Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 145

Phiên bản Dịch · 5302 chữ

Kỳ thật sau khi Tống Lập gặp sét đánh đã muốn nói thật ra, lại phát hiện mình mất đi quyền khống chế thân thể, dưới hai mắt Tống Hữu Xu trầm tĩnh nhìn chăm chú chỉ có thể một lần lại một lần lắc đầu phủ nhận, sau đó một lần lại một lần thừa nhận thiên phạt, cho đến lúc này mới phát hiện, cái gọi là “vấn tâm chú” bất quá là ngụy trang, mục đích thực sự của Tống Hữu Xu là giết chết mình, nhưng lại muốn cho mình thân bại danh liệt!

Nghĩ đến vợ con xa ở tinh hệ Mata, Tống Lập biết vậy chẳng làm, nghe thấy một vấn đề cuối cùng của Tống Hữu Xu, muốn há mồm thừa nhận hành vi, lại không thể khống chế mà nói rằng, “Không, ta không có hãm hại mày, mày trộm di sản của ta!”

Tôi phắc mẹ ông! Lúc này còn không thừa nhận, là muốn kéo tất cả mọi người chôn cùng sao? Người xem dưới đài khóe mắt muốn nứt ra, nhất là đám người Cơ Ngọ mang Tống Lập về thủ đô tinh, hận không thể chạy lên chặn miệng lão. Bọn họ rõ ràng hơn bất cứ ai, hai chị em Tống gia cũng không tồn tại cái gọi là tranh cãi di sản, tất cả chứng cứ đều là bọn họ ngụy tạo, trước đó đã so lời khai với Tống Lập thật tốt. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm, bọn họ lại mong đợi đây chỉ là thủ đoạn giả thần giả quỷ củaTống Hữu Xu, chỉ cần Tống Lập đánh chết không tiếp thu, việc này cũng liền qua, cuối cùng lựa chọn ngồi xem.

Trong sự yên tĩnh giống như chết, Hữu Xu chậm rãi nói, “Ông nói dối.”

Tống Lập nhắm hai mắt lại chờ đợi phán quyết tử vong, người xem dưới đài lại phản ứng không đồng nhất, có hoàn toàn không tin việc này, đang lộ ra nụ cười châm chọc; có nửa tin nửa ngờ, đứng ngồi không yên; còn có chạy đến lối đi nhỏ ý đồ chạy đi, lại kinh hãi phát hiện tất cả đường đi đều bị lực lượng khó hiểu nào đó bịt kín.

Vài giây đồng hồ sau, hiện trường vẫn là gió êm sóng lặng, mấy người xem nữ ôm hai má thét chói tai chậm rãi buông tay xuống, trong mắt tất cả đều là lửa giận khi bị lừa. Cơ Ngọ ngồi ở hàng trước nhất lạnh giọng mở miệng, “Tống Hữu Xu, lần này cậu vui đùa có chút lớn, không chê dọa người sao?”

Người quan sát trực tiếp trên mạng đánh ra liên tiếp “ha ha ha ha ha ha ha”, cái gì Tống gia, vấn tâm, thiên phạt, đạo tổ chó má, toàn mẹ nó là một đám lừa đảo giả thần giả quỷ. Tống gia đã từng áp đảo trên năm đại thế gia cũng không gì hơn cái này, khó trách có thể sinh ra thứ mất mặt xấu hổ như Tống Hữu Xu.

Hữu Xu chậm rãi nâng tay lên đặt trên mắt trận, nghiêm túc trả lời, “Tôi cũng không nói giỡn.” Lời còn chưa dứt, từ trường bốn phía bắt đầu liên tiếp bành trướng cắn nuốt nhau, uy áp phát ra trong khoảnh khắc cắt Tống Lập thành mảnh nhỏ, sau đó cuốn về phía thính phòng dưới đài.

Bị từ trường gió lốc bao phủ là tư vị gì? Vấn đề này trên thế giới không ai có thể giải đáp, bởi vì người trải qua gió lốc đều chết, đều không ngoại lệ. Đây là lực lượng căn nguyên nhất của thế giới, có thể xé rách tinh cầu, tinh hệ, thậm chí vũ trụ thời không. Một khi nó bùng nổ sẽ cắn nuốt hết thảy xung quanh, cho đến khi cả mình cũng đồng loạt bị hủy diệt. Hố đen phân bố ở mỗi một góc vũ trụ chính là kiệt tác của chúng nó, dù là bình ổn, thì sóng năng lượng dư lại cũng đủ để đâm xuyên vách tường thời không.

