Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu luyện

Tiểu thuyết gốc · 1639 chữ

Diệp Thanh lại đi luân hồi rồi, chính vào tiểu thế giới hắn chết non lần trước. Lòng vừa mừng vừa lo. Mừng là vì tiểu thế giới pháp tắc quá yếu, làm hắn giữ lại được trí nhớ. Còn lo là không biết lần này biến thành loại hình thái nào. Hắn luân qua gần vạn kiếp, gần vạn thế giới, không phải lúc nào cũng là nhân loại. Nếu may mắn thì sẽ có hình dáng nhân tộc, tinh linh tộc ... coi như là xinh đẹp cuộc sống văn minh, kém hơn chút thì cũng được làm thú nhân, dã nhân hoặc ít nhất còn có hình dáng gần giống người, còn xui xẻo có thể biến thành hung thú, dã thú, ma thú, yêu thú, ... còn kém nữa thì đầu thai vào gia súc, côn trùng ... cứ u u mê mê sống chờ đến lúc bị làm thịt. Hắn nhớ lại bị đầu thai thành lợn không chỉ một lần, sinh sống trong chuồng lợn chật hẹp, ngày ra khỏi chuồng cũng là ngày bị chọc tiết phang thây, cảm giác thật không hề dễ chịu.

Mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, thấy từng gương mặt xúm lại ngó ngó mình, Diệp Thanh thở phào tạm yên tâm, xem ra may mắn, được làm người rồi. Lần này có bài học vừa qua, hắn không dám nói cười mà vô cùng phối hợp khóc oe oe vài tiếng. Chính mình cũng cảm thấy bản thân quá kịch rồi, không rõ khóc có giống, làm hắn khóc một tiếng lại mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thấy người khác vẫn ngó mình lại oe oe tiếp. Xấu hổ chết mất. Nhưng còn tốt, người xung quanh không phát hiện ra hắn bất thường, sẽ không bị làm rơi chết.

Thu hết mọi thứ vào mắt, xem ra lần này không được sinh ra trong gia đinh giàu có rồi, nhưng cũng không ảnh hường gì đến công cuộc trả thù. Một bên vừa nhìn người ta cười nói với mình, một bên mắt nhỏ lim dim, trong đầu hiện lên đầy âm mưu quỷ kế. Diệp Thanh có một đoạn thời gian từng làm công việc giám sát các tiểu thế giới nên biết rõ, gọi là giám sát thực ra là mặc kệ tiểu thế giới phát triển, sinh linh trên đó tự sinh tự diệt mà thôi. Kẻ giám sát không thể can thiệp nhiều vào tiểu thế giới, vì đối với chúng tiểu thế giới quá mong manh, tùy tiền chọc một ngón tay vào cũng có khả năng làm tiểu thế giới sụp đổ, mà tiểu thế giới sụp đổ không thể sinh ra năng lượng nữa hoặc mất thời gian mới có thể hồi phục được. Phá hoại tiểu thế giới là tội rất nặng, Hồn Thiên Đế biết được sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Cho nên kẻ giám sát còn không bằng gọi là kẻ quan sát. Chỉ khi nào phát hiện có nguy cơ gì đó có khả năng diệt sạch sinh linh trong đó, mới can thiệp cứu vớt, để không làm đứt đoạn nguồn cung năng lượng thôi. Sinh linh trong tiểu thế giới mỗi khi đứng trước thảm họa diệt chủng, đột nhiên thấy xuất hiện kì tích, trên giời xuất hiện đôi mắt khổng lồ soi mói, rồi giáng xuống năng lượng chặn đứng thiên tai, quái vật ... hô to Thiên Đạo có mắt. Thật ra Thiên Đạo của họ chỉ là một kẻ làm thuê thôi. Làm việc chăm chỉ, tiền công đều đặn. Cũng có kẻ có sở thích nhìn xem tiểu thế giới, đều sẽ có tiểu thế giới của riêng mình, thời gian chênh lệch không lớn hoặc tùy chỉnh theo ý muốn, như vậy quan sát mới đã. Nhưng đó là thuộc về tư nhân. Còn nơi tập trung tiểu thế giới này có thể coi như là khu công nghiệp sản xuất năng lượng phục vụ cho Hồn Thiên Đế và Hồn giới.

Tiểu thế giới thời gian trôi qua nhanh hơn trăm ngàn lần, số lượng lại nhiều kinh khủng. Đều là mỗi kẻ giám sát phụ trách rất nhiều thế giới, không thể mỗi tiểu thế giới một kẻ giám sát được. Vì thế Diệp Thanh không lo lắng mỗi hành động của mình sẽ bị người theo dõi. Hèn mọn phát dục, đợi đủ mạnh mới chạy ra tìm địch nhân. Diệp Thanh đắc ý vô cùng, thán phục bản thân thông minh.

3 Năm trôi qua, Diệp Thanh từ tiểu Bảo Bảo nay đã trở thành hơi to Bảo Bảo. Gia đình hắn sinh sống ở ngoài thành, không có ruộng, thu nhập chính là dựa vào một tay cha hắn vào rừng săn thú, mẹ hắn thì chăm sóc hắn và một anh trai 6 tuổi, tranh thủ đan giày cỏ, áo gai đem vào thành đổi lấy gạo. Cuộc sống không dư giả nhưng hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, anh trai nhường nhịn. Nhiều lần cha hắn đi săn tay không mà về, bữa tối cả nhà chỉ có một nồi cháo loãng với rau dại. Mỗi lúc như vậy cha hắn lại nói với mẹ hắn:

  • Ta không đói, nàng ăn đi mà có sữa cho con bú.

