Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15: Quay về?

Tiểu thuyết gốc · 2492 chữ

Nháy mắt trời đã tối đen, Trần Thanh đang ngồi dưới đất ngơ ngẩn liền giật mình tỉnh dậy dù hắn còn đang mở mắt

Nhìn lên bầu trời, Trần Thanh không thể tin được

Vừa rồi trời còn sáng mà, sao lại tối nhanh như vậy, chẳng lẽ. Trần Thanh nghĩ tới liền rùng mình

Nhìn về chỗ sư phụ, ở tảng đá không còn sư phụ ngồi nữa

Trần Thanh đứng dậy đi chậm tới chỗ căn nhà nhỏ nhìn vào, thấy sư phụ đang nằm trên giường đã ngủ, Trần Thanh thở dài đi tới bên cạnh bờ hồ ngồi xuống

Hắn nhìn về hướng xa chỗ con bạch hổ, thấy nó đang nằm gặm một miếng thịt to

Trần Thanh quay đầu nhìn về phía nhà tranh mỉm cười

Hắn biết sư phụ vừa cho con hổ kia ăn thay mình xong mới đi ngủ

Lặng lẽ ngồi ở đó, Trần Thanh nhìn xuống mặt nước, hôm nay trăng tròn nên rất sáng

Ánh sáng gọi xuống mặt nước làm nó trở nên sống động

Trần Thanh nhìn thấy gương mặt mình được ánh trăng phản chiếu dưới nước

Gương mặt tuy không thay đổi nhiều, chỉ hơi đen đi, nhưng hắn biết trong mấy tháng qua mình đã thay đổi như thế nào

Một đứa con nít bình thường nếu không có thời gian chơi bời mà còn phải bận rộn cùng với mệt mỏi thì chắc hẳn sẽ khóc ầm lên

Nhưng Trần Thanh thì không, mỗi lần nhớ lại cảnh phụ thân hắn trọng thương nằm bất tỉnh thì tim hắn như thắt lại, hắn không thể nghỉ ngơi được

Hắn ở nơi này để mạnh lên, mà muốn mạnh lên thì không có chỗ cho sự lười biến

Thở mạnh một cái, Trần Thanh đứng lên bước xuống hồ nước

Đi ra một khoảng liền ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu bài luyện khí quen thuộc

Dần dần trên mặt hồ xuất hiện những làn sương màu đỏ mỏng, chúng chậm rãi di chuyển về chỗ của Trần Thanh rồi dung nhập vào trong cơ thể hắn

Trên đất liền, những cành cây, ngọn cỏ phát ra những đợt khí xanh lục nhẹ nhàng, chúng cũng tụ lại rồi tạo thành từng sợi khí xanh bay lại chỗ hắn

Quá trình này được thực hiện suốt đêm, ngày nào cũng như vậy

Nơi hồ này giờ đây đẹp nhất có lẽ là về đêm, nhưng cảnh đẹp này lại không có ai được thưởng thức

Cứ thế một đêm yên bình lại trôi qua

Sáng sớm khi Trần Thanh vừa mở mắt ra, thở ra một ngụm chọc khí thì thấy La Bá đang ở bên bờ đang ngồi nhìn mình

Khi thấy hắn mở mắt lão liền nói

- Đi theo ta, hôm nay vận động một chút

Chỉ nói ngắn gọn như vậy, La Bá đứng dậy chậm rãi bước vào trong rừng

- sư phụ, đợi con một chút, con cho con hổ kia ăn cái

Trần Thanh vừa nghe liền háo hức, nhưng nhớ tới con hổ bên kia liền nhanh miệng nói

- Chút sẽ mang đồ ăn về cho nó sau, đi thôi. La Bá không quay đầu lại nói, cứ thế đi vào trong rừng

Trần Thanh vẻ mặt không hiểu nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo

Sáng sớm những hạt sương vẫn còn đọng trên những tán cây, tạo nên một cảm giác ẩm mốc

