Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai trương

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Trên đời này chỉ có mẹ là người Trương vĩ thương nhất nên anh không muốn giấu diếm mẹ mình.

Vốn dĩ đã muốn tìm cơ hội nói cho mẹ biết chuyện này nhưng nhà họ Từ lại đến làm ầm lên làm cho mẹ

biết chuyện này.

Trương Vĩ đã nói hết chuyện cho mẹ biết về việc bán ngọc bội làm dịu đi chuyện hôn sự của anh ta.

Mặc dù mẹ anh biết là Trương Vĩ sẽ không nói dối mình nhưng bà vẫn có chút không tin khi Trương vĩ nói

về chuyện này.

Nhưng cuối cùng người mẹ cũng lựa chọn tin tưởng Trương Vĩ, anh ta nói:" Hãy tiết kiệm tiền đừng phun

phí còn chuyện vợ chồng tương lai thì để tính sau."

Trương vĩ nói về chuyện ngân hàng 1 lần nữa " Cô Ninh đưa con tới ngân hàng không có chuyện gì cả, họ

muốn hãm hại con trai mẹ".

Người mẹ nghe vậy thở dài 1 cái rồi nói " Đại vĩ, con trả lời thật cho mẹ biết con và Phán Phán thật sự

không thể nào nữa sao?"

"Mẹ, con biết mẹ nóng lòng muốn con lấy vợ nhưng mẹ cũng thấy nhà họ Từ là người như thế nào?

Nếu con thật sự lấy Từ Phán Phán thì tương lai sẽ yên ổn sao?"

Người mẹ im lặng một chút rồi nói " Nếu con đã quyết định như vậy mẹ cũng không có ý kiến mẹ cũng

nhìn ra được mẹ của Phán Phán cũng không phải là người nhỏ mọn ta sẽ giải tích rõ chuyên này."

Nghe mẹ nói như vậy Trương Vĩ gật đầu và thở phào nhẹ nhõm.

Trương Vĩ còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian để thuyết phục mẹ không ngờ mẹ lại hiểu anh ấy như vậy.

Trương Vĩ cảm ơn mẹ: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con."

Mẹ nhìn Trương Vĩ nói : "Con nói bậy gì đó mẹ là mẹ của con mẹ không hiểu con thì còn ai có thể hiểu con

chứ."

Trương Vĩ gật đầu cười:" Nhân tiện con muốn nói cho mẹ biết chuyện này dù gì chuyện cũng đã như vậy

con muốn nói cho mẹ biết là con đã mua một cửa hàng trên đường Nam Môn."

Mẹ ngạc nhiên nhìn Trương vĩ: "Mua cửa hàng. Chẳng phải..... Mẹ nghe nói chỗ đó rất khó thuê còn làm

cách nào mà mua được vậy?

Trương Vĩ nói: "Con mua nó để kinh doanh con tính mở một cửa hàng lẩu. Mẹ nên nghĩ việc và chuẩn bị

đến cửa hàng trông nôm giùm con."

Người mẹ nghe con nói vậy lắc đầu nói " Thôi mẹ không hiểu gì về buôn bán mẹ hiện tại đang có công

việc ổn định, hơn nữa mẹ còn có nhiều người đồng nghiệp tốt"

Trương Vĩ muốn thuyết phục mẹ nhưng mẹ anh ta liền nói " Đại vĩ, trên đời này mẹ không mong chuyện

gì chỉ mong con yên bề gia thất sinh cho mẹ một bầy cháu như vậy đối với mẹ đã đủ lắm rồi"

Nghe mẹ mình nói vậy mặt Trương vĩ rưng rưng như có gì đó.....

Trương vĩ nắm đôi bàn tay chai sần của mẹ(có lẽ mẹ quá cực nhọc nên mới như vậy?)" Mẹ yên tâm sẽ có

một ngày con sẽ lấy vợ ngày đó đến sớm thôi."

"Đây là điều mà tất cả người mẹ điều muốn nêu con không làm được thì ta cũng không còn gì để nói"

người mẹ nói.

Trương vĩ liên nói với mẹ " Hay mình gác chuyện này lại khi nào con có bạn gái thì mẹ sẽ ở nhà và chuẩn

bị chăm cháu nhé"

Người mẹ cười nói" Vậy thì tốt quá ta sẽ chờ ngày đó"

Ngày hôm sau, Trương Vĩ đi đến đường Nam Môn, nơi Hồ Bính Dược bắt đầu xây dựng.

Trương Vĩ xem một chút rồi đến Cục Thương mại và Công nghiệp để xin giấy phép kinh doanh.

Anh đã nghĩ đến cái tên đặt cho cửa hàng từ chính tên của anh ta " nhà hàng lẩu Dương Hồ ( Trương Vĩ)".

Không phải Trương Lượng và Dương Quốc Phúc cũng lấy tên mình đặt tên cho nhà hàng sau, chẳng phải

nó cũng nổi tiếng sao?

Sau khi đăng ký thông tin xong Trương Vĩ đến cửa hàng viết bảng quảng cáo?

