Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn cả đời này cũng chẳng nghĩ tới, làm nhân viên mới vậy mà cũng thật có ích

Tiểu thuyết gốc · 1400 chữ

Triệu Kinh năm nay hai mươi bốn tuổi, giới tính nam, gia cảnh bình thường, diện mạo bình thường, chiều cao bình thường.

Hắn hiện tại đang đứng xếp hàng phỏng vấn tại công ty mạng Sinh Y, tay cầm tập hồ sơ, tay còn lại không dấu vết vò vò lại mép áo vest trong vô thức biểu lộ tâm tình hắn kỳ thật rất khẩn trương.

Phía trước hắn có không ít những thanh niên khác, người cao ráo, nhiệt tình, sáng sủa, xếp hàng còn có thể đùa giỡn nói chuyện nhỏ với tiếp tân nữ bên cạnh. Cũng có người trầm mặc không nói gì cả nhưng toàn thân đều toát lên khí chất thanh cao, kiêu ngạo điển hình của giới tinh anh.

Triệu Kinh hắn nếu nói có gì hơn người chắc cũng chỉ là hắn khá chăm chỉ, một khi chú tâm vào một việc là có thể quyết chí không nản làm tới cùng.

Nhưng hắn cũng chỉ có mỗi ưu điểm này a, tại thời thế hiện nay, người ta có mấy ai chú trọng được hắn.

Lúc hắn còn đang tự kỷ trong đầu, cái trường hợp quỷ quái gì cũng nghĩ tới, mấy người phía trước hắn cũng đã phỏng vấn xong.

Ai đi ra ngoài cũng đều tươi cười, làm hắn cảm thấy áp lực còn lớn hơn.

"Số 7"

Là hắn.

Triệu Kinh lúc này vuốt lại vạt áo lần cuối, thẳng lưng bước vào phòng.

'Phỏng vấn đợt này có vẻ cũng không quá tệ'

Triệu Kinh thầm nghĩ, lúc đi ra ngoài ai không biết còn tưởng hắn đã được trực tiếp nhận vào.

Kỳ thật lần này phỏng vấn, các trưởng phòng của Sinh Y có hỏi hắn mười câu thì mười câu hắn đều trả lời một cách quá mức chung chung. Tuy vậy khả năng thiết kế phần mềm của hắn lại đúng chuẩn. Ba người phỏng vấn cũng chỉ có nhăn mày một chút vào lúc ban đầu rồi cũng hẹn hắn vào ngày 12 tháng 10, tức thứ hai tuần sau tới thực tập không công tầm 3 tháng.

Có được ngày chuẩn là thật tốt rồi, có bao nhiêu người tới phỏng vấn cũng chỉ nhận lại được câu, chúng tôi sẽ liên hệ bạn sau hoặc tuần sau gì đó.

Triệu Kinh cũng nhân dịp này tự thưởng cho mình một suất KFC cỡ lớn. Bình thường hắn chỉ dám ăn cỡ nhỏ cùng với về nhà nhai rau a.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Hôm nay là ngày đầu tiên đi thực tập của Triệu Kinh, hắn đã dậy từ sớm chuẩn bị một bộ quần áo văn phòng dễ vận động, đây là bộ thứ hai trong hai bộ quần áo có thể mặc ra ngoài của hắn.

Thực tập sinh cần phải làm gì? Đương nhiên chính là lau dọn phòng làm việc, pha nước mua đồ ký nhận giùm các nhân viên khác cùng với sắp xếp một đống tài liệu đã sắp mốc ở trong kho với mỹ danh làm quen môi trường làm việc.

Hiện tại Triệu Kinh đang lọ mọ cầm dao trong nhà bếp mini của công ty cắt hoa quả cùng nghe mấy bác đầu bếp trong căng tin công ty tám nhảm.

Các thể loại trên trời dưới biển như trưởng phòng marketing năm ngoái có chút béo ra, hình như còn đi chung mập mờ với phó phòng nhân sự. Mỹ nhân thời nay đúng là đều lăng lơ đê tiện này nọ.

Con bé Lưu Mộc Khê mới vào của phòng kế toán có vẻ khá ngoan, không biết có bị bà chằn luống tuổi của phòng ấy chèn ép gì không...

Thằng nhỏ Trương nhà tổng giám đốc năm nay đã vào đại học Ngoại Thương rồi, tôi tính...

.........

Tóm lại là bao nhiêu sự bát quái trong công ty đều được ngó cho bằng hết. Triệu Kinh bên cạnh vểnh tai lắng nghe, động tác tay vẫn không chậm mà gọt vỏ táo, vừa nghe vừa nghĩ táo này vỏ có chút xơ, lại hơi dày, không biết có phải hàng Tàu phun thuốc hay không.