Vì chưa sáng hẳn nên ở nơi này được bao trùm bởi một lớp sương mù nhẹ

Hai người một lớn một nhỏ cứ thế đi sâu vào trong

Khi tới một khu đầm lầy thì La Bá dừng lại, đưa mắt nhìn về phía xa xa trong đầm lầy

Trong tay lão biến ra một thanh kiếm gỗ đưa cho Trần Thanh kế bên với vẻ mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra

La Bá lấy tay hướng về một cục đá dưới đất, bàn tay bóp lại một cái cục đá liền bay vào trong tay lão

- Hôm nay ta muốn ăn thịt rắn, con đi bắt con rắn kia về đây

Vừa nói, tay lão chỉ về phía xa xa, trong khu đầm lầy, trên một cành cây cao có một con rắn to đang nằm cuộn mình ngủ

Con rắn này có lớp vảy màu xanh lục, dài khoảng hai mươi mét. Trên đỉnh đầu có một cái sừng nhỏ màu đỏ

Con rắn này được gọi là Thanh Giác Lục Hoa Xà

Nếu người bình thường thì không thể nào thấy được con rắn này vì nó ẩn mình dưới màu xanh của những chiếc lá, và đó cũng là cách mà nó săn mồi

Trần Thanh theo hướng chỉ của sư phụ nhìn lên, khi nhìn thấy con rắn đó liền giật mình,đây lần đầu hắn thấy con rắn to như vậy, làm cho hắn đứng hình mất năm giây

- Sư phụ, người đừng đùa con chứ - Trần Thanh khuôn mặt co quắp, trắng bệch nhìn sư phụ

La Bá vỗ vai hắn hai cái rồi dùng cục đá trong tay ném về hướng con rắn đang ngủ

- Ta nói rồi, hôm nay ta muốn ăn thịt rắn, ngươi nhìn nó to vậy nhưng thực lực rất yếu, cỡ luyện khí kỳ tam tầng như ngươi thôi nên đừng sợ, chơi đi có vi sư lo đằng sau

La Bá nói xong liền biến mất không thấy bóng dáng chỉ để lại Trần Thanh đang đứng im tại chỗ

Cục đá bị ném trúng vào đầu của rắn khiến nó mơ hồ mở cặp mắt màu vàng của mình ra đảo qua đảo lại, chỉ sau hai giây nó liền thấy cách nó không xa có một nhân loại đang đứng đó

Xác định được mục tiêu phá hỏng giấc ngủ của nó, Thanh Giác Lục Hoa Xà liền Grít to một tiếng rồi bò lao xuống

Dù với thân hình dài hơn hai mươi mét nhưng tốc độ của Thanh Giác Lục Hoa Xà cực nhanh

Chỉ sau vài giây đã gần tới vị trí của Trần Thanh

Hắn cũng không chậm, khi vừa thấy con rắn to kia lao tới liền quay đầu chạy chối chết, miệng thì hét

- Sư phụ, người chơi vậy không được, sư phụ

Cứ thế một cuộc rượt đuổi diễn ra, nhưng tốc độ của Trần Thanh và con rắn đang được rút ngắn lại, hiển nhiên Thanh Giác Lục Hoa Xà vẫn nhanh hơn hắn

Trần Thanh nhận ra điều này, tới một cái cây to hắn liền giảm tốc độ, rẽ hướng chạy khác

Chạy được một đoạn hắn lại rẽ qua rẽ lại, rồi nhanh chóng chảy lên một cái cây rậm rạp

Tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ướt cả trán, Trần Thanh cố gắng im lặng bất động nhìn xuống

Rất nhanh Thanh Giác Lục Hoa Xà đã tới, nhưng tới vị trí ngay cái cây Trần Thanh đang núp thì dừng lại

Nó dùng cơ thể của mình để nâng đầu lên cao, phùng mang ra nhìn ngó xung quanh, trong miệng phát ra tiếng xì xì

Trần Thanh đang ở trên đầu nó không dám động đậy, tay phải siết chạy thanh kiếm gỗ

