Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kudo Shinichi

Tiểu thuyết gốc · 1425 chữ

Sáng hôm sau ...

Tôi đang không tin vào mắt mình. Hắn dậy sơm như vậy sao ? Còn chưa đến 6h mà. Chắc hôm nay hắm quyết tâm lắm đây.

Tên thảm kia lục lọi 1 bộ quần áo mới, lao vào nhà tắm nửa giờ mới ra.

Ô ô ô ...trông gọn gàng đó chứ ! Bộ quần áo mới, rửa mặt cạo râu, đội mũ lưỡi trai. Dù mặt ngươi vẫn xấu như thường nhưng thế này cũng tạm ổn. Hắn lấy 1 cái kính với đội mũ lưỡi trai vào, cầm đơn xin việc rồi... đứng tập thể dục. Ngươi rảnh quá ha ?

Nào, đã đến lúc ngươi phải thò mặt ra ngoài rồi đấy ! Lập tức mở cửa đi ra cho ta, ngươi nhốt ta bốn ngày ở cái ổ rác tối tăm này rồi đấy ?

-Hay là ... hay là .

Tên thảm hại đặt tay vào tay nắm cửa, hắn cẩn thận tra chìa khóa... Cái khuôn mặt gì thế kia ? Chỉ mở cửa thôi mà, ta lại tưởng nguồi đang đóng phim kinh dị nữa chứ.

-Hay là...hay

Người đang lảm nhảm cái gì vậy hả ?

-Hay là ngày mai mới bắt đầu nhỉ ?

...Ta khuyên người đi chết đi Atone ạ !

Tên thảm hại vẫn đặt lên tay lên tay nắm cửa, khuôn mặt biến đổi liên tục. Giống như hắn đang quyết định chuyện gì đó liên quan đến vận mệnh thế giới vậy.

-Không được ! Tiền tiết kiệm của mình sắp cạn kiệt, nếu không có tiền thì sẽ bị cắt điện nước, không thể an nhàn chơi game xem phim ... Cuộc sống của mình sẽ chấm dứt ! Không được mình phải ra ngoài thấy, mình phải ra ngoài.

-Yot, cố lên, cố lên ! Anote muôn năm

Dù hắn chẳng nghe được nhưng tôi vẫn hét lên cổ vũ hắn. Bốn ngày sống trong địa ngục, tôi muốn nhìn thấy ánh mặt trời.

Cạch ! ! !

Cánh cửa mở ra, ánh nắng sớm len lỏi làm tôi cảm thấy có chút chói mắt. Ôi, mùa hè của tôi. Giờ này năm ngoái có lẽ tôi đang trên du thuyền ra đảo với gia đình. Tệ thật.

Tên thảm hại do dự 1 chút, xong cắn răng đỉca ngoài, nhòm nhòm ngó ngó rồi như con thỏ sợ hãi chạy xuống cầu thang. Hắn kéo kũ lưỡi trai che mặt, đi cúi gằm xuống đất. Chỉ một tiếng còi xe thôi cũng làm hắn giật mình... Rốt cuộc bao nhiêu lâu rồi ngươi chưa ra ngoài vậy ?

Xem nào... Chung cư Sỵangna, phòng 204, tần 2 đường Ukendo. Hả ? Chỗ này cách nhà tôi cũng khoảng không xa lắm, vào tầm 5km, xem ra phải tìm cách về nhà mới được

- T- tôi là Atada Atone, tôi nghe nói nơi đây muốn thuê nhân viên bán thời gian, tôi...tôi đến nộp hồ sơ.

-. . .

Trên đường đi, hắn lẩm ba lẩm bẩm câu đó vài chục lần, làm tôi nghe mà muốn bịt tai. Tên kia ngươi đi thì ngẩng mặt lên, muốn bị xe đâm chết hả? Tên Atone này giống như là không sợ trời không sợ đất, cứ cúi gằm mặt mà lao đi,có mấy lần thiếu chút nữa là bị xe đụng. Thật là...

Đi được 1 lúc, hắn dừng lại ở 1 cửa hàng bán trà sữa CoCo-Na. Sao, đây là chỗ người muốn xin việc sao? Trông cũng được đấy nhỉ?

Này, này ! Atone thân mến, sao người không vào đi mà cứ lởn vởn ở ngoài thế ? Người ta lại tưởng là ăn trộm bây giờ ?

Sau khi đi qua đi lại cả chục vòng, tên thảm hại này dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, giống như chiến tướng nơi xa trường, mở cửa xông vào quán.

Một người phục vụ đi ra :

-Xin chào, anh muốn uống gì ạ ?

Tên Atone nói như bị nghẹn hạt nhãn :

-Tôi...tôi...tôi..muốn...muốn...muốn...

-Vâng, anh muốn gì ạ ?

-Muốn...muốn...xi...xi...xin mua 1 cốc trà sữa

-Vị gì ạ ?

-Vị...vị...vị...Socona.

-Vâng, xin anh đợi 1 chút !

...

Một lúc sau, tên thảm hại xách túi trà sữa thất tha thất thiểu đi về. Còn tôi ấy hả ? Tôi muốn cười đến chết ngất ! Ha ha ha...Chết cười mất ! Nhìn cái bản mặt của hắn mà tôi lại không nhịn được cười, thông báo, ngày xin việc đầu tiên của hắn thất bại thảm hại.

-Hix, tốn mất 50 yên mua cốc trà sữa này, thôi để làm bữa trưa cũng được !

Hắn ném vèo cái mũ với cái kính sang 1 bên, nằm trên thảm mở tivi xem. Này này, thế còn cái vụ xin việc thì sao ?

-À à ồm ồm... hành quân, hành quân, chúng ta đi...

Khi hắn đang xem phim quên sự đời thì tiếng nhạc kinh dị ở đâu xuất hiện. Hình như ở phòng bên cạnh thì phải ?

Tên lập dị nhảy dựng lên :

-Hả ! hả hả ! Ai đang nghe cái Opening dở tệ này vậy ? Có biết thưởng thức không vậy

Hừm ! Ngươi cũng nghe mấy thứ kinh khủng không kém.

-Mở loa to như vậy ! Định tra tấn người ta sao ? Không được ! Mà thôi kệ hắn đi

Một giờ sau, tôi còn đang choáng váng vì giọng ca đó, tên thảm ahij miệng xùi bóp mép, nổi giận đùng đùng đứng dậy :

-Gaaa...Không thể chọi được nữa ! Phải dạy cho hắn 1 bài học.

Quyết tâm ghê gớm nha ! Không biết ngươi có dám sang không đây ? Tên thảm hại ra đến cửa, lại suy nghĩ gì đó 1 chút, vò đầu bứt tai.

-Hay là để ngày mai ?

. . . Ta gọi người là tên thảm hại quả là không sai mà.

Lại 1 tiếng sau, tiếng nhạc vẫn không có dứt, trong đầu tôi ong ong "hành quân, hành quân...", không thể tin được là có bài hát dở như vậy.

Hả !

Tên thảm hại đứng dậy, đi ra mở cửa, người cuối cùng cũng dám đi hả ? Tôi lập tức đứng dậy đi theo hắn.

"Cộc, cộc, cộc"

Lại suy ngẫm 1 hồi, cuối cùng hắn cũng gõ cửa phòng 203 bên cạnh. Tốt lắm, anh bạn, quát vào mặt hắn :

"Lập tức tắt bản nhạc kinh dị cho ta"đi ! Yô ! Yô ! Atone cố lên.

Cửa phòng mở ra, bên trong phòng tối um, chắc cũng bị cửa sổ giống tên Atone. Một khuôn mặt thò ra ... Cảm giác lúc này của tôi ấy hả ?

Chúc mừng Atone, chúc mừng anh. Cuối cùng cũng có 1 tên mặt ngố hơn cả anh. Anh vui chứ ???

Cái tên này đeo kính tròn dày cộp, đầu tóc cũng bù lù không kém tên Anote. Anote, ngoan,quát chết hắn

Chỉ thấy tên Atone trợn tròn mắt, chỉ tên kính cận kinh ngạc :

-Ku...Ku...Ku...Kudo, là cậu sao ?

Tên cận chớp mắt đẹp, dịu dàng nói :

-Anh...anh Anote, là anh thật sao ?

-Kudo, tôi nhớ cậu quá

-Anh Atone, em cũng nhớ anh quá !

Nói xong 2 tên ôm nhau thắm thiết, thiếu chút nữa thì hôn nhau luôn. Xong tên kính cận Kudo mời tên thảm hại vào phòng.

Trời ! ... Phòng tên này ngập tràn toàn là truyện tranh, poster Anime, các thể loại đĩa game. Nhìn qua đã biết là 1 tên Otaku chính hiệu.Mà thôi, ít nhất hắn vẫn hơn tên Atone phòng tràn ngập rác.

Tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh Atone, chống cằm nghe học nói chuyện.

Một lúc sau...

-Cái gì ? Anh đang là Neet ?

Tên thảm hại gãi gãi cái đầu, gượng cười nói :

-Ừ !...Thực ra sau khi anh thi đại học, có nhiều chuyện đã xảy ra. Mà...mà cũng trùng hợp nhỉ ? chúng ta sống ngay gần nhau mà không biết đấy !

Tên cận nhìn chằm chằm Anote một lúc, sau thở dài nói :

-Vâng, thực ra em mới chuyển vào đây tháng trước

-V-vậy à ? Bây giờ cậu đi làm rồi nhỉ ?

-Không ! Em học đại học muộn 1 năm, bây giờ vẫn đang học.Đại học tư nhân Koban.

-A... chả phải đó là đại học chuyên đào tạo thiết kê game sao ? Đúng sở thích của cậu rồi ! Chúc mừng nhé.

-Cảm ơn anh !

...

Bạn đang đọc Linh hồn mỹ nhân! sáng tác bởi Hoangzs3
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoangzs3
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.