Thiên Đạo giáo
Hoài Kiên nghĩ đến đây nhớ đến Lam Hân, dù sao bây giờ hắn mới là người bị nhắm đến, Lam Hân chắc không còn nguy hiểm gì nữa rồi, tìm nàng vào ăn tiệc thôi.
Nghĩ vậy, hắn liền ra khỏi biệt phủ, đương nhiên là có đám binh lính đi theo kè kè sau lưng hắn rồi, ai không biết còn tưởng hắn là thứ gì ghê gớm, đi đường còn có binh linh hoàng gia đi theo sau lưng. Ngay cả người của dòng chính của hoàng tộc cũng không phô trương đến vậy ,người đi ngoài đường đều dạt ra hai bên chỉ trỏ,
Hoài Kiên cũng xấu hổ, hắn vận linh lực để chạy đi, đám binh lính ngơ ra, bọn họ cũng là tu sĩ nhưng tu vi không bằng hắn, chỉ có thể cắn răng đuổi theo, nhưng mà làm sao có thể đuổi kịp, bọn họ chỉ có thể trở vê báo cáo cho Vệ Quân
« Các ngươi cứ ở đây, không cần đi theo hắn, miễn là hắn vẫn còn ở lãnh thổ của Thiên Hoắc, còn nếu hắn dám có ý định chạy trốn, khà khà khà,... »
Vệ Quân nhếch mép nói, có một pháp bảo gắn kết với cấm chế trên người Hắc Bạch, quốc vương cùng với các tộc trưởng của các quý tộc đều được giữ nó, cho nên dù Hắc Bạch có trốn đi bao nhiêu lần cũng có thể bắt về được.
Lúc này Hoài Kiên thoát khỏi đám lính bám đuôi hắn mới giảm tốc độ lại, mà cũng đã chạy ra đến cổng thành rồi, hắn hỏi một số người đi đường tìm đến làng Minh Diệp,
Nó là một ngôi làng nằm giữa vực bao quanh là núi, đường đi ra vào rất là trắc trở đối với người bình thường, hắn đi cũng mất nữa ngày mới đến đầu làng, hắn nhìn ra đa số người trong làng đều là thợ săn. Hắn thả Hắc Bạch cho nó đi lên núi chơi, dù sao cũng là yêu thú nhị giai, hắn không tin có con yêu thú nào ở chỗ này mạnh hơn nó.
« Tiểu huynh đệ, là ngươi đến tìm Lam tiểu thư »
Vừa bước vào làng thôi, vậy mà đã có người đi ra hỏi hắn, Hoài Kiên nhíu mày, chuyện này cũng thật là lạ, chẳng lẽ Lam Hân sắp xếp người đón hắn. Nhưng mà hắn cũng không dị nghị mà đi theo người dẫn đường kia đến một căn nhà tranh ở sâu trong làng, ngôi nhà xây kế bên một con suối. Có một bụi tre phía trước nhà, Lam Hân vậy mà đang quét lá tre phía trước.
« A, là sư tôn, người đến rồi »
Lam Hân nhìn thấy hắn liền vui mừng ra mặt mà nói,
Ngay lúc này, có một nữ tử trung niên bước ra, dáng vẻ hiền hoà, nàng nhìn hắn mỉm cười nói
« Ngươi là sư tôn của nàng sao, ...., có thể nói chuyện một chút không »
« Có thể,.. »
Hoài Kiên gật đầu nói, nữ tử này là ai đây, ngưởi thân của Lam Hân chăng, trong lòng hắn thầm suy nghĩ vừa ngồi xuống ghế đá trước nhà, nữ tử trung niên kia cũng ngồi đối diện hắn, nàng mở miệng nói
« Ta tên Hạ Hương là một tu sĩ đến từ Bắc Châu, ta có một bằng hữu bói toán giúp ta rằng ta sẽ gặp được đệ tử thân truyền họ Lam ở cái ngay ngôi làng này,....ta đã liền lặn lội tìm đường từ Bắc Châu đến đây, vốn dĩ là 3 năm nữa mới đến thời gian»
Nàng nói đến đây liền dừng lại nhìn Hoài Kiên một cách đầy thâm ý, Hoài Kiên ngơ ra, bà này là có ý gì đây, nói chuyện không liên quan.
