Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Thiên và Vũ Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Nàng nhìn hắn dù nàng băng sương mỹ nhân như nàng đứng trước mặt La Thiên lại có một chút bối rối không hiểu tại sao lại có thứ cảm giác này nàng nhỏ nhẹ nói:"Ta nói ta không biết tại sao bản thân mình lại ở đây ngươi có tin không?"

La Thiên hắn hắn liếc nàng rồi lại nhìn lên trời sao kia rồi nói:" Ta tin hay không không quan trọng ngươi nghĩ sao là thế đó không cần ta phải tin ngươi"

Bị thái độ lạnh nhạt của La Thiên kia nàng hơi khí:"Ngươi nói chuyện với ta cần thiết phải toả thái độ như vậy sao, việc ban nãy khi La Vũ hắn dẫn ta đến đây ta mới biết tới gây sự với ngươi"

"Ta cũng không có gây chuyện gì với ngươi đâu mà ngươi lại có cái thái độ gì thế"

La Thiên hắn quay đầu về phía nàng mặt mũi đầy mộng bức hắn có sao thái độ gì chứ, hắn chỉ nói như thế thôi có chửi hay làm gì nàng ta đâu???

La Thiên hắn tiếp tục nói:" Cô nương ngươi có bị gì không thế ta có làm gì ngươi đâu mà phải khí lên?"

Phượng Vũ Tiên cảm giác mình hơi thất thố với La Thiên không khỏi đỏ mặt ngồi xuống trên mái hiên đánh trống lãng sang chuyện khác nàng hỏi:" Ngươi khi nãy khiêu khích La Vũ như thế ngươi không sợ khi hắn giành được thiếu gia chủ từ ngươi sẽ làm khí ngươi sao "

La Thiên nhàn nhạt đáp:" Hắn có giành được Luận Võ Niên Hội này cũng chẳng thể làm gì được cả, Việc hắn nói ta cũng đoán được vài phần hắn rất tự tin"

La Thiên hắn vẫn lắc đầu:" Tự tin là tốt nhưng hiện thực nó không giống với cái mà hắn suy diễn đâu, giành được giải cao rồi mong muốn phế bỏ vị trí của ta, Tam trưởng lão hắn suy nghĩ rất hay chỉ là nó không thể xảy ra được.

Phượng Vũ Tiên giật mình vì sự suy đoán của La Thiên hắn nói từ đầu đến cuối y như La Vũ và Tam trưởng lão đám người bàn bạc lúc ở đại sảnh và cả buỗi tiệc lúc này bọn hắn cũng có nhắc lại.

Hắn nói không hề sai một chút nào tất cả đều giống như hắn biết rõ mọi chuyện.

"Ngươi biết"

"Suy đoán thôi từ lúc mà hắn tới gây chuyện với ta và nói mấy cái gì đó ở phía sau" La Thiên hắn cười nhìn nàng hỏi " Ta nói đúng chứ"

Nàng gật gật đầu:" Chính xác toàn bộ, xem ra vị thiếu gia chủ này đâu không hẳn là một tên phế vật đây này"

La Thiên trợn mắt nhìn cô ta rồi nói:" Ta dù tu vi có dừng ở Luyện Khí Nhất trọng đi nữa, là võ đạo phế vật nhưng không có nghĩa là trí tuệ của ta không phát triển a, cái tình tiết nhảm nhí này của bọn hắn ta nghe một lần cũng đủ biết hành động tiếp theo của bọn hắn.

"Phụ thân ta cho bọn hắn toại nguyện mới là lạ chỉ cần ông ấy vẫn ở đây thì việc ta bị bọn hắn phế đi vị trí kia là không bao giờ được." Hắn nghĩ về La Vân thì lại khẳng định đầy chắc chắn rằng.

Thấy La Thiên như thế nàng không khỏi bật cười một lần nó thật sự rất đẹp, một nụ cười kia nếu để những người kia thấy được chắc chắn sẽ hò hét cùng cực, có người muốn vì nàng mà làm tất cả

La Thiên hắn hơi ngẩn người trước nụ cười này nhưng nhanh khôi phục lại bình thường, Nàng khuôn mặt nghiêm túc nói:" Xin lỗi từ bắt đầu đến giờ ta vẫn chua giới thiệu tên của chính mình ta gọi Phượng Vũ Tiên"

"Phượng Vũ Tiên! Tên rất hay" Hắn ngẫm ngẫm về cái tên này chỉ khen ngợi

"Ngươi chỉ có nói như thế" Nàng hơi trừng mắt nhìn La Thiên ý rằng ngươi không có gì để nói nữa sao không có gì thêm.

