Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhóc có sao không? (2)

Tiểu thuyết gốc · 1292 chữ

-Nhóc có sao không?

Một câu hỏi nghi vấn nghe như rất bình thường khác,nhưng khác biệt ở chỗ sự quan tâm đó lại đặt ở ngữ cảnh không phù hợp cho trẻ nhỏ.Bất quá giọng điệu lạnh lùng đó đã khiến Tiểu Miêu bừng tỉnh lại.

“Người này từ đâu xuống giúp đỡ mình...Hắn sẵn sàng cứu một bán nhân tộc bé nhỏ ư?”

Tiểu la lỵ thầm nghĩ,nhưng trước cảnh tượng có phần máu me dọa cho sợ cũng nhanh chóng đáp lại.

“E-Em không sao , cảm ơn ngài mạo hiểm giả rất nhiều.”

Nghĩ đến người trước mặt có thể là một mạo hiểm giả con người cao quý,cô bé có ý định gập người cảm ơn.Nhưng cái ghìm kia mỗi khi cô bé chuyển động lại càng ăn sâu vào da thịt,đau đớn cũng từ đó khiến cho Tiểu Miêu sắp không kìm được khóc lấc.

-Một đứa nhỏ con gái đúng là chưa thể chịu đựng loại cực hình này được.

Thiên Minh thầm nghĩ.Bất quá ánh mắt không có vẻ gì là thương hại,khác biệt một trời một vực trước đó.Hắn hiểu cảm xúc sẽ khiến cho con người ta ngốc đi,vì vậy sẽ thu liễm trước mặt người khác.

Đơn giản là ở tại thời điểm này,hắn từ từ tiến đến chỗ cô bé.Mà Tiểu Miêu thì không có chút cựa quậy.Tựa rõ biết rằng thanh niên cơ bắp trước mắt thừa sức giết mình.Thế nên không phản kháng.

“Người này định làm gì mình?...Làm những chuyện mà những tên cướp xấu xa làm ư...Hay là đến để biến mình thành những bộ xương lâu giống bọn chúng?...”

“Không biết nữa,có lẽ mình thật ảo tưởng.Nào ai lại đi thương sót cứu một bán thú nhân như mình chứ.”

Cười trừ trong vô vọng,sự tủi thân bao trùm lấy cô.Chỉ có thể lại dùng phương thức bất lực,nhắm chặt mắt lại và gặm nhấm cơn đau do bẫy gài.

Trong nhận thức của tiểu cô nương,đâu đó hiểu được sự quyền lực và mạnh mẽ của những mạo hiểm giả.Và biết rằng chỉ có sức mạnh như họ mới có thể kiểm soát vận mệnh chính mình.

Cô không hận gia đình hay người chị của mình không thể cho mình những điều đó,mà chỉ hối hận khi đã không thể chăm sóc chị nhiều hơn.

Còn giờ,đối mặt với tiếng bước chân của Thiên Minh tiến tới.Tiểu Miêu thầm cầu nguyện,mong sao người giết mấy tên cướp này là người tốt.Không giết mình là quý hóa lắm rồi.

Đâu biết được khi Thiên Minh đi đến.Hắn quỳ xuống một chân,nhẹ nhàng mà sợ vào bàn chân đang tứa máu gài bẫy.Nghiêm trọng nói.

-Nhóc trước đó đã bị thương,bên chân trái bị tật sẵn không có ổn định.Giờ bị cái bẫy lớn gài thú thế này,sợ rằng không qua khỏi...

Nói đến câu sau đuối dần,đương nhiên hắn hiểu có những thứ nói thẳng ra thì rất đau lòng.Và đặc biệt là một cô bé có cảm xúc yếu đuối hiện tại.Việc bị sốc là không tránh khỏi.

Quả nhiên,khi nghe câu nói đó của hắn.Tiểu Miêu mặt bỗng trở lên tuyệt vọng.Bản thân giờ trở lên vô dụng là thứ mà người khác không bao giờ muốn công nhận,và giờ cô bé cũng vậy.

“Hức...Hức...”

Đúng như hắn nghĩ,câu nói của hắn đã trực tiếp đụng tới sâu tâm khảm cô bé.Tiểu Miêu bắt đầu khóc nức nở,đã không thể kìm được giọng.Chỉ có thể đưa hai tay che đi con mắt,có thể thấy cô bé không muốn ai nhìn bộ dạng yếu đuối này của mình.

-Một cô gái nhỏ kiên cường,tiếc nếu có không gian phát triển sẽ trở thành viên ngọc quý.Nhưng xem ra trong thời đại này điều đó thật vô dụng.

Thiên Minh chỉ lẳng lặng nhìn,hoàn toàn không có một câu an ủi.Đôi mắt hắn nhìn vào cô lại thấy có điểm gì rất giống bản thân khi đó.Cảm giác kiên định nhưng cũng thật yếu ớt.

Tiếng khóc nấc làm cho khung cảnh xung quanh cũng xuống màu,tâm trạng hắn cũng tệ đi.

-Ta có nên sử dụng ma thuật để chữa trị cho cô bé không?Không được,khi ta còn chưa rõ thế giới này thế nào thì không thể làm vậy được.

-Ngộ nhỡ ma thuật là một thứ bị cấm hay có điều gì đó không tốt liên quan.Ta có thể bị va lây.Huống hồ đây chỉ là cô bé lần đầu ta gặp.Có nên giúp không?

Cặn kẽ suy nghĩ,hắn trầm ngâm.

Bình thường với một trái tim lạnh nhạt như hắn sẽ không nghĩ như vậy,nhưng chẳng hiểu sao khi đối diện cái chết.Hắn cảm nhận có gì đó trỗi dậy trong bản thân.

Đây có phải cái gọi là nhân tâm cảm xúc,thứ mà một sát thủ như hắn từ lâu không thể có.

-Chết tiệt ta bị sao thế này?

Thiên Minh khó chịu nhíu mày,nhưng sao đó cũng trở lại như cũ.Thở dài một hơi,hắn nhìn vào chân cô bé.Các động tác thô ráp trước đó tự nhiên trở lên nhẹ nhàng.

Nhanh thoăn thoát trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Miêu.Cái bẫy bị bỏ ra từ lúc nào không hay.

-Coi như ta làm việc thiện ở lỗ vậy?

Hắn dơ bàn tay ra trước mặt,ánh sáng màu xanh hiện lên.Từ trên không trung chảy xuống đến cái chân sắp bị cắt đứt đây.Hòa lẫn vào màu đỏ huyết nhục.

Chúng bằng mắt thường có thể thấy nối liền lại với nhau với tốc độ gấp hai lần.Các mạch mãu,mô tế bào kéo lại.Phút chốc mấy giây đóng vảy da mới,cả quá trình đều bị Tiểu Miêu quan sát được.

Cô bé rất ngạc nhiên,tất cả vết thương trước đó,nỗi đau trước đó giờ đây không còn nữa.Di chứng chân trái tự nhiên biến mất.Cảm giác đi lại và di chuyển thật bình thường.

Dòng chảy sinh mệnh cũng không bỏ sót những nơi khác,luân chuyển khắp người cô bé.Cỗ khí ấm nóng chảy xuôi theo dòng máu.Tiểu Miêu nhắm mắt cảm nhận.

Ấm áp là ngữ từ cô sử dụng,nó thư sướng đến khó tả.

Sau khi bất ngờ ngắm nghía bản thân,những vết rách do đá sỏi đều biến mất,cả vết sẹo lớn lâu năm.Cô giờ đây không khác gì trùng sinh cơ thể lại.

Đẹp hơn,dễ thương hơn và xinh xắn hơn.Nếu cho cô một bộ lolita thì chắc chắn ai cũng nghĩ rằng một vị tiểu thư đài các cao quý.

Chỉ là giờ đây,với sự ngạc nhiên cùng xúc động của bản thân.Tiểu Miêu nhìn người thanh niên cao lớn trước mặt.

“Không những gỡ bẫy giúp mình,còn chữa thương cho cả bản thân nữa.Anh ấy là người tốt ư?”

Đôi mắt to tròn ngạc nhiên như gặp chuyện lạ trên đời,Thiên Minh nhíu mày lại.Bộ chưa có ai làm thế này sao,thế giới này nhẫn tâm đến vậy.

Có lẽ tiểu miêu như vậy là phải,bởi vì tại thế giới trong nhận thức của cô.Chiến tranh và nghèo đói đã in sâu trong tâm trí.Sự ghẻ lạnh của con người trong làng hiện rõ từng ngày một.

Thiên Minh thấy cô bé đã ổn,đứng người dậy.Coi như đây là lần đầu tiên giúp đỡ người lạ,không muốn vấn vương nhiề.Hắn chỉ nhìn cô một lúc sau đó quay người định bỏ đi.

Cô bé vẫn còn nhiều cảm xúc trái ngang,như khi thấy Thiên Minh định bỏ đi thì cả người đứng dậy.Nhớ đến phép thuật hồi phục cường đại của hắn.

Nắm lấy bàn tay trước sự kinh ngạc của Thiên Minh.Nước mặt còn đọng trên mi.Dũng cảm nói.

“Ng-Ngài...Ngài có thể chữa bệnh cho chị của em được không?”

Bạn đang đọc Lỡ Xuyên Qua Ta Đành Làm Chúa Tể sáng tác bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.