Tất cả dụng cụ trong phòng trực tiếp lần lượt vỡ nứt, camera lơ lửng ở giữa không trung lại chỉ lắc lắc, vẫn chưa bị bất luận cái gì lan đến, khán giả cảm thấy linh hồn của mình sắp bị từ trường gió lốc lôi kéo ra ngoài, sau đó vỡ vụn thành bột mịn, lại phát hiện thân thể mình bị gắt gao đặt ở chỗ ngồi, vẫn chưa bị bất cứ thương tổn gì. Cảm giác đau đến không muốn sống bao phủ mỗi người, bọn họ không có lúc nào là không hy vọng mình chết đi, rồi lại tuyệt vọng chờ đợi một vòng tra tấn tiếp theo.

Mà bên ngoài tòa lầu chọc trời cao tới ba trăm tầng, thủy tinh công nghiệp từng lòe lòe tỏa sáng bị gió bạo chấn vỡ, trong quá trình rơi xuống lại vỡ thành bột phấn, lộ ra văn phòng bên trong, tất cả dụng cụ đang vỡ nứt, bốc ra từng đám từng đám khói đen, tình cảnh to lớn mà lại hỗn loạn có thể so với trùng tộc xâm lấn.

Nhanh chấm dứt đi, van cầu thượng đế! Không, van cầu thiên đạo! Người xem dưới đài đang rơi nước mắt cầu nguyện, nhưng việc bọn họ càng muốn làm chính là hò hét và quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Từ trường gió lốc đặt bọn họ ở chỗ ngồi, xé rách quá mức kịch liệt làm ngũ quan bọn họ vặn vẹo lệch vị trí, tai mắt mũi miệng chảy ra máu loãng, ngoại trừ yên lặng thừa nhận thì không còn cách khác.

Mấy trăm camera may mắn thoát khỏi, đem một màn này trung thực tiếp sóng ra ngoài. Nhóm dân mạng rốt cuộc cười không nổi, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nghẹn ở ngực, trí não của bọn họ phát ra gào thét khó có thể thừa nhận, chẳng sợ rời xa địa điểm xảy ra chuyện, cũng khó tránh khỏi bị từ trường xao động lan đến.

“Đủ, mau dừng lại! Tống Hữu Xu, làm nó nhanh chóng dừng lại!” Có người rưng rưng nước mắt hô, bởi vì bọn họ phát hiện khi người khác sắp bị xé rách thành mảnh nhỏ, chỉ có Tống Hữu Xu, hai anh em Lâm gia và đám người Cơ tướng quân bình chân như vại ngồi ở tại chỗ. Xung quanh Cơ tướng quân gió êm sóng lặng, hắn và vài vị thuộc hạ ngay cả góc áo cũng không bị gió bạo cọ đến, mà Tống Hữu Xu càng tuyệt, đang bưng một cốc sữa chậm rãi thưởng thức, để lại một vòng bọt sữa, khuôn mặt hồn nhiên mà lại tú lệ kia nhìn qua cực kỳ nhu thuận, lúc này ở trong mắt người khác lại tương đương với ma quỷ. Lâm Đức Hiên đang chán đến chết mà lật xem trí não, Lâm Đức Hải thì ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.

So với khán giả bị bao phủ trong không gian vặn vẹo, bọn họ giống như bị vây ở một thế giới khác. Khi Tống Hữu Xu nhẹ nhàng buông cốc xuống, gió lốc điên cuồng gào thét im bặt ngừng lại, giữa phòng chỉ còn lại tiếng thấp giọng khóc nức nở và tuyệt vọng gào thét.

“Thiên đạo làm chứng, Tống Hữu Xu tôi mới là người kế thừa Tống gia chân chính.” Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này rốt cuộc đánh thức thần trí mọi người.

