Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng Sinh ! Người Tùy Tùng!

Tiểu thuyết gốc · 2293 chữ

Thành phố Bắc Tuyết, Việt Nam.

Thành phố nóng rực Phương Nam và cũng là một trong hai trung tâm kinh tế lớn nhất của đất nước ở Đông Nam Á này.

Hàng loạt những tòa nhà cao tầng, những chiếc xe hơi xa hoa sang trọng hay những điểm du lịch đẹp đẽ đều khiến nơi này toát ra được sự phồn hoa đến cực điểm của thành phố hiện đại số 2 của Việt nam.

Trong một gian phòng trọ cũ kĩ nằm sâu trong xóm trọ ở ngoại vi thành phố Bắc Tuyết, quang cảnh nơi này lại hoàn toàn trái ngược với sự thịnh vượng cùng khuôn mặt phồn hoa mà bộ mặt thành phố mang đến cho khách du lịch khi tham quan.

Ô nhiễm môi trường sinh hoạt, rác thải bẩn cùng với u ám và mục nát kiến trúc, chúng có mặt khắp nơi trong căn xóm trọ nghèo nàn này, nơi mà tưởng chừng không giành cho con người ở. Thế nhưng, nơi đây lại chính là nơi mà những gia đình nghèo khó trong xã hội lựa chọn để sinh sống và níu kéo sinh hoạt trong thành phố phồn hoa và mỹ lệ phương Nam - Khu phố ổ chuột Số 12.

Sự đắt đỏ cùng với chênh lệch trong giai cấp trong sinh hoạt ở thành phố này đã ép những người nghèo khổ tạo nên căn xóm trọ thể hiện mặt tối của thành phố thịnh vượng này.

Trong căn phòng đánh số 512 của xóm trọ, sự âm u do thiếu ánh sáng từ mặt trời cùng với môi trường dơ bẩn và ô nhiễm xung quanh khiến căn phòng này mang ấn tượng u ám và có phần mốc meo, hôi thối khi có bất cứ ai đánh giá nó.

Bên trong cái ánh sáng âm u ngột ngạt đó, có thể thấy được những món gia cụ lạc hậu và cũ kĩ được sắp xếp lung tung trong căn phòng. Những món đồ dùng này bị phủ đầy bởi lớp bụi bẩn thật dày, có lẽ đây là kết quả của việc lâu ngày không được lau chùi từ chủ phòng trọ.

Trong góc phòng trọ, trên chiếc giường trải rem xanh đã mất màu sang ánh bạc đang nằm một người thanh niên khoảng 20 tuổi. Mái tóc dài che đi một phần khuôn mặt của hắn nhưng không che được toàn bộ bộ mặt hắn.

Đằng sau mái tóc dài đó là một khuôn mặt phổ thông có tí ưa nhìn, giống như thanh tú thế nhưng không phải đẹp trai, loại như ném vào đám người sẽ có người liếc mắt nhưng chẳng mấy ai để ý.

Thế nhưng hiện giờ trên khuôn mặt trắng bệch do tật bệnh của người thanh niên đang hiện lên những cảm xúc kì lạ như mê mang, sợ hãi, tuyệt vọng, điên cuồng,... kết hợp với tia sáng thiếu thốn chiếu vào từ khe cửa sổ.

Khóe miệng của hắn khẽ nhúc nhích như muốn nói gì đó, nhưng tất cả chỉ có thể tạo thành những cơn thở dốc trông cực kì quỷ dị.

Nó tạo nên một bầu không khí kìa lạ và u ám đến đáng sợ trong căn phòng rách nát này.

Những giọt mồ hôi lăn từ trán và bắt đầu lấm tấm trên trán thanh niên, khuôn mặt trắng bệch của hắn nhăn lại do sự thống khổ tạo ra bởi ác mộng, trong khi cặp mắt vẫn nhắm thật chặt và không có dấu hiệu mở ra.

"Không....ta không muốn chết... làm ơn tha cho ta đi....a..a...a."

Người thanh niên kì lạ này này bất chợt bật người tỉnh giấc lại.

Một cảm giác mê mang và trống rỗng lấp đầy những suy nghĩ của hắn, những hình ảnh thoáng qua bất chợt lại tiêu tan trong đầu khiến khuôn mặt hắn trở nên cực kì khó coi. Hai bàn tay ôm thật chặt đầu mình, hắn lầm bầm:

"Đau quá....chết tiệt...."

Thiên Minh cố gắng hít thở vài hơi cái không khí bụi bẩn trong phòng, lồng ngực của hắn chập trùng lên xuống. Một lát sau, có vẻ lấy được bình tĩnh, hắn lắc mạnh đầu mình để cố gắng thoát ra cái cảm giác như muốn nghẹt thở vừa mới trải qua trong cơn ác mộng, cái thứ cảm xúc kì lạ vẫn còn đọng lại trong đầu mình.

