Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 7008 chữ

“Bà không cần cãi nhau lớn tiếng như vậy, Tiểu Hàm sẽ nghe thấy đó.”

“Làm chi lại lo lắng con gái mình nghe được, ông sợ con gái mình biết ba nó ở bên ngoài ngoại tình sao?”

“Bà rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần đây, tôi không có ngoại tình ở bên ngoài.”

“Hừ, cho dù ông không có ngoại tình ở bên ngoài nhưng ông vẫn còn yêu bạn gái cũ của mình phải không?”

“Việc đó vốn là việc của quá khứ.”

“Nếu ông còn yêu người ta như vậy thì đi tìm cô ta đi, đi đi a!”

“Đủ rồi, tôi không muốn cãi nhau với bà nữa.”

“La Chính Hiền, ông đứng lại đó cho tôi, tôi còn chưa có nói xong……”

Tại sao cô lại mơ thấy chuyện cha mẹ trước đây cãi nhau?

Sáng sớm, La Duẫn Hàm đang ở trong phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm, đối với giấc mộng tối hôm qua có một chút cảm thấy kinh ngạc bởi vì đã lâu lắm rồi cô chưa từng mơ thấy cha mẹ.

Từ khi cô có trí nhớ cho tới nay, cha mẹ cô hầu như không có ngày nào không cãi nhau, năm ấy lúc cô tám tuổi, bọn họ xảy ra tai nạn mà tử vong, theo những lời người chứng kiến nói lúc ấy ở trong xe hai người tựa hồ vẫn là đang cãi nhau……

Nhướng mi suy nghĩ, vì sao cô lại nằm mơ thấy chuyện trước kia? Chẳng lẽ lại liên quan đến việc ông nội đột nhiên sắp xếp cho cô và Lương Tín Dân nhị công tử ngân hàng ăn cơm với nhau sao? Hay là trong tiềm thức của cô, sợ hãi rằng bản thân buôn bán đám hỏi như vậy cuối cùng sẽ có kết cục bất hạnh giống như cha mẹ sao? Một màn kia nhìn giống như là một bữa ăn cơm đơn giản, tuy cô biết rằng đây là cuộc gặp mặt thân cận nhưng đối với việc ông nội tự chủ trương an bài, cô cũng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Sau mười phút đồng hồ, cô nhìn bản thân ở trong gương, một thân tây phục chỉnh tề vừa đơn giản lại lưu loát sau đó cô đem những lọn tóc xoăn dài bới lên. Cô luôn luôn không thích diện mạo của mình quá mức thanh tú, làm như thế này sẽ khiến cho người khác có thể nhìn thấy cô trưởng thành và giỏi giang hơn.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, La Duẫn Hàm tự cổ vũ bản thân ở trong gương: “Hôm nay cũng phải cố gắng làm việc.”

Mỉm cười cầm lấy tài liệu, cô bước ra khỏi phòng.

Sau khi xuống lầu, Cảnh thúc quản gia liền đến chào buổi sáng với nàng. “Tiểu thư, chào buổi sáng.”

Cảnh thúc làm tài xế lái xe cho La gia cũng gần sáu mươi năm nhưng sau đó bởi vì tuổi già sức yếu nên mới tiếp nhận làm quản gia.

“Cảnh thúc, chào buổi sáng.” La Duẫn Hàm mỉm cười, đưa tay đặt tập tài liệu ở trên ghế sô fa trong phòng khách sau đó mới đi đến nhà ăn.

Bước vào nhà ăn, vẫn bình thường như mọi ngày, ông nội cô đã sớm ngồi ở bên trong.

“Ông nội, chào buổi sáng.” La Duẫn Hàm vừa nói vừa an vị vào chỗ ngồi, bữa sáng của cô đã sớm chuẩn bị xong. Ngoại trừ hằng ngày đi làm việc hoặc ngẫu nhiên có ngày nghỉ cô sẽ đi đâu đó với bạn tốt là Uông Tử Thiên nhưng thời gian bắt đầu bữa sáng vẫn là bảy giờ năm mươi phút.

“Ừ.” La Dung Tam vẻ mặt nghiêm túc trả lời lại. Năm nay ông đã bảy mươi lăm tuổi, tuy đã có tuổi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như trước, bộ mặt gầy gò ốm yếu vì đã từng bị bệnh nhưng đường cong vẫn kiên nghị có thể nhìn thấy được ông là một người rất có nghị lực.

Sau khi ông ăn đồ ăn xong lại hỏi: “Ông nghe nói rằng tầng cao nhất của công ty bách hóa đang sửa chữa, cháu lại không nghe đề nghị của quản lí lại cùng với một nhà thiết kế sư gian danh tiểu tốt kí hợp đồng, có phải không?”

La Duẫn Hàm tay đang cầm nĩa thức ăn đột nhiên dừng lại. “Dạ.”

Năm trước, ông nội bởi vì trái tim có vấn đề nên đã về hưu, đưa tập đoàn Nhân Anh do một tay ông thành lập giao cho cô quản lý, hai mươi bảy tuổi trở thành tổng tài tập đoàn Nhân Anh như cô nhất thời trở thành tiêu điểm cho giới truyền thông.

Tập đoàn Nhân Anh là từ ngành dệt may mà thành lập, hiện nay ngoại trừ công ty mẹ Nhân Anh làm dệt may, thật ra còn có hai gian khách sạn sáu sao lớn, một gian khách sạn ngắm cảnh cùng với một gian công ty bách hóa, còn xây dựng một gian lớn làm siêu thị mua sắm.

