Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Bắt

Tiểu thuyết gốc · 3485 chữ

Phụ cận Trích Viêm Vực hơn ba trăm dặm về hướng đông bắc lúc chợt chớp động mà xuất hiện ra bốn thân ảnh phiêu phù trên không trung vài trăm trượng.

Một nam tử trung niên, ăn mặc cổ phục kỳ quái, một lão phụ nhân khuôn mặt oán độc, một thiếu nữ da thịt trắng bệch, khuôn mặt vô hồn như là xác chết.... Cả ba đứng gần nhau tạo thành một nhóm hướng ánh mắt thù địch về phía đối diện.

Ở bên này, chỉ có một nho phụ nam tử trẻ tuổi, y vẫn khoan thái để tay sau lưng mặc kệ những ánh nhìn thù địch kia, đôi lúc ánh mắt lại đáp trả lại bằng môt nét khinh thường.

- Từ đạo hữu rời đi đâu cần phải nóng vội đến như vậy ? Không để cho Nghiêm mỗ có thời gian tiễn một đoạn đường ? . / Nho phụ nam tử tự nhận mình họ Nghiêm, hướng về phía phụ nhân họ Từ mở miệng nói.

- Đạo hữu đã có lòng tiễn một đoạn đường dài ngàn dặm như vậy, thiếp thân quả thực cảm động trong lòng, nhưng Nghiêm đạo hữu công vụ đầy mình, vẫn là nên cáo từ tại đây đi !

Phụ nhân hừ lạnh một cái, nét mặt thoáng chuyển qua vẻ tươi cười đáp lại, nhưng ngữ khí trong lời nói không thể nào che dấu đi sự đay nghiến.

- Lời ấy của đạo hữu là nói sai rồi, ngàn dặm đó so với quãng đường đến hoàng tuyền phía trường không đáng là bao. Hay để Nghiêm mỗ tiễn đạo hữu một đoạn nữa vậy !

Nam tử họ Nghiêm sau khi nghe xong câu trả lời của phụ nhân liền lật tức biến đổi nét mặt, dường như không muốn dây dưa nhiều, quát lớn nói.

Đồng thời lúc đó hai tay y vung ra hai bên, không biết từ khi nào phía sâu trong đan điền của nam tử họ Nghiêm bắt đầu truyền ra một loại khí lực kinh người, nó nhờ các huyệt vị mà tức tốc chuyển đến hai bàn tay.

Phía trước hai tay bắt đầu hình thành lên các huyết cầu quỷ dị, thi thoảng phát ra tiếng loẹt xẹt của lôi điện.

Ầm một tiếng, đám huyết cầu này được nam tử họ Nghiêm vung ra dùng y lực kinh người ném về phía ba thân ảnh đối diện.

- Bất hảo ! Đó chính là huyết thần châu để kích hoạt huyết thần pháp trận, mau tản ra !

Phụ nhân họ từ tuy đã biết đối phương chắc chắn sẽ bất ngờ ra tay, nhưng không ngờ chiêu đầu tiên mà đối phương tung ra lại là tuyệt sát.... Bà ta chớp động thân thể bay khỏi chỗ cũ hơn mấy chục trượng rồi mới nói lời kia cảnh tỉnh cho hai người đứng cạnh, xem ra uy lực của đám huyết châu nọ quả thực không hề nhỏ.

Thiếu nữ khuôn mặt trắng bệch cùng nam tử trung niên cũng hóa thành những đạo quang sáng khác màu rẽ sang hai hướng khác nhau, tất nhiên là trước khi phụ nhân nói xong lời kia, vì nếu còn trần chờ đợi người khác nhắc nhở thì đám huyết châu nọ đã xé xác hai người ra thành trăm mảnh rồi.

Huyết cầu khí thế ầm ầm bay đến vị trí ba người phụ nhân họ Từ đứng vừa nãy, chúng đột nhiên dừng lại, tức tốc quỷ dị nối với nhau bởi những tia sáng, dần dần đan thành một hình mặt quỷ kìa lạ.

- Ong ong ong !

Tiếng ong ong bạo liệt như chuông ngân liên tục phát ra, đánh thẳng vào thần trí đám người phụ nhân, khiến cả ba nhất thời lảo đảo, đến khi trấn tĩnh được lại thì hình thù mặt quỷ nọ liền như là há miệng phun ra một vụ khí màu tím đen nồng đậm, đồng thời một trận sóng xung kích mãnh mẽ lan ra, mang theo đám vụ khí nọ lan tỏa bốn phía.

