Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13: Có Người Tới

Tiểu thuyết gốc · 3404 chữ

Trần Thanh ngồi dưới nước cảm nhận hơi ấm, hai mắt nhắm lại, hô hấp từng nhịp chậm đều

Muốn dẫn động nguyên khí cho bản thân hấp thụ, thì điều đầu tiên cần làm là câu thông với chúng

Từ đó mới có thể từ năng lực của bản thân mà hấp thụ nhiều hay ít

Việc Trần Thanh đang làm bây giờ là cảm nhận nó, và kết nối với nó

Nói thì dễ nhưng thực hành thì lại rất khó, hắn đã thử nhiều lần nhưng lại không được gì cả

Dựa theo khẩu quyết hắn đã làm theo không sai, nhưng tại sao lại không được

Thời gian dần trôi qua, mặt trời dần lặng xuống, ánh sáng dần tối đi, trên bầu trời xuất hiện những ngôi sao lấp lánh, tối nay bầu trời không có mây nên rất đẹp

Kết hợp với phong cảnh nơi này, thật làm người khác cảm thấy thư thái, bình yên

Nhưng dưới hồ lại có một thiếu niên đang ngồi với vẻ mặt nhăn nhó

Trần Thanh lại mở mắt ra, lông mày hơi nhăn lại, hắn thấy sư phụ vẫn ngồi ở chỗ cũ, kế bên có một đống lữa đang bập bùng thỉnh thoảng có vài tiếng nổ lách cách. Lão dường như đã ngủ rồi

Hắn thở dài một tiếng, cử động hai chân để đứng lên, vừa đứng Trần Thanh liền mất thăng bằng té ngã xuống vì hai chân mình đã tê rần

Hắn đã ngầm mình trong nước một ngày trời rồi

Cố gắng lết lên bờ thở hổn hển, Trần Thanh không nghĩ luyện tập Dẫn Nguyên Đồng Hóa Thuật lại khó như vậy

Cả một ngày trời đều không tiến triển được một chút nào, nhưng không vì thế mà hắn từ bỏ

Lấy một cái đùi gà đang cắm bên cạnh đống lữa ăn, Trần Thanh nhìn ngắm bầu trời đầy sao

Hắn bỗng nhiên nhớ tới phụ thân và mẫu thân, không biết bọn họ đã ngủ hay chưa

Trần Thanh liền cười nhẹ một cái, ăn nhanh cho xong cái đùi gà rồi lại khập khễnh bước xuống dòng nước ngồi xuống

Hắn muốn tiếp tục luyện tập

Hít sâu một hơi, Trần Thanh chụm hai tay lại múc một miếng nước cho vào miệng, hắn cảm nhận hơi ấm của nước đang theo cơ thể chảy xuống dưới bụng

Hai mắt nhắm lại, miệng thì thầm khẩu quyết không rõ thành lời, Trần Thanh cứ lặng lẽ ngồi ở đó như vậy

Thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước nổi lên gợn sóng rồi biến mất

Cho tới khi cuối đường chân trời phía đông xuất hiện một tia ánh sáng đầu tiên và dần dần đẩy lui bóng tối đang bao phủ trời đất, những chú chim ngước đầu ra khỏi tổ kêu lên những tiếng hót líu lo trong trẻo

Ánh sáng gọi xuống mặt nước làm cả hồ nước cực kỳ lấp lánh, những chú cá ngoi lên mặt nước tung tăng nhảy múa chào mừng ngày mới

Vào đúng lúc này, vùng nước xung quanh Trần Thanh vốn bình lặng đột nhiên động đậy, tuy rất nhỏ nhưng đúng là có biến đổi làm cho những tia ánh sáng chiếu vào không ngừng lóe lên, quá trình này diễn ra rất lâu

mới dừng lại

Trần Thanh vẫn như cũ không hề động đậy, không hề mở mắt

Nhưng ở hướng đối diện, La Bá đang ngồi ở trên bờ nhìn chằm chằm về hướng Trần Thanh,hai mắt có vẻ không thể tin được, vừa rồi khi nước động thì lão đã tỉnh dậy rồi

- Nhanh như vậy đã được rồi - La Bá lẩm nhẩm trong miệng, không ngồi nữa mà liền đứng lên, vẻ mặt suy tư không biết suy nghĩ cái gì, sau đó lại thở dài không nghĩ nữa. Bắt đầu đi tản bộ vào trong rừng kiếm gì đó ăn

