Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Dưới Vực Sâu 2 - La Bá nổi giận

Tiểu thuyết gốc · 3308 chữ

- Vợ ơi, ta về rồi nè

Tại một thôn trang nọ, trước cổng một căn nhà nhỏ có một người đàn ông trung niên, một tay cầm cần câu cá bằng nhánh cây, tay còn lại thì cầm một cái giỏ được đan bằng nứa, bên trong có sáu bảy con cá

Không lâu sau khi người đàn ông gọi, từ trong nhà một người phụ nữ đi ra mở cổng, khi nhìn thấy người đàn ông liền tức giận nói

- Chân ông vừa mới đỡ thôi đã đi lung tung rồi, chẳng phải tôi bảo phải tĩnh dưỡng cho kĩ hay sao

Người đàn ông nghe vậy liền cười cười, xua tay nói

- không sao, nàng nhìn xem, chân ta đã không sao nữa rồi, lâu ngày không đi đây đi đó, ở nhà riết ngộ ngạt lắm. Nàng xem, ta có câu được mấy con cá nè, vào rồi ta phụ nàng nấu bữa trưa

Nói rồi người đàn ông giơ cánh tay cầm giỏ cá lên lắc lắc

Người phụ nữ thấy vậy cũng phì cười, phụ chồng mình cầm cần câu và giỏ cá đi vào trong

Khi hai người vừa mới bước vào cửa nhà trong, thì từ bên ngoài liền vang vọng tiếng nói của ai đó, giọng nói này làm hai người sững sờ, không thể tin được quay đầu lại nhìn ra ngoài cổng

- Cha, mẹ, con về rồi

Người phụ nữ vừa nghe thấy giọng nói này liền chạy nhào ra ngoài mở cửa, trên mặt từ lúc nào đã xuất hiện nước mắt

Người đàn ông hai mắt rưng rưng cũng chạy ra ngoài

Cánh cổng mở ra, bên ngoài cửa là một người thanh niên, gương mặt điển trai với làn da hơi nâu, mái tóc đen dài được cột lại gọn gàng

Ánh mắt sắc bén vì trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới có được

Thiếu niên này khi nhìn thấy hai vợ chồng đứng trước mặt mình, ánh mắt hắn liền đỏ lên, nở một nụ cười

- Con về rồi

Chỉ ba chữ này thôi, cảm xúc của hai người vợ chồng như tan vỡ, vội vàng chạy lại ôm chầm lấy người thanh niên

Người thanh niên cũng nghẹn ngào ôm lấy họ, ba người cứ như vậy mà ôm nhau trước cổng

Sau một hồi, người phụ nữ mới nhìn đi nhìn lại con trai mình xem có bị gì hay không

Còn người đàn ông thì đứng một bên cười cười gật đầu

-Đã cao hơn, trưởng thành hơn nhiều rồi

Thiếu niên nghe vậy liền gật đầu cười

nói

- Cha mẹ, nhà có cơm chưa, con đói quá, lâu rồi chưa ăn cơm mẹ nấu, con thèm lắm đó

Người phụ nữ nghe thấy liền vội vàng trả lời

- Có chứ, ta chuẩn bị nấu đồ ăn đây, ông kia mang giỏ cá vào phụ tôi nhanh lên

Nói rồi người phụ nữ liền gấp gáp chạy vào nhà

- Haha...con xem, mẹ con vẫn vội vàng như vậy, vào trong cha con ta nói chuyện đi

Người đàn ông cười lên ha hả, vỗ vỗ vai người thanh niên rồi đi vào sau

Người thanh niên nhìn bóng lưng cha mẹ mình, nở một nụ cười hạnh phúc. Hắn nhìn khung cảnh xung quanh, mọi thứ vẫn như vậy, vẫn không thay đổi, vẫn như lúc hắn rời đi

Nhưng bỗng nhiên mặt đất rung lắc, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, cổng nhà mơ hồ, bầu trời mơ hồ, ngồi nhà cũng trở nên mơ hồ

- Chuyện gì xảy ra, cha mẹ

Người thiếu niên quay lại nhìn vào ngôi nhà, thấy nó đang dần dần biến mất thì hắn hoảng sợ. Vội vã chạy lại, trong miệng không ngừng hét lớn, hét tới khàn cả giọng