Vừa mới quyết định buổi chiều ngày hôm qua, hôm nay ông nội liền hỏi, tuy rằng ông nội đã muốn về hưu nhưng cô biết rõ bộ phận quản lí công ty cũng phải có chủ quản, thói quen vẫn là mọi chuyện đều báo cáo cho ông nội.

Cô không ngại bộ phận quản lí làm như vậy bởi vì cô biết bọn họ đối với cái nhìn của cô giống như đối với người bên ngoài, thủy chung vẫn luôn ôm theo nghi ngờ. Cô không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ biết là bản thân phải cố gắng làm việc, dùng hết thực lực chứng minh cho mọi người xem, cho dù không phải là đàn ông, cô cũng có thể làm việc tốt như họ.

“Vì sao cháu lại cùng công ty nhỏ tên tuổi không rõ như thế hợp tác?” La Dung Tam muốn biết nguyên nhân vì sao mà cháu gái mình lại hạ quyết định như vậy.

Đối mặt với chất vấn của ông nội, La Duẫn Hàm vẻ mặt nghiêm trang, thật sự trả lời. “Tuy rằng công ty thiết kế Lập Hàn không phải là một công ty có quy mô lớn, nhưng thiết kế sư bọn họ đưa tới lại vô cùng chuyên nghiệp, tạo ra những bản thiết kế đầy nét truyền thống, thiết bị chu đáo đạt yêu cầu về hiện đại hóa, phong cách đơn giản lại có chất nghệ thuật. Cháu đã xem qua những tác phẩm trước đó của bọn họ, đều thực xuất sắc, cháu tin tưởng giao cho bọn họ, có thể tạo ra lợi nhuận khiến ai cũng phải sửng sốt.”

Trước đó, cô đã cùng người phụ trách thiết kế sư Tương Lập Hàn gặp mặt, hai người nhất kiến như cố, có cùng ý tưởng, cả hai đều thích thiết kế sư người nước ngoài, bởi vậy cô mới quyết định cùng anh hợp tác.

Kỳ thật, cô cũng thích thiết kế sư trong nước nhưng vẫn cảm thấy chính mình có thể tự thiết kế căn phòng là chuyện rất thoải mái, nhưng bởi vì ông nội hy vọng cô quản lí xí nghiệp cho nên cô chỉ có thể buông tha cho giấc mộng làm nhà thiết kế, nhưng cô vẫn mua rất nhiều sách liên quan đến mà đọc.

Cô không phải không biết công ty thiết kế mà Hoàng quản lí đề cử lần này chính là công ty của con rể hắn, đối phương tựa hồ nghĩ rằng dự án này công ty cô không hề quan tâm đến cho nên không chỉ thiết kế thô sơ qua loa mà giá cả cũng rất cao. Nhưng nếu cô không chọn bản kế hoạch của con rể Hoàng quản lí thì cô sẽ cứng rắn không nói thêm gì nữa.

La Dung Tam đưa mắt nhìn cháu gái. “Lần này liền nghe theo quyết định của cháu đi, nhưng lần sau ông hy vọng cháu có thể tham khảo ý kiến của Hoàng quản lí một chút, bọn họ theo ông rất nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất phong phú.”

“Cháu đã biết.” Xem ra ông nội đối với năng lực của cô vẫn là không thể hoàn toàn tin tưởng.

“Đúng rồi, thời điểm nghỉ ngơi cháu cũng không cần luôn đi chơi với nha đầu Uông gia kia, cháu hẳn là nên dành nhiều thời gian một chút hảo hảo ở chung với Tín Dân, ông tính tìm một thời gian nào đó dẫn cậu ta về nhà ăn cơm.”

Nghe thấy ông nội nhắc tới Lương Tín Dân, tâm tình La Duẫn Hàm liền trở nên trầm trọng, con mắt lóe sáng cũng ảm đạm hơn rất nhiều. “Ông nội, cháu chỉ xem Tín Dân là bạn bè mà thôi, cháu đối với anh ta không hề có cảm giác đặc biệt nào.”

“Cho nên không phải ông muốn cháu tìm thời gian nhiều một chút ở chung cùng Tín Dân sao? Ở chung với nhau lâu, tự nhiên sẽ có tình cảm.”

Ở chung với nhau lâu sẽ có cảm tình ư? Giống như cha mẹ cô ở chung với nhau sao? “Ông nội, cháu sẽ không cùng Lương Tín Dân kết hôn.” La Duẫn Hàm nói thẳng ra suy nghĩ của bản thân.

Trên mặt La Dung Tam không hề có một chút hờn giận. “Tín Dân có cái gì không tốt sao? Nhân phẩm gia thế đều rất tốt, theo ý của ông, cậu ta là người chồng lý tưởng nhất. Ông nghĩ thêm vài tuần lễ đi, ông sẽ mời Tín Dân về nhà làm khách.”

“Ông nội……”

“Việc này liền quyết định như vậy đi!”

Nắm chặt nĩa ăn trong tay, tâm tình La Duẫn Hàm kịch liệt phập phồng, đương nhiên cô biết một khi ông nội quyết định chuyện gì thì sẽ không có khả năng thay đổi, ý ông chính là muốn cô tương lai kết hôn với Lương Tín Dân sao?

Không, cô không cần một hôn nhân mà không có tình yêu như vậy.

