Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Nhà

Tiểu thuyết gốc · 1454 chữ

"Mãn Hề có phải là con đang rất đói đúng không? Có muốn ăn gì không, để nương làm cho. Hiện tại trời đã tối sầm nên cửa hàng đều đóng cửa hết rồi, chịu khó đợi nương một chút thôi."

Hồ Tuyết Ngưng nói xong đang tính đứng dậy thì Mãn Hề nói:

"Nương, không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta đợi cha bốc thuốc xong rồi cùng nhau về nhà, ta muốn về nhà nhanh để gặp đệ đệ. À mà nương, tiểu Bảo có biết chuyện ta bị thương không vậy?"

Nói xong nàng bỗng nhớ tới nam hài bốn tuổi, có hai mắt tròn xoe suốt ngày lẽo đẽo theo sau nguyên chủ, ôi thật là đáng yêu manh manh đát, thật muốn bay nhanh về ôm tiểu bánh bao nha haha..

Nàng nương mỉm cười cả con người bỗng chốc tràn đầy sức sống khiến nàng nhìn cũng lâng lâng theo, có gia đình thật tốt, có người quan tâm thật tốt, tóm lại có người thân thật tốt.

"Hảo được rồi nương nghe ngươi về nhà nương nấu cháo cho ngươi ăn."

Nàng nữ nhi còn sống, hai mắt linh động còn đang nói chyện với nàng thật tốt, ngày sau phải đi chùa bái tạ phật tổ, phật tổ hiển linh.

Khoảng tầm mười phút cha nàng bước vào nói:

"Đã xong đầy đủ hết rồi, chúng ta về nhà thôi, chắc bảo bảo ở nhà cũng sợ hãi. Nương tử đỡ Mãn Hề ra trước cửa y quán ta đi đánh xe ngựa lại đây tiếp các ngươi."

Nói xong hắn quay đầu đi nhanh chóng bước ra ngoài, chắc là hiện tại biết đại nữ nhi không sao, nên bắt đầu sốt ruột tiểu bảo bối ở nhà.

"Đi thôi nương, chúng ta về nhà!"

Nói xong nương hai đỡ nhau, đi tới trước cửa y quán vừa tới nơi thấy xe ngựa nhà nàng cũng đang đậu ở đấy, nên hai người trực tiếp lên xe.

Nhà nàng ở phố tây của Ngạn Trấn, một con phố cũng không đông đúc lắm, chủ yếu là dùng để ở nên khá yên bình. Phố tây cách y quán hai con đường nhỏ đánh xe đi thì mất tầm một khắc, còn nếu đi bộ thì mất tầm hai khắc khoảng ba mươi phút đồng hồ, đối với người dân cổ đại không tính xa cho lắm. Xe ngựa rung lắc làm nàng hơi chóng mặt nên nàng nhắm mắt dưỡng thần, nàng khá tò mò cái thứ trôi nổi trong không gian là thứ gì, nhất định về nhà phải lấy ra coi mới được.

Một tiếng hí ngựa vang lên, Hồ Tuyết Ngưng nói: "Đã tới rồi Mãn Hề, để nương đỡ ngươi xuống, từ từ thôi không lại va chạm vào đầu."

Nàng tiện nghi phụ thân thì đang vén mành xe lên để giúp hai mẹ con nàng đi ra ngoài. Sau đó đi tới cửa môn gõ hai tiếng.

Trong nhà có tiếng nam hài vang lên: "Thiếu gia, chắc là phu nhân và tiểu thư đã trở lại, để nô tài ra mở cửa."

Nàng nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bình bịch rất là nhanh hiện tại đã tới trước cửa, cạch.. cánh cửa gỗ mở ra, xuất hiện là một nam hài tầm mười lăm tuổi, cao 1m75, da hơi ngăm ngăm nhìn rất cường tráng chắc là có khả năng làm việc nặng cao. Đây là nô tài nhà nàng tên là Tiểu Tráng, được mua về lúc mười tuổi, hiện tại ở nhà nàng đã được năm năm, là một con người thuần phác, tận tụy cùng trung tâm, nên gia đình nàng rất chiếu cố hắn.

Hiện tại đang hớn hở nhìn nàng cùng nàng nương, biểu hiện thật sự vui sướng khi thấy các nàng, không hề phát hiện nàng cha đang ở bên cạnh, bởi vì sáng ngày hôm qua cha nàng ra khỏi thị trấn đi vào thôn lấy gỗ để làm đơn đặt hàng, tính ra tối mai mới về đến nhà.

"Tiểu Tráng ngươi không thấy ta sao, hừm nhanh tránh ra nào, sao lại chặn trước cửa, tránh ra để ta nữ nhi đi vào nàng đang bị thương." Nói xong hắn liền đẩy nhẹ tiểu Tráng.

