Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ vì một con Yêu Thú ?

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Hoàng Vũ Thi và Hoàng Văn Vũ tít tốc chạy khỏi nơi xảy ra trận chiến, bọn hắn sao khi rời khởi chiếc xe luôn cố gắng hết sức rời khỏi nơi đây không có tâm trạng gì để quan sát tình hình nữa chỉ cắm đầu mà chạy.

"Xoẹt"

"Cận Thận!" Hoàng Văn Vũ hắn giật mình đẩy Hoàng Thi Vũ ra mỗi người một bên, nàng không hiểu Hoàng Văn Vũ đang làm gì trong khi định mở miệng hỏi thì một đường kiếm bổ xuống mặt đất giữa hai người tạo ra một vết rảnh sâu.

"Chạy? Các ngươi có thể chạy được sao?" Âm thanh lạnh lùng của người áo đen mặt nạ quỷ cất lên vang vọng trong hư không, hắn hoá thành một đạo xích quang rớt xuống mặt hai người.

Nhìn thấy người này cả hai người kia giật mình không thôi không phải kẻ này đang giao đấu với ba tên hộ vệ còn lại của bọn hắn sao tại sao lại xuất hiện nơi này.

Cả hai không hẹn điều quay mặt về phía sau lưng nơi đang xảy ra cuộc dao đấu đập vào mắt bọn hắn chính là trận đấu của Hoàng Long và người áo đen khuôn mặt mê vụ kia Hoàng Long đã không còn trụ nổi vấn đề bại chỉ là thời gian mà thôi.

Còn ba người kia thì đã bất động tại không biết bọn hắn đang làm trò gì đứng sừng sững nơi mà bọn hắn đỡ đường kiếm của của người áo đen mặt nạ quỷ. Hoàng Thi Vũ tuy rất sợ nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng nỗi sợ nhịn không được lên hỏi:" Bọn hắn đang làm trò gì"

Cô ta vừa nói nhìn về phía Hoàng Văn Vũ, hắn cũng lắc đầu dân thần kinh của hắn hiện tại đã căng cứng gần như không suy nghĩ được gì cả, hắn cũng thắc mắc như thế

"À bọn hắn sao ?" Người áo đen mặt nạ quỷ kia lên tiếng lần nữa Hoàng Văn Vũ và Hoàng Vũ Thi điều quy sang nhìn hắn đang đợi câu trả lời

Hắn từ tốn nói một câu:" Đương là chết rồi"

Người áo đen mặt nạ quỷ vừa dứt lời thì cả ba người kia cơ thể xuất hiện một đạo vết máu sau đó cả ba người cơ thể điều bị đứt ra thành hai.

Sỡ dĩ bọn hắn đứng yên tại một chỗ không phải là bọn hắn muốn mà là bọn hắn khi chặn đường kiếm kia của người áo đen thì đã thất bại kiếm kia đã chém đứt cơ thể bọn hắn bằng một cách nào đó đến cả bọn cũng không biết mình bị chém từ khi nào.

Bên kia người Áo đen mặt được che bởi sương mù nhìn thấy cả ba người kia bị chém đứt thành đôi trong khi kẻ gây ra việc này đã không còn ở nơi đó, trong tròng mắt của hắn ngập tràng cả kinh.

Hắn mặc dù đang đấu với Hoàng Long nhưng ánh mắt lại chú ý về phía người mặt áo đen mặt nạ quỷ nhịn không được mà nói:" Tên tiểu tử này đã bước vào cảnh giới của kiếm đạo: Kiếm ý rồi sao!!'

"Không thể nào" Hoàng Văn Vũ và Hoàng Thi Vũ không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình, kẻ này một kiếm giết chết ba tên Bát Trọng Thiên Ngưng Chân cảnh không phải là giết ngay lập tức mà là một lát sau bọn hắn mới biết bọn hắn đã chết.

"Làm sau có thể"

"Chậc chậc chậc Hoàng Văn Vũ ngươi thân là Hoàng Gia Đế Đô thiếu công tử, ngươi chưa bao giờ thấy việc như thế sao" Người Áo đen mặt nạ quỷ trâm chọc không thôi.