Sau khi được tư vấn thì Trương vĩ đã chọn biển hiệu có đèn led.

Loại màn hình này sẽ được sử dụng rộng rãi ở tương lai.

Nhưng năm 2018, đặt biệt ở thành phố lớn như Dương Hồ màn hình này vẫn còn hiếm.

Vì là mặt hàng hiếm nên nhiều chỗ quảng cáo vẫn không có màn hình led nên giá hơi đắt một chút.

Tuy nhiên, Trương vĩ vẫn không quan tâm anh tự tin vào bản thân mình và cho rằng những thứ anh bỏ

ra điều xứng đáng .

Anh yêu cầu cửa hàng quảng cáo in cho anh 1 ngàn cái card trên đó có ghi vocher giảm giá.

Khi nào tiệm khai trương thì anh sẽ phát card.

8 ngày sau, Hồ Bính Dược gọi cho Trương Vĩ kêu anh đến kiểm tra cửa hàng.

Trương vĩ đến cửa hàng và yêu cầu Hồ Bính Dược xem xung quanh cửa hàng đã ok chưa.

Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, Trương vĩ kiểm tra cách trang trí của cửa hàng và thanh toán khoản

tiền cuối cùng cho Hồ Bính Dược.

Ngay lập tức, Trương Vĩ gọi điện yêu cầu cửa hàng đồ dùng nhà bếp và cửa hàng bán đồ gia dụng ở chợ

giao những thứ anh đặt.

Trương Vĩ bận đến 11h tối mới có thể để bếp điện lên thử .

Sau khi dọn dẹp cửa hàng, Trương Vĩ chọn thời điểm khai trương và bắt đầu thuê người phát card trên

đường Tân Thịnh để quảng bá cho việc khai trương cửa hàng mới của mình.

Ngày thứ hai, anh đưa mẹ đi tham quan cửa hàng.

Mẹ anh nhìn xung quanh và cảm thấy rất kỳ lạ, "Cái này có gì khác với nồi lẩu bình thường?"

Sau khi Trương vĩ giải thích với mẹ xong anh đưa mẹ vào phòng bếp , "Mẹ, mẹ phần nước lẩu này con sẽ

giao cho mẹ"

Người mẹ lúc này mới hiểu ra bà liền đồng ý với Trương Vĩ.

Suy cho cùng đó là việc của Trương vĩ đương nhiên cũng là việc của bà.

Sau đó, mẹ anh giới thiệu một vài người quen cho trương vĩ đến làm đầu bếp và phục vụ.

Trương Vĩ cũng đã nhận hết những người đó , đầu bếp của nhà hàng này hoàn toàn không cần kỹ năng

nấu nướng.

Công việc thường là phụ giúp bếp trưởng, dọn dẹp quầy lễ tân...

Khi có khách đến thì phục vụ sẽ ra hỏi khách ăn gì và nói lại với đầu bếp.

Tối hôm trước khi khai trương, người cung cấp thực phẩm giao nguyên liệu đến , mẹ anh cũng đến nấu

lẩu qua đêm , ba vị đổ đầy ba cái nồi.

Trương Vĩ đã làm hơn một chục loại gia vị trên bàn gia vị dựa trên gia vị của các nhà hàng lẩu thế hệ mới.

Lẩu thời ấy cũng có gia vị, nhưng nhạt nhẽo.

Gia vị không có gì khác hơn là hẹ, tỏi, hẹ, xì dầu, giấm, mè và dầu ớt.

Trương Vĩ đã không ngần ngại chi tiêu, sử dụng nhiên liệu, nước sốt nấm… những thứ hiếm thấy trong

các nhà hàng lẩu ở các thành phố hạng ba trong thời đó.

Sau khi lẩu sôi, Trương Vĩ tự nêm gia vị và nhờ mẹ nếm thử.

Người mẹ cau mày khi nếm thử, "Cái này và món súp cay có gì khác nhau? Chẳng qua là cái này được

nấu trong nồi vừa nấu vừa ăn còn món súp thì được nấu sẵn?"

Trương Vĩ nói" Cũng không có gì khác biệt lắm con chỉ thêm chút gia vị cho nó mới thôi"

Người mẹ chưa từng kinh doanh bao giờ và cũng không có kinh nghiệm nên chỉ có thể cầu mong cho con

trai mình thành công.

Trương Vĩ và mẹ mở tủ lạnh và đặt đồ ăn vào trong đó, họ đã kiểm tra kỹ cửa hàng trước khi về nhà.

Trương Vĩ đêm nay trằn trọc không ngủ được, trận chiến Phùng Qủy Hoàng chỉ là sơ hở không phải lúc

nào cũng có cơ hội.

Bây giờ nhà hàng lẩu Dương Hồ này là bước đầu tiên để trương vĩ ổn định sự nghiệp.

Anh ấy tự tin rằng quán Dương Hồ sẽ được nhiều người biết đến.

Bạn đang đọc Long quy 2008 của Đông Môn Xuy Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GLK5HắcLão
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.