Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 2179 chữ

Đang ngồi chơi game, một thanh niên bị thiên thạch rơi vào nhà , nhờ thế thanh niên được miễn phí isekai.

Với thân thế đơn độc , gia đình đổ vỡ, ông bà mất sớm , bởi thế ngay từ đầu chả có gì đối với cậu ta là luyến tiếc.

Cậu ra đi khá thang thản, một giấc mơ là thứ có lẽ người ta sẽ nghĩ đến. Lễ được diễn ra không hoành tráng cũng chả cầu kỳ. Cũng chỉ bạn bè và vài người thân đến dự.

Dẩu vậy , có lẽ chả ai ngờ rằng sẽ có một ngày cậy đội mồ sống dậy.

…….

Dị thế lịch năm 2010, một căn bệnh dịch đột nhiên xuất hiện . Căn bệnh này ban đầu chỉ là cảm ho và sốt, tuy nhiên ai mà ngờ là sau ít nhất 14 ngày thì người nhiễm hoá zombie.

Hôm nay đã là 2022, tính theo tình trạng thì cũng xem như vào hậu tận thế. Dù đã 12 năm và hầu như chết hết 9 thành, tuy nhiên con người vẫn sống tiếp.

Có một câu nói rất hay : ' ngươi nghĩ tại sao con người vẫn sống. Đó là vì con người giỏi thích nghi'

Sau 12 năm thì con người đã thích nghi được với cách sinh tồn ở mạt thế . Không những thế , với dã tâm khôi phục sự huy hoàng , con người đang đạp nát tất cả thứ cản đường , dù là đồng tộc.

……..

Tại một khu rừng trống vắng, Lê Khôn đang nằm dưới một bụi cây. Trên người mặc một bộ quân phục dã chiến khá này nọ.

Bất quá trên mặt vẫn hiện ra sự non nớt cùng sự hồi hộp. Đó dù sao cũng dễ hiểu với một thanh niên mới 15 16 tuổi.

Phải nói rằng dù đã đến đây một tháng nhưng với tâm trí của một đứa trẻ cuối cấp 2, thì thật sự là nó hơi quá sức với Khôn.

…..

Một tháng trước, Khôn đã bị chuyển sinh đến thế giới này vì isekai. Thời điểm đó Khôn vẫn là một đứa trẻ vô ưu vô lo.

Gia đình tan vỡ, ông bà mất sớm, Khôn chỉ đành sống trong căn biệt thự dù đông người ,nhưng lạnh lẽo.

Thứ cho Khôn niềm vui duy nhất là trò chơi Red Alert cùng HOI 4, thứ mà Khôn vô tình có được trên mạng.

Từ đó thì Red Alert và Hoi 4 trở thành một phần ko thể thiếu trong cuộc sống Khôn. Nó như một thứ để giải trí,để họ hỏi và để hướng về.

Một hôm đang chơi game thì bỗng dưng isekai một cách bất chợt. Khôn cứ thế thì được bay sang thế giới này, tiện tay có luôn hệ thống Red Alert trong tay.

Cứ thế thì như trò chơi, Khôn nhận được Căn Cứ Xe . Sau đó thì hiển nhiên là cho xây dựng căn cứ để có chỗ nương thân.

Nhờ thế giờ trên tay Khôn có một căn cứ vững chãi cùng 20 người lính được tặng kèm khi lần đầu xây căn cứ.

…..

Hiện tại Khôn đang nằm sấp trên một bụi cỏ gần tuyến đường. Xung quanh là 20 người thuộc Trung Đội 1 cầm súng đợi sẵn xung quanh.

Khôn đang loay hoay nhớ về ký ức thì kế bên Lê Nghĩa liền nắm góc áo kéo vài phát :

" Chỉ huy,chỉ huy….. Dê béo tới. "

Bị kéo phát thì Khôn hoàn hồn ngay. Khôn ngó quanh ngó dọc thì phát hiện ra một đoàn xe đang tới.

Theo phía đông , một đoàn tiếng ù ù của xe tải liền vang vọng khắp nơi. Nơi đó là một đoàn 4 xe sơn màu xanh cỏ đang đến gần.

Bên trên có tầm 50 - 60 lính , trong đó thì Khôn thấy ít nhất 30 đứa cầm súng. Nhưng tuyệt nhiên trên nóc thì 4 chiếc có 4 khẩu súng máy.

Thấy thế Khôn liền lôi khẩu M1917 sau lưng ra. Nói thêm thì hồi mới đến dị giới, lúc quay ngẩu nhiên xem chọn vào phe nào , xui rủi Khôn quay trúng mấy anh mẽo. Thật sự là thấy khá xui vì Khôn thích chơi ngố hơn.

