Chương 16: Dưới Vực Sâu
Dơ cao Hắc Tâm kiếm lên, Trần Thanh nhắm mắt lại, vẻ mặt không nỡ vung kiếm xuống một cách nhanh nhất có thể
Keng
Thanh kiếm đang chém xuống bỗng nhiên đụng phải một cái gì đó rồi bay khỏi tay hắn rơi xuống một bên
- Được rồi, tha cho nó một mạng, đi theo ta, vừa rồi chỉ là làm cho con nóng người mà thôi
Nói rồi La Bá bước qua người hắn, cất bước đi vào hướng bên trong khu rừng
Trần Thanh khẽ thở phào một cái rồi vội vàng nhặt thanh kiếm lên chạy theo lão
Vực Yêu Sơn là một dãy kiến trúc thiên nhiên hùng vĩ, vùng trong được bao trùm bởi sương mù mờ ảo, đáng ngạc nhiên là vùng sương mù này có thể ngăn cách được tinh thần lực do thám, chưa từng có ai khám phá được hết nơi này dù là cao thủ cấp Nguyên Anh kỳ của các đại môn phái
La Bá và Trần Thanh hai người cứ một trước một sau bước đi, nơi này tuy cũng có sương mù nhưng lại ít hơn nhiều
Đi tới khi trước mặt hai người là một cái vực sâu, từ trên nhìn xuống chỉ có một màu đen tối lạnh lẽo
Trần Thanh vừa nhìn xuống đã nổi da gà, gương mặt trắng bệch
- Nhảy xuống đi
La Bá vẻ mặt bình thản, chỉ tay xuống vực sâu nói
- Sư phụ, người đùa con phải...phải không, con mà nhảy xuống thì người không gặp được con nữa đâu, hay là chúng ta
Trần Thanh nghe vậy bất giác lùi lại hai bước, chầm chậm quay lưng lại định chạy đi thì La Bá đã nắm lấy cổ áo hắn rồi nhảy xuống dưới
AAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét tuyệt vọng từ dưới vực sâu vang lên làm những con yêu thú gần đó cũng phải giật mình tỉnh dậy không hiểu chuyện gì xảy ra
- Ta, ta chưa chết...hộc hộc
Hai chân run rẩy dựa vào bờ đá, Trần Thanh tái nhợt, mồ hôi đổ đầy trán cố gắng thở gấp
Nơi đây là một vùng u tôi vì ánh sáng không thể gọi xuống được, và vì độ ẩm ở nơi đây và sương mù nên nó càng lạnh lẽo, đáng sợ hơn
Trần Thanh chỉ có thể mơ hồ thấy rõ xung quanh phạm vi năm mét mà thôi
Lúc này thì giọng nói của La Bá vang vọng cả vực sâu
- Tĩnh tâm lại,nếu không thể dùng mắt, hãy dùng tinh thần của ngươi để cảm nhận mọi thứ xung quanh mình, nhiệm vụ của ngươi là sống sót ở đây bảy ngày
-Ta chỉ nhắc nhở một câu, hãy cẩn thận vì bọn chúng lúc nào cũng có thể giết ngươi
- Sư phụ, người ở đâu, cái gì mà dùng tinh thần để cảm nhận chứ, bọn chúng là ai - Trần Thanh hét lớn, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó sau lưng mình, hắn liền quay lưng lại nhưng không thể nhìn thấy gì cả
Nỗi sợ của bóng tối bắt đầu bao trùm tâm thần của hắn, nơi đây không có gì ngoài bóng tối lạnh lẽo và tiếng gió đáng sợ
Siết chặt Hắc Tâm kiếm trong tay, Trần Thanh lui lại sát vạch đá, tựa lưng vào đó rồi cảnh giác nhìn trái nhìn phải
- Sống sót ba ngày sao, bọn chúng mà sư phụ nói là thứ gì chứ
Trần Thanh cố gắng bình tĩnh, nhưng hắn vẫn sợ hãi