“Cháu ăn no rồi, cháu đi làm đây.” Mất hết khẩu vị, cô buông đồ ăn trong tay xuống, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Đi ra khỏi nhà ăn, tâm tình La Duẫn Hàm liền trở nên phiền muộn, kỳ thật chuyện gì cô đều có thể nghe theo ông nội, duy nhất chuyện hôn nhân đại sự, cô muốn bản thân mình tự quyết định.

Có lẽ là do hôn nhân không hạnh phúc trước đây của cha mẹ đã gây cho cô ấn tượng quá sâu sắc, cha cô từng yêu một người con gái, nhưng bởi vì đối phương không có gia thế bối cảnh, cho nên mới bị ông nội phản đối, sau khi chia rẽ bọn họ, ông nội liền an bài cha cô kết hôn với mẹ cô xuất thân giàu có, kết quả là, nói một tràng hôn nhân kia là một cơn ác mộng đáng sợ e là còn không đủ.

Lương Tín Dân diện mạo không kém, hào hoa phong nhã, nhưng cô đối với anh một chút cảm giác cũng không có, hơn nữa ở trong lòng cô sớm đã có người thực sự thích.

Tuy rằng cô chưa từng cùng người kia nói chuyện nhiều, ngay cả cơ hội tỏ tình cũng không có, thậm chí đã hơn nhiều năm không có gặp qua đối phương, nhưng cho dù khả năng cô ở cùng một chỗ với người kia chỉ đạt 1% thôi, cô vẫn không muốn đáp ứng hôn nhân do ông nội tự mình an bài.

“Tiểu thư, tập tài liệu của cô.” Cảnh thúc đưa tập tài liệu cho cô.

“Cám ơn ông, Cảnh thúc.”

“Tiểu thư, thỉnh cô không cần cùng lão gia tức giận, lão gia tuổi lớn, tôi nghĩ ông ấy chính là lo lắng cho cô thôi, cho nên mới muốn thay tiểu thư tìm một người chồng có thể dựa vào giúp cô quản lí sự nghiệp.”

“Cháu đã biết, Cảnh thúc, cháu đi làm đây.” Làm sao cô lại không hiểu rõ dụng tâm của ông nội chứ? Cô khẽ thở dài, bắt đầu ra ngoài cửa chuẩn bị đi làm.

**

Sau khi La Duẫn Hàm đến công ty liền bắt đầu một ngày làm việc bận rộn, căn bản là không có thời gian tâm tư nghĩ đến chuyện khác, thẳng đến khi bạn tốt Uông Tử Thiên gọi điện thoại cho cô, cô mới biết được đã muốn đến giờ tan tầm.

Nếu Tử Thiên biết ông nội muốn cô không nên ở cùng một chỗ với cô ấy, khẳng định sẽ kịch liệt phản đối, bởi vì kỳ thật tất cả đều do chính bản thân cô chạy đi tìm Tử Thiên, bám lấy người bạn tốt này.

Bởi vì liên quan đến gia thế cho nên ông nội luôn xem qua danh sách bạn bè qua lại của cô, cho nên phần lớn thời gian cô không có nhiều bạn bè lắm, bạn tốt thì không có nhiều, trong đó cô và Tử Thiên có cảm tình tốt nhất, có lẽ là hai nhà gia thế bối cảnh giống nhau cho nên Tử Thiên cũng xuất thân hào môn, gia đại nghiệp lớn, bởi vậy quen biết với nhau từ trung học cho đến bây giờ, các cô đã là bạn bè hơn mười năm.

Khác biệt lớn nhất giữa cô và Tử Thiên chính là, ngoại trừ cha mẹ Tử Thiên vẫn còn khoẻ mạnh, ngoài ra còn có năm vị thúc thúc bá bá, phía trên Tử Thiên còn có ba vị anh trai, cô đã từng hỏi qua, bởi vì Uông gia phần lớn đều là đàn ông, bởi vậy cho dù phụ nữ bình thường cũng không có địa vị, phải trở thành vật hi sinh cho đám hỏi gia tộc, tỷ tỷ của Tử Thiên chính là bị như thế. Bởi vậy sau khi tốt nghiệp đại học, Tử Thiên liền sớm chuyển ra khỏi nhà sống một mình, bản thân làm việc kiếm tiền nuôi sống chính mình, không khác gì thiên kim bỏ nhà trốn đi.

“Duẫn Hàm, buổi tối ngày mai có rảnh không?” Trong điện thoại, giọng điệu của Uông Tử Thiên có vài phần thần bí.

“Có chuyện gì không? Chẳng lẽ cậu còn muốn mình cùng cậu đi gặp mặt bạn học cũ sao? Lần trước mình đã nói qua, mình không muốn đi.” Cho dù ngày mai là thứ sáu nhưng công tác của cô vẫn còn một đống.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô cùng Tử Thiên đồng thời tiếp tục học lên trên, đều để tóc ngắn, Tử Thiên cá tính hoạt bát là học trò của hội phó hội trưởng, cho nên sau khi tốt nghiệp, mỗi lần có tổ chức họp mặt Tử Thiên đều tham dự, mà mấy tháng gần đây, Tử Thiên lại tự tiện thay cô đăng ký tham gia hội gặp mặt bạn học cũ năm nay.

“Ngày mai cậu nhất định phải tham dự hội gặp mặt bạn học cũ, bằng không cậu nhất định sẽ hối hận.”

“Cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”

“Mình đã ám chỉ đến như vậy rồi mà cậu còn không biết sao?”

