Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ công tước Vivian (3)

Phiên bản Dịch · 3004 chữ

“Tôi đã đặt cược xem phụ tá của tôi có thắng không. "

“Chúng ta lại bắt đầu.” Hugo nghĩ. Đôi khi, Kwiz tiếp tục về những điều vô nghĩa.

"Đó là một cuộc cá cược xem liệu Hug có mang theo một chiếc khăn tay hay không."

Hugo im lặng lắng nghe với thái độ gần như coi thường nhưng Kwiz không hề khuất phục.

“Các hiệp sĩ thường không mang theo khăn tay của họ. Nhưng, ý tôi là, Hug đang ở trong một vùng xám. Vì vậy, tôi đã chọn mà Hug không mang nó đi trong khi phụ tá của tôi chọn thì Hug mang nó đi khắp nơi ”.

"Cái gì đang được đặt cược?"

"Nếu tôi thua, tôi sẽ không còn sử dụng cụm từ mà tôi thường dùng nữa."

Kwiz có một cái lưỡi khó chịu. Đó là một sự thật mà tất cả các phụ tá thân cận của ông đều biết. Bởi vì Kwiz đã lên ngôi và trở thành chúa tể của đất nước, người phụ tá muốn anh ta sửa cách ăn nói của mình để không bị mất mặt. Từ trước đến nay, dù người phụ tá của mình có nói gì thì Kwiz cũng bỏ qua nhưng khi tần suất cằn nhằn ngày càng tăng, nó trở nên khá khó chịu. Sau đó, Kwiz có một ý tưởng hay.

[Đặt cược với tôi. Chúng tôi sẽ đặt cược từng từ một.]

Quy tắc 1: Nội dung đặt cược sẽ được thực hiện theo những gì xuất hiện trong tâm trí tại thời điểm cụ thể đó. Kwiz và phụ tá có thể thay phiên nhau đề xuất nội dung đặt cược.

Quy tắc 2: Nếu phụ tá thắng, Kwiz không được sử dụng cách diễn đạt không phù hợp đã đặt cược sau đó.

Quy tắc 3: Trong trường hợp vi phạm Quy tắc 2, đặt cược sẽ được coi là thua.

Quy tắc 4: Nếu Kwiz thắng, anh ta có thể khôi phục biểu hiện mà anh ta đã bị cấm sử dụng.

Sau khi đưa ra một bộ quy tắc cụ thể và vô dụng, Kwiz bắt đầu trò chơi cá cược. Đó là một con đường lặp đi lặp lại vô tận nhưng với suy nghĩ rằng ít nhất một điều gì đó đang được thực hiện, người phụ trách đã chấp nhận nó.

Cho đến nay, họ đã đặt cược một lần và Kwiz đã thua. Kết quả là Kwiz đã bị chặn sử dụng cụm từ, 'quái'.

Chiếc khăn tay của Công tước Taran là lần đặt cược thứ hai. Đối với cuộc cá cược này, cụm từ 'ông già đã chết' mà Kwiz dùng để chỉ vị Vua quá cố đã được chọn. Nếu Kwiz mất thời gian, anh ta sẽ phải trịnh trọng gọi ông già đã chết là ‘cố vương’.

“Vậy Hug. Nói với tôi. Bạn có mang theo khăn tay không? ” (Kwiz)

Hugo thay đổi ánh nhìn giữa Kwiz, người có ánh mắt lấp lánh như thể anh ta đang đối mặt với vấn đề của cuộc đời, và người phụ tá có vẻ mặt đầy khẩn cầu.

Một bầu không khí thoải mái như vậy có thực sự ổn không? Hugo đang cảm thấy nghi ngờ. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, anh tự hỏi liệu mình có lựa chọn đúng đắn khi nắm tay nhà vua hay không.

"Tôi có."