Chậm rãi ngồi xuống tại chỗ, Trần Thanh cắm thanh kiếm xuống trước mặt mình rồi thử nhắm mắt lại, thử dùng cách mà sư phụ nói, dùng tinh thần để cảm nhận
Nhưng chỉ có một màu đen bao trùm mà thôi
Bỗng nhiên trong không gian đen tối đó xuất hiện mấy điểm sáng nhỏ, càng ngày càng nhiều, chúng chậm rãi chuyển động rồi xếp thành hai hàng với những đường nét gấp khúc giống như một con đường mòn và hai bên là vách núi thẳng đứng, nhưng chỉ có thể chiếu được khoảng cách xung quanh hắn vỏn vẹn mười mét
- là thế này sao, không ngờ tinh thần cảm nhận lại vi diệu như vậy
Trần Thanh mở mắt ra vui mừng, nhưng chính vào lúc này một tiếng hú vang vọng cả thung lũng
Trần Thanh biến sắc, cầm lấy Hắc Tâm kiếm nhìn về bên trái mình, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng
Cùng lúc đó ở bên khác, La Bá đang mở trừng mắt với vẻ mặt không thể tin nổi
- Nhanh như vậy đã được rồi, chỉ vừa nhắm mắt đã được rồi, quái vật, đúng là quái vật, khi xưa ta đã khổ luyện cả tháng mới có thể dùng được tinh thần lực, chẳng lẻ là do Tinh Điệp Duyên U Thảo
Nghĩ tới thứ thảo dược này, lão liền thấy hợp lí, chỉ biết thở dài nhắm mắt lại
Trần Thanh không chớp mắt nhìn về hướng vừa phát ra tiếng hú kia,sau một hồi hắn mới thử nhắm mắt lại dùng tinh thần lực cảm nhận nhưng phạm vi lại quá ít, không thấy gì cả
Tiếng hú đó lại tiếp tục vang lên nhưng khác với lần trước đó, nó dài hơn và gần hơn
Trần Thanh cảm thấy cực kỳ không ổn, hai bên chỉ có dãy núi cao vun vút, không có chỗ để núp nên trong đầu hắn lúc này có hai suy nghĩ, một là bỏ chạy và hai là ở lại
Không hề chần chừ, hắn chậm rãi lùi bước, sau khi lùi hơn mười bước liền quay đầu lại chạy
Bản năng của con người cho hắn biết nếu không chạy ngay là sai lầm
Trần Thanh cứ chạy mãi, chạy mãi, tiếng hú vẫn vang vọng sau lưng hắn, nhưng thay vì cách xa thì hắn có cảm giác là càng ngày càng gần hơn
Đang chạy như chó chết thì hai chân hắn bắt đầu chậm lại và dừng hẳn, khuôn mặt hắn trắng bệch, hai mắt sợ hãi nhìn về phía trước
Phía trước hắn vẫn không gian tối đen, nhưng lúc này lại có thêm những đốm đỏ li ti, nói đúng hơn chính là những con mắt màu đỏ
Những tiếng gầm gừ bắt đầu vang lên
Những cặp mắt đỏ đó bắt đầu di chuyển về phía trước
Không nói một lời, Trần Thanh quay đầu chạy hết sức có thể
Vừa chạy vừa dùng tinh thần lực để cảm nhận sau lưng, hắn thấy sau lưng mình là những con yêu thú có hình dạng giống như chó, nhưng bự hơn, số lượng có khoảng bảy con*
- Một bầy chó sói
Nhận ra khoảng cách của mình và bầy chó sói kia càng ngày càng thu hẹp, không bao lâu sẽ bị đuổi kịp mất, mà phía trước còn có tiếng hú kia vẫn không ngừng vang lên
Đối mặt với tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này, Trần Thanh dừng lại
Hắn không chạy nữa, hít sâu một cái quay lại nhìn những cặp mắt đỏ kia đang lao đến
Trần Thanh cầm Hắc Tâm Kiếm vung lên, lấy đà nhảy lên một cái rồi xoay người, vung kiếm chém xuống thành một đường ngang