- Cha, mẹ, hai người đâu rồi...cha, mẹ, cha ơi, mẹ ơi, hai người mau ra ngoài

Tất cả mọi thứ biến mất, chỉ còn lại một màu đen tăm tối, chỉ còn lại hắn

Chỉ còn lại một mình hắn

- Mình vậy mà lại ngủ thiếp đi

Trần Thanh mệt mỏi ngồi dậy, lấy tay lau đi mồ hôi đang còn ướt trên tran hắn không biết mình đã ngủ từ bao giờ

Suốt thời gian qua, Trần Thanh rất ít khi ngủ, hầu như toàn bộ thời gian hắn đều giành cho việc tập luyện, Dù cho việc ngồi tịnh hấp thu nguyên khí làm hắn cảm thấy khỏe khoắn hơn nhưng cơ thể một phần nào đó vẫn cảm thấy mệt mỏi

Nhìn xung quanh đã tối hơn hẳn trước khi hắn ngủ mê, Trần Thanh đoán bây giờ là buổi tối, chỉ là không biết mấy giờ rồi

Bỗng tiếng ọc ọc từ trong bụng Trần Thanh làm hắn cười trừ một cái

- kiếm gì ăn bây giờ

Trần Thanh bất lực ngồi ôm bụng suy nghĩ, vì hôm nay hắn hoạt động nhiều nên nặng lượng cũng tiêu hao nhiều hơn cho nên mới nhanh đói như vậy

Nếu bình thường hắn đã có thể nhịn tới ba ngày không ăn gì mà vẫn khỏe mạnh

Trần Thanh vận dụng tinh thần lực cảm nhận bên dưới đất, sáu con Ám Tinh lang lại nhia nhau ra mỗi bên canh gác

Nhất là con Ám Tinh lang có vết sẹo ngay mắt lại đang ngồi nhìn qua nhìn lại, thình thoảng nó lại nhìn lên chỗ hắn

- Phạm vi cảm nhận lại tăng thêm một chút rồi, là do mình tăng lên luyện khí kỳ cấp bốn sao

Trần Thanh ngẫm một hồi thấy cũng đúng liền bỏ qua không nghĩ về cái này nữa mà suy nghĩ về cai khác

- Nếu đã không còn gì để ăn, vậy ăn bọn mày vậy. Trong nhẫn của mình có mấy thanh kiếm gỗ đủ làm cũi rồi, mình tạo ra lữa nữa là đủ

Nghĩ vậy Trần Thanh liền cười mỉm, tay phải cầm lấy Hắc Tâm kiếm đứng lên

Tay trái vận dụng hỏa khí ở trạng thái Hỏa Liệt Quyền tới mức cả bàn tay phải bốc khói

Trần Thanh trực tiếp nhảy xuống, hành động của hắn bị sáu con Ám tinh lang phát hiện ngay lập tức. Bọn chúng nhanh chóng bao vây hắn thành một hình tròn

Trần Thanh đứng giữa bầy Ám tinh lang đang nhe răng gầm gừ như thị uy với hắn. Đáp lại hành động của bọn sói Trần Thanh cầm lấy Hắc Tâm kiếm bất ngờ đâm tới con mà hắn nghĩ là con trùm

Quả nhiên như hắn dự đoán, khi hắn tấng công con Ám tinh lang có xẹo kia thì cả năm con còn lại đều đồng loạt xông vào hắn

Con Ám tinh lang mắt sẹo kia hú lên một cái không né mà cũng phóng lên lao về phía hắn

Khi chỉ còn cách nhau chưa tới hai mét, Trần Thanh nhảy lên xoay mạnh người, chân trái hắn theo lực xoay tạo thành cú đá xoáy

Khi con Ám tinh lang mắt sẹo lao đến hắn cũng là lúc mà chân trái hắn đã tới bên cạnh hàm răng của nó

Đùng một tiếng, con Ám tinh lang mắt sẹo bị đá một phát bay ra rồi đâm sầm vào vách tường

Nhưng Trần Thanh vẫn chưa ngừng lại, khi cú đá va chạm với Ám tinh lang mặt xẹo thì hắn cũng cố gắng đẩy cánh phải và eo về phía sau đồng thời thi triển

- Hoan Cô, Tịch Chỉ

Hắc Tâm kiếm theo thế của hắn xoay một vòng tới năm con sói sau lưng. Một đường ánh sáng cong theo lưỡi kiếm bắn ra

Mục tiêu không phải năm con sói mà vẫn như trước, chính là vùng đất ở giữa bọn chúng

Ầm

Khói bụi bốc lên mù mịt khắp một vùng, mấy con Ám tinh lang phía trước kịp né qua một bên nhưng mấy con phía sau?