Những lời vừa rồi là ám chỉ ư? La Duẫn Hàm không hiểu rõ ràng lắm. “Cậu có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Suốt thời gian trung học, bởi vì cảm tình của cô và Tử Thiên thật sự rất tốt, làm cái gì cũng đều làm cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm trưa, cùng nhau đi toilet, cùng nhau mua đồ uống, bởi vậy lúc ấy hình như có vài bạn học còn nghi ngờ rằng tình cảm của hai người vốn không hề đơn giản. Các cô cũng nghe được loại tin đồn này, lúc ấy hai người còn cười ha ha nữa.

Người nói những lời này, khẳng định là không hiểu rõ các cô, Tử Thiên yêu mãnh nam đầy cơ bắp, đây là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa cũng bởi vì không tìm thấy được hình dạng giống mãnh nam làm bạn trai, cho nên đơn giản liền trở thành tác giả tiểu thuyết tình yêu, chính mình tự tay viết chuyện xưa, còn nhớ rõ có một tác phẩm của Tử Thiên giống như viết về chuyện tình yêu giữa một thiên kim tiểu thư cùng với một kiến trúc sư mãnh nam. Về phần bản thân cô, sau đó cũng có đối tượng trong lòng.

Uông Tử Thiên còn chưa nói xong, liền ho khụ vài tiếng.

“Tử Thiên, cậu có phải hay không bị cảm? Có đi bác sĩ chưa?” Vừa mới nãy cô còn cảm thấy âm thanh của Tử Thiên có chút khàn khàn, bộ dáng nghe qua giống như là đang bị cảm cúm.

“Khụ, mình không sao, chính là cảm mạo nhỏ mà thôi, mình có uống thuốc rồi, ngày mai thì liền khỏe.” Nói xong, Uông Tử Thiên tặc tặc cười ra tiếng, sau đó nói: “Mình nói cho cậu nghe, vừa mới nãy mình nhìn thấy danh sách tham dự gặp mặt, phía trên còn có viết tên Tề Diệc Vĩ!”

Nghe được ba chữ kia, trong lòng La Duẫn Hàm liền chấn động, bản thân lại không hiểu vì sao bắt đầu khẩn trương lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một chút nhợt nhạt đỏ ửng. “Có thật không vậy?”

Tề Diệc Vĩ, đại học trưởng của học viện các cô, khi cô vừa mới vào trường thì đã nghe được câu chuyện vĩ đại của học trưởng này. Đã từng, cô cũng giống như bao nữ sinh khác, vụng trộm thích anh, chính là ngẫu nhiên nhìn thấy anh ở thư viện cũng đã đủ vui mừng…… La Duẫn Hàm đưa bàn tay nhỏ bé vỗ về ngực, cho tới bây giờ, cô vẫn còn có thể cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch khi nhìn thấy Tề học trưởng.

Tề học trưởng không chỉ có bộ dáng tuấn tú, thành tích cũng thực vĩ đại, nghe nói rất nhiều bạn học nữ tỏ tình với anh, nhưng đều bị học trưởng lấy việc học tập làm trọng mà từ chối, mà lúc ấy tân sinh viên năm nhất như cô, căn bản ngay cả cơ hội cùng anh nói chuyện cũng không có, sau đó, học trưởng liền đi trao đổi học sinh ở Mỹ.

Đó là lần đầu tiên cô thích một người như vậy.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cho dù đã rời khỏi trường học nhưng cô vẫn thường xuyên nhìn thấy tên của Tề học trưởng trên rất nhiều tạp chí, bởi vì anh đã trở thành một bác sĩ khoa tim vĩ đại.

“Đương nhiên là thật, mình luôn hỏi mãi người tổ chức, Tề học trưởng thật sự muốn tham gia hội bạn học cũ năm nay.”

Hội gặp mặt bạn học cũ tổ chức nhiều năm như vậy, mấy năm trước Tề học trưởng không hề tham gia qua, đột nhiên năm nay lại muốn tham gia ư? La Duẫn Hàm khó hiểu suy nghĩ.

Uông Tử Thiên bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Còn nữa, mình cũng hỏi thăm qua, Tề học trưởng trước mắt vẫn chưa có bạn gái.”

“Cậu hỏi chuyện như vậy làm gì chứ?” La Duẫn Hàm có chút ngượng ngùng nói, cũng biết bạn tốt là vì cô mới hỏi thăm. Nhưng khi nghe được anh không có bạn gái, thực sự làm cho cô có cảm giác nhẹ nhàng thở ra.

Cô không biết bản thân mình đang khẩn trương vì cái gì, Tề học trưởng có bạn gái hay không, hẳn là cùng cô một chút quan hệ cũng không có, bởi vì học trưởng căn bản không hề biết đến cô.

“Duẫn Hàm, cậu liền thừa dịp lần này tỏ tình với Tề học trưởng đi.”

“Cái gì? Tỏ tình ư?” Đối với đề nghị của bạn tốt, La Duẫn Hàm không khỏi ngạc nhiên.

“So với bộ dạng ngây ngốc thích người ta như vậy, khổ nỗi là người ta lại không biết, không bằng rõ ràng một chút tỏ tình với anh ta, nếu bị cự tuyệt, cậu liền hoàn toàn quên anh ta đi, sau đó một lần nữa đi thích người khác.” Uông Tử Thiên cá tính thẳng thắn, nói chuyện cũng giống như vậy.

Thay vì lưu luyến không buông tình cảm không có cơ hội đơm hoa kết trái, không bằng hung hăng bỏ nó đi, mặt khác đi tìm kiếm một mầm mống mới trồng hoa, mới có thể nở rộ ra tình cảm yêu đương xinh đẹp, được lắm, liền đem chuyện này trở thành quyển sách tiếp theo của cô vậy.

Đối với lời nói của bạn tốt, La Duẫn Hàm chính là cười khổ, bởi vì điều kia căn bản là không thể thực hiện được. “Tề học trưởng anh ấy căn bản không biết đến mình, đột nhiên có người xa lạ hướng cậu tỏ tình, cậu sẽ không cảm thấy đối phương rất kỳ quái sao?”

“Cậu yên tâm đi, buổi tối ngày mai mình sẽ tìm cơ hội để cho hai người nhận thức.”

“Câu không cần……”

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì, hết thảy đều giao cho mình. Tóm lại, đúng tám giờ đêm mai phải có mặt tham dự.” Sau khi hoàn thành công việc mai mối, Uông Tử Thiên liền tắt điện thoại.

Thật sự không có vấn đề sao?

Sau khi bạn tốt tắt điện thoại, La Duẫn Hàm mới nhớ tới vừa rồi cô hình như chưa trả lời Tử Thiên bản thân đêm mai có thể đi tham gia hội bạn học cũ được hay không, nhưng điều này tựa hồ không quan trọng, bởi vì hiện tại, buổi tối của cô mới thực sự bắt đầu.

Có thể hay không nhận thức Tề học trưởng, kỳ thật không hề quan trọng như vậy, cho dù cô vẫn như cũ chính là một nhân vật Giáp qua đường cũng không có việc gì, nhưng cô vẫn khát vọng gặp lại vị học trưởng này một lần.

Không có mục đích gì đặc biệt, đương nhiên càng không thể giống như Tử Thiên nói thẳng thắn tỏ tình với anh, cô chính là chỉ đơn thuần muốn gặp lại anh mà thôi.

**

Tuy rằng Uông Tử Thiên rất muốn mai mối cho bạn tốt, nhưng vài giờ sau khi Duẫn Hàm tan tầm muốn gọi điện cho Tử Thiên nhưng người nghe điện thoại lại là Uông bá mẫu, đối phương báo cho cô biết là Tử Thiên đang ở trong bệnh viện, bởi vì cảm mạo nhỏ thiếu chút nữa biến thành viêm phổi.

Nghe được Tử Thiên đang ở trong bệnh viện, La Duẫn Hàm lập tức chạy đến xem cô. Nghe nói cô sốt cao đến gần bốn mươi độ, may mắn là Uông bá mẫu có việc mới đến nhà trọ tìm cô, liền chạy nhanh đưa cô đến bệnh viện.

Thấy Tử Thiên đang mơ mơ màng màng còn lo lắng cho cô, sợ bản thân hại cô không thể đi hội bạn học cũ, cũng không thể tỏ tình, La Duẫn Hàm vừa cảm thấy giận dữ vừa buồn cười. Thật là, cô vốn không muốn tỏ tình, hơn nữa điều Tử Thiên nên chân chính lo lắng chính là chờ ngày mai khi cô ấy tỉnh lại, lỗ tai sẽ bị Uông bá mẫu nói đến dài ra mới thôi.

Tuy rằng Tử Thiên còn đang hôn mê, nhưng đã muốn hạ sốt, sau đó La Duẫn Hàm mới chào tạm biệt Uông bá mẫu, khi đi ra ngoài phòng bệnh đã hơn chín giờ tối.

Cô không có khả năng một người đi tham gia hội bạn học cũ, hơn nữa thời gian cũng đã trễ. Nhẹ nhàng chậm chạp thở dài, coi như việc tham dự hội bạn học cũ thất bại rồi, không thể gặp lại Tề học trưởng, không khỏi làm cho cô cảm thấy có chút thất vọng, nhưng đáng được ăn mừng chính là Tử Thiên không có việc gì.

Có lẽ cô và Tề học trưởng không có duyên phận đi. La Duẫn Hàm mới nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đàn ông đang di chuyển phía sau cô y tá, cô liền hoàn toàn ngây người.

Tề học trưởng ư?

Gạt người, điều này làm sao có thể được, Tề học trưởng cư nhiên xuất hiện ở trước mặt cô ư? La Duẫn Hàm không thể tin được, cô cố gắng đưa tay dụi dụi hai mắt xinh đẹp, sau khi xác nhận thân ảnh trước mắt cũng không có biến mất, hồi hộp trong lòng rất nhanh nhảy dựng lên.

Cầm tập tài liệu trong tay, con mắt trong suốt cũng nhiễm thượng vài phần thần sắc xúc động, có thể tiếp tục kinh ngạc, nhưng cô sẽ không nhìn lầm người đàn ông ở trong lòng của mình. Tuy rằng rất nhiều năm không thấy nhưng người đàn ông này vẫn như cũ cao lớn anh tuấn, khí chất nho nhã kia làm bao người thích, khiến cho người ta liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, tim cô đập nhanh hơn, hô hấp cũng như vậy.

Thật sự không hề nghĩ tới ở trong bệnh viện này sẽ nhìn thấy Tề học trưởng, tuy rằng nơi này là một bệnh viện lớn, nhưng không khỏi cũng quá trùng hợp đi, còn nữa, anh không phải nên đi tham gia hội bạn học cũ sao?

Cô ngây ngốc nhìn người trong lòng mình, anh vẫn như trước anh tuấn, chính là không biết đang cùng ai nói chuyện điện thoại, lại có vẻ như đang bàn bạc chuyện gì đó, bởi vì giờ phút này vẻ mặt của anh thoạt nhìn giống như có chút mất mát……

“Cô ấy không có tham dự ư?”

“Đúng vậy, mình tới tới lui lui nhìn rất nhiều người rồi, thật sự không có nhìn thấy La Duẫn Hàm, cô ấy là một danh nhân gì đó, rất dễ nhận ra, nhưng mình thật sự không có nhìn thấy cô ấy ở hội trường.”

“Phải không?” Tề Diệc Vĩ giọng điệu trầm thấp khó nén được thất vọng. Giờ phút này cùng anh nói chuyện điện thoại, chính là bạn bè tốt thời đại học của anh, cũng là người chủ trì hội gặp mặt lần này.

“Diệc Vĩ, cậu làm sao mà quen biết La Duẫn Hàm vậy?”

“Rất sớm trước kia liền nhận thức.”

“Cậu sẽ không nên là vì biết cô ấy năm nay cũng muốn tham gia hội bạn học cũ, cho nên mới quyết định tham gia chứ?” Không lâu trước đó anh gọi điện thoại cho Diệc Vĩ, thuyết phục Diệc Vĩ tham gia hội bạn học cũ, cũng nói đến danh nhân tham dự năm nay cũng không ít, bao gồm tổng tài tập đoàn Nhân Anh trẻ tuổi xinh đẹp La Duẫn Hàm.

Tề Diệc Vĩ chính là cười khẽ, không có trả lời.

Năm giờ chiều hôm nay, đột nhiên có một bệnh nhân bệnh tim tái phát cần phải điều trị ngay, cho nên anh lại phải thay quần áo vào trong phòng phẫu thuật, cho đến nửa giờ sau khi xác nhận tình trạng bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, anh mới chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, vừa vặn bạn bè gọi điện thoại đến, anh mới thuận tiện hỏi, không nghĩ tới La Duẫn Hàm cũng không có xuất hiện ở hội bạn học cũ.

Không lẽ cô ấy cũng đến trễ đi?

Anh không phủ nhận bản thân mình là vì biết cô tham gia hội bạn học cũ, cho nên mới quyết định tham dự, anh muốn biết hiện tại cô sống có tốt không? Có phải hay không vẫn còn độc thân?

Liền giống như lời anh nói, rất sớm trước kia anh đã quen biết cô……

“Diệc Vĩ, tuy rằng La Duẫn Hàm chưa có tới, nhưng nơi này vẫn còn một đám fan chờ cậu đến làm quen, trong đó có rất nhiều nữ nhân điều kiện tốt lắm! Cậu có tới không vậy?”

“Mình…..” Tề Diệc Vĩ đang muốn trả lời, liền chú ý tới phía trước hình như có người đã đứng một hồi lâu, anh nghiêng đầu nhìn qua, khi nhìn thấy người phụ nữ đứng ở nơi đó, đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó khẽ cười lên. “Mình thấy rồi.”

“Thấy cái gì?”

“Thật có lỗi, chỉ sợ hôm nay mình có việc rồi, lần sau rảnh rỗi mình sẽ tham gia.”

Đút di động vào trong túi, Tề Diệc Vĩ đi về phía người phụ nữ đang đứng ngây ngốc kia.

Bởi vì quá mức kinh ngạc khi thấy Tề Diệc Vĩ đi về phía bên này, khiến cho La Duẫn Hàm hoàn toàn ngây người, thẳng đến khi đối phương đi về phía cô, cô mới lấy lại tinh thần, đang muốn cất bước rời đi nhưng anh đã sớm đứng ở trước mặt cô.

“Đã lâu không thấy, vì sao em lại ở chỗ này vậy?”

Âm thanh nam nhân trầm thấp ôn hòa, liền khiến cho người ta cảm giác giống hệt anh, chính là, vì sao anh lại nói với cô “Đã lâu không thấy”? Bộ dáng của anh giống như là đang chào hỏi bạn bè đã lâu không gặp, nhưng cô rất chắc chắn là trước kia ở trường học bọn họ cũng không quen biết, chẳng lẽ anh nhận sai người ư?

“Có một người bạn đang nằm bệnh viện, tôi lại đây xem cô ấy, hiện tại đang muốn trở về.”

“Em không có ấn tượng đối với tôi sao?” Tề Diệc Vĩ không phải không phát hiện biểu tình hoang mang kia trên mặt cô. Cô không hề nhớ rõ anh ư?

Chưa bao giờ nghĩ tới có thể cùng nam nhân trong lòng gần gũi nói chuyện, trong lòng La Duẫn Hàm nai con sớm chạy loạn, nếu như hai người gần nhau một chút nữa, cô khẳng định đối phương nhất định sẽ nghe được tiếng tim đập thẳng thắn rung động của cô. Bất quá lời nói của anh có chút kì quái, anh là muốn hỏi cô có nhận biết anh hay không sao?

“Tôi biết anh là học trưởng Tề Diệc Vĩ, hẳn là học sinh nào mà không biết đến anh.” Bởi vì thành tích vĩ đại của anh, phong thái mê người, cũng đã được nhiều vị giáo sư của nhiều học viện nước ngoài mời đến làm học sinh trao đổi.

Tề Diệc Vĩ thật sâu cẩn thận nhìn khuôn mặt kia. “Em……”

Cô nói không đúng sao? Vì sao anh lại dùng biểu tình thoạt nhìn giống như là có chút cô đơn cùng bất đắc dĩ nhìn cô vậy, là cô nhìn nhầm sao?

