Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất Hồn Hoàn, Sáu Trăm Năm Đại Địa Ngạc Thú (2)

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Nghe Lão Viện Trưởng, Tự Minh vội ngước đầu lên, chăm chú quan sát hai con hồn thú đang giao chiến phía trước.

Lôi Thử Hoàng, là loại hồn thú hắn từng được nghe trong bài giảng về “Hồn Thú Phổ Biến” tại Học Viện. Hồn Sư có thể dễ dàng bắt gặp nó trong hầu hết mọi rừng rậm trên khắp Đấu La.

Vì rất phổ biến, cho nên tu vi của chúng cũng không quá cao, chủ yếu phổ biến trên dưới một trăm năm, những con hai trăm năm trở lên rất ít. Đặc biệt như con Lôi Thử Hoàng gần bốn trăm năm này, lại càng hiếm thấy.

Loài này mang theo lôi thuộc tính, vì thế tốc độ là điểm mạnh, nó còn có thể phóng ra tia sét mỗi khi sáng lên những vệt lông vàng trên lưng.

Ngay trong trận chiến này, nó đang phát huy ưu điểm của mình. Mặc dù có tu vi thấp hơn, nhưng với ưu thế trên mặt tốc độ, nó đang không ngừng né tránh những đợt công kích của Đại Địa Ngạc Thú.

Thỉnh thoảng còn dùng sấm sét phản kích lại. Mặc dù không thể xuyên qua lớp da dày của đối phương, nhưng cũng gây cho Đại Địa Ngạc Thú không ít khó chịu.

- Tử Minh!

- Ngươi ở lại đây, để ta tới khống chế chúng nó!

Vừa nói xong, Lão Viện Trưởng lập tức đứng lên, cơ thể phóng ra năng lượng hồn lực hùng hậu, không mảy may chần chừ, phóng tới hai con hồn thú.

Trên đường lao đi, người lão phóng ra liên tiếp năm đạo hồn hoàn, trong đó ba cái hồn hoàn đồng thời sáng lên. Sau lưng Viện Trưởng xuất hiện một hư ảnh, trông như gấu nhưng lại nhỏ hơn, trên thân bốc lên từng đốm lửa, miệng đang liên tục gầm thét.

Lập tức, thân thể Viện Trưởng chợt cao lớn hơn một vòng, cơ bắp phình lên như muốn bung ra khỏi lớp áo, tốc độ tăng vọt nhanh chóng lao tới. Hai con hồn thú đang mải mê giằng co, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị ăn hai quyền.

Hai đòn với lực lượng cực mạnh khiến cả hai nằm gục xuống đất mà không một chút phản kháng nào. Trận chiến kết thúc quá nhanh, ngay cả Tự Minh đứng ngoài chứng kiến cũng một phen sững người.

Không nghĩ tới, ngay cả một hồn thú sáu trăm năm tu vi, đứng trước nhân loại Hồn Vương cũng nhỏ yếu đến như vậy.

Nhận thấy tình hình dường như đã được khống chế, Trần Tự Minh lập tức từ chỗ ẩn đi ra.

Lão Viện Trưởng là một vị Chiến Hồn Vương 52 cấp, vũ hồn Hỏa Ngao, năm hồn hoàn lần lượt là hai vàng ba tím. Tuy không phải là tổ hợp hồn hoàn tốt nhất, nhưng với thực lực Hồn Vương, muốn đánh bại hai con hồn thú dưới ngàn năm là rất dễ dàng.

Chờ Tự Minh đi tới, Lão Viện Trưởng lấy từ trong hồn đạo khí ra một thanh đoạn đao, đưa tới trước mặt:

- Mau kết liễu Lôi Thử Hoàng!

- Thuộc tính của nó tương thích với vũ hồn của ngươi.

- Có thể cung cấp kỹ năng thiên về tốc độ, không loại trừ có cộng thêm công kích từ xa!

- Rất thích hợp để làm hồn hoàn đầu tiên.

- Hơn nữa, tu vi của nó tiếp cận bốn trăm năm, có thể thuận lợi hấp thu.

"..."

Trần Tự Minh nhận lấy dao găm, nắm chặt trong tay. Hắn nhìn về phía Lôi Thử Hoàng một chút, rồi khẽ lắc đầu, chỉ hướng Đại Địa Ngạc Thú nằm một bên, bình tĩnh nói:

- Thưa Viện Trưởng!