Những suy nghĩ đầu tiên bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn:

"Ta đã chết rồi sao?"

Khẽ lắc đầu, cảm nhận trái tim vẫn đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực do hoảng sợ vừa rồi.

"Không thể nào đã chết, trái tim vẫn còn đập cơ mà." Thiên Minh lẩm bẩm.

Hắn cố gắng mở thật to cặp mắt trần đầy tia máu sau đó có phần mê mang đưa mắt đánh giá khung cảnh xung quanh bản thân mình.

Một căn phòng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

"Nơi này là nơi nào, sao trông quen thuộc vậy nhỉ?"

Nhìn khung cảnh quen thuộc này, Thiên Minh chợt sửng sốt một lúc lâu, bỗng dưng giống như chợt ý thức được cái gì, hắn hít một hơi thật sâu sau đó mới run rẩy đưa tay lấy chiếc điện thoại kề sát bên người. bàn tay của hắn run rẩy chậm vào mặt màn hình. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, màn hình điện thoại từ từ sáng lên, hắn khẽ nheo cặp mắt lại để thích ứng với ánh sáng từ màn hình điện thoại.

Một dãy số điện tử ghi lại lịch ngày 30 tháng 6 năm 2020 hiện lên trên màn hình.

Nhìn dãy số báo lịch quen thuộc này, cặp mắt Thiên Minh dần trợn lớn lên, miệng hắn há thật to. Sự khó tin hiện rõ trên khuôn mặt trắng bệch của hắn, còn cái cảm giác mê mang còn sót lại hoàn toàn bị hắn ném đi khỏi đầu mình . Hô hấp của Thiên Minh không thể kiềm chế được trở nên nhanh hơn, một nụ cười trông khó coi nở rộ trên khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của hắn.

Thiên Minh liếm đôi môi khô khốc sau đó lẩm bẩm trong sự kinh ngạc tột độ:

"Còn sống.... là thật sự ..... ta thật sự vẫn còn sống ."

Lặng người, Thiên Minh bất chợt nở nụ cười to, tiếng cười to mang theo sự kích động cùng điên cuồng của hắn vang trong căn phòng u ám cũ kỹ khiến lớp bụi xung quanh run lên sau đó bay lả tả trong phòng.

Những đoạn kí ức điên cuồng tràn vào trong đầu của hắn khiến nụ cười trên mặt Thiên Minh càng ngày càng trở nên dày đặc, hắn đã biết rõ được cụ thể chuyện gì đã xảy ra với mình.

Ít nhất, Thiên Minh cảm giác mọi chuyện xảy ra vừa nãy như một giấc mơ với hắn.

Chỉ mới cách đấy mười phút, hắn vẫn còn phải chịu cái cảm giác cơ thể của mình từng tấc một chết đi trong tuyệt vọng, cảm nhận hơi thở nhạt đi dần chôn vùi suy nghĩ và sinh mệnh.

Một con người, cho dù ngươi là siêu phàm giả cao cao tại thượng, thế nhưng nếu phải từ từ trải nghiệm cái cảm giác bất lực khi nhìn mình từng bước đến gần cái chết mà không thể phản kháng, thì dù có là siêu phàm năng lực mạnh đến đâu thì tâm tính cũng nhất định tan vỡ.

Cái chết - chẳng có tồn tại nào trên thế giới chết tiệt này không sợ hãi nó.

Nhưng sẽ kinh khủng hơn khi người biết mình sắp chết mà phải từ từ nhìn nó đến với mình, không thể phản kháng, không thể tự sát, giống như một con kiến ngước nhìn lên thấy bàn chân đạp xuống, biết mình sẽ chết nhưng không thể bỏ chạy.

Cái loại cảm giác tuyệt vọng đấy, Thiên Minh thề rằng hắn sẽ chẳng bao giờ muốn trải nghiệm nữa.

May mắn là bây giờ hắn lại có thể bình an ngồi đây trong căn phòng quen thuộc trước kia, mặc dù hắn cũng chẳng hiểu gì lắm về việc này nhưng cứ sống lại là được, dù sao chỉ có cơ hội mới có thể sửa đổi còn nếu cả cơ hội còn chẳng có thì hắn lấy cái gì mà sửa đổi cái số phận chết tiệt đó.

Một cơ hội để quay về lúc mà mọi thứ vẫn chưa bắt đầu, cái mạt thế khốn kiếp chỉ vừa chạm tay đến hành tinh này và ít nhất thì mạng sống của hắn vẫn còn ở đây.

Bảo sao hắn không kích động, không điên cuồng.

Bất chợt giống như nghĩ đến điều gì, nụ cười vui sướng của hắn dần tắt đi.

Một đoạn kí ức bất chợt xuất hiện trong đầu sau đó chiếm hết tâm trí hắn, đó là hình ảnh cuối cùng về cái chết của hắn.

Kí ức củaThiên Minh nhìn đến hình ảnh của một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt lạnh lùng dùng nắm đấm oanh sát từng người.

Tất cả họ đều sỡ hữu những năng lực kì lạ, có người niệm chú thả ra hỏa diễm, có người cầm kiếm dùng những loại kiếm kĩ tinh xảo, ....

Thế nhưng tất cả bọn họ đều quá yếu đuối trước người đàn ông này.

Mùi máu tanh, tiếng kêu thảm thiết, giọng chửi mắng nguyền rủa của những kẻ sắp chết vang vọng cả tòa phế tích cổ xưa nổi tiếng tại Quảng Ninh.

Bên trong cặp mắt của người đàn ông nhìn về phía tất cả những kẻ bị giết đều là sự khinh thường không thèm che giấu cùng với sát ý, chẳng có tí tình cảm nào của những người đã từng là chiến hữu.

Cuối cùng của đoạn kí ức, là một thanh niên có khuôn mặt y hệt như Thiên minh bị người đàn ông lạnh lùng bẻ gãy cổ, trên khuôn mặt người thanh niên vẫn còn giữ vết máu chiếm gần hết cả khuôn mặt cùng với ánh mắt oán hận khiến người khiếp sợ, thế nhưng điều đó chẳng thay đổi được việc khí tức sự sống đang dần mất đi của hắn.

Khuôn mặt Thiên Minh với một nụ cười lạnh lẽo quan sát đoạn kí ức trong đầu mình, ánh mắt của hắn tràn đầy oán hận giống hệt ánh mắt của người thanh niên đó. Trong bóng tối của căn phòng, một vệt đỏ tươi chiếm hoàn toàn đồng tử mắt của hắn khiến gương mặt của hắn trông cực kì đáng sợ.

Đến tận lúc này, trong đầu Thiên Minh bây giờ vẫn còn vang vọng giọng nói thì thầm của người đàn ông nói với hắn :

"Rác rưởi triệu hoán sư, những thứ phế vật như các người cần thiết gì phải tranh đoạt bảo vật cơ chứ. Nó là của ta!"

Cái giọng thì thầm này vẫn còn quanh quẩn bên tai Thiên minh, khiến cái cảm xúc vui sướng mới vừa nãy dần phai đi, để lại một thứ cảm xúc cừu hận dần chiếm cứ toàn bộ trái tim của hắn .

Nghĩ đến đoạn hình ảnh vừa rồi, nhìn lại cái chết bất lực của mình và người khác, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên mặt hắn.

Hai nắm đấm Thiên Minh dần siết chặt, sự phẫn nộ cùng với sát cơ hiện lên trong mắt Thiên Minh, khuôn mặt của hắn dần trở nên âm trầm, giọng nói u ám thì thầm:

"Võ Minh Ngạn, thù này chúng ta xem như kết định rồi. Chờ xem, ta sẽ khiến ngươi tận hưởng cảm giác từ từ chết đi mà ta phải trải qua này."

Người tên Võ Minh Ngạn này là một anh hùng cấp võ sư của Khải Minh công hội mà kiếp trước Thiên Minh tham gia, bản thân của Võ Minh Ngạn vốn là một chức nghiệp giả cao tầng của Khải Minh công hội .

Do nhận được thông tin về món bảo vật xuất hiện tại phế tích Trường Lạc nên hắn cùng một số người của công hội được lệnh dẫn người lấy món bảo vật đó.

Và tên Võ Minh Ngạn này là người lãnh đạo lẫn này.

Nhưng chẳng ai ngờ được trong lần tranh đoạt bảo vật này hắn lại đột nhiên phản bội, quay đầu lại đối với bản thân công hội hạ thủ.

Từng người của công hội thậm chí bản thân của Thiên Minh đều bị hắn lạnh lùng oanh sát không hề có chút thương hại.

Khuôn mặt Thiên Minh lạnh lẽo, có vẻ như cả hắn và chiến hữu của hắn đều đã quá đặt niềm tin vào nhân cách đã tha hóa của con người trong mạt thế.

Lợi ích .....haha.....

Nén cái cảm giác phẫn nộ xuống, dù gì sau này bản thân còn nhiều thời gian để chậm rãi chơi chết tên khốn này.

Thiên Minh cúi người xuống đánh giá toàn bộ cơ thể mình, đôi mắt hắn lóe lên sự kích động chợt quay về bình tĩnh.

Trọng sinh! Hắn không ngờ mình còn có thể có ngày gặp được chuyện li kì đến như thế này, à mà mạt thế còn xảy ra nên việc này cũng chẳng khó tin gì mấy nhỉ.

Nhưng nói như thế nào thì lần này hắn một cơ hội để trở thành cường giả hay đơn giản chỉ cần sống tiếp được trong thế giới nguy hiểm sắp tới thôi.

Bạn đang đọc Kỷ Nguyên Huyền Thoại sáng tác bởi Dreamslàtôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamslàtôi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.