Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết đang online

Phiên bản Dịch · 2244 chữ

Hôm đó tôi đang chơi máy tính ở nhà, đột nhiên Zalo ở góc dưới bên phải liên tục nhấp nháy, mở ra xem thì phát hiện đó là tin nhắn nhóm chat của lớp.

"Hôm nay là Ngày độc thân, tớ khởi xướng một cuộc bỏ phiếu trong nhóm. Nam nữ đều tham gia bỏ phiếu. Mọi người bầu chọn người mà mình cho rằng đào hoa nhất lớp ta, rồi bỏ phiếu người đó, ai được nhiều phiếu nhất sẽ bị trừng phạt. Tất cả mọi người sẽ bỏ phiếu trong thời gian 10 phút”, tài khoản của Trần Phong gửi tin nhắn tới nhóm.

Sau đó, nhóm bắt đầu bỏ phiếu, trên đó viết rất nhiều tên, đều là nam sinh trong lớp.

"Này, ai mà không biết lớp trưởng Trần là nam sinh vạn người mê, bạn gái nhiều không đếm xuể, anh em nghe tôi nói, cùng chọn Trần Phong đi!" Tề Giai Vỹ đùa, những người xung quanh lần lượt hưởng ứng. Ai mà không biết Trần Phong là soái ca đẹp trai giàu có nhất nhì trong lớp của chúng tôi. Nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ta cũng không ít.

"Được, chọn Trần Phong, để cậu ấy bù đắp cho bọn độc thân chúng ta!"

"Các anh em, đã đến lúc báo thù rồi!"

Trong nhóm, đám nam sinh không ngừng hò hét, sau đó số phiếu bầu cho Trần Phong không ngừng tăng lên, đây vốn là một trò đùa, không ai coi trọng, nhiều người đã chọn Trần Phong, tuy tôi không thân với các bạn cùng lớp, nhưng thấy điều đó rất vui nên tôi cũng tham gia chọn Trần Phong.

Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc, Trần Phong dẫn đầu về số phiếu, Trần Phong không ngờ lại mang tảng đá đập chân mình, làm emoji khóc trong nhóm trước khi offline.

Ngày hôm sau, Trần Phong vừa vào nhà liền bị chặn lại, một đám nam sinh ác ý vây quanh, Trần Phong lúc này mới ý thức được một chuyện, vẻ mặt thắc mắc hỏi: "Các cậu làm gì vậy?"

"Lớp trưởng của chúng ta, có chơi có chịu. Đừng quên phiếu bầu của nhóm ngày hôm qua." Bí Tiểu Vũ cười lạnh nói.

Cao Chấn cũng nói: "Đúng vậy, đừng có giả vờ. Hôm qua cậu đã nói, người có nhiều phiếu nhất sẽ bị trừng phạt."

"Đúng, nói không sai, các cậu trừng phạt cậu ấy đi! Cậu ấy phải chịu sự trừng phạt."

Một đám người la ó nói, khí thế vô cùng cuồng nhiệt.

Sắc mặt Trần Phong có chút dở khóc dở cười, nhìn các bạn học đang mong chờ xung quanh, bất đắc dĩ nói: "Được, tớ nhận thua, các cậu quyết định phạt tớ hình phạt gì?"

“Vì hôm qua là Lễ độc thân nên hình phạt dành cho cậu là độc thân trong ba năm ở trường trung học.” Lương Tiểu Nhã, cô gái ồn ào nhất lớp, la lên.

"Này, bắt tớ độc thân như vậy chi bằng để tớ chết đi cho rồi. Thôi được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa" Trần Phong trách móc, sau đó vung tay gạt mọi người ra trở về chỗ ngồi.

Những người khác cũng cảm thấy không thú vị, liền giải tán trở về chỗ ngồi, mọi thứ bắt đầu yên tĩnh lại, không ai còn thấy quan trọng nữa, dù sao cũng chỉ là trò đùa mà thôi.

Thầy giáo bước vào lớp, chúng tôi tiếp tục tiết học, sau hai tiết học liên tiếp vẫn không có chuyện gì xảy ra. Việc giáo viên giảng bài luôn khiến cho học sinh cảm thấy buồn ngủ, thế nên tôi bắt đầu trò chuyện với bạn cùng bàn.

Sau khi hai tiết học kết thúc, đến giờ ra chơi, thầy giáo cũng ra khỏi lớp, sau khi dụi mắt xong, chúng tôi ra sân chơi.

Lúc này, một nữ sinh ân cần hỏi: "Trần Phong, cậu sao vậy? Trông cậu không được khỏe."

Lúc này ánh mắt của chúng tôi đều tập trung vào Trần Phong, sắc mặt Trần Phong trắng bệch, thần sắc cũng có chút hoảng hốt, lắc lắc đầu: "Tớ không sao, chỉ là cảm thấy hơi khó chịu."

