Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gọi ta Kamen Rider Inzektor

Tiểu thuyết gốc · 2892 chữ

(Ta nghĩ nên đặt cho nhân vật chính một cái tên a, dù sao sẽ có rất nhiều biến thân hình dạng, cũng sẽ không thể mãi mãi gọi Blade a.

Ta nghĩ gọi Kamen Rider Inzektor nghe rất ổn (đố ông nào biết tên này có nghĩa là sao đấy).

............................

"Hệ thống giúp ta hối đoái toàn bộ linh thạch và Hắc Hùng Bang tài bảo thành Rider Point a!".

"Tuân Lệnh!".

........................

"Hối đoái thành công!

Tự động dùng Rider Point trả nợ!".

.................

Tên: Lưu Phụng

Chủng Tộc: Nhân Loại

Linh Tu: Luyện Khí Hậu Kỳ

Thể Tu: Nhị Trọng Trung Kỳ

Hành Trang: 93 Viên Hạ Phẩm Linh Thạch, Blay Buckle, Blay Rouzers, Rouze Card XX,...

Rider Point: -2000.

"Ây... Còn không đủ Rider Point trả nợ sao?".

Bất quá, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, số Rider Point kiếm được cũng làm cho Lưu Phụng nhẹ nhõm phần nào.

Nhưng nếu để ý kĩ, cái này tiêu diệt 100 tên Hắc Hùng Bang không tốt như vậy làm.

Chuyện khó khăn ở đây không phải là lo bọn chúng mạnh.

Mà là nếu chúng nhận thấy không chơi nổi ta, sau đó bỏ chạy thì thực sự quá phiền toái.

"Chủ nhân! Văn phù các có thứ mà ngài cần !".

Quả nhiên, kéo xuống một loạt các loại văn phù. Lưu Phụng tìm được thứ văn phù thích hợp nhất bây giờ.

Kết Giới Phù: Tạm thời tạo một kết giới phong ấn trong phạm vi 1000 mét, kết giới đang tồn tại lúc, bên trong cường giả dưới kim đan kỳ không có cách nào tạo thành phá hư hay thoát ra ngoài (hiệu lực nửa canh giờ - giá bán 300 Rider Point).

Lưu Phụng không hề ngần ngại mà quỳ xuống cầu xin hệ thống cho vay.

Nhận được văn phù sau đó. Lưu Phụng cũng triệt để yên tâm mà từ từ bước đến Hắc Hùng Bang cắm trại chỗ.

Dù sao cũng không cần cố kỵ bọn chúng có chạy thoát khả năng.

............................

Đang hì hục khí thế chinh phạt Khương Hàn, A Liệt lúc này vẫn còn đắm chìm vào trụy lạc, hoàn toàn chẳng biết chính mình thuộc hạ bị Lưu Phụng từng cái tiêu diệt.

Đang sắp cao trào lúc, A Liệt bỗng nghe thấy tiếng chân vội vã chạy tới phía mình.

Vẫn còn đang nghi vấn, một cái trung niên nam tử bỗng kéo ra tấm lều mà vào.

"Ba... Bang chủ a! Vi... Việc lớn không tốt".

A Liệt nháy mắt liền nhận ra người này, chỉ thấy hắn thân cao hơn 2 mét. Cả người từ đầu tới thân hoàn toàn là một màu đen tuyền, cơ bắp của hắn nhô ra vô cùng dữ tợn, trước ngực đầy rẫy các vết sẹo do vô số trận chiến mang lại.

"Thanh Ngưu ngươi làm sao lại vội vã như vậy?".

Cái này tráng hán là hắn Hắc Hùng Bang phó bang chủ Thanh Ngưu.

Thực lực của y cũng đã đạt tới trúc cơ trung kỳ linh tu, đã sắp đột phá hậu kỳ. Hơn nữa nếu Thanh Ngưu lấy ra chân chính thực lực đi sử dụng mà nói. Ngay cả mình cũng chưa chắc có thể triệt để đánh bại hắn.