Nếu con rắn này thấy mình, thì mình phải vào thế chủ động, sư phụ nói nó chỉ có luyện khí kỳ tam tầng giống mình thôi, cùng lắm đánh không lại thì bỏ chạy vậy - nghĩ vậy trong đầu, Trần Thanh càng siết chặt thanh kiếm gỗ hơn, hàm răng cắn chặt, hai mắt mở to căng thẳng nhìn xuống con rắn

Dường như cảm nhận được có gì đó nhìn mình, Thanh Giác Lục Hoa Xà ngẩn đầu nhìn lên

Nhưng vừa ngẩn lên thì nó đã bị một bóng đen từ trên nhảy xuống đạp vào đầu nó làm nó bị lực phản chấn đè ập xuống mặt đất

Trần Thanh lấy thế nhảy bật ra, kiếm gỗ trong tay hắn nhanh chóng đâm ra, vị trí đâm tới đúng ngay mắt trái của Thanh Giác Lục Hoa Xà

Nhưng con rắn này cũng không tầm thường, nó nhắm mắt lại

Kiếm gỗ đâm tới trúng vào vảy của nó bị gãy ra làm đôi

Nhưng Thanh Bích Lục Hoa Xà lại đau đớn gào lên, ngay chỗ đâm vừa rồi, vảy nát, xuyên qua da thịt nhưng vì thịt dày nên vẫn chưa đâm tới mắt của nó, nhưng chỉ cần thêm 0,5 mm nữa thôi thì con rắn này đã mất đi mắt trái của mình

Phải biết vảy của Thanh Giác Lục Hoa Xà rất cứng, nếu cùng cấp thực lực thì vảy của nó có thể đứng top đầu về độ cứng rắn

Trần Thanh thấy vậy thầm kêu không ổn, vừa định lùi lại thì đuôi rắn từ bên hông đã vụt tới quất vào người hắn làm hắn đau đớn văng ra một bên

Hoa Xà* tức giận rít gào, nhe cặp răng nanh lao thẳng về hướng Trần Thanh đang khụy gối đau đớn

*tên dài quá nên ghi tắt nha :))

Trần Thanh theo phản xạ né người qua một bên tránh khỏi cú đớp của Hoa Xà nhưng nó lại xoay người lại thành một vòng tròn ý đồ muốn vây hắn vào giữa

Trần Thanh biết nếu để nó thành công vây được mình, thì mình chết chắc nên khom chân xuống rồi bật người nhảy cao lên, tay phải túm lấy cành cây nâng cơ thể lên rồi nhảy ra ngoài

Chân Trần Thanh vừa chạm xuống mặt đất thì một cái hàm với hai cây răng nanh táp tới

Thuận thế nhảy xuống Trần Thanh khom hai chân để cơ thể trầm xuống

Hoa Xà xượt qua đầu hắn chỉ cách chưa tới mười cm

Trần Thanh rất nhanh chạy ngược lại với hướng mà con rắn lao tới rồi nhảy lên một cái cây

Hoa Xà sau cú táp trượt liền quay lại tiếp tục gào thét lao đến

Trần Thanh lúc này khuôn mặt đã sớm không còn chút máu, mồ hôi đã ướt cả cơ thể nhưng cử động lại không hề chậm

Điều này có thể bây giờ hắn chưa nhận ra nhưng một người bình thường có thể làm những điều vừa rồi như hắn sao, kể cả việc đâm nát vảy của Thanh Giác Lục Hoa Xà chỉ bằng thanh kiếm gỗ

Thấy Hoa Xà tiếp tục lao về phía mình, Trần Thanh nhớ tới điều gì đó

Bàn tay phải nắm lại,khi thấy Hoa Xà đã tới rất gần Trần Thanh liền phi mình xuống, chân trái hắn đá vào thân cây, đồng thời tay phải đã nắm lại thành quyền liền tung ra

- Hỏa Liệt Quyền

Không hề dư một tí thời gian nào, Hoa Xà đang há mồm lao tới bị Trần Thanh tung quyền đấm vào ngay mũi

Một đấm làm Hoa Xà đang trong thế lao tới lên bị bật ra

Bị ăn trọn một Hỏa Liệt Quyền làm Hoa Xà bị choáng nhẹ, lắc lư cái đầu để tỉnh táo nhưng bất chợt một giọng nói già nua vang vọng

