Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm tiền

Tiểu thuyết gốc · 1419 chữ

Kì thật Diệp Thanh vốn là một kẻ lười, nếu có thể ngồi sẽ tuyệt không đứng, nếu có thể nằm sẽ tuyệt không ngồi. Vốn chỉ muốn thư thư thái thái sống 1 thế. Ai ngờ số phận đưa đẩy, một ngày Hắn cùng một người tên Hình phát hiện ra mình chỉ là đang bị nuôi nhốt trong lồng gian tiểu thế giới, bèn tìm cách phá hủy lồng giam này. Giám sát giả phát hiện kéo hắn và kẻ kia ra ngoài, cho biết tình hình thật sự và lựa chọn bị diệt sát hay thần phục Hồn Thiên Đế. Cả hai tất nhiên lựa chọn cái sau. Lập tức được ban cho công pháp, rèn đúc thân thể mới, có tư cách sinh hoạt ở Hồn giới.

Diệp Thanh thiên tư trác tuyệt, tu luyện tại Hồn giới vỏn vẹn vài trăm năm, tu vi vượt xa các tồn tại cổ lão vạn vạn năm trước. Hắn tại Hồn giới cũng có thể tính là tồn tại trên đỉnh. Có lẽ do xuất thân tiểu thế giới, lúc rảnh rỗi hắn có thú vui ngó nhìn các tiểu thế giới, thậm phí còn phân ra từng luồn ý niệm hóa thân làm sinh linh trong đó chơi. Đối với hắn các tiểu thế giới tràn ngập màu sắc, thú vị hơn xa Hồn giới buồn tẻ. Một phân thân của hắn trong tiểu thế giới còn lấy vợ sinh con. Hồn Thiên Đế biết được tức giận, sinh linh hồn giới không được phép phát sinh tình cảm. Hồn Thiên Đế bắt hắn nhận sai tự hủy đi tiểu thế giới có vợ con hắn, đương nhiên hắn không nghe theo. Chấp pháp Hồn Thiên Đế phái ra bị hắn đánh cho răng rơi đầy đất cuối cùng tự Hồn Thiên Đế phải xuất thủ, nhưng bất ngờ là lại chỉ đánh ngang tay với Diệp Thanh. Hồn Thiên Đế không ngờ Diệp Thanh mạnh đến tình trạng này rồi. Nếu lúc trước chỉ là muốn Diệp Thanh nhận sai, trừng phạt qua loa thôi thì bây giờ đã đổi thành phải giết chết Diệp Thanh, nếu không vài năm nữa Diệp Thanh có khả năng ngồi lên đầu hắn. Hắn bèn vận dụng giới lực trấn áp Diệp Thanh, xóa đi tu vi, nhưng vẫn không thể giết chết vì linh hồn Diệp Thanh quá mức cường hãn, chỉ cần hắn còn muốn sống thì dù bị đánh tan hồn vía chỉ một lúc sau sẽ xuất hiện trở lại. Cuối cùng chỉ có cách ném Diệp Thanh vào luân hồi hi vọng mài đi ý trí để tiện xóa bỏ. Nhưng con hàng này có vẻ có tính thích tự ngược, luân hồi gần vạn kiếp vẫn nhở nhơ. Còn kẻ khác nếu có cơ hội thoát khỏi luân hồi chắc chắn sẽ vội vàng giữ lấy.

Quay trở lại hiện tại Diệp Thanh hôm nay giở chiêu làm nũng, nằng nặc đòi theo mẫu thân vào trong thành cho bằng được. Hăn đơn giản là muốn tìm cơ hội cải thiện cuộc sống cho gia đình. Không thể nào nằm một chỗ mà cuộc sống tốt hơn được. Hắn đã 3 tuổi, cũng khá nặng rồi, đáng lí nên ở lại nhà để anh trai chăm sóc nhưng mẫu thân chiều hắn, đặt hắn vào một miếng vải buộc vào sau lưng, địu theo, dắt luôn cả anh trai Diệp Hoàng đi cùng.

Gia đình hắn ở một thôn nhỏ gọi là Diệp thôn nằm gần rừng, tên gọi là thế vì phần lớn cư dân ở đây đều mang họ Diệp. Muốn tới thành gần nhất, phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ. Mẹ hắn vẫn thường mang da thú, đồ dệt, giày cỏ vào thành đổi lấy ít đồ dùng sinh hoạt. Hắn nằm trên lưng mẹ đương nhiên không mệt mỏi, nhưng anh trai hắn chỉ có 6 tuổi, đường xá lại cũng gập ghềnh, phải dừng lại nghỉ 2 lần, mất 5 tiếng mới đến nơi làm hắn có chút tự trách làm mẹ và anh trai vất vả. Thành lớn khí phái vượt xa thôn nhỏ, Diệp Hoàng cũng không thường được đến nên quay ngang quay ngửa nhìn đông nhìn tây. Lại nhìn thấy em trai nằm trên lưng mẹ không quấy, nói với mẹ:

- Mẹ, em trai thật ngoan

- Đúng vậy, em con từ nhỏ đã chưa hề quấy khóc bao giờ, thật dễ nuôi - Nói rồi nở nụ cười hiền lành.