Không gian xung quanh chỉ sau vài trận hô hấp đã bị bao phủ bởi màn sương tím ảm đảm, tầm nhìn giảm xuống, thi thoảng nghe thấy tiếng quỷ kêu ma khóc phát ra từ khắp tám hướng.

Đích thị, huyết thần pháp đã được kích hoạt !

Thời gian kích phát trận này kể thì lâu nhưng vô cùng nhanh gọn, phải nói trong khoảng thời gian ba người choáng váng liền hoàn thành bố trận. Phụ nhân họ Từ thấy cái màn này liền kinh hãi:

- Huyết thần pháp tầng thứ năm, ngươi như thế nào ........

Bà ta vừa nói được nửa câu, bản thân như là bị hụt hơi, trực tiếp từ trên không ngã một cái rầm xuống mặt đất phía dưới, mà gã trung niên nam tử cũng sảy ra tình trạng tương tự. Chỉ riêng có thiếu nữ khuôn mặt trắng bệch vẫn lơ lửng trên không, không một chút biến sắc.

Điều này làm cho nho sinh họ Nghiêm có chút lấy làm kinh ngạc, nhưng một hồi suy nghĩ thoáng qua đầu liền hiểu ra sự tình, khẽ cười lớn nói:

- Trận này luyện đến tầng thứ năm sẽ không ngừng hấp thụ linh lực của tu sĩ bị vây khốn trong trận, đặc biệt là đám ma tu như các ngươi, haha ! Đám các ngươi cùng lắm mới là Kim đan cùng kết tinh cảnh, chịu đựng được một khắc như vậy đã là kì diệu rồi.

- Hừ, đến nay ta đã hiểu tại sao ngươi pháp lực trên bọn ta một bậc mà không tức tốc đuổi giết chúng ta, cứ để bọn ta tiêu hao pháp lực mà chạy trốn ngươi đến cạn kiệt, xem ra là vì mục đích này !

Phụ nhân họ Từ cay nghiến nói.

- Con người trước lúc chết thường thông minh đột xuất như vậy sao ? Chết đi !

Họ nghiêm thét lớn rồi há miệng phun ra một lá cờ màu đen tản mát hắc quang quỷ dị, in hình một quái vật kỳ lạ, ngọn cờ này biến lớn mấy tấc liền hấp thụ vụ khí xung quanh mà tạo thế uy áp kinh người lao về phía phụ nhân, tạo thành những tiếng gào khóc thảm thiết.

Phụ nhân họ Từ thấy vậy liền vừa sợ vừa giận, muốn huy động pháp bảo cùng công pháp đón đỡ, nhưng nhận thấy toàn thân vô lực. Trong gang tấc cận kề sinh tử, bà ta liền trỏ hai ngón tay về phía ngọn cờ, quát lớn:

- Gia nhi, đỡ nó cho ta !

Tiếng thét vừa vang lên, thì một tiếng vù vù xét gió cũng tức tốc xuất hiện, lại nghe thấy một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Thiếu nữ khuôn mặt trắng bệch không biết từ lúc nào đã chắn trước người phụ nhân, dùng hai bàn tay đỡ lấy chiếc cờ đen mang lực lựng uy áp ấy.

- Hảo, hảo, quả nhiên đám người các ngươi đã luyện ả này thành khôi lỗi, Từ đạo hữu, ngươi xem ra còn ác độc trên bản tôn một bậc.

Nam tử nho bào họ Nghiêm híp mắt lại sau khi màn vừa rồi, chỉ có điều lúc gã nói chuyện thì không ngừng khu động nguyên khí trong cơ thể thổi vào chiếc cờ, làm lực lượng uy áp của nó tăng lên hơn phân nửa.

Thiếu nữ dường như không thể chống cự được nữa, đầu tiên là lùi về phía sau mấy bước trực tiếp ép sát vào phụ nhân, rồi tiếng phốc, ầm vang lên. Đầu nhọn sắc bén của cây cờ đen liền dùng một lực lượng uy áp kinh người mà xuyên thủng thân thể thiếu nữ, đè nàng cắm chặt xuống mặt đất,

Thời gian sảy ra vô cùng ngắn, nhưng cũng đủ đề phụ nhân dùng một chút sức lực còn lại chớp động thân hình né ra xa hơn mười trượng, trung niên đại hán từ nãy giờ mới có thể đứng dậy được cũng lao theo, chắn trước người phụ nhân để bảo vệ bà ta.

Y nhìn khói bụi trên mặt đất đã tản đi hết, thấy cảnh thân thể thiếu nữa bị cán cờ cắm xuyên ngực thì trong lòng hiên lên một chút chua sót, một phần thân thể thiếu nữa nát bấy, lộ ra một đống linh kiện kim loại, lẫn cơ quan làm từ một loại gỗ màu đen kỳ lạ.

Nhận thấy một chiêu này không thể diệt sát được đối phương, nam tử họ Nghiêm có chút nhíu mày hừ lạnh, định quơ tay lên không dùng một chiêu nữa hạ sát đám người phụ nhân thì đột nhiên nhíu mày nhìn về một hướng cách đó không xa.

Thần thức của y cường đại, phạm vi cảm nhận có thể lên đến một dặm vuông, tuyệt nhiên những thứ dù chỉ nhỏ nhất xung quanh mấy trượng, từ con kiến đang ỉa chảy cũng có thể bị y phát giác ra được, điều kì lạ là luồng khí tức khác thường y vừa cảm ứng lại mơ hồ ẩn hiện, khiến nho sinh họ nghiêm phải dừng lại động tác.

Nam tử họ Nghiêm mặc kệ hai người phụ nhân, dù sao thì pháp lực bọn họ cũng đã bị hút gần cạn kiệt, chỉ cần một cử động ngứa mắt liền sẽ bị y kích sát.

Mắt của nam tử họ Nghiêm nhất thời phát sáng, chúng quét qua vị trí luồn khí tức nọ, đó là một chỗ cạnh bụi cây rậm rạp, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện điều gì.

Y có chút nhíu mày, hơi xoay người đi thì lại tức tốc xoay người lại, từ miệng phun ra một quả cầu huyết quang bắn thẳng về phía một bụi cây khác gần đó.

- Ầm ầm ầm.....

Khói bụi từ vụ nổ nhanh chóng tản đi, bụi cây lúc này chỉ còn là một bãi đất chống xám xịt, khí tức nọ cũng cũng không còn mờ hồ mà được nho sinh họ Nghiêm cảm nhận rõ, từ trong khói bụi mờ mịt, một thân ảnh kìa lại chậm rãi bước ra...

Khi thân ảnh này lộ rõ đã khiến cho gã họ Nghiêm cùng đám người phụ nhân há hốc mồm bật ngửa.

Nguyên lai là một con ô quy đang đi bằng hai chân, toàn thân mặc một bộ đồ màu xám nhàn nhạt giản dị, chiều cao khoảng tầm một nam tử bình thường, à không, có lùn hơn một chút,

Hai chi trước của nó đã hóa thành hai bàn tay cầm nắm thuận tiện như nhân loại, chiếc mang đằng sau lưng đen nhánh tản mát ra hắc quang mờ nhạt, nhưng thực sự lại mang đến một cảm giác thần diệu lạ thường.

Chỉ thấy con rùa đó đang cầm viên huyết châu được gã họ nghiêm vừa bắn ra, vừa đi vừa dán mắt vào xem xét..

- Huyết châu này thật sự không tồi ! / Con rùa đen mở miệng nói, giọng nói có chút khàn khàn như một kẻ bị viêm họng cấp độ ba.

Đỡ được huyết châu, lại còn có thể nói chuyện, ăn mặc cũng có phần giống nhân loại, những thứ này cũng đủ để họ Nghiêm đoán được đối phương đích thị là một gã yêu tu. Chỉ có điều làm cho gã họ Nghiêm cảm thấy kỳ lạ là đây làm địa phận nhân loại cai quản, như thế nào lại xuất hiện một con quy yêu gần như đã hóa hình, chẳng lẽ đám tu sĩ trong vùng không tụ tập lại truy bắt hay sao.

Gã cũng chỉ thoáng đặt lên câu hỏi đó rồi để qua một bên, việc trước mắt là tại sao đối phương lại xuất hiện, gã đã dùng thần thức của bản thân đảo qua người con rùa đen, không phát giác ra một chút tu vi nào của đối phương cả,. Nhưng ô quy lại có thể dễ dàng đỡ lấy một kích của gã, quả thực là có bổn sự không tầm thường.

- Ta cùng đạo hữu không thù không oán, hà cớ phải lén lút như vậy ?

Nho sinh họ Nghiêm mở miệng hỏi, ngữ khí không nhanh không chậm, không muốn tỏ địch ý với đối phương. Họ Nghiêm thấy được sự lợi hại của đối phương, bản thân lại là một kẻ đã sống cả trăm năm, ắt biết được đạo lý không nên khinh địch, không tự ý gây thù chuốc oán.

Huống chi, rất có thể bản nơi này chính là địa bàn của đối phương cư ngụ, vẫn nên thật trọng thì hơn.

Ô quy khuôn mặt không lộ một chút biểu cảm, vẫn ngắm nhìn viên châu trên tay mà nhàn nhạt đáp lời:

- Ta thật không muốn làm tụt khúc cao hứng của đạo hữu, định là lặng yên một chỗ xem xét, đợi đạo hữu xong chuyện liền ra bàn bạc tý việc ấy mà.

- Bàn bạc ? Ý của đạo hữu là ? / Nho sinh nam tử khó hiểu hỏi.

- Đạo hữu cao hứng thì cao hứng, nhưng phải nói nơi này chính là một phần thuộc động phụ của ta, có trồng một ít linh thảo lặt vặt. Tuy là đối với nhân tộc các vị không đáng là gì, nhưng đối với yêu tu bọn ta lại là một tổn thất kha khá.

Mới đầu họ Nghiêm còn tưởng đối phương gây gì khó dễ, ai ngờ chỉ là đòi tiền chuộc, gã nhất thời buông lỏng tâm tình, dùng thần thức đảo qua một khoảng lân cận như đang ước tính cái gì đó, cuối cùng là móc từ trong ống tay áo ra một túi gấm lớn, bên trong còn lấp lánh ánh sáng.

Gã dùng chút linh lực nâng nó đưa đến trước mặt quy yêu, đợi khi quy yêu cầm lấy, họ Nghiêm mới nở nụ cười nói:

- Đây ước cũng khoảng hơn năm mươi khối linh thạch bậc trung, không biết có đủ để bù đắp cho số linh thảo tổn hại kia không ?

Quy yêu sau khi đỡ lấy túi gấm thì không mở ra xem xét, trực tiếp há miệng nuốt nó vào trong bụng, đoạn đáp hai từ cộc lốc:

- Không đủ !

Họ Nghiêm lúc này hơi biến sắc mặt, thần tình có chút tức giận, tên yêu tu này lại dùng tuyệt kĩ sư tử ngoạm với hắn. Nhưng hắn dù sao cũng có đại sự trong người, vẫn có thể kiềm chế được tâm tình, nói với giọng âm trầm:

- Vậy đạo hữu muốn ta bồi thường bao nhiêu ?

- Không nhiều, khoảng một trăm viên cực phẩm linh thạch ! / Quy yêu nhàn nhạt trả lời.

- Một trăm viên cực phẩm linh thạch ? Hảo, hảo ? Đạo hữu như vậy có phải là hiếp người quá đáng hay không ? / Sắc mặt nho sinh họ Nghiêm đay nghiến lại, giận dữ hỏi.

- Gía này còn là khuyến mãi cho học sinh, sinh viên rồi. Đạo hữu đừng nên ki bo quá làm chi !

- Hừ ! Đừng tưởng nơi này là địa bàn của yêu tu nhà ngươi mà bản tọa không dám làm gì ! Không muốn chết thì mau mau cút khỏi đây ! / Nho sinh nam tử hừ nhẹ, vẻ tức giận trên mặt biến mất, thay vào đó là bộ dạng âm trầm, trực tiếp bay cao lên không hơn hai mươi trượng.

Bàn tay gã bắt quyết không ngừng, màn sương xám xịt do trận pháp hình thành xung quanh bắt đầu không ngừng xoay động, tạo ra nhưng trận trú ngữ ù ù.

Quy yêu sắc mặt không đổi, tiện tay nuốt luôn viên huyết châu đang cầm vào bụng, sau đó tay kết thành quyền đánh mạnh xuống đất..

" Ong ong "

Hai tiếng trầm đục từ mặt đất phát ra, dường như nó chứa một luồng sức mạnh thần kì lấn áp những tiếng trú ngữ quỷ dị ù ù của trận pháp nọ. Phía trên cao mặt quỷ được tạo bởi những viên huyết cầu cũng bị âm thanh này tác động, khiến nó vặn vẹo không ngừng như muốn toán loạn.

Nho sinh họ Nghiêm thấy được cảnh tượng này thì không khỏi biến sắc, thần thông của đối phương quả thật không hề tầm thường, khuôn mặt y đanh lại, tay bắt quyết nhanh hơn, ngay sau đó những luồng khí xám xịt xung quanh đã xoay thành một vòng xoáy, bao cả dám người vào bên trong.