Đột nhiên, Triệu Kinh chệch tay, con dao cùi không biết là do dùng quá lâu hay kém chất lượng chệch đường cứa vào ngón giữa của hắn, may mà vết thương không sâu, chỉ chảy ra chút máu.

Có điều, ban nãy Triệu Kinh cảm thấy như có ai đó đánh mạnh vào tiểu cầu não của mình, toàn thân như có dòng điện tê tê chạy qua, có cảm giác toàn thân dần dần mất đi tri giác.

Triệu Kinh cố chống đỡ rửa sạch vết thương cùng với băng lại đơn giản, hai mí mắt cuối cùng vẫn sụp xuống.

Khi hắn tỉnh dậy được, toàn thân như chảy một luồng sức mạnh, cực kỳ không bình thường với người ngã đập mặt vào bàn bếp nằm ngay đơ suốt một ngày.

Triệu Kinh nhìn xung quanh, thấy mấy bác đầu bếp đều ngã lăn trên mặt đất với tư thế quái dị.

Hắn bước tới gần, tay không hiểu sao nắm một con dao bầu đi qua.

Trên người nữ đầu bếp gần hắn nhất, dì Vũ bắt đầu rục rịch, một tiếng rên khiến toàn thân hắn run rẩy vang vọng trong căn bếp.

"Khè... Khẹt... Khè..."

Cùng với đó là tiếng vặn vẹo, cọ sát thường thấy mà mọi người có thể nghe được khi mình vặn vẹo xương cốt. Nhưng điểm khác là, thứ tiếng này vang lên liên tục, khiến người ta nhịn không được sởn gai ốc.

Hai thứ tiếng đó, không chỉ phát ra từ trên người của dì Vũ.

Nó phát ra từ bên ngoài hành lang.

Lúc này Triệu Kinh không suy nghĩ được gì nữa, theo bản năng giấu mình dưới bàn bếp, mắt trừng to nhìn về phía trước.

Hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng!

Một người đàn ông da trắng xám bệch, khô khốc, trên làn da nổi những vết ban đốm màu xanh lục, miệng hắn đầy máu, hắn vừa đi vừa nhai chóp chép thứ gì đó trong miệng, đồng tử đỏ máu lộ ra tròng đen. Những bước chân của hắn hỗn loạn như kẻ say rượu, mỗi cử động của hắn đều vang lên một tiếng két két nhỏ cứ như nước trong người hắn đã kết dịch, khiến xương cốt của hắn trực tiếp va chạm vào nhau.

Người đàn ông ấy mặc dù bước đi loạng choạng nhưng rất nhanh cũng đã tiến tới chỗ bác đầu bếp nằm ngất ở đó.

Hắn khịt khịt mũi vài tiếng khò khè, như xác nhận được tín hiệu, tay hắn nhanh như chớp nắm lấy da của bác đầu bếp, dùng lực đạo không phải của con người xé toạc phần da khỏi thịt, máu tươi lênh lánh chạy dọc theo mảnh da bị hắn vứt xuống đất. Hắn lại cầm lấy thớ thịt tay, xé phay nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Triệu Kinh dường như có thể tưởng tượng ra được hắn đã từng làm như thế nhiều lần, mỗi lần ăn đều là từ tốn xé thịt, máu tươi bắn ra như đã được tính toán từ trước hầu như không bắn lên bộ vest trang trọng của người đàn ông này.

Ngay cả khi bị biến thành như vậy, Triệu Kinh vẫn nhận thấy được sự khinh khỉnh của hắn đối với thứ mình đang ăn.

Trạng thái này kéo dài hơn chục phút, người đàn ông này cũng đã ăn xong hai phần thịt ở hai cánh tay bác đầu bếp, lại ngẩng người ngửi ngửi xung quanh một chút.

Giây phút Triệu Kinh nghĩ hắn đã phát hiện ra mình, hắn lại nghếch nghếch đầu bỏ đi.

Trái tim treo trên tròng của Triệu Kinh vừa thả lỏng một chút, một tiếng kêu thé lên của dì Vũ kéo hắn quay lại hiện thực.

Con dao bầu hắn cầm chắc nãy giờ trên tay như không theo sự điều khiển của hắn cắt phăng nửa đầu của dì Vũ, vết cắt kéo miệng dì rộng ra hơn mười phân, máu nóng hổi chảy ra dính vào hai tay run run đang cầm dao của Triệu Kinh.

Triệu Kinh hắn vừa mới giết một "con người"

Bạn đang đọc Lỗi sáng tác bởi tiendainhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiendainhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.