Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2217 chữ

Càng về đêm tối, côn trùng sẽ càng mạnh lên, lực lượng của chúng cuồn cuộn không dứt, nhất là những con có cấp độ cao, đều đang chuẩn bị tham chiến.

Tiểu Bảo hiểu được hi vọng của Liễu Thanh, nhưng có lẽ sẽ không thành hiện thực, bên phía các sĩ quan nếu có thể đến đã có mặt từ sớm, hẳn là chính họ cũng đang gặp khó với lần càn quét này.

Cố gắng chém giết thêm một chút, hắn đang tính toán những lựa chọn mà hắn có thể làm.

"Mẹ " hắn đã từng nói chỉ cần sống an ổn là tốt rồi, tiếc là trong hoàn cảnh này, hắn không có lựa chọn nào an ổn.

Áng chừng với tình trạng này, có lẽ chỉ đến sáng mai, tổ mối sẽ bị công phá hoàn toàn, lúc đó mọi con đường đều dẫn đến cái chết. Tiểu Bảo khẽ thở dài, trong tay dao bạc vẫn sáng loác, giữa bóng đêm, lưỡi dao bởi vì quá nhanh xoay vong quanh hắn, lại đứng ở vị trí lối ra, khiến những người đang quan sát đều như thấy hắn chiến đấu dưới mặt trăng bao phủ.

Trong ánh mắt vài nữ binh có chút sùng bái, những cái này dù sao vẫn là thiếu nữ tâm, sao thoát được chút mộng mơ, lãng mạn.

Bỗng nhiên, phía trước họ, Tiểu Bảo quăng lại vài quả đạn cối, tạm thời cho nổ lối cổng vào, chạy về phía họ

" Thay người, cố gắng một chút, ít nhất là một tiếng nữa "

Nói rồi liền lao thẳng xuống phía dưới, để lại ánh mắt khó hiểu của đám tân binh.

Tiểu Hỏa thấy hắn như vậy, định nói gì rồi lại thôi, không hiểu sao lúc này, nàng thấy kẻ ít lời, có chút vô tình này mới đúng là con người hắn. Giống như tính cách của hắn những ngày đầu nàng tiếp xúc.

Hắn rất nhanh liền đi xuống bên dưới, chạy thẳng đường hầm, để lại một đám ánh mắt dõi theo phía sau.

Chiến đội canh giữ cổng hầm còn chưa kịp định thần, đã thấy hắn lao về phía bóng tối, tốc độ không ai theo kịp

" Bỏ chạy "

" Có phải hay không hắn vì quá sợ hãi mà đào ngũ a "

Đám người chỉ còn biết tự hỏi nhau, phía sau còn văng lên vài lời nặng nề, không ai yêu thích người lâm trận bỏ rơi đồng đội.

....

Trong bóng tối, Tiểu Bảo lao mình vào vào sâu bên trong đường cống, nhanh chóng chạy ngược lại con đường hắn xuất phát, bản thân hắn không phải là máy móc, đã bắt đầu thấm mệt, cả ngày hôm nay hắn chưa từng nghỉ một phút nào.

Rất nhanh hắn tìm ra lối lên hệ thống tàu điện ngầm đã cũ, không gian bên trong vẫn vậy, rải rác côn trùng đang vo ve tìm đường thoát ra.

Càng về sâu bên trong ga tàu ngầm, tốc độ của hắn càng chậm dần, hắn đang không biết điều mình chuẩn bị làm là đúng hay sai.

Nếu hắn thành công... không biết điều gì sẽ chờ đợi hắn nếu như hắn thành công.

Còn nếu thất bại, cái chết của hắn có lẽ sẽ là cái chết ngu ngốc nhất trong lịch sử mạt thế.

Phía cuối đường ray, con đại xà hai đầu khẽ thè cặp lưỡi đỏ chót của nó ra, lưỡi nó ngửi thấy mùi vị có chút quen thuộc, thân thể của nó bắt đầu chậm chậm di chuyển.

Quá trình lột xác của nó đã xong, sức mạnh của nó đang được hồi phục theo cấp số nhân, nếu Tiểu Bảo gặp nó ở thời điểm này, có lẽ chỉ 2s thôi là đã nằm trong bụng nó, nhưng con rắn dường như không có ý định truy quét con mồi, nó lẵng lẽ cuộn tròn tại một ngã ba, ẩn nấp thân hình trong bóng tối, lẵng lẽ chờ đợi.

Xuyên qua từng lối rẽ của nhà ga, Tiểu Bảo lần ngược trở về nơi nó và con rắn chiến đấu, khuôn mặt của hắn có chút quyết tâm, dù sao cũng phải liều, với bộ quân áo dính đầu máu của con rắn, hắn có thể trốn đi chờ lúc có tiếp tế, nhưng những người của quân đoàn 1 và 3 là hoàn toàn không thể.

