Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta có thể nhìn thấy thanh máu.

Tiểu thuyết gốc · 2383 chữ

Cùng lúc đó ở một nơi khác bên trong khu phế liệu.

Đoàng!

Một tiếng nổ lớn lần nữa phát ra, bên trong một ngọn núi Ma Tạp lại có một cái Pháp Văn bị hủy dẫn đến phát nổ.

Thế nhưng, lần này không phải tự nhiên phát nổ.

Đứng nấp ở đằng sau một đống phế liệu chất cao như núi, một kẻ mặc nón bồng đen trùm kín mít đang trốn tại đó, cẩn thận cùng bình tĩnh chờ đợi.

Trong màn tối, một đôi mắt đen huyền giống như ẩn chứa tinh quanh loé lên dưới cái nón chùm đầu.

Artoria lúc này giống như thợ săn đang rình rập con mồi, liếm nhẹ bờ môi có điểm khô khốc, âm thầm cười khẩy:

“Muốn lén lút vây công ta, ha ha, đám quý tộc chó má này thật chẳng có chiêu gì mới!”

Nàng liếc mắt nhìn về phía xa, một đám người trong bóng tối ngo ngoe muốn động, nhìn vừa giống mấy hồn ma du đãng, lại giống như mấy con côn trùng đang tìm nơi ấn náu.

“Con mẹ nó, người đâu?”

“Mẹ kiếp, chỗ này hơi chút liền phát nổ, thật quá xui xẻo?”

“Thủ lĩnh, hiện tại chúng ta phải làm gì?”

Đám người giấu mặt kia vốn luôn đi theo Artoria, theo ý đồ ban đầu chính là muốn đợi đến khi nàng vừa bước chân vào Khu Phế Liệu thì lập tức xuống tay.

Chẳng một ai ngờ tới Artoria bộ dạng vốn dĩ đang vô cùng thong thả không chút đề phòng, những khi vừa tới nơi này thì nàng đột nhiên thay đổi, bất ngờ tăng tốc, trong thoáng chốc đã không thấy bóng người.

Đám người này nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng kẻ mang bộ dạng non trẻ kia mới chính là gã thợ săn lão luyện, mà bọn hắn, những kẻ đang nghĩ bản thân mình là thợ săn mới chính là con mồi!

Hắc!

Nghĩ sao nàng lại chọn đứng nửa ngày trên nóc của một toà hoang vu?

Nhà trọ của nàng đâu phải ở đó, Artoria lại càng không có nhã hứng đứng cả buổi chiều ở đó để hóng gió.

Đơn giản, tại khu vực phía nam Học Viện Trấn, nơi đó là điểm cao nhất, đứng tại đó có thể dễ dàng quan sát kỹ càng địa phương xung quanh.

Thế nên, ngay khi đám người này giả bộ tụ tập trong con hẻm tối, Artoria đã phát hiện ra, mà khu vực phía Tây Nam khu Phế Liệu lại chính là trường sắn lý tưởng Artoria chuẩn bị cho đám người này.

Liếc mắt nhìn qua, lựa chọn một bên có một con mồi đi lẻ bóng, Artoria dồn sức vào đôi chân, thận trọng lấy đà rồi như một con báo đen, dùng sức bật tới.

“Ai...”

Tên lạ mặt này sau vụ nổ bị văng ra một góc, lấy hết sức mới vất vả đứng thẳng, chỉ là còn chưa kịp định hình thì đã thấy từ phía sau một trận gió ập tới.

Artoria không cho tên này cơ hội nói chuyện, nàng xuất hiện ở phía sau lưng hắn, một tay vòng qua cổ, phối hợp với cánh tay còn lại tạo thành tư thế khoá chữ thập, rồi lập tức siết chặt lại.

“Suỵt! Im lặng và chết đi!”

Thanh âm nhu hoà lạnh vang lên bên tai, tên kia gắng sức cố giẫy dụa một hồi, chỉ là không làm cách nào thoát ra được một đôi tay như kìm sắt đang siết lấy cổ của mình.

