Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không mời mà đến(1)

Tiểu thuyết gốc · 2620 chữ

-Ngươi có chắc đây là đường về nhà ngươi không,sao lại nhiều yêu thú đến vậy?

Sau khi được tiểu cô nương này dẫn đi một đoạn ra khỏi bìa rừng sang bên kia,Thiên Minh biết được cô gái nhỏ này có tên là tiểu miêu.Khá giống một cái biệt danh bình thường.

Cũng phải thôi,bất cứ sinh vật nào muốn được đặt tên trừ con người ra thì cần phải trải qua một lễ chứng nhận.Bởi vì sau khi sinh vật nhận tên mới khai mở ra ma lực và nhận được ban phước.

Vì lẽ đó nên việc đặt tên cho thú nhân hầu như rất hiếm thấy.Và nếu thú nhân muốn đặt tên thì phải nhờ có giám mục cấp cao,đa số là con người.Nhưng quan hệ của cả hai đã xuống dốc kể từ khi nhân loại biết điều đó.

Chuyện này dẫn đến việc nhân loại nhốt hết giám mục,phát động chiến tranh.Bên yêu thú thì chức nghiệp này rất hiếm,phải nói là vạn vạn chỉ có một.Thế nên số lượng thú nhân có ma lực rất ít.

Cuối cùng,chủng tộc này thua cuộc.Tử nạn gấp đôi con người,con số nhiều vô kể.Khiến cho tất cả phải sống nhờ trên con người,bị bóc lột đến mức chết.

-Thế giới này còn tàn nhẫn hơn địa cầu chán.

Đó là suy nghĩ của hắn khi nghe Tiểu Miêu kể về chuyện đó,Thiên Minh chỉ biết thấu hiểm âm thầm.

Nhưng có lẽ ở cái thế giới này,sự thấu hiểu xem ra là món đồ vô dụng.

“Hức hức,em không biết nữa.Trước đó em đi qua đây có con quái vật nào đâu...”

Bị hắn dọa sợ,Tiểu miêu cũng bị ngạc nhiên trước cảnh tượng này.Vậy là họ sẽ không thể về được nhà nữa,và chị sẽ không được kịp thời chữa bệnh.

Nghĩ đến đây,cô nhóc lại càng khóc to hơn.

“Huhuhu...”

-Được rồi được rồi nín đi,ngươi mà khóc thì sẽ hấp dẫn bọn yêu thú đấy!

Thiên Minh quay sang bịt miệng,Tiểu miêu nghe đến dọa cho đứng người.Gật gật đầu chạm vào tay hắn ý muốn chắc chắn em sẽ im lặng.

Thấy nhóc con mít ướt không có khóc lóc nữa,hắn mới bỏ bàn tay ra.Mà cũng khỏi tránh khỏi khứu giác thính của bọn yêu thú,phút chốc một con thằn lằn to tướng nhảy đến chỗ hắn.

Tiểu Miêu như chết lặng chân không di chuyển,còn Thiên Minh che mắt cô bé đi.Một tay hướng về nó.

-Hỏa Ma Thuật : Phượng Ma Tiễn.

“Phốc...”

Tiễn hỏa nhanh đến nỗi ghim cả con thằn lằn vào cây,âm ma quỷ dị đốt hết các bộ phận bên trong sau đó là bên ngoài.Không hề có chút nào lan ra cái cây sau đó.

[Phương Ma Tiễn : Theo chỉ định sẽ ghim hỏa tiễn vào một sinh vật.Hiểu ứng đốt cháy không lay lân.Gây mất nhận thức tạm thời khi bốc hỏa.]

Là một kĩ năng hắn tạo ngay trong lúc con thằn lằn tiến tới,khả năng yêu cầu và đi vào không gian tinh thần của hắn đã rât nhanh thích ứng.Có thể yêu cầu và sử dụng ngay lập tức.

Bất quá việc này khiến cho tinh thần hắn có chút uể ỏa,hơi nhức đầu,có lẽ là do hắn tiêu tốn năng lượng tinh thần để vào đó quá nhiều.

Sau chuyện này hắn sẽ vào đó một lần và sáng tạo ma pháp nhiều nhất có thể.Để lần sau có thể ngay lập tức mà sử dụng.

-Ngủ sâu.

Niệm phép vào người Tiểu Miêu,cô nhóc đang không biết trước mắt Thiên Minh đang che cái gì thì một cơn buồn ngủ sốc tiến tới khiến cho mắt mờ đi,vào mộng sau ngay lập tức.

Thiên Minh bế cô bé lên một tay,tay còn lại tiếp tục đặt trên đầu.Chỉ mấy giây sau cô bé trở lền hòa dần vào thiên nhiên sau đấy vô hình.