Lấy Thanh Ngưu thực lực, có chuyện gì lại làm cho hắn lo lắng tới như vậy?.

"Bang chủ! Rất nhiều anh em biến mất không thấy!".

"Cái gì!".

Nghe Thanh Ngưu lời nói, A Liệt phút chốc cũng là ngây ngốc cả người.

Mới vài canh giờ trước vẫn còn anh anh em em, cùng một chỗ hảo hảo cắm trại a.

Vậy mà bây giờ lại bị mất tích không thấy?.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!".

A Liệt lớn tiếng dò hỏi Thanh Ngưu, Hắc Hùng Bang là hắn mấy năm nay vốn liếng thu thập được.

Nếu đột nhiên liền không còn, hắn chắc chắn sẽ phải gánh chịu vô số sự trả thù của các chính đạo cường giả khác. Dù sao Hắc Hùng Bang cũng đã từng đắc tội với rất nhiều người, hơn nãy tin tức cũng sẽ làm vị đại nhân đó không vui a.

Thanh Ngưu bây giờ cũng không biết phải trả lời mình bang chủ sao cho phải.

Ta chỉ liền ngủ một giấc, Hắc Hùng Bang chỉ còn lại hơn bốn mươi mấy nhân.

Lời này mà nói ra, chẳng phải bị bang chủ cho đánh chết?.

Đang lúc Thanh Ngưu vẫn còn đang ấp a ấp úng, bên ngoài căn lều liền truyền vào vô số tiếng huyên náo.

"Địch tập! Địch tập!".

"Mau đi báo cho bang chủ!".

"A!!? Ta giầy đâu rồi?".

Bất thình lình, một tên Hắc Hùng Bang thành viên vén màn bước vào.

Hắn sau đó quỳ gối xuống A Liệt trước mặt, miệng bắt đầu bẩm báo.

"Bang chủ! Có kẻ địch tập kích doanh trại a!".

Nghe vậy, A Liệt lông mày chau lại, nếu kết hợp việc bỗng nhiên có rất nhiều anh em bị mất tích và lần tập kích này lại với nhau. Có thể thấy kẻ địch hẳn là có sự chuẩn bị từ trước.

"Nói! Kẻ địch có bao nhiêu tên!?".

A Liệt lạnh lùng chất vấn tên thuộc hạ trước mặt, thế nhưng thâm tâm có hắn là biết. Đủ để đột phá chính mình doanh trại, thì bọn chúng phải có ít nhiều một hai trăm tên đi.

Tên thuộc hạ nghe bang chủ câu hỏi, bắt đầu nén giọng rặn từng chữ ra khỏi miệng.

"A.... Ch.... Chỉ có một tên!".

"Một tên?".

Nghe chính mình thuộc hạ từ trong miệng tuông ra lời nói, A Liệt cũng đã triệt để hoang mang rồi.

Liền một tên các ngươi cũng không ngăn nổi? Vậy ta nuôi các ngươi có ích lợi gì?.

Không tiếp tục suy nghĩ nữa A Liệt, liền cùng Thanh Ngưu ra khỏi túp lều.

Đập vào mắt hắn, là một cái vô cùng tuấn tú mỹ nam tử. Chỉ thấy hắn cao tầm 1 mét 7, da thịt trắng nõn, mắt phượng mày ngài, toàn thân mặt một bộ bạch sắc y phục, nhìn qua dáng người thậm chí có vài điểm nữ nhân nét đẹp.

Thế nhưng, khác với chính mình diện mạo, thiếu niên đó bây giờ một tay đang bóp chặt cổ của mình một tên thuộc hạ. Tay còn lại của hắn của không hề nhàn rỗi, bắt lại đường mình thuộc hạ lưỡi kiếm sau đó, bàn tay nhẹ nhàng liền bẽ gãy, sau đó như tia chớp một dạng đem bị gãy lưỡi kiếm xuyên qua mình thuộc hạ lồng ngực.

