Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14: Hoang Cô

Tiểu thuyết gốc · 4298 chữ

Sau một hồi cảm thán, Trần Thanh liền nhận ra phía bên bờ có người, liền ngạc nhiên. Từ khi vào dãy yêu sơn thì đây là lần đầu tiên hắn gặp người khác ngoài La Bá

La Bá lúc này mới kể sơ sơ cho hắn, xong lão liền biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở trước mặt Phạm Ngọc

- Không nên chống cự, thả lỏng tinh thần của ngươi

La Bá cất giọng lạnh lùng nói, bàn tay chụp lên đầu đối phương

Phạm Ngọc biết nếu lão muốn giết mình dễ như trở bàn tay vậy, có phản kháng cũng vô ích, nên cũng không chống trả

La Bá dùng tinh thần lực đi vào trong não của Phạm Ngọc, tiến hành thay đổi ký ức, xóa bỏ trí nhớ của hắn về những gì hắn đã thấy khi nãy

Vì không chống trả nên Phạm Ngọc cũng không bị ảnh hưởng nặng, sau khi bị xóa đi trí nhớ liền hôn mê bất tỉnh

Làm xong mọi việc, La Bá liền chớp một cái trở về, lão nhìn Trần Thanh nói

- Nên nhớ con chỉ có hai linh căn là mộc và hỏa mà thôi, dùng mộc để sinh hỏa, đợi một thời gian để con hấp thu đủ mộc khí sẽ bắt đầu dung hợp thủy khí, còn thổ khí thì chưa cân gấp gáp, kim khí rất hiếm hãy để sau cùng

Trần Thanh vâng một tiếng ghi nhớ trong lòng

- Con có thích dùng vũ khí nào không. La Bá hình như nhớ ra gì đó, bèn hỏi

Trần Thanh nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ, phụ thân hắn dùng kiếm, nhiều lần thấy phụ thân luyện kiếm làm Trần Thanh cảm thấy thích thú và trông có vẻ ngầu

- Con thích dùng kiếm ạ

- Kiếm sao. Trong tay La Bá lóe sáng một cái liền xuất hiện một thanh kiếm, nhưng không phải bảo vật thần kỳ mà chỉ là một cây kiếm gỗ

- Nói cho ta lí do tại sao con lại muốn dùng kiếm

- Vì phụ thân con dùng kiếm, con thấy phụ thân luyện kiếm có vẻ rất mạnh, Nên con muốn giống phụ thân con. Trần Thanh vô tư nói ra

La Bá nghe vậy liền cười, cầm cây kiếm gỗ trên tay nói

- Một người luyện kiếm, điều đầu tiên là phải lĩnh hội được nó, hiểu được chân ngã, coi kiếm như một phần cơ thể của mình, tu thành kiếm ý, người tu kiếm coi kiếm như sinh mạng của mình, kiếm vỡ thân tan, đó chính là cảnh giới rất cao của kiếm đạo. Ta từng nghe nói cảnh giới cao nhất của kiếm đạo được gọi là Phá Kiếm, coi bản thân mình như kiếm, một chém giết thần

- Ta tuy không tu kiếm, nhưng vẫn đủ để dạy cho con, cầm cây kiếm gỗ này, sáng luyện kiếm tối luyện khí . nói xong La Bá vứt cây kiếm gỗ cho Trần Thanh còn đang ngơ ngác trong lời nói của lão

Trần Thanh cầm cây kiếm gỗ trong tay, bần thần đi lên bờ ngồi xuống, vừa nhìn cây kiếm vừa nhớ tới lời nói của lão vừa rồi, trong đầu nhớ tới những lần phụ thân hắn luyện kiếm trước sân nhà

La Bá chỉ ngồi một bên nhìn hắn mà không làm gì khác

Thoáng chốt ánh bình minh đã chiếu gọi, chim hoa đua nỡ, thỉnh thoảng lại có những con yêu thú lặng lẽ tìm một khoảng trống xa của hồ chậm chạp uống nước, bọn chúng không dám lại gần La Bá