Khẩu M1917 tên chính sát là Model 1917 Springfield. Đây là một khẩu súng dùng cơ chế chốt khoá, lên đạn từng viên trong ổ đạn 5 viên nên chỉ có tầm 10 đến 12 viên mỗi phút.

Dùng loại đạn 7,62×51mm NATO di được sửa đổi, cho tầm bắn hiệu quả 550m cùng tầm bắn tối đa cả năm cây số. Chúng có thể lấp lưởi lê dài , nhìn chả khác gì thương nếu đánh cận chiến .

Nói chung đây là một khẩu súng của mấy anh mẽo. Nói tệ thì không tệ vì nó có đầy đủ chức năng. Nói tốt chả tốt vì hàng này nhiều lỗi thiết kế chán. Và cũng như tốc bắn chậm do cơ chế bắn.

Trong số 20 lính đi cùng thì trừ phần lớn trang bị M1917 như Khôn ra vẫn có một số cầm mấy khẩu M1914. M1914 thì giống đa phần như M1917 cùng đạn với m1917 nhưng lại thiếu chức năng hơn . Cùng với đó là tầm bắn hiệu quả còn 400m và độ chính sát kém hơn.

Bởi thế về mọi mặt M1914 đều kém hơn M1917 , đổi lại là tụi này rẻ và chi phí thấp hơn. Số lính cầm M1917 là lính thân tính, đám cầm M1914 toàn là mấy tên được Khôn thu phục.

…..

Nói nôm na khá lâu, chả mấy chóc đám xe tải đã đi đến nơi. Như phản xạ tự nhiên, Khôn gắn kính ngắm x1,5 lên súng.

Nhìn mọi người đều súng không mà Khôn lắp lên thì mọi người nghĩ , ' chắc cha này bắn hay nên làm bắn tỉa đúng không'.

Sai , hoàn toàn sai, vì Khôn bắn tệ nên mới cần cái đó. Thật sự là bắt một tên lớp 9 đi bắn súng là sai sách. Bắn cứ trật nên chả còn cách, Khôn phải lấy ống ngắm để dễ ngắm hơn là đầu rùi.

Đặc súng về phía trước rồi ngắm về đoàn xe, Khôn không khó nhận ra trên khẩu súng máy luôn cảnh giác xung quanh. Nhìn vào tay luôn cầm súng cùng dây đạn đã gắn vào súng thì dễ nhận ra ngay.

Pằng

Khôn chỉ cần một phát đạn bắn trúng động cơ xe. Kêu Khôn đi bắn tên cầm súng máy hay tên lái xe ư. Nằm mơ chắc là được.

Điều này cũng dễ hiểu, so với một mục tiêu nhỏ di động tốc độ cao thì cái động cơ xe to tổ bố và không thể né dễ bắn hơn nhiều.

Sao đó thì từng tiếng Pằng Pằng lại lục tục vang lên. Khác với đám xe tải vì chiếc đầu hư xe nên lộn xà ngầu né nhau, bên phía Khôn dùng địa hình tỉa từng tên một.

Chỉ chóc lát sau thì đoàn xe liền dừng lại mà bay xuống xe. Lúc này mà còn không kiến chổ né đạn rồi phản công thì chỉ có nước chết.

Đám xe này thuộc về Cộng Hoà Chian, đó là một quốc gia có 2 quận là Boglar và Shatteret. Còn nơi mà hiện tại Khôn đang ở thì là vùng Direbogs của Liên Bang Heoter.

Vấn đề nằm ở chổ Heoter và Chian đang đấm nhau, căn cứ của Khôn lại nằm ở đường biên giới của hai bên. Bởi thế nên sợ đám tiên phong dò đường này dò ra địa chỉ, hết cách đành diệt khẩu từ đầu.

Bảo là giao tranh chứ thật sự là sao không bảo rằng tàn sát cho xong. Dù chỉ có 20 lính nhưng vì đánh du kích nên bên kia ăn hành cả củ.

Đơn giản chỉ cần đi theo tiểu đội 10 người, sau đó lại chia ra thì 3 tổ 3 người cùng chỉ huy. Chia nhỏ ra rồi cứ đánh vài viên lại đổi chổ, đám kia thì bắn mù chả trúng còn ta cứ tỉa từng viên.

....

Dần dà thì số lính chỉ có 30 tên có súng cũng bóc hơi gần hết. Hết cách mấy tên chỉ huy bên kia đành la toán lên với trò hâm doạ. Nào là ta là quý sờ tộc, rồi nào là Chian sẽ tuyên chiến rồi tàn sát.