Anh trai hắn tuy nhỏ tuổi nhưng cũng cất giọng non nớt chen vào:

- Con cũng không đói, mẹ ăn đi.

Cha hắn xoa đầu đứa lớn cười:

- Con còn nhỏ, phải ăn vào mới lớn được.

Diệp Thanh mỗi lần nghĩ đến cảm động vô cùng, tình cha mẹ bao la a, tình thân đáng quý. Những kiếp trước không ít lần hắn được cha mẹ yêu thương nhưng lúc đó trí nhớ bị xóa sạch, tuổi nhỏ lại vô tri, điềm nhiên nhận lấy chăm sóc của cha mẹ mà không biết những bậc phụ mẫu hi sinh cho con cái thế nào. Công ơn trời biển cũng không đủ hình dung. Diệp Thanh tay nhỏ nắm chặt, thề quyết không để gia đình tiếp tục chịu khổ, mà muốn vậy phải mạnh lên. Mà lại nói, vô cùng trùng hợp là kiếp này tên hắn lại cũng là Diệp Thanh, anh trên tên Diệp Hoàng, cha là Diệp Dũng, mẹ tên Vân Hoa. Hắn có cảm giác trong cõi u mê có bàn tay nào đó làm động tác gì lên hắn, nhưng nhất thời không thể xác định định, nếu nghĩ không ra thì coi như là số mệnh đi.

Hắn trí nhớ gần vạn kiếp, lại còn đoạn thời gian lăn lộn trên hồn giới cho nên phương pháp mạnh lên phù hợp sử dụng được ở tiểu thế giới cũng không ít, nhưng ngặt nỗi là cần ngoại vật khá nhiều, cuối cùng sàng lọc chỉ còn lại vài loại phương pháp. Hắn chọn một loại phương thức tu luyên phù hợp nhất với với mình có tên là Thiên Địa Hít Hà, chỉ cần nghiêm chỉnh hành công một lần duy nhất, còn lại về sau một ngày 24 tiếng năng lượng hay còn gọi là linh khí sẽ không ngừng không nghỉ là tiến vào người hắn, bất kể khi hắn ăn uống ngủ nghỉ miễn hắn còn hô hấp tức là đang trong tu luyện. Có lẽ lí do chính hắn chọn mồn tâm pháp này là do bản thân lười đi.

Chim sẻ dù nhỏ nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng, so với chân chính một thế giới thì tiểu thế giới dù pháp tắc không đầy đủ nhưng linh khí vẫn tồn tài, năng lượng trong thiên địa vẫn tuần hoàn không ngừng nghỉ. Chỉ cần như vậy là vẫn có cơ hội tu luyện. Vô số sinh linh trong tiểu thế giới lần mò, bao nhiêu thế hệ trôi qua, cuối cùng cũng đúc kết ra rất nhiều con đường tu luyện. Đại đạo ba ngàn, nhưng có ai dám chắc tả đạo không thể đi đến thành công ?

Đêm xuống, Diệp Thanh đang giả vờ ngủ bên cạnh anh trai Diệp Hoàng, đột nhiên mở mắt. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh trai, biết chắc hắn đã ngủ. Diệp Thanh vất vả leo xuống giường rồi chạy ra gian nhà ngoài, hắn không muốn động tĩnh do tu luyện gây ra ảnh hưởng đến người trong nhà. Tiếng ngáy như kéo bễ của cha hắn từ buồn trong vọng ra, hắn thật khâm phục mẫu thân, như vậy chịu đựng cha hắn nhiều năm. Ngồi xếp bằng giữa phòng, khuôn mặt trẻ con hiện lên sự chuyên chú hiếm có, hắn hai tay không ngừng kết ấn, mồ hôi lấm tấm trên trán, linh khí dũng mãnh tập trung về nơi đỉnh đầu của hắn rồi chui vào, chạy một vòng qua đan điền đến tận ngón chân hắn rồi quay lại đỉnh đầu, kết thú 1 chu thiên. Hắn đứng dậy lau mồ hôi trên trán nói:

- Mệt chết ta rồi, cũng may chỉ cần tự giác vận chuyển linh khí 1 lần duy nhất, sau đó sẽ tự động hấp thu.

Mới vừa 5 phút trôi qua thôi mà ??? Con hàng này quá lười rồi. Diệp Thanh đủng đỉnh leo lên giường nằm cạnh anh trai, bắt chân chữ ngũ suy nghĩ kế hoạch sau này ra sao, nhưng được vài phút hô hấp trở thành đều đều, bộ dáng là đã ngủ say. Nếu Vận Mệnh chi thần có tồn tại nhìn thấy hắn không cố gắng như thế này có hối hận vì giúp đỡ hắn không. Còn không xem xem nhân vật chính các bộ tiểu thuyết tiên hiệp khác là cỡ nào cố gắng. Còn thằng này quả thật không có gì để khen ngợi.

Bạn đang đọc Luân Thường sáng tác bởi NgũThậpĐô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgũThậpĐô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.