Vì tạo thế cho Tống Lập, Cơ gia phát thư mời cho rất nhiều người, có tư cách tham dự đều là nhân vật hết sức quan trọng của đế quốc, bình thường bọn họ có bao nhiêu cao cao tại thượng, hiện tại liền có cỡ nào chật vật thê thảm. Ngoại trừ Tống Lập ngay cả vụn cũng không tìm ra, từ trường gió lốc nhìn như không có tổn hại bất cứ ai, nhưng chỉ có chính bọn họ biết, gió lốc tiến hành tàn phá kịch liệt như thế nào đối với linh hồn bọn họ, nhiều lần bị xé rách lại nhiều lần bị khâu lại, giống như là đã trải qua mấy ngàn mấy vạn lần tử vong.

Dần dần, có vài đặc chủng nhân phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn mới phát hiện thời gian chỉ qua năm phút đồng hồ, ngắn ngủn năm phút đồng hồ, so với năm vạn năm càng khó qua hơn…

Người canh giữ ở trên internet thở phào một hơi, hình ảnh bắt đầu tiếp tục, có camera bay ra bên ngoài, đem tòa lầu tinh võng trụi lủi quay lại, cảnh tượng trước mắt làm người ta kinh hãi. Người qua đường không rõ chuyện đứng ở phía dưới chỉ trỏ, biểu tình bối rối, cho đến lúc này nhân viên bảo an mới phá cửa phòng trực tiếp, tiến hành cứu trị với những người ngã ngồi tại chỗ.

Hữu Xu đứng lên vỗ áo sơmi trắng không nhiễm bụi bậm, thanh thản mở miệng, “Như vậy tôi liền cáo từ trước.”

Mấy trăm camera lập tức bay qua quay phim, mỗi một cái đều cho cậu một cái cận cảnh. Khi cậu chậm rãi đi tới cửa, ghế dựa bị cậu ngồi qua, cái bàn bị cậu sờ qua, lại từng chút từng chút hóa thành bụi bậm, cốc sữa đặt trên mặt bàn mất đi chống đỡ rơi đến bể nát.

Gió lốc lướt qua một mảnh giáp cũng không còn, thậm chí ngay cả thời không cũng có thể xé rách, mà những thứ Tống Hữu Xu muốn bảo hộ, chẳng hạn như Lâm Đức Hải, Lâm Đức Hiên, Cơ tướng quân, Phàn Triệu, Cơ Hưng, bàn ghế, camera, lại đều hoàn hảo không tổn hao gì. Người xem bình thường chỉ cảm thấy một màn này thực thần kỳ, mà người hơi có ánh mắt cũng rốt cuộc không khắc chế được sợ hãi trong nội tâm. Cái này có nghĩa là gì không ai nói ra, cũng không dám nói ra —— Tống Hữu Xu có thể khống chế từ trường, hơn nữa là khống chế cực kỳ tinh tế. Cậu ta có thể quản thúc từ trường gió lốc ở trong một khu vực, lớn đến mức hủy hoại một tòa lầu lớn cao chọc trời, nhỏ đến mức bảo vệ một cốc sữa, không ngờ đạt tới trình độ tùy tâm sở dục.

Cậu ta học được những thủ đoạn đó từ chỗ nào? Chẳng lẽ thứ cậu ta lấy đi không phải truyền thừa Tống gia, mà là truyền thừa “Dị Quỷ”? Khó trách “Dị Quỷ” sẽ không hiểu ra sao mà báo hỏng! Càng là người ở địa vị cao, càng biết não bổ như thế nào, thế mà cũng đụng đến một góc chân tướng. Bọn họ vốn cực kỳ khinh bỉ đối với Tống gia đã sớm suy tàn, hiện tại lại không thể không coi trọng, thậm chí có người còn sinh ra tâm lý sợ hãi, nhất là mấy quỷ xui xẻo trải qua từ trường gió lốc.

Khống chế từ trường, loại thủ đoạn này sợ là chỉ có thần sáng thế mới có thể làm được, nhưng trong truyền thừa Tống gia lại có được loại bí pháp này, chỉ không biết là có bao nhiêu, uy lực lớn hay không? Đúng rồi, trong «đạo tổ truyện ký» không phải có miêu tả liên quan sao? Lấy ra xem sẽ biết. Cùng thời khắc đó, vô số người đang làm cùng một việc, chính là tìm kiếm «đạo tổ truyện ký».