Hắn tạo ra một cái kén lửa bao bọc xung quanh rồi ẩn tức tiếp,điều này để tránh cho sinh vật nào phát hiện thì cái kén sẽ tự động phát lửa thiêu cháy bảo vệ,lúc đấy hắn sẽ cấp tốc phóng tới.

Đặt chỗ cây cây cổ thụ kín kín,mở map đánh dấu nơi này.Hăn gật đầu sau đấy nhìn về phía sâu trong rừng,miệng nhếch mép.

Ở hai lòng bàn tay,hai con mắt trắng hiện lên tỏa ra năng lượng thần thánh.Hạch tâm tỏa ra mạnh mẽ.

-Đến lúc bù đắp khuyết điểm rồi!

Thiên Minh là một người vô tình đến thế giới này,ban cho năng lực coi như bù đắp không thể trở lại.Hắn sẵn đã không có level.

Tất nhiên không phải vì hắn yếu,mà là do hắn không phải người được thế giới này chọn và nhân loại tại đây,nên hắn có thể coi là trường hợp cách biệt.

Ma thuật không có thì có sẵn quyền năng vô hạn,ma căn không có thì có thể hấp thụ của sinh vật khác.

Giống như trước đó,ma lực hỏa cuồng bạo này là do hắn hấp thụ của con hỏa hổ kia.Nên mới tinh thuần như vậy.Độ tinh thuần ma lực của yêu thú không bằng con người,nhưng có lẽ con hỏa hổ kia là trường hợp đặc biệt lên mới cho lửa cuồng mãnh đến vậy.

Thế là Thiên Minh tiến vào rừng,bóng lưng của hắn mang theo vết sẹo to lớn như minh chứng đầu tiên đến thế giới này.

Với con mắt và cơ thể như vũ khí của mình,vô số tiếng hét thảm thiết bên trong cùng oán thoan vang xa.Một mảnh địa cốt nhục khắp nơi không còn sinh mệnh.

….

Đêm tối tại sâm lâm già...

Hai khúc gỗ như ghế ngồi,mỗi cái có một người đều ngồi trên đó.Một cao một lớn.

Người nam nhân cao lớn thì cả thân hình cơ bắp,cằm những miếng thịt xiên rất điệu nghệ,cứ như hắn đã làm rất nhiều loại chuyện này.Tiếng lửa cùng tiếng mỡ róc rách khiến cho người khác nhìn thôi đã thấy đói bụng.

Còn thân hình bé nhỏ cánh cụt mảnh khảnh ngái ngủ,mắt cứ lơ mơ,miệng thì ngáp lớn.Dường như nghe theo sự sắp đặt của hắn ngồi đấy quan sát.

-Làng của nhóc xa cách tận mấy con đồi,đây là con đồi thứ ba rồi mà vẫn chưa tới.Rốt cục nhóc đi đến chặng này bằng cách nào vậy?

Thiên Minh nướng thịt,một bên hỏi han.Cái lửa ấm lúc trời se lạnh thế này khiến cho hắn nổi lên cảm giác quan tâm.

Bât quá cũng không khó hiểu sao lại nảy sinh nó,hắn sau mấy lần đi bộ tâm sự với con nhóc kia cũng khá là dễ chịu.Thế nên hắn chuyển sang mode thứ nhất,giọng điệu trầm ấm dễ nghe.

Đáng lẽ hắn nên nói kiểu này với người thân của hắn,nhưng ở thế giới này chẳng có người thân nên cũng đành chịu.Con nhóc cũng là người đầu tiên hắn ấn tượng,thế nên coi như là một sự phá lệ đặc biệt.

Tiểu Miêu lúc đầu khi nghe giọng nói của hắn cũng rất kinh ngạc,nhận thấy hắn nói chuyện rất dễ nghe chứ không có kiểu sát khí đằng đằng trước đó.Đương nhiên tiểu cô nương thấy vui phơi phơi trong lòng,hai tai và cái đuôi cứ ngoe nguẩy suốt.

Hắn thấy vậy cũng chỉ lắc đầu,chăm chú vào mà nướng sao không cho bị cháy.Kiểm soát hỏa lực cực kì thuần thục.

-Em cũng không biết nữa thưa ngài,trước đó đường em đi qua không có bất cứ một sinh vật nào hết!

Tiểu Miêu nhớ đây chỉ là con đường bình thường.Không có gì khác biết trừ những đêm tối có chút lạnh lẽo và đói bụng.

Trước đó cô bé cũng có mang một túi thức ăn nhỏ nhưng tất nhiên là không đủ cho cái bụng từng ấy ngày .Thiên Minh chỉ ngồi trầm ngâm chứ không nói gì.Đang suy nghĩ tại sao nhóc con này lại bình an vô sự trong mấy ngày qua.

“Róc rách...róc rách..”

Mỡ chảy càng nhiều hơn,hắn gỡ cái thanh gỗ đặt trên giá đơn sơ ra.Tiểu Miêu thì nhìn theo từng động tác của hắn mà nuốt nước bọt.Cái đuôi nghịch ngợm không yên.

Đây là lần đầu tiên cô bé được ăn thịt.Trước đó cô bé có hỏi hắn đã khiến cho Thiên Minh ngạc nhiên.Không ngờ làng cô lại nghèo đến vậy.Trong suy nghĩ của Tiểu Miêu thì bữa ăn ngon nhất cô từng ăn là một bát cháo nhạt tếch.

Hắn gỡ miệng to nhất cho cô bé,miếng nhỏ để mình cầm.Tiểu Miêu cầm trên tay mà run run,hai mắt sáng lên.Nhìn ngắm thật lâu sau đó cắn một miếng lớn.Trước đó không quên mời hắn.

-Itadakimatsu~Mời ngài ăn bữa tối!

Sau đó là một tràng cười tươi dính đầy mỡ bên miệng,khiến Thiên Minh ngồi bên cũng che mặt phì cười.Không ngờ cô nhóc kiên cường này đôi lúc hậu đậu như vậy.

Phút chốc miếng thịt của Tiểu Miêu lớn gấp đôi lòng bàn tay đã được xơi xong,cô bé nhìn hắn rồi cầm miếng lá sạch lau miệng.Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn miếng thịt trên tay hắn,bụng vẫn còn thòm thẻm.

Thấy thế Thiên Minh tỉnh bơ không quan tâm,nhưng với một ánh mắt thòm thèm nãy giờ khiến hắn miệng không chạm được.Vậy là Thiên Minh đành thở dài,xé một nửa đưa cho Tiểu Miêu.

“Ế!Sao ngài không ăn nó...N-Ngài đưa cho ta làm gì....Không đâu,em đã no rồi.Không cần ăn nữa đâu,ngài cần phải no bụng mới có sức đi bộ tiếp...”

Thấy hành động thất thố của mình,Tiểu Miêu đỏ mặt đưa tay ra trước ngực.Bộ không muốn,nhưng cái đuôi cứ quay đi quay lại đang muốn nói rằng bao tử chưa đủ đã.Thiên Minh cười trong lòng.

-Thật khó để dấu cảm xúc bản thân khi cái đuôi cư như vậy a!

Hắn thầm nghĩ,sau đó đưa vào lòng bàn tay của cô nhóc.Mở miệng ra vẻ không quan tâm.

-Ta không có đói,trước đó ta đã ăn rất nhiều rồi.Mau ăn đi...

Bị hắn đe dọa,Tiểu Miêu trong tay miếng thịt gật đầu liên tục.Đặt trên môi cắn từng miếng nhỏ,nhưng không có giống trước đó ăn khá nhanh mà lại từ tốn.Che đi khuôn mặt phớt hồng,dường như cô bé cũng đã nhận ra cái đuôi của mình đang ngoe nguẩy.

Không khí ấm áp diễn ra,sau đến cùng đã đêm đến.Thật kì lạ là xung quanh Thiên Minh không có một con quái vật nào.

Xung quanh bán kính mười mét vắng tanh,những con quái vật nhỏ bé nhìn hắn thì chạy đi nhanh chóng.Lý do hắn đưa cô bé đến chỗ rừng thưa này là vì mọi chỗ lúc trước đã đầy rẫy xương cốt.

Đưa bàn tay ra phía trước,cỏ cây bên dưới được mọc lên nhưng đều cong về một phía ghim chặt đầu vào đất.Biến thành một chiếc giường mềm mại,xung quanh còn có một chút hoa nhú lên.

Hắn chỉ về phía đó,nói với Tiểu Miêu.

-Ngươi ra đấy nằm đi,đêm nay ta ngồi canh.Tránh cho dị thú đi đến.

Chưa kịp để cho cô nàng trả lời,hắn đã sử dụng ma pháp thao túng trọng lực di chuyển nàng sang.

-Ma pháp cấp cao : Trọng lực thao túng khống!

[Trọng lực thao túng khống : Điều khiển trọng lực xung quanh bản thân,đồng thời tăng giảm như ý muốn.Có thể tuy ý điều khiển trong phạm vi 100km.]

Là một phép thuật khá lợi hại được hắn sáng tạo,tuy vậy phạm vi theo hắn nghĩ còn nhỏ.

Nếu có một ma thuật sư nghe thấy được thì sẽ chửi ầm hắn,bọn ta 1km còn chưa làm được mà ngươi gấp 100 lần còn thấy vậy.Thế ngươi nghĩ là nhỏ thì bọn ta là cái gì.Nguyên tử lạc trôi?

-Mạo hiểm giả,ngài cứ để em làm cho.Chỗ này ngài tùy ý ngủ,ngài cần phải nghỉ ngơi để còn có sức nữa!

Tiểu Miêu nhìn hắn,ánh mắt long lanh to tròn thật lòng muốn vậy.Hắn run mép nói.

-Sáng đến tối ngươi cứ gọi ta một cái tên mạo hiểm giả,bộ ngươi không biết gọi tên người khác sao?

“N-Nhưng...Nhưng ngài đâu có nói cho em biết tên của ngài!”

Thiên Minh :…........

-Ừ nhỉ hình như ta chưa nói cho nhóc này biết tên.

Có chút chột da,hắn chỉ đành để một tay lên cổ,tránh ánh mắt của cô nhóc.Hơi xấu hổ vì hành động bất hợp lý của mình.Nhếc mép nói.

-Ta tên là Thiên Minh,thiên trong trời cao và minh trong ánh sáng.Ý muốn nói là hi vọng.Từ nay gọi tên ta như vậy!

“Ưmm,Thiên Minh-sama!”

Tiểu Miêu cười khúc khích liên tục gọi tên hắn như muốn khắc ghi sâu trong đầu,còn hắn bên cạnh chỉ biết che dấu đi vẻ mặt xấu hổ.

-Từng tuổi này rồi,còn bị một con nhóc thích thú gọi tên làm cho xấu hổ.Rốt cuộc trong thời gian ở địa cầu ta đã làm cái gì vậy.

Lắc đầu xoa trán,hắn nằm ngay bên cạnh cô nhóc.Cả hai đều ngắm lên trời,một dải đen tinh hà sáng chói những ngôi sao.Làn gió nhẹ thổi qua,Thiên Minh lâu rồi mới có cảm giác không bị ràng buộc như vậy.

-Sống là chính mình thật tốt...

Hắn vừa nói,như chìm vào minh tưởng.Nhếch mép tà dị.Nhưng bỗng một tiếng ngủ khò khò kế bên phá ta tâm trạng của hắn,nhìn sang thấy con nhóc kia chảy nước dãi.Mới mấy giây đã ngủ từ đời nào.Miệng cứ nói một chữ thịt,thịt.Thiên Minh vô thức run mép lên.

Tuy vậy nhìn khuôn mặt kia hắn lại trầm ngâm,bản thân vẫn chưa tưởng tượng ra cảnh một cô bé thấp thoáng trong rừng rậm,mang một cái túi nhỏ làm hành trình để đi tìm thuốc giúp chị.

Rốt cuộc phải có ý chí kiên cường và không sợ hãi thế nào mới làm được.Mang đôi chân trần lạnh buốt cùng chiếc áo không đủ để che thân.

Nhưng chỉ là bây giờ nó được thay bằng một bộ quần áo làm từ cây tuyệt đẹp quấn quanh người,mềm mại lại vững chắc tốt hơn bao nhiêu lần.Nó chính là bộ quần áo làm từ ma thuật mộc của Thiên Minh,không những có giá trị thẩm mỹ cao lại có thể phòng thủ tác động vật lý lẫn ma lực.

-Có lẽ cứ như thế này thì thật ổn,quãng đường phía trước của ta còn dài và nguy hiểm.Đây chỉ là bước đi đầu tiên của ta.Chắc chắn phải tìm được cách đi về địa cầu.

Nắm giữ ánh mắt quyết tâm,hắn đưa bàn tay lên trời.Nhắm vào ngôi sao sáng nhất trong đây nắm lại.

Cả khuôn mặt thả lỏng,hắn giãn chân mày ra.Nhưng có lẽ cuộc đời là những màn troll ngoạn mục nhất.Chỉ thấy khi hắn muốn cơ thể nghỉ ngơi ra.Một nguồn ma lực cường đại cách tới ngàn mét như có chủ ý quét đến ngài dặm,hướng tới chỗ hắn.

Chưa kịp được nghỉ ngơi,Thiên Minh vừa nhắm mắt thì liền mở to ra.Bật người dậy chưa tới không giây chắn trước Tiểu Miêu.Bàn tay một bên tạo thổ lá chắn cho cô nàng.Một bên sử dụng lực lượng ngạnh khác lại.

Một tiếng nổ lớn vang lên,nhưng hắn đã tạo ra một trường ma lực an toàn xung quanh Tiểu Miêu.Còn bản thân lấy người ra chống đỡ trực tiếp.

-AAA!!

Tiếng hét có phần thảm thiết hắn vang lên.

-----------------

P/S: Cho nó chill nhiều rồi,học hiền nhân dạy có làm thì mới có ăn thôi 😆 plot đc ko anh em : ))))

Bạn đang đọc Lỡ Xuyên Qua Ta Đành Làm Chúa Tể sáng tác bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ⁸XíchThầnCổLãnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 179

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.