Còn Phạm Ngọc và con gái của hắn sau khi trời sáng đã lặng lẽ rời đi. Phạm Ngọc không nhớ gì xảy ra hôm qua, chỉ thấy đầu óc hơi ê ẩm mà thôi. Cô bé tinh nghịch trước khi đi không quên quay đầu nhìn Trần Thanh một cái

Trần Thanh thì không hay biết gì, như người mất hồn, ngồi một tay cầm kiếm, một tay vuốt vuốt

Sau một hồi liền đứng lên, cầm cây kiếm múa đi múa lại vài đường giống phụ thân

Dường như cực kỳ thích thú, Trần Thanh vừa nhớ tới cách vung kiếm của cha vừa làm theo

Chẳng bao lâu mồ hôi đã ướt đầy cả lưng, trong bụng vang lên những tiếng ọt ọt vì đói làm Trần Thanh không thể tập tiếp được

La Bá thấy vậy cười bảo - thôi , tạm dừng đi nghỉ ngơi thoải mái một buổi, đi bắt cá đi

Trần Thanh cười gãi đầu, vâng một cái chạy ào xuống nước bắt vài con cá nhỏ, tưởng như dễ dàng nhưng một tiếng sau chỉ mới bắt được có hai con

Hắn khom người thở hổn hển - không ngờ mấy con cá này giảo hoạt như vậy

La Bá thấy vậy châm thêm một câu - Bắt được mười con cá mới được dừng lại

Bụng thì kêu ọt ọt, Trần Thanh cay nghiến răng vì mấy con cá này

Sở dĩ chúng khó bắt vì chúng không phải cá bình thường, chúng cũng là yêu thú, những con cá này bơi rất nhanh lại rất linh hoạt

Làm Trần Thanh tốn sức cả một buổi mới miễn cưỡng bắt được sáu con

Ngồi nướng cá, mùi thơm bốc ra làm Trần Thanh chảy cả nước miếng. Mỗi khi đói thì ăn gì cũng ngon mà

Vì La Bá không ăn nên Trần Thanh ăn sạch cả sáu con, cảm giác tràn đầy lực lượng trở lại

Vừa lấy kiếm định tập tiếp thì La Bá chỉ tay xuống hồ nói - Xuống dưới đó tập đi

- Thôi mà sư phụ, chân con ngâm nướng muốn nhuyễn cả ra rồi nè. Trần Thanh vẻ mặt méo mó nói

Nhưng hắn lại thấy La Bá nhắm mắt ngồi như ngủ vậy

Thở dài một cái, cầm kiếm gỗ xuống nước, ở dưới nước Trần Thanh cảm thấy động tác bị chậm đi nhiều

Vì lực cản của dòng nước làm bước chân khó khăn hơn kể cả lúc nâng lên và hạ xuống

Thật chậm, Trần Thanh vừa quơ kiếm vừa nhẹ di chuyển chân mình

Rất nhanh sau hai bước thì vấp phải cục đá té ầm xuống uống trọn một ngụm nước đầy

- Khục khục ọe

Trần Thanh thở hổn hển, ngồi ở dưới nước cầm cây kiếm gỗ

Khi hai mắt tập trung vào kiếm, đồng thời cũng phải tập trung vào việc di chuyển, địa hình, tập trung vào đối thủ

Đó là cơ bản của người tu kiếm. Hiện giờ Trần Thanh vẫn chưa hiểu ra hết, nhưng những thứ này sẽ tự hình thành theo quá trình tu luyện lâu dài

Và đó sẽ là thói quen, mà thói quen sẽ không bao giờ quên được. Khi đã chạm tới cảnh giới mới thì không cần phải ràng buộc bởi những thứ này nữa. Chỉ cần

Tâm động là kiếm xuất

Trần Thanh tiếp tục đứng lên cầm lấy cây kiếm gỗ, lại bắt trước như phụ thân trong trí nhớ mà tập theo