Hữu Xu đi ra tòa lầu tinh võng, Cơ Trường Dạ cũng nhắm mắt đuổi theo, camera lơ lửng trên đỉnh đầu đang quay lại hình ảnh hai người giao lưu.

“Em thật sự không định để ý đến anh sao?” Nam tử tuấn mỹ dùng giọng điệu khát cầu hỏi.

Thiếu niên chậm rãi vỗ ngực hắn, còn kéo kéo cà vạt hắn, giọng điệu mười phần thiếu đòn, “Tôi nói rồi, trừ khi Cơ Kình Thương quỳ cầu xin tôi, nếu không chúng ta vĩnh viễn không có khả năng. Gặp lại, anh tự giải quyết cho tốt.” Dứt lời đi lên xe bay nhanh chóng rời đi.

Ở đế quốc, người có thể gọi thẳng họ tên Cơ lão gia tử đếm tới đếm lui chỉ có vài người, phần lớn bọn họ đều là nhân vật hô phong hoán vũ ở tinh hệ Phi Mã, khi Tống Hữu Xu so với bọn họ thì ngay cả thứ hạng cũng không xếp vào được. Nhưng người nhìn thấy một màn này lại đều không dám phun loạn, bọn họ bị thủ đoạn trước đó của Tống Hữu Xu dọa sợ.

Camera vây quanh Cơ tướng quân chuyển vài vòng, toàn phương vị không góc chết mà ghi lại biểu tình thống khổ khó nhịn của hắn. Khi chúng nó lục tục tán đi, Cơ Trường Dạ mới lấy hình nhân giấy dán ở ngực trái ra, dùng sức hôn vài cái. Đây là vừa rồi lúc Hữu Xu kéo cà vạt trộm nhét vào, cậu ở mặt ngoài lãnh khốc vô tình cự tuyệt, hình nhân giấy lại từng chút từng chút vỗ ngực tướng quân, an ủi, “Tướng quân em sẽ vĩnh viễn yêu anh, lại nhẫn nại một chút được không?”

Cơ Trường Dạ thiếu chút nữa cười ra tiếng, cuối cùng lại nhịn được, sau khi đi lên xe bay nắm lấy hình nhân giấy hôn vài cái, giọng khàn khàn, “Mặc kệ bao lâu anh đều sẽ chờ em. Kế tiếp em phải cẩn thận, bọn họ sẽ thừa dịp em còn chưa cường đại mà hạ sát thủ. Thủ đoạn của Tống gia quá quỷ dị, bọn họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.”

Trên thực tế, thủ đoạn thiên sư của Tống gia căn bản không thể đánh đồng với Hữu Xu, giữa hai người chênh lệch tựa như giọt nước và biển rộng, hoàn toàn kém xa. Đáng thương những người đó còn tưởng rằng có thể đem uy hiếp bóp chết ở trạng thái manh nha, lại không biết Hữu Xu đã sớm cao lớn thành đại thụ che trời.

Hình nhân giấy gật gật đầu, nhu thuận đáp, “Em sẽ cẩn thận, anh cũng vậy. Tướng quân em yêu anh, tướng quân moa moa.”

Cơ Trường Dạ nhịn cười nói, “Anh cũng yêu em.”

Gia chủ một giây trước còn nhuyễn manh đáng yêu nói “moa moa”, giây tiếp theo liền mặt không đổi sắc mở trí não, phun xả với tiến sĩ Ellen và Tô Minh, hình ảnh quá đẹp, chói mắt hai anh em Lâm gia. Bọn họ nén nước mắt trở về, hứng thú nồng hậu nhìn chằm chằm đại chiến đấu đá trên trí não.

Gia chủ không hổ là “cuồng khuyển đệ nhất đế quốc”, khiến Ellen và Tô Minh nghẹn đến mức không có chút lực đánh trả, hai người yêu cầu cậu công khai phương pháp chữa khỏi chứng hỏng gien, nếu không chính là không có đạo đức không có nhân tính, cậu liền đúng lý hợp tình mà thừa nhận, “Đúng, bổn gia chủ chính là không có đạo đức, không có nhân tính, có bản lĩnh mấy người cắn tôi đi.” Sau đó tuyên bố bốn nguyên tắc: một, người nhìn không vừa mắt không trị; hai, người từng đắc tội bổn gia chủ không trị; ba, người Cơ gia không trị, thái độ cuồng đến không biên giới.

Nhưng phương pháp trị liệu là cậu nghiên cứu ra, ai cũng không thể bức bách cậu công khai, nếu không liền vi phạm «pháp luật về quyền bảo hộ tài sản tri thức tinh tế». Ở thời đại công nghệ cao, nhân loại càng ngày càng xem trọng quyền tài sản tri thức, vi phạm điều luật này sẽ bị phán giam cầm hai tới ba trăm năm, thuộc về một trong mười trọng tội. Mà pháp luật áp đảo trên đạo đức, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người, Ellen và Tô Minh tranh luận như thế nào cũng đứng không vững chân, lại bị Tống gia chủ vô sỉ và da mặt dày khiến cho hết sức khó xử, chỉ đành yên ổn lại.

Đương nhiên cũng có người nhắm ngay «quỷ y tạp ký» của Tống Lập, tiêu phí số tiền lớn mua lại từ tay người vợ góa của lão, lại không phát hiện bất luận phương thuốc gì, càng không cách nào phá được đạo thuật bên trong, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Cơ lão gia tử hao tâm tổn trí cố sức bày sát cục, lại bị Tống Hữu Xu dễ dàng hóa giải, còn giúp cậu dương danh, lập uy, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

“Trận đấu cơ giáp mấy người nhất định phải toàn lực ứng phó, phải giết Lâm Đức Hải và Lâm Đức Hiên. Không có Lâm gia, ta muốn xem nó còn có thể kiên trì bao lâu.” Cơ lão gia tử đang lật xem «đạo tổ truyện ký», không biết sao, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn.

“Vâng.” Quản gia cung kính đồng ý, chần chờ một lát sau đó bẩm báo, “Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Cơ Ngọ đã có, thể chất rớt xuống cấp C, dị năng và tinh thần lực vĩnh viễn bị hao tổn, đời này không có khả năng khôi phục. Những người khác cũng vậy, còn có vài người đã phế đi, mỗi người bồi thường một trăm triệu tiền trợ cấp.” Lần này Cơ gia tổn thất thảm trọng, xui xẻo nhất vẫn là Cơ Ngọ, vốn rất có thể tranh đoạt vị trí nguyên soái với Cơ Trường Dạ, hiện tại lại tiền đồ hủy sạch.

Cơ lão gia tử miễn cưỡng duy trì trấn định rốt cuộc ngồi không yên. Cơ Ngọ đã như vậy, vậy người khác thì sao? Phải biết, lúc ấy phần lớn người xem là được Cơ gia mời đến tạo thế cho Tống Lập, ở các giới trong xã hội có phân lượng rất nặng. Nếu bọn họ bị thương tổn không thể nghịch chuyển, tương đương kết tử thù với Cơ gia, nếu liên thủ trả thù, đủ để dao động căn cơ Cơ gia.

Không, dù muốn trả thù, người dầu tiên bọn họ đối phó cũng nên là đầu sỏ gây tội Tống Hữu Xu, ngược lại có thể mượn đao giết người. Nghĩ đến đây, Cơ lão gia tử trấn định lại, đang chuẩn bị liên hệ vài tâm phúc, lại thấy Tống Hữu Xu tuyên bố một tin tức trên trang web: nếu có ai cảm giác khó chịu sau từ trường gió lốc, có thể đến Tống trạch cầu y, Cơ gia và chó miễn vào.

Cậu ta thế mà lại đánh đồng Cơ gia và chó, quả thực khinh người quá đáng! Không, không đúng, cậu ta thế mà có thể trị liệu thương tổn từ trường gió lốc tạo ra, hơn nữa dùng cái này để lấy lòng, vừa đấm vừa xoa mượn sức một đám cao tầng, lại hung hăng áp chế Cơ gia, đây là đem Cơ gia trở thành đá kê chân mà đạp!

Cơ lão gia tử chưa bao giờ bị người ta trêu đùa như thế, nhất thời liền ôm tim ngã xuống. Quản gia vội vàng đút thuốc cho ông ta, gấp giọng nói, “Nguyên soái ngài đừng nóng giận, cậu ta không hẳn trị khỏi cho những người đó, chúng ta từ từ xem.”

