Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2301 chữ

Đêm tối bao trùm toàn thành phố, toàn bộ quân đoàn 2 và 3 đều đang di chuyển dần về tọa độ chỉ định.

Trong cơn thú triều này, bất cứ ai riêng lẻ đều tự đưa mình vào nguy hiểm, quân đoàn 3 vốn có tốc độ càn quét chậm nhất, đội hình giữ khoảng cách của họ lúc này phát huy tác dụng, mọi người rất nhanh có mặt ở vị trí, không có tổn thương nào đáng kể trong đoàn.

Người duy nhất còn thiếu lúc này là tiểu Bảo, Hỏa và một vài người khác đã nhận ra sự vắng mặt của hắn, khuôn mặt của Hỏa có chút lo lắng, trước mắt Hỏa bây giờ là hàng ngàn con quái vật đang lao vào làn đạn, tựa như những con thiêu thân lao vào đống lửa, hoàn toàn không có khái niệm sợ hãi cái chết.

Xác của những con côn trùng dần chất đống bên ngoài, phía trong tòa nhà được coi là căn cứ tạm thời, Kim Mã và Liễu Thanh đang tranh cãi với nhau.

" Quân đoàn 1 ? Ngươi xem trên ngực ta kí hiệu, ta không phải quân đoàn 1 " - Kim Mã là một cái dáng người tầm thước, khuôn mặt có chút dài, mặt cùng với tên của hắn có chút tương đồng, khuôn mặt dài với đôi mắt híp đang liếc nhìn qua lại phòng chỉ hủy.

Trong mắt người này, lợi ích được đặt lên hàng đầu, hắn hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện không mang đến lợi ích cho hắn.

Pháo hiệu từ ụ mối được bắn ra liên tục, quân đoàn một hiện tại đang nằm trong phần lõi của thú triều, dường như tấn cả tín hiệu cấp cứu của họ được bắn ra cùng một lúc, báo hiệu cho bên ngoài biết tình trạng nguy hiểm tột độ của họ.

" Chúng ta tất cả dù đến từ quân đoàn nào cũng đều mang trên người chiến phục của Hi vọng quốc, ngươi từ chối cứu họ, nghĩa là đang diệt đi đường sống của họ, ngươi nhìn thấy vị trí hiện tại của họ rồi. Nếu không được kéo dài thời gian cho đến lúc các sĩ quan đến, họ chắc chắn bị tiêu diệt hoàn toàn " - Liễu Thanh khuôn mặt nghiệm nghị lên, cô nàng nhu mì, dễ thương được thay thế bởi bộ dáng của một chỉ huy nghiêm túc, táo bạo.

" Liễu nữ thần, ngươi có hay không hiểu được hoàn cảnh của ta lúc này, giải cứu đám người kia là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần ngươi ta và có sai lầm, không chỉ quân đoàn 1, toàn bộ chúng ta đều bị tiêu diệt "

Lập luận của Kim Mã hoàn toàn có căn cứ, Liễu Thanh không thể bác bỏ được, thậm chí nếu như ở vị trí sĩ quan cấp cao, chắc chắn nàng cũng phải đồng tình với hắn.

Nhưng nàng biết rằng, nếu buông bỏ đám người bên trong u mối, họ chắc chắn sẽ không còn đường trở về, nếu làm như vậy, suốt cuộc đời nàng sẽ sống trong cắn rứt, lương tâm không cho phép nàng rời bỏ họ, dù chỉ còn một tia hi vọng duy nhất, dù chỉ có một mình, Liễu Thanh vẫn sẽ làm hết sức mình.

Quay lưng về phía Kim Mã, Liễu Thanh ra lệnh triệu tập toàn bộ quân đoàn ba về phía bên trong của tòa nhà, bên ngoài, những vị trí hỏa lực được thay thế hoàn toàn bởi người của quân đoàn 2.

Số lượng côn trùng bỏ mạng dưới nòng súng càng ngày càng nhiều, chất thanh đống cao, che lấp dần tầm nhìn của họ với bên ngoài.

Nhảy lên một bức tượng nữ thần nằm giữa trung tâm đại sảnh, thân hình của Liễu Thanh lọt thỏm giữa bàn tay của bức tượng, lúc này, dưới ánh đèn lập lòe, cùng với ánh sáng phát ra từ những đám lửa bên ngoài, cô nàng trở nên xinh đẹp, thần thánh.

Không thể không nói, trong bối cảnh này, vẻ đẹp có chút nhu mì, tinh khiết của Liễu Thanh được nhân lên gấp bội, khiến tất cả mọi người, bao gồm những người của quân đoàn 2 có mặt đều bị nàng thu hút, yên lặng lắng nghe.