Cái chết có thể thực sự đáng sợ, hắn mặc dù luôn tránh nặng tìm nhẹ, luôn nghe lời người phụ nữ trong giấc mơ của hắn, tìm kiếm một cuộc sống bình an, nhưng có lẽ đó cũng không phải điều mà nội tâm hắn tìm kiếm.

Trong hoàn cảnh mọi thứ bị bủa vây bởi nguy hiểm này, nội tâm có chút kích thích, hooc-môn hưng phấn tiết ra khiến hắn có cảm giác lâng lâng.

" Xì...."

Cả người tiểu Bảo đang lao nhanh đến, bỗng nhiên dừng lại, lối đi của hắn bỗng dưng mọc ra hai cái đầu khổng lồ, đang chằm chằm nhìn vào hắn, lối ngoặt này khiến tầm nhìn của hắn bị cản trở, cái đầu rắn như đang đón chờ hắn lao đến, mai phục hắn, khiến hắn có chút trở tay không kịp.

" Xì..xịt "

Khoảng cách từ hắn đến chỗ con hai cái đầu đang chăm chăm nhìn vào mình chỉ còn nửa bước, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng thở của con rắn đang ở rất gần mình, Tiểu Bảo thân thể có chút lạnh, hắn không khác gì cá nằm trên thớt, không còn lối thoát.

Con rắn rõ ràng đang chờ đợi hắn, tiểu Bảo có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt.

" Tiểu Bạch, có thể hay không lùi xa một tí, giữ chút cự li "

Khoảnh khắc Tiểu Bảo cất lời, thời gian giống như ngừng lại, một giây trôi qua nhưng hắn có cảm giác dài đến vạn năm. Liệu đáp lại hắn sẽ là gì...

Con Bạch Xà khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, thè thè cái lưỡi to lớn của nó ra, chợt đầu nó uốn lượn, cuộn tròn nhích ra xa tiểu Bảo một chút. âm thanh phát ra từ người này không khác nhân loại khác, nhưng ở trong não nó, rõ ràng nó có thể hiểu được ý của người này.

Một sự truyền tải thông tin trực tiếp nhảy vào não nó, hoàn toàn không cần chút phiên dịch nào.

Bên cạnh nó, Hắc xà đang bất động nhìn vào Tiểu Bảo, dù sao không có gọi tên nó, quan tâm làm gì, nhân loại này cho nó chút cảm giác thân thuộc mờ hồ, khó lòng giải thích được, chỉ cảm thấy quen thuộc, gần gũi.

Nhìn thấy biểu hiện của Bạch xà, Tiểu Bảo vui mừng hết sức, hắn chắc chăn quái vật khổng lồ này hoàn toàn hiểu lời hắn nói, còn là một cái vô cùng dễ nói chuyện.

" Có thể hay không, chúng ta làm một cái thỏa thuận .... "

Trong bóng tối, một người một rắn đang cố gắng giao tiếp với nhau, cảnh tượng trở nên có chút hài hước, mà kì dị vô cùng.

-------

Bên ngoài chiến trường thành phố, tại nơi cách vị trí của các quân đoàn tân binh năm mươi dặm.

Phía bên dưới các tòa nhà, xác của một con rết dài cả trăm mét nằm cuộn giữa những tòa nhà, chiến trường gần như bị hủy diệt hoàn toàn, mấy dặm vuông xung quanh dường như bị san thành bình địa, trên mặt đất để lại hàng trăm cái hố sâu.

Trên thân xác khổng lồ của con rết, toàn bộ sĩ quan chiến dịch đang cùng với những cái bóng đen kịch chiến, trận chiến hoàn toàn nghiêng về một phía, rất nhiều sĩ quan đã bị thương rất nặng, đang co cụm vào một chỗ bảo vệ lẫn nhau.

Tào Anh cùng với Trương Hồng Phúc đều bị thương rất nặng, đang bảo vệ lấy Diệp Nhu, một bên cánh tay nàng đã bị người ta chém đứt lìa, vô cùng chật vật, khuôn mặt tái xanh đi vì mất máu.

Đám người này xuất hiện sau khi chiến đoàn của Hi vọng quốc tiêu diệt xong con rết khổng lồ, không nói một lời lao vào tấn công họ.

Thực lực của chúng hơn hẳn các sĩ quan của Hi vọng, nhưng có vẻ như không có ý định tiêu diệt họ, bằng chứng là đến bây giờ ngoài một số người bị thương rất nặng, chưa có ai phải hi sinh.

