Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 3833 chữ

Đài Loan năm 2007.

"Joe àh con mau thức dậy đi, đã 9 giờ sáng rồi, bộ con quên là hôm nay chị họ của con từ HQ bay wa đây thăm gia đình chúng ta àh." Bà Thiệu vừa nói vừa kéo cái mền Joe đang đắp ra 1 cách giận dữ.

Joe vừa trả lời mẹ vừa ngáp " Đuợc rồi, được rồi, con thức dậy đi. Cái bà kyo đó, sớm kô tới muộn kô tới lại tới vào cái giờ ngừi ta đang ngủ áh, thiệt tình là..."

Ở sân bay, Kyo đang mua cafe trước cửa, cô lầm bầm "Cái con nhỏ này nhứt định là còn đang ngủ rồi, đã tới đây được nửa tiếng mà nó vẫn chưa ra, hứ biết Joe ham ngủ như vậy nên mình mới chọn giờ này đáp máy bay để cho nó khỏi ngủ luôn áh." Kyo cười thầm với ý nghĩ đó, cô đang quay lại thì ng phải 1 ngừi, vì kô kịp trở tay cô hất cả ly cafe vào ngừi anh ta.

"Thôi chết, tôi thật xin lỗi anh có sao kô?" Kyo nhanh nhẹn lấy khăn giấy trong bóp ra... lau mí giọt cafe trên tay cô. Thấy vậy ngừi thanh niên kia bực tức nói.

"Nè cô ng trúng tôi, ít ra cô phải đưa khăn giấy cho tôi tại sao cô lại đứng lau tay 1 mình như vậy, thật là bất lịch sự."

Kyo ngẩng lên "Anh nói cái gì? Phải, tôi ng trúng anh là lỗi của tôi, nhưng tôi là con gái mà lỡ như bị cafe văng trúng tay làm phỏng thì phải làm sao đây. Anh là con trai mà lại đi chấp nhứt như vậy, thật là. Tôi đã xin lỗi rồi anh còn muốn sao nữa chứ, cho nên mới nói đàn ông kô ai tốt cả."

"Cô...."

Vừa lúc đó thì Matt chạy tới "Anh họ àh, xảy ra chuyện gì vậy, đây kô phải là cái áo sơ mi trắng anh thích nhứt hay sao, nhưng bi giờ nó bị biến thành màu đen rồi."

Bi liếc wa Kyo "Cũng phải cám ơn cô ta đã nhuộm áo dùm cho anh."

Kyo trả lời "Kô gì, nghĩ tình chúng ta mới wen tôi kô lấy tiền nhuộm áo đâu."

"Chị họ àh. Chị tới đây lâu chưa?" Joe từ xa bước tới, thấy Kyo đang đứng với 2 ngừi lạ mặt nên hỏi "họ là ai vậy bạn chỉ hả?"

Bi nhanh miệng trả lời "Ai mà là bạn của cổ chắc kiếp trước kô có tu cho nên kiếp này mới gặp phải thứ con gái chanh chua như vậy."

"Nè, sao lại nói chị họ của tôi như vậy chứ?" Joe hỏi Bi với giọng khiêu khích.

Matt xen vào "Thì cô hãy hỏi chị họ cô đã làm gì với cái áo yêu quý của anh họ tôi đi?"

Họ còn đang tranh cãi thì Ariel và Joseph đi tới.

"Sao náo nhiệt quá vậy? Anh họ bộ đi chung với bạn ở HQ tới đây àh?" Ariel nhìn Bi với ánh mắt tinh nghịch. Mọi ngừi chưa ai trả lời thì Ariel nói típ "Hai cô này là bạn gái của anh đó hả? Anh Bị thiệt là có mắt thẩm mỹ quá, cả 2 cô đều xinh đẹp như nhau."

Kyo và Joe nghe khen thì đỏ mặt nhưng Kyo cũng kịp thêm 1 câu "Em gái àh, nói chuyện thật là dễ thương, ai cũng khen chị xinh đẹp hết áh. Nhưng thật xin lỗi chị với cái ông anh họ của em kô có wan hệ gì hết."

