Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu gây dựng sự nghiệp

Phiên bản Dịch · 2049 chữ

Sau khi rời khỏi nhà, Trương Vĩ đi đến một khu phố ăn vặt được coi là phồn hoa nhất Dương Hồ - Tân Thịnh phố, cậu muốn mở một cửa hàng nơi này thì đương nhiên phải chọn được vị trí tốt nhất.

Hơn nữa cạu cũng muốn khảo sát một chút, xem cửa hàng mình muốn mở đã có hay chưa, nếu có liệu có nhiều hay không.

Nhưng cuối cùng đi hết một vòng cũng không tìm được cửa hàng mình muốn mở cũng không thấy được bất kì cửa hàng cần chuyển nhượng nào.

Không có cửa hàng nào, tất cả đều đã nằm trong dự tính của Trương Vĩ, suy cho cùng khu phố này vài năm tới mới có thể phát triển mạnh.

Có điều ở đây không có chỗ nào cho thuê, Trương Vĩ thấy có chút khó khăn, đoạn đường tốt đều sẽ có cửa hàng tốt thôi.

Nhưng ngẫm lại cũng có thể lí giải, những con đường tốt ở Tân Thịnh phố người khác có muốn cũng không đoạt được đến tay, lỡ như cậu ta có thể tìm được một cửa hàng thì sao.

Tuy nhiên, đi bộ đến tận Nam Môn cuối Tân Thịnh phố mới phát hiện một cửa hàng phía trên có dán một bảng chuyển nhượng.

Trương Vĩ xem xét đoạn đường, nơi này mặc dù cùng Tân Thịnh phố giao nhau nhưng giá cả lại cách nhau một trời một vực, với lại giá ở nơi này cũng không hề tăng lên.

Lúc đầu Nam Môn phố bên này đều bán trang phục vải vóc, bởi vì bên cạnh chính là Tân Thịnh phố nên giờ đâu đâu cũng bán đồ ăn vặt.

Cả ngày toàn mùi khói lửa của bếp núc cũng gián tiếp ảnh hưởng tới việc buôn bán của Nam Môn phố bên này.

Trong trí nhớ kiếp trước, năm 2009 cũng chính là năm sau, thành phố quy hoạch lại một lần nữa nhằm chỉnh đốn lại diện mạo Tân Thịnh phố.

Sau đó giá nhà đất ở khu Nam Môn cũng tăng mạnh, cùng Tân Thịnh phố xấp xỉ ngang hàng.

Nói cách khác, nếu bản thân hiện tại mua hết đống cửa hàng đó thì năm tới giá mặt bằng nơi này nhất định tăng?

Trương Vĩ nhìn thấy số điện thoại trên tấm bảng, bấm gọi thì nghe đc giọng chủ nhà, sau một hồi trao đổi thì được chủ nhà cho thuê ra mời xem phòng.

Mặt tiền của cửa hàng thật ra cũng không nhỏ, đại khái khoảng năm mươi sáu mươi mét vuông, hơn nữa phía sau còn có vách ngăn một phòng ngủ.

Nhưng mà nơi này ban đầu là nơi may quần áo, có lẽ cần trang trí lại toàn bộ một lần nữa, hơn nữa nhà chủ có để lại gì đó thì đối với cậu cũng không có tác dụng.

Trương Vĩ cuối cùng cũng thể hiện rằng chính mình muốn mua đứt nơi này thay vì thuê.

Chủ nhà sửng sốt: "Mua phòng? Chuyện gì đây? Nơi này tôi chỉ cho thuê chứ không bán!"

Trương Vĩ lại nói: " Hiện tại ở phía nam vùng mới thành lập đã trở thành một thành phố thời trang, còn miễn một năm tiền thuê nhà, trang phục mọi kích cỡ đều có bán, bằng không người khách thuê nhà trước kia đã không dọn đi rồi. Hiện tại tôi ra giá so với thị trường cao hơn mười phần trăm, là buôn bán có lời đấy!"

Kỳ thật hắn nói không sai, 8 năm qua, Dương Hồ thật sự đã thực hiện một số dự án lớn, một trong số đó chính là thành phố thời trang ở thành nam.

Nguyên nhân chính là như vậy, những cửa hàng ở Nam Môn phố hiện tại rất khó thuê, hơn nữa giá thuê cũng không bằng Tân Thịnh phố.

Hiện tại Trương Vĩ ra hai mươi ba vạn, so với thị trường lại cao hơn tận ba vạn.

Chủ cho thuê suy nghĩ một chút, không nói nhiều lời, lập tức về nhà lấy giấy nhà đất cùng Trương Vĩ đi đến văn phòng chuyển giao.