"Chỉ có như vậy ngươi còn muốn thế nào" Hắn không hiểu mà hỏi

Nàng chỉ thở dài bất lực nhìn tên này sau đó tiếp tục:" Ta không hiểu tại sao khi gặp ngươi lần đầu ngươi lại đem cho ta một ấn tượng khác lạ, ban đầu khi nghe về tên của ngươi từ La Vũ hắn bảo ngươi là một tên Phế Vật không hơn không kém chẳng có tích sự gì!"

"Lúc đó ta cũng nghĩ rằng hình tượng của ngươi một tên phế vật sống chui sống nhủi không dám đối mặt ngươi khác, lại lúc đó bị La Vũ hắn dùng tu vi uy hiếp ta càng chắc ngươi sợ cho tên ngươi bật cấm chế bảo vệ bản thân ngươi"

La Thiên nghe Phượng Vũ Tiên nó như thế cười nhạt một tiếng:" Đây chẳng phải ấn tượng đầu tiên khi ai nghe đến hai chữ Phế vật hay sao?"

Nàng cũng đồng ý với lời của hắn mà tiếp tục nói:" Suy nghĩ đó của ta đã bị phát tan khi ngươi bỏ cấm chế mà đứng ra đối mặt với La Vũ, ấn tượng khi thấy ngươi của ta là sự lạnh nhạt và một cảm giác áp đảo vô hình bọn ta, ta hiện lên cái suy nghĩ rằng lúc đó đứng mặt ngươi bọn ta chẳng là gì cả".

Nàng cứ nghĩ tới cái ý nghĩ lúc đó không khỏi nhíu mà tóm tắt tại sao lúc đó lại suy nghĩ như thế, kỳ thực nàng có cái ý nghĩ đó cũng không sai lắm La Thiên lúc đó vừa đấu xong ở hư ảnh thế giới với đám sương cốt kia sát khí đã không kiểm soát được hoàn toàn rồi, cả việc hắn vừa đột phá lẫn Thôn Thiên Ma Thể thức tỉnh cho nên nàng mới có cảm giác nàng

Nếu gặp hắn ở thời gian đối chiếu với các vị trưởng lão trong gia tộc và La Vân lúc đó thứ nàng cảm giác không phải thấy nàng yếu hơn hắn mà sẽ là cảm giác áp bách như La Vân đám người mới đúng do hắn khi đó trở lại phòng đã ổn định tu vi cho nên cảm giác kia đã biến mất.

Hắn đương nhiên không nói thật chỉ là cười cười cho qua chuyện:" Thật không ngờ Vũ Thiên cô nương đây lại có một ý nghĩ độc đáo như thế đấy, để người khác khác biệt được chắc chắn khẳng định ngươi bị bệnh"

"Một tên phế vật lại cho Ngũ Hành Tông đệ tử Nội môn thiên tài lại có cảm giác mình chẳng bằng ta sao, ta thật vinh hạnh a"

Hắn cười châm chọc Phượng Vũ Tiên.

Nàng ta chẳng phản bác được vì đây là điều nàng ta nghĩ và cũng không muốn phản bác vì hiện tại Phượng Vũ Tiên vẫn có cảm giác này.

"Nhưng ngươi tại sao lại nói việc này cho ta biết, khích lệ ta sao" Hắn quay sang hớn hở hiếu kỳ hỏi.

"Nàng hơi trầm ngâm có chút không bình thường nói:" Ta không biết chỉ là ta muốn nói việc này với ngươi như thế thôi"

Nàng thật không biết tại sao phải nói việc này cho hắn. Không hiểu sao ngay từ khi gặp La Thiên nàng lại có một lòng rất hứng thú và rất lạ với thiếu niên này, mặt kệ việc hắn được mọi người khinh thường và khinh bỉ riêng nàng thì không có ý nghĩ đó một chút nào, nàng luôn thấy thiếu niên này có cái gì đó rất bí ẩn.