Kwiz bị sốc và người phụ tá lặng lẽ cổ vũ. Chỉ với một lời nói, Hugo đã đánh rơi một người trên thiên đường và người kia xuống địa ngục nhưng vẻ mặt của anh ấy rất thờ ơ.

"Không đời nào! Không đời nào Hug mang theo thứ đó! "

Nếu cuộc đặt cược đã lùi lại một thời gian ngắn, người thắng cuộc sẽ là Kwiz. Hugo không thường mang theo khăn tay. Nếu cần một người nào đó, anh ấy có thể ra lệnh cho ai đó dọn dẹp nó. Nhưng đã khá lâu kể từ khi anh ấy bắt đầu mang theo chiếc khăn tay.

"Tôi sẽ không nói dối vì những điều như vậy." (Hugo)

"Làm sao có thể."

Kwiz tiếc nuối. Kế hoạch khôi phục biểu cảm đã mất của anh ta là ‘chết tiệt’ bằng cách thắng cuộc cá cược này đã không có kết quả, đúng hơn là bây giờ, anh ta phải gọi ông già chết tiệt đó là ‘vị vua quá cố’.

“Được rồi, cho tôi xem. Ngay bây giờ." (Kwiz)

Hugo hơi nhíu mày nhưng cuối cùng, anh khẽ thở dài và rút khăn tay ra khỏi ngực rồi đặt nó lên bàn.

Kwiz tròn mắt khi nhìn thấy chiếc khăn tay màu trắng như tuyết và anh nhặt nó lên. Kết cấu thô ráp của nó là bông và nó có một bông hoa được thêu ở góc. Các nhà quý tộc thường mang theo khăn tay bằng lụa sẫm màu.

“… Khẩu vị của bạn khá độc đáo? ”

Trẻ em thường dùng khăn tay bông. Nhưng Hugo không thu mình lại một chút nào. Ngược lại, anh ta trông có vẻ đàng hoàng.

“Một chiếc khăn tay là để lau bụi bẩn. Không có gì tốt bằng việc thực hiện chức năng của nó như một chiếc khăn tay bằng cotton ”.

“Có phải anh ấy đang dạy tôi chức năng của một chiếc khăn tay không?” Kwiz tự hỏi khi nghiền ngẫm những lời nói và ý định của Hugo. Kwiz đã tìm ra ý nghĩa ẩn sau chiếc khăn bông và nhìn chiếc khăn bằng con mắt mới. Hơn nữa, kể từ khi Công tước xuất hiện rất trang nghiêm, chiếc khăn tay dường như không tệ đến mức người ta nhìn vào nó.

Chiếc khăn tay rất đẹp khi chạm vào, màu trắng không tì vết và bông hoa ở góc có sức hút riêng. Những bông hoa thêu không được may cầu kỳ nên Kwiz có linh cảm. Theo những gì anh ta có thể nói, nó có vẻ không phải là công việc của một chuyên gia mà là tác phẩm thêu dệt của Nữ công tước. Ý nghĩ rằng nó được tạo ra bởi cô em gái mà anh chưa nhìn thấy khuôn mặt của mình.

“Hừ. Có vẻ như vậy. Vậy thì, đưa cho tôi cái này. ”

"…?"

Hugo không thể giật nó khỏi vị Vua đã bỏ nó vào túi.

Nó không chỉ là một chiếc khăn tay?

Tất nhiên, với Hugo, nó không chỉ là một chiếc khăn tay. Anh ấy không mang theo nó để sử dụng mà như một loại bùa chú.

Một ngày nọ, vợ anh cắt những miếng bông trắng và bắt đầu tự làm khăn tay. Cô ấy sẽ dành thời gian hoặc tận dụng thời gian rảnh rỗi của mình để thêu góc của chiếc khăn tay. Như vậy, khi cô ấy làm một bó, cô ấy sẽ gửi nó cho Damian vài tháng một lần.

Một chiếc khăn tay bông màu trắng có thêu một bông hoa ở góc.

Bất cứ ai cũng có thể biết đó là một món đồ dành cho trẻ em. Nhưng Hugo muốn có nó.

Vì xấu hổ khi đột nhiên nói rằng anh ấy muốn có một chiếc khăn bông có thêu hoa, anh ấy đã tự lấy một ít. Sẽ tốt hơn nếu anh ấy tuyên bố điều đó một cách tự tin. Nhưng bởi vì anh ấy đã làm điều đó trong một khoảnh khắc bốc đồng, anh ấy thậm chí không thể nói thêm bất cứ điều gì. Vài chiếc khăn tay mà Hugo lấy được cất sâu trong ngăn kéo văn phòng.

Sau một thời gian, cô ấy đổi bức thêu thành tên của Damian, nói rằng hoa không phù hợp với con trai. Dù Hugo thích những món đồ thủ công của cô đến đâu, anh cũng không muốn mang theo chiếc khăn tay có tên cậu bé.

Những chiếc khăn tay có thêu hoa là mặt hàng phiên bản đầu tiên có hạn mà hiện nay không thể có được. Chỉ một số ít tồn tại nhưng một chiếc đã bị cướp đi.

Tâm trạng của Hugo ngay lập tức sa sút. Hôm nay, trong tất cả các ngày, anh ta chắc chắn không muốn nhìn thấy bộ mặt vô liêm sỉ của nhà vua.

Lucia cảm thấy vô cùng kiệt sức ngay khi về đến nhà. Khi bước vào nhà, sự căng thẳng của cô nhanh chóng bốc hơi. Ngay cả khi cô đã trải qua nó trong giấc mơ của mình, thì trong kiếp này, đó là hoạt động đầu tiên và cũng là giai đoạn đầu tiên của cô.

Để duy trì biểu cảm của cô ấy trong khi bị mọi người soi mói đòi hỏi nỗ lực đáng kể. Ngoài ra, có lẽ vì Sofia đã lên cơn thần kinh nên cơ thể cô cảm thấy kiệt quệ như thể vừa làm một công việc nặng nhọc. Cô ăn tối sớm và đi ngủ sớm.

Hôm nay, Hugo trở về nhà sau giờ ăn tối nhưng vẫn chưa muộn. Khi anh thấy cô không đến chào anh, anh đã tìm kiếm cô bằng đôi mắt của mình. Không cần hỏi, Jerome đã đưa ra câu trả lời.

“Phu nhân đã đi ngủ sớm. Cô ấy có vẻ mệt vì chuyến đi chơi ngày hôm nay ”.

Khi Hugo cau mày, Jerome nói thêm.

“Phu nhân không đề cập đến việc gặp rắc rối. Cô ấy nói không cần bác sĩ và bữa tiệc trà thật dễ chịu ”.

Hugo nhanh chóng đi lên phòng ngủ của cô. Anh vào phòng ngủ, ngồi trên giường, nhìn dáng vẻ đang yên lặng ngủ của cô. Một lúc sau, anh đưa tay vuốt mái tóc rối bù của cô nằm dài trên gối.

“… Hugh? Anh về chưa? ”

Đôi mắt cô ấy nhấp nháy và mở ra. Khi cô ấy đang lơ mơ, giọng nói của cô ấy có vẻ không rõ ràng và lẫn lộn.

“Anh không cố ý đánh thức em .Em ngut tiêp đi."

Âm thanh của giọng nói vang trầm của anh ấy thật tuyệt. Lucia mỉm cười và như thể đang vươn vai, cô ấy nhấc cánh tay của mình lên để với lấy anh. Hugo mỉm cười và hạ thấp người. Vòng tay mảnh khảnh của cô ôm lấy cổ anh. Hugo đặt tay lên lưng cô để hỗ trợ cô. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô từ bên dưới lớp áo ngủ mỏng của cô. Anh vòng một tay qua eo cô, nâng cô lên và ôm cô vào lòng. Mùi hương thơm ngát của cô xộc vào mũi anh. Hugo cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt với những ý nghĩ xấu xa và nhắm mắt lại.