“Cậu có muốn đến phòng y tế không?” Một cô gái quan tâm hỏi, cô ấy tên là Vương Đan, thầm mến Trần Phong đã lâu, đây là điều mà cả lớp ai cũng biết.

Trần Phong lảo đảo đứng dậy, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, sau đó run rẩy đưa tay ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả chúng tôi, cậu ấy bắt đầu tự xé cổ mình.

“Này, Trần Phong, cậu làm gì vậy?” Vương Đan bên cạnh vội vàng muốn kéo tay Trần Phong, muốn ngăn hành vi quái đản của cậu ấy lại, nhưng Trần Phong lại phớt lờ, hai mắt đờ đẫn, cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú. Cậu ấy lúc này đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, vẻ mặt đầy sợ hãi, ánh mắt đờ đẫn. Khó thở nhưng hai tay không ngừng xé rách cổ họng của mình.

“Mau dừng tay lại, cậu đang làm cái gì vậy hả?” Người bên cạnh vội vàng hét lên. Tiếng hét của cậu ấy lớn đến mức khiến cho mọi người đều nhìn về phía Trần Phong.

Trần Phong vẻ mặt kinh hãi, nhưng hai tay không ngừng xé rách cổ. Máu không ngừng chảy xuống cổ cậu ấy, ngón tay cắm sâu vào cổ, máu từ trong miệng không ngừng phun ra.

Một đám người chịu không nổi nữa, chạy tới nắm lấy tay Trần Phong nhưng đã quá muộn, cổ của Trần Phong đã bê bết máu, động mạch chính ở cổ cũng đã bị đứt, máu bắn tung tóe ra ngoài đến rợn người.

Vương Đan chưa kịp phản ứng đã bị máu bắn trúng, khắp người và mặt đều có máu, trông rất đáng sợ.

“Á!” Vương Đan kinh hãi đến mức chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, còn Trần Phong đang bị mọi người ôm chặt giật giật mấy cái rồi ngã xuống đất, cùng với tiếng chạm đất, thân thể của cậu ấy đã không còn cử động nữa.

"A, chết rồi! Trần Phong chết rồi!" Một nữ sinh mất khống chế hét lên, những nữ sinh khác hoảng sợ đến phát ngất, nam sinh xung quanh cũng bị thảm cảnh trước mắt làm cho sững sờ, sắc mặt ai nấy đều kinh hãi, một lúc sau mới có phản ứng.

"Làm sao có thể. Chết rồi ư?"

"Ai có điện thoại, nhanh đi báo cảnh sát đi." Một nam sinh nhắc nhở, lập tức có người sực tỉnh, bắt đầu dùng điện thoại gọi cảnh sát: "Cảnh sát phải không ạ? Ở đây có người chết, các anh cử người tới tới đây đi!"

Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến, pháp y cũng tiến hành giám định thi thể của Trần Phong, tất cả chúng tôi đứng ở ngoài lớp, sợ hãi nhìn vào bên trong, trong lớp thầy chủ nhiệm đang nói chuyện với cảnh sát, cảnh sát cũng đang yêu cầu lấy lời khai của nhân chúng.

Mỗi người chúng tôi đều cảm nhận được sự sợ hãi mà trước nay chưa từng trãi qua, chúng tôi xì xào bàn tán với nhau rằng tại sao Trần Phong lại làm chuyện kinh khủng như vậy, thậm chí còn xé toạc cổ họng của mình trước mặt tất cả chúng tôi.

"Tại sao Trần Phong lại làm như vậy? Tự sát một cách dã man như vậy?"

"Có thể là bởi vì cậu ấy có bệnh tâm thần, tớ thấy tinh thần cậu ấy không tốt."

"Không thể nào, Trần Phong học lớp chúng ta hơn một năm rồi, tớ không phát hiện cậu ta có vấn đề gì."

Và ngay sau đó cảnh sát đã đến và đưa ra lời giải thích cho chúng tôi.

"Theo điều tra, Trần Phong bị mắc bệnh động kinh, bệnh đột nhiên tái phát trong lúc đang đi học, cho nên mất trí rồi tự sát."

Sự việc nhanh chóng đi đến hồi kết, thi thể Trần Phong đã được đưa đi, nhưng chúng tôi không dám quay lại lớp học, bởi vì vừa mới có một người chết ở đó, thầy chủ nhiệm không ép buộc, ngược lại còn cho học sinh nghỉ học buổi chiều, chỉ cần vận động ở bên ngoài.

Đi dạo trên sân trường, nhưng tâm trạng của tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được. Vừa rồi tôi đã ở bên cạnh Trần Phong khi cậu ấy tự sát, cảm giác mà Trần Phong mang lại cho tôi lúc đó không phải là thần trí hỗn loạn mà là như thể có ai đó đang bóp cổ cậu ấy từ phía sau vậy. Trần Phong vùng vẫy liên tục để thoát ra, cố gắng dùng tay cào cấu để cố gắng thoát khỏi nó, thế nên mới khiến cậu ấy tử vong.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức cảm thấy sởn gai ốc, lắc lắc đầu, ném cái ý nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu, nhưng cái ý nghĩ này lại theo tôi khắp nơi, khiến tôi có chút bất an.