Cho tới khi mặt trời đổ bóng trên đỉnh đầu

Hắn mới thở hổn hển bước vào bờ

Buông cây kiếm gỗ xuống. Trần Thanh nằm bệt ra mặt đất, miệng thở phù phù

Không biết đã mấy ngày rồi hắn chưa nằm nữa, vừa năm xuống cảm giác mệt mỏi liền ập đến làm Trần Thanh thiếp đi

La Bá bước chậm rãi tới, lấy áo choàng của lão khoác lên cho Trần Thanh

Rồi lão cầm lấy cây kiếm gỗ bước xuống hồ. Nhưng không phải là bước dưới nước, mà là bước đi trên nước

Lão đứng trên mặt nước im lặng một hồi, sau đó lặng lẽ cảm thán

- Đã lâu rồi, Hoang Cô Kiếm Pháp của ngài, ta vốn muốn để nó cùng ta biến mất, nhưng có lẽ là không được, Trên cõi đời này ngoài ta ra, thì giờ đây cũng sẽ có một người biết đến Hoang Cô Kiếm Pháp của ngài, đó chính là độ đệ của ta, chính là đồ tôn của ngài

Dứt lời, La Bá đang cầm trong tay thanh kiếm gỗ liền động

Từng đường kiếm mờ ảo nối tiếp nhau không ngừng được sinh ra liên tục

Tại thời khắc này gió ngừng thổi, cây ngừng động, mây ngừng trôi , nước ngừng chảy

Chỉ có một mình La Bá động, động trong mờ ảo

Hình ảnh mờ ảo ấy dần truyền ra một cổ lực lượng hoang sơ, một cổ lực lượng lạnh lẽo của sự cô độc, lạnh lẽo của đời người

Làm cho mặt hồ nháy mắt đóng băng, La Bá vẫn tiếp tục múa kiếm

Sau lưng lẽo dần xuất hiện một ảo ảnh do nguyên khí tạo thành

Ảo ảnh này có hình ảnh một thanh niên anh tuấn, tóc dài tùy ý để phía sau cũng đang cầm một thanh kiếm múa y đúc như La Bá

Trên mặt thanh niên này luôn nở một nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại cực kì lạnh lẽo

Cứ thế khung cảnh mờ ảo này cứ diễn ra khoảng hai nén nhang

Sau hai nén nhang thì La Bá dừng lại, ảo ảnh phía sau lão cũng dừng lại rồi từ từ biến mất

Mặt hồ đóng băng nháy mát đã khôi phục như ban đầu. Gió cũng đã thổi, cây cũng đã động, mọi thứ đã trở lại bình thường

- Chiêu cuối cùng này, hãy để tự ngươi khám phá vậy. La Bá thở dài tự nói. Sau đó lại từng bước đi về chỗ cũ ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tọa như không có chuyện gì

Nháy mắt mặt trời đã đổ xuống, ánh hoàng hôn làm cho con người cảm thấy bình yên, cũng cảm thấy lạc lõng, cảm thấy nhỏ bé

Những ngôi nhà cũng đã bắt đầu nghi ngút khói lữa chuẩn bị cho bữa ăn tối ấm áp

Những tòa thành cũng bắt đầu cho lính đi tuần đảm bảo trật tự

Những con chim cũng đã trở về tổ sum tụ cùng gia đình nhỏ của mình

Trần Thanh lúc này cũng đã thức dậy, nhưng hắn đang ngơ ngác nhìn về hồ nước

Ở nơi đó lúc này đang có một người mờ ảo, trong tay cầm một thanh kiếm mà múa

Từng đường kiếm kia đều làm cho Trần Thanh trấn động tâm thần, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo của từng đường kiếm khi xuất ra