"Bạch Liên chiến đội lập tức thu dọn trang bị, toàn đội xuất kích, mở đường tiến về ụ mối, nhiệm vụ là kéo dài thời gian đến lúc các sĩ quan trở về "

Khẽ nhìn toàn bộ gương mặt của thành viên quân đoàn ba, Liễu Thanh tiếp tục cất lời.

"Nhiệm vụ lần này trực tiếp lao vào phần lõi của chiến trường, những người tham gia vào nhiệm vụ đều có tỉ lệ tử vong vô cùng lớn, chúng ta hoặc cùng nhau trở về, hoặc cùng nhau mất đi. Tôi không bắt buộc ai tham gia, ai tình nguyên tham gia chiến trường, nhanh chóng thu xếp xuất phát "

Không gian bên trong đại sảnh phút chốc trở nên tĩnh lặng, mỗi người đều mang trong mình những tính toán riêng, nhìn ra phía bên ngoài, trước mắt họ chỉ toàn là côn trùng, đang kết đoàn bay về phía ụ mối tựa như những đám mây, che khuất đi toàn bộ ánh trăng trên bầu trời.

"Tôi đi"- Người đầu tiên cất lời, thật bất ngờ lại chính là chàng trai với đôi mắt đẹp, sinh mạng của cậu gắn liền với sự tồn vong của dân tộc mình.

Đứng trước những ánh mắt ngạc nhiên, có phần thắc mắc về hành động của mình, cậu chỉ cười nói.

" Trong ụ mối có thể còn rất nhiều thành viên của các dân tộc khác. Họ có thể cũng giống như tôi a "

" Ta cũng đi "

...

Tiếp đến sau đó là Lý Tưởng, Thanh Bình... là nhiều đội trưởng các chiến đội của quân đoàn 3 lên tiếng

Ngòi nổ đã được châm, cảm xúc cùng nhiệt huyết trong bầu máu nóng dâng trào, hàng loạt thành viên của quân đoàn 3 đứng dậy, cố định trang bị của họ vào cơ thể, chờ lệnh xuất phát.

Dần dần, gần như tất cả tân binh quân đoàn 3 đều lựa chọn lao vào tử địa.

" Lạc, có điều này thật sự muốn nói với ngươi " - Lý Tưởng đứng bên cạnh A Lạc, đem cùi chỏ thúc nhẹ vào người hắn khẽ nói.

" Nhiều lời, nói "

" Trông ngươi trong bộ dạng này thật sự soái a, haha "

A Lạc bởi vì chiến đấu, một thân đều là dịch nhầy của lũ côn trùng, trên đầu hắn con mang theo tổ hợp xanh đỏ tím vàng chưa kịp lau đi, nghe đến lời của Lý Tưởng liền cau có, đáp lời

" Cái kia u mối, kẻ địch đông đúc, trong tình thế hỗn loạn coi chừng có đạn lạc " - Khuôn mặt hắn có chụt cười cợt, nhìn Lý Tưởng đang ấp úng không biết nên nói gì, cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.

Bên trong u mối, Hoắc Tôn chỉ đạo đánh sập tất cả các lối vào.

Cấu trúc của tụ mối khiến cho nó giống như một mê cung, càng nhiều lối vào sẽ càng khó để lực lượng của hắn kiểm soát được tình hình.

Lũ côn trùng kéo đến mỗi ngày một đông, chúng chiếm dần những lối vào mà quân đoàn 1 chưa kịp đánh sập, hỏa lực xả vào chúng liên tục, xác chết ra rạ trên đường.

Mặc dù sức chiến đấu của lũ côn trùng không cao, nhưng đạn dược và khí tài của quân đoàn 1 cũng đang dần dần cạn kiệt, số lượng người bị thương đang dần tăng lên bởi những con côn trùng cảm tử.

Ở vị trí trung tâm, nơi mà họ hành quết con mối vua, những tân binh của quân đoàn 1 nằm la liệt trên mặt đất, máu đang chảy ra từ cơ thể của họ, có người thậm chí đã mất đi một chi trên cơ thể, tiếng la hét vì đau đớn tràn ngập khắp căn phòng.

" Tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, đạn đang hết nhanh chóng, pháo hiệu cấp cứu cũng đã được bắn hết, nếu phải cận chiến, chúng ta sẽ sụp đổ nhanh hơn "

Một thành viên của quân đoàn 1 đang báo cáo tình hình với Hoắc Tôn, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, nhắm mắt lại trong khoảnh khắc, thở dài nói.

" Chia đều quân số chúng ta có, bằng mọi cách giữ chặt các lối vào. Giữ chặt hoặc là chết "

" Rõ "

Ở một lối vào trong nằm giữa ụ mối, làn đạn bắn ra liên tục tiêu diệt lũ sinh vật đang cố lao vào bên trọng, đánh bật chúng khỏi cánh cửa bước vào tổ mối.