Chịu tổn thất tứ lung tung nên đám Chian khi chỉ còn mỗi 30 lính thì đành ra đầu hàng. Lúc đám lính đó bỏ vũ khí rồi co cùm một chổ , khi mà nhìn thấy chỉ một đám tầm 20 người bước ra thì toan lụm đồ chơi luôn.

Chỉ tiếc là 20 cái họng súng đen ngòm chỉ vào thì đành ngoan ngoãn. Việc còn lại chỉ là đi lên nhặt đồ rồi đem về căn cứ, đám kia thì cứ dây leo trói lại dắt về.

Chiến trường được dọn dẹp cực kỳ huyết tinh. Đào một cái hố rồi chôn cất thi thể , còn đám ăn đạn chưa chết thì nếu nặng , cho một phát ân huệ rồi chôn cùng. Đám còn cứu hay bị nhẹ sẽ được bọn tù binh khoẻ để lên cáng khiên về .

Súng ống đạn dược cũng như mọi thứ hửu dụng được đem về căn cứ tất, kể cả 4 chiếc xe tải cũng được tù binh kéo dây lôi về. Sau khi dọn xong thì đem chiến trường dọn dẹp lại như chưa có gì sảy ra.

…..

Căn cứ hiện tại có khoản 80 người, trong đó thêm đám tù binh là tầm hơn 110 người. Trong đó có 50 người là lính Nghĩa Vụ mà Khôn chiêu mộ từ hệ thống.

Còn lại hơn 60 người là có nguồn góc như nhau, đều là bị bắt về đây. Nam có nữ có già có trẻ có, họ đều là do đi vào địa phận này nên vì bí mật chỉ có bắt lại .

Công việc thường ngày thì chỉ có chăm bón ruộng vườn cùng đốn củi phát hoang và dự trử . Nói chung Khôn không đến mức bóc lột cùng cực nhưng làm việc kiếm cơm thì chắc ăn.

…..

Nhìn trước mắt là một cái hố chứa đầy xác chết, Khôn đã không còn như trước bồn chồn lo lắng nữa, trừ hơi buồn nôn do mùi máu. Nói Khôn không cảm thấy tội lỗi là sai, nhưng nếu phải chọn thì Khôn vẫn làm.

Nơi này là hành tinh đã trải qua mạt thế, lòng người chả còn tí lương tâm , Khôn không giết đám này thì sau đó ai biết điều gì sảy ra. Nói chung tất cả chỉ vì 2 chữ sinh tồn mà thôi.

Trong lúc Khôn đang ngẩm nghĩ thì Lê Nghĩa bước đến :

" Báo cáo chỉ huy, thông tin trận chiến đã được tổng hợp hoàn tất. "

Nghe lời Nghĩa nói thì Khôn cũng tỉnh lại sau mớ suy ngẩm " Báo cáo đi đồng chí "

Thấy thế Nghĩa liền nói. :

" Thương vong bên ta là không có , chỉ có 3 bị thương nhẹ. Về Chian thì chết 25, thương 15 với 3 vừa phải, còn lại nhẹ và không bị. Súng ống thì thu 30 khẩu với cùng cơ số đạn , vũ khí lạnh ta thu được 30 bộ. Ngoài ra thì ta có 4 xe tải bị hỏng cùng 4 khẩu súng máy. "

Nghe một lát thì Khôn vội hỏi :

" Thế còn số thương nặng đâu"

Nghe đến đó thì Nghĩa nói một câu tàn nhẩn với giọng dửng dưng:

" ở trước mặt thưa ngài"

Trước mặt, đương nhiên là trong hố chôn rồi. Nói nôm na là cho phát đạn ân huệ rồi nằm đó, chứ dược phẩm quý giá sao lại chia cho tù binh sắp chết. Vấn đề đó Khôn cũng đồng tình, có lẽ Khôn được xem là ác ,nhưng với nơi mạt thế này thì chỉ có thể làm như thế.

Sau khi dọn dẹp xong thì cả đoàn người liền tập trung một chổ. Từ xa 2 chiếc xe tải Type Y cùng 5 chiếc xe tải Model TT chạy đến. Trong một tháng thì sau vài lần quay thưởng , Khôn đã có được bản vẽ cũng như 7 chiếc đó xem như hàng làm thủ công.

Phải nói là trừ một số bộ phận như động cơ và vài thứ ra, còn lại đều thủ công được. Để có tụi này thì Khôn phải ói kha khá tiền.

Sau khi xe tải tới thì 4 chiếc xe tải sẽ được kéo giúp để đỡ cho tù binh. Nói chung đám này đỡ được một chút. Chịu thôi vì nếu để đám này vừa kéo xe vừa cuốc bộ về chắc tụi đó chết.

Bạn đang đọc Mạt Thế Lập Quốc sáng tác bởi Akobaleno
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Akobaleno
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.