Thật ra với tu vi lão đã không cần ăn uống gì nữa, nhưng Trần Thanh thì không thể

--------------

Ở một nơi xa xôi nào đó

Chỗ này có thể nói là vừa đồng bằng vừa đồi núi

Dưới đồng bằng thấp thoáng những ngôi nhà nhỏ được tạo bằng lá cây và gỗ, thưa thớt với nhau chứ không nhiều

Còn có những cánh đồng lúa rộng lớn đang trong giai đoạn thu hoạch, những hạt lúa màu vàng làm cả cánh đồng trở nên tươi sáng, có những người trẻ và lớn tuổi đang cặm cụi rặt lúa, có cả đàn ông và đàn bà, phía trên đường đi thì có những đứa con nít vô tư chơi đùa, cười giỡn rất vui vẻ

Một vài người lớn dù đang làm việc mệt mỏi nhưng khi nhìn những đứa nhóc này cũng phải bật cười

Khung cảnh này thật yên bình làm sao

Từ khu vực này nhìn về hướng tây có thể thấy xa xa một tòa thành thị tuy không lớn nhưng cũng khá náo nhiệt

Tới khu vực khác đó chính là vùng cao

Những dãy núi thưa thớt thì không như vậy, gần như là không có nhà. Những cái cây cao to đã mọc từ rất lâu, những bụi cây rậm rạp, những con đường mòn dường như rất ít ai đi lại, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó chứng tỏ vẫn có người đi lên

Lúc này trên một con đường mòn nhỏ có một ông lão đang chậm rãi đi lên, trên lưng đeo một cái giỏ thuốc

Ông lão cứ đi từ từ như vậy cho tới khi cuối con đường mòn xuất hiện một cái nhà tranh đơn xơ, phía trước bầy những cái giá, trên đó phơi nhiều những loại cây thuốc khác nhau

Phía trước nhà còn có một khu vườn nhỏ

Ông lão đi tới trước cửa nhà mình thì bỗng nhiên khựng lại, trước cửa nhà lão không biết từ bao giờ xuất hiện một cái nôi nhỏ

Trong cái nôi đó chính là một đứa nhỏ sơ sinh

----------------

Thoáng cái mặt trời đã đổ bóng lên đỉnh đầu, ánh nắng cũng bắt đầu gắt hơn

Trần Thanh dần mở mắt sau một đêm luyện tập, hắn thở ra một ngụm khí, nhìn thấy trên bờ lão sư phụ đang cặm cụi cầm một tay cắn miếng thịt nóng hổi vào miệng, một tay cầm xiên thịt khác xoay xoay trong đống lữa

Thấy vậy Trần Thanh mỉm cười, vì đang ở trong nước nên tiện thể cởi bỏ y phục tắm qua một lược

Một đêm luyện tập này có thể nói là không uổng phí. Tuy chỉ một lần cảm nhận mờ mịt với nguyên lực lúc sáng nhưng đó cũng là dấu hiệu của sự thành công

Tắm rữa thay y phục xong, Trần Thanh bay nhanh vào chỗ ngồi, cùng sư phụ thưởng thức bữa trưa thơm ngon

La Bá cũng không đề cập tới truyện lúc sáng, vẻ mặt như là không biết

Cho tới lúc này thì cũng đã gần ba tháng từ khi Trần Thanh rời đi

Tuy rất nhớ cha mẹ nhưng chỉ để trong lòng mình, chưa một lần nói ra

Có đêm hắn nằm nhìn những ngôi sao trên cao kia mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cảm giác không có cha mẹ bên cạnh, ngày ngày tập luyện đến mệt mỏi làm hắn thấy cô đơn, cũng may còn có sư phụ bên cạnh

Hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi

La Bá sao không thể nhìn ra tâm tư của đứa đồ đệ này, nhưng cũng chỉ có thể im lặng mà thôi

Sau bữa trưa, Trần Thanh lại tiếp tục ngâm mình dưới nước, hắn cứ ngồi như vậy

Ánh chiều tà lặng lẽ bao trùm mặt đất, mặt trời cũng từ từ hạ xuống bên bờ phía tây xa xa

La Bá như thường lệ ngồi ở bên bờ mà đả tọa, mặc dù lão nhắm mắt nhưng nhất cử nhất động trong phạm vi một trăm dặm quanh cái hồ đều được lão biết rõ