Một con bọ hung biến dị, với cặp sừng không lồ hạ cánh xuống, cặp sừng của nó tông thằng vào cánh cổng, nó chui rúc thân mình có vẻ quá khổ của nó vào bên trong, những viên đạn băn lên người nó để lại ánh lửa, con bọ hung vẫn hung hăng lao thẳng vào đám tân binh, dường như không chút nào đau đớn.

[ Đùng ]

Lô cốt tạm thời được dựng nên từ đống đất đá của họ bị vỡ vụt, sừng của con bọ hung đánh tan vị trí của họ, còn có người xui xẻo bị nó tông trúng, bay ra xa hàng chục mét.

Trong khoảnh khắc ấy, lũ côn trùng đủ mọi chủng loại thẳng vào bên trong, tấn công, vào những tân binh đang choáng váng nằm trên mặt đất.

Máu lan tràn trên sàn nhà, cơ thể của họ trở thành miếng mồi bị xâu xé, chân tay đứt gãy văng ra tung tóe.

" Quân đoàn 1 tuyệt đối không có rác rưởi, các huynh đệ, kiếp sau lại làm anh em tốt "

Một cái tân binh hét lên, thanh âm của hắn vừa dứt, trong tay nhấn nút kích hoạt của khối bộc phá hắn mang trên ngực, cơ thể hắn tan nát trong khoảnh khắc, kéo theo hàng chục con côn trùng đang bu vào tan xương nát thịt.

[ AAA AAA ]

Phía hành lang, Hoắc Tôn trong tay đại đao vừa chạy đến để hỗ trợ vừa lúc nhìn thấy một màn kia. Căm phẫm lao vào giữa lũ côn trùng, chiến hữu của hắn, huynh đệ của hắn chỉ mới sáng nay thôi, còn gửi gắm tất cả hi vọng vào hắn, nay từng người một bị thương, từng người một ngã xuống.

Chiến trường này vốn là nơi dành lấy vinh quang của quân đoàn 1, nay trở thành tử địa cho hắn vả đồng đội.

Nỗi đau mất đi chiến hữu cùng với bản năng khát máu khiến Hoắc Tôn như điên dại, càng đánh đao trong tay của hắn càng nhanh, mỗi nhát đao trong tay lấy đi sinh mạng của hàng chục sinh vật gớm ghiếc đang bủa vây trong lối vào.

Khuôn mặt hắn dần dần trở nên vô cảm, cả cơ thể dường như vô thức làm việc, suy nghĩ và lí trí dần dần mất đi, tất cả vết thương của hắn đều không còn cảm giác đau đớn, thứ tồn tại duy nhất trong mắt lúc này là chém giết.

Phòng tuyến của quân đoàn một đang dần dần bị đẩy lùi vào trung tâm tòa nhà, nơi mà các thương binh đang nằm la liệt trên mặt đất.

Toàn bộ thành viên của quân đoàn một đều kiệt sức, nhiều người trong đó đã có dấu hiệu muốn buông xuôi, dù họ có giết như thế nào đi nữa thì đám ruồi bọ kia vẫn cứ kéo đến không ngớt, sức lực của họ chỉ như muối bỏ bể.

Tiểu Hoa trong tay cự phủ đang một mình chém giết tại một lối vào, đồng đội của cô đã bị thương, liên tục phải rút lui về phía sau. Bộc phá đã sử dụng hết, sức người hoàn toàn khó lòng có thể lấp đi một cánh cổng được xây dựng từ bê tông của loài người và gia cố thêm đống đất đá mà lũ mối đắp lên.

" 636, 637..."

Trong miệng tiểu Hoa đang đếm nhẩm số lượng con mồi mà cô tiêu diệt được, mặc dù thân thể to lớn lực điền, lại là tanker chủ lực của Hắc Lang, chiến đội đứng đầu của quân đoàn 1, nhưng cô bé này chỉ mới 16 tuổi, là thành viên nhỏ nhất của quân đoàn.

Trước mắt cô bé, xác côn trùng chất thành từng đống, lũ côn trùng đang kéo xác của đồng loại ra phía bên ngoài, tạo lối đi để tiếp cận con mồi, nhịp thở của tiểu Hoa đã bắt đầu rồi loạn, cổ họng trở nên khô khốc, gắng gượng tới bây giờ đã là một kì tích với bất cứ tân binh nào.

Nước mắt lã chả tuôn ra trên khuôn mặt của tiểu Hoa.

" 654, 655...."

Nhịp đếm cùng với tiếng nấc hòa nhau, thân thể rụng rời, tâm trí dần dần trở nên tuyệt vọng.

Cô bé 16 tuổi lần đầu tiên đứng gục ngã trước nỗi sợ của mình, trút bỏ đi vỏ bọc mạnh mẽ, kiên cường bị gán ghép bởi hình thể lo tớn, bởi vị trí chiến đấu của bản thân.

Thân thể đổ sập trên mặt đất....

" Tôi không muốn chết a "

....

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.