Không ai nói gì nữa La Thiên hắn cũng không châm chọc Phượng Vũ Tiên mà lại ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, thấy thế nàng cũng nằm và nhìn theo hắn, Khung cảnh lạ thường một Nam một nữ cùng nhau ngắm trăng, một thiếu niên soái tuấn dật, một thiếu nữ đẹp nghiên nước nghiên thành cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đêm kia

"La công tử ngươi đang suy nghĩ gì mà cứ cười như thế" Một lát sau nàng nhìn La Thiên hắn cười không khỏi khiến nàng hiếu kỳ.

"Chả có gì to tát cả, chỉ là ta cười vui vì ngươi là ngươi đầu tiên nói chuyện rất bình thường thậm chí không có một chút nào là chán ghét và xem thường ta đấy" Hắn nghiêm túc nói sự thật thật.

La Thiên hắn từ khi còn bé đến bây giờ ngoại trừ La Vân một người ra là người yêu thương chiều chuộng, lắng nghe hắn còn những người kia thì không quá, các vị trưởng lão trừ phe của Tam trưởng lão La Thanh, Đại Trưởng Lão, Nhị và ngũ trưởng lão đúng là có xem thường hắn nhưng cũng là đôi lúc mà thôi không phải là mãi

Còn về các đệ tử La gia và người ngoài cuộc bọn hắn chưa bao giờ là bình thường với La Thiên cả, trong mắt những kẻ đó La Thiên đại phế vật vẫn là như thế.

Hắn vì là người trùng sinh cho nên hắn tâm lý chính chắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều cho nên ai nấy mới điều thấy hắn rất điềm tĩnh đến lạ thường dù bị sỉ vã, nhục mạ.

Nghe La Thiên hắn trả lời nàng liền hồi tưởng lại những gì La Vũ hắn nói và thái độ của các người đối với La Thiên giống như hắn kể, ai nấy điều xem thường hắn.

Nàng lại thấy thiếu niên này đây thật là có một quá khứ không hề tốt đẹp không bằng hữu bị người đời phỉ nhỗ khắp nơi, dù thiếu gia xuất La gia một gia tộc đứng đầu Lạc Long Thành đi nữa vẫn như thế.

Hắn đương nhiên biết suy nghĩ của Phượng Vũ Tiên suy nghĩ nên hắn đã cắt đứt suy nghĩ kia:" Ta đã quen rồi Vũ Thiên cô nương không cần suy nghĩ nhiều, ta rất quen rồi huống chi đã vẫn có một người thân với ta đâu này"

" Người thân ?"

"Đúng a nó rất thân với ta"

"Là ai thế "

"Hắn cười thần thần bí không có nói gì cả làm cho Phượng Vũ Tiên hơi khó chịu rất ghét bị biết đến một nửa lại bị thần bí giấu đi không cho ai biết cảm giác không dễ chịu là bao.

La Thiên hắn đứng dậy nhảy xuống khỏi nóc rất nhẹ nhàng không hề gây ra một chút tiếng động nào, hắn quay lên nhìn nàng ta mỉm cười"Đã khuya rồi, tối nay ta thấy rất vui chút Vũ Thiên cô nương có một giấc mộng đẹp"

Hắn đi vào trong phòng mình ở bên ngoài kia chỉ có Phượng Vũ Tiên vẫn chưa tỉnh hồn ở trên kia, nàng không ngờ cuộc trò chuyện cứ kết thúc như thế nàng cũng hơi bất ngờ.

Tên này rõ kết thúc là kết thúc không một câu nào mà quay đi càng là vị hắn vị trí nhảy xuống rất nhẹ nhàng đây là điều Nhất trọng Luyện Khí không thể nào làm được, ít nhất phải có thân pháp tốt mới có thể làm được dù cả nàng việc nhẹ nhàng như thế cũng rất khó.

Phượng Vũ Tiên nhẹ giọng:" Hắn thật là một người kỳ lạ nhưng thật hắn thật sự là một kẻ không thể tu luyện sao?"

Nàng vừa lẩm bẩm vừa biến mất trong màn đêm nơi mà nàng xuất hiện tiếp chính là trước phòng của nàng.

Bạn đang đọc Ma Thiên Kiếm Chủ sáng tác bởi thienvonga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienvonga
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.