"Ngươi là ai, ta không có biết các ngươi các ngươi tại sao lại muốn giết bọn ta" Hắn gào thét lên bây giờ hắn thật tuyệt vọng rồi

Chạy cũng không thể chạy người có thể bảo vệ bọn hắn cũng không có hắn càng không thể nghĩ ra kế sách gì thêm để thoát khỏi nơi đây

"À thì ngươi biết Trung Niên nam tử kia chứ, hắn tự nhận mình là Hoàng Gia các ngươi người" Hắn nói xong lấy ra từ Nhẫn không gian một cái thanh đao trực tiếp cắm xuống đất, nhìn thấy thanh kiếm này thì Hoàng Văn Vũ càng thêm âm trầm.

"Các ngươi đã giết bọn hắn" Hắn hỏi

Áo đen mặt nạ quỷ kia lắc đầu:" Không phải là các ngươi mà chỉ là một mình ta mà thôi"

"Lúc đó ta nhớ hắn muốn tranh dành Địa Tâm Nhũ với ta,. những tên thuộc hạ kia của ngươi ăn nói ngông cuồng lại còn muốn giết ta nữa chứ!"

"Cho nên....ta đã giết hết bọn hắn a" Hắn vẫn chưa làm gì Hoàng Văn Vũ huynh muội mà từ tốn nói vài điều trước kia.

"À trước khi chết bọn hắn nói ngươi sẽ trả thù cho bạn hắn nữa đấy" Hắn mỉm cười nhìn Hoàng Văn Vũ

"Không không bọn ta sẽ không nhắc lại vấn đề này, bọn hắn chết là do tự tìm chuyện này không liên quan đến bọn ta "Chưa đợi Hoàng Văn Vũ trả lời thì Hoàng Vũ Thi như bắt được cộng cỏ cứu mạng nên gấp rút khẳng định với Mặc Nạ quỷ kia.

"Chưa hết nha" Hắn lại cười một cái

"Đây không phải là lý do mà ta muốn giết các ngươi, chuyện của lũ người kia thật sự ta không có quan tâm lắm" Hắn nhúng vai một cái

"Vậy ngươi vì sao lại muốn bọn ta chứ! Không phải việc của bọn chúng thì chúng ta đâu có quen biết nhau" Hoàng Văn Vũ đáp

"À" Hắn cười khinh một tiếng

Đôi mắt của mặt nạ quỷ trở nên sắt bén, hắn không còn cười nói nhưng ban nãy toàn bộ nơi đây trở nên lạnh lã thường, nơi đây xuất hiện từng tia sương lạnh làm đóng băng hầu hết hoa cỏ nơi đây.

Bên kia Hoàng Long và người áo đen bị bao phủ trong sương mù che phủ cũng phải cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng cảm giác nơi đây đã bị bao phủ bởi trời đông lạnh lẽo cả hai người dù đang giao thủ cũng không nhịn được quay sang phía bên kia nhìn lại

Người áo đen thì im lặng quang sát người còn lại dù bị bao phủ trong sương mù nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang suy nghĩ về một điều gì đó, còn Hoàng Long thì luôn muốn thoát khỏi nơi này để giúp Hoàng gia huynh muội nhưng không thể nào.

Hắn cực lo lắng cho hai vị kia, sự ngưng kết băng sương đây không phải nói thì hắn cũng biết đây là gì và nó phát ra từ nơi nào

Hắn nhìn Người áo đen mặc nạ quỷ rung sợ một hồi lâu hắn không biết ngươi này đã trải qua điều gì và từng giết bao nhiêu người mà sát khí phát ra từ người hắn dồi dào và lạnh băng như vậy.

Sát khí của hắn phát ra đến cả Hoàng Long một Nguyên Thiên cảnh đỉnh Phong như hắn cũng phải rét run.

Đến cả hai người kia còn cảm thấy như thế thì Hoàng Văn Vũ và Hoàng Vũ Thi là hai người ở sát người kia nhất thì cảnh tưởng không nói cũng biết bọn hắn đang tuyệt vọng thế nào.

"Vị.." Hoàng Văn Vũ chưa dứt lời thì ngực hắn truyền ra một cảm giác đau đớn tột độ hắn bị quăng như diều đứt dây bay thẳng về phía trận đấu của hai kia mà kẻ cho hắn một cước này đương nhiên là ngươi áo đen kia

"Khụ khụ" Hắn miệng bị đá bởi một cước kia bây giờ có cảm giác ná thở, miệng phun ra không biết bao nhiêu là ngụm máu.