Những người được mời đến phòng trực tiếp trước đó phân lượng quả thật rất nặng, hơn nữa đều là hướng về phía phương thuốc chữa khỏi chứng hỏng gien, thực lực có thể nghĩ. Nhưng náo nhiệt của cuồng khuyển đế quốc không phải ai cũng có thể xem, sau khi trở về nhà bọn họ lập tức tiến hành kiểm tra toàn thân, sau đó không thể tránh né mà lâm vào tuyệt vọng.

Thể chất rớt xuống cấp C, tinh thần lực và dị năng vĩnh viễn bị hao tổn không phải nghiêm trọng nhất, một vài người lại trực tiếp thành phế nhân, còn mắc chứng hỏng gien, biến cố này tương đương hủy diệt toàn bộ cuộc đời bọn họ. Bọn họ hận Cơ gia, cũng hận Tống Hữu Xu, vốn tính toán trả thù, lại bị cảm giác sợ hãi ẩn trong lòng ngăn cản.

Không ở trong cuộc vĩnh viễn không lĩnh hội được cái loại cảm giác linh hồn xé rách, người không ở hiện trường có lẽ còn muốn làm thế nào đem uy hiếp thật lớn là Tống Hữu Xu bóp chết ở trạng thái manh nha, người sống sót sau tai nạn lại chỉ muốn tận lực rời xa cậu. Bọn họ dùng hai tay run rẩy tìm «đạo tổ truyện ký», ý đồ nhìn trộm thực lực chân chính của Tống Hữu Xu, lại phát hiện cái gọi là đạo tổ cũng chỉ có thể vận dụng ngũ hành lực, căn bản không cách nào khống chế từ trường. Đạo tổ vẫn là một phàm nhân, nhưng thủ đoạn của Tống Hữu Xu dường như đã vượt qua lĩnh vực này, tới độ cao mà người khác không cách nào với tới.

Càng suy nghĩ mỗi một chi tiết lúc ấy, kiêng kị trong lòng lại sâu sắc hơn một tầng, bọn họ chỉ có thể yên lặng nuốt quả đắng này, lại mừng rỡ như điên phát hiện Tống Hữu Xu tuyên bố một tin tức, tuyên bố có thể trị liệu tổn thương bọn họ gặp phải. Cái gì oán hận sợ hãi đều bị vứt sạch, những người này lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đã từng là biệt viện Lâm gia, cũng chính là Tống trạch hiện tại.

Hữu Xu từng bước từng bước chữa khỏi cho những người này, khi tiễn bước chỉ vào tấm bảng dựng đứng ở cửa nói, “Hết thảy hôm nay là tôi tạo thành, tôi phụ trách trị cho mấy người, nhưng sau này muốn tới cửa nữa, mấy người liền phải giữ quy củ của tôi. Mỗi một người trong số mấy người đều đã từng nhục nhã tôi, sau này có việc cũng không cần cầu xin đến chúng tôi.”

Mọi người vâng dạ đồng ý, cũng không dám trách cứ cậu thái độ cuồng ngạo. Cho mi ngủ một giấc liền khôi phục như lúc ban đầu, y thuật của Tống gia chủ thật sự là tà môn, khó trách Tống gia được tôn là quỷ y thế gia, hóa ra là nguyên nhân này, người không tự mình trải qua sẽ vĩnh viễn không tưởng tượng được.

Trong lúc suy nghĩ, ven đường truyền đến tiếng ồn ào, hóa ra là vài người của Cơ gia muốn xông vào, bị Lâm Đức Hải ngăn cản. Sớm biết rằng Tống gia chủ có bản lĩnh này, lúc trước Cơ lão gia tử tội gì cản trở hôn sự của cậu ta với Cơ tướng quân. Không chút khoa trương mà nói, có được Tống gia chủ tương đương có được mấy chục mạch khoáng năng lượng cấp mười, đủ cho Cơ gia miểu sát bốn đại gia tộc khác.