“Xin... tha...”

“Rắc...”

Tiếng xương cổ vỡ nát kêu lên, Artoria khuôn mặt thản nhiên không một tia động lòng, chậm rãi đặt gã này nằm xuống đất sao cho một phát ra động tĩnh.

“Có tâm hại người thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị người phản sát, không phải sao?” Nhìn cái xác chết trước mặt, Artoria không chút động dung thì thào.

“Excalibur, cắn nuốt!”

Lúc này, Excalibur bên vai nàng xuất hiện, hướng về cái xác đang nằm, giơ lên bàn tay cơ giáp, từ từ hấp thụ một luồng khí đỏ bí ẩn đang thoát ra ngoài.

Mà theo những tia khí đỏ bị Excalibur hấp thu, khí huyết bên trong cơ thể Artoria cũng theo đó mà dâng lên.

Cảm giác sức mạnh tràn đầy, toàn thân thư sướng này thật khiến người ta mê luyến.

Mỗi loại Thánh Kim Thủ đều sẽ mang cho chủ nhân của nó một loại sức mạch đặc thù có một không hai, mà sức mạnh của Excalibur là loại sức mạnh của ma quỷ vốn không nên tồn tại trên đời.

Nàng muốn giết ai, kẻ đó sẽ hiện lên thanh huyết khí, sau giết chết kẻ đó, nàng sẽ từ đó thu được một điểm khí huyết!

Nếu đây là trò chơi nhập vai, thì có thể hiểu Artoria có thể thông qua giết người thu gặt lấy điểm kinh nghiệm.

Xong xuôi, Artoria duỗi mắt nhìn hướng đám người còn lại, theo bản năng liếm nhẹ bờ môi.

...

Bầu trời dần chuyển tối, lúc này màn đêm lúc này tựa như một mảnh lụa đen khổng lồ bao phủ lấy bầu trời Sư Tâm Thành, mà trên đó, những ánh sao kỳ ảo như những hạt saphie óng ánh.

Dưới mặt đất tại phế liệu khu, ngoài trừ ánh sáng từ những cột đèn thấp xung hàng rào ra thì khung cảnh bên trong đều một dạng tối đen như mực. Mà ở trong cái bóng đêm tĩnh mịch đó, Artoria và đám con mồi của nàng giống như đang chơi trốn tìm.

Artoria đứng nấp một góc, nhìn đám người ngu xuẩn kia mày mò trong bóng tối, thận trọng bước từng bước thì trong lòng chỉ có sự kinh bỉ đám nghiệp dư này.

“Mấy thằng hề...”

“Nếu đã xác định có thể sẽ phải hành động trong bóng tối, vậy thì ít ra cũng nên chuẩn bị vài cái kính ma pháp nhìn ban đêm chứ?”

“Hoặc nếu không thì ở trong đám cũng nên có kẻ nào có kỹ năng trinh sát mới phải!”

“Ách! Lại còn có tên mang ra Ma Tạp chiếu sáng nữa, đây là muốn cho ta biết rõ ràng vị trí của các ngươi sao?”

Artoria nhìn đám nghiệp dư này hành động thật sự thì ngao ngán chẳng muốn nhận xét thêm gì nữa, nàng lắc đầu nhẹ, cũng hết sạch hứng thú với cuộc đi săn không có tính khiêu chiến này rồi.

Hiện tại Artoria có thể khẳng định chắc đến 9 phần cái đám người này chỉ là mấy tay lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, hẳn Henry đã bỏ tiền ra thuê bọn hắn tới xử lý nàng. Mà Henry, một tay công tử bột mới lớn thì có thể kiếm được loại “mặt hàng cao cấp” đến cỡ nào được chứ?

“Nếu là anh trai của hắn, gã chó điên Gawain đó, hẳn tên này sẽ trực tiếp kêu bộ hạ trong gia tộc tới đi!” Nàng thầm nhủ.