Trương Vĩ không khỏi cảm thán, so với năm 2008, giá này thực sự rất rẻ!.

Chi phí chuyển nhượng và thuế còn không đến hai mươi lăm vạn, liền có một bộ bất động sản trên danh nghĩa của chính mình.

Đáng tiếc tài chính vẫn còn quá ít, bằng không thì mua hết Nam Môn phố, không phải là giàu to rồi sao?

Sau khi hoàn tất thủ tục, cầm được chìa khóa, Trương Vĩ thu dọn những thứ đồ lug tung ở đây, đem những thứ bên trong cửa hàng đều dọn dẹp sạch sẽ hết một lượt.

Sau đó anh lập tức gọi cho Hồ Bính Dược, một người bạn cùng lớp cấp ba hiện tại đang làm nghề trang trí, nhờ hắn đến cửa hàng một chuyến.

Trong trí nhớ của cậu, Hồ Bính Dược rất trung thực, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền cùng cha hắn làm nghề trang trí nhà cửa và các cửa tiệm.

Năm 2008, hắn cùng cậu vẫn còn có chút liên lạc, nhưng chủ yếu là hắn làm việc thật sự tỉ mỉ khiến cậu cũng thêm phần yên tâm.

Hồ Bính Dược chạy xe máy đến cửa hàng, gặp mặt liền có chút kinh ngạc nói: "Đã Vĩ, cậu mở cửa hàng sao? Cửa hàng bên này tiền thuê chắc không rẻ đâu nhỉ?"

"Không có gì!" Trương Vĩ đưa hắn ta một điếu thuốc, hàn huyên vài câu cũng không nói rõ đến chuyện này.

Cậu đem ý nghĩ của mình nói ra một lượt, cuối cùng tổng kết lại: "Hãy khiến mọi thứ thật đơn giản và nhẹ nhàng, toàn bộ trông cậy vào cậu!"

"Cậu đây là đang muốn mở một quán lẩu theo một như người đang nổi tiếng gần đây sao?" Hồ Bính Dược kinh ngạc nói: "Nhưng mà cậu nói đường ray, con lăn, bàn xoay là cái ý gì vậy ?"

Trương Vĩ lại cười nói: "Cái này gọi là lẩu Hồi Hoàn, về sau sẽ là một xu hướng trong tương lai nha!"

Hồ Bính Dược vẫn không hiểu gì, nhưng mà hắn cũng không có hứng thú, hắn quan tâm đến tiền công hơn.

Trương Vĩ làm không nói cho hắn biết kiếp trước lẩu Hồi Hoàn này chi phí bỏ ra thì ít nhưng trở mình một cái lại rất nhanh liền phổ biến khắp cả nước.

Cậu cùng Hồ Bính Dược cam đoan sẽ không thiếu hắn một phân tiền nhưng phải tăng ca đẩy nhanh tốc độ, cậu đang rất nóng lòng muốn khai trương.

Hồ Dược Bình cam đoan nói: "Yên tâm, yêu cầu của cậu không cao, một tuần, nhiều nhất là mười ngày tôi giúp cậu xử lí xong vụ này!"

Trương Vĩ giao chìa khóa cửa hàng cho Hồ Bính Dược, đi nhờ xe hắn đến chợ nông sản, đến nơi có dụng cụ làm bếp.

Dạo qua một vòng, rốt cuộc cũng tìm được cái loại nồi nhỏ, sau đó lại đi đến cửa hàng điện máy đặt một lô hàng bếp điện tử.

Chờ hoàn thành hết mọi thứ thì trời cũng dần dần tối.

Trở lại tiểu khu, vừa lúc gặp chủ cửa hàng Ma Lạt Thang cùng người khác bàn bạc chuyện chuyển nhượng đất.

Nhìn thấy Trương Vĩ trở về, chủ cửa hàng đối với anh gật đầu một cái, đưa một điếu thuốc qua nói: "Này người anh em, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Tôi nghĩ một ngày vẫn chưa nghĩ ra!"

Trương Vĩ nhìn hắn cười nói: "Tới lúc đó anh sẽ biết, tôi tìm được nơi bắt đầu trang trí rồi!"

Chủ cửa hàng vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu mở bán cái gì đó?"

Trương Vĩ hút thuốc một cái nói: "Bí mật thương mại, đến lúc đó chú đi một chút chẳng phải là đã biết rồi sao!"

Chủ cửa hàng thấy cậu không nói cũng không tiện hỏi nhiều, chào hỏi vài tiếng liền tiếp tục cùng người ta bàn bạc chuyện chuyển nhượng.