May mắn Cơ lão gia tử có mắt không tròng, nếu không thì mấy nhà còn lại liền phiền toái. Nghĩ như vậy, người giao hảo với Cơ gia lắc đầu thở dài, người đối địch với Cơ gia lại vui mừng khôn xiết. Tiễn bước tất cả người bị thương, Lâm Đức Hải trở lại phòng khách, run rẩy khóe miệng nhìn thư cảm ơn không ngừng hiện lên trên web của gia chủ, bọn họ là những nhân sĩ quan trọng của các giới trong xã hội, trong lời nói mặc dù cực lực che lấp, lại vẫn toát ra vài phần sợ hãi và thật cẩn thận.

Thoáng nhìn em trai đang viết nhãn cho mỗi một cái bình nhỏ đựng sợi tóc và máu trong tim, Lâm Đức Hải đỡ trán than thở: quả nhiên là cuồng khuyển đệ nhất đế quốc, gặp ai cắn đó không nói lời vô ích. Chỉ mong những người hôm nay thức thời chút, đừng đối nghịch với gia chủ, nếu không kết cục sẽ còn thê thảm hơn Tống Lập.

Tựa như nhớ tới cái gì, y đi đến bên cạnh gia chủ đang cầm hình nhân giấy anh anh em em, khom người hỏi ý kiến, “Gia chủ, đội viên của tôi đã tuyên bố tin tức rời khỏi trận đấu trên mạng, còn dư lại sáu ngày, chúng ta đi chỗ nào nhận người? Nếu thật giả lẫn lộn, tương đương tự mình đánh mặt mình, ngài xem…”

Hữu Xu không để bụng mà khoát tay, “Không có việc gì, đội viên thực nhanh liền sẽ tự động đưa lên cửa. Mọi người đừng nóng vội, tôi khẳng định giúp mọi người chọn người tốt nhất.”

Lâm Đức Hải không hỏi nhiều nữa, chạy tới giúp em trai viết nhãn, nhìn thấy một đám tên hiển hách vô cùng, tay có chút run rẩy. Như vậy tiếp cũng không biết gia chủ muốn gây tai họa cho bao nhiêu người, thật là đáng sợ, quả thực không dám nghĩ.

Đến buổi tối lục tục có người trộm đến thăm Tống trạch, đạt tới yêu cầu cửa tự động mở ra, không đạt tới yêu cầu thì vẫn luôn quanh quẩn ở cửa, mấy lần đảo qua Tống trạch đều xem nhẹ biển số nhà trên tường, cuối cùng chỉ có thể thất vọng mà về. Hai anh em Lâm gia từ lúc ban đầu khiếp sợ mừng như điên chậm rãi biến thành chết lặng, không thể không thừa nhận trên thế giới không có nan đề gia chủ giải quyết không được.

Sáu ngày sau, trận đấu đoàn đội chiến cơ giáp đúng hạn cử hành, trên mạng mở ván cược, tỷ lệ cược cao nhất tự nhiên là đội thần côn. Nhìn tên đội này, khó nghe không nói, còn liên tiếp có tám đội viên tuyên bố rời khỏi, có thể thắng mới là lạ. (giải thích chút về cái tỷ lệ cược, tỷ lệ cược là tỷ lệ ăn, ví dụ như tỷ lệ 1:10, nghĩa là đặt 1 ăn mười, đội nào tỷ lệ càng cao nghĩa là càng ít người đặt, thì khi thắng sẽ được càng nhiều tiền)

“Chỉ có thể nói cuồng khuyển rất biết đắc tội với người ta.” Có một dân mạng sâu kín thở dài.

“Lâm gia theo cậu ta thật sự là xui xẻo. Nghe nói Cơ lão gia tử có lệnh, muốn hai anh em Lâm gia chết ở trận đấu.”

“Cơ tướng quân thật sự là trọng tình trọng nghĩa, vì không đối đầu với cuồng khuyển mà bảo người dự thi dưới trướng hắn rời khỏi.”

“Rời khỏi lại như thế nào? Cơ gia không phải của hắn, chỉ cần Cơ lão gia tử lên tiếng, vẫn có nhiều người tham gia hành động vây giết. Lúc trước các đội viên đều ký giấy sinh tử, chết cũng là chết uổng.”

“Vậy thảm, năm nay Cơ gia có năm chiến đội tham gia, rời đi một đội còn lại bốn đội, xếp hạng đều trong top 15. Bốn mươi tinh anh đối phó hai người, tương đương nghiêng về một bên giết hại!”