Luật lệ của Học Viện Trấn đúng là không cho phép học viên quý tộc mang theo hoặc sự dụng gia thuộc ở khuôn viên thị trấn dù là vì bất cứ lý do gì, thế nhưng... rõ ràng luật lệ áp dụng thế nào còn tuỳ thuộc xem đó ai nữa.

Henry cùng Gawain, cả hai anh em là đều quý tử nhà Lancaster, mà nhà Lancaster thuộc về một đẳng cấp khác khi đêm so sánh với đám tân quý tộc vùng Tây Hải Thành, đó là một đại tộc lâu đời phía đông quận 13, Hầu Tước Lancaster càng là cánh tay đắc lực của Ngài Công Tước, nếu như là 3 năm trước, không... chỉ cần là 1 năm trước thôi, Artoria đủ thông minh để biết mình không thể dây vào bọn chúng.

Cạnh!

Tiếng bước chân người dẫm phải mảnh kim loại vang lên khiến Artoria khẽ bừng tỉnh, đám người kia hẳn đã tiến tới rất gần chỗ nàng.

Trong bóng tối mù mờ, đám lưu manh kia không nhìn thấy nàng đang trốn ở đâu, Artoria thì ngược lại có thể thông qua việc một lượng lớn thanh máu tụ tập lại một chỗ, đoán ra được đám con mồi này hiện tại đã tụ tập lại với nhau, Artoria nhếch môi cười khẽ, nàng kì thực chỉ chờ có thế, liếc mắt dõi theo từng bước của đối thủ, đôi mắt tĩnh lặng không chút gợn sóng, miệng khẽ nhẩm đếm:

“Một... hai... ba... chính là lúc này...”

“Excalibur!”

Cảm ứng được chủ nhân triệu gọi, Thánh Kim Thủ của Artoria từ trên vai nàng chủ động xung phong ra trận, trực chỉ hướng về phía đám người lạ mặt đang tụ tập mà lao tới.

Excalibur xuất hiện ngay trước mắt đám người bịp mặt, thế nhưng đám người này hoàn toàn trong có chút phản ứng nào, bộ dạng dường như không nhìn thấy nó, vẫn một dạng rón rén bước từng bước, nhìn trước ngó sau, chỉ sợ dẫm phải mìn.

Bàn tay đỏ bỏ qua đám người này, hướng về một tấm Ma Tạp dưới chân đám người này, sau đó thì dùng lực, bóp nát nó.

Ma Tạp bị Thánh Kim Thủ bóp nát, Pháp Văn trên đó vốn đã bị hủy hoại không ra hình bị cưỡng chế kích hoạt, lập tức một ánh sáng màu trắng toát ra, trong đêm tối trở lên loá mắt dị thường

Đám người kia thấy dưới chân mình có ánh sáng Pháp Văn bừng sáng lên liền nhận ra có chuyện không tốt, ngay lập tức, gã cầm đầu chỉ kịp hét lến một tiếng “bỏ mẹ” rồi ngay lập tức bị tiếng nổ lớn và đanh như sấm rền lấn át đi.

Lần này bọn hắn trúng chiêu nặng hơn trước đó rất nhiều, Excalibur rõ ràng đã gom được khá nhiều Ma Tạp có tính cộng hưởng, một phiến Ma Tạp nổ, những phiến còn lại cũng nổ liên tiếp theo sau.

Đám người kia đứng mũi chịu xào, bị vụ nổ hất văng ra xa chục mét, Artoria xác định có ít nhất 3 tên đã tan xác pháo, đám còn lại nàng dựa vào thang máu để thấy thì đều thoi thóp hét cả, nhìn một đợt khói hình nấm thổi đi lên kém theo đủ các mảnh kim loại bị bắn lên không trung như pháo hoa, đợi đến khi các mảnh Ma Tạp rơi rụng hết, nàng biết là đến lúc nên đi ra thu lưới.

“Excalibur, đến giờ ăn rồi...”

“...”

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, trong bóng đêm, lưới hái của thần chết từ từ thu gặt lấy từng sinh mệnh yếu ớt.

