Lận Cửu Phượng. Trong óc hắn xuất hiện một bộ tuyệt thế kiếm pháp hoàn chỉnh.

"Ta có thể đánh dấu vô hạn không?" Lận Cửu Phượng kinh hỉ hỏi.

【 Một ngày có thể đánh dấu một lần, đánh dấu ở nơi khác nhau sẽ nhận được vật khen thưởng khác nhau, nơi càng nguy hiểm khen thưởng càng lớn. 】

【 Có nơi chỉ có thể đánh dấu một lần, có mà nơi có thể đánh dấu nhiều lần, chỉ có điều khen thưởng sẽ giảm đi từng bậc từng bậc. 】

Hàng chữ giải thích không ngừng xuất hiện trước mắt Lận Cửu Phượng. Ánh mắt hắn trong rõ, lo lắng sợ hãi trong lòng cũng nháy mắt biến mất.

"Đây là một thế giới cực kỳ đáng sợ, tuy rằng ta là thái tử, nhưng lúc trong đại lao đã bị phế tu vi. Hiện tại vừa vặn có thể yên lặng đánh dấu trong lãnh cung này."

"Thế giới này tu hành giả cường đại có thể dùng sức một người diệt một quốc gia, có người có thể một kiếm khai thiên, có người khấu kiếm vấn tiên môn..."

"Hiện tại ta đã trở thành tồn tại vạn người phỉ nhổ. Đã như vậy, ta cũng không ngại ở chỗ này an tĩnh đánh dấu, thẳng đến vô địch lại ra ngoài đi thăm thú một chút."

Trong lòng Lận Cửu Phượng nghĩ kỹ cuộc sống tương lai của mình, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt.

Hắn xoay người nói với thống lĩnh ngự lâm quân: "Hiện tại ta sẽ đi vào, các ngươi trở về đi."

Thống lĩnh ngự lâm quân ngơ ngác hỏi thăm: "Chính ngài chủ động yêu cầu đi vào?"

Ở trước cửa lãnh cung, bất luận là ai cũng sẽ kêu trời trách đất, chết sống không chịu đi vào, cuối cùng vẫn phải cần bọn hắn khiêng vào.

Nào có ai giống Lận Cửu Phượng, tự chủ động yêu cầu đi vào như thế?

Lận Cửu Phượng nở nụ cười, hỏi: "Lẽ nào ta không muốn thì có thể không vào sao?"

Hiện tại hắn không có tu vi, lại bị vua dân Vũ Hóa thần triều chán ghét, có thể nói là trời đất bao la, chỉ có lãnh cung này mới là chỗ cho hắn an thân.

Thống lĩnh ngự lâm quân không còn lời nào để nói, chỉ có thể ôm quyền: "Mạt tướng nhìn theo thái tử đi vào, sau đó lại rời đi."

Bạn đang đọc Lãnh Cung Đánh Dấu Tám Mươi Năm, Ta Cử Thế Vô Địch (Dịch) của Nữ Hài Na Yêu Khả Ái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.