"Em có khỏe không?" (Hugo)

"Không. Em chỉ có chút mệt mỏi. Em nghĩ rằng tôi đã rất căng thẳng vì tôi đã gặp rất nhiều người sau một thời gian dài ”. (Lucia)

"Bữa tiệc trà thế nào?"

"Nó giống như một bữa tiệc trà."

Hugo kéo cô ra khỏi anh và bắt gặp ánh mắt của cô.

"có gì bất thường?"

“Ngoài cái đó ra thì còn gì nữa? Em là Nữ công tước. Họ đều đang cẩn thận với tâm trạng của em. "

Lucia không có ý định nói với anh ta về vụ việc với Sofia. Hành động của Sofia hoàn toàn là vì sự quyến luyến và ám ảnh kéo dài của cô. Đó không phải là lỗi của anh ấy. Anh đã dứt điểm nó trước cuộc hôn nhân của họ. Mặc dù cách anh ấy phá vỡ nó không phải là ngọt ngào, nhưng liệu nó có hợp lý để dịu dàng khi nói đến sự ngăn cách giữa một người đàn ông và một người phụ nữ? Tốt hơn là nên cắt bỏ nó hoàn toàn hơn là nhường chỗ cho những nghi ngờ.

Vì đã cảnh báo cho Sofia nên cô định chờ xem. Nếu Sofia giữ im lặng, Lucia bỏ qua chuyện đó nhưng nếu người phụ nữ đó xuất hiện , cô ấy sẽ không bỏ qua.

Lucia là Nữ công tước. Nếu cô ấy ra lệnh, thì đó sẽ là một cuộc đi dạo trong công viên để khiến những người theo dõi cô ấy, những người đang chết dần chết mòn để nhận được sự ban ơn của cô ấy, phải hành động. Lucia không cần phải làm bẩn tay mình. Chỉ cần cô liếc nhìn họ, việc họ hạ nhục Sofia là chuyện đơn giản và đảm bảo cô sẽ không thể lộ mặt trong xã hội nữa.

Thế giới của xã hội thượng lưu đã không tôn trọng cũng như không bao dung, tha thứ và độ lượng. Một người sẽ bị chế giễu là kẻ ngốc, người thậm chí không thể bảo vệ quyền lực của chính mình. Bất kể vị trí của bạn cao đến đâu, nếu bạn bộc lộ sự yếu kém về tâm trí, thì sẽ có một lượng người tràn ngập sẽ cuốn lấy bạn bằng đôi mắt lấp lánh. Ngay cả khi sự hằn học sẽ làm tổn hại đến uy tín của bạn, bạn cũng không nên để mọi thứ trôi qua. Lucia không muốn thống trị các vòng kết nối xã hội nhưng cô không có ý định trông giống như một mục tiêu dễ dàng.

"Thật tuyệt khi nghe điều đó. Không có gì nhiều xảy ra? ”

"Đúng. Thế còn anh? Hôm nay thế nào? ”

Hugo trầm cảm trong giây lát khi nhớ lại chiếc khăn tay của mình đã bị lấy mất.

"Nó vẫn như mọi khi."

“Nhân tiện,Anh có biết hôm nay em đã trả lời bao nhiêu câu hỏi về việc mà anh đã hộ tống em không? Tôi không biết nó không nên được thực hiện. "

Lông mày của Hugo nhảy dựng lên.

“Ai nói là không?”

“Không ai làm việc đó. Đó thực tế là điều tương tự. "

"Nếu tôi làm điều đó thì kể từ bây giờ, nó đã thành hiển nhiên."

Lucia liêc anh một cái. Anh ta lại đi đến đó nữa. Trong mọi trường hợp, sự vô lý và kiêu ngạo của anh ta không thể bị dừng lại.