- Ta muốn chọn nó trở thành hồn hoàn đầu tiên của ta!

"..."

Nghe được thanh âm rõ ràng từ trong miệng Tự Minh, lão vội vàng phản bác:

- Không được!

- Ngươi điên rồi sao?

- Hồn sư hấp thu hồn hoàn đầu tiên, cực hạn là bốn trăm hai mươi ba năm.

- Nếu hấp thu vượt qua con số này, hồn sư chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.

- Hơn nữa, con Đại Địa Ngạc Thú này đã hơn sáu trăm năm. Thực sự là quá nguy hiểm!

- Ngươi còn quá trẻ, còn tương lai phía trước, không thể vì bồng bột phút chốc mà phá hủy cả tiền đồ!

....

Thấy Lão Viện Trưởng để tâm đến mình như vậy, hắn cũng vô cùng cảm kích. Nhưng trước khi tiến vào Liệp Hồn sâm lâm này, hắn đã có ý định vượt cấp hấp thu hồn hoàn.

Sở dĩ Trần Tự Minh kiên trì ma luyện từ khi còn nhỏ, không chỉ để sở hữu thân thể mạnh mẽ, mà nó còn để phục vụ cho thời khắc trước mắt.

Với cơ thể đặc thù như vậy, Tự Minh tự tin có thể chịu đựng được năng lượng khổng lồ từ hồn hoàn của con Đại Địa Ngạc Thúc này.

Điều quan trọng hơn cả, là vừa rồi, khi đứng trước hai con hồn thú, cuốn Bí Điển chứa Lôi Pháp nằm trong Tinh Thân Hải bỗng rung lên mãnh liệt. Chính là khảnh khắc hắn nhìn về phía con Đại Địa Ngạc Thú.

Nó đang liên tục phát ra hào quang, dường như muốn thúc dục hắn, chính nó mới thực sự là lựa chọn thích hợp.

Cuốn Bí Điển này đã cùng Trần Tự Minh đi tới Đấu La thế giới. Nó không chỉ là bí mật lớn nhất, mà còn là điểm tựa vững chắc mà Trần Tử Minh có thể tin tưởng.

"Thiên phú của bản thân không hề thua kém bất kì ai trên Đấu La Đại Lục này a!"

Thời điểm mới mở ra Bí Điển, có được Lôi pháp, Trần Tự Minh đã khẳng định rằng, chính hắn có thể tự mình đột phá thần cấp mà không cần tới truyền thừa.

Không mất bao lâu, chỉ thấy hắn nhìn về phía Lão Viện Trưởng, ánh mắt kiên định:

- Lựa chọn của ta vẫn là Đại Địa Ngạc Thú.

- Muốn vượt lên trên tất cả, thì phải làm những điều mà những kẻ khác không dám làm!

- Hơn nữa, đây không phải là quyết định nhất thời!

- Ta đã suy nghĩ tới điều này từ rất lâu. Với tố chất thân thể hiện tại cùng với biến dị Vũ Hồn, bản thân tự tin có thể hoàn thành nó.

....

Ngài cứ yên tâm!!!

Nghe được lời nói kiên quyết như vậy, Lão Viện Trưởng chăm chú nhìn vào gương mặt còn non nớt của đứa bé, một hồi lâu bỗng thấy hắn thở dài một tiếng:

- Được rồi!

- Ngươi đã tự tin như vậy, ta cũng không ngăn cản ngươi nữa.

- Lão già ta cũng chỉ đang trả lại ân tình năm xưa mà thôi.

- Vả lại, bản thân cũng không phải Sư Phụ, không thể thay ngươi quyết định điều gì.

- Nếu quá trính này thành công cũng là điều may mắn của ta, khi được chứng kiến một kỳ tích của giới hồn sư!

Nói xong lão quay đầu lại, bước sang một bên, chờ đợi.

Thuyết phục được lão, Tự Minh cũng không nói thêm gì nữa, tay cầm theo đoạn đao tới trước mặt sáu trăm năm Đại Địa Ngạc Thú.

Nhìn vào thân thể hồn thú đang nằm tê liệt trên mặt đất, chỉ còn lại ánh mắt tuyệt vọng, chằm chằm vào nhân loại đứng đối diện.

Giờ phút này, những suy ngâm trước kia một lần nữa hiện lên trong não hải. Trần Tự Minh biết đây chỉ là sự khởi đầu, sau này hắn muốn đột phá lên cấp bậc cao hơn, tất nhiên sẽ không tránh khỏi săn giết thêm nhiều hồn thú.

Hơn thế nữa, trên quãng đường trưởng thành sau này, nhất định sẽ có kẻ ngáng chân. Đến lúc đó hắn buộc phải giẫm lên xác kẻ thù để bước tiếp.

Thế giới này chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện, muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân, nhất định phải không ngừng trở nên mạnh mẽ. Mạnh đến nỗi, không còn một tồn tại nào có thể để hắn phải bận tâm nữa.

Nhìn vào cuộc đời bi thảm của những Đường Hạo, Bỉ Bỉ Đông, Đại Sư… Tử Minh lại càng kiên định ý chí của mình. Hắn nhất định sẽ không để điều tương tự như vậy diển ra với bạn thân.

Tự Minh không đủ bao dung để lo cho số phận của hồn thú." Muốn hồn sư dừng việc không ngừng giết chết hồn thú, săn hồn hoàn, đào hồn cốt. Chỉ có cách loại bỏ hồn lực khỏi thế giới này mà thôi. Hoặc có thể tạo ra thứ năng lượng đặc thù nào đó, có thể thay thế hồn hoàn. Nhưng điều đó hiện tại là không thể. Hồn lực chính là quy tắc vận hành của vị diện này, việc hồn thú dần dần biến mất là điều không thể tránh khỏi. Đáng tiếc Hồn Sư mới là những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Số phận của hồn thú như thế nào hãy để cho tương lai trả lời. Việc hắn có thể hứa hẹn lúc này là: " Chỉ lấy đủ thứ mình cần, không hơn!"

Sau khi giải quyết xong, tâm trí hắn bỗng trở nên hết sức nhẹ nhàng. Bí Điển trong đầu càng phát ra hào quang bàng bạc, tinh thần lực lại tiến thêm một bậc.

Nhìn về phía Đại Địa Ngạc Thú, Trần Tự Minh khẽ lẩm bẩm bong miệng:

- Đáng tiếc!

- Ngươi không đủ mạnh để biến ta thành con mồi. Hãy cảm thấy vinh hạnh khi trở thành hồn hoàn đầu tiên của Tự Minh ta a!

"..."

Không kéo dài thêm nữa, hai tay nắm chặt đoạn đao, dứt khoát đâm xuống.

Phốc!!!

Thanh đao không biết làm từ thứ kim loại gì, vô cùng sắc bén, dễ dàng đâm xuyên qua đầu Đại Địa Ngạc Thú, kết liễu tính mệnh.

Từng tia hoàng sắc quang điểm dần dần hội tụ, tạo thành một đạo vòng sáng lơ lửng, phía trên hiện rõ vô số hoa văn kì dị. Trần Tự Minh tò mò chăm chú quan sát lấy, tay khẽ vươn ra, chạm vào.

Chỉ cảm giác được làn da vừa mới lướt qua một dạng năng lượng, mềm mại, man mát.

- Đây là Hồn Hoàn sao?

Tự Minh chậm rãi ngồi xuống, chưa vội tiến hành hấp thu, hắn muốn sáng tỏ một chuyện. Tập trung vận chuyển tinh thần lực, dồn về phía hai mắt.

Lập tức con ngươi màu đen đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là màu đỏ máu, mỗi bên mắt có một hắc sắc câu ngọc đang chầm chậm xoay tròn. Đó chính là Sharingan (Tả Luân Nhãn).

Hắn thử dùng ý niệm lôi kéo hồn hoàn, nhưng cũng không cảm thấy bất cứ động tĩnh gì.

Trần Tự Minh vội vàng đóng lại hai mắt, âm thầm phỏng đoán.

"Nhiều khả năng Sharingan (Tả Luân Nhãn) thời điểm thức tỉnh, cần cung cấp năng lượng. Nhưng lúc đó không có hồn hoàn, nên nó đã hút lấy hồn lực tiên thiên trong cơ thể. Nhiều khả năng, ta bẩm sinh là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nếu không cũng chẳng thể nào đủ năng lượng để đôi mắt này hoàn thành bước thức tính đầu tiên. Còn sau này, tiến giai Sharingan (Tả Luân Nhãn) như thế nào thì cần đợi tới lúc mình đột phá cấp 20 mới biết được a!"

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 341

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.