Diệp Thanh đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt dò xét từng người qua đường. Nơi này tương đối tầm thường, chưa gặp được một người tu luyện nào cả, cũng không có cách thể hiện thiên phú siêu cấp rồi bái vào làm môn hạ, hưởng thụ tài nguyên đồng thời để cho người nhà hưởng phú quý. Mà hắn mới 3 tuổi, tu luyện được có một ngày, cũng không thể cậy mạnh đi cướp được. Xem ra phải tìm cách khác. Trong lúc hắn suy nghĩ thì mẫu thân đã đến một cửa hàng nhỏ, chuyên buôn bán đồ da thú. Chủ tiệm là một người trung niên gầy nhỏ, khuông mặt thật thà chất phác, giờ này trong tiệm cũng không có một ai, sinh ý có vẻ không được tốt. Nhìn thấy Diệp mẫu, người kia chủ động chào hỏi:

  • A vợ Diệp Dũng a, đã lâu không gặp, chị lại có da đem đến à ?

    • lão Lâm gần đây thế nào ?

    Diệp Thanh ló đầu qua vai mẹ nhìn xem trung niên này. Giờ để nhìn thấy hắn, lão Lâm tươi cười:

  • Gần đây buôn bán cũng không đặc biệt tốt, đây là đứa thứ 2 của chị à, nhìn thật thông minh. Diệp Hoàng cũng thật lớn.

    Diệp Thanh (Hoàng) đồng thanh: - Chào Lâm thúc !!

  • Ha ha, ngoan lắm

    Vân Hoa mang hai miếng da thú ra:

    • Đây là chồng ta mới vừa săn được, lão Lâm xem chút có thể được bao nhiêu đồng ?

    Xem xét một hồi lão Lâm nói:

    • Đều là da nai, một miếng khá hoàn hảo, một miếng ở giữa có vết tên, lại còn là 2 lỗ. Ta chỉ có thể trả chị 162 cái tiền đồng.

Nơi đây tiền tệ chủ yếu sử dụng chia là vàng, bạc, đồng. 1 tiền vàng = 100 tiền bạc = 10000 tiền đồng. Gia đình bình dân một tháng tiêu tốn 10 đồng bạc. Đừng nhìn một lần Diệp mẫu kiếm được 160 tiền đồng một lần, thực tế Diệp Dũng một tháng cũng chưa chắc săn nổi 4 lần như vậy. Diệp mẫu vẻ mặt khó khăn:

- Lão Lâm xem có thể thêm chút ít, sắp đến mùa đông rồi, nhà ta phải mua thêm lương thực, không thể trông hết vào bố lũ trẻ.

Lão Lâm áy náy:

- Vợ Diệp Dũng à, ta và chồng ngươi quen nhau cũng lâu rồi, luôn lấy giá tốt nhất cho ngươi, hơn nữa gần đây buôn bán cũng không tốt lắm. Vậy xem như ta cho thêm làm quà mua mấy cái kẹo đường cho bọn trẻ đi, 170 tiền đồng.

Diệp mẫu cũng hiểu lão Lâm nói thật, đây đã là giá tốt nhất mà nàng có thể. Lúc này Diệp Thanh vẫn im lặng đột nhiên hỏi:

- Lâm Thúc có muốn kiếm thêm tiền không ?

Lão Lâm không cho là thật cười cười: - Tiểu bảo bảo có cao kiến gì nào ?

Diệp Thanh bèn dùng giọng non nớt mô tả qua cho lão Lâm về cái thắt lưng và ba lô. Hắn có nhiều kiếp ở những tiểu thế giới rất phát triển, đời sống phong phú vượt xa nơi đây, vài thứ bình thường ở đó lại trở thành hiếm lạ ở chỗ này. Hắn thấy trên đường người ta chỉ cố định quần áo bằng một miếng vải buộc quanh bụng. Mẹ hắn và anh trai nghe có vẻ không hiểu, nhưng lão Lâm là người trong nghề hai mắt phát sáng, nghe xong hai tay chà xát không ngừng rồi hỏi:

  • Tiểu Diệp thứ tốt như vậy làm sao cháu biết ?

  • Cháu nhìn thấy có người dùng thứ như vậy đi ngang qua nhà - Hắn hàm hồ cho qua nhưng lão Lâm lại cho là thật. Cuối cùng lấy ra tận 4 đồng bạc đưa cho Diệp mẫu để cám ơn Diệp Thanh, nói nàng sinh được sinh tử tốt.

Bạn đang đọc Luân Thường sáng tác bởi NgũThậpĐô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgũThậpĐô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.