"Này, Trương Vĩ, cậu không sao chứ." Đột nhiên tôi bị vỗ vai, giật nảy mình, hóa ra là bạn cùng bàn Lý Mạc Phàm, Lý Mạc Phàm không chỉ là bạn cùng bàn mà còn là bạn thân nhất thời cấp ba.

"Không sao, tớ chỉ là có chút sợ hãi." Ta lắc đầu nói.

“Ừ, ai có thể ngờ Trần Phong lại đột ngột qua đời như vậy.” Lý Mạc Phàm nói.

“Thôi bỏ đi, chúng ta qua bên đó tán gẫu.” Tôi bất đắc dĩ nói.

Tôi dành cả buổi chiều để nói chuyện với Lý Mạc Phàm, cái chết của Trần Phong còn lâu mới kết thúc, lớp chưa được dọn dẹp thì không ai dám quay lại lớp, học sinh các lớp khác cũng bàn tán rất nhiều. Không khí kỳ lạ này kéo dài cho đến khi tan học.

Sau khi đi học về, tôi vội vàng ăn cơm xong liền bắt đầu ngồi trên giường nghịch điện thoại, lúc này Zalo không ngừng thông báo tới, hóa ra là tin nhắn của nhóm lớp. Sau khi thờ ơ mở ra xem, sắc mặt tôi đột nhiên xám ngoét. Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

Hóa ra trong nhóm Zalo của lớp, avatar Zalo của Trần Phong đáng lẽ đã tắt đột nhiên sáng lên, cậu ấy thực sự đã nhắn tin trong nhóm.

"Tớ chuẩn bị phát động một đợt bỏ phiếu mới, toàn bộ học sinh lớp 11 đều tham gia. Người nào có phiếu bầu cao nhất sẽ phải thực hiện nội dung đợt bỏ phiếu trong vòng 24 giờ, nếu không sẽ bị trừng phạt."

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Tôi lẩm bẩm, cảm thấy lạnh sống lưng. Sáng nay Trần Phong tự sát một cách quỷ dị, vậy mà tối đến cậu ấy lại online, ngoài tôi ra, những bạn khác đều cũng phát hiện. Trong nhóm bắt đầu ầm ĩ.

"Cậu là ai? Sao cậu đăng nhập vào được tài khoản của Trần Phong?" Là tin nhắn của lão Vương, cậu ta tên là Vương Vũ, lớp phó thể dục của lớp, một trong những người bạn thân nhất của Trần Phong.

"Cậu là ai, sao vào được tài khoản của Trần Phong?"

Một nhóm học sinh thảo luận trong nhóm, nhưng Trần Phong không trả lời, thay vào đó, cậu ấy bắt đầu nội dung bỏ phiếu nhóm, chủ đề bỏ phiếu chỉ có một câu: nhất định phải chọn một trong hai phương án sau.

Lựa chọn thứ nhất: Lý Vũ Tuyền phải sủa như chó trước mặt mọi người trong lớp.

Lựa chọn thứ hai: Trương Văn Tĩnh phải công khai tỏ tình với người mình yêu.

Thời gian hiệu lực hiển thị của cuộc bỏ phiếu là 4 giờ, sau 4 giờ cuộc bỏ phiếu sẽ tự động hiển thị kết quả, phiếu bầu sẽ được ẩn danh, nghĩa là người khác không thể biết được ai đã lựa chọn cái gì.

Lý Vũ Tuyền là hoa khôi của lớp chúng tôi, cô ấy có vẻ ngoài chững chạc, thân hình đầy đặn, còn Trương Văn Tĩnh cũng là một cô gái xinh đẹp đúng như tên gọi, cô ấy là một cô gái trầm tính, được rất nhiều nam sinh trong lớp theo đuổi.

"Này, mày là thằng nào hả? Dám dùng tài khoản Zalo của Trần Phong để đùa giỡn như vậy, có ngon thì xuất hiện đi. Có tin tao đập chết mày không?" Vương Vũ nhắn.

“Ai mà lại ác như vậy chứ, Trần Phong đã qua đời rồi, mà còn dùng tài khoản của cậu ấy để giễu cợt?” Đây là tin nhắn của của Tề Giai Vĩ, cậu ấy là một công tử nhà giàu đẹp trai, cũng là một nam sinh nổi bật trong lớp chúng tôi. Vì thế cậu ta với Vương Vũ không thân nhau lắm

"Lại còn bày trò này nữa, Quản trị viên mau xóa đi.” Tiêu Nam nói.

Bạn đang đọc Lớp Học Ma Quái của Vong Ký Ly Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy94472251
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.