Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua vũ khí

737 chữ

Chương 23: Mua vũ khí

*Edit: Thượng Quan Thiên Uyên

Beta: Thượng Quan Tuệ Nhi*

“Hả gì mà hả? Tôi bảo cậu đi là có lý do, cậu quản nhiều như vậy làm gì?”

Thẩm Nhiên nghiêng đầu trừng mắt nhìn cậu ta.

“Ồ, vâng.”

Lão đại trừng mắt thật khủng khiếp, chạy mau. Sau khi Lý Húc đi thì trong nhà chỉ còn mình anh, anh nhìn thật sâu hướng Trương gia đối diện rồi nhìn xung quanh một lát chắc chắn không có ai thì mới chợt lóe đã không thấy người đâu, dường như chưa từng có ai đứng ở đó.

Trương Duyệt đếm thời gian, dựa vào trí nhớ kiếp trước thì mạt thế cũng gần mấy ngày nay. Vốn cô muốn trực tiếp tìm ba nhưng lại có cuộc điện thoại gọi cho ông vì một thông báo khẩn cấp, cụ thể thì đi đâu cũng không biết. Không có cách nào khác cô chỉ có thể ngây ngô ở nhà.

Nhưng cô nhớ kiếp trước lúc mạt thế vừa bạo phát là lúc ba có điện thoại trở về, vậy nên lần này chắc chắn sẽ trở lại, lúc đó cô hỏi ông là ở nơi nào rồi lại tìm ông ấy. Bây giờ cô không thiếu nguyên liệu, chỉ là thiếu vũ khí để dùng.

Nếu có súng thì thật tốt, cô nghĩ.

Nhưng thật tiếc ba cô là Sư đoàn trưởng nhưng Trung Hoa quy định công dân không được phép có súng. Mà cô chỉ là một công dân, ai!

Hơn nữa thời gian mạt thế lâu dài, năng lực của những tang thi và thú biến dị kia cũng sẽ tăng cường, súng với bọn chúng không có tác dụng là bao, trừ khi dùng hỏa tiễn phá. Nhưng dùng hỏa tiễn thì phải dùng rất nhiều nguyên liệu mà có cũng chưa tới phiên cô, tốt nhất đừng nghĩ.

Nghĩ thật lâu cô mới quyết định tới phố đồ cổ tìm một chút.

“Cô bé, cháu mua nhiều chùy tam giác và kiếm sắt như thế để làm gì? Nếu cháu không nói rõ mà muốn mua nhiều như thế ta cũng không thể bán cho cháu.”

Chủ cửa hàng phỏng chế vũ khí trong phố đồ cổ không vì có đơn làm ăn lớn mà vui, ngược lại còn cảnh giác Trương Duyệt vì muốn mua mười mấy cây chùy tam giác cùng kiếm sắt, sợ cô mua đi làm chuyện xấu gì đó.

Thật ra thì ban đầu Trương Duyệt chỉ muốn mua một món vũ khí nhưng đến đây thấy có nhiều vũ khí mô phỏng, thích cái này nhưng cái kia cũng không muốn bỏ.

Sau lại thấy mạt thế nguy hiểm như vậy, nếu chỉ mua một món vũ khí nhỡ không cẩn thận lại ném đi mất?

Vậy nên cô nghĩ tới nghĩ lui chọn cái nào cũng được, cuối cùng chỉ chọn mua hơn chục cây chùy tam giác và kiếm sắt tương đối thực dụng. Không nghĩ tới có đơn hàng lớn như thế ông chủ còn không vui sướng.

Nhưng không sao, cô cũng biết mua nhiều vũ khí như thế sẽ có người nghi ngờ nên cũng nghĩ xong cớ.

“À, là thế này. Đạo diễn của chúng tôi phải quay một bộ phim cổ trang chiến tranh ngắn, cần dùng những đồ diễn này cho nên tôi tới mua. Sao? Ông không bán à?”

Ông chủ không quá tin:

“Đồ diễn của các người không phải có thể làm giả sao, tới đây mua không nói giá đắt mà còn nặng như thế, mua về diễn viên cũng không dễ cầm thì quay như thế nào?”

“Ông không biết chứ lúc trước tôi cũng nói thế nhưng đạo diễn yêu cầu cao. Ông ấy nói chỉ có cầm vũ khí thật ở trong tay mới đủ sức, mới cho ra hiệu quả giống thật. Đồ giả quá nhẹ, cầm chẳng tốn sức, đánh ra hiệu quả không còn tốt nữa thì thà không quay. Vậy nên tôi chỉ có thể nghe lời ông ấy đến đây mua.”

Trương Duyệt có ba là Sư đoàn trưởng, lại có người mẹ rất biết kiếm tiền, gen di truyền đến cô tất nhiên sẽ không kém. Cô lại có văn thơ tự do, bịa một câu chuyện hợp lí cũng không khó.

Nhưng không, ông chủ đã tin.

Bạn đang đọc Mạt Thế Nữ Phụ Thành Hắc Hóa (Dịch) của Vũ Trung Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thuongquangia.gha
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.