Tề Diệc Vĩ không giải thích cái gì, anh chỉ lạnh nhạt cười. “Tôi cũng biết em là ai, em là học muội La Duẫn Hàm.”

Vừa rồi cô còn tưởng rằng Tề học trưởng đi tới nói chuyện cùng cô có thể là do nhận sai người, không nghĩ tới anh thật sự nhận thức cô nhưng nếu Tề học trưởng nhận thức cô thì hình như cô cũng không cần cảm thấy quá kinh ngạc, năm trước sau khi cô trở thành tổng tài tập đoàn Nhân Anh, từng có rất nhiều báo chí truyền thông viết đến, cô đi tới đâu máy ảnh liền chụp theo tới đó, cho tới bây giờ, ngẫu nhiên còn có thể phát hiện có vài tên phóng viên theo dõi cô.

Nghĩ đến khả năng anh cũng là bởi vì xem truyền thông báo viết mới biết được cô là ai, nhưng khi nghe được anh nói những lời tiếp theo làm cho La Duẫn Hàm khiếp sợ không thôi.

“Duẫn Hàm học muội, rất sớm trước kia tôi đã biết đến em, thời điểm em hình như vừa mới nhập học không bao lâu, thường thấy em ở thư viện đọc sách, hơn nữa đều xem những sách liên quan đến thiết kế.”

La Duẫn Hàm mở to con mắt. Tề học trưởng thật sự trước kia biết cô, nhưng tại sao cô lại không phát hiện chứ? Trước kia cô xác thực thường xuyên ở thư viện đọc sách, bởi vì cô không muốn đem sách về nhà xem.

Nghĩ đến đối phương không phải bởi vì tin tức truyền thông báo viết mới nhận thức cô, mà là từ rất sớm trước đó liền chú ý tới cô làm cho nội tâm La Duẫn Hàm cao hứng không thôi.

Cô thậm chí còn hưng phấn muốn vọt tới phòng bệnh của Tử Thiên cùng bạn tốt chia sẻ sung sướng của mình, cho dù việc đi gặp mặt bất thành, nhưng nhờ phúc của Tử Thiên, cô mới có thể ở đây gặp gỡ học trưởng, đây có thể làm cho Tử Thiên yên tâm, hảo hảo ngủ một giấc.

Hai người tựa như đã quen biết lâu năm, tuy là lần đầu tiên nói chuyện nhưng cảm giác kỳ diệu lại làm cho người ta tâm tình thoải mái, trong lúc nhất thời ai cũng không muốn nhanh như vậy liền chấm dứt lần gặp nhau ngẫu nhiên này.

“Tôi biết này một quán bar gần đây, tôi mời em đi uống được không?”

Quán bar ư? La Duẫn Hàm chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu. “Được thôi.”

**

Rất nhanh, Tề Diệc Vĩ và La Duẫn Hàm đã đi vào tron một quán bar gần bệnh viện, có lẽ là vì cuối tuần nên đêm nay quán bar có vẻ rất sôi động.

Mỗi khi ngẫu nhiên tan tầm hoặc kết thúc một thời gian dài giải phẫu, anh sẽ cùng với vài vị bác sĩ trong bệnh viện đến nơi này uống rượu thả lỏng một chút, bởi vì hoàn cảnh bây giờ không khác biệt lắm, cho nên anh mới thực tự nhiên nghĩ mang cô đến nơi này.

La Duẫn Hàm đã cố ý cúi đầu xuống nhưng vẫn bị rất nhiều vị khách với ánh mắt sắc bén nhận ra thân phận của cô.

“Cô ta không phải là nữ tổng tài trẻ tuổi La Duẫn Hàm sao?”

“Đúng nha, hình như là cô ta đó.”

“Bản thân là nữ tổng tài hơn mười triệu, làm sao lại có thể đến quán bar nhỏ này uống rượu chứ?”

La Duẫn Hàm biểu tình có chút cứng ngắc. Nhớ rõ khi cô vừa mới lên tổng tài, có một lần cùng Tử Thiên đi vào quán bar, tình hình liền giống như hiện tại, lập tức bị khách nhân trong quán nhận ra, đối mặt với việc mọi người vây xem, chỉ có thể nói là các cô chạy trối chết rời khỏi quán bar, Tử Thiên lúc ấy còn hay nói giỡn sau này không dám tùy tiện cùng cô ra ngoài, bị nhiều người vây quanh nhìn như vậy, cảm giác thật là khủng khiếp.

Vừa rồi có phải hay không cô không nên đáp ứng cùng anh đến quán bar? Bị đám người vây quanh như vậy, hẳn là Tề học trưởng cũng sẽ cảm thấy thực không được tự nhiên hoặc mất hứng đi……

“Thật là La Duẫn Hàm nha! Bên ngoài so với ở trong tivi thoạt nhìn càng trẻ tuổi xinh đẹp hơn, này, La Duẫn Hàm ở trong này nè!” Khách nhân vây xung quanh quán bar, thậm chí đã bắt đầu hô to gọi nhỏ muốn bạn bè lại đây.

Vừa nghĩ tới có nên lập tức rời khỏi đây hay không, một bàn tay to ấm áp đột nhiên cầm lấy tay cô, La Duẫn Hàm kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy biểu tình của anh không hề đẹp mặt tí nào.

“Chúng ta đi thôi.” Sắc mặt người đàn ông này không tốt, giọng điệu cũng quả quyết, nắm lấy tay cô, tiến vào quán bar được một phút rồi lại rời đi.