Tiểu Tráng đang đứng ngẩn ngơ do vì là trời đang tối om nên hắn không thấy rõ thế nên không biết tiểu thư đang bị thương, sau đó hoàn hồn nhanh nhanh tránh sang một bên vừa tránh vừa nói:

"Tiểu thư người có sao không, tại sao lại bị thương, nô tài thấy một ngày phu nhân cùng tiểu thư đều không quay về, cứ tưởng là hai người đi xa một chút chưa về kịp."

Mãn Hề vừa đi vừa trả lời: "Ta không sao.. mọi thứ đều ổn cả rồi, tiểu bảo đâu.. hắn có ăn uống đầy đủ không, có ngoan không?"

Đang nói thấy một bóng người nho nhỏ đang chạy nhanh tới, đùng.. ôm lấy chân nàng dụi dụi mắt, một bộ manh manh đáng yêu mới ngủ dậy, thật là khiến nàng yêu chết mất thôi, cảm thán xong thì nàng mới cúi xuống hỏi:

"Ai da tiểu bảo bối, nhớ tỷ tỷ không nào, tỷ tỷ nhớ đệ lắm đó nha."

Nói xong còn lợi dụng thơm vật nhỏ hai cái thật kêu.

Hồ Tuyết Ngưng thấy vậy cảm thấy ấm lòng, mà không hiểu tại sao nàng tiểu nhi tử không hề quấn lấy mẫu thân là nàng đây, lại toàn quấn lấy nàng nữ nhi thật là có đôi khi cũng cảm thấy hơi ganh tỵ một chút haha..

Kim Kính thì nghĩ.. sao hắn đi đâu cũng bị người làm lơ, hồi nãy là tiểu Tráng giờ lại đến tiểu nhi tử thật là thương tâm, mà thôi nữ nhi đang bị thương không so đo với nàng haha.. Hắn nói:

"Thôi được rồi tiểu bảo bối, tỷ tỷ ngươi đang bị thương, để nàng về phòng nằm nghỉ ngơi đi nào, rồi để nương ngươi bảo người nấu chút cháo cho cả nhà ăn lót bụng, có chuyện gì để mai hẵng nói."

Sau đó tiến lên ôm tiểu nhi tử, bị tiểu nhi tử tránh thoát lại chạy tới chỗ nữ nhi, oành thương tâm lần hai, tim ta đau quá man.

Tiểu bảo chạy tới trước mặt nàng, dùng bàn tay múp míp sờ sờ đầu nàng rồi nhẹ nhàng thổi thổi nói: "Tỷ Tỷ, đau không tiểu Bảo thổi thổi sẽ hết đau nha."

Ôi nàng nghe thấy gì, lời đường mật ngọt đến thế là cùng, thật là yêu chết nàng bảo bối.

"Tỷ tỷ không sao rồi tiểu bảo bối, đi.. chúng ta cùng cha nương vào phòng nào."

Hai tỷ đệ dắt tay nhau đi vào, theo sau hai tỷ đệ nàng là cha nương, đi sau cùng là tiểu Tráng. Vô phòng khách ngồi thì có hai nữ một nam chạy tới, đó là tất cả người giúp việc nhà nàng hai người nữ hài lần lượt là Tiểu Ngân mười bốn tuổi và Tiểu Tú mười ba tuổi, sau đó là một nam hài mười bốn tuổi tên Tiểu Tề, đều được mua về từ hồi mười tuổi bản tính rất được không ba hoa không ỷ thế làm bậy, rất tốt sau này có thể tin cậy sai xử làm việc.

Nàng tính trong tương lai lại mua thêm người mà chuyện đó tính sau để coi xem tình hình như thế nào đã.

Nàng cha thì đi tắm rửa chạy cả một ngày một đêm không ngừng nghỉ, mồ hôi đầm đìa nên bay nhanh đi tắm, tắm thơm tho mới có thể bế tiểu nhi tử Kim Kính mỹ mỹ nghĩ.

Nàng nuơng tắc xuống bếp nấu một nồi cháo thịt bò băm, tiểu Ngân cùng tiểu Tú tắc đi phụ nàng nương, tiểu tráng đi nấu nước cho nàng cha, tiểu Tề thì đi quan môn, an trí xe ngựa.

Nàng tắc ôm tiểu bảo bối ngồi ở trên ghế, ghế được lót một tấm nệm thật dày ngồi vào liền cảm thấy thật êm thật thoải mái, còn tiểu bảo thì thơm thơm mùi sữa, ấm ấm thật làm nàng không nỡ buông nay.

Tiểu Bảo thì cứ nhẹ nhàng cẩn thận thổi thổi chỗ miệng vết thương của nàng, luôn miệng nói: "Tỷ tỷ không đau, tiểu Bảo thổi thổi."

Nàng bây giờ thật hạnh phúc, cảm ơn ông trời đã cho nàng sống lại một đời, còn cho nàng một gia đình quý báu như vậy nàng sẽ hảo hảo trân trọng.

Bạn đang đọc Mạt Thế Đến Rồi Làm Ruộng Thôi ! sáng tác bởi claradinh_vn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi claradinh_vn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 519

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.