Ngay lúc con chó sói đầu tiên lao đến mà chém xuống
Một kiếm không hề chần chừ, một kiếm dứt khoát
Tưởng chừng như đã chém chúng nhưng không, con chó sói đó dù đang lao đến với một tốc độ cực nhanh nhưng nó lại dừng lại ngay tức khắc, dừng ngay tại chỗ và cùng lúc đó một con sói từ phía sau dùng tốc độ đang có nhảy lên, hàm răng sắc bén mở ra nhằm cắn lấy hắn
Không thể tránh né được vì lũ sói này phản ứng quá nhanh, bọn chúng có kinh nghiệm mà Trần Thanh hắn không có, đó chính là kinh nghiệm sinh tồn, kinh nghiệm của thợ săn
Con sói phóng tới dùng hàm răng của mình cắn chúng vào vai Trần Thanh đồng thời vật hắn xuống mặt đất làm cho hắn lăn lộn vài vòng mới dừng lại
Cơn đau nhói ở vai từ vết cắn của con sói làm hắn đau đớn, máu không ngừng chảy ra
Chưa kịp quan tâm đến vết thương thì trước mắt Trần Thanh rất nhanh xuất hiện ba đường sáng trắng từ trên hạ xuống đỉnh đầu hắn
Đó chính là ánh sáng từ móng vuốt của chúng
Trần Thanh dùng cánh tay bị thương cầm lấy Hắc Tâm kiếm theo phản xạ dơ lên trước mặt đỡ lấy nhưng sức của yêu thú không phải là yếu
Móng vuốt hạ xuống trúng thanh kiếm nhưng không dừng lại, nó đè luôn cả Hắc Tâm kiếm xuống
Một hàm răng tử thần xuất hiện trước mặt hắn, Trần Thanh dùng tay phải mình đang dần dần bốc khói đấm xượt qua hàm răng, đấm vào mắt nó một cách dứt khoát
- Hỏa Liệt Quyền
Ầm một tiếng, con sói lãnh trọn một quyền bị bay ra sau
Trần Thanh nhân cơ hội đứng lên nhưng lập tức nghiên người qua phải để né một bóng đen vừa xẹt qua người hắn
Đó chính là con sói đã cắn vào vai hắn lúc đầu
- Với nhịp điệu tấn công này mình đang dần mất sức, đây mới chính là chiến đấu thật sự sao
Trần Thanh nét mặt ngưng trọng, hắn biết mình tạm thời không thể hạ gục một con nào cả, càng chiến đấu càng đưa bản thân vào chỗ chết
Hiện giờ hắn đang bị bao vây bởi bảy con sói với một con bên trái và sáu con bên phải
- Phải thoát ra khỏi chỗ này và tìm nơi trốn cái đã...Trần Thanh cắn răng , nét mặt nhăn nhó vì vết thương ở vai
Nghĩ liền làm, và phương hướng hắn chọn không phải bên trái nơi chỉ có một con mà chọn bên phải, nơi đang có tới sáu con
Trần Thanh nghiên mình lao đến, Hắc Tâm kiếm vung lên làm hành động như chuẩn bị đâm xuống
Ngay khi thấy con sói trước mặt mình vừa định tránh né thì hắn lập tức nhảy lên cao
Vượt qua cả năm con
Vị trí hắn đáp xuống là nơi con sói thứ sáu cuối đàn đang đứng, Trần Thanh dùng Hắc Tâm kiếm đâm xuống đầu nó
Con sói thứ sáu theo bản năng nhảy lên phía trước tránh né
Trần Thanh thấy vậy liền đáp xuống, xoay người lại cầm lấy Hắc Tâm kiếm
Trong tâm thần của Trần Thanh vang lên Hoang Cô Kiếm Pháp - Tịch Chỉ
Một kiếm chém ngang, nhưng không phải tới bọn sói, mà là mặt đất dưới chân bọn chúng
Một tiếng nổ ầm vang lên, khói bụi mù mịt
Nhân cơ hội, Trần Thanh liền quay người bỏ chạy