Trong nháy mắt Trần Thanh đã mê mẩn, xem không chớp mắt

Một giọng nói trầm thấp đã làm cho Trần Thanh tỉnh lại

- Đây là Hoang Cô Kiếm Pháp. Kiếm pháp này được chia làm ba tầng. Tầng đầu tiên là Cô Pháp, Cô trong Cô độc, người luyện kiếm pháp này phải tu luyện trong cô độc, không có ai luyện chung, không có ai biết ngươi đang luyện gì, Lấy sự cô độc của bản thân hóa thành sự lạnh lẽo, hóa thành hàn khí, hóa thành sát khí, khi nào kiếm của ngươi sinh ra hàn khí thì lúc đó ngươi đã đại thành cảnh giới Cô Pháp. Cảnh giới thứ hai là Hoang Pháp, Hoang trong Hoang Sơ, người tạo ra kiếm pháp này chính là Sư Tổ của con, người đã lấy sự hoang sơ của Thiên đạo và cảm ngộ cả đời của người để làm cảnh giới thứ hai, cảnh giới này không thể cưỡng cầu, chỉ có thể trông vào giác ngộ và sự may mắn của con đối với Thiên đạo. Nếu như con vượt qua cảnh giới thứ hai tiến vào Tầng ba thì nó rất dễ, sau này con hãy tự suy nghĩ. Ta nhắc nhở con một điều, muốn đột phá được tầng hai Hoang Pháp thì thời điểm tốt nhất chính là lúc con Độ Kiếp tiến lên Hóa Thần Kỳ

Trần Thanh ghi nhớ từng lời mà sư phụ nói ra, khi biết người tạo ra kiếm pháp này không ngờ là sư tổ của mình, hắn nhất định không được làm sư phụ và sư tổ phải thất vọng, đồng thời cũng bắt đầu tò mò về sư tổ

- Sư phụ, người có thể kể cho con một chút về sư tổ không ạ. Trần Thanh quay lại nhìn La Bá hỏi

Nghe vậy, La Bá liền thở dài một cái, nhìn về hướng mặt trời hặn, trong mắt hiện lên một sư buồn bã

- Sư tổ ngươi, là một người rất mạnh, khi ta còn nhỏ, ông ấy gặp ta và nói chúng ta rất có duyên, thế là liền bắt ta lên núi tu luyện, nhưng sau này không biết vì sao mà ông ấy lại biến mất, ta cũng đã đi tìm nhưng không hề tìm được và dần dần ta đã từ bỏ không tìm nữa, ta chỉ biết là lão già đó vẫn còn sống

Trong tay La Bá xuất hiện một vật, vật này nhìn giống như một miếng ngọc bội bình thường không hơn

- Nếu như lão ta chết thì miếng ngọc bội này sẽ vỡ - La Bá nói xong liền cất lại vào trong nhẫn trữ vật

- Tính ra thời gian cũng trôi qua thật nhanh, từ lúc ta bỏ đi tìm lão ấy tới nay cũng khoảng hai ngàn năm rồi - La Bá lại cảm thán. Mà câu nói này rơi vào trong tai Trần Thanh làm hắn không thể tin được

- Hai ngàn năm, vậy sư phụ người bao nhiêu tuổi rồi. Trần Thanh nuốt một ngụm nước bọt

- Tính sơ ta cũng Ba ngàn hai trăm năm mươi mốt tuổi rồi. La Bá nhẹ nhàng nói ra sau đó liếc mắt nhìn Trần Thanh

- Ba...ba ngàn tuổi. Trần Thanh run rẩy nói, đây đã vượt qua những gì mà hắn biết rồi, vậy còn lão tổ, người mà sư phụ nói còn sống là bao nhiêu tuổi chứ

Nghĩ tới đó đủ làm Trần Thanh hoảng sợ, mồ hôi chảy đầy đầu

- Không có gì phải ngạc nhiên như vậy, khi thăng cấp một cảnh giới thì tuổi thọ tự nhiên sẽ được kéo theo, đó cũng là lý do mà vô số người lao đầu vào tu tiên, chỉ để thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, hừ...dù là người phàm hay tu sĩ thì cái kết của cuối đời đều là chết, đó chính là vòng lặp của luân hồi . La Bá đứng lên nhìn bầu trời, hai hai chắp sau lưng mà nói

Trần Thanh cũng vì lời nói của La Bá mà trầm mặc

Con người hay tu sĩ hay bất cứ thứ gì trên đời tồn tại có sự sống đều giống nhau, đến cuối cùng đều sẽ chết đi, trở lại với vòng xoay của luân hồi

Không ai biết luân hồi như thế nào, tại sao lại có luân hồi, luân hồi là sống rồi chết rồi lại sống lại với cái được gọi là kiếp khác sao? Có thật như vậy không?