"Công tử" Hoàng Long nhìn cảnh tưởng này cũng dần mất kiểm soát trở nên điên cuồng vùng vẫy

"Hừ" Người áo đen mặt bị bao phủ trong sương mù kia cũng hừ lạnh một cái dùng linh lực đánh ra một làn sóng linh lực công kích trúng hắn bị chấn cực mạnh xuống mặt đất tạo thành một hố cực lớn.

"Ngươi thật muốn chết hết bọn hắn!"Người áo đen mặt nạ trong sương mù hỏi Mặt nạ quỷ áo đen kia.

"Dĩ nhiên" hắn khẳng định chắc nịt

"Ngươi có nghe ta kể loại chuyện lúc trước đấy, ở trong nơi đó và bị tiêm nhiễm bởi sát khí và luôn ở ranh giới của sự sống và cái chết bởi kẻ địch cho nên sự nhân từ, thương cảm với kẻ địch ta thấy không cần thiết đâu thưa phụ thân" Hắn quay lại phản bác người bị che mặt trong sương mù và gọi bằng một tiếng phụ thân.

"Ầm" Hoàng Thi Vũ cũng bị hắn vứt lại cho chỗ Hoàng Văn Vũ và Hoàng Long, hắn từ tốn đi về phía tất cả bọn hắn mặt đất, không khí, cây cỏ bị đã bị phủ bởi lớp sương băng ngày càng trở nên lạnh giá.

"Ta liều với ngươi" Đang bị thương Hoàng Văn Vũ khi thấy muội muội mình bị ném như thế và Hoàng Long cũng nằm một đống trong cái hố hắn dần trở nên điên cuồng bộc phát tu vi lao về Mặt nạ quỷ người kia.

"Dãy dũa vô ích mà thôi" Hắn nhấc kiếm lên một chém đứt một cánh tay của Hoàng Văn Vũ lại bóp cổ hắn lên khỏi mặt đất mặt kệ hắn kêu la, gào thét trong đau đớn.

"Oanh" Một cái ném trở về với Hai người kia

"Ngươi ngươi rốt cuộc có thù gì với bọn ta" Hắn vẫn cố đứng lên gào thét hướng người áo đen

"Có a thù không phải ta mà vật nhỏ kia a ngươi vẫn nhớ Luận Võ Niên Hội hôm đó ngươi làm gì với Tiểu Bạch chứ" Hắn dần dần đưa tay lên mặt nạ mà lấy nó ra.

"Ngươi... Ngươi là La Thiên" Hắn suy nghĩ một hồi không hiểu chuyện gì nhưng khi nhắc tới Luận Võ Niên Hội và kẻ bọn hắn có thù kia đầu của hắn hiện ra một người La Thiên.

Không chỉ hắn cả Hoàng Vũ Thi và Hoàng Long cũng điều như thế, như vậy kẻ ở sau khi là.

"Đúng a đáng tiếc không có thưởng, còn người kia đương nhiên là Phụ thân ta La Vân rồi" Khuôn mặt ẩn dấu phía sau mặt nạ kia được tháo ra lộ ra một khuôn mặt một thiếu niên lộ ra một nụ cười rất tươi, khuôn mặt tuấn dật nhưng không ai bây giờ có thể thưởng thức được vì nhìn vào đôi mắt của hắn đã lãnh lẽo cực độ.

"Ngươi từng nhớ hôm đó ta có nói gì chứ" Hắn hỏi một câu chưa để bọn hắn nói thì hắn tiếp tục " Những kẻ làm hại Tiểu Bạch điều phải trả giá, những người kia thì đã chết hoặc bị ta cho một trận duy còn lại hai người các ngươi là người cuối cùng"

Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ tất cả coi như Hoàng Văn Vũ đám người đã hiểu thấu kẻ phục kích bọn là La Thiên, kẻ muốn giết bọn hắn cũng là La Thiên.

La Thiên của hiện tại hắn càng đáng sợ và khủng khiếp hơn lần trước bọn hắn từng chứng kiến và kẻ này nói được làm được rằng tất cả điều phải trả giá.

"La Thiên chỉ vì một con yêu thú ngươi lại làm tới mức này sao" Hoàng Văn Vũ khuôn mặt trắng bệch do mất máu nhưng vẫn cố hỏi La Thiên và muốn tìm kiếm sự khoan nhượng của hắn.

"Đúng là như thế" La Thiên cũng không có giải thích gì cả chỉ khẳng định là xong.

Bạn đang đọc Ma Thiên Kiếm Chủ sáng tác bởi thienvonga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thienvonga
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.