Đi ra ngoài quán bar, hai người đi vào một ngõ nhỏ ít người, tâm tình La Duẫn Hàm liền trầm trọng. Tề học trưởng tức giận sao? Cô hẳn là nên hướng anh xin lỗi.

“Việc đó……”

“Tôi thực sự có lỗi.”

Cô kinh ngạc sửng sốt. Học trưởng đang hướng cô xin lỗi, anh không tức giận sao?

Tề Diệc Vĩ lại trịnh trọng nói: “Tôi thật sự có lỗi, vừa rồi lời mời của tôi thiếu chu đáo, tôi không nên mời em đến một quán bar nhiều người như vậy, em có khỏe không?” Nhớ tới vừa rồi trên mặt cô tràn đầy kinh hoảng, anh lại không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Anh không hề cảm thấy không được tự nhiên hoặc cảm thấy phiền toái, còn nói lần sau sẽ chú ý hơn ư? Cho dù vừa rồi cô có điểm bị kinh hách một chút, nhưng giờ phút này cũng đều bị lời nói trầm thấp ấm áp của anh dâng lên một cỗ ái mộ gợn sóng ở trong lòng không ngừng mở rộng lại mở trộng, thẳng cho đến khi tràn ngập toàn bộ lồng ngực.

Đôi mắt của La Duẫn Hàm không nhịn được ướt át, cô ước gì thời gian có thể hay không dừng lại ở giây phút này vừa làm cho người ta cảm thấy cảm động lại vừa uất ức?

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn rất thích anh.

Một cỗ ấm áp không ngừng tăng vọt lên truyền từ lòng bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, ngực của cô nhất thời trở nên nóng nóng, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cô nghĩ rằng, có lẽ về sau sẽ không bao giờ có khả năng giống như bây giờ, thích một người như thế.

Đột nhiên nhớ tới lời khuyên của bạn tốt muốn cô tỏ tình, cô nguyên bản còn cảm thấy chính mình tuyệt đối nói không nên lời, nhưng hiện tại……

“Tề học trưởng, em thích anh.” Không có do dự nhiều lắm, liền nói ra như vậy, mặc kệ anh có thích cô hay không, cô đều muốn người đàn ông trước mắt này biết được tâm ý của cô.

Đối mặt với tỏ tình đột ngột như vậy, Tề Diệc Vĩ đầu tiên là sợ run một chút, tiếp theo môi liền nở nụ cười, ý cười tràn ngập ấm áp.

Tuy rằng không hề hối hận khi bản thân xúc động đến nỗi tỏ tình như thế, nhưng giờ phút này biểu hiện tươi cười trên mặt anh lại làm cho La Duẫn Hàm cảm thấy có chút khẩn trương lại có chút xấu hổ, không biết điều đó có ý nghĩa gì đây?

Tuấn nhan tươi cười càng ngày càng đậm. “Duẫn Hàm học muội, nhìn không ra cá tính của em nguyên lai lại vội vàng xao động như vậy.”

“Cái gì?” Bản thân không ngừng khẩn trương, cô vẫn như cũ không chịu thua kém liền say đắm trong nụ cười mê người của anh, anh nhất định là người con trai cười rộ lên đẹp nhất trên thế giới…

“Bởi vì em đã giành nói trước những lời mà anh muốn nói từ trong lòng mất rồi.”

Giành nói những lời anh muốn nói trong lòng ư? Đầu óc La Duẫn Hàm trống rỗng, không dám tin tưởng những điều bản thân mình vừa nghe được, bởi vì những lời này có ý tứ, giống như học trưởng cũng thích cô……

Tề Diệc Vĩ bàn tay to mềm nhẹ nhàng vuốt đầu cô. “Không hiểu ý tứ của anh sao?”

La Duẫn Hàm mặt đỏ ngẩng lên, nhìn thấy người đàn ông này đang cười ôn nhu đối với cô.

“Anh cũng thích em, Duẫn Hàm.” Anh vừa nói xong, liền cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn kia bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên, tuy rằng đôi môi đỏ mọng có một chút khô nứt nhưng lại thập phần mềm mại.

Anh đem người phụ nữ trước mắt này bởi vì bị anh hôn môi mà vẻ mặt e lệ ôm trong lòng, trong mắt có chút cảm động, tựa hồ rất sớm trước kia đã nghĩ muốn làm như vậy.

“La Duẫn Hàm tiểu thư, em nguyện ý kết giao cùng anh sao?”

Ở phía trên đầu truyền đến giọng nói nóng bỏng của đàn ông, làm cho người ta càng cảm nhận sâu sắc chân thành của anh, hơn nữa giọng điệu nói chuyện dường như đang muốn cầu hôn cô vậy, khiến cho người nghe phải mặt đỏ tim đập.

“La Duẫn Hàm tiểu thư, em nguyện ý kết giao cùng anh sao?” Không đợi được câu trả lời, anh kiên nhẫn hỏi lại thêm một lần nữa.

“…… Em đồng ý cùng anh kết giao, Tề Diệc Vĩ tiên sinh.” Lấy lại tinh thần, cô nhìn anh một cách nhu tình, vui vẻ nói.

Trả lời của cô đổi lấy chính là một nụ hôn, như là đang trao đổi tín vật đính ước với nhau, một nụ hôn vừa thâm tình vừa triền miên nồng nhiệt

Bạn đang đọc Lão Bà Bất Kính Nghiệp của Loan Bảo Quần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.