Ánh mắt Trần Thanh sáng lên, vừa chạm đất đã khụy chân xuống rồi lấy lực phóng vào trong đám bụi mù

Rất nhanh trong đám bụi mù mịt đó lại vang lên tiếng nổ Ầm một cái

Một con Ám tinh lang bay ra từ trong đám bụi mù rồi rơi xuống mặt đất phía xa

Sau khi nó bay ra chỉ khoảng một giây thôi, một vệt sáng từ trong đó cũng bay ra cực nhanh hướng về con Ám tinh lang đó đâm tới

Và theo sau vệt sáng đó, Trần Thanh cũng lao ra

Phập một cái, vệt sáng đó không phải thứ gì khác mà chính là Hắc Tâm Kiếm, bằng một cách dễ dàng đã đâm xuyên cổ con Ám Tinh lang này

Trần Thanh tới ngay sau đó, cầm lấy Hắc Tâm Kiếm rút ra, trên lưỡi kiếm nhuộm đỏ vì máu của con Ám Tinh lang xấu số. Trần Thanh quay lưng lại đứng nhìn về hướng đám bụi mù mịt

Thật ra sau khi lao vào trong đám bụi, Trần Thanh đã nhắm trước một con ở cuối hàng, Hỏa Liệt Quyền đã chuẩn bị từ trước tung ra làm nó văng ra và bị choáng

Để làm được một chuỗi sự việc liên tục như vậy, Trần Thanh đã suy nghĩ cẩn thận rồi quyết đoán làm luôn, vị trí mà con Ám tinh lang bay ra cũng ngay vị trí mõm đá

Con Ám tinh lang mắt sẹo dẫn đầu bốn con còn lại bước ra khỏi đám bụi

Bên trái má của nó bị một đá của Trần Thanh làm sưng tấy cả một vùng

Năm con bao gồm cả nó không tấn công nữa khi nhìn thấy dưới chân Trần Thanh là xác của đồng bọn chúng

Không gian xung quanh bắt đầu chìm vào im lặng. Trần Thanh đứng ở nơi đó, dơ Hắc Tâm Kiếm đầy máu về phía năm con Ám Tinh Lang kia

- Đây chính là lời cảnh báo cuối cùng, Tuy ta không biết các ngươi có hiểu hay không nhưng chắc các ngươi hiểu này chứ

Nói rồi Trần Thanh dơ cao Hắc Tâm kiếm trong tay rồi chém xuống

Xoẹt một phát, máu bắn ra, đầu con Ám Tinh lang đứt ra khỏi cổ

Trần Thanh vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt hắn nhìn về năm con Ám tinh lang

Nếu bình thường thì không có gì để nói. Nhưng trong không gian đen tối này, trong khung cảnh hiện giờ, ánh mắt của hắn cực kỳ đáng sợ mà hắn cũng không biết

Con Ám tinh lang mắt sẹo chần chừ một hồi rồi bỗng nhiên hú lên một cái, quay đầu rút lui

Bốn con còn lại thấy vậy cũng rút lui theo

Trước khi quay đi con Ám tinh lang mắt sẹo vẫn không quên nhìn hắn một cái

- Yêu thú, quả nhiên thông minh hơn nhiều - Trần Thanh suy nghĩ rồi mừng thầm

Bế con Ám tinh lang đã chết lên rồi nhảy lên thanh kiếm gỗ, rồi nhảy thêm lần nữa lên mõm đá

- Không tồi, to vạy ăn một tháng cũng không hết

Trần Thanh cười một cái ngồi xuống bên cạnh cái xác

Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra bảy cây kiếm gỗ rồi bẻ một cây thành ba bốn khúc

Sau đó nhóm chúng lại với nhau

- Xong haha, sư phụ làm sao biết được ta sẽ làm thế này

Trần Thanh cười đểu một cái rồi nhắm mắt lại, cố gắng vận dụng nguyên lực ít ỏi còn sót lại tạo thành một đốm lữa nơi đầu ngón tay rồi nhóm đống kiếm gỗ kia