Tiện tay bóp nát yết hầu của tên Hắc Hùng Bang thành viên mình đang nắm sau đó, Lưu Phụng hai mắt lạnh lẽo nhìn về phía vừa mới xông ra ngoài A Liệt.

"A ... Ra rồi sao? Từng người lên hay tất cả đây?".

Không đợi A Liệt mở miệng, một bên Thanh Ngưu đứng bên cạnh liền thả người phóng tới.

Khí thế của hắn bỗng nhiên bộc phát, tay phải nắm đấm siết chặt, hình thành một cỗ màu vàng lực lượng đánh tới.

Lưu Phụng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể để hai tay thủ ở trước mặt.

Ầm một tiếng

Thanh Ngưu cuồng bạo sức mạnh hung hăng va vào Lưu Phụng hai tay. Cả người Lưu Phụng cũng không tự chủ được mà bị đánh lùi về sau mấy mét.

Hai tay chịu đến một hồi đau nhức Lưu Phụng, chỉ thấy đại hán trước mặt đang điên cuồng toả ra kinh khủng khí tức.

"Ở đâu ra cái ranh con, cũng dám ở trước mặt Hắc Hùng Bang làm càn!".

Thanh Ngưu từ khi gia nhập đến bây giờ, đây là lần đầu có kẻ ở trước mặt hắn phách lối đến như vậy, càng là ở trước mặt hắn bang chủ to gan phách lối. Điều này làm hắn tức giận đến bao giờ hết, nói là vậy nhưng làm hắn kinh ngạc nhất điều, là tiểu tử này lấy tu vi luyện khí hậu kỳ mà lại có thể cản được mình bảy phần lực quả đấm.

"Ha ha ha, ra là vậy, ra là vậy, ta đã hiểu".

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dường như phát giác được điều gì đó.

"Mi là linh thể song tu! Ta nói đúng chứ?".

"Ngươi... Sao ngươi nhìn ra được?".

Lưu Phụng chốc lát cũng là hơi sững sờ.

Cái này da ngâm đen đại hán, vừa liếc mắt là đã nhìn ra mình là linh thể song tu.

"Kinh nghiệm cả thôi, nếu chỉ là một tên luyện khí hậu kỳ bình thường há có thế đỡ được một quyền của ta dễ dàng như vậy?".

"Bất quá, thể tu như ngươi ta đã giết không ít, đi chết đi!!!".

Nói xong, cuồng cuộn linh lực không ngừng tụ hội vào hắn thể nội bên trong.

Vèo...

Cả người hắn bỗng chốc lấy cực nhanh tốc độ phóng tới.

Nấm đấm tung ra, mang theo nồng đậm linh lực hướng về Lưu Phụng mặt của.

"Henshin".

[Turn Up]

Mục tiêu đang ở ngay trước mặt Thanh Ngưu, không hề ngờ tới tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện một cái màu xanh màn hình chắn ở trước mặt của mình.

Không kịp nghĩ nhiều, liền vung đấm muốn đem cái này màn hình đánh nát.

Một giây sau đó, Thanh Ngưu triệt để ngu người rồi. Nấm đấm của hắn thế mà chẳng gây một chút vết nứt nào.

Cả người Thanh Ngưu sao đó như quả bóng tựa như, trực tiếp bị đánh bay về sau.

Lưu Phụng khoé miệng nhẹ cong lên, chạy một mạch xuyên qua màu xanh màn hình.

Ngay sau đó, một tên hiệp sĩ mặt nạ xuất hiện trước mặt toàn bộ thành viên Hắc Hùng Bang.

"Đó là cái gì pháp khí?".

"Nhìn tốt trang bức a! Ta có nên hay không mua một bộ?".

"Trọng điểm là cái này sao? Phó bang chủ vừa bị đánh bay a?".

Cả đám người nhìn lại bị đánh bay tận vài chục mét Thanh Ngưu. Hắn vậy mà chỉ lấy tay phủi bay cát bụi trên người mình vài cái, sau đó đứng lên, hai mắt bốc hoả nhìn chằm chằm Lưu Phụng.