Bỗng nhiên phía bên kia hồ, từ trong rừng đi ra hai người phân biệt là một lớn một nhỏ

Người lớn nhìn thì là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ đồ đơn sơ, hai mắt cơ trí nhìn về phía bờ hồ phía xa

Người còn lại là một bé gái nhìn thì chạc tuổi Trần Thanh. Mái tóc được búi cao, phần trước để hai mái trông rất hoạt bác

Khi nàng nhìn thấy bên kia bờ cũng có người liền chỉ tay, nói với vị trung niên - Cha ơi bên kia có người kìa

Vị trung niên được gọi là cha cười gật đầu, xoa tóc con gái, vẻ mặt hiền từ nói

- Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, Tiểu Trinh Trinh đi nhặt mấy que củi nha, tối nay hai cha con ta sẽ ăn cá nướng

Cô bé nghe tối nay được ăn cá nướng thì vui vẻ hẳn lên, chạy nhảy đi tìm mấy que củi rải rác quanh bờ

Vị trung niên này nhìn về phía bên kia hồ, hai tay liên dơ lên chắp lại khom người về hướng đó, chính là nơi của La Bá và Trần Thanh

- Vãn bối xin ra mắt tiền bối, vãn bối tên Phạm Ngọc, mong tiền bối cho vãn bối tá túc ở đây một đêm, sáng mai sẽ đi ngay, tuyệt đối sẽ không làm phiền tiền bối

Lời nói này từ vị trung niên nói ra, cô bé đi nhặt củi phía xa như không nghe thấy. Lời này chỉ có La Bá mới có thể nghe được mà thôi

La Bá không mở mắt, chỉ gật nhẹ đầu mà thôi, lão đã phát hiện hai người này trước khi họ tới đây, nhưng lão không quan tâm lắm

Phạm Ngọc nghe vậy liền phở phào, hắn không thể nhìn thấu thực lực của lão,nhưng hắn chắc rằng mình không thể đánh lại lão, chào La Bá thêm một cái nữa rồi cùng con gái mình chuẩn bị bữa tối

Hắn cũng nhìn thấy gần vị tiền bối kia có một đứa nhỏ đang ngồi dưới nước, hắn nghĩ thầm chắc là đồ đệ của vị tiền bối kia dẫn đi lịch luyện nên cũng không để ý

Chẳng mấy chốc tia ánh sáng cuối cùng theo mặt trời lặng lẽ biến mất, nhường chỗ lại cho bóng tối

Hai cha con Phạm Ngọc ngồi bên đống lữa nhỏ vừa nướng cá vừa ăn, cô bé ăn có vẻ rất ngon miệng

Đang ăn thì cô nàng liền chỉ tay về hướng Trần Thanh, hỏi cha mình rằng

- Cha ơi, hai người bên kia không ăn gì sao, mà sao người kia cứ ngồi dưới nước như tượng vậy

Phạm Ngọc nghe nhưng tay vẫn nướng cá, ánh mắt hơi đảo liền nói - Không cần, người ta chắc là đang luyện công đó, con xem con đi tối ngày cứ ham chơi

Phạm Ngọc lấy cái cây nhỏ, gõ nhẹ lên đầu nữ nhỉ của mình

- Con có tập luyện chứ bộ, cha xem con đã là Luyện khí tầng hai rồi nè mà tên kia theo con thấy còn chưa tới luyện khí tầng một nữa. Cô nàng bị đánh liền bậm môi nói, vẻ mặt tự đắc chỉ chỉ lên trời

Nhìn cô con gái này của mình, Phạm Ngọc cười lắc đầu, không nói gì mà dục cô nàng ăn đi rồi nghỉ ngơi

Khu rừng chẳng mấy chốc chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi xào xoạc, tiếng của những con côn trùng, tiếng lữa phập phùng yếu ớt

Phạm Ngọc sau khi cho con gái mình ngủ xong, liền ngồi bên cạnh thổ nạp

Tưởng chừng như một đêm yên bình trôi qua, nhưng tới nữa đêm, Phạm Ngọc liền bừng tỉnh mở mắt

Mặt hồ vốn không chút gợn sóng bỗng nhiên sôi nổi lên, gợn sóng từ đâu cứ lan ra lan ra tuy yếu ớt những vẫn duy trì ở mức như vậy, dần dần hai phần ba mặt hồ đều nổi lên gợn sóng