Joe cướp lời "Tôi thật nghi ngờ kô biết cô và mấy ngừi họ có phải là em ruột hay kô nữa. Cô thật là dễ thương còn họ thì nhìn đằng truớc ghét luôn đằng sau."

Ariel vui vẻ nói chuyện mà quên mất 3 ông anh đang bực tức nhìn cô "Thật hả, mọi ngừi đều nói giống như chị vậy đó. Tôi đang suy nghĩ có nên đi thử máu hay kô?" Thấy tình hình như vậy Joseph liền nắm tay Ariel "Em gái àh đi về đi, mẹ đang đợi chúng ta đó."

Nói xong anh kéo Ariel đi, Bi và Matt thì nhìn 2 chị em Kyo với ánh mắt căm ghét. Ariel vẫn chưa chịu thua, cố way lại nói với Kyo và Joe "Tôi tên Ariel, năm nay 22t, rất vui được làm wen với 2 ngừi."

Kyo nói với theo "Còn tôi tên Kyo ngừi đứng bên cạnh là em họ tôi tên Joe , nếu ông anh họ cô có ăn hiếp cô thì cứ đi kiếm tôi nha."

Joe và Kyo vừa về đến nhà thì đã nghe tiếng nói của mẹ Joe "2 đứa đi đâu mà tới bây giờ mới về nhà vậy. Đã 1 giờ mấy trưa rồi đó, làm ẹ thật lo lắng còn tưởng Joe nó đã dẫn con đi đâu rồi chứ."

"Chị họ àh, chị thấy đó, mẹ kô có tin tưởng đứa con gái này chút nào, sợ em dẫn chị đi những chỗ "chị kô nên tới". Rồi way sang mẹ, Joe nói "Mẹ đừng có lúc nào cũng nghĩ kyo nhà mình còn ngây thơ, thật ra chị ấy còn hơn cả con nữa đó. Hơn nữa cho dù có muốn đi đâu tụi con cũng đi buổi tối mẹ hãy coi bây giờ hãy còn sớm mà." Joe vừa nói vừa chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường.

"Con đó nha, đừng có dạy hư chị họ của con, ngày mai con dẫn kyo đi chơi 1 ngày đi, biết đâu sẽ wen biết được 1 ngừi con trai tốt."

"Dì àh, hãy tha cho con đi, từ HQ mà con bay wa tới đây để trốn ở nhà dì thì dì cũng biết thế nào rồi. Mẹ con cứ nói mãi về cái chuyện thành hôn của con, wa tới đây dì lại nói nữa, chắc là con điên quá." Kyo nhăn nhó nhìn Joe cứu bồ. Nhưng Joe giả bộ kô thấy còn nhìn mẹ làm mặt nghiêm túc "Mẹ hãy yên tâm giao trách nhiệm nhẹ nhàng àh kô nặng nề này cho con đi, con bảo đảm tất cả những anh chàng đẹp trai nhất ĐL sẽ kô thoát khỏi lòng bàn tay của con đâu." Nói rồi cô way wa kyo nói nhỏ " Chuyện em ra sân bay trễ đón chị nhờ đừng có nói ẹ em nghe đó nha, nếu như kô những chuỗi ngày chị ở ĐL sẽ kô còn giống như những gì chị mơ tưởng đâu." Rồi cô cười 1 cách bí ẩn nhìn Kyo.Nghe lời hăm dọa của đứa em họ lanh lợi này Kyo kô khỏi lo lắng nên vội chuyển qua đề tài khác. " Joe àh, hay là em giới thiệu cho chị vào chỗ em làm chung với em đi, có được kô. Chị kô muốn ở nhà như vậy đâu chị sẽ bị chán chết đó."

"Chị họ àh, em năn nỉ chị, hãy tha cho em đi. Em chỉ mới đi làm cái job này có 1 tháng nay mà thôi. Em kô muốn bị mất việc mau như vậy đâu. Chị còn nhớ lần trước chúng ta cùng làm thêm ở 1 nhà hàng bên HQ hay kô, hình như lần đó 2 chúng ta chỉ làm được có 3 ngày đã bị cho nghỉ việc rồi. Lý do là vì chị lúc nào cũng tới trễ. báo hại em cũng bị ông chủ cho nghỉ việc chỉ vì em là em họ của chị." Rồi ra chiều suy nghĩ, Joe nói tiếp "Để coi, lần trước nữa thì chúng ta làm được 2 ngày, còn lần trước nữa thì...."

"Thôi, thôi, đủ rồi, em có nhắc tới mai cũng chưa hết áh. Coi như là chị năn nỉ mà, giúp cho chị lần này đi, chị xin hứa nhất định sẽ làm việc đàng hoàng, chị lấy danh dự hứa với em."

Joe ngạc nhiên nhìn Kyo nói "Bộ chị còn danh dự gì để hứa hay sao?"

Thấy vậy mẹ của Joe chen vào "Con hãy giúp chị họ của con lần này đi, cho nó 1 cơ hội cuối cùng nếu kô thì mẹ sẽ là ngừi đầu tiên mua vé cho Kyo về HQ liền."

"Nể tình của mẹ đó nha, nhưng chị phải hứa là kô được nhận bà con với em trong công ty."

Kyo vui vẻ nói "Được, chị kô nói em là bà con của chị đâu, chỉ nói em là em gái họ mà thôi." Kyo le lưỡi trêu chọc.

"Anh họ àh, tối nay cả nhà cố tình làm 1 bữa tiệc thật lớn gọi là chúc mừng anh tới ĐL đó. Còn nữa, em còn đích thân xuống bếp nấu vài món đó." Ariel vừa nói vừa chỉ tay vào món.. trứng chiên và cái nồi cơm bên cạnh cô.

Matt lên tiếng "Anh thật là có diễm phước mới được thưởng thức tài nầu ăn của Ariel đó, anh phải ăn từ từ để mà nghiền ngẫm sắc hương vị trong đó." Matt chưa kịp nói dứt lời đã nghe tiếng Bi la:

"Trời đất, cơm gì mà nhão như vầy, còn trứng thì chiên bên chín bên sống, còn có cả vỏ trứng trong này nữa." Anh buông đũa xuống nhìn Ariel "Em định hại anh đó hả, anh họ của em vừa đẹp trai vừa yêu đời như vầy hơn nữa anh vẫn chưa có bạn gái, lỡ như anh có bất trắc gì, ba má anh sẽ tới kiếm em đó."

"Chuyện gì chứ, bộ tệ như vậy hay sao? Cái anh này, ngừi ta có lòng tốt kô biết cám ơn, còn nói như vậy nữa. Anh cứ chê đi, mai này nhất định sẽ cưới phải 1 ngừi vợ nấu ăn còn tệ hơn cả em à coi. Hứ." Ariel nguýt Bi.

"Phải đó, anh họ đừng có kén ăn quá, đồ ăn của Ariel nấu đâu phải là tệ lắm. Nếu chấm điểm thì em cho âm 10 điểm áh." Nghe Joseph nói như vậy, Bi và Matt đều ôm bụng cười lăn. Cũng may lúc đó ông bà Lương xuất hiện kịp thời giải vây cho cô

"Coi 3 anh em con nha, đừng có ỷ đông ăn hiếp 1 mình Ariel chứ. Nó là bảo bối của má đó, phạt 3 đứa phải ăn hết đồ ăn của Ariel." Vừa nói bà vừa chỉ vào dĩa trứng ở trên bàn. Joseph, Matt, và Bi đều ôm đầu kêu trời "Con thà nhịn đói đến sáng mai nếu như má bắt tụi con phải ăn hết cái dĩa đồ ăn nửa chín nửa sống đó. Má àh, tuy là má kô chính tay giết chết tụi con nhưng má cũng đã gián tiếp hại tụi con rồi đó."

Ariel còn đang tức giận vì câu nói của Joseph thì nghe ông Lương lên tiếng "Thôi đủ rồi, 3 đứa đàng hoàng 1 chút đi."Mọi ngừi đều im lặng kô dám lên tiếng vì sợ ông Lương nổi giận nhưng ai ngờ ông lại nói "Công nhận tài nấu ăn của cô út nhà ta càng ngày càng giảm xuống, cả ba đây còn nuốt kô nổi thì làm sao 3 đứa ăn được chứ." Thế là mọi người lại có dịp cười Ariel nữa rồi.