Trần Thanh lúc này chỉ nghĩ rất đơn giản. Chết chính là chết, là chấm hết của tất cả

Sinh, Tử, Bệnh, Lão. đó là quy luật vận hành của tự nhiên

Bệnh muốn tránh, thì phải tu tiên

Nhưng Sinh, Tử và Lão thì tu tiên giống như là đang chạy đua với thời gian, trì hoãn sự kêu gọi của Tử Thần

Cả ba đều có một cái kết cùng đường là chết

Sinh - Tử, Tử - Tử , Lão - Tử

Trong thế giới tu tiên người ta quan niệm rằng cảnh giới cao nhất mơ hồ gọi là Độ Kiếp Kỳ có thể bất tử, tồn tại cùng với thời gian

Nhưng thực tế thì chưa có ai đạt tới cảnh giới này nói ra mình có thể bất tử, càng chưa có ai nói mình có thể đạt được tới cảnh giới này

Cảnh giới này đã đem lại kỳ vọng cho biết bao nhiêu tu sĩ vì muốn mình được bất tử mà liều mạng tu luyện để rồi nhận lại được gì? Chỉ có họ biết.

Trần Thanh không suy nghĩ nữa mà nhìn vào thân ảnh mơ hồ đang luyện kiếm kia

Hắn cầm lấy cây kiếm gỗ của mình vừa nhìn vừa ghi nhớ lại trong đầu, vừa tập theo

Trần Thanh rất kiên nhẫn, hắn tập rất chậm

Thân ảnh kia như thế nào thì hắn i chang như vậy, có lúc thì tập kiếm, có lúc thì ngồi suy nghĩ gì đó mà ánh mắt hắn thì nhìn vào thân ảnh mơ hồ kia

Thời gian cứ thế trôi qua, ngày lại ngày, những cái cây xanh tươi giờ đây đã dần thay áo, phủ lên mình một màu đỏ nâu của mùa thu

Những chiếc lá rụng theo chiều gió thổi về phương xa

Đã ba tháng trôi qua

Ba tháng này Trần Thanh chỉ lặp đi lặp lại hai việc

Đó là Sáng luyện kiếm, tối luyện khí

Trong ba tháng này hắn luyện tập không một ngày ngừng nghỉ, nhiều lúc mệt mỏi hắn cũng nhờ sư phụ truyền nguyên lực giúp mình khỏe lại rồi ra tập tiếp

Cứ như vậy liên tục trong ba tháng. Ở nơi này chỉ có hắn cùng với sư phụ làm bạn, bầu trời là mái nhà

Dần dần ở nơi này, Trần Thanh cũng coi nó như là một nơi ở khác của mình

Cũng trong ba tháng này, thực lực của Trần Thanh cũng đã tiến bộ, vào ngày đầu của tháng thứ ba đã đột phá lên Luyện khí kỳ tầng ba

Vào một ngày nọ, khi Trần Thanh vẫn đang say sưa luyện kiếm, còn La Bá thì đang ngồi một bên an nhiên câu cá

Ở nơi đây giờ đã có thêm một căn nhà tranh nhỏ, bên trong chỉ có hai cái giường bằng tre, ngoài ra không còn gì khác

Lão đang câu cá thì ánh mắt hơi động nhìn về hướng xa của hồ, ở nơi đó từ trong bụi rậm có một con bạch hổ chậm rãi bước ra, trên người nó đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu cùng với một cái bụng to, dường như là đang mang thai

