Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xếp một hàng dài

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Trần Văn vừa nghe lời này, sắc mặt khẽ động, hừ lạnh nói: "Vậy cậu thật là kiến thức nông cạn a!"

Ninh Hải Lan cái gì cũng chưa nói lần này đứng dậy đi đến bàn phía bên kia lấy nước chấm.

Trần Văn thấy thế lập tức hạ giọng hướng Trương Vĩ hỏi: "Cậu cùng Hải Lan có quan hệ gì?"

Trương Vĩ nhíu mày: "Anh có ý gì?"

"Cậu cũng thấy đó!" Trần Văn nhún vai nói: "Tôi là bạn trai Hải Lan, cho nên tôi không hy vọng cô ấy cùng nam nhân khác quá thân cận! Đặc biệt là loại người như cậu!"

"A! Tôi là loại nam nhân nào cơ?" Trương Vĩ cười nói: "Huống hồ lúc nảy tôi nhớ Hải Lan tiểu thư nói anh chỉ là một cái bằng hữu thôi, cũng chưa nói là bạn trai!"

Trần Văn nghe vậy sắc mặt u ám liền nói: "Hiện tại không phải nhưng rất nhanh liền phải!"

Ninh Hải Lan lúc này đem nước chấm ra thấy vậy không khỏi hỏi: "Các người đang nói chuyện gì vậy?"

Trần Văn cười nói: "À! Bằng hữu em khai trương cửa hàng mới, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi chút thôi!"

Trương Vĩ cùng cười nói:" N, đúng vậy, bạn trai cô thật khéo ăn nói, tùy tiện tâm sự mấy câu thôi!"

"Bạn trai cái gì?" Ninh Hải Lan nghe vậy kinh ngạc nhìn qua Trương Vĩ, lập tức nhìn về phía Trần Văn.

Trần Văn lập tức giải thích: "Hải Lan, anh không phải có ý này...Anh..."

Ninh Hải Lan nặng nề đặt nước chấm lên bàn: "Trần Văn, tôi là nể mặt ông nội mới gặp anh, anh lại nói hưu nói vượn như vậy thì đây là lần cuối tôi gặp mặt anh!"

Trần Văn vội giải thích: "Anh không có nói bậy, là tiểu tử này thêm mắm thêm muối!"

Trương Vĩ lên tiếng: "Trần tiên sinh, anh cũng đừng đổ oan cho tôi, anh không nói thì sao tôi biết được mối quan hệ của hai người!"

Trần Văn xấu hổ một trận, hắn nhìn ra Ninh Hải Lan cùng Trương Vĩ quan hệ tựa hồ không bình thường cho nên mới cảnh cáo một chút.

Không nghĩ tới Trương Vĩ cư nhiên trực tiếp nói hắn là bạn trai Ninh Hải Lan, nếu là bình thường thì không nói, cũng coi như giúp hắn gần Ninh Hải Lan hơn.

Nhưng hiện tại Ninh Hải Lan ở cùng hắn cả nửa ngày, rõ ràng đối với hắn không hề có cảm giác mà đối với Trương Vĩ thì ngược lại.

Hoàn toàn ngược lại.

Trần Văn sốt ruột nói: "Hải Lan, anh thật sự không có ý này, anh bất quá chỉ..."

"Anh đi đi!" sau đó Ninh Hải Lan ngồi xuống nhìn Trần Văn: "Hiện tại lập tức đi!"

Trần Văn còn muốn giải thích, Ninh Hải Lan lạnh lùng nói: "Đi ngay lập tức, lần sau gặp mặt vẫn là bằng hữu nhưng nếu anh không đi, gặp lại lần nữa ngay cả bẳng hữu cũng không!"

Nghe Ninh Hải Lan nói như vậy Trần văn xấu hổ một trận, cuối cùng thở dài đứng dậy nói: "Hải Lan, anh đi trước!"

Trương Vĩ vừa nghe thấy lập tức hướng Trần Văn nói: "Đi thong thả, không tiễn, hoan nghênh lần sau đến thăm!"

Trần Văn không khỏi trừng mắt liếc Trương Vĩ một cái, lúc này mới xoay người đi khỏi cửa hiệu, ra đến cửa cũng không quên quay lại nhìn Ninh Hải Lan một cái sau đó mới không cam lòng mà bước đi.

Chờ Văn Trần đi rồi, Ninh Hải Lan mới bắt đầu đun nước lấy thức ăn bỏ vào trong nồi.

Trương Vĩ lúc này mới hỏi Ninh Hải Lan: "Văn Trần kia là đối tượng mà ông nội cô giới thiệu sao?"

"Anh là cố ý đi?" Ninh Hải Lan trợn trắng mắt liếc Trương Vĩ, buông đũa nói: "Anh muốn tôi đi luôn đúng không?"

"Sao có thể được!" Trương Vĩ vội nói tránh "Lẩu cô sôi rồi kìa!"

Ninh Hải Lan không cho quá nhiều thứ, nước sôi cũng mau thật.

Cô gắp Thiên Diệp đậu hủ nhúng nước chấm cắn một cái: "Khẩu vị không tệ, lẩu vừa miệng, nước chấm cũng vừa miệng! Thật không tồi!"

Nghe được Ninh Hải Lan khen, Trương Vĩ mỉm cười "Thật tốt!"

Phải biết Ninh Hải Lan là ai, chính là cháu gái Ninh Ba Đào, một nhà sưu tầm có tiếng trong thành phố, sơn hào hải vị nào chưa ăn qua lại có thể đến cửa hàng khen một cái, ít nhất nói lên lẩu của anh hoàn toàn không có gì không ổn.