Sau một hồi vật vã thì cuối cùng đã đốt thành công

Giữa nơi vực sâu tối tăm này, có một đốm lữa xuất hiện là việc cực kỳ hiếm

Trần Thanh cẩn thận dùng Hắc Tâm kiếm xắt từng miếng thịt từ cái xác Ám Tinh lang rồi loại bỏ từng lớp da lông

- Tiếc là không có muối với gia vị để nêm, tạm thời cầm bụng đi vậy, haizzz

Trần Thanh tặc lưỡi lắc đầu đầy cay đắng

Xong xuôi tất cả. Trần Thanh lấy một khúc kiếm gỗ cắm vào miếng thịt, rồi đưa vào trong đống lữa để nướng

Main ngồi một bên nhìn đống lữa bập bùng, thỉnh thoảng có vài tiếng nổ nhỏ lách cách

Vì nơi đây rất im ắng nên mỗi khi những tiếng nổ phát ra lại nghe rất rõ

Hắn nhớ lại giấc mơ khi nãy, mơ về cha mẹ mình Trần Thanh lại cảm thấy ấm áp, một chút ấm áp trong sự lạnh lẽo cô độc

Sau mười năm phút mùi thơm từ trong đống lữa bay ra, Trần Thanh vội vàng cầm lấy cây xiên thịt rút ra

- Thơm thật sự

Nuốt nước miếng một cái, Trần Thanh cắn một miếng nhai ngon lành

- Đúng là khi đói ăn gì cũng ngon mà

Cứ thế Trần Thanh liền ăn một lần mấy miếng thịt to tới nỗi nhợn lên nhợn xuống

Sau khi ăn xong, Trần Thanh ngồi dẫn khí để tiêu hóa lực lượng* sau bữa ăn

Thịt yêu thú khác với thịt bình thường là vì chúng có thể tu luyện, vì thế thịt của chúng có tác dụng bồi bổ cho tu sĩ ít nhiều

Cứ thế một ngày trôi qua, còn lại sáu ngày

Trần Thanh vẫn khoanh chân ngồi như cũ

Hắn đã luyện hóa được bốn phần lực lượng của Ám tinh lang, chỉ còn một phần nữa

Nhưng đột nhiên Trần Thanh mở mắt ra, tay trái hắn quơ một cái làm dập tắt đóm lữa đáng cháy

Bởi vì hắn vừa mới nghe thấy giọng của con người gần vậy

Mặc dù không nghe rõ là gì nhưng chắc chắn là có

Trần Thanh cau mày dùng tinh thần lực tỏa ra hết cỡ ( mười lăm mét =)) )

- Chắc chắn không phải là sư phụ

Không gian im lặng tĩnh mịch như trở về vốn có của nó

Giữa không gian yên tĩnh này sau một lúc liền có tiếng bước chân

Bước chân càng ngày càng gần

30 mét

20 mét

18 mét

17 mét

16 mét

15 mét

Khi đối phương bước vào vùng tinh thần lực của mình, Trần Thanh liền thấy được đó là một cô bé nhỏ nhắn có vẻ như bằng tuổi với hắn, mỗi bước đi cô gái đều dựa vào vách núi mà bước đi một cách khó khăn, khắp người đều là vết thương và máu, khuôn mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy mà bước đi

- Cô ấy đang bị thương, nhìn vết thương đó quen quen

Trần Thanh nhìn vết thương trên tay và chân của người vừa xuất hiện rồi suy nghĩ rồi lại nhìn sang vai mình

- Bảo sao quen vậy

Dù thấy nhưng Trần Thanh vẫn chưa vội nhảy xuống cứu, vẫn im lặng quan sát thì hơn

- Mình vẫn chưa biết cô ta là ai, ở nơi như thế này không thể nào có người tới, lại còn là một cô bé như vậy, trừ khi có thêm một người giống sư phụ mình, quá đáng nghi rồi

Cứ thế cô gái này cứ bước đi một cách chậm chạp mà không biết có một người đang nhìn mình

14 mét

13 mét

10 mét

9 mét

Khi chỉ còn cách Trần Thanh 5 mét thì dường như không thể chịu được nữa, cô gái liền lảo đảo ngồi ngả ra đất ngất sỉu

Trần Thanh lấy Hắc Tâm kiếm, vẫn cao độ quan sát phạm vi ngoài cùng 15 mét, không tạo ra một tiếng động nào

Cứ thế hai phút trôi qua, Trần Thanh lập tức nhảy xuống, dùng tốc độ cao nhất tới chỗ cô gái, cõng lên lưng rồi dùng tốc độ cao nhất để chạy về và nhảy lên lại mõm đá