"Xin chào! Ta tên Lưu Phụng, gọi ta Kamen Rider Inzektor liền tốt".

Lưu Phụng âm thanh từ trong bộ giáp phát ra.

"Tiểu tử! Ngươi triệt để chọc giận ta! Không quan tâm ngươi là thần thánh phương nào, hôm nay ngươi chết không thể nghi ngờ!".

"Thanh Ngưu! Không được vọng động!".

A Liệt thấy Thanh Ngưu tình trạng có phần không ổn, lập tức mở miệng ra can ngăn.

Thanh Ngưu tuy là hắn trong thành nhất thuộc hạ, thế nhưng khi vị này phó bang chủ tức giận, ngay cả mình hắn cũng không thèm nghe, hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người không quản địch ta.

Quả nhiên, Thanh Ngưu như người điếc không khác, cả người phi thân lên. Màu vàng linh lực lần nữa bộc phát.

Từng dòng màu vàng linh lực chảy dọc Thanh Ngưu cơ thể lúc này nhìn như Kaixa Photon Blood đồng dạng.

"Ngưu Hình - Chấn Sơn Quyền!"

Thanh Ngưu rống to một tiếng, to lớn nấm đấm vung đến Lưu Phụng trước mặt.

Phía sau hắn, một tôn to lớn đại ngưu được hội tụ từ linh lực mà ra, lúc ẩn lúc hiện nhìn thập phần quỷ dị.

Vốn đã kinh người quả đấm bây giờ lại thêm thập phần cường đại.

Lưu Phụng trông thấy to lớn đại ngưu cũng có hơn kinh ngạc một chút.

Sau đó lập tức nhẹ nghiên đầu một cái, vậy mà đơn giản liền tránh đi Thanh Ngưu công kích.

"Cái gì? Ngươi.."

Chưa kịp nói hết câu, Lưu Phụng liền bắt lại cánh tay hắn, bàn tay dùng sức vặn một cái.

"Ahhhhhhhh!!!!".

Tiếng thét thất thanh từ miệng Thanh Ngưu truyền ra, khuôn mặt hắn nhăn lại, từng giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt đen bóng.

(Rắc!)

"Ahhhhhhh!!! Thằng chó!!!"

Cảm nhận mình tay phải trực tiếp bị bẽ gãy rồi, Thanh Ngưu không chịu được nữa, tay trái ngay sau đó liền đánh một chưởng vào Lưu Phụng giáp ngực.

Thoát ra ngay sau đó, Thanh Ngưu bắt đầu thở hổn hển nhìn tên ác ma trước mặt này.

Đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sợ hãi hương vị, không tài nào có thể nghĩ tới, đòn công kích của mình vậy mà bị hắn nhẹ nhàng như vậy hoá giải.

"Chậc, ta cứ tưởng ngươi cũng là thể tu như ta... Nhưng xem ra ta đã nhầm.

Ngươi chỉ là dùng linh lực để cường hoá chính mình sức tấn công mà thôi, nhục thân cũng không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, phải không?".

Từng câu từng chữ Lưu Phụng nói ra đều đánh sâu vào trong tim của Thanh Ngưu. Thực sự thì lấy tố chất của hắn không tài nào đủ để trở thành thể tu.

Thế nên hắn chỉ có thể lấy linh lực để Buff Dame cho bản thân, bất quá phương pháp này đối với cơ thể là một loại gánh nặng rất lớn. Nhưng hiệu quả nó mang lại là phi thường mạnh mẽ, một trúc cơ trung kỳ như hắn liền có thể phát ra trúc cơ hậu kỳ thực lực.

"A! Còn về con bò kia, chắc có lẽ là nhà ngươi một môn đặc thù công pháp nào đó phải chứ? Như kiểu Juken Sentai ấy?".