Hắn liền nhìn tới đứa nhỏ ngồi dưới hồ phía xa, từ chỗ đứa nhỏ đó, gợn sóng lan ra là mạnh nhất

Hai mắt hắn âm thầm co rụt lại, hắn sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra, đây không phải là dẫn động nguyên khí để hấp thụ hay sao, nhưng đứa nhỏ đó còn chưa phải là Luyện khí kỳ thì làm sao mà

Bỗng nhiên một cỗ áp lực từ trên trời giáng xuống làm Phạm Ngọc đang suy nghĩ bừng tỉnh lại

Áp lực này hắn không thể đối kháng nổi, giống như một ngọn núi lớn đè xuống vậy, làm hắn phải cắn răng chịu đựng

Phạm Ngọc nhìn sang con gái mình bên cạnh, nàng vẫn đang nằm ngủ ngon lành

- Điều khiển nguyên lực một cách chuẩn xác như vậy, người này không tầm thường. Phạm Ngọc không thể tin được hôm nay lại gặp phải một vị cường giả mạnh như vậy

Vì phải chịu đựng uy áp, Phạm Ngọc cố gắng mở miệng nói gấp - Tiền bối, Tiền bối yên tâm, chuyện hôm nay ta không biết gì cả, ta không thấy gì cả, nếu ta dám hó hé liền bị thiên lôi đánh chết

Hắn chính là đang nói với La Bá

La Bá phía xa dần mở mắt, mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh lẽo cất lên khiến Phạm Ngọc biến sắc sợ hãi

- Phạm gia, gia tộc thuộc hàng nhị lưu ở miền trung, lão tổ Phạm Hoang thực lực không tồi, nhưng ta không để vào mắt, sáng mai lập tức cút đi cho ta, không cần ta phải xóa mất trí nhớ của ngươi chứ

Phạm Ngọc vội vàng vâng dạ, hắn cực kỳ sợ hãi lão già này, biết Phạm gia không làm cho hắn sợ hãi như vậy, nhưng người này còn biết cả tên của lão tổ

Uy áp lúc này mà lão mang lại còn mạnh hơn cả uy áp lão tổ lúc trước hắn cảm nhận được

Luồng uy áp dần dần biến mất, Phạm Ngọc ngồi tại chỗ run rẩy, hắn không dám thở mạnh, chỉ lẳng lặng truyền ra nguyên lực bao phủ con gái của mình vào rồi im lặng ngồi đó

Xung quanh hồ vốn không hề có sương mù, lúc này từ mặt nước bốc lên những làn khói mỏng, giống như hơi nước

Đặc biệt là nó lại có hai màu, đó là màu đỏ và màu trắng

Màu đỏ tượng trưng cho hỏa, nhưng còn màu trắng?

Màu trắng tượng trưng cho nước, chính là thủy

La Bá thấy vậy liền biến sắc, vội vàng đứng dậy, hai tay bấm quyết phất một cái

Những thủy khí đang ngưng tụ thành sương liền vỡ ra như mưa rơi xuống nước

Chỉ còn lại hỏa khí vẫn đang ngưng đọng mà thôi, chúng từ từ bay về phía Trần Thanh

Được cơ thể Trần Thanh hấp thu từ từ từng chút một

Sở dĩ La Bá tán đi những Thủy khí kia vì hỏa và thủy là hai thuộc tính khắc nhau, nếu để chúng va chạm một chỗ. Thì sẽ không khắc gì quả bom vậy

Muốn điều hòa được hai luồng khí đối nghịch này cần phải có vật trung gian, hoặc một phương pháp gì đó làn chúng dung hòa nhau một cách chậm rãi, dần dần tích lũy

Lão cũng đã có biện pháp, nhưng biện pháp này cần phải có Mộc khí, lấy Mộc nguyên tố điều hòa Hỏa và Thủy chính là cách mà Lão nghĩ ra

Đột nhiên lão trợn trừng mắt, không thể tin nổi mà nhìn cảnh tượng phía trước một cách không thể tin nổi

Không thể tin nổi còn có một người, Là Phạm Ngọc, hắn há mồm bất động nhìn mọi thứ trước mắt mình