« Lam Hân, con tránh mặt đi một chút »
Lam Hân vốn dĩ tò mò chuyện hai người đang nói, nhưng mà nàng cũng rất vâng lời, nàng liền gật đầu nói
« Dạ, vậy để con đi chặt củi »
« Ngươi là người từ nơi khác đến đây có đúng không »
Hạ Hương đợi cho Lam Hân rời đi rồi mới chậm rãi nói, Hoài Kiên cũng có chút chột dạ, không lẽ nàng biết chuyện hắn xuyên không đến đây. Nhưng mà xuyên không cũng có gì đâu xấu xa chứ. Nàng cũng không đợi hắn trả lời mà nói tiếp
« Ta từng được vị bằng hữu bói toán kia nói cho ta nghe một chuyện rất thú vị, không biết ngươi có muốn nghe không »
« Muốn »
Hoài Kiên nghe vậy liền gật đầu nói, Hạ Hương mỉm cười nàng bắt đầu nói, mà càng nói thì Hoài Kiên càng sợ, chỉ là hắn có gắng không chế cảm xúc của mình không lộ ra mà thôi.
Đại loại chuyện nàng nói chính là mỗi sinh linh được sinh ra đều được thiên đạo đánh dấu, và tất cả mọi sự kiện diễn ra đều tuân theo một dòng chảy thiên cơ mà thiên đạo sắp đặt ra để cho âm dương cân bằng hoàn hảo nhất.
Mà có một thứ mà thiên đạo ghét nhất, đó là các sinh linh dám dò xét thiên cơ mà tiết lộ ra, làm mất cân bằng âm dương, lúc này thiên nhãn sẽ tìm được kẻ đó một cách dễ dàng do đã đánh dấu từ trước, hạ xuống phản phệ để âm dương cân bằng trở lại, nhưng mà sinh linh chưa được đánh dấu thì sao, thiên nhãn cũng bó tay, đó chính là nhưng sinh linh không sinh ra trong thế giới này, và không được thiên đạo đánh dấu. Hoài Kiên là ví dụ điển hình, cho dù không dò xét hay tiếc lộ thiên cơ, nhưng mà hắn cũng vô tình làm cho mọi thứ đảo lộn, giống như việc Hạ Hương gặp Lam Hân sớm hơn vậy.
Nhưng mà không bởi vì vậy mà hắn an toàn, có một tổ chức gọi là Thiên Đạo giáo tôn thờ Thiên Đạo, bọn họ chỉ cần lấy được máu trên người hắn liền có thể để thiên nhãn đánh dấu, lúc này hắn sẽ bị xoá sổ hoặc trục xuất đến thời không loạn lưu, đồng thời người của Thiên Đạo giáo cũng được ban thưởng, không chỉ Thiên Đạo giáo, mà bất ai cũng được, miễn là tìm ra những người như Hoài Kiên, chỉ là phương pháp gọi ra thiên nhãn tốn khá nhiều đại giới, phải chắc chắn mới làm.
Nói xong một chuyện, Hạ Hương nôn ra một ngụm máu, khuôn mặt trở nên trắng bệch, Hoài Kiên cũng có chút sợ rồi, mấy chuyện vừa rồi nàng nói cũng chính là tiết lộ thiên cơ mà bị phản phệ chăng. Chẳng là nàng cũng là một người dò xét thiên cơ.
« Ngươi không cần lo, ta thật cũng không biết ngươi là người đến từ ngoại giới, chỉ là suy đoán mà thôi, chỉ cần ngươi không làm mấy chuyện thương thiên hại lý để âm dương đảo lộn thì ngươi có thể sống thoải mái, dù sao không có người từ ngoại giới đến, thiên cơ cũng ít nhiều bị đảo lộn do những người muốn dò thám thiên cơ mà thôi miễn sao âm dương cân bằng, chỉ là thiên đạo rất là bài xích nhưng thứ từ bên ngoài thế giới này, chỉ cần thuận theo ý trời là được»
Đăng bởi | halley3103 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |