Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1879 chữ

Trong khoảnh khắc, một bóng người lao ra từ phía sau, che chắn cho cô bé yếu ớt đang khóc lóc.

Trước mắt cô bé, chàng trai có thân hình mảnh dẻ, cả chiều cao và cân nặng chỉ nhìn qua cũng thua tiểu Hoa nhiều lắm, khẽ xòe tay đưa cho nàng một tấm khăn tay màu vàng nhạt, sach sẽ, tươi mới.

Không nói thêm một lời, người kia lao vào đám côn trùng, mỗi động tác đều mang thêm chút ít hoa mĩ, võ thuật mà người này sử dụng, ngoài hiệu quả thực chiến còn mang theo hiệu ứng đặc sắc, tuyệt đối đẹp mắt.

Trong mắt tiểu Hoa, kẻ trước mắt nàng không đơn giản chỉ là đang chiến đấu, nàng có cảm giác giống như hắn đang trình diễn một loại nghệ thuật, một điệu múa của tử thần dành cho lũ côn trùng.

" Đánh chết cái nết không chừa "

Phía sau tiểu Hoa vang lên tiếng người, một chiến đội lạ lẫm, trên ngực áo mang kí hiệu của quân đoàn 3 nhanh chóng tiếp cận vị trí của nàng.

Lý Tưởng nhanh chóng lao vào bầy côn trùng phía trước, hợp sức cùng với A Lạc, hai người mặc dù bên ngoài đem tranh cãi làm vui nhưng trong chiến trận lại kết hợp vô cùng ăn ý.

Hồng Liên đội được phân công tới nhánh cổng này hỗ trợ, thật may là họ xuất hiện đúng lúc, kịp thời cứu lấy " bé bỏng " tiểu Hoa.

" Áo Lỗ Xích, nhanh lên một chút "

A Lạc hướng về phía xạ thủ của chiến đội Hồng Liên nói, người này bây giờ trong tay một khối bộc phá, đang được cố định chặn vào mục tiêu, đồng hồ đang đếm ngược.

" Xong "

Nghe được tín hiệu từ Áo Lỗ Xích, Hồng Liên đội rút dần ra khỏi hành lang của cánh cổng.

A Lạc bước đến bên cái lực điền thiếu nữ quân đoàn 1, hắn khẽ cúi người xuống, khuôn mặt có chút kề sát với Tiểu Hoa nói

" Có thể tự di chuyển hay không ? "

Khuôn mặt tiểu Hoa trong phút chốc có chút nóng bừng, không gian nơi này dường như có chút mờ nhạt, khuôn mặt của A Lạc trong mắt nàng dường như được bao phủ một lớp hào quang, cảm giác này là lần đầu tiên nàng gặp phải trong đời, không hiểu sao đứng trước người này, nàng cảm thấy bản thân có thể mặc sức yếu đuối, mặc sức dựa dẫm vào hắn...

" Được, ta tự làm được ... "

Tiểu Hoa luống cuống đứng dậy, theo đám người của Hồng Liên đội rút chạy về phía cuối hành lang.

Thanh Bình trong tay tấm khiên chợt xòe lớn ra, bao phủ hoàn toàn thân thể đồ sộ của hắn, che chắn hoàn toàn động đội phía sau lưng.

[ Bùm....]

Khối bộc phá nổ tung, lũ côn trùng trên đường đuổi theo đều tan xương nát thịt, hàng tấn đất đá sập xuống, bịt hoàn toàn lối vào của lũ biến dị khát máu, từng khối đá bay vào đập lên tấm khiên đã xòe lớn của Thanh Bình, khiến cho bản thân hắn có chút áp lực không nhỏ.

Lúc này, toàn bộ lối vào tổ mới còn hở, đều có bóng dáng của các tân binh quân đoàn 3, rất nhanh áp lực trên vai quân đoàn 1 được giảm xuống rất nhiều, Hoắc Tôn và các thương binh khác được mang về dưỡng thương ở trung tâm tòa nhà.

Quân đoàn 3 xuất hiện nằm ngoài dự tính của hắn, khuôn mặt hắn khó hiểu nhìn về phía Liễu Thanh, cái nữ nhân mang vể ngoài yếu ớt kia bằng cách nào đưa được số lượng người nhiều như vậy vào trong này, nếu đã có lối vào chắc chắn sẽ có đường thoát dành cho hắn cùng đồng đội.

Hắn cất bước khó nhọc đến gần Liễu Thanh, muốn dò hỏi cô nàng.

Phát hiện ra Hoắc Tôn, không chờ hắn mở miệng, Liễu Thanh liền nói.

" Vào liền có thể, ra là không thể, chúng ta phát hiện ra hệ thống cống ngầm của thành phố, các tòa nhà đều liên thông với nhau, liền mò mẫm đến được đây. Đáng tiếc lúc di chuyển cũng kéo theo vô số côn trùng, lối vào bây giờ đều đã bị chúng bu kín, có điều không hiểu sao chúng chỉ tập trung phía bên ngoài, không xông vào bên trong "

Hoắc Tôn im lặng không đáp, bản thân hắn có chút mệt mỏi, không cần nói thêm cũng biết tình cảnh lúc này của bọn hắn, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ sĩ quan cấp cao tới cứu, nhưng các sĩ quan cấp cao đều đang truy quét các mục tiêu quan trọng, thời điểm họ trở về hoàn toàn chưa xác định được.

Lúc này, Min đã do thám hoàn toàn tất cả lối vào còn mở của tổ mối, đang đứng trước Liễu Thanh báo cáo

" Còn hơn mười lối vào chưa được lấp, lũ côn trùng vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nhưng không thể tiếp tục cho nổ lối vào, nếu tiếp tục cho nổ các lối vào, số lượng cột trụ nứt gãy đã quá nhiều, nếu tiếp tục cho nổ, tòa nhà chắc chắn sẽ đổ sập "

Liễu Thanh khuôn mặc không đổi sắc, nàng lệnh cho toàn bộ bác sĩ của quân đoàn tập trung chữa thương cho quân đoàn 1, các vị trí khác liên tục thay phiên nhau canh giữ các cánh cổng.

" Đừng để chúng nó kéo xác của đồng loại ra bên ngoài, dùng những xác chết đó tạo thành những lối cản, tốc độ của chúng nó chậm xuống càng nhiều, cơ hội của chúng ta càng lớn "

Liễu Thanh ra chỉ thị với Min, trong tay vẫn đang sơ cứu một cái đứt rời hai tay, một thương binh của quân đoàn 1.

Lợi thế tốc độ của Min trong hoàn cảnh này được phô diễn tối đa, cậu liên tục di chuyển từ vị trí này đến vị trí khác, chỉ thị cho các chiến đội, cũng như tiếp tế đạn dược, hỗ trợ người bị thương.

Không thể không nói, việc phòng thủ tổ mối với sự xuất hiện của quân đoàn 3 đã trở nên khả quan hơn rất nhiều, nhưng chắc chắn nếu không có sự tiếp viện, đây sẽ là nấm mồ tập thể của cả hai quân đoàn.

-----

Dưới hệ thống tàu điện ngầm, tiểu Bảo đang vừa đi vừa chửi thề.

Dù là hắn quay lại con đường cũ hay theo chỉ dẫn tiến đến các lối lên mặt đất khác thì đều gặp tắc nghẽn, tất cả mọi con đường hắn đi qua đều đã bị bên ngoài đánh sập.

Rất may là tất cả lũ côn trùng đều bỏ qua hắn, có vài con trong số chúng, đẳng cấp đã tiệm cận cấp S, bằng giác quan của mình, Tiểu Bảo biết rằng chúng hoàn toàn có thể trở thành mối nguy hại cho bản thân.

" Có gì đó không đúng " - Trong đầu hắn liên tục suy nghĩ, dù rằng sức mạnh hiện tại có chút vượt trội hơn lũ côn trùng, nhưng chắc chắn không phải vì vậy mà lũ côn trùng tránh xa hắn. Hơn nữa số lượng của lũ côn trùng hoàn toàn có thể tính bằng vạn, mặc dù đa phần đã thoát lên bên trên mặt đất, nhưng phía dưới này khăp nơi đều có thấy nhìn thấy.

" Tiểu Cường, bay sang trái, bay sang phải, lượn vòng ta xem thử, woay, Tiểu Cường, có hay không hiểu lời ta nói a "

Phía trước mắt hắn, một cái gián khổng lồ đang nép mình trên trần của đường hầm, con gián hoàn toàn bỏ qua hành động ngu ngốc của hắn, lời hắn nói ra không tác động đến nó một chút nào.

Khẽ gãi gãi đầu, Tiểu Bảo nhìn ngó xung quanh một chút, may mắn là không có ai, nếu không chắc chắn ngoài biệt danh thỏ để, còn có thêm một cái gì đó ngu ngốc biệt danh.

"Ngươi cùng gián nói chuyện ?? Não có phải hay không chỉ để cho đủ bộ phận. "

" Ta là cùng song đầu xà kí qua hiệp định hòa bình .... "

Trong đầu hắn đang tự huyễn nên cuộc hội thoại, bỗng nhiên chần chừ, nhìn lại trên khắp cơ thể đều dính vào huyết dịch của con đại xà, chợt bừng tỉnh. Lũ côn trùng này không sợ hắn, thậm chí đã xem hắn là một miếng mồi ngon, nhưng dấu vết của con đại xà lưu lại chấn nhiếp hoàn toàn bọn chúng, loại áp chế này không đến từ sức mạnh, mà còn đến từ bản năng.

Tiểu Bảo thầm tự nhủ rằng bản thân quả nhiên may mắn, có hay không thật sự là năm mươi đời tổ tông đang phù hộ hắn a.

Ngang qua một lối đi, hắn bỗng thấy khuôn mặt có chút lạnh, mũi ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên, dưới chân hắn là hệ thống thoát nước ngầm của thành phố, vị trí hiện tại là lối vào dành cho các nhân viên bảo trì, nắp cống bằng kim loại đã bị chấn động bung ra một phần.

Không có chút ngại ngùng, dùng chân đánh bật luôn nắp cống, Tiểu Bảo luôn nhảy xuống bên dưới.

Bên trong ống cống khá khô ráo, loài người đã rất lâu không tồn tại ở thành phố này, chút nước đọng duy nhất đến từ những trận mưa. Tiểu Bảo lần mò đi ngược theo chiều gió, chỉ cần có gió chắc chắn sẽ có lối thoát ra bên ngoài.

Quả nhiên một tiếng sau, hắn tìm một ngã ba khá lớn, kèm theo là lối ra bên ngoài, nhưng ở lối ra đó, hàng nghìn con mắt đủ màu sắc, kích cỡ đang nhìn chằm chằm vào nó.

Hàng ngàn con côn trùng đang canh giữ bên ngoài lối ra, chúng tuyệt nhiên không tiến vào bên trong cống ngầm, lãnh địa của vị chúa tể kia, nhưng huyết dịch trên người tiểu Bảo đã bắt đầu khô, hắn không dám chắc ra bên ngoài bây giờ, đón chờ hắn có phải hay không chính là hàng vạn chiếc răng đến từ những cái mồm đầy lông lá.

" Ực " Khẽ nuốt nước bọt, Tiểu Bảo chọn đi hướng còn lại của cống ngầm.

Mười phút sau, một nhóm thành viên của quân đoàn 1 đang tập trung lại, họ đang canh giữ một lối nhỏ nằm trong hệ thống thoát nước của một tòa nhà, xung quanh lượng bộc phá đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần khởi động, ngay lập tức lối lên này sẽ bị đánh sập "

" Ai "

Từ phía xa, tiếng bước chân vang vọng, trong ánh đèn pin lờ mờ, một cái trên thân đầy máu nhân loại bước đến.

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.