Từ trong rừng, nói đúng hơn là từ những cành cây, ngọn lá, những bông hoa, cây cỏ tản ra những sợi ánh sáng màu xanh, những sợi ánh sáng màu xanh này sau khi xuất ra liền bay về phía Trần Thanh, được hắn hấp thụ giống như một cái động không đáy

Cảnh tượng lúc này rất huyền diệu, người thường không thể nào thấy được

Trần Thanh vẫn ngồi bất động nhắm mắt như cũ, hắn cảm nhận được cơ thể mình đang càng ngày có một lực lượng gì đó đang ngưng tụ lại toàn thân, tỏa ra khắp cơ thể mình

Không biết qua bao lâu, tốc độ dường như chậm lại, Trần Thanh thấy cơ thể mình dường như không thể hấp thụ được nữa,hắn có cảm giác như được ăn no vậy, toàn thân truyền ra cảm giác đau nhức nhưng hắn vẫn cố chịu đựng

Sau một lúc, từ trong cơ thể Trần Thanh, hắn nghe được những tiếng nổ lùng bùng vang lên, nhưng hắn không hề thấy đau mà ngược lại mỗi lần phát nổ bản thân sẽ đỡ no hơn chút ít

Cho tới khi cơ thể trở lại như bình thường, Trần Thanh mở mắt ra

Cảm nhận cơ thể tràn đầy lực lượng khó tả, không giống với trước đây nữa, hắn liền chậm rãi đứng lên, từ trong cơ thể vang lên những tiếng răng rắc của xương

Bước chân di chuyển cũng có lực hơn trước, nhưng không hề cảm thấy nặng nề mà nhẹ nhàng hơn nữa

La Bá đứng trên bờ mỉm cười, nhẹ nhàng nói, giọng nói không còn lạnh lẽo nữa mà lại hiền lành

- Luyện khí kỳ tầng hai, không tồi

Trần Thanh nghe thấy lời sư phụ nói, vẻ mặt ngơ ra một lúc sau đó mới hoàn hồn lại, mỉm cười nắm chặt tay lại

Đi lên bờ, Trần Thanh liền hướng La Bá quỳ xuống, hành động bất ngờ này làm La Bá sững sốt

- Sư phụ, nhờ có người mà con mới được như hôm nay, hãy nhận con một lạy

Nói xong Trần Thanh liền lạy một lạy, La Bá cũn không từ chối, mỉm cười gật đầu sau đó lấy tay làm động tác nâng lên

Trần Thanh cảm thấy có một lực lượng vô hình nâng bản thân mình lên

- Con còn phải cố gắng nhiều hơn, sỡ dĩ vừa rồi ta ngăn cản con hấp thu thủy khí là vì muốn tốt cho con, con hiểu không - La Bá nói

- Con biết, hai thuộc tính này xung khắc nhau, vì không muốn con biến thành pháo hoa nên mới không cho con hấp thu thủy khí. Trần Thanh cười nói, thật ra lúc đó hắn không thể khống chế được hai loại khí khác nhau, nếu từ bỏ thì mọi thứ sẽ thành công cốc, hắn đành bất lực nhờ sư phụ giúp đỡ mình, sau đó hắn lại không ngờ còn kéo được cả mộc khí

Tuy đã cảm nhận được và hấp thu được mộc khí, nhưng nếu tính ra thì chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, chưa đáng kể

Hắn liền nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ về Tinh thần thế giới sau đó chậm chậm mở mắt ra

Trước mặt Trần Thanh chính là vùng sa mạc trắng và bầu trời màu đỏ

So với ngày trước thì bầu trời màu đỏ này đậm hơn được một tí síu mà thôi

Và dưới đất đã xuất hiện một vài cây cỏ, nhưng chỉ là một vài mà thôi

Cảnh tượng trước mắt thay đổi, Hắn trở về thế giới thực

Cảm giác tràn đầy sức lực bây giờ hắn cực kỳ thích

Trần Thanh đi lại gần một tảng đá to, tay trái nắm chặt lại vung mạnh một quyền

Một tiếng ầm to vang lên, tại nơi mà hắn đấm vào, từng vết nứt xuất hiện, một vết lõm sâu xuất hiện trên tảng đá nhưng vẫn chưa thể làm cho nó vỡ ra được

Trần Thanh hài lòng mỉm cười, thở nhẹ một tiếng

Cuối cùng thì cũng có kết quả sau bao nhiêu cố gắng

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.