Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi là ai ???

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

"Tốt a ta không gây hắn nữa là được chứ gì" La Vũ hắn nghe những lời kia cũng nhúng vai hắn không phải sợ La Vô Ngân, với hắn La Vô Ngân chỉ là một luyện khí cửu trọng mà thôi mà hắn đã là Ngưng Chân cảnh nếu có đánh thì hắn cũng tự tin dễ dàng đại bại La Vô Ngân.

Nghe lời nói của La Vũ, La Vô Ngân cũng hoàn hoãn một chút muốn xoay người rời đi thì La Vũ hắn giương lên nụ cười lạnh nhanh tay tung một quyền vào cửa của phòng La Thiên.

Thấy thế La Vô Ngân hắn muốn ngăn cảng chỉ là là La Vũ hắn quyền vừa đụng vào cửa thì hắn bị cấm chết phản lại đánh bật hắn ra ngoài.

"Cấm chế!" Hắn hơi khó nói thành tiếng một quyền này bị phản lại khiến hắn khí huyết trao đảo một hồi không khỏi khó chịu, La Vô Ngân cũng thấy màn này hắn cười lạnh khoanh tay mà châm chọc.

"A ta đổi ý rồi La Vũ ngươi thích làm gì thì làm muốn đánh thì đánh đi ta không có ngăn cản ngươi nào cứ đánh đi"

Hắn vừa cười vừa khiêu khích La Vũ, những người khác rất giật mình vì cấm chế này được bật vào ban ngày bọn hắn không phải không biết có cấm chế này chỉ là bất ngờ là nó được khởi động lúc này thôi.

Chẳng lẽ nói La Thiên hắn biết có chuyện không lành mà hắn không muốn dây dưa cho nên hắn khởi động cấm chế này luôn sao đây chính là suy nghĩ hiện tại của La Vô Ngân và các đệ tử kia.

Giật mình mình chính là La Vũ và Ngũ Hành Tông đệ tử bọn hắn không ngờ cái biệt viện này lại có cấm chế để bảo vệ một người ở bên trong chứ đến cả Ngưng Chân cảnh một kích còn bị đánh bật khí huyết đảo lộn.

Bọn hắn đều có chung một ý nghĩ nhìn về phía La Vũ tên này hắn dẫn chúng ta đi coi thiếu gia chủ nhà hắn hay đi khôi hài đây?

Trong thế giới hư ảnh kia La Thiên tay cầm thanh kiếm hư ảnh xung quanh hắn bộc phát một luồn khí tức rất kỳ lạ nó không phải tu vi võ giả càng không là công pháp nào đó. Thứ bao bọc xung quanh La Thiên vừa mờ ảo vừa hiện thực lại có một cảm giác cực kỳ sắt bén.

Hắn đứng giữa không trung nhìn xuống tất cả phía dưới kia là vô số thi thể nằm ngang dọc khắp nơi hoà cùng bóng tối vô tận của không gian không có gì bởi thi thể nó dường như lãnh lẽo, âm u, cô tịch và yên ắng đến đáng sợ.

Những thi thể kia không phải thứ gì khác đó chính là các bộ xương của các chủng tộc khác nhau hoá có xác thịt lại không có cảm xúc và ý thức chỉ có sự chết chóc. Bọn chúng đã tấn công La Thiên khi hắn vừa vừa tới nơi đây.

Khí tức của bọn hắn khi hoá thành cốt nhục đều là Ngưng Chân cảnh đỉnh phong và Nguyên Thiên cảnh cảnh tới tới tam trọng tu vi, ban đầu bọn chúng số lượng rất nhiều. Chỉ là hiện tại số lượng đó chả có ít lợi gì bọn chúng bây giờ đều nằm dưới kia, dưới sự tấn công đầy sát khí và nụ cười lãnh lẽo của La Thiên.

La Thiên hắn từng bước đáp xuống tới trước mặt toàn bộ thi thể thứ bao bọc xung quanh hắn cũng đã được thu lại hắn hờ hững nhìn về phía trước nói:" Các ngươi có thể rất mạnh trong lúc còn sống một cái ánh mắt cũng đủ giết ta hàng ngàn lần chỉ tiết bây giờ chỉ là một đám xương khô xác chết!"