Từ năm hướng khác nhau chợt xuất hiện ra năm quỷ chảo màu đỏ như huyết lợn, móng vuốt sắc nhọn, lòng bàn tay còn hiện ra những phù văn quỷ dị, họ Nghiêm làm đến bước này thì trong lòng đã yên tâm thêm một chút, đây chính là tuyệt sát của đại trận huyết thần - Ngũ huyết ma quang chảo ! Trên mặt gã nhếch lên một nụ cười, gã dự định vừa tung chiêu là phải dùng toàn lực, không cho đối phương có cơ hội kịp chuẩn bị.

Nhưng khi khóe miệng của gã vừa mới nhếch lên được một nửa, phía quy yêu đã xuất hiện cảnh tưởng làm cho họ Nghiêm thêm lần nữa biến sắc.

Chỉ thấy bàn tay đang để dưới mặt đất của quy yêu nắm lại, trực tiếp chìm xuống lòng đất một chút, đoạn lôi từ trong đất ra một cây nỏ phát sáng xám quang nhàn nhạt, bên trên là những phù văn rùa rụt đầu được khảm bằng kim sắc.

Ngay lật tức khi ngũ chảo tạo thành hình, Quy yêu liền nhấc cây nỏ lên trực tiếp hướng về một quỷ chảo ở chính bắc mà bóp cò.

Mũi tên tự động xuất hiện trên thân nỏ, phát sáng lôi quang rồi xoẹt một tiếng bắn ra tốc độ cực nhanh khiến cho họ Nghiêm không kịp làm gì sau đó.

" Ầm "

" Ù ù "

Âm thanh mặt đất dung chuyển, tiếng khói bụi toán loạn mịt mù, trận pháp cùng ngũ chảo cứ như vậy sau một hồi quay cuồng liền biến mất, trả lại một vùng rừng sơn mạch hoang vu.

Nhìn lên bầu trời, đúng là chính ngọ !

- Không thể nào ! Ngươi tại sao lại có thể phá hủy trận pháp đó ! / Nho sinh nam tử kinh hãi thốt lên.

Lại nhìn thấy quy yêu không dừng lại, hướng chiếc nỏ kia về phía mình, gã không khỏi sợ hãi.

Cảm người họ Nghiêm tức tốc chợt hiện huyết quang bảo phủ, như một tầng phòng hộ vũng chắc. Gã cũng không có ngồi yên chịu chết, màn vừa rồi đủ cho gã biết thực lực đối phương ra sao, trực tiếp vỗ vào ngực, trong ngực hiện ra một hố xoáy màu đen như là sâu thẳm không thấy đáy, nó chỉ sau nửa cái chớp mắt đã hút toàn bộ thân hình họ Nghiêm vào, chớp động một cái biến mất.

Quy yêu nở nụ cười, vẫn bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên này xé gió bay một vòng trên trời rồi đột nhiên đổi hướng trực lao về một vùng chân trời.

Đám người phụ nhân họ Từ sau khi trận pháp biến mất đã khôi phục được một phần linh lực, bà ta chẳng quản thiếu nữ đang bị cây hắc kỳ cắm xuyên người kia nữa, trực tiếp lôi áo trung niên nam tử, hóa thành một đạo thanh ty vụt đi về một phía bỏ chạy. Nhưng nào đâu biết quy yêu đằng sau đã nhẹ nhàng búng tay điểm chỉ, lấy từ trên hai người họ một cái túi gấm cùng một chiếc nhẫn.

Cách nơi xảy ra đại chiến năm trăm dặm về phía tây nam, một luồng ánh sáng huyết sắc chợp động, hiện ra trên bầu trời thân ảnh của một nho sinh nam tử, đúng là người họ Nghiêm. Nhưng khi thân ảnh của y vừa mới hiện ra, thì một tiếng soẹt vô tình cũng vang lên sau đó, nguyên lai là một mũi tên không biết từ khi nào trực tiếp cắm xuyên bụng y, phá nát viên châu đang nằm trong đan điền.

Thi thể của họ Nghiêm trực tiếp rơi lấy một tiếng rầm từ khoảng không mấy trăm trượng xuống đất, nát thành khối thịt, chỉ có một cái nhẫn kì lạ vẫn còn lơ lửng trên không, trực tiếp được mũi tên kia xuyên qua, sau đó vọt đi đâu mất....

Bạn đang đọc Lão Ô Quy sáng tác bởi hoangdang151

Truyện Lão Ô Quy tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.