Cũng không biết là do cả cửa hàng chỉ có mình cô ăn hay là do sức ăn của cô không lớn, chỉ một lúc sau cô xoa miệng nói: "Tôi no rồi!"

Trương Vĩ kinh ngạc: "No rồi?"

"Ừ!" Ninh Hải Lan lấy ví tiền ra hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Trương Vĩ cười: "Tôi đã nói rồi, cô là khách đầu tiên, miễn phí!"

Ninh Hải Lan vội nói: "Như vậy không ổn, vừa mời khai trương sao có thể làm chuyện không may mắn như vậy?"

Trương Vĩ nghe vậy mỉm cười: "Nếu đã là may mắn, vậy cô cứ để lại tám đồng!"

Ninh Hải Lan kinh ngạc: "Tám đồng?"

Trương Vĩ nói: "Ừ! Cô ăn không nhiều hơn nữa đây cơ bản cũng là thức ăn chay, vốn cũng không bao nhiêu tiền, 8 đồng may mắn!"

Ninh Hải Lan nhún vai mở ví tiền: "Tôi đây không khách khí nữa!"

Nói xong lời này cô xoay người cầm điện thoại chụp bên trong quán vài tấm ảnh: "Tôi đi trước! Chúc anh sinh thịnh ý vượng!"

"Nhận quý ngôn này của cô!" Trương Vĩ gật đầu: "Để tôi tiễn cô!"

"Đừng!" Ninh Hải Lan vội kêu lên: "Đừng để bị bạn gái cũ tuyệt vời của anh nhìn thấy, không chừng cô ta lại cho tôi là hồ ly tinh, tôi tự mình đi là được!"

Trương Vĩ nghe vậy không tránh khỏi một trận xấu hổ, Ninh Hải Lan không nói nhiều, xua tay liền rời khỏi cửa hàng.

Sau khi tiễn Ninh Hải Lan rời đi, Trương Vĩ ngồi ở quầy thu ngân, trong đầu thầm nghĩ, nếu hương vị không phải vấn đề vậy tại sao không có khách hàng?

Nhân viên bên kia đã lau dọn xong bàn của Ninh Hải Lan rồi tiếp tục ngẩn ngơ ngồi đó.

Đợi thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng có một đôi nam nữ khác đi vào trên tay cầm một tờ rơi: "Phiếu giảm giá?"

Trương Vĩ đứng dậy chào: "Đúng vậy, phiếu giảm giá giảm 20%"

Cô gái này nhìn xung quanh than thở: "Khung cảnh thật không tồi nhưng lại không có khách, có phải là ăn không ngon không? Nếu không thì đổi quán khác đi?"

Trương Vĩ lập tức nói: "Có thể lựa chọn ba vị, tiểu thư có thể nhìn xem, nếu ăn không ngon tôi sẽ không lấy một xu!"

Cô gái nghe Trương Vĩ nói như vậy không khỏi thốt lên: "Anh không sợ tôi ăn ngon cũng sẽ nói không ngon sao?"

Trương Vĩ lập tức nở nụ cười: "Nhìn khí chất của tiểu thư liền biết cô không phải loại người như vậy! Tôi không lo lắng chút nào!"

Cô gái nghe vậy cười nói: "Vậy thì ăn thử ở nhà hàng này đi, lẩu Hồi Hoàn này còn chưa gặp bao giờ!"

Trương Vĩ nghe vậy lập tức nháy mắt với nhân viên bên kia.

Mấy người nhân viên thấy thế vội chạy lại đón khách vào còn hỏi: "Tiên sinh, tiểu thư, cần ghế dài hay vẫn là thai tọa*"

Cô gái nhìn quanh một vòng nói: "An vị thai ngồi đi*, tôi trước kia ăn đồ Nhật ở Thượng Hải cũng là thích ngồi ở chỗ này!"

Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên liền đưa menu để họ chọn lẩu.

Hai người bọn họ mỗi người chọn một vị nói một hồi còn có thể đổi cho nhau.

Bên này vừa mới thu xếp chuẩn bị lẩu xong thì ngoài cửa lại có người cầm tờ rơi đi đến.

Trương Vĩ lần nữa chào hỏi, nhân viên đi tới vội vàng đón vài người đi đến ghế dài* bên kia.

Sau một thời gian ngoài cửa lại bắt đầu có người đến, là nam là nữ bạn bè hoặc là những người trẻ tuổi.

Ngắn ngủn nửa giờ, trong quán đã ngồi được năm sáu bàn, vốn những nhân viên tiêu cực ban đầu cũng dần phấn chấn lại.

Trương Vĩ đột nhiên phát hiện ra một điều mà trước đây anh không hề để ý.

Mức tiêu thụ năm 2008 vẫn còn tương đối bảo thủ.

Hơn nữa, trong những năm này rất hiếm người đi ra ngoài ăn vào buổi trưa, chỉ đi ra ngoài chi tiêu vào ban đêm.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi này hẹn hò nhau cũng là buổi tối.

Khó trách chính mình buổi trưa mỗi một người khách cũng không có, hiện tại lại bắt đầu đón khách dần.

Một tiếng sau, cả bên trong quán gần như đã đầy người, đều là thanh niên, người cũng bắt đầu xếp hàng ở cửa.

Trương Vĩ đoán được quán này nhất định sẽ nổi tiếng nên lập tức đem ghế nhựa bản thân đã chuẩn bị sẵn bày ra.

Nhìn thấy ngoài cửa xếp hàng thật dài, Trương Vĩ lúc này mới lộ ra nụ cười mỹ mãn.

Bạn đang đọc Long quy 2008 của Đông Môn Xuy Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GLK5HắcLão
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.