"Bi àh, ba cháu kêu cháu wa đây ở là bởi vì muốn cháu học hỏi kinh nghiệm ở công ty chú. Vậy thì ngày mai cháu cùng với 2 anh em thằng Matt vào công ty làm thử đi nha. Chú tin là 3 đứa nhất định sẽ giúp đỡ cho công ty rất nhiều vậy thì chú cũng có thể yên tâm để mà nghỉ hưu rồi."

Bi nhìn ông Lương nói "Cháu mới có bằng về buôn bán nhà cửa, nhưng cháu chưa có kinh nghiệm nhiều, cháu sẽ cố gắng học hỏi thêm kô làm cho chú thất vọng đâu." Rồi nhìn wa anh em Matt nói "Hơn nữa, có 2 cậu công tử tài ba ở đây cháu bảo đảm sẽ đưa công ty của chú đi lên mà."

"Anh họ yên tâm đi, khi vào tới công ty em nhất định sẽ đem hết tất cả những cô gái đẹp nhất giới thiệu cho anh." Matt tinh nghịch nói.

"Anh đừng có tin anh 2, những cô đó đều là bạn gái cũ của ảnh hết đó, nếu anh muốn em sẽ giới thiệu cho anh nhiều cô khác đẹp hơn." Joseph chen vào.

Cuộc tranh cãi hấp dẫn này làm sao thiếu phần Ariel được "Nè, 3 anh đi làm việc hay là đi cua gái đây. Thiệt tình, kô chịu đàng hoàng gì hết hèn gì tới bây giờ cả 3 đều bị ế. Nhưng thôi, nể tình anh em với nhau em chúc các anh sớm kiếm được ngừi yêu, những khuyết điểm nào em có thì tất cả các cổ đều có hết. Hahahah, để coi còn chê ngừi khác nữa hay kô."

Bi chỉ Ariel nói "Cái con nhỏ này, ngừi ta chưa ra nhà mà đã trù ẻo rồi. Nếu như anh thiệt gặp phải ngừi như vậy nhất định sẽ thanh toán em đó."

Sáng hôm đó bà Thiệu -mẹ của Joe phải mất gần nửa tiếng mới đánh thức được cả Joe và Kyo thức dậy chuẩn bị đi làm. Ngày thường có 1 mình Joe bà đã tốn rất nhiều thời gian rồi bi giờ có thêm Kyo cùng thi tài "ngủ" với Joe nữa thì bà càng phải dậy sớm hơn bình thường để đánh thức cả 2 dậy cho kịp giờ.

"Thức dậy, thức dậy mau. Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi kìa mà 2 đứa còn ngủ được nữa hả?"

Joe lồm cồm ngồi dậy

"Mẹ àh, cho ngủ thêm chút nữa đi. Tại mẹ kô bít, ngủ chung với chị họ thật đúng là 1 cơn ác mộng. Chỉ cứ nói mớ suốt đêm, làm lỗ tai của con phiền gần chết. Hơn nữa, chỉ còn lăn qua lăn lại đá con té xuống giường mấy lần làm gần tới 4 giờ sáng mới có thể ngủ yên giấc được." Joe vừa nhăn nhó vừa kéo cái mền lên che đầu lại típ tục ngủ. Bà Thiệu thấy vậy liền kéo cái mền xuống

"Con còn kô dậy thì sẽ bị trễ giờ đi làm đó, thức dậy mau." Rồi quay sang Kyo, bà nói

"Con cũng vậy, kô lẽ con quên là con phải đi làm chung với Joe hay sao, hay là con muốn dì mua vé máy bay cho con quay về lại HQ."

Nghe tới 2 chứ Hàn Quốc, Kyo giựt mình thức dậy, vội vàng bước xuống giường chạy nhanh vào toilet.

"Sợ dì luôn, cháu đang thay đồ đây."

"Chị hãy làm nhanh nhanh đó, em còn phải vô trỏng chuẩn bị đi làm nữa."

