Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối Chiến Đường Tam (1)

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Không chần chờ thêm nữa, Tiêu Trần Vũ lập tức vũ hồn phụ thể, lao tới Đường Tam đồng thời vung ra một quyền. Nhận thấy hai người sắp va chạm, Tự Minh vội đứng thẳng người, mở Sharingan chú ý từng chuyển động nhỏ nhất trên người Đường Tam.

Trước khi lang trảo của Tiêu Lão Đại kịp đánh tới, hai bàn tay của Đường Tam chợt chuyển sang màu trắng ngọc, phát sau mà đến trước, cũng đấm ra một quyền. Nắm tay trắng ngọc tiếp xúc với lang trảo to lớn, nhưng kết quả lại là Tiêu Lão Đại bị đẩy lui.

"Chắc hẳn đây là Huyền Ngọc Thủ!" Tự Minh âm thầm lẩm bẩm.

Không dừng lại ở đó, khi thấy đối thủ tiếp tục hướng đến, định dùng lang trảo, nhưng mục đích lần công kích này là khống chế hai cánh tay của mình. Đường Tam nhanh chóng vận nội lực huyền thiên công, hai chân trụ vững, thân thể mềm mại uốn éo, nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi áp sát.

Ngay khi thoát ra, không dự định thu lại tư thế, mà bàn tay uốn lượn, nhanh chóng chụp lấy phần cổ tay của đối phương, chân phải lùi về sau một bước, đồng thời hai tay dùng sức, giật về phía bản thân. Cáng tay dồn lực tung ra một quyền, nhắm hướng bụng Tiêu Lão Đại.

Bịch!!!

Thanh âm trầm đục khẽ vang lên, nắm tay mang theo lực lượng nặng nề đánh tới, khiến cả người Tiêu Lão Đại co quắp như con tôm, bay ngược ra phía sau hơn năm thước.

Tất cả động tác của Đường Tam được thực hiện một cách liền mạch, không một chút sơ hở hay trúc trắc nào.

Trận đấu kết thúc ngay sau đó, khi Đường Tam sử dụng hồn kĩ thứ nhất của Lam Ngân Thảo.

"Quấn quanh!"

Trước độ dẻo dai và độc tố của Lâm Ngân Thảo, cộng với việc dính một quyền vô cùng đau đớn trước đó, Tiêu Lão Đại giờ đây chỉ biết đứng đó, vùng vẫy cố thoát ra trong vô vọng. Càng cựa quậy, độc tố xâm nhập vào cơ thể càng nhanh.

Đứng ngoài chứng kiến toàn bộ trận đấu, Trần Tự Minh âm thầm chậc chậc lưỡi.

"Quả nhiên là rất mạnh a!"

Thấy Tiêu lão đại đã bị Đường Tam dễ dàng đánh bại, Tiểu Vũ liền nhún nhảy, hưng phấn chạy tới. Thấy đám tiểu đệ của Tiêu lão đại còn tỏ vẻ không phục trên gương mặt, nàng liền phóng xuất ra võ hồn của mình.

Lại một cái trăm năm hồn hoàn nữa xuất hiện, đám người Tiêu lão đại chỉ còn biết cúi đầu, không dám hé nửa lời phản đối.

Nhưng thời điểm Tiểu Vũ chuẩn bị tuyên bố mình là “Đại Tỷ” của học viện, thì Tiêu lão đại lại vội vã quát lớn.

- Không được!

- Ngươi vẫn chưa thể làm Đại Tỷ của bọn ta!

- Các ngươi còn phải đánh bại một người!

...

- Là ai?

Tiểu Vũ vội vàng hỏi.

- Là Trần Tự Minh!!

- Năm học trước, hắn đã đánh bại ta. Chính vì thế, vị trí Lão Đại đang do hắn nắm giữ.

- Ngươi muốn làm Đại Tỷ, đương nhiên phải đánh bại hắn mới được!

"..."

Tiêu Trần Vũ thầm phán đoán, trong lúc đối chiến với hắn thì Trần Tự Minh cũng đã là thập cấp Hồn Sĩ, qua thời gian nghỉ vừa rồi chắc chắn hắn đã săn được hồn hoàn, trở thành Hồn Sư.

Mặc dù không biết hồn hoàn đầu tiên của Trần Tự Minh là gì, nhưng với thực lực mạnh mẽ thể hiện trước đó, dẽ dàng đánh bại hắn, thì sau khi trở thành Hồn Sư, ắt hẳn cũng không yếu đi nơi nào.