" Khốn kiếp, đã có gan mai phục, sao lại phải che che giấu giấu .." - Diệp Nhu một tay bịt lấy cánh tay đang chảy máu không ngừng, chân vẫn liên tục tung cước về phía một cái áo choàng đen bịt kín cơ thể, trên mặt mang mặt nạ kiếm phổ, loại mặt nạ phổ biến trong nghệ thuật kinh kịch truyền thống.

Bóng đen ngay từ lúc xuất hiện không hé răng nửa lời, đôi mắt hắn chăm chăm nhìn vào Trương Hồng Phúc, dường như có chút thắc mắc. Nếu muốn diệt sát đám người này, hắn một mình không cần đến năm phút, tất cả đều bị toàn diệt. Nhưng muc đích của hắn đến đây không phải để giết người, lại vô tình phát hiện ra chút người thú vị, nên xem như đây là một cách giải trí.

Rất lâu rồi, bọn hắn không tiến về phương nam, nơi đây vẫn được coi là lãnh địa có chút yếu nhược, các quốc gia, hay những nhóm quần cư nhỏ đều chỉ thu mình để sống, bọn họ gần như không kết nối nhiều với nhân loại bên ngoài, không ngờ hôm nay lại gặp được đám người xem ra có chút bài bản, chính quy, Hắc Nô cũng lấy làm bất ngờ.

" Xem ra lần này về, phải báo lên trên, cho người đi thăm dò phương nam một chút " - Bản thân hắn thầm nghĩ.

" Ngừng " - Trương Hồng Phúc cản lại Diệp Nhu cùng Tào Anh đang liên tục tung đòn, nói.

" Có thể hay không thương lượng một chút "... cuối cùng liền hiểu rằng vì sao cái kia Tiểu Bảo lại thành thục trả giá con buôn như vậy, điệu bộ lúc này của Trương Hồng Phúc không khác gì Tiểu Bảo, xem ra cái kia D thỏ đế là coppy phong thái của người này.

Nghe được lời này, Người mang mặt nạ khẽ dơ tay, báo hiệu thuộc hạ ngừng chiến. Hắn tò mò muốn xem đám người này có gì có thể đem ra mặc cả với hắn.

Đám người áo đen ngừng lại, vẫn bao xung quanh các sĩ quan của Hi vọng, nhìn kĩ nhân số cũng chỉ có hơn hai mươi người, nhưng chiến đấu với gần trăm sĩ quan cấp S của Hi Vọng Quốc lại vẫn dành ưu thế, sức mạnh không thể xem thường, thậm chí có thể nói là khủng bố.

" Chúng ta lần này chỉ là truy quét quái vật biến dị thường niên một cái chiến dịch, không có chủ ý tấn công nơi này, huống hồ xung quanh đây ngàn dặm hoàn toàn không có dấu vết lãnh địa riêng, có thể có chút hiểu nhầm " Trương Hồng Phúc tiếp tục cất lời.

Không gian có chút im ắng, người mang mặt nạ không trả lời, khiến cho không khí có chút sượng.

" Nếu gây thiệt hại, Hi Vọng quốc có thể đền bù "

" Ồ, nói thế nào ? " Dường như câu này đánh đúng vào trọng tâm vấn đề, Hắc Nô liền có hứng thú cùng hắn giao tiếp.

" Có thể hay không chúng ta trước trao đổi một chút danh tính, mọi thứ đề dễ nói chuyện hơn, Ta là Trương Hồng Phúc, một cái sĩ quan quản lí của Hi Vọng Quốc, mặc dù cấp bậc không cao, nhưng có thể đại diện hi vọng quốc chủ trì sự việc lần này, bằng hữu là ?? "

" Không cần nhiều lời, ta vốn dĩ là một cái vô danh thế lực, con rết này là mục tiêu chính của chúng ta, bất qua phải còn sống mới có tác dụng, chết xem như vô nghĩa, các ngươi giết nó, đền bù thế nào ? " - Hắc Nô lạnh nhạt trả lời.

Diêp Nhu khuôn mặt đỏ bừng, thời gian nghỉ giúp nàng sơ cứu vết thương, máu đã ngừng chảy, lúc này liền tiến tới nói.

" Khốn kiếp, một con quái vật lại phải sống mới có tác dụng, rõ ràng là làm khó người, chỗ này cũng không phải là địa phận của các ngươi, đền bù ?. Ngươi có hay không nói đạo lí ? "

" Haha, đạo lí - Lịch sử mấy ngàn năm của nhân loại, đạo lí luôn thuộc về kẻ mạnh " - Hắc Nô đôi mắt có chút băng lãnh, sát ý tỏa ra.

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.