Nó chậm rãi tiến lại mặt hồ uống nước, rồi nằm im tại đó, vì đã mất sức nhiều nên nó không thể di chuyển được nữa

Trần Thanh cũng thấy con bạch hổ này, cũng thấy những vết thương trên người nó

Trước kia ở nhà Trần Thanh có nuôi một con chó nhỏ, hắn rất thích nuôi chó, con chó đó cũng có bộ lông màu trắng giống con bạch hổ này

Nhưng con chó mà Trần Thanh nuôi đã bị một con chó dại từ nơi nào tới cắn chết, vì chuyện này mà hắn đã đau buồn, nhịn ăn cơm cả một tuần liền

Giờ nhìn thấy con bạch hổ này, những kí ức về người bạn nhỏ của hắn lại ùa về. Trần Thanh nhìn về hướng sư phụ, ấp úng cả nữa ngày mới nói được

- Sư phụ, con thấy con hổ kia bị thương nặng quá, mình giúp nó được không sư phụ

- Nó là một con yêu thú bạch hổ, thực lực của con bây giờ dù nó bị thương cũng có thể dễ dàng giết chết con, con muốn trị thương cho nó rồi để nó giết con sao - La Bá vừa câu cá vừa nói, ánh mắt vẫn không đổi tập trung vào việc câu cá của mình

- Ây da, sao có thể được, người xem nếu nó muốn giết con không phải còn có sư phụ sao, với lại nó hình như đang mang bầu nữa, sư phụ đi mà

Trần Thanh vẻ mặt năn nỉ nói, hắn thực sự cảm thấy thương con bạch hổ này

- Con nên nhớ, thế giới này không gì không thể xảy ra, một người con cưu mang có thể quay lại đâm con bất cứ lúc nào, thứ nguy hiểm nhất chính là lòng người  - La Bá một tay câu cá, tay còn lại biến ra một cái bình nhỏ ném cho Trần Thanh

- Nếu nó muốn giết con thì ta cũng không cản nó đâu

Để lại câu nói này, La Bá nhắm mắt tiếp tục tĩnh tâm

Trần Thanh nhận lấy chiếc bình nhỏ, mở nắp bình ra thì một mùi thuốc bốc ra, trong đó là bột thuốc trị ngoại thương dành cho con người

Cầm lấy cái bình này, Trần Thanh tiện tay lấy thêm một miếng thịt đang để gần đống lữa rồi chạy một vòng lớn sang bên kia hồ

Để chạy hết một vòng hồ, nếu trước kia hắn phải chạy mười năm phút đồng hồ, nhưng giờ chỉ cần mười phút

Con bạch hổ đang nằm nghỉ mệt bên cạnh bờ hồ thì phát hiện có động tĩnh liền mở mắt, thấy sau lưng mình có người thì liền cảnh giác

Nó đứng dậy, nhe răng gầm rừ về hướng Trần Thanh, nhưng vì vết thương ở chân rất sâu nên nó không tiện để di chuyển, và thấy Trần Thanh không có uy hiếp với mình nên nó cũng không sợ hãi

Trần Thanh cẩn thận đứng yên tại chỗ, nhìn những vết thương trên người nó mà âm thầm kinh hãi

Rốt cuộc là con quái nào đã làm cho một con bạch hổ to như vậy bị thương thành dạng này chứ

Nuốt một ngụm nước bọt, Trần Thanh cầm miếng thịt này quơ quơ về hướng con bạch hổ, nét mặt vô tội nói

- Này này, ta không làm hại ngươi đâu, ngươi bị thương nặng như vậy đừng cử động nhiều ảnh hưởng tới vết thương đó

Nói rồi Trần Thanh quăng miếng thịt tới gần chỗ con Bạch hổ, nhưng nó vẫn không ăn mà luôn cảnh giác nhìn về hướng của hắn, trong miệng vẫn gầm rừ đe dọa

Trần Thanh vừa định tiến lên một bước thì con Bạch hổ đã gầm lên, làm hành động chuẩn bị nhảy tới thì Trần Thanh sợ hãi chạy lui vào trong rừng núp, gương mặt xanh mét

Hắn trốn sau một bụi rậm để nhìn xem con bạch hổ có ăn đồ ăn của mình không

Quả nhiên, con bạch hổ này sau khi nhìn đi nhìn lại trong rừng vài lần, sau đó dùng mũi hửi đi hửi lại miếng thịt mà Trần Thanh mang đến, mới chậm rãi mà ăn

Nhìn con bạch hổ ăn, không hiểu vì sao trong lòng Trần Thanh lại cảm thấy vui sướng, nở nụ cười trên môi, Trần Thanh cất lọ thuốc bột trên tay đi - hiện giờ vẫn chưa thể thoa thuốc cho nó được, tạm thời về đã, tối nay mình sẽ mang thịt tới cho nó ăn vậy

Trần Thanh lặng lẽ lui về rồi theo đường cũ chạy đường cung về chỗ của mình, nhìn con bạch hổ đang nằm bên kia hồ, Trần Thanh trong lòng cảm thấy an tâm

Công việc của hắn bây giờ lại tăng thêm một việc, là một ngày ba lần sẽ mang một miếng thịt cho con hổ kia ăn, tới khi lại gần được nó để bôi thuốc, tuy nhiều hơn nhưng lại không làm cho hắn khó chịu, mà ngược lại làm cho cuộc sống hiện tại của Trần Thanh trở nên thú vị hơn

Về lại chỗ cũ, Trần Thanh đưa mắt nhìn ra xa thấy con hổ kia đang nằm gặm miếng thịt của hắn thì mới gật đầu an tâm

Cởi bỏ chiếc áo ngoài, Trần Thanh mang cái áo giặc sơ rồi phơi trên cành cây gần đó

Làn da của hắn sớm đã không còn trắng như trước mà đã phai đen vì cháy nắng

Nhưng cơ thể lại nhìn rắn chắc hơn nhiều, mái tóc cũng đã dài hơn vai được hắn búi gọn lại sau đầu

Nhặt cây kiếm gỗ dưới đất lên, hai chân thủ thế, nhằm vào một cái cây cách hắn không xa

Hai mắt nhắm lại, suy nghĩ về Hoang Cô Kiếm Pháp mà hắn học suốt ba tháng nay

Trần Thanh tay trái cầm kiếm kéo về sau, rồi sau đó đâm mạnh về phía trước

Một tiếng bùm nhẹ vang lên, cái cây trước mặt Trần Thanh rung lên, lá vàng rơi đầy đất

Ngay giữa thân cây xuất hiện một cái lỗ nhỏ, cái lỗ này chỉ cỡ một ngón tay, xuyên thủng mặt bên kia của cây, xung quanh cái lỗ nhỏ này tản ra một một lượng khói nhỏ như bị đốt lên

Trần Thanh mở mắt ra, nhìn vào cái lỗ mình vừa tạo ra

Vừa rồi trước khi đâm kiếm ra, hắn đã thử cảm nhận nguyên khí trong cơ thể mình rồi dẫn nó vào bàn tay

Kết quả đã thành công, thành công sau hơn hai mươi bảy lần thất bại

Chưa kịp mỉm cười thì rắc rắc, cây kiếm gỗ Trần Thanh đang cầm liền vỡ nát thành từng mảnh

Nhìn những mãnh vỡ dưới đất, Trần Thanh gương mặt cứng đơ, bối rối nhìn về sư phụ

Đổi lại, sư phụ hắn vẫn đang nhắm mắt câu cá ạ

- Chút nữa ta làm cây kiếm khác là được thôi. Nghĩ vậy trong đầu, Trần Thanh thở dài lắc đầu, ngồi bệt xuống đất

Suy nghĩ về lần vung kiếm vừa rồi, dường như hắn đã thu hoạch được cảm ngộ gì đó

Cứ thế Trần Thanh chìm vào trong những suy nghĩ về cảm ngộ của bản thân hắn

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.