Trương Vĩ vừa về đến nhà, ở ngoài sân chợt nghe tiếng cha mẹ Từ Phán Phán ở bên trong nhà truyền ra.

Chân không khỏi khẽ động một chút, chờ anh vào cửa, quả nhiên.

Cha mẹ Từ Phán Phán cùng mẹ anh đang ngồi ở phòng khách.

Trương Vĩ còn tưởng rằng đối phương khẳng định tới không có ý tốt, chính mình hối hôn nên họ tìm mẹ tính sổ.

Nhưng thấy mẹ mình cùng cha mẹ Từ Phán Phán ngồi bên kia bộ dáng lại không giống như chính mình suy nghĩ cho lắm.

Nhìn thấy Trương Vĩ vừa về, bố Từ lập tức cười nói: "Đại Vĩ trở lại rồi à!"

Mẹ cậu cũng hướng Trương Vĩ nói: "Đại Vĩ, còn không mau đưa cho cha vợ tương lai một điếu thuốc"

Bố Từ liên tục nói rằng mình có thuốc rồi, còn đứng dậy đến đưa cho Trương Vĩ một điếu.

Trương Vĩ không nhận thuốc lá, cau mày nói: "Hai người sao lại đến đây?

Mẹ Từ muôn tiếp chuyện, ba Từ lập tức ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống châm điếu thuốc nói: "Chúng ta đến còn không phải là vì hôn sự của con cùng Phán Phán sao?"

Trương Vĩ không lên tiếng, tức giận nói: "Không cần bàn bạc gì cả, chúng tôi chia tay rồi!"

Mẹ cậu lại quát lớn: "Con nói cái gì vậy?"

Bố Từ cười nhạt nói: "Đại Vĩ tính tình nóng nảy, chúng ta có thể hiểu được, đến cùng là lỗi của chúng ta đã không đem chuyện này nói rõ, cuối cùng đều là hiểu lầm?"

Trương Vĩ cười lạnh: "Hiểu lầm?"

Mẹ cậu gật đầu nói: "Đại Vĩ, thông gia đều đã nói với mẹ rồi, kỳ thật bọn họ muốn tiền biếu cũng đều là vì suy nghĩ cho vợ chồng các con, tiền này chờ bọn con kết hôn xong liền đưa Phán Phán mang về! Bọn họ cũng sẽ cho thêm!"

Bố Từ lập tức nói: "Đúng vậy! Mục đích của chúng ta là tốt cho đôi vợ chồng trẻ bọn con. Chúng ta đều đã tầm này tuổi còn cầm tiền của các con làm gì? Nói đến tiền này còn không phải cho vợ chồng son các con sao?"

Mẹ cậu liên tiếp gật đầu: "Đúng, rât tốt, rất tốt"

Trương Vĩ bất động thanh sắc nhìn qua mẹ Từ không hé răng lời nào.

Trong ấn tượng của anh, mẹ Từ cũng không phải hạng người tốt gì.

Bình thường ở nhà chỉ cần một tiếng ho khan, ba Từ cùng chị em Từ Phán Phán đều run theo.

Hôm nay sao đến nhà mình, một câu cũng không nói mà lại trở nên im lặng như vậy?

Nhưng mà nhìn đến vẻ mặt giống như cố nén cơn tức giận, Trương Vĩ liền hiểu được tại sao thành ra thế này.

Bố Từ chắc hẳn sợ bà ta làm hư bầu không khí nên trước đó đã căn dặn bà ta đừng nói gì.

Nếu không phải tự mình trải qua, nhìn thấy tác phong nhà họ Từ thì cậu cũng đã tin lời bọn họ nói.

Nhưng Trương Vĩ liếc mắt một cái liền nhìn thấu mục đích của bọn họ, khẳng định là chuyện ở ngân hàng với ngay cả chuyện của Lí Tuệ mất việc cũng đều ra nói ra rồi.

Hơn nữa Từ Tráng Tráng khăng khăng một mực chung thủy với Lí Huệ, một lòng muốn cùng người ta thành đôi cho nên mới bức ép cha mẹ hắn như vậy.

Mục đích bọn họ thật sự rất đơn gian, trước lừa gia đình cậu bỏ ra tiền sính lễ.

Cái gì mà sau khi kết hôn liền cho hai con mang về, cái gì mà cho thêm tiền, tất cả đều là ăn nói vớ vẩn.

Nghĩ vậy, Trương Vĩ thở dài nói: "Tôi cùng Từ Phán Phán không hợp nhau, không thể quay lại! Các người về đi!"

Bạn đang đọc Long quy 2008 của Đông Môn Xuy Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GLK5HắcLão
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.