“Vậy cũng chưa chắc, lỡ như Lâm Đức Hải chiêu mộ được đội viên thực lực cường hãn, còn có cơ hội chạy trốn.”

“Nằm mơ đi, tất cả những người thực lực cường hãn đều đã có đoàn đội của mình, dù chiêu được đội viên thì cũng chỉ là góp đủ số. Tôi xem Lâm Đức Hải và Lâm Đức Hiên lần này chạy trời không khỏi nắng, không bằng chúng ta đánh cược bọn họ có thể sống bao lâu đi?” Lời này vừa ra, trên mạng lại mở một ván cược, người tham gia càng ngày càng nhiều, tỷ lệ cũng càng cao.

Hữu Xu đem tất cả tích cóp đặt vào hai mục “đội thần côn thắng lợi” và “anh em Lâm gia chạy lên tận trời”, chỉ chờ ngày hôm sau trên trời rụng tiền xuống.

Cơ Trường Dạ ngồi ở ghế VIP cách vách cậu, ánh mắt có chút thâm trầm. Thiếu niên hôm nay ăn mặc mười phần chính thức, một bộ tây trang màu xám bạc đem vòng eo mảnh khảnh và hai chân thon dài của cậu bao lấy, nơ lụa cùng màu điểm xuyết trên cổ, có vẻ tao nhã mà tôn quý. Cậu dựa nghiêng trên ghế mềm, khóe miệng hơi hơi cong, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, khiến người ta xem ở trong mắt ngọt ở trong lòng. Tộc lão Lâm gia ngồi vây xung quanh cậu sống lưng một người ưỡn thẳng hơn so với một người, biểu tình một người kiêu căng hơn một người, giống như nắm chắc phần thắng.

Phàn Triệu phất tay mấy lần cũng không thể khiến cho quốc vương đại nhân chú ý, đành phải đụng đụng cánh tay tướng quân, “Anh có biết thằng nhóc Lâm Đức Hải kia tìm ai làm đội hữu không?”

“Không biết, Hữu Xu không nguyện ý nói cho tôi biết, nhưng mà cậu ấy bảo tôi đặt cho đội thần côn thắng, có bao nhiêu đặt bấy nhiêu.” Đầu ngón tay Cơ Trường Dạ liên tiếp gõ gõ, đem tiền trên tài khoản đặt hết vào. Phàn Triệu tất nhiên là tin tưởng quốc vương đại nhân không nghi ngờ, cũng đặt theo, mấy gười Cơ Hưng học theo, đem tỷ lệ của đội thần côn kéo thấp xuống không ít.

Một khắc cuối cùng trước khi bắt đầu thi đấu, ván cược đóng lại, ngừng đặt cược, người chủ trì bắt đầu mời tất cả đội ngũ dự thi ra. Khi đội thần côn đi lên đài cao, giữa sân hoàn toàn yên tĩnh, ba giây đồng hồ sau bộc phát ra tiếng thét chói tai và gào thảm một sóng cao hơn một sóng. Mẹ! Đặt sai, đặt sai hết, lúc này tự sát trốn nợ còn kịp hay không?

Phàn Triệu cứng người một khắc, lập tức cười ra, “Không hổ là quốc vương đại nhân, mỗi lần ra tay đều long trời lở đất.”

“Hữu Xu nhà tôi thật lợi hại.” Cơ Trường Dạ lắc đầu bật cười, bi ai cho bốn chiến đội không nghe theo mệnh lệnh rời khỏi trận đấu của mình. Có điều những người này đã sớm phục tùng chủ khác, chết cũng không thể tiếc.

Ghế dài cách vách, Hữu Xu kỳ trung nhị tới đặc biệt muộn, bệnh tình lại đặc biệt nghiêm trọng nâng nâng cằm với chủ tử nhà mình, ra vẻ khiêu khích, sau đó đăng một tin trên web của mình —— thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Rất nhiều bạn mạng tỏ vẻ xem không hiểu, người có óc văn nghệ sâu sắc hơn giúp đỡ phiên dịch: ủng hộ tôi, tôi đưa mấy người lên thiên đường; rời bỏ tôi, tôi đạp mấy người xuống địa ngục. Mẹ, bệnh dại của Tống gia chủ lại tái phát!

Bạn đang đọc [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.