Hắn vừa dứt lời toàn bộ thi thể khi đã từ từ tan biến vào khoảng không vô cùng vô tận này, từ trong nơi nào đó trong không gian một luồn khí lạnh hơn hết hướng thẳng La Thiên mà tới nó không làm tổn thương hắn mà chỉ sượt qua cơ thể hư ảnh kia của hắn. Mặc dù hắn chỉ là một cái hư ảnh nhân dạng như không khỏi lạnh cả sống lưng.

Hắn hướng phía sâu nhìn tới đôi mắt trầm ngâm đang suy nghĩ đều gì đó hắn sau đó lắc đầu không tiếp tục nghĩ về đều đó. La Thiên dũi thẳng cái lưng quay lưng rời đi một cột sáng chíu xuống hắn đưa hắn rời khỏi nơi đây.

La Thiên hắn tỉnh lại sau khi rời khỏi không gian kia căn phòng hiện tại vẫn tràn ngập sát lục chi khi thứ sát khí kia từ thanh kiếm vẫn lan tỏa khắp nơi, các món đồ trong phòng, trái cây trên bàn đã bị khô héo hoàn toàn vì sự ảnh hưởng bào mòn của sát khí. Duy chỉ có nhóc tiểu Bạch La Thiên nhìn nó vẫn đang nằm ngủ rất say sưa chỉ là hắn không hiểu nó lấy cái gối cụp đầu làm gì ?

Hắn cũng không để ý vật nhỏ này nữa La Thiên hướng ánh mắt về thanh kiếm đang trôi lơ lửng giữa không trung kia sát khí ngày càng đậm, hắn phất tay thu hồi thanh kiếm này lại vào nhẫn không gian của hắn. Căn phòng lúc này sát khí đã dần tan biến hết từng chút một chỉ sau giây phút sát khí đã tang hết phòng ốc bây giờ trở lại hiện trạng ban đầu như chưa có việc gì xảy ra.

Cấm chế tất cả những gì mà hắn khởi động ban đầu hắn cũng đã thu hồi lại hết chỉ là hắn không biết ngoài kia La Vũ đám người vẫn ở bên ngoài khi nãy hắn còn muốn dùng sức lực để xông vào đâu?

"La Thiên nếu ngươi là nam nhi thì hãy ra đi cho ta" một âm thanh từ bên ngoài vang vào phòng La Thiên hắn vừa thu hồi cấm chế xong tự nhiên hắn lại muốn kích hoạt lần nữa, hắn nghiền ngẫm một lát cũng không làm vậy cấm chế đúng là có thể kích hoạt tiếp nhưng cũng tốn kha khá tài nguyên làm như thế thật đúng là lãng phí.

Bên ngoài La Vũ hắn thấy vẫn chưa có động tĩnh hắn như sắp bùng nổ đến nơi, La Vô Ngân hắn thì dựa vào cột gần đó khoanh lại hai tay đang nhìn La Vũ làm trò, hắn không hiểu La Thiên tại sao lại kích hoạt cấm chế vào lúc này hắn chẳng suy nghĩ nhiều về đó chỉ thấy La Thiên lần này làm quá đẹp khiến La Vũ bẻ mặt một phen.

Phượng Tiên Vũ ban đầu nàng ban đầu chẳng hứng thú với ân oán của La Vũ và La thiếu này lắm chỉ là hiện tại nàng càng thấy tò mò về vị thiếu gia chủ này rồi. Từ việc hắn được gọi là phế vật và cả khiến La Vũ bẻ mặt dù vô tình hay cố ý. Không biết hắn có ở bên trong căn phòng kia hay không như việc La Vũ kêu gọi và dùng sức từ khi nãy đến giờ mà hắn vẫn không đá động gì đến, La Thiên hắn thật sự như La Vũ nói sao một tên lập dị phế vật không dám đối mặt với tất cả mà trốn mở cấm chế.

La Vũ hắn dự định muốn dồn sức vào một đòn kế tiếp cho là không phá được cấm chế ít nhất cho khỏi bị mất mặt hắn cứ việc nói cấm chế này quá mạnh là được.