“Em không muốn có lần sau. Em không muốn bị chú ý. "

“… Tại sao em lại quan tâm đến ánh nhìn của người khác?”

"Anh chỉ là quá thiếu quan tâm."

Khi anh im lặng và chỉ quan sát cô, mắt Lucia hơi mở to. Anh đột nhiên siết chặt lấy cô và che môi cô bằng môi anh. Anh cắn nhẹ đôi môi mềm mại của cô và luồn lưỡi vào miệng cô. Cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại của anh di chuyển trong miệng cô, ngón tay cô bắt đầu đau nhói. Lucia siết chặt vòng tay quanh cổ anh và lỏng tay. Nụ hôn thật ngọt ngào mà không hề gay gắt.

Hugo rời khỏi môi cô và hôn lên một bên miệng của cô. Sau đó anh đặt cô nằm ngửa xuống giường.

"Đi ngủ. Anh sẽ đi hoàn thành một số công việc qua đêm. "

"Có nhiều việc không?"

"Thay vì nằm bên cạnh em và trải qua một đêm không ngủ, anh sẽ hoàn thành một số công việc."

"…Anh chỉ nghĩ đến điều đó mỗi ngày? ”

"Tất nhiên."

Lucia nhìn anh với vẻ ngờ vực rồi phá lên cười.


Hugo xem qua danh sách những người tham gia bữa tiệc trà mà Lucia đã tham dự hôm nay. Fabian trong lòng càu nhàu vì phải đến dinh thự của công tước vào đêm khuya với tài liệu nhưng bên ngoài, vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc.

Mặc dù Fabian đôi khi giữ vững lập trường của mình chống lại Công tước, nhưng về cơ bản anh ta chưa bao giờ quên rằng, Công tước là một người đáng sợ. Trừ khi thực sự cần thiết, Fabian sẽ không bao giờ làm hoặc nói bất cứ điều gì xúc phạm đến Công tước.

Hugo đã nhẹ lòng yêu cầu Fabian đưa danh sách những người tham dự ngày hôm nay. Trong tương lai, cô ấy sẽ tham dự các bữa tiệc thường xuyên hơn và anh ấy không thể kiểm tra riêng ai đã tham dự mọi lần. Lần này anh định xem qua vì hôm nay là buổi tụ tập đầu tiên của cô.

Khi Hugo nhìn sơ qua danh sách những người tham gia, mắt anh hơi giật.

"Khốn kiếp."

Một từ mà Kwiz thường dùng tự động hiện lên trong đầu anh. Nữ bá tước Alvin’ được in rất đậm trong danh sách. Hugo hy vọng rằng mình đã đọc sai nên đã kiểm tra lại vài lần nữa nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Hugo đột nhiên bắt đầu đổ mồ hôi.

“Bữa tiệc trà này. Hãy tìm hiểu chính xác những gì đã xảy ra trong bữa tiệc này ”. (Hugo)

Công việc lại tăng tiến. ‘Hu-hu’ Fabian trong lòng than thở.

khi nào ngài cần thông tin?" (Fabian)

"Sớm nhất có thể."

Giọng của Hugo u ám.

Những lúc như thế này, người ta phải bò một cách vô điều kiện. Fabian trả lời một cách đáng tin cậy.

"Hiểu. Tôi sẽ tập trung toàn bộ nhân lực cho nó ”.

Vài ngày sau, Hugo nhận được một bản báo cáo. Một phần từ những ngời giúp việc, một phần là do mua chuộc những ngời tham dự để lấy thông tin. Một vài trong số đó là câu chuyện vặt vãnh của phụ nữ và số lượng khá dày nhưng Hugo đã kiên nhẫn đọc hết nó. Khi đọc xong mọi thứ, tâm tình của anh rất đơn giản:

'Tôi đang gặp rắc rối.'

Bạn đang đọc Lucia của 윤슬
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LISAHOANG
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.