- Nhìn cho kỹ, đây mới là Hỏa Liệt Quyền chân chính

Giọng nói vừa dứt, từ trên bầu trời xuất hiện một bàn tay bằng lữa khổng lồ

Nhiệt độ từ bàn tay lữa này tỏa ra làm nơi đây bị thiêu đốt không còn một miếng sương mù, đồng thời nhuộm đỏ cả một khoảng trời

Bàn tay lữa này chậm rãi nắm lại thành hình nấm đấm rồi ầm ầm lao xuống

Con Hoa Xà phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này cực kỳ hoảng sợ, cơ thể nó run rẩy muốn chạy trốn nhưng không thể, nó không thể chạy được, cơ thể của nó làm thế nào cũng không thể di chuyển được, điều này làm nó hoảng sợ tới cực điểm

Ầm ầm ầm ầm

Cứ thế nắm đấm bằng lữa rơi xuống làm mặt đất ầm vang dữ dội, khói bụi bốc lên mù mịt

Trần Thanh đứng không xa chứng kiến hết thảy, hắn đứng như tượng ở đó, hắn không thể ngờ chiêu thức mà sư phụ không lâu trước đây rảnh rỗi tùy ý dạy cho mình lại có uy lực mạnh mẽ như vậy

Nếu nắm đấm vừa rồi đánh vào hắn thì hắn sẽ tin chắc rằng hắn sẽ chết mà không lưu lại bất cứ thứ gì trên đời

Sau khi khói bụi dần tan đi lộ ra khung cảnh bên trong làm Trần Thanh kinh hãi

Con Thanh Giác Lục Hoa Xà đang nằm im bất động dưới một cái hố hình nắm đấm in sâu dưới mặt đất

Nhưng nó vẫn chưa chết, vì uy lực vốn không mạnh mẽ như vẻ ngoài ư?

Không

La Bá biến ảo xuất hiện kế bên Trần Thanh, trong tay lóe sáng liền xuất hiện một thanh kiếm

Là một thanh kiếm chân chính, lưỡi kiếm màu đen bóng và mỏng, có những đường vân giống cánh hoa. Chui kiếm được làm bằng hắc thạch* và khắc những kí tự cổ xưa, ngăn cách giữa chui kiếm và lữa kiếm là một cái cánh giống như cánh chim được khắc họa đầy góc cạnh và sắc bén, và có đính một viên ngọc đỏ ở giữa nhưng là một màu đỏ đen giống như đã mất đi hết năng lượng vậy

- Hắc Tâm Kiếm, cầm lấy

La Bá cầm lấy Hắc Tâm kiếm đưa cho Trần Thanh

Trần Thanh chậm rãi dơ hai tay nhận lấy, nhìn thanh kiếm này, hắn có một cảm giác cực kỳ yêu thích đối với nó

Giống như thanh kiếm này sinh ra là dành cho mình vậy

- Sư phụ, thanh kiếm này người tặng con sao

La Bá gật đầu, chỉ tay vào con Hoa Xà nói

- dùng thanh kiếm này giết nó đi

Trần Thanh vốn đang vui mừng thì cứng đờ ra, biểu cảm nhìn về con rắn dường như có vẻ không nỡ

- Sao, không dám sao, nếu hồi nãy con chỉ chậm một tí thôi thì nó đã cạp đứt đầu con rồi, nó có suy nghĩ sẽ tha cho con không. Thế giới này là vậy, không có chỗ cho sự nhân từ và thương hại, nếu không dám thì cùng ta quay về thôi, đừng suy nghĩ đến tu tiên gì nữa, con không thích hợp với nó, đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho con

La Bá nói xong liền quay mặt đi chỗ khác

Để lại Trần Thanh đứng trầm mặc, tay hắn cầm kiếm siết chặt đến run rẩy, trong đầu hắn đầy những suy nghĩ khiến hắn rối tung lên

Từng bước từng bước hắn bước lại gần Hoa Xà, dơ cao Hắc Tâm Kiếm lên, hai mắt hắn nhắm lại

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.