Sau cùng, Artoria cẩn trọng đi lên phía trước, nhìn một đám ngổn ngang trước mặt, nhẩm đếm lại số lượng từng tên trong đó.

Ngay khi vừa bước vào khu phế liệu, có tổng cộng 15 tên bịp mặt truy đuổi nàng, nàng nhớ rất rõ, đếm qua một vòng, ngổn ngang nằm tại đây tổng cộng chỉ có 13 tên, cộng với một tên đã sớm bị nàng hạ gục trước đó là 14.

“Vẫn còn để cho một con cá lọt lưới!” Artoria khẽ nhíu mày.

Bỏ sót lại địch nhân xưa này chưa bao là một thói quen tốt, diệt cỏ tất nhiên phải diệt tận gốc, Artoria tiến tới chỗ kẻ bịp mặt duy nhất còn sống, hắn hiện đang nằm thoi thóp gần đó, tên này bị một mảnh kim loại găm vào ngực, mặc dù vết thương không quá sâu nhưng nếu không được cầm máu tử tế thì hẳn cũng sẽ sớm về với tiên tổ. Tiến tới chỗ hắn, việc đầu tiên nàng làm là cẩn thận đá vũ khí của hắn đi, sau thì quỳ một chân xuống, dùng giáp chân ở đầu gối đè nặng mảnh kim loại nơi vùng ngực của tên này khiến hắn đau đớn la oai oai, máu từ miệng nôn ra đầy mặt nạ.

Giật cái mặt nạ che mặt của tên này ra cho hắn không bị chết ngột với chính máu của mình, Artoria dùng cái giọng khàn khàn đặc trưng lạnh nhạt nói:

“Cho ngươi 3 giây để nói, tên còn lại trong số các ngươi, hắn ở đâu?”

“Khụ... khụ...”

Tên kia bị đè đến đau điếng, liên tục ho khan, thế nhưng Artoria chẳng may may động dung, nàng bắt đầu đến:

“Một.”

“Hai.”

Cứ một lần đếm, lực dồn xuống lồng ngực tên kia càng gia tăng, đến khi gã đó dẫn cảm thấy mảnh kim loại kia đang chìm sâu vào trong cơ thể, sắp chạm đến xương lồng ngực của mình thì nhịn không nổi nữa, dùng hết sức mình nói:

“Thủ... lĩnh hắn... hắn chạy...”

“Ồ! Ra là thủ lĩnh...”

Lúc này, Artoria mới thoáng hạ lực, cho tên kia có thể thở một hơi, nàng nhíu mày hỏi tiếp:

“Hắn tên gọi là gì, chạy đi hướng nào?!”

Lần này, không cần Artoria phải đếm, tên này đã ngoan ngoãn bán đứng thủ lĩnh của mình:

“Thủ lĩnh... hắn gọi Lancelot, ta... ta không biết hắn chạy đi đâu, thế nhưng... thế nhưng cậu... cậu chủ Henry là ở hướng Đông Bắc.”

“Ta cả những gì biết ta đều nói... cầu xin ngài...”

“Ồ, rất ngoan đây!” Artoria nhịn không được tán thưởng một phen.

Ánh mắt nàng dịu lại, khoé miệng cong lên, một nụ cười xinh đẹp vô ngần hiện ra cười màn đêm.

Rắc!

Dứt điểm nốt tên cuối cùng, ánh mắt Artoria chuyển dịch về hướng Đông Bắc.

Nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì nên làm đến nơi đến chốn.

Nhưng đúng lúc này, cách chỗ đứng của nàng không xa, một cột sáng mang theo ánh sáng cực quang bắn vọt lên không trung thu hút sự chú ý của nàng.

Artoria nhíu mày nhìn sang.

“Là pháp văn phát nổ sao?”

“Không, không giống lắm?”

“Đây... rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì?”

...

Bạn đang đọc Ma Kim Pháp Tắc. sáng tác bởi ninh_lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.