Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Chỉ Chúng Ta Sẽ Mất Mặt

Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Thiên đấu truyền linh tháp.

Hơn mười tên cao tầng từ trung niên đến lão giả của truyền linh tháp đang ngồi trong một phòng họp, trên màn hình lớn trong phòng họp đang phát một đoạn video chiến đấu của sáu đứa trẻ cùng với ba đài cơ giáp. Video phi thường rõ nét, không những thế nó còn được lồng thêm cả âm thanh.

“Chúng ta tới từ tổng bộ Truyền Linh tháp, chuyên môn đi khảo hạch năng lực ứng biến của các chấp pháp giả như các ngươi. Các ngươi thật sự là cho ta thất vọng. chỉ bởi vì chúng ta nhỏ tuổi, các người liền mất cảnh giác đề phòng, coi thường năng lực chiến đấu của bọn ta. Có điều này ta phải nói cho các người biết, cách đây không lâu đã xuất hiện tung tích của tà hồn sư, tà hồn sư am hiểu ngụy trang, ẩn giấu chính mình, nếu các người giữ thái độ làm việc như vậy, làm sao có thể tùy thời ứng phó với nguy hiểm bất ngờ? Chúng ta chẳng qua là cho các ngươi một cái giáo huấn, sau khi trở về, hảo hảo suy nghĩ lại, viết một bản kiểm điểm rồi giao cho tổng bộ chấp pháp. Nghe rõ chưa?”

Nghe xong câu nói, nhìn bóng dáng tụi nhỏ nghênh ngang rời đi, nguyên một đám cao tầng thiên đấu truyền linh tháp đều có biểu cảm trở nên phong phú.

“Tháp chủ, tổng bộ chấp pháp đại đội từ lúc nào có quyền quản lý chấp pháp đội a? Hay đây là sự tình do giám sát đại đội làm? Có phải bọn họ nói sai không?” Một gã trung niên ngồi gần cuối hướng một vị lão giả hỏi.

Lão giả hừ lạnh một tiếng: “Trước tiên, không cần quan tâm đến lai lịch của đám trẻ này, ta chỉ hỏi các ngươi, hắn nói vậy có đúng hay không? Chấp pháp đội chúng ta ngay đến một điểm ý thức cảnh giác đều không có ư? Hồn đạo đoàn tàu bên kia vừa mới phát sinh tập kích khủng bố, căn cứ vào tin tức tin cậy hẳn là có Tà hồn sư xuất hiện, ta đã phái nhân thủ đi điều tra chuyện này. Nếu trình độ của chấp pháp đội các ngươi chỉ có như vậy, vậy thì bảo bọn chúng không bằng nghỉ việc dần là được.”

Mắt thấy tháp chủ phẫn nộ, toàn trường một mảnh nghiêm nghị.

“Chấp pháp đội bắt đầu từ hôm nay trở đi, đặt trong trạng thái canh gác phòng thủ màu cam. Tự tra, tự xét lại chính mình. Không chỉ có ba ngươi bọn hắn phải tự kiểm điểm, bắt đầu từ các đội trưởng, tất cả mọi người đều phải viết kiểm điểm, xem kỹ lại bản thân đã hoàn thành tốt chức trách chưa. Không những thế khối lượng huấn luyện cũng tăng lên gấp đôi.”

“Vâng!”

Cuối cùng hội nghị cũng đã xong, bầu không khí áp lực dần dần được giải tỏa. Chỉ còn lại tháp chủ cùng một gã trung niên, người này Cổ Nguyệt đã gặp qua.

“Thiên Phượng Đấu La bên kia có ý kiến gì không?” Tháp chủ hỏi.

“Không có bất cứ ý kiến gì, chỉ nói muốn xem chúng ta xử lý việc này như nào, nàng sẽ không can thiệp. Tháp chủ, chúng ta có nên bắt đám trẻ kia lại không?”

“Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao? Chuyện này đè xuống, không nên truyền ra ngoài, cũng không nên báo cáo.”

“Vâng! Người trẻ tuổi bây giờ thật là khó lường a!”

Tháp chủ liếc nhìn vị trung niên kia một cái: “Trước ngươi có nói, cuộc thi lần này bọn hắn muốn tới mười tòa thành thị a?”

Trung niên nhân nhẹ gật đầu: “Cổ Nguyệt nói như vậy.”

Tháp chủ lạnh nhạt nói: “Làm tốt công tác giữ bí mật, mất mặt như vậy đoán chừng sẽ không chỉ có chúng ta.”

Trung niên nhân trên mặt cơ bắp thoáng co quắp, trong nội tâm thầm nghĩ, tháp chủ, ngài đang định tính toán cái gì đây?

Tháp chủ đứng lên tiến về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài: “Thời gian hòa bình cũng đã lâu, cũng cần một ít tác động từ bên ngoài để cho chúng ta tỉnh táo trở lại rồi. còn có năm năm…”

Trong xe có chút chật chội, không phải, mà là phi thưởng chật chội.

Đường Vũ Lân bọn hắn tìm một hồi lâu nhưng không tìm được nơi nào có taxi. Cho dù có thì cũng không thể ra khỏi Thiên Đấu thành.

Rơi vào đường cùng bọn hắn chỉ có thể mua một cỗ hồn đạo ô tô.

Tám mươi vạn liên bang tệ, cái giá để mua một cỗ hồn đạo ô tô này hầu như ngốn hết số tiền mặt mà Đường Vũ Lân lấy được từ chỗ sư bá. Hồn đạo ô tô giá cả vẫn là tương đối đắt đỏ đấy.

Xe chỉ có hai hàng ghế nhưng lại có tới 6 người. hồn đạo ô tô lớn hơn thì bọn hắn là không mua nổi. chỉ có thể mua loại hai hàng ghế, ngồi được tối đa 5 người.

Mua xe xong, việc đầu tiên Đường Vũ Lân làm đó là hướng Vũ Trường Không xin lỗi vì không có chỗ cho lão sư. Đành phải để lão sư tự mình nghĩ cách.

Tạ gải ngồi vị trí lái xe, Từ Lạp Trí hình thể to mập, ngồi tay lái phụ. Đường Vũ Lân phải ngồi cũng ba vị cô nương ở hàng ghế sau.

Bốn người mà chỉ có 3 chỗ, may mắn ba cô gái dáng người là mảnh khảnh không đến nỗi, miễn cưỡng có thể ngồi. Nhưng Đường Vũ Lân thì lại khá khổ sở, hắng bị ép vào một bên cánh cửa, bên cạnh hắn là Cổ Nguyệt, tiếp là Diệp Tinh Lan, tiếp đó là Hứa Tiểu Ngôn.

Khả năng lái xe của Tạ Giải khá thành thạo, hơn nữa đúng thật là hắn có giấy phép lái xe, nhưng mà là không mang. Hắn cũng không có khả năng mang theo bởi vì sớm đã bị học viện thu lấy.

Nhưng hiện tại bọn hắn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đành như vậy.

Hồn đạo ô tô chạy ổn định trên đường, Đường Vũ Lân bị chèn ép đến mức không thể nhúc nhích được.

“Đến thành thị tiếp theo, có muốn ta đi đoán tạo kiếm chút tiền đổi một cỗ xe lớn hơn không?” Đường Vũ Lân cưới khổ nói.

Cổ Nguyệt quay đầu liếc hắn một cái: “Ngươi ghét ngồi cạnh ta ư?”

Thân thể Cổ Nguyệt rất mềm mại, da thịt co dãn, dựa vào người kỳ thật còn có cảm giác thoải mái đấy, Đường Vũ Lân nói: “Cổ Nguyệt, ca cảm thấy người dạo đây dường như mập hơn thì phải. ta nhớ trước kia ngươi đâu có nhiều thịt như vậy.”

Cổ Nguyệt tỏ vẻ thất vọng, quay sang chỗ khác không thèm để ý tới hắn.

Tạ giải ngồi phía trước cười quái dị một tiếng nói: “Vũ Lân, ngươi đây là không biết a, người ta gọi cái này là đang dậy thì, đến tuổi này, không dậy thì mới là không bình thường đấy.”

“Câm miệng!” Ba nữ tử như trăm miệng một lời nói.

“Ách…, Lạp Trí, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?” Tạ Giải vội vàng hướng Từ Lạp Trí bên ghế phụ cầu viện.

“Ha ha, ta đang mệt, ngủ một lát.” Từ Lạp Trí không quan tâm câu hỏi của hắn, mắt liền nhắm lại, còn ngáy khò khò.

Ngoài cửa xe, khung cảnh trôi qua thật nhanh, Đường Vũ Lân tựa đầu trên cửa nhìn xem bên ngoài. Trong long hắn đột nhiên thập phần yên tĩnh.

Bên cạnh, trên người Cổ Nguyệt truyền đến mùi thơm nhàn nhạt. Đúng a! Tạ Giả nói đúng, dậy thì rồi, mọi người đều đã dậy thì rồi. từ lúc mới quen còn là những đứa trẻ, đến bây giờ đã trở thành những thiếu niên rồi đấy.

Mọi người vẫn luôn thay đổi, kỳ thật, trong lòng hắn luon có một loại cảm giác trống vắng. đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có tin tức của ba mẹ. cho nên hắn vẫn luôn đặc biệt quý trọng những người bạn bên cạnh mình.

Vì bảo hộ đồng bạn, hắn có thể làm mọi thứ, cho dù là dấn thân vào nguy hiểm hắn cũng sẽ không sợ hãi. Cũng là bởi, hán quý trọng bọn họ, nếu như bên cạnh hắn đến bạn bè cũng không còn thì hắn sẽ không biết nên làm gì bây giờ.

Cổ Nguyệt, Tạ Giải là những người bạn đầu tiên của hắn, về sau lại có Hứa Tiểu Ngôn, Từ Lạp Trí, Diệp Tinh Lan. Ban đầu lúc Vương Kim Tỷ cùng Trương Dương Tử rời đi, trong nội tâm Đường Vũ Lân cực kỳ khổ sở, một thời gian rất lâu sau mới trở nên tốt hơn.

Hắn cố gắng để cho lòng mình vui vẻ, không nghĩ về những sự tình không vui nữa.

“Đang không có gì làm, chúng ta trò chuyện chút đi.” Đường Vũ Lân mở miệng.

Cổ Nguyệt nhìn hắn một cái, hai người thân thể sát nhau gần trong gang tấc. Nàng đối với Đường Vũ Lân có ý nghĩ chiếm hữu cực mãnh liệt, lần này lúc lên xe, chính nàng là người vượt lên trước, đem Đường Vũ Lân đẩy vào trong cùng, sau đó chúng mình chui vào ngồi kế hắn, như vậy Đường Vũ Lân sẽ không thể đụng vào những người khác ngoại trừ nàng.

Cổ Nguyệt cho tới bây giờ cũng không che giấu sự chiếm hữu của mình, mọi người đều thấy rất rõ rang, chỉ là không có ai bóc trần mà thôi. Dù sao tuổi mọi người vẫn còn nhỏ, nhưng Cổ Nguyệt đối tối với Đường Vũ Lân ai nấy đều thấy được. chẳng qua có điều khiến mọi người khó hiểu chính là, nàng đối với hắn rất tốt nhưng lại thường xuyên giả vờ không để ý tới hắn. Dường như nàng cùng hắn tận lực bảo trì một khoảng cách nào đó.

Cổ Nguyệt: “Trò chuyện về cái gì? Đấu khải ư? Đợi lần này trở về, ta hẳn là có thể đột phá 40 cấp, lại dung hợp một cái hồn linh, tăng thêm một hoàn, liền có thể tiếp tục nếm thử chế tác”

Đường Vũ Lân cười nói: “Thật vất vả mới rời khỏi học viện, chúng ta nói chuyện khác được không? Như vậy đi, nói một chút về nguyện vọng của mọi người. Tinh Lan, bắt đầu từ người đi, nguyện vọng của ngươi là gì?”

Bạn đang đọc Long Vương Truyền Thuyết ( Bản Dịch Từ Chap 433) của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phongdinh96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.