Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa ngươi đi gặp thượng đế

1985 chữ

Những tia sét đan xen vào nhau phá vỡ bầu trời đêm tăm tối, chiếu lên đôi mắt khinh thường lãnh đạm của một cô gái, từ nét mặt của nàng ai cũng nhìn không ra vì sao ánh mắt đó lại như vậy.

Lúc này nàng đang bị một đám hắc y nhân cầm súng vây quanh. Thấy nàng vẫn như cũ không có hối cải, bộ dạng lại ngạo mạn, tên mỹ nam tử cầm đầu mặt méo xệch, áp chế tức giận, ôn nhu nói “ Cửu Khuyết, ta với người dù gì cũng đã từng là phu thê, ta nhất thời hồ đồ nên mới như thế…. Hiện tại ta đã biết sai rồi, người hãy quay về được không?”

Lục Cửu Khuyết miễn cưỡng cười một tiếng, nhìn móng tay được cắt tỉa chỉnh tề của mình nói: “ Diêm Thiểu , vì sao phải khúm núm van cầu một người không có gì như ta? Chỉ là một cái nho nhỏ độc, gia tộc của các ngươi chẳng lẽ một chút nho nhỏ như vậy cũng không giải quyết được?

Chỉ là độc nho nhỏ?

Mỹ nam tử cơ hồ muốn phát tiết!

Cái kịch độc kia đã xâm nhập tới tận tim, phổi, não tới nơi rồi, hắn hiện tại còn sống được là do dùng bí thuốc của gia tộc mạnh chống đỡ mà thôi, hiện tại, cứ mỗi một giây đồng hồ, hắn đều có nguy cơ tử vong, cứ như vậy mà còn gọi là nho nhỏ độc.

Bọn họ Diêm gia cũng có thần y cao siêu y thuật, chẳng qua là chất độc này, trên đời này trừ Lục Cửu Khuyết ra, thì không có người giải được!

Đáng chết, hắn mà biết được rốt cuộc người nào sau lưng hạ độc thủ, hắn sẽ đem người này băm thây vạn đoạn!

Mỹ nam tử cắn răng, quyết định nói: “Cửu Khuyết, ta biết ngươi vẫn còn có chút tức giận, đối với người đàn bà kia bất quá với ta chỉ là thứ đồ chơi mới mẻ nhất thời, nàng tuyệt đối không thể nào uy hiếp vị trí phu nhân của ngươi, nếu như ngươi mất hứng, ta lập tức bỏ nàng được không?”

Nói xong, một cô gái bị đám người kéo ra ngoài, trên mặt tràn đầy nước mắt, nàng vừa thấy Lục Cửu khuyết thì liền một bộ dạng vô cùng sợ hãi.

“Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . . Ngươi có thể không tha thứ cho ta, bởi vì đây là lỗi của muội muội, là ta kìm lòng không được đã yêu hắn. . . . . . Nhưng ngươi không thể đối với Diêm như vậy, thấy hắn sắp chết mà không cứu . . . . . . Tỷ tỷ. . . . . . Hắn là vị hôn phu của ngươi a!

Nam tử nghe được cô gái nói như vậy, nhìn tuyệt mỹ Dung Nhan của nàng, lại vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Đợi đến khi hắn thành công đoạt được giải dược, nhất định hắn phải giết Lục Cửu Khuyết người phụ nữ xấu xí dám uy hiếp hắn!

Lục Cửu Khuyết nhướng mày cười một tiếng nói: “Trước kia sao ta không có phát hiện ngươi như vậy một mảnh tình thâm? Biết rõ hắn là vị hôn phu của bổn tiểu thư, vẫn cùng hắn thông đồng đứng lên? Bây giờ còn một mảnh tình thâm?”

Cô gái sờ sờ khóe mắt , khóc nức nở nói: “Tỷ tỷ, ta rất yêu Diêm, nếu như ngươi vì hận chúng ta mà không nguyện ý cứu hắn, vậy ngươi đem《 y kinh 》giao cho ta? Ta tới học tập, ta đến cứu hắn!”

Lục Cửu khuyết cười, mặt mày giãn ra và thông suốt, không biểu lộ ra hứng thú mà lại lộ ra trấn nhiếp tâm hồn, khen ngợi: “Thì ra ngươi tới nơi này diễn trò tình cảm, là vì quyển《 y kinh 》trong tay của bổn tiểu thư ?”

Con ngươi của cô gái co rụt lại, che dấu nói: “Tỷ tỷ. . . . . .”

“Câm miệng!”

Lục Cửu khuyết nhàn nhạt nhìn cô gái trước mắt lê hoa đái vũ (dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái), cũng là bởi vì mẹ con các nàng hãm hại mẫu thân mà nàng thích nhất mới có thể bị ngoài ý muốn chết thảm.

Nếu như không phải là nàng Lục Cửu khuyết cuối cùng thông qua Liễu gia tộc khảo nghiệm, trở thành người thừa kế của Lục gia đời thứ tám mươi chín, nàng đã sớm phơi thây hoang dã liễu (chết ở nơi đồng hoang)

Nữ tử này cùng mẹ nàng (mẹ của muội muội LCK) hại chết mẫu thân của nàng (Chỉ mẹ LCK), đoạt cái kia nam nhân cặn bã, còn muốn đoạt《 y kinh 》?

Nằm mơ!

“Lục Mộng Tình, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi cho rằng ngươi cho Diêm dùng độc, ta liền nhất định sẽ cứu hắn. Để cứu hắn, ta liền có tra xét 《 y kinh 》, sau đó ngươi liền có thể biết vị trí《 y kinh 》 hạ lạc sao?”

Diêm Việt sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ngươi là có ý gì?”

“Chất độc trên người của ngươi là mãn tính , có thể ở bên cạnh ngươi, lấy được ngươi toàn tâm toàn ý tín nhiệm, lâu dài cho ngươi dùng độc, trừ muội muội thân ái của ta, còn có thể có người khác sao? Diêm Việt a Diêm Việt, ngươi cho rằng mình sáng suốt, vô song, lại bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, quá buồn cười!”

“Ngươi. . . . . .” Diêm Việt trong mắt tràn đầy khiếp sợ, quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm Lục Mộng Tình.

Lục Mộng Tình phù phù một tiếng quỳ xuống, thê thê thảm thảm nói: “Tỷ tỷ, làm sao ngươi có thể như vậy? ! Đây hết thảy cũng là lỗi của ta, là ta trước yêu Diêm , chẳng qua là xin ngươi không nên nói xấu ta đối với Diêm Việt! Nếu không ngươi giết ta đi! Giết ta đi!

Lục Cửu khuyết tàn nhẫn cười nói: “Ngươi có phải hay không mỗi ngày buổi tối cũng đều uống canh súp nàng nấu? Tin hay không tin một mình ngươi nghĩ đi, ta lời nói đến thế.”

Diêm Việt cũng không phải là người ngu, rất nhanh đã nghĩ ra nguyên nhân hậu quả, giận đến xông đi lên hung hăng một cái tát đánh vào mặt Lục Mộng Tình.

“Tiện nhân! Ngươi là hạ độc trong súp!”

“Không! Thật không phải là ta! Diêm, ngươi phải tin tưởng ta, ta là yêu ngươi. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.xyz/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.

“Tin! Ta tự nhiên tin tưởng, không phải là ngươi còn có thể là ai? !”

“A. . . . . . Tỷ tỷ, cứu ta!”

“Đáng chết! Đem cái này tiện nhân mang xuống, ta muốn nàng chết không tử tế!”

“Vâng thiếu chủ!”

. . . . . .

Lục Cửu Khuyết lạnh lùng nhìn Lục Mộng Tình bị Diêm Việt đánh đấm khắp người, đánh đến đầy mình thương tích, hấp hối. Đắc tội Diêm gia tàn khốc máu lạnh, nàng cho là mình vẫn có thể toàn thân trở về sao?

Coi như là Lục gia, cũng không cứu được nàng!

Huống chi, hiện tại Lục gia đã là một cái thùng rỗng.

Lục Cửu Khuyết đã sớm nhìn thấu Lục Mộng Tình trò hề, chẳng qua là chưa bao giờ đi vạch trần nàng.

Ha hả, nếu như vạch trần nàng, hôm nay làm sao có thể thấy như vậy một màn kịch hay chó cắn chó đây? Mà nàng bất quá là lửa cháy thêm dầu một chút, đem vốn là độc dược không nguy hiểm đến tánh mạng , đổi thành trí mạng độc dược mà thôi.

“Phốc xuy. . . . . .”

Từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng Lục Mộng Tình phun ra, nàng kêu lên: “Không phải là ta. . . . . . Thật không phải là ta. . . . . . Diêm, xin tin tưởng ta, tin tưởng ta. . . . . . Là ngươi! Lục Cửu Khuyết, nhất định là ngươi! Là ngươi ——”

Lục Mộng Tình hướng về phía Lục Cửu Khuyết điên cuồng thét chói tai, hai mắt tràn đầy thống hận.

Thật ra thì Diêm Việt đồng ý cưới Lục Cửu Khuyết bởi vì thân phận của nàng là người thừa kế Lục gia.

Nhưng hắn cực độ chán ghét bình thường tướng mạo Lục Cửu Khuyết này, nếu như Lục Mộng Tình có thể trở thành Lục gia người thừa kế là hắn có thể vẹn toàn đôi bên.

Đối với Diêm Việt loại này cực độ ích kỷ nam nhân, Lục Cửu Khuyết sớm đã đem tính tình của hắn nắm được nhất thanh nhị sở.

Chỉ cần có chuyện gì cùng lợi ích của bản thân hắn xung đột, hắn nhất định sẽ không chút do dự bỏ qua đối phương, cho dù đó là hắn người yêu sâu đậm cũng như thế.

Cho nên, nàng mới có thể lợi dụng điểm này, ngược lại thiết kế hai người kia.

Để cho Lục Mộng Tình cho Diêm sử dụng độc, Diêm Việt vì bảo vệ tánh mạng giết chết Lục Mộng Tình.

Nhẫn tâm sao?

Lãnh Mạc sao?

Vô tình sao?

Nếu như nàng Lục Cửu Khuyết không phải như vậy nhẫn tâm, lãnh mạc, vô tình, thì nàng đã sớm bị gặm đến xương đều không còn, muốn ở trong bóng tối sống sót, chỉ có so sánh với bóng tối càng thêm bóng tối.

Động lực sống duy nhất của nàng chính là báo thù, để cho Lục Mộng Tình tay nhuộm máu tươi của mẫu thân nàng, chết không được tử tế!

Song thời điểm Lục Cửu Khuyết trở thành Lục gia người thừa kế, từng hướng về phía Lục gia, lão gia tử phát lời thề, tuyệt đối không thủ túc tương tàn.

Nhưng hiện tại nàng cũng không có làm trái với lời thề, không phải sao?

Người động thủ là Diêm Việt a, cũng không phải là nàng Lục Cửu khuyết, nàng chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.

Thấy Lục Mộng Tình gục trên mặt đất như chó chết đồng dạng, một chút sinh lợi cũng không có, Lục Cửu khuyết cảm giác cuối cùng trói buộc trong lồng ngực đều biến mất.

Người người đều nói nàng lòng dạ độc ác, nói vậy nàng quả nhiên là như thế a?

Thấy Lục Cửu khuyết nhàn nhạt cười, Diêm Việt lập tức đi tới bắt được tay nàng, ôn nhu nói: “Cửu khuyết, ta yêu ngươi, ta sai lầm rồi, ta duy nhất người yêu chính là ngươi. . . . . . Ngươi nguyện ý tha thứ ta sao?”

Lục Cửu khuyết ôn nhu cười một tiếng, rồi nắm hắn, khinh bỉ nói: “Tha thứ cho người hay không, là thượng đế chuyện tình, mà ta có thể làm, là đưa ngươi đi gặp thượng đế. . . . . .”

“Thập. . . . . . Phốc. . . . . .”

Máu độc từ trong miệng Diêm Việt phun ra, ngay sau đó hắn liền cả người co quắp ngã xuống đất, thân thể thật giống như cây nến dần dần hòa tan, chết không nhắm mắt.

Lục Cửu khuyết cười một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, phong khinh vân đạm nói: “Ừ, thời gian tính toán vừa vặn. . . . . .”

Ngay sau đó, ở một mảnh bối rối thanh âm, tiếng chửi rủa ở bên trong, nàng cũng té xuống. . . . . .

Dám giết chết đích Thiếu chủ nhà Diêm gia, nàng tự nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng thay vì đem nộp mệnh tại người của hắn, còn không bằng đoạn tuyệt còn hơn.

Chẳng qua là nàng không hối hận.

Bởi vì trong nháy mắt này, không có cừu hận cùng gông xiềng, lòng của nàng mới chính thức tự do. . . . . .

Bạn đang đọc Ma Đế Quấn Thân: Thần Y Cửu Tiểu Thư của Ngân Bình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.