Joe đã cằn nhằn Kyo suốt từ trên quãng đường tới công ty. Kết quả là họ đã đi làm trễ. Joe bước vào phòng giám đốc giới thiệu Kyo với ông, cô giải thích lý do cô tới trễ:

"Giám đốc àh, thông cảm cho chúng tôi lần này đi, sáng nay tôi vừa bước ra cửa thì Mi mi bị bịnh cho nên phải ở lại chờ cho nó bớt sốt." Joe làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn ông giám đốc

"Mi mi?" Ông ngạc nhiên hỏi lại.

Kyo nhanh nhẹn trả lời "Àh nó là con mèo nhà chúng tôi, chúng tôi rất thương nó cho nên mới..." Joe khều nhẹ tay Kyo ra hiệu cho cô đừng nói típ nữa.

"Theo như tôi biết thì nhà cô Joe đâu có nuôi mèo đâu?"

Kyo biết là đã lỡ miệng nên lấp liếm "Àh, thật ra Mi mi là.. là con mèo nhà hàng xóm đó, nó bị bịnh cho nên chúng tôi giúp săn sóc cho nó vì chủ của nó vừa đi vắng ngày hôm qua."

Ông giám đốc mỉm cười "Trùng hợp quá nhỉ?"

Kyo mở to mắt chắc chắc "Trên đời có nhiều chuyện trùng hợp lắm."

"Thôi được rồi, quay lại vấn đề chính, cô có phải là ngừi mà Joe giới thiệu vô làm thư ký hay kô?"

"Dạ phải đó giám đốc Ngô à. Chị họ của tôi thông minh lắm, rất dễ dạy, ông cho chị ta 1 cơ hội đi nha. Nếu kô được thì ông cho chị ấy nghỉ việc cũng kô muộn mà." Joe nói

"Nghĩ tình cô Joe làm việc cũng siêng năng tôi sẽ nhận cô vào làm thử, bắt đầu đi làm từ bây giờ, cô có vấn đề gì kô?"

Kyo vui vẻ nói "Dạ kô, tôi rất siêng năng bây giờ có thể đi làm việc được." Công việc đầu tiên của Kyo là bưng nước tới cho các nhân viên trong công ty. Cô đã bưng nước tới cho từng ngừi 1 nhưng đột nhiên Joe nói là có 1 ngừi đi làm trễ nên Kyo phải bưng nước lên cho ông ta, ông ấy uống cà phê sữa, cà phê ít sữa nhiều.

Kyo rất bực bội vì đáng lẽ cô có thể nghỉ được 1 chút nhưng vì cái ngừi đi trễ đó mà cô phải mất công đi pha thêm 1 ly cà phê nữa. Cô vừa đi vừa lầm bầm "Tên nào mà thấy ghét quá, đi làm mà còn đi trễ, nếu như tôi là chủ nhất định sẽ đuổi việc anh." Mải mê nguyền rủa ngừi khác cho nên Kyo vô tình ng phải 1 ngừi, làm cả ly cà phê đổ hết vào ngừi đó.

"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thật sơ ý." Vừa nói xong Kyo ngẩng mặt lên nhìn thì nhận ra ngừi đứng trước mặt cô kô ai xa lạ chính là...

"Lại là cô, lần nào gặp cô tôi đều bị ướt áo hết. Mà nè cô làm gì ở đây vậy?" Bi cau có hỏi.

"Anh hỏi thật dư thừa đương nhiên là tôi tới đây làm việc rồi kô lẽ tới để chơi àh. Đúng là vô tri." Kyo nói.

"Cô nói gì? Cô nói là tôi vô tri àh? Thật là cô có biết tôi làm chức gì ở đây kô? Tôi chính là..."

Kyo cắt ngang "Thấy anh ăn mặt như vầy nhứt định kô phải là thư ký giống tôi rồi. Cùng lắm là môi giới bán nhà cho công ty thôi, có gì hay ho mà làm phách chứ."

Đúng lúc đó thì Matt và Joe cùng đi tới

"Chị họ chị lại gây phiền phức gì phải kô?" Nhìn thấy Bi và Matt, Joe kinh ngạc " Tại sao 2 ngừi lại có mặt ở đây vậy?"

Kyo quay qua nói với Joe "Chắc họ là nhân viên ở đây đó, khỏi cần hỏi nhất định cái tên đáng ghét này là cái ngừi đi làm trễ rồi." Cô chỉ Bi nói.