Cho dù Trần Tự Minh luôn miệng không nhận mình là Lão Đại của của học viện, nhưng trong hoàn cảnh bị Công Độc Sinh khiêu chiến như vậy. Đứng trên lập trường không thuộc tầng lớp Công Độc Sinh, nhất định hắn sẽ ra tay.

- Mấy tháng trước, khi đánh với ta thì hắn đã mười cấp.

- Tới hiện tại, chắc hẳn đã là Hồn Sư rồi.

- Hắn mạnh hơn ta rất nhiều, các ngươi khó có thể là đối thử của hắn!

Sở dĩ Tiêu Trần Vũ buông lời như vậy, chính là để kích thích tính hiếu thắng của đám người Tiểu Vũ, nhất định bọn họ sẽ tìm mọi cách khơi mào hướng Trần Tự Minh, khiêu chiến. Đến lúc đó, dù cho Trần Tự Minh không muốn đánh, cũng phải đánh.

Nghe thấy còn có người mạnh hơn Tiêu Lão Đại, với bản tính hiếu động ham chơi, Tiểu Vũ không hề đắn đo suy nghĩ, vội giơ nắm đấm nhỏ lên, quơ quơ:

- Nhanh lên, mau gọi hắn ra đây!

- Để Đường Tam đánh hắn một trận!

- Cho hắn biết, công độc sinh bọn ta lợi hại như thế nào!

Nghe Tiểu Vũ dõng dạc tuyên bố, Đường Tam cũng chỉ đành lắc lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không ngăn cản.

Lúc này, vừa nghe Lão Đại nhắc đến cái tên Trần Tự Minh, đám tiểu đệ sau lưng mới chợt nhớ đến, trong học viện này còn một tên quái vật, mạnh hơn Tiêu Lão Đại rất nhiều. Bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến, Tiêu Lão Đại bị đánh bại dễ dàng như thế nào dưới tay người này. Nghĩ lại hình ảnh Trần Tự Minh, chỉ cần nhất quyền nhất cước, đã khiến lão đại của bọn họ nằm liệt trên giường gần nửa tháng, cả đám chợt rùng mình một cái.

Chứng kiến những biểu hiện trên người bọn tiểu đệ Tiêu Lão Đại khi nhắc đến người này, Đường Tam cũng có chút cau mày thầm nghĩ:

”Không biến kẻ này mạnh như thế nào, mà khiến bọn họ sợ hãi như vậy?”

Tiêu Trần Vũ vội chỉ vào một tên nam sinh trong đám tiểu đệ, ra lệnh:

- Ngươi!

- Mau chạy đến kí túc xá, gọi Trần Tự Minh, nói với hắn.

- Có người của Công Độc Sinh muốn khiêu chiến, bắt buộc đích thân hắn phải nghênh đón!

...

Biết đây là tiểu tâm tư của Tiêu Trần Vũ, muốn hắn đứng ra, nhận khiêu chiến. Nếu thắng, thì thất bại của hắn chẳng là gì, đám Công Độc Sinh sau này cũng chỉ biết cúi đầu trước sự chén ép của Tiêu Lão Đại hắn.

Nếu thất bại, thì không chỉ mình hắn phải hứng chịu sự khinh miệt trong học viện, chí ít còn kéo theo Trần Tự Minh, cùng hắn xuống hố.

Nhưng chẳng phải, đây là điều Trần Tự Minh mong muốn sao?

- Không cần gọi!

- Ta đã tới!

"..."

Nghe được thanh âm thản nhiên vang lên bên tai, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu sang, chăm chú tìm kiếm nơi tiếng nói phát ra.

Chỉ thấy, từ phía sau, một tiểu thiếu niên thân cao khoảng một thước ba, sở hữu mái tóc đen ngắn, gương mặt vô cùng thanh tú, còn hiện rõ vẻ non nớt rõ ràng của độ tuổi này.

Điều đặc biệt nhất trên khuôn mặt, chính là đôi mắt đen có thần, toát ra vẻ thần bí quỷ dị, như một cái lỗ sâu vô tận, muốn nuốt chửng mọi ánh nhìn mỗi một ai cố chăm chú vào đó. Cùng với làn da có chút ngăm ngăm, khoác lên mình bộ đồng phục học viện đơn giản, nhưng không thể nào che lấp được khí chất hơn người một bậc, so với những đứa trẻ cùng tuổi đang đứng ở đây.

Cơ thể phát triển cường kiện, nhưng không mang chút nào vẻ thô kệch, cồng kềnh. Ngược lại, rất cân đối và khoe khoắn, tràn đầy một nguồn sức sống tươi trẻ. Bước chân thanh thoát, từ tốn tiến về đám người.

Thấy thiếu niên đang từ từ đi tới, Đường Tam liền lẩm bẩm trong miệng:

- Là hắn sao?

- Hơn một năm không thấy, mà hắn cũng đã là hồn sư rồi!

"..."

Nghe được Đường Tam thì thầm, Tiểu Vũ đứng kế bên lập tức kề sát đến bên tai, khẽ hỏi:

"Ngươi quen biết hắn?"

...

- Không hẳn là quen biết!

- Hai thôn chúng ta gần sát nhau. Ta gặp hắn mấy lần lúc qua nhà, nhờ phụ thân ta rèn nông cụ.

- Chỉ biết mỗi tên của hắn là Trần Tự Minh, hơn ta một tuổi mà thôi!

Nghe xong Đường Tam giải thích, Tiểu Vũ ghẽ gật gật cái đầu nhỏ, tay vừa chỉ vào mình đồng thời nói:

- Tiếp theo là ta đánh, hay ngươi đánh?

Đường Tam nhìn chăm chú trên người Tự Minh giây lát, rồi bình tĩnh trả lời:

- Ta cảm giác hắn mạnh hơn Tiêu Lão Đại rất nhiều.

- Để ta đối phó!

- Nếu thất bại, thì cho dù ngươi có ra sân đi nữa, thì cũng khó mà đánh thắng được hắn.

"..."

Đường Tam vừa dứt lời, Tiểu Vũ đã lập tức chu cái miệng nhỏ, phồng lên hai má, một tay chống nạnh, một tay chỉ phía Đường Tam, giận dữ :

- Ý của ngươi, là khinh thường ta không phải là đối thủ của tên kia đúng không?

- Được rồi!

- Xong chuyện ngày hôm nay, ta với ngươi so tài một trận, xem Tiểu Vũ tỷ ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại!

Nhìn Tiểu Vũ tức giận mắng, Đường Tam chỉ biết lắc lắc đầu, mỉm cười giải thích.

- Ngươi bình tĩnh một chút!

- Ý của ta không phải như vậy!”

....

Nhìn hai người đứng ở đó thì thầm to nhỏ, Trần Tự Minh chỉ biết âm thầm cảm thán:

”Kiếp trước cứ ngỡ Đường Tam là sắt thép thẳng nam. Chẳng ai ngờ được, mới sáu tuổi đầu mà đã biết tán gái!"

Hắn khẽ cúi đầu mỉm cười, gạt đi suy nghĩ vẩn vơ không đầu, hai chân chậm rãi bước về phía trung tâm. Đứng đối diện đám người Công độc sinh, Trần Tự Minh bình thản hỏi:

- Là các ngươi muốn khiêu chiến ta sao?

- Rất tốt a!

- Vậy ai sẽ là người lên trước?

- Ta đây đều có thể phụng bồi!

Nghe được tên này hống hách như vậy, Tiểu Vũ liền không giữ được, bản tính xung động của nàng lại tái phát. Hai tay nắm thành quyền, con mắt mở lớn, trừng trừng hướng Tự Minh chất vấn ngược lại.

- Hừ...!

- Có phải ngươi, mới chính là lão đại của đám yếu gà Tiêu Trần Vũ, chuyên đi ăn hiếp công độc sinh bọn ta không?

- Hôm nay, ta nhất định sẽ đánh ngươi một trận răng rơi đầy đất!

- Để xem, ngươi còn có thể tự tin được nữa hay không!

"..."

Đứng một bên, chứng kiến Tiểu Vũ đấu khẩu, Đường Tam cũng chỉ biết thở dài. Khẽ vươn tay, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Vũ, bảo nàng lui xuống, còn mình thì tiến lên trước một bước. Nhìn chăm chú Tự Minh, bình thản nói:

- Đã lâu không gặp!

- Không ngờ ngươi cũng đã trở thành hồn sư!

Khẽ liếc Tiểu Vũ đứng phía sau, đang vung vung quả đám nhỏ thị uy, rồi quay đầu mắt đối mắt Đường Tam, lạnh nhạt đáp.

- Không phải ngươi mới chỉ sáu tuổi, cũng là hồn sư rồi sao?

- Ta đoán không nhầm, thì ngươi là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực chứ?

( Nếu thấy hay thì hãy cho mình một đề cử, tặng kèm TLT với KP thì càng tuyệt vời.

Nó tiếp thêm rất nhiều động lực để mình hoàn thành bộ truyện này!)

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.