Tổng cộng thời gian chỉ 23 giây

Mặc dù đã cứu được cô gái này và lên lại mõm đá nhưng Trần Thanh vẫn tập trung cảnh giác

Sau một hồi lâu không xuất hiện biến cố gì mới thở phào một hơi, hắn cũng không đốt lữa lên nữa

Cầm lấy cái áo xé ra vài mãnh, Trần Thanh băng bó lại các vết thương ở tay và chân của cô

Nhìn những vết thương này đến hắn cũng phải hít khí lạnh một hơi

Cùng lúc đó, ở một nơi khác La Bá đang khoanh chân nhắm mắt bỗng nhiên mở bừng ra, cặp mắt lạnh như băng ẩn chứa sát khí nhìn lên bầu trời.Lão gầm lên giận giữ, trong mỗi lời mà lão phát ra đều ẩn chứa Sát Nộ vang vọng cả bầu trời Vực Yêu Sơn

- Ta đã từng nói, chỉ gần ta gặp Xà Tộc* ở đâu ta sẽ giết chúng ở đó, dù là trong địa bàn Yêu Tộc cũng không ngoại lệ

Nói rồi La Bá dơ một cánh tay của mình lên phía trước, bàn tay xòe ra rồi lật úp xuống, xung quanh cánh tay xuất hiện những tia lôi điện màu tím, bao phủ cả cánh tay lão, sau đó lão hạ bàn tay của mình xuống

Cùng lúc đó ở nơi nào đó trong Vực Yêu Sơn, mây đen sấm chớp vang trời, một bàn tay khổng lồ có thể bao phủ được cả một tòa thành được tạo ra từ vô số lôi điện kết hợp lại

Uy áp từ nó tỏa ra cực kỳ khủng khiếp, chỉ vừa hình thành nhưng mặt đất phía dưới đã sụp đổ thành từng mảnh, và ở dưới đó có ba người, đúng hơn là một người và hai Xà nhân tộc ( nữa người nữa rắn )

Người nhân tộc kia nhìn lên dị biến trên bầu trời mà đôi mắt co rụt lại, cố gắng lui về phía sau càng xa càng tốt, vì Uy áp tỏa ra không hề ảnh hưởng đến hắn

Và hắn cũng nghe được tiếng vang trên bầu trời vừa rồi

Còn hai tên xà nhân tộc đang sợ hãi kia mặc dù muốn chạy nhưng lại không thể

- Đây..đây là không gian phong tỏa. Một trong hai tên hoảng sợ hét

Uy áp từ trên bàn tay khổng lồ kia làm bọn chúng không còn suy nghĩ được gì nữa, bọn chúng chỉ biết rằng nếu không có ai cứu thì chúng sẽ chết chắc

Ầm ầm ầm

Từng tiếng lôi uy vang lên làm nhịp tim của bọn chúng lại nhảy lên liên hồi

Bàn tay khổng lồ cứ thế ầm ầm hạ xuống, không gian mà nó đi qua đều biến dạng nứt cả ra

Bàn tay hạ xuống cỡ nào mặt đất đều sụp đổ, lún sâu đến cỡ đó.

Linh hồn của hai tên Xà Nhân tộc bắt đầu sụp đổ, máu từ trong miệng phun ra không ngừng

Sự sợ hãi trong mắt càng ngày càng đậm, lưỡi hái tử thần đang kề ngay cổ bọn chúng

Bỗng nhiên một giọng nói mang đầy sự lạnh lẽo tới từ hắc ám vang vọng, một cỗ lực lượng cực đoan mạnh mẽ xuất hiện tại nơi này bao trùm lên hai tên Xà Nhân tộc làm bọn chúng cực kỳ vui mừng

- Lâu ngày không gặp, ngươi quả nhiên không thay đổi, vẫn ngang tàng như vậy

----------------------

Xà nhân tộc : Một tộc của Yêu thú có hình dạng nữa thân trên là người và nữa thân dưới là rắn, nhưng đối với xà nhân có tu vi cao có thể biến hóa đuôi của mình thành hai chân giống như con người

Nếu thấy hay xin hãy để lại một bình luận để góp ý nhé. Thanks

Truyện hiện giờ chỉ đăng trên : truyenyy

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody

Truyện Ma Luân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.