Ây, mặc dù không biết Juken Sentai là cái quỷ gì, nhưng phải thừa nhận hắn đoán đúng, đây quả thực là một môn công pháp đặc biệt mà mình và bang chủ tu luyện, chỉ tiếc với thiên phú của mình thì cũng chỉ học được vài điểm da lông.

Về phần làm sao Lưu Phụng dễ dàng như vậy liền tránh được Thanh Ngưu công kích, đơn giản là do hắn ngoài thời gian bám đuôi Hắc Hùng Bang, còn lại chính là vùi đầu vào phòng huấn luyện không gian ảo.

Trải qua bảy bảy bốn chín lần ăn hành, không những nhục thân, sức mạnh lẫn tốc độ, khả năng phản xạ của Lưu Phụng cũng được tăng lên cao.

Cho nên, Thanh Ngưu bây giờ dù có linh lực cường hoá mà nói, tốc độ vẫn tương đối hơn nhanh một điểm mà thôi.

"Bang chủ, cho ta thứ đó!".

Thanh Ngưu như đã quyết tâm làm cái gì, mặt hướng về đằng sau A Liệt nói.

A Liệt nhíu mày, mặt nhìn chằm chằm Lưu Phụng như muốn xé xác hắn ra

"Không cần phải mạo hiểm như vậy, chỉ cần ta và ngươi liên thủ..."

"Không!"

"Ta muốn tự tay giết hắn, cho hắn biết chúng ta Hắc Hùng Bang là cỡ nào tồn tại, hơn nữa nếu ngay cả một thằng nhóc ta cũng đánh không lại! Chẳng phải làm mất sạch sư tôn mặt mũi!!!"

Thanh Ngưu lúc này y như một tên điên, nghĩ trước khi bị đuổi khỏi tông môn, khuôn mặt thất vọng của sư tôn khi đó như một con dao cấm sâu vào tim gan hắn.

A Liệt thở dài, từ trong túi áo lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ.

Mở nắp ra, mùi hương đan dược bỗng chốc khuếch tán trong không khí, một viên đan dược màu đỏ rớt xuống tay A Liệt.

A Liệt dùng bàn tay nắm chặt, ném mạnh về phía Thanh Ngưu vị trí.

Thanh Ngưu không hề chần chờ mà một tay bắt lấy, đem đan dược một hơi nuốt vào trong bụng.

"AAAAAAAAAAA!"

Màu vàng linh lực từ Thanh Ngưu cơ thể như một cái núi lữa bắt đầu phun trào, các bắp thịt trên người hắn không ngừng căng phồng ra.

Thanh Ngưu hai tay ôm lấy đầu, có vẻ như vô cùng thống khổ, miệng la hét thất thanh đủ loại ngôn ngữ.

Sau vài giây, hắn không còn dẫy dụa nữa, người bất ngờ bật dậy, ánh mắt hoàn toàn mất đi lý trí nhìn chằm chằm Lưu Phụng.

"Lẽ nào là cuồng bạo đan?"

Lưu Phụng nhìn thấy Thanh Ngưu triệu chứng so với cuồng bạo đan đan phương hiệu quả hệ thống mười phần trùng khớp.

Nhưng tên Thanh Ngưu này đây là hoàn toàn trở nên mất kiểm soát rồi a.

"Ta muốn tới"

Thanh Ngưu to giọng nói, cả người khí tức đề thăng đến trúc cơ đỉnh phong thì mới dừng lại.

Linh lực toả ra điên cuồng tới mức một vài tên Hắc Hùng Bang thành viên không chịu nổi mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Người Thanh Ngưu bày ra một bộ sắp tiến công tư thế.

Lưu Phụng thế mà không có một tia sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Chỉ có chiến đấu với càng mạnh hơn đối thủ, ta mới càng trở nên mạnh mẽ.

"Nếu ngươi đột nhiên mạnh hơn mà chẳng cần phải luyện tập... Thì ngươi sẽ chẳng bao giờ thắng được ta đâu!".

Bạn đang đọc Mang theo kamen rider hệ thống xuyên qua tu tiên giới sáng tác bởi yy13032901
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13032901
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.