Vừa nãy lúc chạy trốn hắn đã để ý ở trên một vách núi có một mõm đá nhô ra, nhảy bình thường không thể tới nên hắn đã bỏ qua
Chạy được một đoạn, dùng Tinh thần lực thăm dò đã tới vị trí đó
Vì không có nhiều thời gian, Trần Thanh lấy đà bật thật mạnh, nhảy lên cao, khi thấy bản thân đã không thể bay lên và sắp rơi xuống, Hắn dùng Hắc Tâm kiếm đâm sâu vào vách núi
Mượn Hắc Tâm kiếm xoay người một vòng lấy lực tiếp tục bay lên mõm đá nhô ra kia
Vừa nhảy xuống Trần Thanh đã ngã quỵ xuống đất, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt không còn chút máu
Rất nhanh bầy sói đã chạy tới chỗ hắn, vì mõm đá này rất cao nên bọn chúng không thể nhảy tới
Nhưng bọn chúng cũng không bỏ cuộc, cứ đi vòng quanh chỗ này mà không rời khỏi
- tạm thời an toàn, mấy con này thật là khói chơi, bọn chúng rất biết cách phối hợp theo bầy đàn
Vừa nói Trần Thanh vừa cởi áo ra, nhìn vào vết thương đang rỉ máu, đặc biệt là hai cái lỗ sâu hoắm kia, Trần Thanh lắc đầu
Xé một miếng vãi từ áo của mình rồi băng bó sơ vết thương lại. Dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi hồi sức
Trần Thanh vừa nhớ lại những cảnh tấn công của bọn chúng vừa rồi
Nếu để chúng lấy được thế chủ động thì chúng sẽ tấn công liên tục tới nỗi không có thời gian để tránh né. Cho tới khi nào con mồi kiệt sức, thì lúc đó bọn chúng sẽ tận hưởng kết quả cuối cùng
- Ở thung lũng này bây giờ chỉ có mõm đá này là mình có thể tạm thời an toàn, vậy thì mình cũng sẽ dùng chỗ này để đánh với bọn chúng
Nghĩ như vậy Trần Thanh liền quyết đoán hẳn hơn, tập trung hồi phục khí lực bản thân nhanh nhất có thể
Trần Thanh hắn đã quên để ý một điều, một điều rất nhỏ đã thay đổi ở hắn
Sau năm tiếng nghỉ ngơi, Trần Thanh cơ bản đã khỏe lại, vết thương tuy vẫn đau nhưng chung quy vẫn chịu đựng được
Hắn dùng tinh thần lực cảm nhận bên dưới, bọn sói đã chia nhau ra nằm mỗi nơi một góc, để đảm bảo hắn không thể chạy trốn được
- Khôn thật đấy, nhưng ta không có ý định chạy trốn đâu, vì như thế sư phụ lại thất vọng về ta thôi, tiếng hú kia dường như từ lúc bọn chúng tấn công mình đã dừng lại rồi
Trần Thanh nhìn về Hắc Tâm Kiếm đang cắm không xa, liền suy nghĩ một hồi
Đột nhiên hắn nhìn về tay của mình, đúng hơn là chiếc nhẫn hắn đang đeo ở tay, sư phụ đã đưa hắn trước khi nhảy xuống vực
Trần Thanh nhắm mắt tập trung tinh thần vào chiếc nhẫn, sư phụ nói chiếc nhẫn này dùng để trữ vật
Hắn thấy trong đó có mấy cây kiếm gỗ và vài bộ đồ mà thôi
Tập trung suy nghĩ lấy thanh kiếm gỗ ra, Trần Thanh thành công lấy nó ra khỏi chiếc nhẫn
Cầm thanh kiếm gỗ trong tay, Trần Thanh quyết đoán nhảy xuống chỗ Hắc Tâm kiếm ngay khi bọn sói chưa để ý
Trong chớp mắt rút Hắc Tâm kiếm ra rồi dùng tay con lại đâm cây kiếm gỗ đúng ngay cái lỗ vừa rút Hắc Tâm kiếm ra
Hắn đã thay thế thành công, nhưng Trần Thanh không nhảy lên mà thuận thế phóng xuống