Lúc hắn định tấn công thì tiến "két" từ cửa phòng của La Thiên vang lên. Hắn sững sờ một tí tiếp đó lại nở một nụ cười lạnh:"

Ngươi cuối cùng đã dám chui đầu ra"

Toàn bộ người ở đây đều nhìn về phía cửa phòng La Vô Ngân, Phương Tiên Vũ đều không ngoại lệ đặc biệt là nàng và Ngũ Hành Tông đệ tử đều rất hiếu kỳ.

Cánh cửa vừa mở ra một thiếu niên thân hơi gầy gò da trắng như ngọc tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn dật hắn vừa bước ra khiến cho mọi người không khỏi sững sờ rằng La Thiên hắn thật sự quá soái. Bình thường mọi người dù thấy hắn nhưng cũng ít để ý tới hắn toàn bộ đa số đều là chăm chọc lần này mới thật sự để ý rằng hắn quá soái đi.

Phượng Vũ Tiên nàng càng giật mình vì chưa thấy La Thiên bao giờ nên nàng cứ tưởng hắn là một tên ngoại hình bình thường, lại bị chửi là phế vật cho nên phải khúm núm hay có chút gì đó tự ti, La Vũ hùng hổ như vậy hắn ít nhất phải có lo sợ chứ!

Thực tế nàng đã sai hoàn toàn La Thiên này hắn biểu cảm lúc này rất lạnh nhạt thong dong không có một chút lo sợ hay tự ti gì cảm thậm chí nàng còn mơ hồ rằng trước mặt La Thiên nàng chẳng là gì cả, bao gồm tất cả mọi người ở đây điều chẳng là thứ đồ gì so với người trước mặt hắn lúc này.

"Có việc" hắn lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Phượng Vũ Tiên và tất cả mọi người ở đây

" Các ngươi làm gì mà đến trước phòng ta nhiều người như vậy?" Hắn hiếu kỳ nhìn xung quanh hắn không khỏi giật mình a bọn này đến đây tập chung hơi bị nhiều, hắn cứ tưởng mình đang là con thú bị mọi người tham quan ở trong sở thú chứ!

"Ngươi cuối cùng cũng chịu chui đầu ra rồi sao tên phế vật" La Vũ hắn bắt đầu lên tiếng chế nhạo cười khinh bỉ.

"Ngươi đừng vội hôm nay ta kêu ngươi ra là để chư vị sư huynh đệ của ta mở rộng tầm mắt xem Lạc Long Thành đệ nhất phế vật La Thiên là một nhân vật như thế nào" Hắn tiếp tục phát biểu lãi nhải gì gì đó bắt đầu châm chọc kêu kích, nói ra lời khó nghe.

"Càng là muốn thông báo ngươi một tiếng vị trí thiếu gia chủ này ngươi tốt nhất nhất nên giữ thật kỹ đừng để tuột mất ha!"

La Thiên hắn vẻ mặt đăm chiêu nhìn về phía La Vũ một cách kỳ lạ La Vũ hắn nhìn thấy thế không khỏi hả hê nghỉ rằng La Thiên đang hoang mang suy nghĩ về lời hắn vừa kể. Càng không khỏi đắc chí.

" Ngươi là ai? Ta có quen ngươi sao?"

"..."

La Thiên hắn mơ hồ chốt hạ một câu khiến cho La Vũ hắn suýt chút nữa bị tức chết, những người khác cũng tuột cảm xúc càng là há hốc mồm La Thiên hắn trả lời thật không giống kịch bản tí nào. Hắn còn hỏi La Vũ là ai thật La Thiên đang đùa sau.

Duy chỉ La Vô Ngân hắn nhịn không được mà cười lớn lên phá tang bầu không khí này hắn hiểu chứ La Thiên hắn nhớ tên bọn hắn mới lạ, ban đầu hắn chẳng phải bị La Thiên hỏi như thế sao lúc đó hắn không khác La Vũ cảm xúc là bao, La Thiên hắn đôi khi nói có vài câu nhưng lại luôn có cảm giác tức chết người.

Bạn đang đọc Ma Thiên Kiếm Chủ sáng tác bởi thienvonga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienvonga
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.