Cũng may Ariel và Joseph xuất hiện kịp lúc, vửa nhìn thấy Kyo cùng với Joe, Ariel vui vẻ hỏi

"Thật là có duyên quá, lại gặp đươc 2 chị ở đây nữa rồi. Có phải 2 ngừi là thư ký mới do giám đốc Ngô mướn hay kô?" Ariel chìa tay ra bắt tay Kyo và Joe "Tôi đang là nhân viên thực tập ở đây, mai này nhất định sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Joseph qua wa nhìn Bi "Anh họ àh, em mới nhận đuợc thông báo về 2cô thư ký này thôi, anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó có được kô?"

"Có chuyện gì mà 2 anh cứ như là gặp kẻ thù kô bằng, em thấy 2 cô gái này rất dễ thương mà. Đàn ông gì mà thù dai quá đi." Ariel tỏ ý bênh vực.

"Em là em gái của anh hay là của 2 ngừi họ vậy?" Matt hỏi.

Để kết thúc trận chiến này Joseph đành lên tiếng "Thôi được rồi, chúng ta đi làm việc thôi, hôm nay có buổi họp lúc 12 giờ trưa, chúng ta phải đi chuẩn bị, Ariel em thích họ như vậy hay là hướng dẫn họ phải làm cái gì đi nha. Anh họ àh, trong phòng làm việc của em còn 1 cái áo sơ mi màu xanh đó, anh lấy mặc tạm đi."

3 ngừi bỏ đi để lại Ariel, thấy vậy Ariel nói "2 chị đi theo tôi, chị Kyo thì hãy đi chuẩn bị nước, còn Joe thì làm ơn copy dùm cho tôi 10 bản văn kiện này nha. Nếu kô biết thì có thể hỏi tôi."

Về phần Bi, sau khi thay áo xong, anh đang nghĩ cách để trả thù Kyo, và cuối cùng anh cũng đã nghĩ ra, anh cầm lấy 1 chồng hồ sơ trên bàn và bước ra ngoài.

Thấy Kyo đang rảnh rỗi ngồi ở phòng ăn, anh liền bước vào

"E hèm..cô đang rảnh có phải kô?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Kyo ngước lên nhìn " Chuyện gì, kô thấy tôi đang bận sao?"

"Cô có làm gì đâu mà bận chứ?"

"Ai nói với anh là kô có, kô thấy tôi đang bận suy nghĩ àh?" Kyo trả lời.

"Cô có gì mà phải suy nghĩ chứ, chỉ là 1 thư ký nho nhỏ thôi mà cũng phải suy nghĩ àh." Bi cười mỉa mai.

"Tôi đang suy nghĩ trưa nay phải ăn món gì, kô được sao?"

"Àh, đuợc chứ, nhưng trước khi cô suy nghĩ hãy làm ơn đọc hết mớ hồ sơ này đi." Bi để chồng hồ sơ xuống bàn. Nhìn thấy đống hồ sơ cao ngất, Kyo hoảng hốt hỏi

"Đây là cái gì vậy?"

"Àh, kô có gì chỉ là kỷ lục làm việc của công ty trong vòng 40 năm nay thôi. Cô hãy làm ơn đọc hết nó nhé, sáng mai tới trả bài cho tôi. Cũng kô có nhiều đâu chỉ có hơn 100 văn kiện mà thôi." Bi mỉm cười thích thú.

"Kô cần chứ! Tôi chỉ là 1 thư ký thôi mà có cần phải đọc hết cái đống này hay kô?"

"Cô nói vậy là sai rồi, thư ký cũng cần phải có kiến thức chứ kô phải ai muốn làm thư ký cũng được đâu, cô nên cảm thấy vinh hạnh vì được làm ở đây đi chứ. Vậy đi nha, kô bàn cãi nhiều nữa, sáng mai vào trả bài cho tôi đó." Nói xong Bi bước ra khỏi phòng ăn, anh cố nhịn cuời khi tưởng tượng tới gương mặt bơ phờ của Kyo sáng mai.

Bạn đang đọc Lời Cầu Hôn Thứ 100 của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.