Hắc Tâm kiếm cầm trong tay dơ lên cao rồi ném mạnh xuống dưới chỗ con sói gần hắn nhất
Con sói đó vậy mà lại tránh kịp nhưng vị trí mới của nó lại đúng chỗ mà Trần Thanh lao xuống
Như đã biết trước, Trần Thanh nắm tay lại thành quyền, đấm mạnh xuống
- Hỏa liệt quyền
Lần này không thể tránh né được nữa, con sói này lãnh trọn một quyền ngay đỉnh đầu của nó
Nhưng chưa hết, Trần Thanh tay trái nối tiếp tay phải vung quyền xuống
- Hỏa liệt, hỏa liệt, hỏa liệt, hỏa liệt
Ầm ầm ầm ầm
Con sói nằm bật động tại chỗ, tại phần đầu của nó đã bị đánh nát, mặt đất xung quanh cũng bị làm cho nứt cả ra
Không khí chìm vào im lặng, Trần Thanh bất động, sáu con sói còn lại cũng bất động
Vết thương ở vai lại chảy máu, từng đường máu chảy xuống cánh tay vẫn còn đang nắm thành quyền của hắn
Dơ cánh tay đầy máu của mình về hướng Hắc Tâm kiếm chụp một cái, Hắc Tâm kiếm liền bay về trong tay hắn
Nguyên lực trong cơ thể hắn chuyển động lên, bắt đầu tăng lên, đột phá lên Luyện khí kỳ tầng bốn
Một cảm giác nóng rang xuất hiện ở ngực hắn rồi lan ra toàn thân
- Đây là, mình đột phá rồi
- Gràooooooo
Sự im lặng phá vỡ, một con sói đã lao đến, chính là con đã cắn vai hắn
Vì sao lại biết ư? Vì mắt trái của nó có một vết xẹo
Trần Thanh nhìn nó lao đến, khuôn mặt không còn sợ hãi như ban đầu, nghiên chân nhảy qua một bên tránh khỏi cú vồ của nó
Trần Thanh dơ kiếm đâm tới, vị trí đâm là ngay cổ của nó nhưng vết thương lại nhói lên đau đớn làm hắn không thể ra đòn tiếp
Nhận thấy mấy con khác cũng bắt đầu lao đến, Trần Thanh liền tranh né, chạy tới chỗ thanh kiếm gỗ rồi nhảy lên rồi lại nhảy lên mõm đá
Những con sói bên dưới bắt đầu gào lên một hồi, sau đó là một cảnh tượng làm Trần Thanh không thể tin nổi
Bọn chúng lại chỗ con sói bị hắn đập chết bắt đầu giành nhau cắn xé từng miếng thịt của nó
Vừa ăn bọn chúng cũng không quên để ý tới Trần Thanh hắn
- Bọn chúng không phải là bầy đàn sao, không, bọn chúng vốn là bầy đàn, nhưng chỉ cần có một con ngã xuống là bọn chúng liền lao vào cắn xé
Trần Thanh dường như ngộ ra gì đó, không nhìn nữa mà kiểm tra lại vết thương của mình, nó đã chảy máu quá nhiều do tác động vừa rồi
- Tạm thời không nên cử động nhiều thì hơn
Băng bó lại vết thương, tính toán thời gian chắc cũng đã trở chiều
Trần Thanh dựa vào vách đá mà nghỉ ngơi
Vì xung quanh đều tối nên hắn không thể thấy rõ mọi thứ, nơi này làm hắn cảm thấy lạc lỏng, cô độc cực kỳ
Chỉ có một mình hắn, đối mặt với sinh tử lúc nào cũng cận kề, Trần Thanh tự nói với mình rằng
- Đây chính là con đường mà con phải đi sao, sư phụ
------------
*Ám Tinh Lang: Sống ở những nơi tăm tối, lạnh lẽo, có tập tính săn theo bầy đàn và chọn ra một con mạnh nhất để lãnh đạo
Nhược điểm: chưa rõ
Đăng bởi | MacPrody |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |